Giấc Mộng Sói Vương
Chương 11
Lũ sói con là những cá thể vui vẻ và hoạt bát nhất trong bầy sói. Khi các sói trưởng thành vây lại để săn mồi, chúng phấn khích đứng một bên reo hò cổ vũ để tăng thêm thanh thế; khi bầy sói quây lại để cùng hưởng con mồi, chúng chen nhau giành thức ăn dù đang mải nũng nịu cạnh bố hay mẹ. Kể từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên lũ sói con được sống trong một đại gia đình, sự tò mò và hiếu kỳ lấn át cảm giác lạ lẫm của chúng. Chúng phải làm quen với phương thức sống quần thể của loài sói, phải làm quen với những phép tắc vô hình lẫn hữu hình, phải làm quen với tiêu chuẩn giá trị của loài sói. Chúng phải quan sát, học hỏi những kĩ xảo săn mồi thành thục của các bậc cha chú, phải chuẩn bị nền tảng thật tốt cho cuộc sống xa rời bố mẹ sau hai năm nữa.
Lũ sói con tinh nghịch và hiếu động, khó tránh khỏi xô xát, cãi vã khi chơi đùa hay tranh giành thức ăn. Hôm đó, bầy sói săn được một con bò lạc đàn của đám dân du mục trong trại Lang Bạc. Con bò gầy trơ xương, chỉ một dúm thịt ấy mà phải phân chia cho hơn năm mươi con sói lớn nhỏ đang lúc đói lòng thật chỉ như chút cháo loãng lót dạ. Vì thế, bầy sói tranh giành vô cùng kịch liệt.
Tử Lam tranh được một miếng sườn. Song Mao và Mi Mi đang chơi với một vài sói con khác, thấy thế bèn chui từ mông con sói trưởng thành ra ngoài nhặt ăn những miếng thịt và xương vụn.
Lam Hồn Nhi khá thông minh, nó ranh mãnh lẻn vào cạnh Lạc Giáp đang say sưa độc hưởng tim gan bò và cướp được một miếng lưng còn đẫm máu. Lạc Giáp thấy mình bị mạo phạm, tức quá, cắn cho Lam Hồn Nhi một cái vào mông.
Ai dà, bị cắn một miếng mà đổi được một miếng thịt lưng ngon lành, vụ đổi chác này không đến nỗi bị lỗ, Tử Lam nghĩ như thế và phóng ánh mắt cổ vũ về phía con.
Lam Hồn Nhi cắn răng chịu đau, ngoạm miếng thịt lưng gắng hết sức tìm cách len ra bên ngoài. Bỗng một con sói con lông nâu vàng đang nhặt những miếng thịt và xương vụn bên ngoài xồ tới Lam Hồn Nhi, dùng hai vuốt bóp vào cổ họng Lam Hồn Nhi, cướp miếng thịt đang ngoạm trong miệng của Lam Hồn Nhi.
Tử Lam biết con sói con đó tên Hoàng Độc, mẹ nó tên Hoàng Ni. Hoàng Độc lớn hơn Lam Hồn Nhi ba tháng tuổi, thân mình cao hơn hẳn Lam Hồn Nhi. Tử Lam cắn miếng thịt sườn, lặng lẽ quan sát diễn biến của sự việc.
Lam Hồn Nhi khó khăn lắm mới cướp được một miếng lưng mà lại bị Hoàng Độc chặn đường cướp mất, nó tức quá tru lên một tiếng giận dữ rồi chạy đuổi theo Hoàng Độc. Hoàng Độc không trốn chạy, nó nghênh ngang há miệng, nhe hàm răng trắng không còn chút màu vàng hơi sữa của những chiếc răng mới mọc. Hàm răng của nó đã là hàm răng sắc lạnh của một con sói trưởng thành. Vẻ mặt nó thể hiện rõ sự hung hãn sẵn sàng cắn chết đối phương.
Lam Hồn Nhi đứng khựng lại, nhìn trân trân vào đối thủ có thân hình cao lớn và hàm răng, móng vuốt sắc nhọn hơn mình là Hoàng Độc. Nó đứng một lúc rồi đột nhiên quay người chạy về phía Tử Lam.
“U...u...u”, Lam Hồn Nhi ấm ức tru lên.
“U...u...u”, Lam Hồn Nhi tru lên lần nữa, nhìn mẹ cầu cứu.
Tử Lam hiểu rõ, Lam Hồn Nhi muốn mẹ cướp lại miếng thịt giúp mình. Việc này đối với Tử Lam thật quá dễ dàng, chẳng những Hoàng Độc không phải đối thủ của nó, mà dù ngay cả Hoàng Ni tới trợ chiến đi nữa, nó cũng chẳng hề hấn gì. Thấy con bị bắt nạt, có người mẹ nào mà không đau lòng. Song, lý trí minh mẫn mách bảo nó kìm nén ý muốn thay con đòi lại công bằng. Nó không thể làm thế, bởi như thế là làm hại Lam Hồn Nhi.
Hoàng Độc ngồi xổm trên đám cỏ cách chỗ Tử Lam không xa và ăn miếng thịt một cách ngon lành.
“U u...”, Lam Hồn Nhi sốt sắng giục mẹ.
Tử Lam ngồi yên không nhúc nhích, giả như không nghe thấy tiếng con. Con à, con bị người ta đối xử thô bạo, bị bắt nạt, mẹ rất hiểu nỗi tủi thân của con, nhưng mẹ không tán đồng cách con tới bên mẹ tố cáo và cầu cứu như thế. Sống giữa bầy sói, con đừng bao giờ mơ tưởng đến hai chữ công bằng theo lẽ luân thường, cũng đừng bao giờ hi vọng ai đó có thể giúp con chủ trì công đạo hoặc phân biệt phải trái trắng đen sau mỗi lần xô xát hay ẩu đả. Với loài sói, không có thượng đế, cũng không có cả những luật lệ như loài người. Loài sói chỉ biết tuân thủ luật rừng, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Sức mạnh là chân lý, kẻ nào mạnh là kẻ nắm luật lệ trong tay. Con phải học nguyên tắc sinh tồn ấy mới có thể sống giữa bầy sói.
Lam Hồn Nhi không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ. Nó nhìn mẹ giận hờn, trách móc. Thậm chí, nó cắn vào ngực mẹ, để mẹ nhìn về phía Hoàng Độc. Cổ họng Tử Lam bật lên tiếng rên ư ử trầm đục. Nó cắn mạnh vào lưng của Lam Hồn Nhi. Lam Hồn Nhi rống lên đau đớn, lùi xa khỏi mẹ.
Con hãy nhớ lấy, đây là kết quả của việc con muốn đòi công bằng và chính nghĩa một cách ngu ngốc. Con muốn được hưởng miếng thịt ngon lành đó chứ gì? Vậy thì, con phải nhe nanh giơ vuốt, phải dũng cảm xông lên để cướp đoạt, để giành giật, để giết chết kẻ thù của con!
Lúc này, Hoàng Độc đã nuốt gọn miếng thịt vào bụng.
Lam Hồn Nhi đói và thèm ăn quá, nó nhìn miếng sườn dưới chân mẹ, bước xiêu vẹo về phía trước, ý chừng muốn ăn cùng mẹ. Tử Lam giơ chân tát con một cái thật mạnh làm Lam Hồn Nhi bay xa một đoạn. Đồ bỏ đi, lẽ nào con muốn vĩnh viễn sống trong vòng tay của mẹ hay sao?
Lam Hồn Nhi bị thêm một gáo nước lạnh nữa, mắt nó trào lên giọt lệ long lanh.
Hừ, khóc là biểu hiện của một kẻ vô dụng, Tử Lam tức tối nghĩ. Loài sói không dễ dàng rơi lệ, chỉ có loài người và mấy con chó an phận được loài người nuôi dưỡng mới hay khóc lóc và dùng nước mắt để làm vơi nỗi đau như thế.
Tử Lam nuốt nhanh miếng thịt sườn. Ăn xong, nó nhìn trân trối vào Lam Hồn Nhi, ánh mắt âm u đáng sợ. Nó không đến bên an ủi con, cũng không thỏa hiệp hay nhượng bộ với con. Nếu nó đã vô dụng như thế thì cố mà chịu đói. Tử Lam muốn Lam Hồn Nhi ngay từ nhỏ phải nhớ rằng, với loài sói, nước mắt là vô ích, nước mắt không thể làm vơi đi nỗi đau và càng không thể thay đổi tình cảnh bi thảm của mình. Dựa vào nanh vuốt và răng còn không giành giật được miếng ăn, huống chi là nước mắt. Với loài sói, nỗi đau không thể thể hiện bằng nước mắt, mà phải kìm nén và ấp ủ nó trong lòng để biến thành sức mạnh của răng và nanh vuốt.
Một lúc sau, những giọt lệ của Lam Hồn Nhi bị lửa giận thiêu cháy. Đêm hôm đó, Lam Hồn Nhi vừa đói vừa tức.
Chiều hôm sau, bầy sói nhặt được một con dê mẹ chết dưới chân núi Streca do sinh khó. Lam Hồn Nhi nhanh chân chạy trước, cướp được một nửa bào thai dê, vừa hay bị Hoàng Độc trông thấy. Hoàng Độc hôm qua được nếm mỹ vị, ngựa quen đường cũ, nó nhào tới Lam Hồn Nhi cướp mất miếng ngon tới miệng.
Lam Hồn Nhi lần này đã có phòng bị, nó quay người lại, dùng chân sau đạp một cái thật mạnh vào sườn bên phải của Hoàng Độc. Hoàng Độc bị đòn đau, tru lên một tiếng đầy hung hãn, nhảy xổ tới Lam Hồn Nhi mà cắn mà xé. Lam Hồn Nhi dù gì vẫn nhỏ hơn Hoàng Độc ba tháng tuổi, sức khỏe còn yếu nên mới đánh được hai hiệp nó đã bị Hoàng Độc cướp mất nửa bào thai dê.
Hoàng Độc dương dương tự đắc ngoạm miếng mồi, những muốn chạy tới một chỗ yên tĩnh nào đó phía sau tảng đá độc hưởng một mình. Lúc này, Lam Hồn Nhi từ dưới đất lồm cồm bò dậy, khắp người lấm lem đất cát, âm trầm nhìn mẹ đứng yên một góc bàng quan nhìn cuộc chiến. Mắt Lam Hồn Nhi rực lên bản tính khát máu của loài sói. Cái đói réo gào, nỗi uất ức vì bị sỉ nhục cộng với sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ khiến nó sớm trưởng thành, khiến tất cả sự hung dữ vốn có của loài sói đang tiềm ẩn trong con người nó bùng ra mạnh mẽ hơn tất thảy những con sói cùng lứa tuổi khác. Lam Hồn Nhi dằn lòng không nói, bước theo đuôi Hoàng Độc rồi bất ngờ nhảy vọt lên người Hoàng Độc mà cắn như điên như cuồng vào gáy, vào tai, vào đuôi mắt Hoàng Độc. Cuộc chiến này vượt xa so với những cuộc đấu theo kiểu trò chơi của lũ sói con nghịch ngợm.
Hoàng Độc cũng chẳng phải tay vừa, nó biết mình cao lớn hơn hẳn Lam Hồn Nhi bèn nhả con mồi và xông về phía Lam Hồn Nhi ăn miếng trả miếng. Loáng một cái, Hoàng Độc đã đè Lam Hồn Nhi xuống đất, nó cắn liên tiếp ba miếng lên lưng Lam Hồn Nhi, mạnh tới mức khiến những chiếc lông sói xoay tròn trong gió. Máu trên người Lam Hồn Nhi từ từ chảy.
Thằng khốn này, còn không mau chịu thua, không mau khuất phục đi! Hoàng Độc nhảy khỏi mình Lam Hồn Nhi. Nó nghĩ rằng, phen này chắc chắn Lam Hồn Nhi sẽ cúp đuôi chạy mất. Nhưng nó đã lầm. Ngay khi nó vừa nhảy xuống khỏi lưng Lam Hồn Nhi, Lam Hồn Nhi lao phắt lên phía trước ngoạm lấy cái đuôi màu vàng nâu như đuôi sóc của nó. Hoàng Độc quay người lại cắn vào tai phải của Lam Hồn Nhi.
U u, Hoàng Độc muốn cảnh báo Lam Hồn Nhi rằng, mày mau thả cái đuôi của tao ra, nếu không tao sẽ cắn đứt tai mày. U u, Hoàng Độc vẫn muốn giảng hòa, vẫn muốn nói với Lam Hồn Nhi rằng, mày nhả đuôi tao ra, tao sẽ nhả tai mày ra. Mọi cố gắng giảng hòa của Hoàng Độc đều vô ích. Phập một cái, đuôi của Hoàng Độc bị Lam Hồn Nhi cắn đứt, phập cái nữa, tai phải của Lam Hồn Nhi bị Hoàng Độc cắn đứt. Thế là, hai con sói non, một con biến thành sói cụt đuôi, một con biến thành sói độc nhĩ.
Hoàng Độc thấy Lam Hồn Nhi đang hăng máu, chẳng có chút ý niệm nào muốn dừng cuộc chiến, hung hãn đáng sợ, nó đang gầm gừ tiếp tục nhe nanh giơ vuốt xông thẳng vào Hoàng Độc. Hoàng Độc tuy lớn hơn Lam Hồn Nhi mấy tháng tuổi, nhưng dù thế nào thì nó vẫn chỉ là một con sói non, chưa trải qua thế trận này bao giờ nên không chuẩn bị tâm lý quyết sống mái. Hôm nay, dẫu có cắn chết Lam Hồn Nhi đi nữa, nó vẫn chỉ giành giật được nửa bào thai dê, liệu như thế có đáng để nó phí sức cắn chết Lam Hồn Nhi hay không? Hai con sói cứ cắn xé nhau thế này, chẳng phải cùng bị thương và cùng nhau tận số sao? Hoàng Độc bề ngoài tuy chiếm thế thượng phong nhưng thật ra tinh thần nó đã chùn rồi. Thực thế, chỉ vì tranh một nửa bào thai dê mà phải đấu đến một mất một còn ư? Tinh thần nó dao động và ngay trước khi móng vuốt của Lam Hồn Nhi cắm phập lên người nó, nó quay người bỏ chạy.
Lam Hồn Nhi đắc ý ngoạm nửa bào thai dê dưới đất lên, ngoạm từng miếng rõ to. Ai, thịt xương thai dê non mềm khoái khẩu, đúng là mỹ vị. Tử Lam tha nửa cái đùi dê còn lại tới chỗ Lam Hồn Nhi. Nó muốn bảo với con rằng, đây là phần thưởng dành cho kẻ dũng cảm. Lam Hồn Nhi không e dè chén sạch cả nửa bào thai dê lẫn nửa cái đùi. Nó đã hiểu ra chân lý của cuộc sống.
Lũ sói con tinh nghịch và hiếu động, khó tránh khỏi xô xát, cãi vã khi chơi đùa hay tranh giành thức ăn. Hôm đó, bầy sói săn được một con bò lạc đàn của đám dân du mục trong trại Lang Bạc. Con bò gầy trơ xương, chỉ một dúm thịt ấy mà phải phân chia cho hơn năm mươi con sói lớn nhỏ đang lúc đói lòng thật chỉ như chút cháo loãng lót dạ. Vì thế, bầy sói tranh giành vô cùng kịch liệt.
Tử Lam tranh được một miếng sườn. Song Mao và Mi Mi đang chơi với một vài sói con khác, thấy thế bèn chui từ mông con sói trưởng thành ra ngoài nhặt ăn những miếng thịt và xương vụn.
Lam Hồn Nhi khá thông minh, nó ranh mãnh lẻn vào cạnh Lạc Giáp đang say sưa độc hưởng tim gan bò và cướp được một miếng lưng còn đẫm máu. Lạc Giáp thấy mình bị mạo phạm, tức quá, cắn cho Lam Hồn Nhi một cái vào mông.
Ai dà, bị cắn một miếng mà đổi được một miếng thịt lưng ngon lành, vụ đổi chác này không đến nỗi bị lỗ, Tử Lam nghĩ như thế và phóng ánh mắt cổ vũ về phía con.
Lam Hồn Nhi cắn răng chịu đau, ngoạm miếng thịt lưng gắng hết sức tìm cách len ra bên ngoài. Bỗng một con sói con lông nâu vàng đang nhặt những miếng thịt và xương vụn bên ngoài xồ tới Lam Hồn Nhi, dùng hai vuốt bóp vào cổ họng Lam Hồn Nhi, cướp miếng thịt đang ngoạm trong miệng của Lam Hồn Nhi.
Tử Lam biết con sói con đó tên Hoàng Độc, mẹ nó tên Hoàng Ni. Hoàng Độc lớn hơn Lam Hồn Nhi ba tháng tuổi, thân mình cao hơn hẳn Lam Hồn Nhi. Tử Lam cắn miếng thịt sườn, lặng lẽ quan sát diễn biến của sự việc.
Lam Hồn Nhi khó khăn lắm mới cướp được một miếng lưng mà lại bị Hoàng Độc chặn đường cướp mất, nó tức quá tru lên một tiếng giận dữ rồi chạy đuổi theo Hoàng Độc. Hoàng Độc không trốn chạy, nó nghênh ngang há miệng, nhe hàm răng trắng không còn chút màu vàng hơi sữa của những chiếc răng mới mọc. Hàm răng của nó đã là hàm răng sắc lạnh của một con sói trưởng thành. Vẻ mặt nó thể hiện rõ sự hung hãn sẵn sàng cắn chết đối phương.
Lam Hồn Nhi đứng khựng lại, nhìn trân trân vào đối thủ có thân hình cao lớn và hàm răng, móng vuốt sắc nhọn hơn mình là Hoàng Độc. Nó đứng một lúc rồi đột nhiên quay người chạy về phía Tử Lam.
“U...u...u”, Lam Hồn Nhi ấm ức tru lên.
“U...u...u”, Lam Hồn Nhi tru lên lần nữa, nhìn mẹ cầu cứu.
Tử Lam hiểu rõ, Lam Hồn Nhi muốn mẹ cướp lại miếng thịt giúp mình. Việc này đối với Tử Lam thật quá dễ dàng, chẳng những Hoàng Độc không phải đối thủ của nó, mà dù ngay cả Hoàng Ni tới trợ chiến đi nữa, nó cũng chẳng hề hấn gì. Thấy con bị bắt nạt, có người mẹ nào mà không đau lòng. Song, lý trí minh mẫn mách bảo nó kìm nén ý muốn thay con đòi lại công bằng. Nó không thể làm thế, bởi như thế là làm hại Lam Hồn Nhi.
Hoàng Độc ngồi xổm trên đám cỏ cách chỗ Tử Lam không xa và ăn miếng thịt một cách ngon lành.
“U u...”, Lam Hồn Nhi sốt sắng giục mẹ.
Tử Lam ngồi yên không nhúc nhích, giả như không nghe thấy tiếng con. Con à, con bị người ta đối xử thô bạo, bị bắt nạt, mẹ rất hiểu nỗi tủi thân của con, nhưng mẹ không tán đồng cách con tới bên mẹ tố cáo và cầu cứu như thế. Sống giữa bầy sói, con đừng bao giờ mơ tưởng đến hai chữ công bằng theo lẽ luân thường, cũng đừng bao giờ hi vọng ai đó có thể giúp con chủ trì công đạo hoặc phân biệt phải trái trắng đen sau mỗi lần xô xát hay ẩu đả. Với loài sói, không có thượng đế, cũng không có cả những luật lệ như loài người. Loài sói chỉ biết tuân thủ luật rừng, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Sức mạnh là chân lý, kẻ nào mạnh là kẻ nắm luật lệ trong tay. Con phải học nguyên tắc sinh tồn ấy mới có thể sống giữa bầy sói.
Lam Hồn Nhi không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ. Nó nhìn mẹ giận hờn, trách móc. Thậm chí, nó cắn vào ngực mẹ, để mẹ nhìn về phía Hoàng Độc. Cổ họng Tử Lam bật lên tiếng rên ư ử trầm đục. Nó cắn mạnh vào lưng của Lam Hồn Nhi. Lam Hồn Nhi rống lên đau đớn, lùi xa khỏi mẹ.
Con hãy nhớ lấy, đây là kết quả của việc con muốn đòi công bằng và chính nghĩa một cách ngu ngốc. Con muốn được hưởng miếng thịt ngon lành đó chứ gì? Vậy thì, con phải nhe nanh giơ vuốt, phải dũng cảm xông lên để cướp đoạt, để giành giật, để giết chết kẻ thù của con!
Lúc này, Hoàng Độc đã nuốt gọn miếng thịt vào bụng.
Lam Hồn Nhi đói và thèm ăn quá, nó nhìn miếng sườn dưới chân mẹ, bước xiêu vẹo về phía trước, ý chừng muốn ăn cùng mẹ. Tử Lam giơ chân tát con một cái thật mạnh làm Lam Hồn Nhi bay xa một đoạn. Đồ bỏ đi, lẽ nào con muốn vĩnh viễn sống trong vòng tay của mẹ hay sao?
Lam Hồn Nhi bị thêm một gáo nước lạnh nữa, mắt nó trào lên giọt lệ long lanh.
Hừ, khóc là biểu hiện của một kẻ vô dụng, Tử Lam tức tối nghĩ. Loài sói không dễ dàng rơi lệ, chỉ có loài người và mấy con chó an phận được loài người nuôi dưỡng mới hay khóc lóc và dùng nước mắt để làm vơi nỗi đau như thế.
Tử Lam nuốt nhanh miếng thịt sườn. Ăn xong, nó nhìn trân trối vào Lam Hồn Nhi, ánh mắt âm u đáng sợ. Nó không đến bên an ủi con, cũng không thỏa hiệp hay nhượng bộ với con. Nếu nó đã vô dụng như thế thì cố mà chịu đói. Tử Lam muốn Lam Hồn Nhi ngay từ nhỏ phải nhớ rằng, với loài sói, nước mắt là vô ích, nước mắt không thể làm vơi đi nỗi đau và càng không thể thay đổi tình cảnh bi thảm của mình. Dựa vào nanh vuốt và răng còn không giành giật được miếng ăn, huống chi là nước mắt. Với loài sói, nỗi đau không thể thể hiện bằng nước mắt, mà phải kìm nén và ấp ủ nó trong lòng để biến thành sức mạnh của răng và nanh vuốt.
Một lúc sau, những giọt lệ của Lam Hồn Nhi bị lửa giận thiêu cháy. Đêm hôm đó, Lam Hồn Nhi vừa đói vừa tức.
Chiều hôm sau, bầy sói nhặt được một con dê mẹ chết dưới chân núi Streca do sinh khó. Lam Hồn Nhi nhanh chân chạy trước, cướp được một nửa bào thai dê, vừa hay bị Hoàng Độc trông thấy. Hoàng Độc hôm qua được nếm mỹ vị, ngựa quen đường cũ, nó nhào tới Lam Hồn Nhi cướp mất miếng ngon tới miệng.
Lam Hồn Nhi lần này đã có phòng bị, nó quay người lại, dùng chân sau đạp một cái thật mạnh vào sườn bên phải của Hoàng Độc. Hoàng Độc bị đòn đau, tru lên một tiếng đầy hung hãn, nhảy xổ tới Lam Hồn Nhi mà cắn mà xé. Lam Hồn Nhi dù gì vẫn nhỏ hơn Hoàng Độc ba tháng tuổi, sức khỏe còn yếu nên mới đánh được hai hiệp nó đã bị Hoàng Độc cướp mất nửa bào thai dê.
Hoàng Độc dương dương tự đắc ngoạm miếng mồi, những muốn chạy tới một chỗ yên tĩnh nào đó phía sau tảng đá độc hưởng một mình. Lúc này, Lam Hồn Nhi từ dưới đất lồm cồm bò dậy, khắp người lấm lem đất cát, âm trầm nhìn mẹ đứng yên một góc bàng quan nhìn cuộc chiến. Mắt Lam Hồn Nhi rực lên bản tính khát máu của loài sói. Cái đói réo gào, nỗi uất ức vì bị sỉ nhục cộng với sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ khiến nó sớm trưởng thành, khiến tất cả sự hung dữ vốn có của loài sói đang tiềm ẩn trong con người nó bùng ra mạnh mẽ hơn tất thảy những con sói cùng lứa tuổi khác. Lam Hồn Nhi dằn lòng không nói, bước theo đuôi Hoàng Độc rồi bất ngờ nhảy vọt lên người Hoàng Độc mà cắn như điên như cuồng vào gáy, vào tai, vào đuôi mắt Hoàng Độc. Cuộc chiến này vượt xa so với những cuộc đấu theo kiểu trò chơi của lũ sói con nghịch ngợm.
Hoàng Độc cũng chẳng phải tay vừa, nó biết mình cao lớn hơn hẳn Lam Hồn Nhi bèn nhả con mồi và xông về phía Lam Hồn Nhi ăn miếng trả miếng. Loáng một cái, Hoàng Độc đã đè Lam Hồn Nhi xuống đất, nó cắn liên tiếp ba miếng lên lưng Lam Hồn Nhi, mạnh tới mức khiến những chiếc lông sói xoay tròn trong gió. Máu trên người Lam Hồn Nhi từ từ chảy.
Thằng khốn này, còn không mau chịu thua, không mau khuất phục đi! Hoàng Độc nhảy khỏi mình Lam Hồn Nhi. Nó nghĩ rằng, phen này chắc chắn Lam Hồn Nhi sẽ cúp đuôi chạy mất. Nhưng nó đã lầm. Ngay khi nó vừa nhảy xuống khỏi lưng Lam Hồn Nhi, Lam Hồn Nhi lao phắt lên phía trước ngoạm lấy cái đuôi màu vàng nâu như đuôi sóc của nó. Hoàng Độc quay người lại cắn vào tai phải của Lam Hồn Nhi.
U u, Hoàng Độc muốn cảnh báo Lam Hồn Nhi rằng, mày mau thả cái đuôi của tao ra, nếu không tao sẽ cắn đứt tai mày. U u, Hoàng Độc vẫn muốn giảng hòa, vẫn muốn nói với Lam Hồn Nhi rằng, mày nhả đuôi tao ra, tao sẽ nhả tai mày ra. Mọi cố gắng giảng hòa của Hoàng Độc đều vô ích. Phập một cái, đuôi của Hoàng Độc bị Lam Hồn Nhi cắn đứt, phập cái nữa, tai phải của Lam Hồn Nhi bị Hoàng Độc cắn đứt. Thế là, hai con sói non, một con biến thành sói cụt đuôi, một con biến thành sói độc nhĩ.
Hoàng Độc thấy Lam Hồn Nhi đang hăng máu, chẳng có chút ý niệm nào muốn dừng cuộc chiến, hung hãn đáng sợ, nó đang gầm gừ tiếp tục nhe nanh giơ vuốt xông thẳng vào Hoàng Độc. Hoàng Độc tuy lớn hơn Lam Hồn Nhi mấy tháng tuổi, nhưng dù thế nào thì nó vẫn chỉ là một con sói non, chưa trải qua thế trận này bao giờ nên không chuẩn bị tâm lý quyết sống mái. Hôm nay, dẫu có cắn chết Lam Hồn Nhi đi nữa, nó vẫn chỉ giành giật được nửa bào thai dê, liệu như thế có đáng để nó phí sức cắn chết Lam Hồn Nhi hay không? Hai con sói cứ cắn xé nhau thế này, chẳng phải cùng bị thương và cùng nhau tận số sao? Hoàng Độc bề ngoài tuy chiếm thế thượng phong nhưng thật ra tinh thần nó đã chùn rồi. Thực thế, chỉ vì tranh một nửa bào thai dê mà phải đấu đến một mất một còn ư? Tinh thần nó dao động và ngay trước khi móng vuốt của Lam Hồn Nhi cắm phập lên người nó, nó quay người bỏ chạy.
Lam Hồn Nhi đắc ý ngoạm nửa bào thai dê dưới đất lên, ngoạm từng miếng rõ to. Ai, thịt xương thai dê non mềm khoái khẩu, đúng là mỹ vị. Tử Lam tha nửa cái đùi dê còn lại tới chỗ Lam Hồn Nhi. Nó muốn bảo với con rằng, đây là phần thưởng dành cho kẻ dũng cảm. Lam Hồn Nhi không e dè chén sạch cả nửa bào thai dê lẫn nửa cái đùi. Nó đã hiểu ra chân lý của cuộc sống.
Tác giả :
Thẩm Thạch Khê