Giang Bắc Nữ Phỉ
Quyển 1 - Chương 75: Hạ Trạch của Thái Hưng
Thành Nghi Bình nằm ở phía Nam núi Thái Hành, cách trại Thanh Phong không xa lắm, Thần Niên cũng đã từng cùng đi qua đây hai lần với người trong trại, nên đương nhiên biết nơi này. Nàng gật gật đầu nói: “Biết, sao vậy?”.
Phong Quân Dương nói: “Đó vốn dĩ là vùng đất của Thanh Châu, là con đường quan trọng tiến xuống phía Nam của hai vùng Thanh Châu và Ký Châu. Lần này Tiết Thịnh Anh bị ép ra khỏi Ký Châu, nói rằng muốn vào núi Thái hành tiêu diệt trại Thanh Phong để báo thù cho cha, nhất định là có ý làm lại từ đầu. Ta đoán Tiết Thịnh Anh đầu tiên là muốn tiến vào Thái Hành xoay một vòng để che mặt mọi người, sau đó tranh thủ lúc Dương Thành không phòng bị sẽ đoạt lấy Nghi Bình. Nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu chuyện này đã nằm trong tính toán của Dương Thành, Dương Thành không nghĩ tới việc……”
Thần Niên tiếp lời: “Hắn căn bản không nghĩ tới việc để Tiết Thịnh Anh ra khỏi núi Thái Hành.”
Phong Quân Dương nghe vậy bất giác mỉm cười, gật đầu nói: “Không sai, ngay từ đầu Dương Thành đã lấy thành Nghi Bình ra làm mồi nhử Tiết Thịnh Anh sập bẫy rồi.”
Chuyện này nói một cách đơn giản chính là Dương Thành mượn tay trại Thanh Phong giết chết Tiết Trực, khiến nội bộ của hai huynh đệ Tiết Thịnh Hiển và Tiết Thịnh Anh ở Ký Châu lục đục, lại lấy thành Nghi Bình ra làm mồi nhử dụ Tiết Thịnh Anh tiến vào rồi mắc kẹt trong núi Thái Hành, sau đó chỉ còn lại một mình Tiết Thịnh Hiển không binh không tướng ở lại Ký Châu, lại còn ngu xuẩn muốn mượn binh từ chỗ Dương Thành để tiêu diệt huynh trưởng mình, ảo tưởng rằng mình tọa sơn quan hổ đấu.
Thần Niên cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu hết đủ mọi mưu kế từ khắp các bên trong đó, than: “Dương Thành quả nhiên là người gian trá, lại làm ra việc ghê gớm tày trời như vậy, xem ra những người này chẳng có việc gì khác, suốt cả ngày chỉ lo trù tính làm sao để tính kế người khác, hoàn toàn không màng gì đến chuyện nhân nghĩa đạo đức.”
Phong Quân Dương cười không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ kế này của Dương Thành tuy hay, nhưng người khác cũng chẳng phải kẻ ngốc, cuối cùng ai có thể thỏa mãn được như ý muốn vẫn chưa thể biết được, hắn cũng sẽ khiến cho âm mưu tính toán kỹ càng của những kẻ đó trở thành công cốc.
Thần Niên thấy nụ cười của hắn sâu xa, khóe miệng lại thấp thoáng vẻ đắc ý, không kìm được hỏi: “A Sách, có phải chàng cũng đang âm mưu chuyện gì đúng không?”.
Phong Quân Dương sững người, bất giác giơ tay lên xoa xoa mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Nàng nhìn ra à? Rõ như vậy ư?”.
Thần Niên cười đắc ý nói: “Vẻ mặt không chút cảm xúc của nghĩa phụ, ta cũng có thể đoán được tám chín phần tâm tư của ông, càng đừng nói đến chàng. Chàng tự mình soi gương đi, cười giống y như cáo trộm gà. A Sách, chàng mau nói ta nghe đi, rốt cuộc thì chàng đang suy tính những gì vậy, còn lâu ta mới tin là không có lợi ích gì mà chàng lại chịu ở đây.”
“Người hiểu rõ ta, đúng là chỉ có Thần Niên nàng!” Phong Quân Dương cười ha ha, duỗi tay khẽ vuốt vuốt chóp mũi nàng, lại nói tiếp: “Nhưng, chuyện này ta chưa thể nói cho nàng biết được, nàng cứ đợi mà xem đi.”
Thần Niên nghe hắn nói vậy, cũng không truy hỏi thêm nữa, chỉ chờ xem mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào.
Có lẽ vì trời lặng trước cơn bão, nên sau đó liên tiếp mấy ngày liền trong thành Thanh Châu yên tĩnh vô cùng, đã không thấy Dương Thành động binh, cũng chẳng thấy mấy ngàn thiết kỵ tiên phong của Hạ Trạch có chút động tĩnh nào.
Một hôm, Phong Quân Dương sau khi ăn xong bữa sáng lại tới chỗ lão Kiều trị thương, để lại một mình Thần Niên trong thư phòng. Thần Niên bị Phong Quân Dương bắt đọc sách suốt mấy ngày nay, nên đã thấy ngán từ lâu, lại chẳng có việc gì khác để làm, đang trong lúc buồn chán, thì Thuận Bình liền gợi ý cho nàng: “Chi bằng cô nương đi dạo trong vườn đi vậy, trong hồ nước bên đó có nuôi không ít cá Cẩm Lý (1), rất dạn người.”
Ban đầu cá Cẩm Lý được nuôi trong cung đình, là loài chỉ có gia đình quý tộc mới có thể nuôi, Thần Niên chỉ nghe nói đến tên, chứ chưa được nhìn thấy bao giờ. Vừa nghe nói trong vườn nuôi rất nhiều cá Cẩm Lý, nàng lập tức thấy hứng thú ngay, hỏi: “Chính là loại cá chép màu sắc lòe loẹt sặc sỡ đấy đúng không?”.
Thuận Bình đáp: “Chính nó, tiểu nhân thấy chúng rất đẹp, hay là gọi người cùng đi ngắm với cô nương nhé?”.
Thần Niên gật gật đầu, rồi lại đột nhiên nhớ tới Lục Kiêu, thầm nhủ nàng ở bên này cảm thấy vô vị, thì hắn ở bên đó lẽ nào không phải càng bí bách khó chịu hơn ư, vậy thì chi bằng cùng hắn đi ngắm cá chép, nói không chừng còn có thể moi được chút thông tin về nghĩa phụ từ miệng hắn nữa. Nghĩ như vậy rồi, nàng liền cười nói với Thuận Bình: “Ngươi không cần phải gọi người đi cùng ta đâu, tự ta đi là được rồi.”
Nói xong không đợi Thuận Bình kịp phản ứng lại, người đã nhanh nhẹn lao vọt đi. Đợi đến khi Thuận Bình gọi đám thi nữ đuổi theo ra đến nơi, thì sớm đã chẳng thấy bóng dáng Thần Niên ở đó nữa rồi.
Lúc trước Thần Niên đã từng đi tới chỗ ở của Lục Kiêu một lần, nên đương nhiên là nhớ rõ đường, bước chân của nàng lại nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến được ngoài phòng Lục Kiêu, cũng chẳng khách khí gì với hắn, bước tới đập cửa phòng goi: “Lục Kiêu, Lục Kiêu, ngươi có ở trong đó không?”.
Từ bên trong cánh cửa liền mở ra, Lục Kiêu khoanh tay tựa vào khung cửa liếc mắt nhìn nàng, hỏi: “Cô tìm ta có chuyện gì?”.
Lần trước xem như hai người chia tay trong bầu không khí chẳng vui vẻ gì, nên giờ Thần Niên muốn làm hòa với hắn, nên cũng không tính toán với cái thái độ khệnh khạng này của hắn, chỉ cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn đi dạo một vòng quanh vườn thôi, ngươi có muốn đi cùng với ta không?”.
Lục Kiêu lắc đầu, nói rất dứt khoát: “Không muốn.”
Thần Niên ít nhiều gì cũng đã quen với cách nói chuyện thẳng thẳn không vòng vèo này, nên không cảm thấy tức giận, ngược lại còn mỉm cười tủm tỉm nói: “Cũng được, vậy thì một mình ta đi. Tuy lão Kiều đã ra ngoài với A Sách, nhưng trong phủ có không ít thị vệ, ta gọi thêm hai người nữa đi cùng cũng đủ rồi. Ban ngày ban mặt thế này, có lẽ không có ai dám xông vào trong phủ giết người đâu.”
Nàng vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài. Lục Kiêu quả nhiên trúng kế, chần chừ một thoáng rồi đi theo, nói: “Bỏ đi, ta vẫn nên đi cùng với cô.”
Thần Niên không nhịn được cười thầm trong bụng, tự nhủ không thể nói chuyện nhẹ nhàng tử tế với kiểu người như Lục Kiêu được, hắn chỉ thích ăn quả lừa thôi!
Hai người cùng nhau đến khu vườn, quanh quẩn hồi lâu ở hòn giả sơn mới tìm thấy cái hồ nuôi cá Cẩm Lý, thì thấy bên trong nuôi mười mấy con cá chép màu sắc sặc sỡ đuôi dài cả tấc, có con đỏ trắng xen kẽ, có con lại toàn thân vàng óng ánh, con nào con nấy béo tốt đáng yêu, nhìn thấy có người đến không những không bơi dạt đi mà còn sán lại gần.
Hai người Thần Niên và Lục Kiêu thấy vậy đều cảm thấy rất lạ, Thần Niên lại càng không nhịn được ngồi xổm xuống bên bờ hồ vươn người ra đủ để nhìn ngắm những con cá Cẩm Lý xinh xắn dễ thương ấy, nhìn những con cá chen nhau bơi tới cắn ngón tay mình, không nhịn được bật cười lớn nói với Lục Kiêu: “Mau nhìn này, mau nhìn này! Bọn chúng hôn ta đấy!”.
Ở bên này Lục Kiêu còn chưa kịp trả lời, thì ở đằng xa đột nhiên vang truyền đến tiếng cười khe khẽ của một nam tử. Thần Niên và Lục Kiêu cả hai người cũng ngây người, nhất tề quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi diện mạo oai phong từ trên cây cầu đá từ từ đi tới, nhìn hai người cười nói: “Bọn chúng không phải đang hôn cô đâu, bọn chúng tưởng cô sắp cho bọn chúng ăn đấy.”
Thần Niên nhận ra người này chính là Thập nhị công tử của Hạ gia, Hạ Trạch, bèn ngượng ngùng đứng dậy, nhất thời không biết có nên chào hỏi với hắn không. Nhưng Hạ Trạch lại cười cười, nghiêng đầu dặn dò tên tùy tùng đi theo phía sau mang thức ăn cho cá đến, sau đó mới khẽ cười tự giới thiệu với Thần Niên: “Tại hạ là Hạ Trạch của Thái Hưng, còn cô nương họ Tạ phải không?”.
Thần Niên hơi hơi gật đầu, đáp: “Phải, Tạ Thần Niên.”
Hạ Trạch cúi đầu nhìn những con cá Cẩm Lý đủ màu sắc vẫn đang vây quanh bên bờ hồ, mỉm cười nói bằng giọng vô cùng thân thiết với Thần Niên: “Tạ cô nương có thích những con cá này không? Trong phủ Thái Hưng của ta cũng nuôi rất nhiều, kích thước cũng lớn hơn những con cá ở đây một chút, đợi sau này đến Thái Hưng rồi, sẽ bảo Vân Sinh dẫn cô đi xem.” Hắn nói xong lại cười nhìn Thần Niên, hỏi: “Cô có biết Vân Sinh không? Con bé cũng là một tiểu cô nương trạc tuổi cô thôi, ta nghe a hoàn bên cạnh con bé nói các cô đã từng gặp nhau một lần, cô còn nhớ chứ?”.
Phong Quân Dương nói: “Đó vốn dĩ là vùng đất của Thanh Châu, là con đường quan trọng tiến xuống phía Nam của hai vùng Thanh Châu và Ký Châu. Lần này Tiết Thịnh Anh bị ép ra khỏi Ký Châu, nói rằng muốn vào núi Thái hành tiêu diệt trại Thanh Phong để báo thù cho cha, nhất định là có ý làm lại từ đầu. Ta đoán Tiết Thịnh Anh đầu tiên là muốn tiến vào Thái Hành xoay một vòng để che mặt mọi người, sau đó tranh thủ lúc Dương Thành không phòng bị sẽ đoạt lấy Nghi Bình. Nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu chuyện này đã nằm trong tính toán của Dương Thành, Dương Thành không nghĩ tới việc……”
Thần Niên tiếp lời: “Hắn căn bản không nghĩ tới việc để Tiết Thịnh Anh ra khỏi núi Thái Hành.”
Phong Quân Dương nghe vậy bất giác mỉm cười, gật đầu nói: “Không sai, ngay từ đầu Dương Thành đã lấy thành Nghi Bình ra làm mồi nhử Tiết Thịnh Anh sập bẫy rồi.”
Chuyện này nói một cách đơn giản chính là Dương Thành mượn tay trại Thanh Phong giết chết Tiết Trực, khiến nội bộ của hai huynh đệ Tiết Thịnh Hiển và Tiết Thịnh Anh ở Ký Châu lục đục, lại lấy thành Nghi Bình ra làm mồi nhử dụ Tiết Thịnh Anh tiến vào rồi mắc kẹt trong núi Thái Hành, sau đó chỉ còn lại một mình Tiết Thịnh Hiển không binh không tướng ở lại Ký Châu, lại còn ngu xuẩn muốn mượn binh từ chỗ Dương Thành để tiêu diệt huynh trưởng mình, ảo tưởng rằng mình tọa sơn quan hổ đấu.
Thần Niên cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu hết đủ mọi mưu kế từ khắp các bên trong đó, than: “Dương Thành quả nhiên là người gian trá, lại làm ra việc ghê gớm tày trời như vậy, xem ra những người này chẳng có việc gì khác, suốt cả ngày chỉ lo trù tính làm sao để tính kế người khác, hoàn toàn không màng gì đến chuyện nhân nghĩa đạo đức.”
Phong Quân Dương cười không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ kế này của Dương Thành tuy hay, nhưng người khác cũng chẳng phải kẻ ngốc, cuối cùng ai có thể thỏa mãn được như ý muốn vẫn chưa thể biết được, hắn cũng sẽ khiến cho âm mưu tính toán kỹ càng của những kẻ đó trở thành công cốc.
Thần Niên thấy nụ cười của hắn sâu xa, khóe miệng lại thấp thoáng vẻ đắc ý, không kìm được hỏi: “A Sách, có phải chàng cũng đang âm mưu chuyện gì đúng không?”.
Phong Quân Dương sững người, bất giác giơ tay lên xoa xoa mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Nàng nhìn ra à? Rõ như vậy ư?”.
Thần Niên cười đắc ý nói: “Vẻ mặt không chút cảm xúc của nghĩa phụ, ta cũng có thể đoán được tám chín phần tâm tư của ông, càng đừng nói đến chàng. Chàng tự mình soi gương đi, cười giống y như cáo trộm gà. A Sách, chàng mau nói ta nghe đi, rốt cuộc thì chàng đang suy tính những gì vậy, còn lâu ta mới tin là không có lợi ích gì mà chàng lại chịu ở đây.”
“Người hiểu rõ ta, đúng là chỉ có Thần Niên nàng!” Phong Quân Dương cười ha ha, duỗi tay khẽ vuốt vuốt chóp mũi nàng, lại nói tiếp: “Nhưng, chuyện này ta chưa thể nói cho nàng biết được, nàng cứ đợi mà xem đi.”
Thần Niên nghe hắn nói vậy, cũng không truy hỏi thêm nữa, chỉ chờ xem mọi chuyện sẽ tiếp diễn thế nào.
Có lẽ vì trời lặng trước cơn bão, nên sau đó liên tiếp mấy ngày liền trong thành Thanh Châu yên tĩnh vô cùng, đã không thấy Dương Thành động binh, cũng chẳng thấy mấy ngàn thiết kỵ tiên phong của Hạ Trạch có chút động tĩnh nào.
Một hôm, Phong Quân Dương sau khi ăn xong bữa sáng lại tới chỗ lão Kiều trị thương, để lại một mình Thần Niên trong thư phòng. Thần Niên bị Phong Quân Dương bắt đọc sách suốt mấy ngày nay, nên đã thấy ngán từ lâu, lại chẳng có việc gì khác để làm, đang trong lúc buồn chán, thì Thuận Bình liền gợi ý cho nàng: “Chi bằng cô nương đi dạo trong vườn đi vậy, trong hồ nước bên đó có nuôi không ít cá Cẩm Lý (1), rất dạn người.”
Ban đầu cá Cẩm Lý được nuôi trong cung đình, là loài chỉ có gia đình quý tộc mới có thể nuôi, Thần Niên chỉ nghe nói đến tên, chứ chưa được nhìn thấy bao giờ. Vừa nghe nói trong vườn nuôi rất nhiều cá Cẩm Lý, nàng lập tức thấy hứng thú ngay, hỏi: “Chính là loại cá chép màu sắc lòe loẹt sặc sỡ đấy đúng không?”.
Thuận Bình đáp: “Chính nó, tiểu nhân thấy chúng rất đẹp, hay là gọi người cùng đi ngắm với cô nương nhé?”.
Thần Niên gật gật đầu, rồi lại đột nhiên nhớ tới Lục Kiêu, thầm nhủ nàng ở bên này cảm thấy vô vị, thì hắn ở bên đó lẽ nào không phải càng bí bách khó chịu hơn ư, vậy thì chi bằng cùng hắn đi ngắm cá chép, nói không chừng còn có thể moi được chút thông tin về nghĩa phụ từ miệng hắn nữa. Nghĩ như vậy rồi, nàng liền cười nói với Thuận Bình: “Ngươi không cần phải gọi người đi cùng ta đâu, tự ta đi là được rồi.”
Nói xong không đợi Thuận Bình kịp phản ứng lại, người đã nhanh nhẹn lao vọt đi. Đợi đến khi Thuận Bình gọi đám thi nữ đuổi theo ra đến nơi, thì sớm đã chẳng thấy bóng dáng Thần Niên ở đó nữa rồi.
Lúc trước Thần Niên đã từng đi tới chỗ ở của Lục Kiêu một lần, nên đương nhiên là nhớ rõ đường, bước chân của nàng lại nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến được ngoài phòng Lục Kiêu, cũng chẳng khách khí gì với hắn, bước tới đập cửa phòng goi: “Lục Kiêu, Lục Kiêu, ngươi có ở trong đó không?”.
Từ bên trong cánh cửa liền mở ra, Lục Kiêu khoanh tay tựa vào khung cửa liếc mắt nhìn nàng, hỏi: “Cô tìm ta có chuyện gì?”.
Lần trước xem như hai người chia tay trong bầu không khí chẳng vui vẻ gì, nên giờ Thần Niên muốn làm hòa với hắn, nên cũng không tính toán với cái thái độ khệnh khạng này của hắn, chỉ cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn đi dạo một vòng quanh vườn thôi, ngươi có muốn đi cùng với ta không?”.
Lục Kiêu lắc đầu, nói rất dứt khoát: “Không muốn.”
Thần Niên ít nhiều gì cũng đã quen với cách nói chuyện thẳng thẳn không vòng vèo này, nên không cảm thấy tức giận, ngược lại còn mỉm cười tủm tỉm nói: “Cũng được, vậy thì một mình ta đi. Tuy lão Kiều đã ra ngoài với A Sách, nhưng trong phủ có không ít thị vệ, ta gọi thêm hai người nữa đi cùng cũng đủ rồi. Ban ngày ban mặt thế này, có lẽ không có ai dám xông vào trong phủ giết người đâu.”
Nàng vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài. Lục Kiêu quả nhiên trúng kế, chần chừ một thoáng rồi đi theo, nói: “Bỏ đi, ta vẫn nên đi cùng với cô.”
Thần Niên không nhịn được cười thầm trong bụng, tự nhủ không thể nói chuyện nhẹ nhàng tử tế với kiểu người như Lục Kiêu được, hắn chỉ thích ăn quả lừa thôi!
Hai người cùng nhau đến khu vườn, quanh quẩn hồi lâu ở hòn giả sơn mới tìm thấy cái hồ nuôi cá Cẩm Lý, thì thấy bên trong nuôi mười mấy con cá chép màu sắc sặc sỡ đuôi dài cả tấc, có con đỏ trắng xen kẽ, có con lại toàn thân vàng óng ánh, con nào con nấy béo tốt đáng yêu, nhìn thấy có người đến không những không bơi dạt đi mà còn sán lại gần.
Hai người Thần Niên và Lục Kiêu thấy vậy đều cảm thấy rất lạ, Thần Niên lại càng không nhịn được ngồi xổm xuống bên bờ hồ vươn người ra đủ để nhìn ngắm những con cá Cẩm Lý xinh xắn dễ thương ấy, nhìn những con cá chen nhau bơi tới cắn ngón tay mình, không nhịn được bật cười lớn nói với Lục Kiêu: “Mau nhìn này, mau nhìn này! Bọn chúng hôn ta đấy!”.
Ở bên này Lục Kiêu còn chưa kịp trả lời, thì ở đằng xa đột nhiên vang truyền đến tiếng cười khe khẽ của một nam tử. Thần Niên và Lục Kiêu cả hai người cũng ngây người, nhất tề quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi diện mạo oai phong từ trên cây cầu đá từ từ đi tới, nhìn hai người cười nói: “Bọn chúng không phải đang hôn cô đâu, bọn chúng tưởng cô sắp cho bọn chúng ăn đấy.”
Thần Niên nhận ra người này chính là Thập nhị công tử của Hạ gia, Hạ Trạch, bèn ngượng ngùng đứng dậy, nhất thời không biết có nên chào hỏi với hắn không. Nhưng Hạ Trạch lại cười cười, nghiêng đầu dặn dò tên tùy tùng đi theo phía sau mang thức ăn cho cá đến, sau đó mới khẽ cười tự giới thiệu với Thần Niên: “Tại hạ là Hạ Trạch của Thái Hưng, còn cô nương họ Tạ phải không?”.
Thần Niên hơi hơi gật đầu, đáp: “Phải, Tạ Thần Niên.”
Hạ Trạch cúi đầu nhìn những con cá Cẩm Lý đủ màu sắc vẫn đang vây quanh bên bờ hồ, mỉm cười nói bằng giọng vô cùng thân thiết với Thần Niên: “Tạ cô nương có thích những con cá này không? Trong phủ Thái Hưng của ta cũng nuôi rất nhiều, kích thước cũng lớn hơn những con cá ở đây một chút, đợi sau này đến Thái Hưng rồi, sẽ bảo Vân Sinh dẫn cô đi xem.” Hắn nói xong lại cười nhìn Thần Niên, hỏi: “Cô có biết Vân Sinh không? Con bé cũng là một tiểu cô nương trạc tuổi cô thôi, ta nghe a hoàn bên cạnh con bé nói các cô đã từng gặp nhau một lần, cô còn nhớ chứ?”.
Tác giả :
Tiên Chanh