Giải Mã Mê Cung
Chương 50
Suốt một lúc lâu không ai nói gì, Thomas chỉ nhìn thấy toàn là những gương mặt trống trỗng. Nó cảm thấy mồ hôi đang nhỏ giọt trên trán và rịn ướt nơi bàn tay. Nó sợ không dám nói tiếp nữa.
Newt có vẻ cực kỳ bối rối, nhưng rốt cuộc thằng bé cũng phá vỡ sự im lặng:
- Cậu đang định nói cái gì vậy?
- Trước hết tôi có một việc cần nói ra. Về tôi và Teresa. Có một lý do khiến Gally chỉ trích tôi nặng nề như vậy, và khiến cho những ai đã trải qua sự Biến đổi đều nhận ra tôi.
Nó đã tưởng sẽ có một loạt câu hỏi khi mọi người thi nhau nói, nhưng cả căn phòng chỉ chết lặng đi.
- Teresa và tôi… không giống các bạn. - Thomas nói tiếp. - Chúng tôi là một phần của thử nghiệm Mê cung ngay từ đầu, nhưng là do bắt buộc, tôi xin thề.
Lần này Minho là người lên tiếng.
- Thomas, cậu đang nói cái quái gì vậy?
- Teresa và tôi bị các Hóa công sử dụng. Nếu các bạn nhớ ra mọi chuyện, có lẽ các cậu sẽ muốn giết hai đứa tụi tôi mất. Nhưng tôi phải tự mình nói ra, để cho tất cả đều thấy là bây giờ mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau. Có như vậy các bạn mới tin tôi khi tôi nói ra con đường thoát thân duy nhất của chúng ta.
Thomas nhanh chóng lướt qua gương mặt của các Trang chủ, tự hỏi mình một lần cuối liệu có nên nói ra, liệu chúng có hiểu hay không. Nhưng nó biết mình cần phải làm. Nó buộc phải nói.
Thomas hít một hơi dài, rồi nói:
- Teresa và tôi đã giúp họ thiết kế Mê cung. Chúng tôi đã giúp họ dựng nên toàn bộ chuyện này.
Mọi người có vẻ như choáng váng đến nỗi không thể phản ứng nổi. Trước mắt nó lại là những gương mặt trống rỗng. Thomas nhận thấy mọi người hoặc không tin, hoặc không hiểu nó.
- Chuyện đó thì có ý nghĩa gì? - Cuối cùng Newt hỏi. - Cậu chỉ là một thằng nhóc chết bằm mười sáu tuổi. Làm thế nào cậu tạo ra Mê cung được?
Chính Thomas cũng cảm thấy hơi nghi ngờ về điều này, nhưng nó nhớ rất rõ. Mặc dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là sự thật.
- Hai chúng tôi… cũng … khá sáng dạ. Và tôi cho rằng đó là một phần của các Biến số. Nhưng quan trọng nhất là, Teresa và tôi có một… năng lực khiến chúng tôi rất có ích trong quá trình họ thiết kế và xây dựng nơi này. - Thomas ngừng lời, nhận ra rằng chuyện này nghe thật lố bịch.
- Cứ nói đi! - Newt la lên. - Nói toẹt ra đi!
- Chúng tôi có khả năng thần giao cách cảm. Chúng tôi có thể nói chuyện với nhau trong đầu. - Việc nói ra điều này làm cho Thomas khá xấu hổ, như thể nó vừa thừa nhận mình là một thằng ăn trộm vậy.
Newt chớp chớp mắt ngạc nhiên. Đứa nào đó ho húng hắng.
- Nhưng nghe tôi nói đã. - Thomas vội vàng nói tiếp để tự bảo vệ. - Bọn họ đã ép chúng tôi hợp tác. Tôi không biết bằng cách nào và tại sao, nhưng họ đã làm thế. - Nó ngừng lại. - Có lẽ là để xem liệu chúng tôi có thể chiếm được lòng tin của các cậu mặc dù đã làm việc cho họ hay không. Có lẽ suốt từ đầu chúng tôi đã được xác định là những người sẽ tiết lộ cách thức đào thoát. Nói gì thì nói, nhờ vào những tấm mê đồ của các cậu, chúng ta đã tìm ra mật mã, và bây giờ chúng ta cần phải sử dụng nó.
Thomas nhìn quanh. Thật ngạc nhiên khi không ai tỏ ra giận dữ. Hầu hết các Trang chủ tiếp tục nhìn nó vô hồn, hoặc lắc đầu không tin. Không hiểu vì lý do kỳ quặc gì mà Minho lại mỉm cười.
- Đó là sự thật, và tôi xin lỗi. - Thomas nói tiếp. - Nhưng tôi có thể nói với các bạn điều này. Bây giờ tôi cũng đã cùng hội cùng thuyền với mọi người. Teresa và tôi đã được đưa tới đây giống như bất kỳ ai, và chúng tôi cũng có thể chết dễ dàng như ai. Nhưng các Hóa công đã xem chán rồi. Bây giờ là thời điểm cho bài kiểm tra cuối. Có thể tôi đã phải nhờ tới quá trình Biến đổi để tìm ra mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh. Nhưng dù sao đi nữa, tôi muốn các cậu biết sự thật. Đó là chúng ta có cơ may làm được chuyện này.
Newt lắc đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà. Rồi thằng bé ngẩng lên, quan sát các Trang chủ.
- Đám Hóa công, chính bọn họ đang gây ra chuyện này với chúng ta, chứ không phải Tommy và Teresa. Các Hóa công. Và bọn họ sẽ phải lấy làm tiếc vì điều đó.
- Dù sao thì, - Minho nói, - những kẻ bày ra chuyện đáng tởm lợm này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đào thoát rồi.
Một cục nghẹn chặn ngang cổ họng Thomas. Nó cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi không thể nói được. Nó đã chắc mẩm là sẽ bị nướng chả hoặc là ném xuống Vực vì lời thú nhận này. Những gì còn lại xem ra dễ nói hơn.
- Có một trạm máy tính ở một nơi mà trước đây chúng ta chưa bao giờ tìm kiếm. Mật mã sẽ mở cửa cho chúng ta thoát ra khỏi Mê cung. Nó cũng làm ngừng hoạt động bầy Nhím sầu để chúng không đuổi theo chúng ta được. Nếu như chúng ta sống sót đủ lâu để đến được chỗ đó.
- Một chỗ mà chúng tôi chưa bao giờ tìm kiếm trước đây hay sao? - Alby hỏi. - Vậy cậu nghĩ chúng tôi đã làm gì trong hai năm vửa rồi.
- Hãy tin tôi đi, các cậu chưa bao giờ tới chỗ đó đâu.
Minho đứng dậy nói:
- Vậy thì, nó ở đâu?
- Chuyện này gần như là tự sát. - Thomas nói, hiểu rằng nó cần phải trì hoãn câu trả lời. - Bầy Nhím sầu sẽ phá chúng ta bất cứ lúc nào chúng ta thử làm chuyện đó. Tất cả bọn chúng. Đây là cuộc kiểm tra cuối cùng. - Thomas muốn chắc chắn rằng đám trẻ ý thức được mức độ nguy hiểm. Khả năng tất cả cùng sống sót sẽ rất nhỏ.
- Nó ở đây? - Newt hỏi, chồm người tới trước trên chiếc ghế.
- Bên ngoài mép Vực. - Thomas đáp. - Chúng ta phải chui qua Lỗ sầu.
Newt có vẻ cực kỳ bối rối, nhưng rốt cuộc thằng bé cũng phá vỡ sự im lặng:
- Cậu đang định nói cái gì vậy?
- Trước hết tôi có một việc cần nói ra. Về tôi và Teresa. Có một lý do khiến Gally chỉ trích tôi nặng nề như vậy, và khiến cho những ai đã trải qua sự Biến đổi đều nhận ra tôi.
Nó đã tưởng sẽ có một loạt câu hỏi khi mọi người thi nhau nói, nhưng cả căn phòng chỉ chết lặng đi.
- Teresa và tôi… không giống các bạn. - Thomas nói tiếp. - Chúng tôi là một phần của thử nghiệm Mê cung ngay từ đầu, nhưng là do bắt buộc, tôi xin thề.
Lần này Minho là người lên tiếng.
- Thomas, cậu đang nói cái quái gì vậy?
- Teresa và tôi bị các Hóa công sử dụng. Nếu các bạn nhớ ra mọi chuyện, có lẽ các cậu sẽ muốn giết hai đứa tụi tôi mất. Nhưng tôi phải tự mình nói ra, để cho tất cả đều thấy là bây giờ mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau. Có như vậy các bạn mới tin tôi khi tôi nói ra con đường thoát thân duy nhất của chúng ta.
Thomas nhanh chóng lướt qua gương mặt của các Trang chủ, tự hỏi mình một lần cuối liệu có nên nói ra, liệu chúng có hiểu hay không. Nhưng nó biết mình cần phải làm. Nó buộc phải nói.
Thomas hít một hơi dài, rồi nói:
- Teresa và tôi đã giúp họ thiết kế Mê cung. Chúng tôi đã giúp họ dựng nên toàn bộ chuyện này.
Mọi người có vẻ như choáng váng đến nỗi không thể phản ứng nổi. Trước mắt nó lại là những gương mặt trống rỗng. Thomas nhận thấy mọi người hoặc không tin, hoặc không hiểu nó.
- Chuyện đó thì có ý nghĩa gì? - Cuối cùng Newt hỏi. - Cậu chỉ là một thằng nhóc chết bằm mười sáu tuổi. Làm thế nào cậu tạo ra Mê cung được?
Chính Thomas cũng cảm thấy hơi nghi ngờ về điều này, nhưng nó nhớ rất rõ. Mặc dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là sự thật.
- Hai chúng tôi… cũng … khá sáng dạ. Và tôi cho rằng đó là một phần của các Biến số. Nhưng quan trọng nhất là, Teresa và tôi có một… năng lực khiến chúng tôi rất có ích trong quá trình họ thiết kế và xây dựng nơi này. - Thomas ngừng lời, nhận ra rằng chuyện này nghe thật lố bịch.
- Cứ nói đi! - Newt la lên. - Nói toẹt ra đi!
- Chúng tôi có khả năng thần giao cách cảm. Chúng tôi có thể nói chuyện với nhau trong đầu. - Việc nói ra điều này làm cho Thomas khá xấu hổ, như thể nó vừa thừa nhận mình là một thằng ăn trộm vậy.
Newt chớp chớp mắt ngạc nhiên. Đứa nào đó ho húng hắng.
- Nhưng nghe tôi nói đã. - Thomas vội vàng nói tiếp để tự bảo vệ. - Bọn họ đã ép chúng tôi hợp tác. Tôi không biết bằng cách nào và tại sao, nhưng họ đã làm thế. - Nó ngừng lại. - Có lẽ là để xem liệu chúng tôi có thể chiếm được lòng tin của các cậu mặc dù đã làm việc cho họ hay không. Có lẽ suốt từ đầu chúng tôi đã được xác định là những người sẽ tiết lộ cách thức đào thoát. Nói gì thì nói, nhờ vào những tấm mê đồ của các cậu, chúng ta đã tìm ra mật mã, và bây giờ chúng ta cần phải sử dụng nó.
Thomas nhìn quanh. Thật ngạc nhiên khi không ai tỏ ra giận dữ. Hầu hết các Trang chủ tiếp tục nhìn nó vô hồn, hoặc lắc đầu không tin. Không hiểu vì lý do kỳ quặc gì mà Minho lại mỉm cười.
- Đó là sự thật, và tôi xin lỗi. - Thomas nói tiếp. - Nhưng tôi có thể nói với các bạn điều này. Bây giờ tôi cũng đã cùng hội cùng thuyền với mọi người. Teresa và tôi đã được đưa tới đây giống như bất kỳ ai, và chúng tôi cũng có thể chết dễ dàng như ai. Nhưng các Hóa công đã xem chán rồi. Bây giờ là thời điểm cho bài kiểm tra cuối. Có thể tôi đã phải nhờ tới quá trình Biến đổi để tìm ra mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh. Nhưng dù sao đi nữa, tôi muốn các cậu biết sự thật. Đó là chúng ta có cơ may làm được chuyện này.
Newt lắc đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà. Rồi thằng bé ngẩng lên, quan sát các Trang chủ.
- Đám Hóa công, chính bọn họ đang gây ra chuyện này với chúng ta, chứ không phải Tommy và Teresa. Các Hóa công. Và bọn họ sẽ phải lấy làm tiếc vì điều đó.
- Dù sao thì, - Minho nói, - những kẻ bày ra chuyện đáng tởm lợm này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đào thoát rồi.
Một cục nghẹn chặn ngang cổ họng Thomas. Nó cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi không thể nói được. Nó đã chắc mẩm là sẽ bị nướng chả hoặc là ném xuống Vực vì lời thú nhận này. Những gì còn lại xem ra dễ nói hơn.
- Có một trạm máy tính ở một nơi mà trước đây chúng ta chưa bao giờ tìm kiếm. Mật mã sẽ mở cửa cho chúng ta thoát ra khỏi Mê cung. Nó cũng làm ngừng hoạt động bầy Nhím sầu để chúng không đuổi theo chúng ta được. Nếu như chúng ta sống sót đủ lâu để đến được chỗ đó.
- Một chỗ mà chúng tôi chưa bao giờ tìm kiếm trước đây hay sao? - Alby hỏi. - Vậy cậu nghĩ chúng tôi đã làm gì trong hai năm vửa rồi.
- Hãy tin tôi đi, các cậu chưa bao giờ tới chỗ đó đâu.
Minho đứng dậy nói:
- Vậy thì, nó ở đâu?
- Chuyện này gần như là tự sát. - Thomas nói, hiểu rằng nó cần phải trì hoãn câu trả lời. - Bầy Nhím sầu sẽ phá chúng ta bất cứ lúc nào chúng ta thử làm chuyện đó. Tất cả bọn chúng. Đây là cuộc kiểm tra cuối cùng. - Thomas muốn chắc chắn rằng đám trẻ ý thức được mức độ nguy hiểm. Khả năng tất cả cùng sống sót sẽ rất nhỏ.
- Nó ở đây? - Newt hỏi, chồm người tới trước trên chiếc ghế.
- Bên ngoài mép Vực. - Thomas đáp. - Chúng ta phải chui qua Lỗ sầu.
Tác giả :
James Dashner