Giám Đốc! Anh Đã Sai
Chương 19: Kỉ niệm
Thoát khỏi hai tên ám vệ kia , Viên Viên thỏa sức tung tăng đến khắp phố phường , rồi cô bắt một chuyến xe bus đường dài đi đến một nơi cô đã muốn đến từ lâu.
Đó là cô nhi viện nơi cô được nuôi lớn , đã một thời gian rất dài cô không đến thăm mọi người chẳng biết khi nào bị bắt lại nhưng cứ thế mà đi , lỡ có bị bắt thì cũng được đến thăm mọi người .
Chuyến xe kéo dài 2 tiếng đồng hồ , Viên Viên mệt mỏi vì tối qua không ngủ được liền nhủ thiếp đi lúc nào không hay , đến khi gần đến chạm của mình cô mới giật mình tỉnh lại , chẳng cần biết xung quoanh thế nào nhưng kịp nhận thức là chiếc xe đang chạy tới chỗ chạm của mình , cô liền đứng dậy la lên .
Thở phào nhẹ nhõm khi vừa kịp xuống xe , Viên Viên đứng ở chạm dừng một lúc sau đó mới rời đi , tâm trạng cô đã vui vẻ hơn , nghĩ đến việc sẽ được gặp mọi người " Mẹ Tuệ , bé Hiên , bé Ân , Bé Phong , bé Nghi " Nụ cười của Viên Viên liền thấp sáng rạng ngời trên khuông mặt của cô .
Bước những bước chân từ chậm đến nhanh và rồi thành chạy , suy nghĩ được gặp mọi người đã khiến cho bước chân của Viên Viên chuyển động nhanh thật nhanh và chạy thật nhanh lúc nào không biết.
Cuối cùng , nơi sườn đồi kia , căn nhà màu trắng có vẻ cũ kĩ , rêu phong đóng từng lớp khá dày trên tường , vài chỗ nức kéo dài trên vách tường lớn ai cũng có thể thấy được , dù ngôi nhà cũ kĩ thật nhưng cảnh vật xung quoanh đã làm thay đổi nhộ nhà , khiến nó trở nên thơ mộng chứ không còn cũ kĩ nữa , những tán cây cổ thụ lâu năm , những cây bàn lớn che mát nguyên khắp con đường từ bên ngoài cổng đi vào , vơí bật thềm xây bằng đá không có chút trật tự nào .
Viên Viên cứ bước đi trong sự vui vẻ , hồi hộp . Những kỉ niệm từ thuở nhỏ cứ ùa về . Cô nhìn sang phải nơi gốc cây cổ thụ thật to đếm nổi nó trồi lên khắp mặt đất , đó là nơi cô và Thiên Kiều hay ngồi chơi xếp sao , hình ảnh hai cô nhóc nhỏ chợt xuất hiện nơi gốc cây đó . Bên tay trái nơi đằng xa kia là hình ảnh cô gái nhỏ đang rượt đánh một cậu bé trong rất vui vẻ . Đây là nơi chất chứa tất cả những kỉ niệm thở nhỏ của cô. , nơi cô được sinh ra lần thứ 2 , nơi đã cho cô cuộc sống , nơi mà cô đã khôn lớn .
Tiếp tục tiến bước lên trên , ở những bật thang cuối cùng Viên Viên đã nghe được tiếng lũ trẻ đang đùa giỡn
_ Hạ Nhi ! Sao em lại làm thế đứng lại - Một cậu bé đang rất uất ức chạy đuổi theo cô bé gái đằng trước
Cô bé trong rất ma mãnh , cô không trả lời chỉ quay đầu lại đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra trêu tức cậu bé rồi tiếp tục bỏ chạy . cậu bé càng tức giận hơn với hành động vừa rồi của cô bé , liền xong tới thật nhanh dùng hết lực đưa hai tay ra đẩy cô bé ngã xuống .
Do bất ngờ bị xô ngã không kịp chuẩn bị cô bé Hạ Nhi liền ngã nhào xuống , khiến tay chân xước mấy đường , cô bé khóc thật to . Cậu bé lúc đó chỉ đứng nhìn cô bé khóc không nói một lời.
Viên Viên thấy rõ sự việc liền chạy lại đỡ cô bé dạy , phủi những vết bẩn trên người cô bé và tỏ vẻ không hài lòng với cậu bé
_ Sao em lại làm vậy với con gái ? - Đôi mày đẹp của Viên Viên nhiú lại hướng về cậu bé .
_ Tại em ấy đạp đổ đồ chơi xếp hình của con - cậu bé không tỏ vẻ sợ mà còn dùng thẳng tay chỉ vào cô vé tố cáo hành động trước đó .
_ Nhưng dù sao em cũng không được làm vậy với con gái - Viên Viên hiểu là lỗi cô bé nhưng cậu bé trai làm vậy quả không đúng.
_ Mau ! Hai đứa hãy xin lỗi nhau cho chị - Viên Viên đẫy cô bé lại gần cậu bé vẻ ra lệnh .
_ Em xin lỗi ! Sau này em sẽ không phá đồ của anh nữa - Hạ Nhi biết lỗi của mình nên đã dũng cảm nhận lỗi trước .
_ Anh cũng xin lỗi vì đã xô em ,em có đau lấm không ?- cậu bé trai đã chịu xin lỗi và hỏi thăm cô bé.
_ Triết Minh ! Con lại ăn hiếp Hạ Nhi đó hả ? - trong bầu không khí đang xảy ra thì tiếng nói từ phía sau vang lên .
Viên Viên nghe tiếng quen thuộc liền quay lại , quả thật là Mẹ Tuệ rồi . Viên Viên nở một nụ cười thật lớn , sau đó bỏ mặt hai đứa nhóc chạy đến bên mẹ Tuệ của cô
Mẹ Tuệ. ! Là người đã sáng lập ra cô nhi viện này , một người hiền hậu luôn hi sinh vì người khác , mọi người trong khu vực ai cũng biết đến cô ,họ rất thường con người bác ái của cô nên cũng thường hay giúp đỡ cô nhi viện lúc khó khăn .
Mẹ Tuệ gian vòng tay ra chào đón đứa con của mình đã trở về . Hai người đứng ôm nhau giữa sân , nơi đây có hai cô cậu bé tí đang mở to mắt ra khi nhìn thấy chị gái hồi nãy cũng gọi là Mẹ Tuệ giống như mình .
Đó là cô nhi viện nơi cô được nuôi lớn , đã một thời gian rất dài cô không đến thăm mọi người chẳng biết khi nào bị bắt lại nhưng cứ thế mà đi , lỡ có bị bắt thì cũng được đến thăm mọi người .
Chuyến xe kéo dài 2 tiếng đồng hồ , Viên Viên mệt mỏi vì tối qua không ngủ được liền nhủ thiếp đi lúc nào không hay , đến khi gần đến chạm của mình cô mới giật mình tỉnh lại , chẳng cần biết xung quoanh thế nào nhưng kịp nhận thức là chiếc xe đang chạy tới chỗ chạm của mình , cô liền đứng dậy la lên .
Thở phào nhẹ nhõm khi vừa kịp xuống xe , Viên Viên đứng ở chạm dừng một lúc sau đó mới rời đi , tâm trạng cô đã vui vẻ hơn , nghĩ đến việc sẽ được gặp mọi người " Mẹ Tuệ , bé Hiên , bé Ân , Bé Phong , bé Nghi " Nụ cười của Viên Viên liền thấp sáng rạng ngời trên khuông mặt của cô .
Bước những bước chân từ chậm đến nhanh và rồi thành chạy , suy nghĩ được gặp mọi người đã khiến cho bước chân của Viên Viên chuyển động nhanh thật nhanh và chạy thật nhanh lúc nào không biết.
Cuối cùng , nơi sườn đồi kia , căn nhà màu trắng có vẻ cũ kĩ , rêu phong đóng từng lớp khá dày trên tường , vài chỗ nức kéo dài trên vách tường lớn ai cũng có thể thấy được , dù ngôi nhà cũ kĩ thật nhưng cảnh vật xung quoanh đã làm thay đổi nhộ nhà , khiến nó trở nên thơ mộng chứ không còn cũ kĩ nữa , những tán cây cổ thụ lâu năm , những cây bàn lớn che mát nguyên khắp con đường từ bên ngoài cổng đi vào , vơí bật thềm xây bằng đá không có chút trật tự nào .
Viên Viên cứ bước đi trong sự vui vẻ , hồi hộp . Những kỉ niệm từ thuở nhỏ cứ ùa về . Cô nhìn sang phải nơi gốc cây cổ thụ thật to đếm nổi nó trồi lên khắp mặt đất , đó là nơi cô và Thiên Kiều hay ngồi chơi xếp sao , hình ảnh hai cô nhóc nhỏ chợt xuất hiện nơi gốc cây đó . Bên tay trái nơi đằng xa kia là hình ảnh cô gái nhỏ đang rượt đánh một cậu bé trong rất vui vẻ . Đây là nơi chất chứa tất cả những kỉ niệm thở nhỏ của cô. , nơi cô được sinh ra lần thứ 2 , nơi đã cho cô cuộc sống , nơi mà cô đã khôn lớn .
Tiếp tục tiến bước lên trên , ở những bật thang cuối cùng Viên Viên đã nghe được tiếng lũ trẻ đang đùa giỡn
_ Hạ Nhi ! Sao em lại làm thế đứng lại - Một cậu bé đang rất uất ức chạy đuổi theo cô bé gái đằng trước
Cô bé trong rất ma mãnh , cô không trả lời chỉ quay đầu lại đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình ra trêu tức cậu bé rồi tiếp tục bỏ chạy . cậu bé càng tức giận hơn với hành động vừa rồi của cô bé , liền xong tới thật nhanh dùng hết lực đưa hai tay ra đẩy cô bé ngã xuống .
Do bất ngờ bị xô ngã không kịp chuẩn bị cô bé Hạ Nhi liền ngã nhào xuống , khiến tay chân xước mấy đường , cô bé khóc thật to . Cậu bé lúc đó chỉ đứng nhìn cô bé khóc không nói một lời.
Viên Viên thấy rõ sự việc liền chạy lại đỡ cô bé dạy , phủi những vết bẩn trên người cô bé và tỏ vẻ không hài lòng với cậu bé
_ Sao em lại làm vậy với con gái ? - Đôi mày đẹp của Viên Viên nhiú lại hướng về cậu bé .
_ Tại em ấy đạp đổ đồ chơi xếp hình của con - cậu bé không tỏ vẻ sợ mà còn dùng thẳng tay chỉ vào cô vé tố cáo hành động trước đó .
_ Nhưng dù sao em cũng không được làm vậy với con gái - Viên Viên hiểu là lỗi cô bé nhưng cậu bé trai làm vậy quả không đúng.
_ Mau ! Hai đứa hãy xin lỗi nhau cho chị - Viên Viên đẫy cô bé lại gần cậu bé vẻ ra lệnh .
_ Em xin lỗi ! Sau này em sẽ không phá đồ của anh nữa - Hạ Nhi biết lỗi của mình nên đã dũng cảm nhận lỗi trước .
_ Anh cũng xin lỗi vì đã xô em ,em có đau lấm không ?- cậu bé trai đã chịu xin lỗi và hỏi thăm cô bé.
_ Triết Minh ! Con lại ăn hiếp Hạ Nhi đó hả ? - trong bầu không khí đang xảy ra thì tiếng nói từ phía sau vang lên .
Viên Viên nghe tiếng quen thuộc liền quay lại , quả thật là Mẹ Tuệ rồi . Viên Viên nở một nụ cười thật lớn , sau đó bỏ mặt hai đứa nhóc chạy đến bên mẹ Tuệ của cô
Mẹ Tuệ. ! Là người đã sáng lập ra cô nhi viện này , một người hiền hậu luôn hi sinh vì người khác , mọi người trong khu vực ai cũng biết đến cô ,họ rất thường con người bác ái của cô nên cũng thường hay giúp đỡ cô nhi viện lúc khó khăn .
Mẹ Tuệ gian vòng tay ra chào đón đứa con của mình đã trở về . Hai người đứng ôm nhau giữa sân , nơi đây có hai cô cậu bé tí đang mở to mắt ra khi nhìn thấy chị gái hồi nãy cũng gọi là Mẹ Tuệ giống như mình .
Tác giả :
Mộc Dung