Gian Khách
Quyển 2 - Chương 100: Cuộc sống ở Sở nghiên cứu
Chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh, biến mất tại cuối con đường. Cận quản gia lúc này mới thu hồi lại ánh mắt lo lắng của mình, cùng với mười gã nhân viên cận vệ của Thai Gia quay trở lại trong xe. Ngồi trên xe, vị lão nhân mái tóc hoa râm này nhắm hai mắt lại, bắt đầu dưỡng thần. Trên danh nghĩa, ông ta là quản gia bên cạnh Thai Chi Nguyên, thực tế quyền lực nắm trong tay cũng là rất lớn, có mấy tiểu đội cận vệ trực tiếp do ông ta quản lý. Vị lão nhân này hiện tại trong lòng có một loại áp lực cùng với lo lắng không thể xua tan đi được. Nhưng trong lòng cũng có một sự kiêu ngạo nhàn nhạt cùng với tự hào. Những cảm xúc đó, đều cũng là do Thai Chi Nguyên mà có.
- Có lẽ lịch sử sẽ tuyên án tôi là sai, nhưng tôi... có chết cũng không nhận sai.
Lúc Thai Chi Nguyên quyết định không đến tiền tuyến Tây Lâm mà gia nhập vào Quân Khu II, ngay đêm hôm đó, hắn ở trước mặt Thai phu nhân và Cận quản gia, cười nhỏ mà nói ra một câu như vậy, chính là câu nói trước khi tự sát của vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng.
Bởi vì sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, Quân Khu II có bảy gã quân nhân tự sát, Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng, xuất thân từ Quân Khu II cũng đã tự sát. Mặc dù toàn bộ Liên Bang đối với chuyện Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ và bên phía Thanh Long Sơn đạt thành hiệp nghị hòa bình cũng vô cùng hài lòng, nhưng mà bên trong nội bộ Quân đội, thế nhưng vẫn tích tụ không ít sự bất thiện cảm đối với Thai Gia.
Càng biết rõ nơi đó rất nguy hiểm, Thai Chi Nguyên càng muốn đi đến nơi đó hơn. Một mặt hắn là người thừa kế của Thai Gia, thật sự cũng có chút khâm phục mấy gã quân nhân đã ám sát mình, không thành công thì thành nhân... về phương diện khác, cũng là bởi vì hắn biết rõ, chỉ có cùng chung vai sát cánh, chiến đấu bên nhau vài năm, kết thành nghĩa đồng đội mới có thể khiến cho đám quân nhân của Quân Khu II có thể chân chính hóa giải oán niệm đối với Thai Gia... Ngày sau khi mình chính thức bước chân lên vũ đài chính trị, như vậy thái độ của Quân Khu II mới có thể giải quyết một cách tốt đẹp.
Không hề nghi ngờ, đây là một loại quyết định vô cùng mạo hiểm, cho nên Cận quản gia lúc này mới cảm thấy vô cùng lo lắng. Những nếp nhăn trên khóe mắt ông càng thể hiện rõ sự sầu lo hơn. Một lát sau, ông chậm rãi mở hai mắt ra, dùng ánh mắt nhìn thấu tâm tư người khác, nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay mình, nghĩ tới cú điện thoại trước khi thiếu gia rời đi, cặp mày khẽ nhíu lại.
Cú điện thoại kia chính là do Hứa Nhạc gọi đến, Cận quản gia cũng không biết chuyện Trâu Úc đã mang thai, ông ta chỉ là trong lòng âm thầm thưởng thức gã thanh niên Hứa Nhạc, nhìn bề ngoài vô cùng bình thường kia. Trong mắt vị lão nhân này, gã thanh niên Hứa Nhạc này, kỳ thật có một loại giảo hoạt hoặc là trực giác đặc thù nào đó của giai tầng bình dân, loại năng lực này vẫn bị che lấp bên dưới khuôn mặt thành khẩn mà bình tĩnh kia, khiến cho vị lão nhân này có chút tâm thần không yên.
Làm bạn bè của thiếu gia, những lợi ích có thể đạt được, đương nhiên là lớn hơn rất nhiều so với làm thuộc hạ của thiếu gia. Đây không phải là một vấn đề khó, nhưng cực ít người có thể nhận ra, cũng cực ít người dám đặt tiền cược vào chuyện này.
o0o
Mùa xuân trên Đặc khu Thủ đô vô cùng ôn nhu, bất luận là gió thổi trên đường, hay là ánh mặt trời ban trưa, ánh mặt trời buổi hoàng hôn, đám cây cỏ dưới mặt đất, cũng chỉ là một chút thoang thoảng ấm áp nhàn nhạt, không hề có chút nóng bức nào...
Một chiếc ô tô màu đen không hề có biển hiệu, lộ vẻ bình dị, thong thả chạy chậm rãi trên đường lớn. Hứa Nhạc ngồi trên ghế tài xế, mặc một thân quân trang, híp mắt đánh giá phong cảnh Thủ đô bên ngoài cửa sổ xe... thấy được những phong cảnh bình thường đã thấy rất nhiều trên bưu thiếp, hình chụp... Những loại kiến trúc phong cách khác nhau, tuy nhiên đều lộ ra một phong thái nghiêm nghị nhàn nhạt. Khu vực trung tâm chính trị mấy vạn năm của xã hội Liên Bang, tựa hồ như mỗi một cục gạch, mỗi một chân tường kim loại, đều phản ánh một phần vinh quang của lịch sử, hơi thở quyền lực cùng với khí tức trang nghiêm đặc thù...
Lúc trước khi còn ở tại Đại khu Đông Lâm, cùng lăn lộn với đám cô nhi trên Phố Chung Lâu, Hứa Nhạc chưa từng nghĩ tới bản thân mình có được như ngày hôm nay. Có một ngày nào đó, chính mình cư nhiên thật sự có thể lái một chiếc ô tô của mình, thong thả chạy trên khu vực trung tâm nhất của xã hội Liên Bang, hơn nữa mình còn là một phần tử của nó nữa. Chỉ là sau khi đã trở thành sự thật, những lý tưởng trước đây của hắn đã hoàn toàn thay đổi, những mục tiêu mà hắn cần phải giải quyết, sớm cũng không còn giống như ban đầu nữa.
Một cỗ cảm giác áp lực nhàn nhạt bao phủ trên người của hắn, làm cho hô hấp của hắn có chút không thoải mái, theo bản năng hắn nới lỏng cái nút cổ áo trên bộ quân trang của mình.
Đã nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn còn chưa quen với bộ quân trang đang mặc trên người này. Trải qua một ngày huấn luyện quy trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, hắn liền trở thành một gã nhân viên chính thức trong Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác. Chỉ là hắn thật sự không ngờ, tiến vào Sở Nghiên Cứu, cư nhiên cũng có được quân chức nữa. Mặc dù cũng chỉ là một quan chức văn phòng, nhưng cũng phải chịu sự quản lý đồng thời của Công ty cùng với Bộ Quốc Phòng. Hứa Nhạc hiện tại, cũng đã là một gã Trung Úy của Liên Bang...
Cuộc đời con người thật sự là một chuyện tình kỳ diệu. Lúc trước thông qua kỳ thi sĩ quan sửa chữa máy móc của Bộ Quốc Phòng, hoặc là gia nhập vào Công ty Cơ khí Quả Xác, chính là hai cái lý tưởng khác nhau của Hứa Nhạc. Hiện tại xem ra, trên ý nghĩa nào đó, hắn đúng là đồng thời thực hiện xong hai cái lý tưởng kia. Chỉ là bởi vì Phong Dư đại thúc đã chết, Trương Tiểu Manh đã chết, còn có rất nhiều chuyện khác phát sinh nữa, khiến cho thái độ của hắn đối với Quân đội cùng với Chính phủ Liên Bang, đã đánh mất đi sự tôn kính lúc đầu của mình.
Dọc theo đường chính của Thủ đô, vòng qua tòa nhà to lớn mà lạnh lùng của Bộ Tài Chính, chiếc xe ô tô màu đen hướng về con đường phía Bắc thủ đô mà chạy tới. Đi ngang qua một giao lộ cực kỳ lạnh lùng mà trống trãi, ánh mắt Hứa Nhạc híp lại, đồng tử hơi hơi co rút lại, nhưng cũng không có làm cho tốc độ của chiếc xe phát sinh biến hóa gì.
Đó là một con đường quốc lộ chuyên dụng trong truyền thuyết không cho người ngoài sử dụng. Điểm cuối cùng của con đường quốc lộ kia, chính là Cục Hiến Chương thần bí nhất. Trên con đường đi vào cũng không hề có bất cứ biển hiệu hay đánh dấu gì, chỉ ghi mấy chữ đường cấm cùng cảnh cáo linh tinh...
Sau gáy Hứa Nhạc giờ khắc này đây có chút hơi hơi tê nhẹ, giống như là có một đạo hàn ý chợt từ trong lòng dâng lên vậy. Hắn cau mày lại, điều động cổ nhiệt khí nóng rực trong cơ thể vận chuyển một vòng, đem cổ hàn ý kia đuổi ra ngoài. Hắn biết rõ, cũng không phải là con chip vi mạch nhân thể của mình giờ khắc này phát sinh vấn đề gì, bị cái Máy vi tính Trung tâm không gì không làm được của Cục Hiến Chương kia phát hiện cái gì, mà đây chính là kiêng kỵ lớn nhất của hắn, làm cho trong lòng hắn có chút cảm khác không yên mà thôi.
Cục Hiến Chương thần bí kia, hiện tại chính là thứ mà Hứa Nhạc sợ hãi nhất trong toàn bộ Liên Bang. Nhưng trong mơ hồ, hắn lại cảm thấy được, tựa hồ có một ngày nào đó, hắn sẽ lái ô tô, đi dọc theo con đường quốc lộ cấm kia, chạy nhanh vào đó, cùng với Cục Hiến Chương phát sinh quan hệ gì đó.
Dán giấy thông hành lên ô tô, thoải mái thông qua trạm gác của Học Viện Quân Sự I Liên Bang, vòng quanh cái ao sen trước cổng, lại trải qua hai trạm gác nữa, hắn đến được Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác.
Lần đầu tiên tới Sở Nghiên Cứu này, Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn thật sự không ngờ, Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, cư nhiên lại nằm trong sân trường của Học Viện Quân Sự I. Về sau hắn mới biết được, Sở Nghiên Cứu của Quả Xác thật sự là một phòng ban tự do, chủ yếu là nghiên cứu các vấn đề khoa học kỹ thuật mới. Nó chủ yếu ký kết hiệp nghị với các Giáo sư nổi danh trong các trường Đại học hoặc Học viện lớn, tiến hành nghiên cứu... Cho nên Công ty Cơ khí Quả Xác đều bố trí một vài phòng ban của Sở Nghiên Cứu trực tiếp nằm trong các trường Đại học và Học viện đó, thuận tiện cho các vị Giáo sư của trường đó đến nghiên cứu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chính phủ Liên Bang để gia tăng sự khống chế đối với bộ ngành này, liền yêu cầu những nhân viên công tác trong Sở Nghiên Cứu đều phải tiếp nhận quân chức. Đương nhiên mấy vị Giáo sư kia thì được miễn trừ.
Từ bãi đậu xem im lặng đi vào tòa nhà, thông qua hệ thống giám sát quân dụng tiến hành xuất trình giấy thông hành, phát ra mấy thanh âm đơn điệu chứng nhận thông qua, Hứa Nhạc một tay cầm một cái bánh, vừa ăn vừa tiến về phía khu vực làm việc của mình. Trên hành lang thật dài tổng cộng cũng chỉ gặp phải hai gã đồng sự mà thôi, cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi xã giao liền đi tiếp.
Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, ngoại trừ tập hợp những nhân viên đỉnh cấp của các Viện Khoa Học trên toàn bộ Liên Bang, những chuyên gia học giả vĩ đại chỗ nào cũng có. Đây là bộ ngàng trọng yếu nhất của toàn Liên Bang, tất cả những nhân viên làm việc trong này đều dành hết tâm trí của mình vào việc nghiên cứu, cho nên những chuyện như hàn huyên tâm sự... đều là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Suốt mười mấy ngày nay, Hứa Nhạc cũng đã quen với loại không khí như thế này, vừa may hắn cũng là một tên gia hỏa vô cùng trầm mặc, ngược lại có chút thoải mái. Chỉ là hắn không có chú ý tới, hai gã nhân viên nghiên cứu mà hắn vừa thoáng gặp kia, sau khi đi qua, còn quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt hiện ra một tia thần sắc đồng tình, cảm khái.
Lấy ra tấm thẻ từ, quét mở cánh cửa điện tử nặng nề, bước tới trước cánh cửa điện tử thứ hai, toàn thân hắn bị một luồng sáng màu lam nhạt tiến hành quét nhận diện nhân thể, nhất là nhận diện chip vi mạch. Sau khi xác nhận chính xác quyền hạn được phép đi vào, cánh cửa chính thức mới mở ra, một căn phòng làm việc nhìn qua giống như một cái nhà kho lớn xuất hiện trước mắt của Hứa Nhạc.
Từ những công cụ thao tác tinh vi nhất, đến những thiết bị cắt ghép hợp kim lớn khổng lồ, từ những máy tính có năng lực tính toán cường đại nhất Liên Bang, cho đến ba cái giá sách khổng lồ, bày trên đó vô số tư liệu thiết bị cùng các sơ đồ thiết kế... Hết thảy những thứ này xuất hiện trước mặt của Hứa Nhạc, hoàn toàn phù hợp với lý tưởng sống trước giờ của hắn. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, khuôn mặt của hắn cũng không hề lộ vẻ hưng phấn chút nào, ngược lại còn mang theo một chút mệt mỏi nhàn nhạt.
Trên những thứ thiết bị kia có một tầng bụi mỏng... Trên màn hình vi tính gắn trên tường không ngừng hiển thị một số biểu đồ, giống như không ngừng biến ảo... Những thiết bị điện lưu mong manh vất bừa bãi dưới đất, tất cả đều vô cùng tuyệt vời, Hứa Nhạc nhìn liếc qua tất cả những thứ đó, nhịn không được nở một nụ cười chua xót.
Thiết bị hút bụi tự động, đã không biết bao nhiêu lâu không có sử dụng qua. Những thiết bị chứa trong gian phòng này, thứ nào cũng vô cùng sang quý, đắt đỏ, thế nhưng lại bị vứt một cách tùy tiện như vậy. Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nếu cho hắn đủ thời gian, bằng vào những thiết bị chế tạo trong này, tư liệu cho đến tài liệu, hắn thậm chí có lòng tinh có thể lắp ráp ra mấy con robot nữa... Nhưng mà hắn không có thời gian để làm những chuyện đó. Hắn thậm chí ngay cả thời gian để quét tước một chút cũng hoàn toàn không có.
Bước lại một cái bàn gần đó, dùng tay lau lau sơ mặt bàn, đem nửa cái bánh đang ăn dở thật cẩn thận đặt trên chỗ vừa mới lau sạch trên mặt bàn, Hứa Nhạc cởi bộ quân trang trên người xuống, ném trên ghế, sau đó hắn bắt đầu... khởi động cơ thể, khởi động giống như sắp sửa đánh nhau với ai vậy. Dùng tay bẻ nhẹ mấy khớp cổ, cùng với khớp nối mười đầu ngón tay, hít sâu một hơi, ngồi chồm hổm xuống đứng tấn trước bàn, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt mình.
Màn hình máy tính của phòng nghiên cứu, liền đặt trên mặt bàn này. Bề rộng chừng một thước, cao chừng hai thước rưỡi. Đồ án trên màn hình chậm rãi chuyển động, làm cho người ta có một cảm giác ánh mắt hưởng thụ phi thường thoải mái.
Nhưng Hứa Nhạc lại nhìn vào nó bằng ánh mắt vô cùng thận trọng, giống như nhìn gã địch nhân tàn khốc nhất của cuộc đời hắn vậy.
Đúng vào lúc này, trong phòng làm việc chợt vang lên một thanh âm già nua mà bình tĩnh, có chút thong dong nhưng tốc độ cực nhanh. Cái thanh âm này cũng không hề chào hỏi Hứa Nhạc tiếng nào, mà là trực tiếp ra chỉ lệnh công việc.
- Phân cấp Tam tổ khúc theo cấp bậc. Sơ đồ quản lý hồng ngoại quá độ. Số liệu của...
Liên tục mười mấy mệnh lệnh công việc được đưa ra. Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe, hai tay đã bắt đầu nhanh chóng lướt nhanh trên mặt màn hình cảm ứng, từ trong hệ thống cơ sở dữ liệu khổng lồ của nó tiến hành tìm kiếm các số liệu, phát hiện ra những đề mục được yêu cầu. Nhưng mà những số liệu mà thanh âm kia yêu cầu phân tích, xét theo phân loại, vô cùng đa dạng, từ hệ thống phân tích thực tiễn, cho đến hệ thống số liệu lý luận của những đỉnh cao giới khoa học của Liên Bang, cho nên căn bản có một số thứ không có sẵn.
Tìm kiếm công cụ toán học thích hợp, tiến hành tính toán bằng những công cụ mạnh mẽ nhất, tiến hành tập hợp số liệu, dựa theo yêu cầu của đối phương, tiến hành bước sơ đồ hóa số liệu cuối cùng... Nói cách khác, công việc hiện tại của Hứa Nhạc chính là đem mấy cái số liệu phiền phức mà thâm thúy rắc rối kia, dùng thời gian ngắn nhất, chuyển hóa thành những số liệu, phương thức thể hiện thoải mái mà nhẹ nhàng nhất, trình bày cho đối phương.
Nửa giờ sau, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã hoàn thành xong công việc đầu tiên trong ngày của hắn, đầu ngón tay khẽ ấn lên nút bấm nhỏ trên màn hình, đem kết quả chuyển qua bên kia. Sau đó ngay cả mồ hôi chảy ra trên trán cũng còn chưa kịp lau, liền ngay sau đó đã có mệnh lệnh mới cho công việc tiếp theo của hắn.
Từ ngay ngày đầu tiên đến làm việc tại Sở Nghiên Cứu, Hứa Nhạc đã bắt đầu làm những việc buồn tẻ mà không chút thú vị nào này. Hiện tại hắn mới hiểu được, vì cái gì mà người của Sở Nghiên Cứu đột nhiên lại chạy tới kỳ tuyển dụng nhân viên mùa xuân của Công ty Cơ khí Quả Xác mà cướp người... Loại công việc xử lý nghiên cứu thế này, quả thật không hề dễ dàng chút nào. Với thể lực cùng với trí lực của Hứa Nhạc, cũng có chút không thể nào ứng phó kịp. Chủ nhân của cái thanh âm già nua kia, cũng không phải là Giáo sư Trầm, người đã từng chạy đến cướp người tại Công ty Cơ khí Quả Xác, mà là cha của Giáo sư Trầm... Người được các nhân viên công tác tại Sở Nghiên Cứu tôn xưng là Trầm lão... là một lão quái vật.
Bên trong phòng làm việc của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu này, cũng chỉ có hai người, vị Trầm lão kia và Hứa Nhạc. Nghe nói lúc trước trong thời kỳ thịnh vượng, bên trong phòng nghiên cứu này có tổng cộng hơn mười gã nhân viên trợ lý nghiên cứu, chỉ là cuối cùng cũng không ai có thể kiên trì lâu được, đều thỉnh cầu được điều sang bộ phận khác. Thậm chí có mấy người không tiếc từ chức, thông qua sự thẩm tra nghiêm khắc của Quân đội, rời khỏi Sở Nghiên Cứu của Quả Xác.
Hứa Nhạc có chút máy móc và chết lặng tiếp tục tìm hiểu tư liệu, xử lý những công việc tiếp theo. Trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về vài vấn đề. Hắn biết cái mà Giáo sư Trầm đang nghiên cứu chính là về vấn đề Lượng tử và phương diện suy tính động thái của nó... Vấn đề này là thứ mà toàn bộ các chuyên gia của Liên Bang đã công nhận, đây là một vấn đề bế tắc, vĩnh viễn không có đường ra. Giống như là con đường quốc lộ chuyên dụng dẫn đến Cục Hiến Chương thần bí kia vậy.
Không có thời gian đi nghiên cứu về chip vi mạch nhân thể, tiếp xúc với kỹ thuật thần bí nhất của Đệ Nhất Hiến Chương, mà ngay cả phương diện máy móc thiết bị của chiến hạm, robot... hắn cũng không có cách nào tự tay chạm đến... Cả ngày cứ dán mắt vào mấy cái số liệu trống rỗng, mà ngay cả hắn cũng xem không hiểu kia, cùng với một vị Giáo sư già quái dị đi nghiên cứu một vấn đề vĩnh viễn không có khả năng thành công... Hứa Nhạc bỗng nhiên sinh ra một sự hoài nghi về sự lựa chọn lúc trước của mình.
Hắn vô cùng mỏi mệt, nghĩ đến buổi tối sau khi tan tầm, còn phải chuẩn bị cơm chiều nữa, lại càng thêm mỏi mệt...
- Có lẽ lịch sử sẽ tuyên án tôi là sai, nhưng tôi... có chết cũng không nhận sai.
Lúc Thai Chi Nguyên quyết định không đến tiền tuyến Tây Lâm mà gia nhập vào Quân Khu II, ngay đêm hôm đó, hắn ở trước mặt Thai phu nhân và Cận quản gia, cười nhỏ mà nói ra một câu như vậy, chính là câu nói trước khi tự sát của vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng.
Bởi vì sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu, Quân Khu II có bảy gã quân nhân tự sát, Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Dương Kính Tùng, xuất thân từ Quân Khu II cũng đã tự sát. Mặc dù toàn bộ Liên Bang đối với chuyện Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ và bên phía Thanh Long Sơn đạt thành hiệp nghị hòa bình cũng vô cùng hài lòng, nhưng mà bên trong nội bộ Quân đội, thế nhưng vẫn tích tụ không ít sự bất thiện cảm đối với Thai Gia.
Càng biết rõ nơi đó rất nguy hiểm, Thai Chi Nguyên càng muốn đi đến nơi đó hơn. Một mặt hắn là người thừa kế của Thai Gia, thật sự cũng có chút khâm phục mấy gã quân nhân đã ám sát mình, không thành công thì thành nhân... về phương diện khác, cũng là bởi vì hắn biết rõ, chỉ có cùng chung vai sát cánh, chiến đấu bên nhau vài năm, kết thành nghĩa đồng đội mới có thể khiến cho đám quân nhân của Quân Khu II có thể chân chính hóa giải oán niệm đối với Thai Gia... Ngày sau khi mình chính thức bước chân lên vũ đài chính trị, như vậy thái độ của Quân Khu II mới có thể giải quyết một cách tốt đẹp.
Không hề nghi ngờ, đây là một loại quyết định vô cùng mạo hiểm, cho nên Cận quản gia lúc này mới cảm thấy vô cùng lo lắng. Những nếp nhăn trên khóe mắt ông càng thể hiện rõ sự sầu lo hơn. Một lát sau, ông chậm rãi mở hai mắt ra, dùng ánh mắt nhìn thấu tâm tư người khác, nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay mình, nghĩ tới cú điện thoại trước khi thiếu gia rời đi, cặp mày khẽ nhíu lại.
Cú điện thoại kia chính là do Hứa Nhạc gọi đến, Cận quản gia cũng không biết chuyện Trâu Úc đã mang thai, ông ta chỉ là trong lòng âm thầm thưởng thức gã thanh niên Hứa Nhạc, nhìn bề ngoài vô cùng bình thường kia. Trong mắt vị lão nhân này, gã thanh niên Hứa Nhạc này, kỳ thật có một loại giảo hoạt hoặc là trực giác đặc thù nào đó của giai tầng bình dân, loại năng lực này vẫn bị che lấp bên dưới khuôn mặt thành khẩn mà bình tĩnh kia, khiến cho vị lão nhân này có chút tâm thần không yên.
Làm bạn bè của thiếu gia, những lợi ích có thể đạt được, đương nhiên là lớn hơn rất nhiều so với làm thuộc hạ của thiếu gia. Đây không phải là một vấn đề khó, nhưng cực ít người có thể nhận ra, cũng cực ít người dám đặt tiền cược vào chuyện này.
o0o
Mùa xuân trên Đặc khu Thủ đô vô cùng ôn nhu, bất luận là gió thổi trên đường, hay là ánh mặt trời ban trưa, ánh mặt trời buổi hoàng hôn, đám cây cỏ dưới mặt đất, cũng chỉ là một chút thoang thoảng ấm áp nhàn nhạt, không hề có chút nóng bức nào...
Một chiếc ô tô màu đen không hề có biển hiệu, lộ vẻ bình dị, thong thả chạy chậm rãi trên đường lớn. Hứa Nhạc ngồi trên ghế tài xế, mặc một thân quân trang, híp mắt đánh giá phong cảnh Thủ đô bên ngoài cửa sổ xe... thấy được những phong cảnh bình thường đã thấy rất nhiều trên bưu thiếp, hình chụp... Những loại kiến trúc phong cách khác nhau, tuy nhiên đều lộ ra một phong thái nghiêm nghị nhàn nhạt. Khu vực trung tâm chính trị mấy vạn năm của xã hội Liên Bang, tựa hồ như mỗi một cục gạch, mỗi một chân tường kim loại, đều phản ánh một phần vinh quang của lịch sử, hơi thở quyền lực cùng với khí tức trang nghiêm đặc thù...
Lúc trước khi còn ở tại Đại khu Đông Lâm, cùng lăn lộn với đám cô nhi trên Phố Chung Lâu, Hứa Nhạc chưa từng nghĩ tới bản thân mình có được như ngày hôm nay. Có một ngày nào đó, chính mình cư nhiên thật sự có thể lái một chiếc ô tô của mình, thong thả chạy trên khu vực trung tâm nhất của xã hội Liên Bang, hơn nữa mình còn là một phần tử của nó nữa. Chỉ là sau khi đã trở thành sự thật, những lý tưởng trước đây của hắn đã hoàn toàn thay đổi, những mục tiêu mà hắn cần phải giải quyết, sớm cũng không còn giống như ban đầu nữa.
Một cỗ cảm giác áp lực nhàn nhạt bao phủ trên người của hắn, làm cho hô hấp của hắn có chút không thoải mái, theo bản năng hắn nới lỏng cái nút cổ áo trên bộ quân trang của mình.
Đã nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn còn chưa quen với bộ quân trang đang mặc trên người này. Trải qua một ngày huấn luyện quy trình của Công ty Cơ khí Quả Xác, hắn liền trở thành một gã nhân viên chính thức trong Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác. Chỉ là hắn thật sự không ngờ, tiến vào Sở Nghiên Cứu, cư nhiên cũng có được quân chức nữa. Mặc dù cũng chỉ là một quan chức văn phòng, nhưng cũng phải chịu sự quản lý đồng thời của Công ty cùng với Bộ Quốc Phòng. Hứa Nhạc hiện tại, cũng đã là một gã Trung Úy của Liên Bang...
Cuộc đời con người thật sự là một chuyện tình kỳ diệu. Lúc trước thông qua kỳ thi sĩ quan sửa chữa máy móc của Bộ Quốc Phòng, hoặc là gia nhập vào Công ty Cơ khí Quả Xác, chính là hai cái lý tưởng khác nhau của Hứa Nhạc. Hiện tại xem ra, trên ý nghĩa nào đó, hắn đúng là đồng thời thực hiện xong hai cái lý tưởng kia. Chỉ là bởi vì Phong Dư đại thúc đã chết, Trương Tiểu Manh đã chết, còn có rất nhiều chuyện khác phát sinh nữa, khiến cho thái độ của hắn đối với Quân đội cùng với Chính phủ Liên Bang, đã đánh mất đi sự tôn kính lúc đầu của mình.
Dọc theo đường chính của Thủ đô, vòng qua tòa nhà to lớn mà lạnh lùng của Bộ Tài Chính, chiếc xe ô tô màu đen hướng về con đường phía Bắc thủ đô mà chạy tới. Đi ngang qua một giao lộ cực kỳ lạnh lùng mà trống trãi, ánh mắt Hứa Nhạc híp lại, đồng tử hơi hơi co rút lại, nhưng cũng không có làm cho tốc độ của chiếc xe phát sinh biến hóa gì.
Đó là một con đường quốc lộ chuyên dụng trong truyền thuyết không cho người ngoài sử dụng. Điểm cuối cùng của con đường quốc lộ kia, chính là Cục Hiến Chương thần bí nhất. Trên con đường đi vào cũng không hề có bất cứ biển hiệu hay đánh dấu gì, chỉ ghi mấy chữ đường cấm cùng cảnh cáo linh tinh...
Sau gáy Hứa Nhạc giờ khắc này đây có chút hơi hơi tê nhẹ, giống như là có một đạo hàn ý chợt từ trong lòng dâng lên vậy. Hắn cau mày lại, điều động cổ nhiệt khí nóng rực trong cơ thể vận chuyển một vòng, đem cổ hàn ý kia đuổi ra ngoài. Hắn biết rõ, cũng không phải là con chip vi mạch nhân thể của mình giờ khắc này phát sinh vấn đề gì, bị cái Máy vi tính Trung tâm không gì không làm được của Cục Hiến Chương kia phát hiện cái gì, mà đây chính là kiêng kỵ lớn nhất của hắn, làm cho trong lòng hắn có chút cảm khác không yên mà thôi.
Cục Hiến Chương thần bí kia, hiện tại chính là thứ mà Hứa Nhạc sợ hãi nhất trong toàn bộ Liên Bang. Nhưng trong mơ hồ, hắn lại cảm thấy được, tựa hồ có một ngày nào đó, hắn sẽ lái ô tô, đi dọc theo con đường quốc lộ cấm kia, chạy nhanh vào đó, cùng với Cục Hiến Chương phát sinh quan hệ gì đó.
Dán giấy thông hành lên ô tô, thoải mái thông qua trạm gác của Học Viện Quân Sự I Liên Bang, vòng quanh cái ao sen trước cổng, lại trải qua hai trạm gác nữa, hắn đến được Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác.
Lần đầu tiên tới Sở Nghiên Cứu này, Hứa Nhạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn thật sự không ngờ, Phòng 3 của Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, cư nhiên lại nằm trong sân trường của Học Viện Quân Sự I. Về sau hắn mới biết được, Sở Nghiên Cứu của Quả Xác thật sự là một phòng ban tự do, chủ yếu là nghiên cứu các vấn đề khoa học kỹ thuật mới. Nó chủ yếu ký kết hiệp nghị với các Giáo sư nổi danh trong các trường Đại học hoặc Học viện lớn, tiến hành nghiên cứu... Cho nên Công ty Cơ khí Quả Xác đều bố trí một vài phòng ban của Sở Nghiên Cứu trực tiếp nằm trong các trường Đại học và Học viện đó, thuận tiện cho các vị Giáo sư của trường đó đến nghiên cứu.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chính phủ Liên Bang để gia tăng sự khống chế đối với bộ ngành này, liền yêu cầu những nhân viên công tác trong Sở Nghiên Cứu đều phải tiếp nhận quân chức. Đương nhiên mấy vị Giáo sư kia thì được miễn trừ.
Từ bãi đậu xem im lặng đi vào tòa nhà, thông qua hệ thống giám sát quân dụng tiến hành xuất trình giấy thông hành, phát ra mấy thanh âm đơn điệu chứng nhận thông qua, Hứa Nhạc một tay cầm một cái bánh, vừa ăn vừa tiến về phía khu vực làm việc của mình. Trên hành lang thật dài tổng cộng cũng chỉ gặp phải hai gã đồng sự mà thôi, cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi xã giao liền đi tiếp.
Sở Nghiên Cứu của Công ty Cơ khí Quả Xác, ngoại trừ tập hợp những nhân viên đỉnh cấp của các Viện Khoa Học trên toàn bộ Liên Bang, những chuyên gia học giả vĩ đại chỗ nào cũng có. Đây là bộ ngàng trọng yếu nhất của toàn Liên Bang, tất cả những nhân viên làm việc trong này đều dành hết tâm trí của mình vào việc nghiên cứu, cho nên những chuyện như hàn huyên tâm sự... đều là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Suốt mười mấy ngày nay, Hứa Nhạc cũng đã quen với loại không khí như thế này, vừa may hắn cũng là một tên gia hỏa vô cùng trầm mặc, ngược lại có chút thoải mái. Chỉ là hắn không có chú ý tới, hai gã nhân viên nghiên cứu mà hắn vừa thoáng gặp kia, sau khi đi qua, còn quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt hiện ra một tia thần sắc đồng tình, cảm khái.
Lấy ra tấm thẻ từ, quét mở cánh cửa điện tử nặng nề, bước tới trước cánh cửa điện tử thứ hai, toàn thân hắn bị một luồng sáng màu lam nhạt tiến hành quét nhận diện nhân thể, nhất là nhận diện chip vi mạch. Sau khi xác nhận chính xác quyền hạn được phép đi vào, cánh cửa chính thức mới mở ra, một căn phòng làm việc nhìn qua giống như một cái nhà kho lớn xuất hiện trước mắt của Hứa Nhạc.
Từ những công cụ thao tác tinh vi nhất, đến những thiết bị cắt ghép hợp kim lớn khổng lồ, từ những máy tính có năng lực tính toán cường đại nhất Liên Bang, cho đến ba cái giá sách khổng lồ, bày trên đó vô số tư liệu thiết bị cùng các sơ đồ thiết kế... Hết thảy những thứ này xuất hiện trước mặt của Hứa Nhạc, hoàn toàn phù hợp với lý tưởng sống trước giờ của hắn. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, khuôn mặt của hắn cũng không hề lộ vẻ hưng phấn chút nào, ngược lại còn mang theo một chút mệt mỏi nhàn nhạt.
Trên những thứ thiết bị kia có một tầng bụi mỏng... Trên màn hình vi tính gắn trên tường không ngừng hiển thị một số biểu đồ, giống như không ngừng biến ảo... Những thiết bị điện lưu mong manh vất bừa bãi dưới đất, tất cả đều vô cùng tuyệt vời, Hứa Nhạc nhìn liếc qua tất cả những thứ đó, nhịn không được nở một nụ cười chua xót.
Thiết bị hút bụi tự động, đã không biết bao nhiêu lâu không có sử dụng qua. Những thiết bị chứa trong gian phòng này, thứ nào cũng vô cùng sang quý, đắt đỏ, thế nhưng lại bị vứt một cách tùy tiện như vậy. Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nếu cho hắn đủ thời gian, bằng vào những thiết bị chế tạo trong này, tư liệu cho đến tài liệu, hắn thậm chí có lòng tinh có thể lắp ráp ra mấy con robot nữa... Nhưng mà hắn không có thời gian để làm những chuyện đó. Hắn thậm chí ngay cả thời gian để quét tước một chút cũng hoàn toàn không có.
Bước lại một cái bàn gần đó, dùng tay lau lau sơ mặt bàn, đem nửa cái bánh đang ăn dở thật cẩn thận đặt trên chỗ vừa mới lau sạch trên mặt bàn, Hứa Nhạc cởi bộ quân trang trên người xuống, ném trên ghế, sau đó hắn bắt đầu... khởi động cơ thể, khởi động giống như sắp sửa đánh nhau với ai vậy. Dùng tay bẻ nhẹ mấy khớp cổ, cùng với khớp nối mười đầu ngón tay, hít sâu một hơi, ngồi chồm hổm xuống đứng tấn trước bàn, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt mình.
Màn hình máy tính của phòng nghiên cứu, liền đặt trên mặt bàn này. Bề rộng chừng một thước, cao chừng hai thước rưỡi. Đồ án trên màn hình chậm rãi chuyển động, làm cho người ta có một cảm giác ánh mắt hưởng thụ phi thường thoải mái.
Nhưng Hứa Nhạc lại nhìn vào nó bằng ánh mắt vô cùng thận trọng, giống như nhìn gã địch nhân tàn khốc nhất của cuộc đời hắn vậy.
Đúng vào lúc này, trong phòng làm việc chợt vang lên một thanh âm già nua mà bình tĩnh, có chút thong dong nhưng tốc độ cực nhanh. Cái thanh âm này cũng không hề chào hỏi Hứa Nhạc tiếng nào, mà là trực tiếp ra chỉ lệnh công việc.
- Phân cấp Tam tổ khúc theo cấp bậc. Sơ đồ quản lý hồng ngoại quá độ. Số liệu của...
Liên tục mười mấy mệnh lệnh công việc được đưa ra. Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe, hai tay đã bắt đầu nhanh chóng lướt nhanh trên mặt màn hình cảm ứng, từ trong hệ thống cơ sở dữ liệu khổng lồ của nó tiến hành tìm kiếm các số liệu, phát hiện ra những đề mục được yêu cầu. Nhưng mà những số liệu mà thanh âm kia yêu cầu phân tích, xét theo phân loại, vô cùng đa dạng, từ hệ thống phân tích thực tiễn, cho đến hệ thống số liệu lý luận của những đỉnh cao giới khoa học của Liên Bang, cho nên căn bản có một số thứ không có sẵn.
Tìm kiếm công cụ toán học thích hợp, tiến hành tính toán bằng những công cụ mạnh mẽ nhất, tiến hành tập hợp số liệu, dựa theo yêu cầu của đối phương, tiến hành bước sơ đồ hóa số liệu cuối cùng... Nói cách khác, công việc hiện tại của Hứa Nhạc chính là đem mấy cái số liệu phiền phức mà thâm thúy rắc rối kia, dùng thời gian ngắn nhất, chuyển hóa thành những số liệu, phương thức thể hiện thoải mái mà nhẹ nhàng nhất, trình bày cho đối phương.
Nửa giờ sau, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã hoàn thành xong công việc đầu tiên trong ngày của hắn, đầu ngón tay khẽ ấn lên nút bấm nhỏ trên màn hình, đem kết quả chuyển qua bên kia. Sau đó ngay cả mồ hôi chảy ra trên trán cũng còn chưa kịp lau, liền ngay sau đó đã có mệnh lệnh mới cho công việc tiếp theo của hắn.
Từ ngay ngày đầu tiên đến làm việc tại Sở Nghiên Cứu, Hứa Nhạc đã bắt đầu làm những việc buồn tẻ mà không chút thú vị nào này. Hiện tại hắn mới hiểu được, vì cái gì mà người của Sở Nghiên Cứu đột nhiên lại chạy tới kỳ tuyển dụng nhân viên mùa xuân của Công ty Cơ khí Quả Xác mà cướp người... Loại công việc xử lý nghiên cứu thế này, quả thật không hề dễ dàng chút nào. Với thể lực cùng với trí lực của Hứa Nhạc, cũng có chút không thể nào ứng phó kịp. Chủ nhân của cái thanh âm già nua kia, cũng không phải là Giáo sư Trầm, người đã từng chạy đến cướp người tại Công ty Cơ khí Quả Xác, mà là cha của Giáo sư Trầm... Người được các nhân viên công tác tại Sở Nghiên Cứu tôn xưng là Trầm lão... là một lão quái vật.
Bên trong phòng làm việc của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu này, cũng chỉ có hai người, vị Trầm lão kia và Hứa Nhạc. Nghe nói lúc trước trong thời kỳ thịnh vượng, bên trong phòng nghiên cứu này có tổng cộng hơn mười gã nhân viên trợ lý nghiên cứu, chỉ là cuối cùng cũng không ai có thể kiên trì lâu được, đều thỉnh cầu được điều sang bộ phận khác. Thậm chí có mấy người không tiếc từ chức, thông qua sự thẩm tra nghiêm khắc của Quân đội, rời khỏi Sở Nghiên Cứu của Quả Xác.
Hứa Nhạc có chút máy móc và chết lặng tiếp tục tìm hiểu tư liệu, xử lý những công việc tiếp theo. Trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ về vài vấn đề. Hắn biết cái mà Giáo sư Trầm đang nghiên cứu chính là về vấn đề Lượng tử và phương diện suy tính động thái của nó... Vấn đề này là thứ mà toàn bộ các chuyên gia của Liên Bang đã công nhận, đây là một vấn đề bế tắc, vĩnh viễn không có đường ra. Giống như là con đường quốc lộ chuyên dụng dẫn đến Cục Hiến Chương thần bí kia vậy.
Không có thời gian đi nghiên cứu về chip vi mạch nhân thể, tiếp xúc với kỹ thuật thần bí nhất của Đệ Nhất Hiến Chương, mà ngay cả phương diện máy móc thiết bị của chiến hạm, robot... hắn cũng không có cách nào tự tay chạm đến... Cả ngày cứ dán mắt vào mấy cái số liệu trống rỗng, mà ngay cả hắn cũng xem không hiểu kia, cùng với một vị Giáo sư già quái dị đi nghiên cứu một vấn đề vĩnh viễn không có khả năng thành công... Hứa Nhạc bỗng nhiên sinh ra một sự hoài nghi về sự lựa chọn lúc trước của mình.
Hắn vô cùng mỏi mệt, nghĩ đến buổi tối sau khi tan tầm, còn phải chuẩn bị cơm chiều nữa, lại càng thêm mỏi mệt...
Tác giả :
Miêu Nị