Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm
Chương 60
Minh Trọng Mưu nhìn sâu vào mắt nàng, cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng. Hắn nhìn rất chuyên chú, thậm chí hắn còn nhìn thấy rất rõ ràng lúc Tạ Lâm nghe thấy câu ấy, lông mày đã nhăn tít cả lại.
“Bệ hạ, người nhất định là nhàn tản quá, nên mới xuất hiện ảo giác. Đống tấu chương trên bàn đã tích lại khá nhiều rồi, người nên phê duyệt cho xong đi.” Tạ Lâm không nhìn hắn nữa, mà quay người đi về vị trí của mình, ngồi xuống.
Khuôn mặt Minh Trọng Mưu biến sắc, hắn sải những bước dài đến trước mặt Tạ Lâm, cúi đầu nhìn nàng, hô hấp của hắn có chút gấp gáp: “Trẫm biết cả rồi! Nàng đừng lảng sang chuyện khác nữa!” Hắn tóm lấy vai nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên nhìn mình, “Tạ Lâm, nàng có nghe thấy không? Trẫm đang nói với nàng rằng, trẫm chỉ cần nàng thôi!”.
Tạ Lâm cầm cây bút lông chấm vào mực rồi chậm rãi viết lên giấy, “Bệ hạ, có lẽ người vẫn chưa tỉnh rượu, có phải đêm qua ngủ không ngon không? Tốt nhất người nên đeo mặt nạ vào đi, tai mắt của người trong cung ngoài cung quá nhiều, với khuôn mặt này của người, dù có đóng cửa sổ lại, thì vẫn thấy không thích hợp.”
“Tạ Lâm! Đêm qua trẫm nghỉ ngơi rất tốt, trẫm không hề xuất hiện ảo giác, trẫm vô cùng tỉnh táo! Trẫm cũng biết bản thân mình đang nói gì.” Minh Trọng Mưu nắm chặt lấy tay nàng, mực khẽ bắn ra ngoài vương đầy trên giấy, thành một mớ lộn xộn, “Tạ Lâm, nàng vẫn quan tâm đến trẫm đúng không? Trẫm không đeo mặt nạ nữa, trái tim nàng cũng thấy thấp thỏm bất an, sợ thân phận của trẫm bị lộ ra ngoài, đúng không?”.
Hắn sán lại gần nàng, chặn hết hoàn toàn đống giấy tờ trên bàn lại, khiến nàng chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Tạ Lâm không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Minh Trọng Mưu cực kỳ có lực sát thương với mình. Đường nét tinh tế, tuyệt mĩ vô song giống như giang sơn Đại Sở vậy.
Thật ra nàng không dám nhìn hắn kỹ quá. Vì nàng sợ, giây phút nàng nhìn hắn rồi sẽ khó lòng di chuyển được tầm mắt, lại càng khó lòng tìm lại được nội tâm mình.
“Bệ hạ,” cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, “người là vua, thần là tôi, vua tôi khác nhau, xin bệ hạ hãy tự trọng.”
“Tự trọng?” Minh Trọng Mưu phá lên cười, “nàng cũng biết trẫm là hoàng đế cơ à.”
“Thiên hạ này là của trẫm, người trong thiên hạ là con dân của trẫm, thần tử trong thiên hạ cũng đều là thần tử của trẫm.” Hắn nhìn xoáy vào nàng, “nàng cũng là của trẫm, nàng nói trẫm nên tự trọng,” hắn không nhịn được cười giễu, “trẫm vẫn chưa làm gì, mà nàng đã phòng bị thế rồi.”
“Bệ hạ!” Tạ Lâm mất kiên nhẫn nổi cáu, trầm giọng nói, “Thần từng nói với bệ hạ rồi, từ thuở khai quốc đến nay, Đại Sở vẫn luôn sừng sững hiên ngang, đó là vì quân thần đều làm tốt chức trách của mình, trước nay không bao giờ đi quá giới hạn, không bao giờ bê trễ phóng túng, nên Đại Sở mới khí thế hừng hực như thế. Cho dù Đại Sở đã từng xuất hiện những kẻ gian thần tiểu nhân, nhưng vẫn hùng mạnh đầy sức sống. Nếu vua tôi lẫn lộn, không biết trách nhiệm ta ngươi, vậy thì Đại Sở sẽ không được như ngày hôm nay đâu. Thần không muốn ta ngươi không rạch ròi, vua tôi không rõ ràng, người là Hoàng đế, thần là thần tử, chỉ như vậy mà thôi.”
“Vua tôi lẫn lộn? Nghe giống như thể là một tội danh không hề nhẹ ý nhỉ,” ánh mắt Minh Trọng Mưu sâu như trời đêm ngưng đọng lại, hắn nhướng nhướng mày, “Tạ Lâm, những chuyện như thế nàng làm đâu có ít. Nhưng so ra, trẫm lại cảm thấy, âm dương đảo lộn, khi quân phạm thượng, tội còn to hơn nhiều!”.
Tạ Lâm ngạc nhiên, bệ hạ muốn trị tội của nàng sao? Nàng không chút sợ hãi, ngược lại còn đứng dậy, vén vạt áo quỳ xuống.
“Đúng vậy, trước nay thần chưa từng kiêng dè, quả thực là có tội. Thần đảo lộn âm dương, nữ tử lại dám làm Thừa tướng, khi quân phạm thượng, thật sự che giấu thân phận của mình với bệ hạ.”
“Xin bệ hạ giáng tội.”
Cuối cùng Tạ Lâm cũng thừa nhận rồi.
Đêm hôm đó, quả nhiên là nàng.
Có lẽ chỉ là do ý loạn tình mê, đôi bên cùng uống say, không kiềm chế được mới ngủ với nhau.
Nhưng trinh bạch của con gái, suy cho cùng rất quan trọng.
Hắn để tâm, ngày đêm nhung nhớ nàng.
Nhưng nàng lại quên luôn đêm đó đi, chẳng để lại một chút vết tích nào cho hắn.
Minh Trọng Mưu nhìn Tạ Lâm đột nhiên nhận tội, không kìm được lùi ra sau, nhưng nghĩ rồi hắn lại không hành động.
Hắn cười khổ, “Tạ Lâm, trước đây trẫm bắt nàng quỳ, nàng không quỳ. Giờ trẫm không bắt nàng quỳ, nàng lại quỳ.” Hắn nắm tay nàng, muốn kéo nàng đứng lên, “nàng đứng dậy đi, trẫm không hề có ý trách móc nàng.”
Tạ Lâm thuận theo ý hắn đứng dậy.
Minh Trọng Mưu quay người, xoay lưng về phía nàng, thở dài nói: “Đề bạt nàng làm Thừa tướng, không phải là trẫm, nên trẫm không muốn trách nàng. Nhưng trẫm có việc muốn hỏi nàng, nàng phải nói thật.”
“Xin bệ hạ cứ nói.”
“Phụ hoàng có biết thân phận nữ nhi của nàng không?”.
Ánh mắt Tạ Lâm ngưng lại, nàng mở miệng đáp, “Biết.”
Minh Trọng Mưu không nhịn được bật cười, nhưng hắn lại không biết tại sao mình lại cười.
Tạ Lâm nhìn đăm đăm vào bóng lưng hắn. Áo bào thêu hình rồng, không gió mà động. Thiếu niên của mười năm trước nay đã trưởng thành rồi.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ biết được, tại sao Tiên đế lại để một người con gái làm Thừa tướng của Đại Sở.
Tạ Lâm nghĩ thầm.
Minh Trọng Mưu không kìm được lại cất tiếng hỏi: “Nàng và Tiên đế có quan hệ gì? Chỉ trong có vài năm, nàng ngồi được lên vị trí Thừa tướng này, đó là vinh dự mà trước giờ Đại Sở chưa từng có, cho dù nàng có xuất thân từ Thám hoa, thì suốt mười năm ba đời vua của Đại Sở, vua sao thần tử vậy, nhưng nhanh như thế nàng đã leo lên được vị trí này, nên trẫm luôn có chút nghi ngờ……”
Minh Trọng Mưu không biết tại sao mình lại hỏi những câu này, hơn thế hỏi vừa nhanh vừa vội, cứ như thể có người đuổi sau lưng.
“Bệ hạ nói vậy là có ý gì?”.
“Không có ý gì cả.” Minh Trọng Mưu cũng cảm thấy bản thân mình đã nghĩ quá nhiều. Nhưng đây là điều hắn thường xuyên nghĩ tới.
Sau khi đăng cơ, hắn cảm thấy, lấy hình tượng nam tử mà nói, tướng mạo của Tạ Lâm quá đỗi tuấn tú xinh đẹp, tuy rằng hành vi và tính tình của nàng thường khiến người ta quên khuấy mất tướng mạo.
Nhưng lúc Minh Trọng Mưu biết nàng là con gái, hắn lại không thể không nghĩ tới việc nàng liên tiếp được đề bạt, có phải vì đã cùng Tiên đế…… hơn thế Tiên đế còn biết rõ nàng là con gái, nhưng vẫn không hề giáng tội nàng.
Ít ra là lúc đó, liệu Tiên đế có giống hắn, có những suy nghĩ kỳ quặc với Tạ Lâm không?
“Bệ hạ đang nghi ngờ thần và Tiên đế.” Tạ Lâm nói.
“Trẫm không hề.” Minh Trọng Mưu cuống quýt đáp.
“Bệ hạ, có lẽ thần nên nói với bệ hạ điều này,” Tạ Lâm nói, “Không chỉ Tiên đế, mà ngay cả Vĩnh Lưu Hoàng đế cũng biết thân phận của thần.”
Vẻ mặt Minh Trọng Mưu bất giác thay đổi.
“Thần đã nói cạn lời. Nếu vua tôi đã có khác biệt, thì để tránh vua tôi lẫn lộn, đảo loạn triều cương. Từ hôm nay trở đi, thần sẽ không bao giờ bước chân vào ngự thư phòng dù chỉ một bước, sau này tấu chương dâng lên, bệ hạ hãy tự mình phê duyệt đi, thần sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Tạ Lâm hơi hành lễ. Thực ra nàng nên quỳ hành lễ, nhưng nàng nghĩ rồi, vẫn nên tuân theo ý chỉ của Tiên hoàng, không quỳ thì hơn.
Sau đó quay người định lui ra ngoài.
Minh Trọng Mưu cuống quý xoay người kéo nàng lại.
Tạ Lâm nghiêng đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt mình của hắn, bàn tay hắn đã không còn giống với rất lâu trước đây, mười ngón tay thon dài, rắn chắc mà có lực, sức nắm tay nàng cũng hoàn toàn khác hẳn, vô cùng nóng bỏng.
Tạ Lâm nói: “Bệ hạ, nếu người muốn trị tội của thần, thần sẽ nhận tội. Nếu người không muốn trị tội của thần, thì thần xin tạ ơn, và vẫn sẽ tận lực phò tá người, bệ hạ không cần phải lo lắng. Bệ hạ trưởng thành nhanh chóng, thông minh và quả quyết, nếu bệ hạ muốn tự mình giải quyết chính sự thì cũng không quá khó.”
Minh Trọng Mưu tái mặt, “Tạ Lâm, trẫm không muốn giả ngốc với nàng nữa, trẫm nói với nàng rồi, trẫm muốn lập nàng làm Hoàng hậu!”.
“Sau đó thì sao? Đề thần chờ đợi đằng đẵng trong cung cấm, không được ngắm bầu trời, không được màng quốc thổ, không được chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài, mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ có thể ngóng chờ bệ hạ, trông chờ vào sự bố thí tình cảm của bệ hạ sao?”.
Minh Trọng Mưu rúng động, sắc mặt của hắn giống như bầu trời đêm sau khi mặt trời lặn.
Tạ Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, thật ra nàng không thường xuyên nhìn hắn như vậy, vì thế khi thấy ánh mắt chăm chú của nàng, hắn không chịu được phải lảng nhìn đi chỗ khác.
“Bệ hạ,” Tạ Lâm nói, “Người phải hiểu, thần chỉ có thể là ‘thần’ thôi.”
Có lẽ từ lúc nàng bắt đầu trở thành Thừa tướng, hoặc bắt đầu từ cơn lũ mười năm trước, hoặc còn sớm hơn nữa bắt đầu từ khi nàng thi đỗ khoa thi, trở thành Thám hoa. Thiên hạ Đại Sở là của hắn, nhưng nàng lại ôm hết trọng trách vào mình.
Ở Đại Sở, hậu cung không được tham gia vào việc triều chính. Nếu nàng trở thành Hoàng hậu, vậy thì có lẽ nàng sẽ tháo được trọng trách này xuống, và giao lại cho hắn, sống ung dung nhàn tản phần đời còn lại.
Nàng cũng rất muốn cong lưng, cúi đầu, tìm một tư thế thoải mái hơn, được hưởng thụ, không màng đến trọng trách, không quan tâm đến ân oán thị phi của Đại Sở nữa.
Nhưng nàng đã quen rồi.
Quen với việc thẳng lưng, quen với việc gánh vác trọng trách trên vai, quen với việc thà gẫy gập cũng không luồn cúi.
Nàng sẽ không bao giờ đồng ý với hắn.
Nàng chỉ là có thể là ‘thần’, tuyệt đối không thể làm một con ếch ngồi đáy giếng trong thâm cung, sẽ không tháo bỏ trọng trách này xuống, gửi gắm bản thân vào một đoạn tình cảm.
Minh Trọng Mưu lùi lại sau, vẫn nắm chặt lấy tay nàng, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn.
Tạ Lâm giãy ra nhưng không được, đành bảo: “Bệ hạ, người không cần phải thấy áy náy, tuy thần là phụ nữ, nhưng trước nay chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề trinh bạch, từ mười năm trước vào cái ngày thi đỗ Thám hoa, thần đã không còn nghĩ bản thân mình sẽ là phụ nữ nữa rồi. Thần cũng hy vọng bệ hạ sẽ quên điều đó đi.”
Minh Trọng Mưu cau mày. Hắn không hề thấy áy náy! Chỉ là hắn từng nghĩ, muốn đem đến cho nàng những gì tốt đẹp nhất, để nàng trở thành chủ hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cho nàng vinh hoa phú quý tột bậc, cùng nàng tận hưởng giang sơn này.
Nhưng nàng lại nói: “Bệ hạ, đây chỉ là việc ngoài ý muốn. Nếu người bắt thần làm chủ hậu cung, thì ít nhất thần cũng phải có tình ý với người.”
“Nhưng thần không yêu người.”
Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói, giống như bị một mũi kim đâm vào tim, “Trẫm không quan tâm.”
“Nhưng thần quan tâm.” Tạ Lâm nghiêm túc nói.
Hắn biết mà!
Từ trước đến nay lập hậu, đều là những cô gái đoan trang, thông minh, có gia thế, mặt nào nàng cũng đủ tiêu chuẩn, duy chỉ thiếu có tình cảm. Nếu nàng không có vinh hoa phú quý, hắn có thể dùng vinh hoa phú quý để mê hoặc nàng, nếu nàng là con gái của gia đình cao quý hiển hách, hắn có thể dùng gia tộc để ép buộc nàng, nếu nàng có tình cảm với hắn, hắn có thể dùng chính bản thân mình để quyến rũ nàng.
Nhưng cái nàng nên có thì lại không có, cái không nên có thì lại có, khiến hắn khó lòng ra tay, căn bản không thể nào khống chế được nàng.
Thật là quá đáng.
“Tạ Lâm, nàng thật tàn nhẫn!”.
Tạ Lâm tranh thủ lúc hắn sững sờ, giãy thoát khỏi tay hắn, quay người sải bước dài biến mất khỏi tầm mắt hắn.
“Nhưng trẫm sẽ không bỏ cuộc đâu.” Minh Trọng Mưu hét lớn, “Tạ Lâm, nàng đợi đấy, trẫm sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Lúc Tạ Lâm ra đến cửa, bước chân nàng khựng lại, nhưng không hề quay đầu, sau đó đẩy cửa, bước qua bậc cửa cao ngất rồi đi thẳng.
Ngự thư phòng, sau này nàng sẽ không đến nữa.
XXX
“Đại nhân nhà ta nói rồi, bảo ta đừng sốt ruột, ta nghĩ ngài cũng đừng nóng nảy.” Trác Thanh nói không chút cảm xúc.
Ông Đạt đập bàn, run đến nỗi khiến bộ râu trên mép cũng phải rung rinh: “Đừng nóng nảy? Đừng nóng nảy thế nào được? Ta đã bị giáng liền ba cấp, khó khăn lắm mới trèo được lên cái chức Thị lang, cứ thế này không biết bao năm nữa mới trèo lên lại được ví trí đó.” Ông ta lườm Trác Thanh, khinh bỉ nói: “Ta không giống ngươi, thi bao nhiêu lần như vậy còn không đỗ, ngươi coi như bị phế, nhưng ta vẫn còn cả tiền đồ rộng mở phía trước, không thể để lãng phí ở chốn này được.”
Trác Thanh thầm hừ một tiếng, nghe ông ta nói vậy chỉ cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, “Ông đại nhân, tuổi tác của ngài cũng không còn trẻ, tiền đồ gì nữa, để lại cho những người trẻ hơn đi, ngài đừng mơ tưởng hão huyền có khi còn tốt hơn.”
Ông Đạt nghe xong, lửa giận trào lên lồng ngực, tức quá bật cười: “Trác Thanh, ngươi nói hay lắm, lúc đó nếu không phải ngươi nghĩ ra cái chủ ý này, tìm ta làm ra mấy cái chuyện bất cẩn đó, thì sao ta lại làm ra chuyện thế này? Còn khiến Tang Tông bị cách chức điều tra, thiếu chút nữa là mất mạng. Hiện giờ hai bọn ta xảy ra chuyện, ngươi lại đứng ngoài dửng dưng, được, được, được lắm! Thật không hổ là tham mưu đắc lực của Thượng thư đại nhân.”
Trác Thanh thấy Ông Đạt quả thực đang rất tức giận, trong lòng cũng không khỏi thấy chột dạ. Đối phương có thể làm được cái chức Thị lang bộ Binh suốt bao nhiêu năm nay, thiết nghĩ nhất định là có chỗ hơn người, rất biết suy nghĩ, gặp đối thủ quyết không nương tay. Tâm lý của Trác Thanh vốn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chí ít cũng là nghĩ cho đại nhân nhà hắn, có thể bớt được kẻ địch nào thì bớt kẻ địch đó, không có kẻ địch đương nhiên còn tốt hơn. Trác Thanh bèn cười nói: “Ông đại nhân đừng tức giận thế, ngài cũng biết chuyện này vốn dĩ không thể gấp gáp được, gấp quá sẽ loạn. Thêm nữa, ngài có tội vạ gì cũng không thể đổ lên đầu ta được, nếu đổi lại là đối phó với kẻ khác, chỉ sợ hắn đã xong đời từ lâu rồi, căn bản không cần chúng ta phải hao tổn tâm tư nhiều như thế.”
“Không sai!” Ông Đạt nghĩ ngợi quả thực thấy có lý, bèn căm giận nói: “Nếu không phải là Tạ Lâm, thì ta và Tang Tông đã không bị đẩy đến bước đường này. Tạ Lâm, ngươi suýt nữa giết chết cánh tay đắc lực của ta, ta không đội trời chung với ngươi!”.
Trác Thanh thấy Ông Đạt đã di chuyển sự chú ý sang người khác, không kìm được kẽ cười, “Với tình hình hiện nay mà nói, ngài và đại nhân nhà ta, đều là người của bộ Binh, hơn thế ngài và đại nhân nhà ta đều một lòng muốn đối phó với gã Tạ Lâm kia. Càng là những lúc thế này, thì chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực mới phải.”
Ông Đạt hừ một tiếng, trầm giọng đáp: “Được, ta không vội, nhưng chúng ta sớm muộn gì cũng phải lật đổ Tạ Lâm, mầm họa của Đại Sở không thể không diệt trừ, càng không thể không trả mối thù của ta và Tang Tông!” Ông ta cung tay với Trác Thanh nói, “Chỉ sợ đến lúc ấy, cần huynh đài và Úy Trì đại nhân tốn nhiều tâm tư rồi!”,
Trác Thanh để lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu, “Điều đó là đương nhiên. Xin đại nhân cứ yên tâm.”
“Bệ hạ, người nhất định là nhàn tản quá, nên mới xuất hiện ảo giác. Đống tấu chương trên bàn đã tích lại khá nhiều rồi, người nên phê duyệt cho xong đi.” Tạ Lâm không nhìn hắn nữa, mà quay người đi về vị trí của mình, ngồi xuống.
Khuôn mặt Minh Trọng Mưu biến sắc, hắn sải những bước dài đến trước mặt Tạ Lâm, cúi đầu nhìn nàng, hô hấp của hắn có chút gấp gáp: “Trẫm biết cả rồi! Nàng đừng lảng sang chuyện khác nữa!” Hắn tóm lấy vai nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên nhìn mình, “Tạ Lâm, nàng có nghe thấy không? Trẫm đang nói với nàng rằng, trẫm chỉ cần nàng thôi!”.
Tạ Lâm cầm cây bút lông chấm vào mực rồi chậm rãi viết lên giấy, “Bệ hạ, có lẽ người vẫn chưa tỉnh rượu, có phải đêm qua ngủ không ngon không? Tốt nhất người nên đeo mặt nạ vào đi, tai mắt của người trong cung ngoài cung quá nhiều, với khuôn mặt này của người, dù có đóng cửa sổ lại, thì vẫn thấy không thích hợp.”
“Tạ Lâm! Đêm qua trẫm nghỉ ngơi rất tốt, trẫm không hề xuất hiện ảo giác, trẫm vô cùng tỉnh táo! Trẫm cũng biết bản thân mình đang nói gì.” Minh Trọng Mưu nắm chặt lấy tay nàng, mực khẽ bắn ra ngoài vương đầy trên giấy, thành một mớ lộn xộn, “Tạ Lâm, nàng vẫn quan tâm đến trẫm đúng không? Trẫm không đeo mặt nạ nữa, trái tim nàng cũng thấy thấp thỏm bất an, sợ thân phận của trẫm bị lộ ra ngoài, đúng không?”.
Hắn sán lại gần nàng, chặn hết hoàn toàn đống giấy tờ trên bàn lại, khiến nàng chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Tạ Lâm không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Minh Trọng Mưu cực kỳ có lực sát thương với mình. Đường nét tinh tế, tuyệt mĩ vô song giống như giang sơn Đại Sở vậy.
Thật ra nàng không dám nhìn hắn kỹ quá. Vì nàng sợ, giây phút nàng nhìn hắn rồi sẽ khó lòng di chuyển được tầm mắt, lại càng khó lòng tìm lại được nội tâm mình.
“Bệ hạ,” cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, “người là vua, thần là tôi, vua tôi khác nhau, xin bệ hạ hãy tự trọng.”
“Tự trọng?” Minh Trọng Mưu phá lên cười, “nàng cũng biết trẫm là hoàng đế cơ à.”
“Thiên hạ này là của trẫm, người trong thiên hạ là con dân của trẫm, thần tử trong thiên hạ cũng đều là thần tử của trẫm.” Hắn nhìn xoáy vào nàng, “nàng cũng là của trẫm, nàng nói trẫm nên tự trọng,” hắn không nhịn được cười giễu, “trẫm vẫn chưa làm gì, mà nàng đã phòng bị thế rồi.”
“Bệ hạ!” Tạ Lâm mất kiên nhẫn nổi cáu, trầm giọng nói, “Thần từng nói với bệ hạ rồi, từ thuở khai quốc đến nay, Đại Sở vẫn luôn sừng sững hiên ngang, đó là vì quân thần đều làm tốt chức trách của mình, trước nay không bao giờ đi quá giới hạn, không bao giờ bê trễ phóng túng, nên Đại Sở mới khí thế hừng hực như thế. Cho dù Đại Sở đã từng xuất hiện những kẻ gian thần tiểu nhân, nhưng vẫn hùng mạnh đầy sức sống. Nếu vua tôi lẫn lộn, không biết trách nhiệm ta ngươi, vậy thì Đại Sở sẽ không được như ngày hôm nay đâu. Thần không muốn ta ngươi không rạch ròi, vua tôi không rõ ràng, người là Hoàng đế, thần là thần tử, chỉ như vậy mà thôi.”
“Vua tôi lẫn lộn? Nghe giống như thể là một tội danh không hề nhẹ ý nhỉ,” ánh mắt Minh Trọng Mưu sâu như trời đêm ngưng đọng lại, hắn nhướng nhướng mày, “Tạ Lâm, những chuyện như thế nàng làm đâu có ít. Nhưng so ra, trẫm lại cảm thấy, âm dương đảo lộn, khi quân phạm thượng, tội còn to hơn nhiều!”.
Tạ Lâm ngạc nhiên, bệ hạ muốn trị tội của nàng sao? Nàng không chút sợ hãi, ngược lại còn đứng dậy, vén vạt áo quỳ xuống.
“Đúng vậy, trước nay thần chưa từng kiêng dè, quả thực là có tội. Thần đảo lộn âm dương, nữ tử lại dám làm Thừa tướng, khi quân phạm thượng, thật sự che giấu thân phận của mình với bệ hạ.”
“Xin bệ hạ giáng tội.”
Cuối cùng Tạ Lâm cũng thừa nhận rồi.
Đêm hôm đó, quả nhiên là nàng.
Có lẽ chỉ là do ý loạn tình mê, đôi bên cùng uống say, không kiềm chế được mới ngủ với nhau.
Nhưng trinh bạch của con gái, suy cho cùng rất quan trọng.
Hắn để tâm, ngày đêm nhung nhớ nàng.
Nhưng nàng lại quên luôn đêm đó đi, chẳng để lại một chút vết tích nào cho hắn.
Minh Trọng Mưu nhìn Tạ Lâm đột nhiên nhận tội, không kìm được lùi ra sau, nhưng nghĩ rồi hắn lại không hành động.
Hắn cười khổ, “Tạ Lâm, trước đây trẫm bắt nàng quỳ, nàng không quỳ. Giờ trẫm không bắt nàng quỳ, nàng lại quỳ.” Hắn nắm tay nàng, muốn kéo nàng đứng lên, “nàng đứng dậy đi, trẫm không hề có ý trách móc nàng.”
Tạ Lâm thuận theo ý hắn đứng dậy.
Minh Trọng Mưu quay người, xoay lưng về phía nàng, thở dài nói: “Đề bạt nàng làm Thừa tướng, không phải là trẫm, nên trẫm không muốn trách nàng. Nhưng trẫm có việc muốn hỏi nàng, nàng phải nói thật.”
“Xin bệ hạ cứ nói.”
“Phụ hoàng có biết thân phận nữ nhi của nàng không?”.
Ánh mắt Tạ Lâm ngưng lại, nàng mở miệng đáp, “Biết.”
Minh Trọng Mưu không nhịn được bật cười, nhưng hắn lại không biết tại sao mình lại cười.
Tạ Lâm nhìn đăm đăm vào bóng lưng hắn. Áo bào thêu hình rồng, không gió mà động. Thiếu niên của mười năm trước nay đã trưởng thành rồi.
Hắn vĩnh viễn không bao giờ biết được, tại sao Tiên đế lại để một người con gái làm Thừa tướng của Đại Sở.
Tạ Lâm nghĩ thầm.
Minh Trọng Mưu không kìm được lại cất tiếng hỏi: “Nàng và Tiên đế có quan hệ gì? Chỉ trong có vài năm, nàng ngồi được lên vị trí Thừa tướng này, đó là vinh dự mà trước giờ Đại Sở chưa từng có, cho dù nàng có xuất thân từ Thám hoa, thì suốt mười năm ba đời vua của Đại Sở, vua sao thần tử vậy, nhưng nhanh như thế nàng đã leo lên được vị trí này, nên trẫm luôn có chút nghi ngờ……”
Minh Trọng Mưu không biết tại sao mình lại hỏi những câu này, hơn thế hỏi vừa nhanh vừa vội, cứ như thể có người đuổi sau lưng.
“Bệ hạ nói vậy là có ý gì?”.
“Không có ý gì cả.” Minh Trọng Mưu cũng cảm thấy bản thân mình đã nghĩ quá nhiều. Nhưng đây là điều hắn thường xuyên nghĩ tới.
Sau khi đăng cơ, hắn cảm thấy, lấy hình tượng nam tử mà nói, tướng mạo của Tạ Lâm quá đỗi tuấn tú xinh đẹp, tuy rằng hành vi và tính tình của nàng thường khiến người ta quên khuấy mất tướng mạo.
Nhưng lúc Minh Trọng Mưu biết nàng là con gái, hắn lại không thể không nghĩ tới việc nàng liên tiếp được đề bạt, có phải vì đã cùng Tiên đế…… hơn thế Tiên đế còn biết rõ nàng là con gái, nhưng vẫn không hề giáng tội nàng.
Ít ra là lúc đó, liệu Tiên đế có giống hắn, có những suy nghĩ kỳ quặc với Tạ Lâm không?
“Bệ hạ đang nghi ngờ thần và Tiên đế.” Tạ Lâm nói.
“Trẫm không hề.” Minh Trọng Mưu cuống quýt đáp.
“Bệ hạ, có lẽ thần nên nói với bệ hạ điều này,” Tạ Lâm nói, “Không chỉ Tiên đế, mà ngay cả Vĩnh Lưu Hoàng đế cũng biết thân phận của thần.”
Vẻ mặt Minh Trọng Mưu bất giác thay đổi.
“Thần đã nói cạn lời. Nếu vua tôi đã có khác biệt, thì để tránh vua tôi lẫn lộn, đảo loạn triều cương. Từ hôm nay trở đi, thần sẽ không bao giờ bước chân vào ngự thư phòng dù chỉ một bước, sau này tấu chương dâng lên, bệ hạ hãy tự mình phê duyệt đi, thần sẽ không nhúng tay vào nữa.”
Tạ Lâm hơi hành lễ. Thực ra nàng nên quỳ hành lễ, nhưng nàng nghĩ rồi, vẫn nên tuân theo ý chỉ của Tiên hoàng, không quỳ thì hơn.
Sau đó quay người định lui ra ngoài.
Minh Trọng Mưu cuống quý xoay người kéo nàng lại.
Tạ Lâm nghiêng đầu nhìn bàn tay đang giữ chặt mình của hắn, bàn tay hắn đã không còn giống với rất lâu trước đây, mười ngón tay thon dài, rắn chắc mà có lực, sức nắm tay nàng cũng hoàn toàn khác hẳn, vô cùng nóng bỏng.
Tạ Lâm nói: “Bệ hạ, nếu người muốn trị tội của thần, thần sẽ nhận tội. Nếu người không muốn trị tội của thần, thì thần xin tạ ơn, và vẫn sẽ tận lực phò tá người, bệ hạ không cần phải lo lắng. Bệ hạ trưởng thành nhanh chóng, thông minh và quả quyết, nếu bệ hạ muốn tự mình giải quyết chính sự thì cũng không quá khó.”
Minh Trọng Mưu tái mặt, “Tạ Lâm, trẫm không muốn giả ngốc với nàng nữa, trẫm nói với nàng rồi, trẫm muốn lập nàng làm Hoàng hậu!”.
“Sau đó thì sao? Đề thần chờ đợi đằng đẵng trong cung cấm, không được ngắm bầu trời, không được màng quốc thổ, không được chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài, mỗi ngày mỗi đêm đều chỉ có thể ngóng chờ bệ hạ, trông chờ vào sự bố thí tình cảm của bệ hạ sao?”.
Minh Trọng Mưu rúng động, sắc mặt của hắn giống như bầu trời đêm sau khi mặt trời lặn.
Tạ Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, thật ra nàng không thường xuyên nhìn hắn như vậy, vì thế khi thấy ánh mắt chăm chú của nàng, hắn không chịu được phải lảng nhìn đi chỗ khác.
“Bệ hạ,” Tạ Lâm nói, “Người phải hiểu, thần chỉ có thể là ‘thần’ thôi.”
Có lẽ từ lúc nàng bắt đầu trở thành Thừa tướng, hoặc bắt đầu từ cơn lũ mười năm trước, hoặc còn sớm hơn nữa bắt đầu từ khi nàng thi đỗ khoa thi, trở thành Thám hoa. Thiên hạ Đại Sở là của hắn, nhưng nàng lại ôm hết trọng trách vào mình.
Ở Đại Sở, hậu cung không được tham gia vào việc triều chính. Nếu nàng trở thành Hoàng hậu, vậy thì có lẽ nàng sẽ tháo được trọng trách này xuống, và giao lại cho hắn, sống ung dung nhàn tản phần đời còn lại.
Nàng cũng rất muốn cong lưng, cúi đầu, tìm một tư thế thoải mái hơn, được hưởng thụ, không màng đến trọng trách, không quan tâm đến ân oán thị phi của Đại Sở nữa.
Nhưng nàng đã quen rồi.
Quen với việc thẳng lưng, quen với việc gánh vác trọng trách trên vai, quen với việc thà gẫy gập cũng không luồn cúi.
Nàng sẽ không bao giờ đồng ý với hắn.
Nàng chỉ là có thể là ‘thần’, tuyệt đối không thể làm một con ếch ngồi đáy giếng trong thâm cung, sẽ không tháo bỏ trọng trách này xuống, gửi gắm bản thân vào một đoạn tình cảm.
Minh Trọng Mưu lùi lại sau, vẫn nắm chặt lấy tay nàng, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn.
Tạ Lâm giãy ra nhưng không được, đành bảo: “Bệ hạ, người không cần phải thấy áy náy, tuy thần là phụ nữ, nhưng trước nay chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề trinh bạch, từ mười năm trước vào cái ngày thi đỗ Thám hoa, thần đã không còn nghĩ bản thân mình sẽ là phụ nữ nữa rồi. Thần cũng hy vọng bệ hạ sẽ quên điều đó đi.”
Minh Trọng Mưu cau mày. Hắn không hề thấy áy náy! Chỉ là hắn từng nghĩ, muốn đem đến cho nàng những gì tốt đẹp nhất, để nàng trở thành chủ hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cho nàng vinh hoa phú quý tột bậc, cùng nàng tận hưởng giang sơn này.
Nhưng nàng lại nói: “Bệ hạ, đây chỉ là việc ngoài ý muốn. Nếu người bắt thần làm chủ hậu cung, thì ít nhất thần cũng phải có tình ý với người.”
“Nhưng thần không yêu người.”
Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói, giống như bị một mũi kim đâm vào tim, “Trẫm không quan tâm.”
“Nhưng thần quan tâm.” Tạ Lâm nghiêm túc nói.
Hắn biết mà!
Từ trước đến nay lập hậu, đều là những cô gái đoan trang, thông minh, có gia thế, mặt nào nàng cũng đủ tiêu chuẩn, duy chỉ thiếu có tình cảm. Nếu nàng không có vinh hoa phú quý, hắn có thể dùng vinh hoa phú quý để mê hoặc nàng, nếu nàng là con gái của gia đình cao quý hiển hách, hắn có thể dùng gia tộc để ép buộc nàng, nếu nàng có tình cảm với hắn, hắn có thể dùng chính bản thân mình để quyến rũ nàng.
Nhưng cái nàng nên có thì lại không có, cái không nên có thì lại có, khiến hắn khó lòng ra tay, căn bản không thể nào khống chế được nàng.
Thật là quá đáng.
“Tạ Lâm, nàng thật tàn nhẫn!”.
Tạ Lâm tranh thủ lúc hắn sững sờ, giãy thoát khỏi tay hắn, quay người sải bước dài biến mất khỏi tầm mắt hắn.
“Nhưng trẫm sẽ không bỏ cuộc đâu.” Minh Trọng Mưu hét lớn, “Tạ Lâm, nàng đợi đấy, trẫm sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Lúc Tạ Lâm ra đến cửa, bước chân nàng khựng lại, nhưng không hề quay đầu, sau đó đẩy cửa, bước qua bậc cửa cao ngất rồi đi thẳng.
Ngự thư phòng, sau này nàng sẽ không đến nữa.
XXX
“Đại nhân nhà ta nói rồi, bảo ta đừng sốt ruột, ta nghĩ ngài cũng đừng nóng nảy.” Trác Thanh nói không chút cảm xúc.
Ông Đạt đập bàn, run đến nỗi khiến bộ râu trên mép cũng phải rung rinh: “Đừng nóng nảy? Đừng nóng nảy thế nào được? Ta đã bị giáng liền ba cấp, khó khăn lắm mới trèo được lên cái chức Thị lang, cứ thế này không biết bao năm nữa mới trèo lên lại được ví trí đó.” Ông ta lườm Trác Thanh, khinh bỉ nói: “Ta không giống ngươi, thi bao nhiêu lần như vậy còn không đỗ, ngươi coi như bị phế, nhưng ta vẫn còn cả tiền đồ rộng mở phía trước, không thể để lãng phí ở chốn này được.”
Trác Thanh thầm hừ một tiếng, nghe ông ta nói vậy chỉ cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, “Ông đại nhân, tuổi tác của ngài cũng không còn trẻ, tiền đồ gì nữa, để lại cho những người trẻ hơn đi, ngài đừng mơ tưởng hão huyền có khi còn tốt hơn.”
Ông Đạt nghe xong, lửa giận trào lên lồng ngực, tức quá bật cười: “Trác Thanh, ngươi nói hay lắm, lúc đó nếu không phải ngươi nghĩ ra cái chủ ý này, tìm ta làm ra mấy cái chuyện bất cẩn đó, thì sao ta lại làm ra chuyện thế này? Còn khiến Tang Tông bị cách chức điều tra, thiếu chút nữa là mất mạng. Hiện giờ hai bọn ta xảy ra chuyện, ngươi lại đứng ngoài dửng dưng, được, được, được lắm! Thật không hổ là tham mưu đắc lực của Thượng thư đại nhân.”
Trác Thanh thấy Ông Đạt quả thực đang rất tức giận, trong lòng cũng không khỏi thấy chột dạ. Đối phương có thể làm được cái chức Thị lang bộ Binh suốt bao nhiêu năm nay, thiết nghĩ nhất định là có chỗ hơn người, rất biết suy nghĩ, gặp đối thủ quyết không nương tay. Tâm lý của Trác Thanh vốn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chí ít cũng là nghĩ cho đại nhân nhà hắn, có thể bớt được kẻ địch nào thì bớt kẻ địch đó, không có kẻ địch đương nhiên còn tốt hơn. Trác Thanh bèn cười nói: “Ông đại nhân đừng tức giận thế, ngài cũng biết chuyện này vốn dĩ không thể gấp gáp được, gấp quá sẽ loạn. Thêm nữa, ngài có tội vạ gì cũng không thể đổ lên đầu ta được, nếu đổi lại là đối phó với kẻ khác, chỉ sợ hắn đã xong đời từ lâu rồi, căn bản không cần chúng ta phải hao tổn tâm tư nhiều như thế.”
“Không sai!” Ông Đạt nghĩ ngợi quả thực thấy có lý, bèn căm giận nói: “Nếu không phải là Tạ Lâm, thì ta và Tang Tông đã không bị đẩy đến bước đường này. Tạ Lâm, ngươi suýt nữa giết chết cánh tay đắc lực của ta, ta không đội trời chung với ngươi!”.
Trác Thanh thấy Ông Đạt đã di chuyển sự chú ý sang người khác, không kìm được kẽ cười, “Với tình hình hiện nay mà nói, ngài và đại nhân nhà ta, đều là người của bộ Binh, hơn thế ngài và đại nhân nhà ta đều một lòng muốn đối phó với gã Tạ Lâm kia. Càng là những lúc thế này, thì chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực mới phải.”
Ông Đạt hừ một tiếng, trầm giọng đáp: “Được, ta không vội, nhưng chúng ta sớm muộn gì cũng phải lật đổ Tạ Lâm, mầm họa của Đại Sở không thể không diệt trừ, càng không thể không trả mối thù của ta và Tang Tông!” Ông ta cung tay với Trác Thanh nói, “Chỉ sợ đến lúc ấy, cần huynh đài và Úy Trì đại nhân tốn nhiều tâm tư rồi!”,
Trác Thanh để lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu, “Điều đó là đương nhiên. Xin đại nhân cứ yên tâm.”
Tác giả :
Hoàng Hề