Gian Khách
Quyển 2 - Chương 138: Trở lại Lâm Viên
- Hứa Nhạc vào được Đại học Lê Hoa, là do có thư tay đề cử của Giáo sư Cận, có điều hình như chính hắn cũng không biết chuyện này.
Cận quản gia đứng ở bên cạnh Thai phu nhân, chẳng khác nào bóng một cây tùng ở ven hồ, ẩn vào trong thác nước từ trên núi chảy xuống, không để lộ chút dấu vết. Hắn thấp giọng vẻ xin lỗi nói:
- Về chuyện này, tôi đã biết từ rất lâu trước đây, nhưng bởi vì thiếu gia kiên quyết không cho phu nhân biết, cho nên…
Y bỏ lửng câu nói, không nói hết, Thai phu nhân lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong tay chậm rãi mân mê cái thiết bị nhỏ có khả năng tạo ra ánh sáng xanh lam này. Toàn bộ Liên Bang, đến ngày hôm nay đại khái cũng chỉ có nàng là có thể từ thiết bị nhỏ này nhìn thấy cái trí tuệ cất giấu bên trong, cùng với người đàn ông đứng sau… những trí tuệ này.
Cận quản gia thấy phu nhân không có biểu hiện gì, khẽ lui ra đằng sau một bước, đứng khuất vào góc khuất bên cửa sổ. Hắn biết rõ sự cố xảy ra giữa Thai Gia và vị Giáo sư Cận kia. Tuy rằng hắn cũng không biết thân phận thực sự của Giáo sư Cận, nhưng đã phục vụ lâu lắm trong gia tộc này, nên hoàn toàn có thể cảm nhận một chút tâm tình của phu nhân.
- Phái người đến Đại khu Đông Lâm điều tra chuyện đã xảy ra vào năm 65 Hiến Lịch 37.
Thai phu nhân nhẹ giọng nói:
- Chuyện này quá trùng hợp.
Cận quản gia không biết cái gì trùng hợp, Thai phu nhân cũng không nói. Bây giờ chỉ có mấy người là Tổng Thống Tịch Cách, bà ta, Phí Thành Lý Gia là biết được thân phận thực sự của gã Cơ Giáp Sư làm phản Dư Phùng. Bởi vì một vài sự cố xảy ra năm đó, mà bà ta biết nhiều hơn so với những người khác về thân phận của người đó. Từ lúc bắt đầu, Thai phu nhân đã không tin người đó đã chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy, hôm nay bà cầm trong tay thứ thiết bị mà chỉ có hắn mới có thể làm được… Nhìn thấy cậu thanh niên được hắn đề cử tới Đại học Lê Hoa ở bên kia cửa sổ, tâm tình dần dần trầm mặc, yên lặng không nói nên lời.
o0o
Cánh cửa sắt đen ngòm từ từ khép lại ở phía sau. Hứa Nhạc ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, lim dim mắt, dường như tâm tư còn đang lưu lại ở phong cảnh diễm lệ của núi Mạc Sầu ở phía sau. Vẻ phú quý mà hôm nay Thai Gia bày ra hoàn toàn không có mùi vật chất tiền tài, chỉ có hùng khí giang sơn. Giang sơn đẹp như bức tranh vậy, mà bức tranh này lại được vẻ bằng ý muốn của vị phu nhân nơi đây.
Hứa Nhạc hiểu rõ, lần này mình từ núi Mạc Sầu trở về, xem như đã được sinh ra lần hai. Nhưng hắn vẫn như cũ, cố chấp cho rằng mình chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, một gã bình dân. Đối mặt với bức tranh giang sơn đó, hắn chẳng hề rung động, cũng không cảm thấy tự ti nhiều lắm, chỉ là thoáng thấy một chút áp lực.
Chiếc xe hơi màu đen bóng lộn lướt đi êm ru trên sườn núi, cực kỳ điêu luyện né tránh dòng du khách đông như mắc cửa đang ùn ùn kéo lên núi mỗi lúc một nhiều. Hai tay Hứa Nhạc vững vàng đặt trên vô lăng. Chiếc ô tô này chính là chiếc xe mà hắn vẫn lái trước đây. Nếu như Cục Điều Tra đã phán hắn vô tội, vậy chiếc ô tô đen này cũng không cần phải bị giữ lại trong trạm Giám Chứng nữa, vị Trầm thư ký kia đã sớm giúp hắn đem ra.
- Cảm ơn.
Hắn bỗng nhiên cười cười, quay đầu nói một tiếng cảm ơn với Trâu Úc đang ngồi bên cạnh. Từ sau khi rời khỏi núi Mạc Sầu, vượt ngoài dự liệu của hắn, Trâu Úc cũng theo hắn ra khỏi núi. Hắn biết rõ, từ lúc đem Trâu Úc đưa đến Đại viện Tây Sơn của Bộ Quốc Phòng vào đêm hôm trước, người con gái này khẳng định ngay từ phút đầu tiên, đã đem toàn bộ sự tình nói cho Thai phu nhân hết rồi. Hứa Nhạc cũng không biết rằng vị Thai phu nhân kia đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của hắn cùng với vị đại thúc kia. Hắn cứ tưởng rằng, nếu như không có cô gái bên cạnh hỗ trợ cung cấp chi tiết để phân tích phán đoán, ngay lúc ấy xin Thai Gia ra tay giúp đỡ, thì cuộc sống của hắn lúc đó sẽ vô cùng khổ sở, nói không chừng thực sự phải biến thành tù nhân vượt ngục của Liên Bang.
Trâu Úc cười cười vẻ chế giễu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Đứa bé trong bụng nàng càng ngày càng lớn, ngày mãn nguyệt khai hoa đã dần dần kề cận với bà mẹ tuổi đời còn rất trẻ này. Trên khuôn mặt không trang điểm thoáng chút tiều tụy và căng thẳng.
Hai chân của nàng hơi phù lên, nàng mang một đôi giày vải, khắp người không còn toát lên chút nào vẻ kiều diễm lạnh lùng như trước đây, chỉ còn một sự chín chắn và một chút yếu ớt. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Hứa Nhạc, không khỏi khe khẽ lắc đầu. Trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, không hiểu trong đầu óc của hắn, rốt cục là làm bằng thứ gì?
- Lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, mà có thể bình tĩnh như vậy… Hứa Nhạc, cậu làm tôi giật mình không ít.
Trâu Úc nói.
Hứa Nhạc im lặng chỉ trong chốc lát, vừa cười vừa nói:
- Giả vờ thôi mà.
Trâu Úc cũng nở nụ cười.
Hứa Nhạc không nói thêm gì nữa, chuyên tâm vào lái xe. Trên đường núi ngoằn nghoèo, cũng không thể hoàn toàn tin vào độ an toàn của chế độ tự động của chiếc ô tô đen này. Ánh mắt bình tĩnh ngó chừng con đường lúc cong cong sang trái lúc rẽ ngoặt sang phải, nhưng trong đầu hắn thì không ngừng nghĩ về một việc khác.
Hắn hiểu rất rõ Thai Gia là một thế lực lớn như thế nào, chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ. Trước mặt gia tộc này, bất luận kẻ nào cũng không dám mơ mộng xa vời đến một cơ hội hợp tác bình đẳng. Mặc dù lúc này hắn là kẻ độc nhất nắm giữ số liệu của phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu Quả Xác… Nhưng Trầm thư ký lúc nãy đã gật đầu đồng ý, Thai Gia thậm chí còn cho hắn một loạt lợi ích khổng lồ. Điểm này làm cho hắn có chút không hiểu. Lúc cò kè mặc cả trước sân nhà, hắn chẳng qua chỉ làm bộ đưa ra yêu cầu của bản thân mà thôi, thật không ngờ đối phương cũng đồng ý… Đây là vì duyên cớ gì?
o0o
Vùng ngoại ô vào lúc đêm khuya, chiếc xe con màu đen êm ru đậu ở bãi đỗ xe Lâm Viên. Hứa Nhạc cùng Trâu Úc vừa trở về từ núi Mạc Sầu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đang bước vào nhà hàng.
Mới từ chỗ núi non trở về, giờ lại đi vào chỗ núi non… Vào buổi chiều Trâu Úc còn nằng nặc bảo Hứa Nhạc đi tham quan một chuyến đến chỗ danh lam thắng cảnh nổi tiếng này. Hắn không hiểu nổi cô nương Trâu Úc bụng bầu, hai chân phù thũng cả ra rồi vì sao lại còn có tâm hồn ăn uống chơi bời như vậy. Hắn nheo mắt nhìn phía sau Lâm Viên nơi đó từng có máy bay tư nhân đáp xuống, trong đầu nghĩ tới học thuyết của Kiều Trì Tạp Lâm.
Kiều Trì Tạp Lâm khăng khăng cho rằng mấu chốt của sự không công bằng của Liên Bang chính là nằm ở chỗ không công khai tin tức, vị này cho rằng đây chính là nguyên lý của việc chênh lệnh giai tầng. Lâm Viên lúc trước chính là nhà hàng chuyên dụng cho Cục HTD Liên Bang, về sau bị một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang là Lâm Gia bỏ một số tiền lớn mua về. Cục HTD chuyên môn phụ trách việc chấp hành Đạo luật Bảo vệ Động vật Hoang dã, mà nhà hàng này trong tầng lớp thượng tầng của Liên Bang, lại nổi tiếng với những món ăn làm từ thịt thú rừng.
Dân chúng Liên Bang cũng không biết tới chốn Lâm Viên này, cứ cho là có nghe qua một ít lời đồn đãi, nhưng cũng không biết chi tiết cụ thể bên trong thế nào. Bên trong Liên Bang cũng như Kiều Trì Tạp Lâm đã nói, ngay từ lúc bắt đầu, trong các tầng lớp do niềm tin không đúng mà trở nên mất công bằng.
Lần thứ hai bước vào Lâm Viên, mình lẽ nào đã không còn là đứa cô nhi Đông Lâm, tên đào phạm Liên Bang nữa ư? Hứa Nhạc đỡ tay Trâu Úc đi bào, trong lòng ngổn ngang bao nỗi niềm lạc lõng cô đơn.
- Lý Cuồng Nhân quay về Phí Thành rồi, anh không cần phải lo lắng nữa đâu.
Trâu Úc thuở nhỏ sống trong Quân Khu III, gia thế bất phàm, đương nhiên không biết cảm xúc trong lòng Hứa Nhạc lúc này, vừa khẽ cười vừa nói.
Ở bên dưới cửa sổ là một dòng suối nhỏ chảy róc rách, chảy từ phía trong rừng trúc xuyên qua sàn nhà hàng. Ngồi giữa bốn bề nước chảy, nâng chiếc cốc làm bằng gốm đỏ nung, bên trong là rượu mơ, mũi nghe thấy mùi lá trúc thoang thoảng từ xa đưa tới, mắt nhìn thấy vách đá trắng tinh phản chiếu ánh đèn lấp lánh, thật là một sự hưởng thụ phong lưu vào hạng nhất.
Cũng giống như lần đầu tiên bước vào Lâm Viên, lúc hai người đi vào nhà hàng, có những ánh nhìn ẩn phía sau những tán lá của rừng phong, trúc, lê… chăm chú mà ngưng trọng hiếu kỳ dõi theo. Bị những… ánh mắt này tập trung, Trâu Úc không hề có một chút khó chịu nào, trái lại thần sắc của Hứa Nhạc lại càng trở nên nghiêm trang hơn một chút.
Ngồi ở vị trí tốt nhất trong rừng trúc, chưa được bao lâu, liền có nhiều người đến hỏi thăm. Những nhân vật có đẳng cấp trong thượng tầng Thủ đô này, hòa nhã nói dăm ba câu với Trâu Úc, nhờ nàng chuyển lời hỏi thăm đến Trâu Phó Bộ Trưởng, sau cùng cực kỳ lễ phép khẽ gật đầu với Hứa Nhạc, tỏ vẻ chào hỏi rồi rời đi.
Lần lượt có năm người như vậy. Hứa Nhạc có ngu ngốc đến đâu cũng cảm thấy không phải tầm thường. An tĩnh một chốc, xác nhận không ai trở lại quấy rối bữa ăn của mình, hoặc là số khách còn lại trong Lâm Viên đêm nay không còn ai có đủ thân phận đến bàn của mình nữa, Hứa Nhạc mới khe khẽ thở phào một hơi.
Trâu Úc lấy đũa gắp một miếng măng chua, nhìn bộ dạng miễn cưỡng, không quen của hắn, cười châm chọc nói:
- Không giống với lần trước, những… ánh mắt này đều là nhìn anh. Những người này, cũng không phải nhìn tôi, mà là nhìn anh.
- Tin tức truyền đi nhanh như vậy ư?
Hứa Nhạc khẽ co một chân, nâng một cốc rượu lên. Lúc này không có người ngoài quấy rối, cử chỉ của hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là cái tư thế đó cùng với phong cảnh quá sức thanh nhã cao quý này không phù hợp cho lắm.
Những tin tức mà hắn nói, đương nhiên là nói đến chuyện Trầm Tổng thư ký vì một viên Thiếu Úy trẻ tuổi của Sở Nghiên Cứu của Công ty Quả Xác mà đích thân gọi điện xử lý. Cũng chỉ có tin tức như vậy, mới có thể khiến cho những người kia đến chào hỏi dăm ba câu với Trâu Úc, mà mục đích thực sự, chỉ là muốn nhìn viên Thiếu Úy trẻ tuổi này rốt cục là người như thế nào.
- Trong Liên Bang không có bí mật nào là tuyệt đối cả, nhất là khi có một vài người cũng không muốn giữ bí mật này.
Trâu Úc lắc đầu.
- Phu nhân bảo cô dẫn tôi trở lại Lâm Viên ư?
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Trâu Úc hỏi.
- Có phải là không thích nghi lắm, đúng không? Anh hẳn là cũng biết rất rõ, chuyện gì cũng phải có quy củ. Giống như án mạng ở Hổ Sơn Đạo, chuyện ở Sở Nghiên Cứu, có thể bịt lỗ thủng, nhưng không có người nào muốn trực tiếp đối kháng lại luật pháp Liên Bang.
Trâu Úc nhìn hắn, nói:
- Bịt lỗ thủng nhưng không thể lưu lại lỗ thủng, phong cách hành sự như thế này, vĩnh viễn sẽ không có bạo lực trực tiếp quá mức, lại càng không… cầm búa mà chém bậy.
Nhìn Hứa Nhạc đang chìm vào suy tư, cặp lông mày thẳng tắp dường như nhíu lại như có chút mâu thuẫn trong lòng, Trâu Úc trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi biết anh là người có tính cách như thế nào, anh quả thực không thuộc về nơi này. Nhưng một khi anh đã chọn cách đâm đầu vào nơi đây thì nhất định phải dựa theo quy củ mà làm việc.
Nàng khẽ vươn tay cúi nhặt một lá trúc úa vàng trôi theo dòng nước đến bên cạnh, lẳng lặng nhìn những đường gân trên lá trúc. Không biết có phải đang nghĩ đến cuộc sống của mình hay không, hay là nghĩ về điều gì khác, mà thanh âm trở nên có chút dịu dàng khác hẳn.
- Không cần nói đến Thủ đô, Cảng Đô, hoặc là các thành phố lớn khác trong Liên Bang, đều có rất nhiều nhà hàng tư nhân so với nơi đây càng u tĩnh, càng hào hoa xa xỉ hơn, nhưng đó đều là những nơi mà bình dân tụ hội, chỉ có Lâm Viên, mới là nơi dùng để thể hiện thái độ của tầng lớp thượng lưu…
Nàng đặt lá trúc trên bàn, nói:
- Lá trúc rơi trên mặt đất, sẽ bị quét đi, đem đến vùi lấp trong đống rác rến bụi bặm, còn nếu như rơi vào trong nước, trải qua nước chảy bèo trôi, cuối cùng sẽ có thể khiến cho chúng ta nhìn thấy được sự đẹp đẽ cố hữu của nó…
Hứa Nhạc quay đầu, dán mắt vào tấm kính cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, buột miệng nói:
- Đáng tiếc là không có gió, nên thiếu sảng khoái, phong cảnh ở đây chẳng có sức sống gì cả.
Hắn nghĩ tới lúc ở trong hầm mỏ của Đại khu Đông Lâm, hắn cùng với đại thúc ăn thịt trâu rừng, uống liệt tửu, nhìn mặt trời đỏ rực đang từ từ nhuộm đỏ cảnh sắc buổi hoàng hôn, rồi lặn dần từ phía chân trời của thảo nguyên xanh bao la… Những sự hưởng thụ đó, so với Lâm Viên này thú vị hơn nhiều lắm.
- Hứa Nhạc?
Một giọng nói kinh ngạc lẫn vui sướng vang lên, một sĩ quan tuổi còn trẻ bước qua rừng trúc, đi tới bên cạnh bàn.
Hứa Nhạc nao nao, không rõ làm sao Chu Ngọc lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này. Đột nhiên hắn nghĩ ra Chu Ngọc lúc này đang làm trong Bộ Công Trình Quả Xác, trong lòng khẽ rúng động. Đảo mắt nhìn lại, Trâu Úc đang nghiêng đầu thản nhiên nhấp môi uống chút rượu. Trong nháy mắt, hắn chợt hiểu… Việc gặp mặt tình cờ này không phải là hoàn toàn tình cờ, không khỏi có chút cảm khái sự sắp xếp nhanh chóng mà kín đáo của Trầm thư ký.
Cận quản gia đứng ở bên cạnh Thai phu nhân, chẳng khác nào bóng một cây tùng ở ven hồ, ẩn vào trong thác nước từ trên núi chảy xuống, không để lộ chút dấu vết. Hắn thấp giọng vẻ xin lỗi nói:
- Về chuyện này, tôi đã biết từ rất lâu trước đây, nhưng bởi vì thiếu gia kiên quyết không cho phu nhân biết, cho nên…
Y bỏ lửng câu nói, không nói hết, Thai phu nhân lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong tay chậm rãi mân mê cái thiết bị nhỏ có khả năng tạo ra ánh sáng xanh lam này. Toàn bộ Liên Bang, đến ngày hôm nay đại khái cũng chỉ có nàng là có thể từ thiết bị nhỏ này nhìn thấy cái trí tuệ cất giấu bên trong, cùng với người đàn ông đứng sau… những trí tuệ này.
Cận quản gia thấy phu nhân không có biểu hiện gì, khẽ lui ra đằng sau một bước, đứng khuất vào góc khuất bên cửa sổ. Hắn biết rõ sự cố xảy ra giữa Thai Gia và vị Giáo sư Cận kia. Tuy rằng hắn cũng không biết thân phận thực sự của Giáo sư Cận, nhưng đã phục vụ lâu lắm trong gia tộc này, nên hoàn toàn có thể cảm nhận một chút tâm tình của phu nhân.
- Phái người đến Đại khu Đông Lâm điều tra chuyện đã xảy ra vào năm 65 Hiến Lịch 37.
Thai phu nhân nhẹ giọng nói:
- Chuyện này quá trùng hợp.
Cận quản gia không biết cái gì trùng hợp, Thai phu nhân cũng không nói. Bây giờ chỉ có mấy người là Tổng Thống Tịch Cách, bà ta, Phí Thành Lý Gia là biết được thân phận thực sự của gã Cơ Giáp Sư làm phản Dư Phùng. Bởi vì một vài sự cố xảy ra năm đó, mà bà ta biết nhiều hơn so với những người khác về thân phận của người đó. Từ lúc bắt đầu, Thai phu nhân đã không tin người đó đã chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy, hôm nay bà cầm trong tay thứ thiết bị mà chỉ có hắn mới có thể làm được… Nhìn thấy cậu thanh niên được hắn đề cử tới Đại học Lê Hoa ở bên kia cửa sổ, tâm tình dần dần trầm mặc, yên lặng không nói nên lời.
o0o
Cánh cửa sắt đen ngòm từ từ khép lại ở phía sau. Hứa Nhạc ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, lim dim mắt, dường như tâm tư còn đang lưu lại ở phong cảnh diễm lệ của núi Mạc Sầu ở phía sau. Vẻ phú quý mà hôm nay Thai Gia bày ra hoàn toàn không có mùi vật chất tiền tài, chỉ có hùng khí giang sơn. Giang sơn đẹp như bức tranh vậy, mà bức tranh này lại được vẻ bằng ý muốn của vị phu nhân nơi đây.
Hứa Nhạc hiểu rõ, lần này mình từ núi Mạc Sầu trở về, xem như đã được sinh ra lần hai. Nhưng hắn vẫn như cũ, cố chấp cho rằng mình chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, một gã bình dân. Đối mặt với bức tranh giang sơn đó, hắn chẳng hề rung động, cũng không cảm thấy tự ti nhiều lắm, chỉ là thoáng thấy một chút áp lực.
Chiếc xe hơi màu đen bóng lộn lướt đi êm ru trên sườn núi, cực kỳ điêu luyện né tránh dòng du khách đông như mắc cửa đang ùn ùn kéo lên núi mỗi lúc một nhiều. Hai tay Hứa Nhạc vững vàng đặt trên vô lăng. Chiếc ô tô này chính là chiếc xe mà hắn vẫn lái trước đây. Nếu như Cục Điều Tra đã phán hắn vô tội, vậy chiếc ô tô đen này cũng không cần phải bị giữ lại trong trạm Giám Chứng nữa, vị Trầm thư ký kia đã sớm giúp hắn đem ra.
- Cảm ơn.
Hắn bỗng nhiên cười cười, quay đầu nói một tiếng cảm ơn với Trâu Úc đang ngồi bên cạnh. Từ sau khi rời khỏi núi Mạc Sầu, vượt ngoài dự liệu của hắn, Trâu Úc cũng theo hắn ra khỏi núi. Hắn biết rõ, từ lúc đem Trâu Úc đưa đến Đại viện Tây Sơn của Bộ Quốc Phòng vào đêm hôm trước, người con gái này khẳng định ngay từ phút đầu tiên, đã đem toàn bộ sự tình nói cho Thai phu nhân hết rồi. Hứa Nhạc cũng không biết rằng vị Thai phu nhân kia đã bắt đầu hoài nghi quan hệ của hắn cùng với vị đại thúc kia. Hắn cứ tưởng rằng, nếu như không có cô gái bên cạnh hỗ trợ cung cấp chi tiết để phân tích phán đoán, ngay lúc ấy xin Thai Gia ra tay giúp đỡ, thì cuộc sống của hắn lúc đó sẽ vô cùng khổ sở, nói không chừng thực sự phải biến thành tù nhân vượt ngục của Liên Bang.
Trâu Úc cười cười vẻ chế giễu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Đứa bé trong bụng nàng càng ngày càng lớn, ngày mãn nguyệt khai hoa đã dần dần kề cận với bà mẹ tuổi đời còn rất trẻ này. Trên khuôn mặt không trang điểm thoáng chút tiều tụy và căng thẳng.
Hai chân của nàng hơi phù lên, nàng mang một đôi giày vải, khắp người không còn toát lên chút nào vẻ kiều diễm lạnh lùng như trước đây, chỉ còn một sự chín chắn và một chút yếu ớt. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Hứa Nhạc, không khỏi khe khẽ lắc đầu. Trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, không hiểu trong đầu óc của hắn, rốt cục là làm bằng thứ gì?
- Lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, mà có thể bình tĩnh như vậy… Hứa Nhạc, cậu làm tôi giật mình không ít.
Trâu Úc nói.
Hứa Nhạc im lặng chỉ trong chốc lát, vừa cười vừa nói:
- Giả vờ thôi mà.
Trâu Úc cũng nở nụ cười.
Hứa Nhạc không nói thêm gì nữa, chuyên tâm vào lái xe. Trên đường núi ngoằn nghoèo, cũng không thể hoàn toàn tin vào độ an toàn của chế độ tự động của chiếc ô tô đen này. Ánh mắt bình tĩnh ngó chừng con đường lúc cong cong sang trái lúc rẽ ngoặt sang phải, nhưng trong đầu hắn thì không ngừng nghĩ về một việc khác.
Hắn hiểu rất rõ Thai Gia là một thế lực lớn như thế nào, chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ. Trước mặt gia tộc này, bất luận kẻ nào cũng không dám mơ mộng xa vời đến một cơ hội hợp tác bình đẳng. Mặc dù lúc này hắn là kẻ độc nhất nắm giữ số liệu của phòng thí nghiệm Sở Nghiên Cứu Quả Xác… Nhưng Trầm thư ký lúc nãy đã gật đầu đồng ý, Thai Gia thậm chí còn cho hắn một loạt lợi ích khổng lồ. Điểm này làm cho hắn có chút không hiểu. Lúc cò kè mặc cả trước sân nhà, hắn chẳng qua chỉ làm bộ đưa ra yêu cầu của bản thân mà thôi, thật không ngờ đối phương cũng đồng ý… Đây là vì duyên cớ gì?
o0o
Vùng ngoại ô vào lúc đêm khuya, chiếc xe con màu đen êm ru đậu ở bãi đỗ xe Lâm Viên. Hứa Nhạc cùng Trâu Úc vừa trở về từ núi Mạc Sầu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đang bước vào nhà hàng.
Mới từ chỗ núi non trở về, giờ lại đi vào chỗ núi non… Vào buổi chiều Trâu Úc còn nằng nặc bảo Hứa Nhạc đi tham quan một chuyến đến chỗ danh lam thắng cảnh nổi tiếng này. Hắn không hiểu nổi cô nương Trâu Úc bụng bầu, hai chân phù thũng cả ra rồi vì sao lại còn có tâm hồn ăn uống chơi bời như vậy. Hắn nheo mắt nhìn phía sau Lâm Viên nơi đó từng có máy bay tư nhân đáp xuống, trong đầu nghĩ tới học thuyết của Kiều Trì Tạp Lâm.
Kiều Trì Tạp Lâm khăng khăng cho rằng mấu chốt của sự không công bằng của Liên Bang chính là nằm ở chỗ không công khai tin tức, vị này cho rằng đây chính là nguyên lý của việc chênh lệnh giai tầng. Lâm Viên lúc trước chính là nhà hàng chuyên dụng cho Cục HTD Liên Bang, về sau bị một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang là Lâm Gia bỏ một số tiền lớn mua về. Cục HTD chuyên môn phụ trách việc chấp hành Đạo luật Bảo vệ Động vật Hoang dã, mà nhà hàng này trong tầng lớp thượng tầng của Liên Bang, lại nổi tiếng với những món ăn làm từ thịt thú rừng.
Dân chúng Liên Bang cũng không biết tới chốn Lâm Viên này, cứ cho là có nghe qua một ít lời đồn đãi, nhưng cũng không biết chi tiết cụ thể bên trong thế nào. Bên trong Liên Bang cũng như Kiều Trì Tạp Lâm đã nói, ngay từ lúc bắt đầu, trong các tầng lớp do niềm tin không đúng mà trở nên mất công bằng.
Lần thứ hai bước vào Lâm Viên, mình lẽ nào đã không còn là đứa cô nhi Đông Lâm, tên đào phạm Liên Bang nữa ư? Hứa Nhạc đỡ tay Trâu Úc đi bào, trong lòng ngổn ngang bao nỗi niềm lạc lõng cô đơn.
- Lý Cuồng Nhân quay về Phí Thành rồi, anh không cần phải lo lắng nữa đâu.
Trâu Úc thuở nhỏ sống trong Quân Khu III, gia thế bất phàm, đương nhiên không biết cảm xúc trong lòng Hứa Nhạc lúc này, vừa khẽ cười vừa nói.
Ở bên dưới cửa sổ là một dòng suối nhỏ chảy róc rách, chảy từ phía trong rừng trúc xuyên qua sàn nhà hàng. Ngồi giữa bốn bề nước chảy, nâng chiếc cốc làm bằng gốm đỏ nung, bên trong là rượu mơ, mũi nghe thấy mùi lá trúc thoang thoảng từ xa đưa tới, mắt nhìn thấy vách đá trắng tinh phản chiếu ánh đèn lấp lánh, thật là một sự hưởng thụ phong lưu vào hạng nhất.
Cũng giống như lần đầu tiên bước vào Lâm Viên, lúc hai người đi vào nhà hàng, có những ánh nhìn ẩn phía sau những tán lá của rừng phong, trúc, lê… chăm chú mà ngưng trọng hiếu kỳ dõi theo. Bị những… ánh mắt này tập trung, Trâu Úc không hề có một chút khó chịu nào, trái lại thần sắc của Hứa Nhạc lại càng trở nên nghiêm trang hơn một chút.
Ngồi ở vị trí tốt nhất trong rừng trúc, chưa được bao lâu, liền có nhiều người đến hỏi thăm. Những nhân vật có đẳng cấp trong thượng tầng Thủ đô này, hòa nhã nói dăm ba câu với Trâu Úc, nhờ nàng chuyển lời hỏi thăm đến Trâu Phó Bộ Trưởng, sau cùng cực kỳ lễ phép khẽ gật đầu với Hứa Nhạc, tỏ vẻ chào hỏi rồi rời đi.
Lần lượt có năm người như vậy. Hứa Nhạc có ngu ngốc đến đâu cũng cảm thấy không phải tầm thường. An tĩnh một chốc, xác nhận không ai trở lại quấy rối bữa ăn của mình, hoặc là số khách còn lại trong Lâm Viên đêm nay không còn ai có đủ thân phận đến bàn của mình nữa, Hứa Nhạc mới khe khẽ thở phào một hơi.
Trâu Úc lấy đũa gắp một miếng măng chua, nhìn bộ dạng miễn cưỡng, không quen của hắn, cười châm chọc nói:
- Không giống với lần trước, những… ánh mắt này đều là nhìn anh. Những người này, cũng không phải nhìn tôi, mà là nhìn anh.
- Tin tức truyền đi nhanh như vậy ư?
Hứa Nhạc khẽ co một chân, nâng một cốc rượu lên. Lúc này không có người ngoài quấy rối, cử chỉ của hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là cái tư thế đó cùng với phong cảnh quá sức thanh nhã cao quý này không phù hợp cho lắm.
Những tin tức mà hắn nói, đương nhiên là nói đến chuyện Trầm Tổng thư ký vì một viên Thiếu Úy trẻ tuổi của Sở Nghiên Cứu của Công ty Quả Xác mà đích thân gọi điện xử lý. Cũng chỉ có tin tức như vậy, mới có thể khiến cho những người kia đến chào hỏi dăm ba câu với Trâu Úc, mà mục đích thực sự, chỉ là muốn nhìn viên Thiếu Úy trẻ tuổi này rốt cục là người như thế nào.
- Trong Liên Bang không có bí mật nào là tuyệt đối cả, nhất là khi có một vài người cũng không muốn giữ bí mật này.
Trâu Úc lắc đầu.
- Phu nhân bảo cô dẫn tôi trở lại Lâm Viên ư?
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Trâu Úc hỏi.
- Có phải là không thích nghi lắm, đúng không? Anh hẳn là cũng biết rất rõ, chuyện gì cũng phải có quy củ. Giống như án mạng ở Hổ Sơn Đạo, chuyện ở Sở Nghiên Cứu, có thể bịt lỗ thủng, nhưng không có người nào muốn trực tiếp đối kháng lại luật pháp Liên Bang.
Trâu Úc nhìn hắn, nói:
- Bịt lỗ thủng nhưng không thể lưu lại lỗ thủng, phong cách hành sự như thế này, vĩnh viễn sẽ không có bạo lực trực tiếp quá mức, lại càng không… cầm búa mà chém bậy.
Nhìn Hứa Nhạc đang chìm vào suy tư, cặp lông mày thẳng tắp dường như nhíu lại như có chút mâu thuẫn trong lòng, Trâu Úc trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi biết anh là người có tính cách như thế nào, anh quả thực không thuộc về nơi này. Nhưng một khi anh đã chọn cách đâm đầu vào nơi đây thì nhất định phải dựa theo quy củ mà làm việc.
Nàng khẽ vươn tay cúi nhặt một lá trúc úa vàng trôi theo dòng nước đến bên cạnh, lẳng lặng nhìn những đường gân trên lá trúc. Không biết có phải đang nghĩ đến cuộc sống của mình hay không, hay là nghĩ về điều gì khác, mà thanh âm trở nên có chút dịu dàng khác hẳn.
- Không cần nói đến Thủ đô, Cảng Đô, hoặc là các thành phố lớn khác trong Liên Bang, đều có rất nhiều nhà hàng tư nhân so với nơi đây càng u tĩnh, càng hào hoa xa xỉ hơn, nhưng đó đều là những nơi mà bình dân tụ hội, chỉ có Lâm Viên, mới là nơi dùng để thể hiện thái độ của tầng lớp thượng lưu…
Nàng đặt lá trúc trên bàn, nói:
- Lá trúc rơi trên mặt đất, sẽ bị quét đi, đem đến vùi lấp trong đống rác rến bụi bặm, còn nếu như rơi vào trong nước, trải qua nước chảy bèo trôi, cuối cùng sẽ có thể khiến cho chúng ta nhìn thấy được sự đẹp đẽ cố hữu của nó…
Hứa Nhạc quay đầu, dán mắt vào tấm kính cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, buột miệng nói:
- Đáng tiếc là không có gió, nên thiếu sảng khoái, phong cảnh ở đây chẳng có sức sống gì cả.
Hắn nghĩ tới lúc ở trong hầm mỏ của Đại khu Đông Lâm, hắn cùng với đại thúc ăn thịt trâu rừng, uống liệt tửu, nhìn mặt trời đỏ rực đang từ từ nhuộm đỏ cảnh sắc buổi hoàng hôn, rồi lặn dần từ phía chân trời của thảo nguyên xanh bao la… Những sự hưởng thụ đó, so với Lâm Viên này thú vị hơn nhiều lắm.
- Hứa Nhạc?
Một giọng nói kinh ngạc lẫn vui sướng vang lên, một sĩ quan tuổi còn trẻ bước qua rừng trúc, đi tới bên cạnh bàn.
Hứa Nhạc nao nao, không rõ làm sao Chu Ngọc lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này. Đột nhiên hắn nghĩ ra Chu Ngọc lúc này đang làm trong Bộ Công Trình Quả Xác, trong lòng khẽ rúng động. Đảo mắt nhìn lại, Trâu Úc đang nghiêng đầu thản nhiên nhấp môi uống chút rượu. Trong nháy mắt, hắn chợt hiểu… Việc gặp mặt tình cờ này không phải là hoàn toàn tình cờ, không khỏi có chút cảm khái sự sắp xếp nhanh chóng mà kín đáo của Trầm thư ký.
Tác giả :
Miêu Nị