Giai Nhân Là Trộm
Chương 31: Giúp đỡ
“Để ta xuống, nếu không cả hai đều không thể rời đi.”
“Nói cái gì, muốn đi cùng nhau đi.”
Lam Tuyết vốn muốn nói cái gì, lại đột nhiên ngậm miệng, mà Hàn Vận cảm giác được người phía sau rõ ràng đang run rẩy, kịch liệt run rẩy.
“Thực không tệ, như vậy mà có thể trốn khỏi thủy lao.”
Một giọng băng lãnh tàn khốc vang lên.
Hàn Vận lập tức quay đầu, đập vào mắt là Tà Thiên Viêm, áo bào đỏ như máu bay phất phới, tựa như ngọn lửa trong bóng đêm. Rõ ràng khoảng cách còn xa lại có thể làm cho người ta cảm giác được sợ hãi.
Ở phía sau Tà Thiên Viêm là hai gã nam tử, khí thế cho thấy hai người này võ công tuyệt đối không thấp.
“Chậc chậc, đây không phải tiểu Lam Tuyết sao? Sao thảm như vậy?”
Nam tử mặc áo lam giọng trêu đùa, một đôi mắt hồ ly đa tình đánh giá Lam Tuyết cùng Hàn Vận.
“Hắn là hữu hộ pháp ma giáo Khúc Dịch Tâm.”
Lam Tuyết ở bên tai Hàn Vận nhẹ giọng nói.
Hàn Vận khẽ nhíu mày, gặp được ba người này, xem ra là đừng nghĩ chạy trốn.
Đem Lam Tuyết buông xuống, kéo đến bên cạnh mình, Hàn Vận nhìn chằm chằm về phía Tà Thiên Viêm, đột nhiên mỉm cười.
“Chúng ta thương lượng được không?”
Tà Thiên Viêm không nghĩ tới Hàn Vận sẽ có hành động như thế, biểu tình trong nháy mắt ngốc lăng. Dám cùng hắn thương lượng?
Gặp Tà Thiên Viêm không có phản đối, Hàn Vận nâng tay phải xoa xoa mi mắt cười khổ nói:
“Không cần lại đem chúng ta ném vào lao, hoàn cảnh nơi đó thật sự không được tốt lắm.”
Không chỉ có ba người Tà Thiên Viêm giật mình, ngay cả Lam Tuyết cũng không dám tin nhìn về phía Hàn Vận.
“Được.”
Trong lòng nổi lên hứng thú, đây là người đầu tiên dám cùng Tà Thiên Viêm hắn cò kè mặc cả.
“Úy Huyễn Không, mang hai người họ đi Thủy Nguyệt Các.”
Tà Thiên Viêm quay đầu nói với người nam tử hắc y bên cạnh Khúc Dịch Tâm.
“Dạ, giáo chủ.”
Úy Huyễn Không lạnh lùng nhìn về phía Hàn Vận cùng Lam Tuyết.
“Giáo chủ, ngài không sợ Lam Tuyết cùng người này tằng tịu với nhau sao?”
Khúc Dịch Tâm chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu nói:
“Hiện tại tiểu Lam Tuyết đi đường cũng không có sức, khó trách giáo chủ yên tâm.”
Tà Thiên Viêm liền lộ ra sát ý. Tuy rằng hắn đối với nam sủng cũng không có tình cảm gì, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người phản bội.
Hàn Vận cũng cảm giác được sát ý, rất nhanh thối lui, nếu không hắn không biết có thể bí quá hoá liều mang theo Lam Tuyết phá vòng vây hay không.
Theo lệnh Tà Thiên Viêm, Úy Huyễn Không nắm giữ Hàn Vận cùng Lam Tuyết rời đi.
Về phần Lam Tuyết đến bây giờ đều không thể tin tưởng giáo chủ dễ dàng buông tha hắn.
Thủy Nguyệt Các là một chỗ không chỉ có bốn phía trống trải, hơn nữa cũng không có đường đi, bởi vì nó nằm ở giữa hồ.
Họ ngồi thuyền nhỏ tiến đến Thủy Nguyệt Các, lúc này trong lòng Hàn Vận lại bi thương vô cùng, chỗ này muốn chạy trốn càng khó. Hơn nữa cho đến nay còn chưa có tiếp cận được Tà Thiên Viêm, sao có khả năng lấy trộm Võ Lâm Lệnh?
Mà Úy Huyễn Không không có bỏ qua biểu tình trên mặt Hàn Vận, hắn cười nhạt. Tên này nghĩ tổng đàn ma giáo muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Tới giữa hồ Úy Huyễn Không bỏ họ lại rời đi. Điều này làm cho Hàn Vận có một loại cảm giác bị lạc trên hoang đảo, mà cũng không phải một mình bị lạc, còn có Lam Tuyết. Lam Tuyết lúc này tâm trạng cũng không tốt.
“Chúng ta đi vào, miệng vết thương của ngươi cần xử lý một lần nữa.”
Hàn Vận giúp đỡ Lam Tuyết tiến vào lầu các.
Lầu các chia làm hai tầng, có một đại sảnh, bốn phòng ngủ và một bếp. Mỗi gian phòng bố trí đều thực tinh mỹ, nếu không phải chỗ hẻo lánh, thật đúng là chỗ ở tốt.
Tùy tiện đi vào một phòng ngủ, Hàn Vận đem Lam Tuyết đến bên giường, ấn hắn ngồi xuống.
Lầu các mọi vật dụng đều thực đầy đủ. Hàn Vận đi vào bếp nấu một ít nước ấm.
Một lúc sau, bưng nước tiến vào phòng Lam Tuyết, Hàn Vận phát hiện Lam Tuyết đã ngủ, xem ra thật sự là mệt chết rồi.
“Đừng ngủ, để ta xem vết thương.”
Hàn Vận nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má lạnh lẽo tái nhợt của Lam Tuyết.
Lam Tuyết tỉnh lại nói.
“Làm phiền.”
Lam Tuyết cởi quần áo dính bẩn trên người ra. Hàn Vận nhìn thân thể trước mắt kín vết roi. Lấy ra chủy thủ giấu ở giày, Hàn Vận may mắn không có bị lục lọi trên người, nếu không muốn xử lý miệng vết thương càng khó.
“Ngươi nhẫn nhịn một chút, ta giúp ngươi cắt thịt bị hoại tử ở chung quanh miệng vết thương, sẽ rất đau, nhịn không được liền cắn khăn.”
Hàn Vận đem khăn đưa cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết gật gật đầu.
Đem chủy thủ hơ trên ngọn nến, Hàn Vận hít sâu một hơi, nắm chặt tay, nhẹ nhàng cắt đi chỗ thối rữa.
“A...”
Lam Tuyết thét lớn một tiếng, cầm khăn nhét vào trong miệng.
Hàn Vận không có ngẩng đầu nhìn Lam Tuyết, mà là tiếp tục động tác. Tuy rằng không đành lòng nhìn Lam Tuyết chịu khổ, nhưng nếu hiện tại không bỏ chỗ bị hoại tử miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu, đau bây giờ còn hơn đau kéo dài!
Nửa canh giờ sau, Hàn Vận rốt cục để chủy thủ đặt ở một bên trên bàn.
“Tốt lắm, hiện tại giúp ngươi sát trùng bôi thuốc, sau đó ngươi sẽ ngủ ngon, ngày mai sẽ bớt đau.”
Hàn Vận thanh lí miệng vết thương, rồi bôi thuốc.
“Cám ơn.”
Lam Tuyết lấy khăn trong miệng ra, nói.
Hàn Vận lắc đầu, tuy rằng không có nhìn thấy biểu tình của Lam Tuyết, nhưng nhìn thấy máu dính trên khăn có thể tưởng tượng ra Lam Tuyết đau cỡ nào.
“Nói cái gì, muốn đi cùng nhau đi.”
Lam Tuyết vốn muốn nói cái gì, lại đột nhiên ngậm miệng, mà Hàn Vận cảm giác được người phía sau rõ ràng đang run rẩy, kịch liệt run rẩy.
“Thực không tệ, như vậy mà có thể trốn khỏi thủy lao.”
Một giọng băng lãnh tàn khốc vang lên.
Hàn Vận lập tức quay đầu, đập vào mắt là Tà Thiên Viêm, áo bào đỏ như máu bay phất phới, tựa như ngọn lửa trong bóng đêm. Rõ ràng khoảng cách còn xa lại có thể làm cho người ta cảm giác được sợ hãi.
Ở phía sau Tà Thiên Viêm là hai gã nam tử, khí thế cho thấy hai người này võ công tuyệt đối không thấp.
“Chậc chậc, đây không phải tiểu Lam Tuyết sao? Sao thảm như vậy?”
Nam tử mặc áo lam giọng trêu đùa, một đôi mắt hồ ly đa tình đánh giá Lam Tuyết cùng Hàn Vận.
“Hắn là hữu hộ pháp ma giáo Khúc Dịch Tâm.”
Lam Tuyết ở bên tai Hàn Vận nhẹ giọng nói.
Hàn Vận khẽ nhíu mày, gặp được ba người này, xem ra là đừng nghĩ chạy trốn.
Đem Lam Tuyết buông xuống, kéo đến bên cạnh mình, Hàn Vận nhìn chằm chằm về phía Tà Thiên Viêm, đột nhiên mỉm cười.
“Chúng ta thương lượng được không?”
Tà Thiên Viêm không nghĩ tới Hàn Vận sẽ có hành động như thế, biểu tình trong nháy mắt ngốc lăng. Dám cùng hắn thương lượng?
Gặp Tà Thiên Viêm không có phản đối, Hàn Vận nâng tay phải xoa xoa mi mắt cười khổ nói:
“Không cần lại đem chúng ta ném vào lao, hoàn cảnh nơi đó thật sự không được tốt lắm.”
Không chỉ có ba người Tà Thiên Viêm giật mình, ngay cả Lam Tuyết cũng không dám tin nhìn về phía Hàn Vận.
“Được.”
Trong lòng nổi lên hứng thú, đây là người đầu tiên dám cùng Tà Thiên Viêm hắn cò kè mặc cả.
“Úy Huyễn Không, mang hai người họ đi Thủy Nguyệt Các.”
Tà Thiên Viêm quay đầu nói với người nam tử hắc y bên cạnh Khúc Dịch Tâm.
“Dạ, giáo chủ.”
Úy Huyễn Không lạnh lùng nhìn về phía Hàn Vận cùng Lam Tuyết.
“Giáo chủ, ngài không sợ Lam Tuyết cùng người này tằng tịu với nhau sao?”
Khúc Dịch Tâm chớp chớp mắt, lại nghiêng đầu nói:
“Hiện tại tiểu Lam Tuyết đi đường cũng không có sức, khó trách giáo chủ yên tâm.”
Tà Thiên Viêm liền lộ ra sát ý. Tuy rằng hắn đối với nam sủng cũng không có tình cảm gì, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người phản bội.
Hàn Vận cũng cảm giác được sát ý, rất nhanh thối lui, nếu không hắn không biết có thể bí quá hoá liều mang theo Lam Tuyết phá vòng vây hay không.
Theo lệnh Tà Thiên Viêm, Úy Huyễn Không nắm giữ Hàn Vận cùng Lam Tuyết rời đi.
Về phần Lam Tuyết đến bây giờ đều không thể tin tưởng giáo chủ dễ dàng buông tha hắn.
Thủy Nguyệt Các là một chỗ không chỉ có bốn phía trống trải, hơn nữa cũng không có đường đi, bởi vì nó nằm ở giữa hồ.
Họ ngồi thuyền nhỏ tiến đến Thủy Nguyệt Các, lúc này trong lòng Hàn Vận lại bi thương vô cùng, chỗ này muốn chạy trốn càng khó. Hơn nữa cho đến nay còn chưa có tiếp cận được Tà Thiên Viêm, sao có khả năng lấy trộm Võ Lâm Lệnh?
Mà Úy Huyễn Không không có bỏ qua biểu tình trên mặt Hàn Vận, hắn cười nhạt. Tên này nghĩ tổng đàn ma giáo muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Tới giữa hồ Úy Huyễn Không bỏ họ lại rời đi. Điều này làm cho Hàn Vận có một loại cảm giác bị lạc trên hoang đảo, mà cũng không phải một mình bị lạc, còn có Lam Tuyết. Lam Tuyết lúc này tâm trạng cũng không tốt.
“Chúng ta đi vào, miệng vết thương của ngươi cần xử lý một lần nữa.”
Hàn Vận giúp đỡ Lam Tuyết tiến vào lầu các.
Lầu các chia làm hai tầng, có một đại sảnh, bốn phòng ngủ và một bếp. Mỗi gian phòng bố trí đều thực tinh mỹ, nếu không phải chỗ hẻo lánh, thật đúng là chỗ ở tốt.
Tùy tiện đi vào một phòng ngủ, Hàn Vận đem Lam Tuyết đến bên giường, ấn hắn ngồi xuống.
Lầu các mọi vật dụng đều thực đầy đủ. Hàn Vận đi vào bếp nấu một ít nước ấm.
Một lúc sau, bưng nước tiến vào phòng Lam Tuyết, Hàn Vận phát hiện Lam Tuyết đã ngủ, xem ra thật sự là mệt chết rồi.
“Đừng ngủ, để ta xem vết thương.”
Hàn Vận nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má lạnh lẽo tái nhợt của Lam Tuyết.
Lam Tuyết tỉnh lại nói.
“Làm phiền.”
Lam Tuyết cởi quần áo dính bẩn trên người ra. Hàn Vận nhìn thân thể trước mắt kín vết roi. Lấy ra chủy thủ giấu ở giày, Hàn Vận may mắn không có bị lục lọi trên người, nếu không muốn xử lý miệng vết thương càng khó.
“Ngươi nhẫn nhịn một chút, ta giúp ngươi cắt thịt bị hoại tử ở chung quanh miệng vết thương, sẽ rất đau, nhịn không được liền cắn khăn.”
Hàn Vận đem khăn đưa cho Lam Tuyết.
Lam Tuyết gật gật đầu.
Đem chủy thủ hơ trên ngọn nến, Hàn Vận hít sâu một hơi, nắm chặt tay, nhẹ nhàng cắt đi chỗ thối rữa.
“A...”
Lam Tuyết thét lớn một tiếng, cầm khăn nhét vào trong miệng.
Hàn Vận không có ngẩng đầu nhìn Lam Tuyết, mà là tiếp tục động tác. Tuy rằng không đành lòng nhìn Lam Tuyết chịu khổ, nhưng nếu hiện tại không bỏ chỗ bị hoại tử miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu, đau bây giờ còn hơn đau kéo dài!
Nửa canh giờ sau, Hàn Vận rốt cục để chủy thủ đặt ở một bên trên bàn.
“Tốt lắm, hiện tại giúp ngươi sát trùng bôi thuốc, sau đó ngươi sẽ ngủ ngon, ngày mai sẽ bớt đau.”
Hàn Vận thanh lí miệng vết thương, rồi bôi thuốc.
“Cám ơn.”
Lam Tuyết lấy khăn trong miệng ra, nói.
Hàn Vận lắc đầu, tuy rằng không có nhìn thấy biểu tình của Lam Tuyết, nhưng nhìn thấy máu dính trên khăn có thể tưởng tượng ra Lam Tuyết đau cỡ nào.
Tác giả :
Khinh Sa Mặc Vũ