Giấc Mộng Quân Doanh
Chương 18: Vì sao thích
Huấn luyện quân sự qua đi cũng là lúc bắt đầu cuộc sống nhập học chính thức, trường quân sự xem trọng việc học hành cũng giống như những kỹ năng quân sự vậy, các khóa học về văn hóa cũng đã trở thành một yếu tố quan trọng và tiên quyết của người làm lính.Nhưng mà, so với cuộc sống huấn luyện cực khổ thì đây đúng là một thiên đường rồi, tuy cách quản lý cũng hoàn toàn theo lối quân sự hóa như cũ, khi nào rời giường, giờ nào lên lớp, lúc ăn cơm, lúc tắt đèn đi ngủ, đều phải tuân theo quy định nghiêm ngặt, tóm lại, cuộc sống như vậy chính là cuộc sống của một học viên quân sự, mỗi ngày đều là khuôn khổ.
Lúc đầu hầu hết các tân sinh viên đều cho là phải, nhưng mà sau một tháng, mọi người rốt cục mới hiểu ra, những cuộc huấn luyện quân sự địa ngục đó chỉ đơn giản là rèn luyện thể năng, còn cuộc sống học tập này cũng không hề thoải mái như suy nghĩ ban đầu, không những thế còn cộng thêm việc liên tục thao luyện thể dục và gia tăng các bài tập chuyên ngành nữa.
Có lẽ nhiều người cho rằng, trường quân sự không phải là nơi chịu nhiều áp lực gì cho lắm, chắc là còn khá thoải mái nữa kia, kỳ thật hoàn toàn không phải như vậy.Trường quân sự đúng là có những ưu thế nhất định, học phí được miễn giảm hoàn toàn, thậm chí về nhà còn được chi trả thêm lộ phí đi đường nữa, ngoài ra dựa theo tiêu chuẩn của sĩ quan cấp uý thì sẽ có phát tiền trợ cấp.Nhưng mà trường quân sự cũng có hàng loạt các quy chế nghiêm khắc về đuổi học, nếu không đạt được tiêu chuẩn khảo hạch như các bạn cùng lớp một là lưu ban hay kinh khủng hơn chính là đuổi học. Bởi vì quá trình học tập rồi tốt nghiệp nghiêm khắc như vậy, cho nên mỗi năm khi kết thúc học kì, lúc nào cũng có sinh viên lưu ban, đuổi học hoặc khi tốt nghiệp thì không lấy được bằng tốt nghiệp.
Đương nhiên điều này lại chủ yếu vẫn nhắm vào những sinh viên có bối cảnh gia đình bình thường, còn người có gia thế đặc biệt đương nhiên sẽ khác.Bởi vậy những người còn lại ai cũng phải cố gắng học tập rất nghiêm túc, nếu bị đuổi học, có lẽ cuộc sống sau này cũng không vực dậy nổi .
Học tập luôn là thế mạnh của Cố Lăng Vi, không tính tới việc đã học qua một lần ở chương trình đại học, cho dù giữa các ngành có nhiều khác biệt thì chương trình nói chung vẫn có nhiều điểm tương đồng, ví dụ như tiếng Anh, hay là một vài môn cơ bản, cho đến các bài chuyên ngành, dù sao đối với người có thành tích học tập nổi bật như Cố Lăng Vi mà nói, chưa bao giờ trở thành vấn đề khó khăn cả, có thể nói, thành tích học tập của cô xuất sắc tới mức khiến ai ai cũng phải trầm trồ.
Đôi khi Cố Lăng Vi nghĩ, có một người mục sư nước ngoài nói rất đúng, nếu mọi người đều có cơ hội trọng sinh một lần, thì trên thế giới này chắc sẽ có một nửa người thành vĩ nhân, bởi vì ai cũng sẽ biết nắm chắc cơ hội, bởi vì ai cũng đã nắm rõ phương hướng của mình, cho nên càng biết quý trọng hơn mọi thứ.
Ngồi ở trong phòng học tự học lớn như vậy, Cố Lăng Vi không khỏi có chút thất thần, Hà Hiểu Vân ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói:
“Ngày mai lại việt dã 5km, chúng ta về ngủ sớm đi, mình cũng không muốn ngày mai đi tập với một đôi mắt đen thui thâm quầng đâu.”
Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn cách đó không xa, cô âm thầm bĩu môi, mấy người hệ chỉ huy này có khi nào tới đây tự học đâu, tự nhiên lại cố tình đi theo cô tới đây náo nhiệt.Hình như cảm giác được ánh mắt của cô, Diệp Bành Đào ngẩng đầu nháy mắt với cô mấy cái.
Lý Dĩnh cười xì một tiếng, Cố Lăng Vi liếc mắt sang, lôi kéo Hà Hiểu Vân đứng lên đi ra ngoài, Lý Dĩnh gõ gõ vào cuốn sách tiếng Anh kêu khổ với Trương Lệ Hồng:
“Lệ Hồng đi thôi, trở về ký túc xá đi. “
Nói xong hai người cũng theo bước ra ngoài, Mập mạp tinh thần tự nhiên tỉnh táo hẳn, ngồi ngay ngắn lại, nói:
“Được rồi, Diệp thiếu, người ta cũng đã đi rồi, chúng ta nên về thôi.”
Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, đứng lên lao vút ra ngoài, Mập mạp ngạc nhiên:
“Trịnh Viễn, Diệp thiếu của chúng ta không phải điên rồi chứ? “
Trịnh Viễn cầm lấy tập sách ném sang Mập mạp rồi nói:
“Cậu đi về trước, tôi qua đó xem sao.”
Nói xong cũng bước nhanh đi khỏi, Mập mạp không khỏi bĩu môi.
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi đi song song phía trước, vừa mới ra khỏi phòng học cô đã cảm giác được từng gió lạnh thổi tấp vào người, nhưng đây còn chưa tính là rét mấy, là mùa đông đầu tiên ở thành phố C, Cố Lăng Vi còn chưa quen được kiểu thời tiết như thế này.Cô nhớ lúc ở nhà, mỗi khi ra sau vườn, ngoài một cây tùng bốn mùa xanh lá, cao ngất sum xuê ra, những cây cối khác đều trơ trụi, điêu tiều.Còn nơi này Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy từng cành lá lay động phong tình, những tiếng vang xào xạc, ừ thì cũng sẽ có chút gì đó hiu quạnh của mùa thu, nhưng mà cũng còn lâu lắm mới tới mùa đông được, rồi sẽ đến tết nguyên đán, hôm qua xem tin tức, nói hôm nay thành phố B có tuyết, không biết chứng phong thấp của ba lúc trời ẩm ướt có tái phát nữa không, từ lần nhận được thư ba gửi cũng đã một tuần rồi.
Ba cô vẫn luôn là người hòa giải trung gian giữa cô và mẹ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi cô mắc lỗi, bên ngoài ba đứng về phía mẹ, nhưng thực ra khi nào cũng âm thầm đứng về phía cô, đây luôn là bí mật giữa hai cha con, mẹ cô cũng chẳng muốn vạch trần.Cố Lăng Vi biết, mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô mà thôi, làm mẹ, cuối cùng cũng chỉ muốn đứa con của mình ít nhất sẽ có cuộc sống thuận lợi, không cực khổ thôi, phản ứng như thế cũng hoàn toàn đúng.
Cố Lăng Vi biết mẹ cô rất hiểu chuyện, đây là sự lựa chọn của cô, sớm hay muộn cũng vậy cả, nhưng mà mẹ lại quá cố chấp, điểm này, Cố Lăng Vi thấy cô cũng hoàn toàn thừa kế của mẹ mà ra cả, hồi trước cô gửi một bức thư về, trong đó không viết lấy một chữ, chỉ gửi kèm bức ảnh mặc quân trang, một tuần sau cũng nhận được hồi âm của ba cùng với một cái hộp mứt nhỏ.
Ước chừng hai trang thư, đều là nét chữ mạnh mẽ của ba, dặn dò cô rất nhiều chuyện này nọ, toàn là thứ đã cằn nhằn suốt, cô biết tuy là chữ của ba, nhưng ý thì hoàn toàn là của mẹ, còn hộp mứt kia nữa, đó là thức ăn vặt cô yêu thích nhất, từng loại được phân ra trong hộp nhỏ, liếc mắt thôi Cố Lăng Vi cũng biết, là mẹ cô, khi ấy cô lại càng thấy hổ thẹn với chính mình.
Nàng biết cho dù mẹ bề ngoài vẫn không hề tha thứ cho cô, nhưng mà bà lại mềm lòng từ lâu rồi, tấm lòng yêu thương của cha mẹ ở trên đời luôn là vậy, cho nên khi nào nhận được tiền trợ cấp, Cố Lăng Vi không đụng tới một xu, cô tính lần nghỉ đông này về, cô sẽ mua cho mẹ một món quà thật lớn mà mẹ thích, làm lễ vật nhận tội, có lẽ mẹ sẽ không thèm chấp cô nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi mở miệng nói:
“Hiểu Vân, Chủ nhật này chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi.”
Ngẩng đầu nhìn quanh cô mới ngớ ra, mình lúc nãy cũng chỉ mới thất thần một lát, thế mà đừng nói là Hiểu Vân, ngay cả Lý Dĩnh và Trương Lệ Hồng phía sau cũng không thấy đâu nữa cả, người bên cạnh sóng vai cùng mình không biết từ khi nào lại biến thành Diệp Bành Đào.Cố Lăng Vi trong lòng nổi lửa, ba người Hiểu Vân bọn họ không chừng lại được Diệp Bành Đào mua chuộc cái gì nên mới đem mình ra bán đứng, cái đồ thấy tiền là sáng mắt, không có lập trường gì cả.
Đối với việc theo đuổi của Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi cũng không biết làm thế nào, mấy người là con của cán bộ cấp cao như anh ta, chắc nhất thời cảm thấy mới mẻ thì theo, qua một thời gian hết nhiệt tình thì bỏ.Nhưng mà, cái người này lại dai dẳng đến thế, hơn nữa còn có vẻ không đạt mục đích sẽ nhất quyết không tha, chuẩn bị tốt mà làm một trận đánh lâu dài nữa.
Cố Lăng Vi đôi khi cũng buồn bực lắm chứ, tự nhiên lại gặp phải này tên ôn thần này, tưởng chỉ nói mấy câu đợt khai giảng đó thôi, không ngờ anh ta lại chấp nhất đến thế.Cố Lăng Vi khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Bành Đào, ánh mắt mang theo chút gì đó nghi hoặc và cả tò mò, dưới ánh đèn đường, góc độ trước mắt, khuôn mắt anh tuấn này cũng dễ nhìn thật đấy, mày kiếm sắc nhọn này, hơn nữa ánh mắt thẳng tắp nhìn mình, không chút nào lảng tránh, đáy mắt sâu thẳm có một tia nhu tình, còn có chút gì đó kích động.
Đây là khuôn mặt trẻ tuổi xuất chúng, trong trí nhớ của Cố Lăng Vi, thời kì này kiếp trước, hình như cô cũng từng gặp qua ánh mắt như vậy, ký ức cũng đã phai mờ vì năm tháng, mơ hồ không rõ, tự nhiên Cố Lăng Vi lại thấy buồn cười, dù là bên ngoài cô còn trẻ thế thôi, lòng của cô dù sao cũng đã trải qua loại thời kì ngây thơ này rồi chứ, cho nên điều này đối với cô có lẽ không phải là sự thật.
Trọng sinh một lần để thực hiện giấc mộng binh doanh, nói thật, cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, về phần khác, cô cũng không có nhiều kỳ vọng, hơn nữa, cô hiểu rất rõ ràng, với bối cảnh hiển hách của Diệp Bành Đào mà nói, cho dù anh ta có thật lòng đi nữa, cô cũng không thể có khả năng.Cố Lăng Vi cảm thấy tình yêu và lý tưởng của mình không thể cùng tồn tại, cô chỉ hường tới ước mộng quân nhân chân chính, giống như đội trưởng Vu vậy, lấy lý tưởng của mình làm tín ngưỡng cả đời, vì loại tín ngưỡng này, những cái khác cũng không còn quan trọng nữa .
Diệp Bành Đào có thể cảm giác được trái tim của mình bắt đầu nhảy lên dồn dập không hề quy tắc, dưới ánh nhìn chuyên chú của cô gái đó, mặt anh thậm chí còn nóng lên, cả người rạo rực lâng lâng, loại cảm giác xa lạ này càng khiến anh kích động, mấy lời kịch bản lưu loát định nới cũng bay hết cả, Bành Đào há mồm ra định nói thế mà cũng không biết bắt đầu từ đâu, bối rối cuống quýt, tự anh còn thấy khinh thường mình đến thế.
Cực lực làm tâm thần ổn định, vừa định mở miệng, Cố Lăng Vi nói trước:
“Anh thích tôi ở điểm nào? “
Giọng nói bình tĩnh không hề có chút gì bất ổn, theo đôi môi hồng nhạt của cô phát ra, nháy mắt dựng lên giữa hai người khoảng cách , Diệp Bành Đào bị cô hỏi không khỏi ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời thế nào, giống như Diệp tư lệnh nói, Diệp Bành Đào từ lúc đi nhà trẻ đã bắt đầu có cả đống trò mập mờ cùng con gái, vào lúc học sơ trung tuy bạn gái của anh chưa tới một tá, thì chắc cũng có khoảng mười người, nhưng mà dù là nữ sinh nghịch ngợm cỡ nào, chưa từng có ai hỏi anh vấn đề này cả.
Cho nên với câu Cố Lăng Vi vừa hỏi, anh trầm mặc rất lâu cũng nghĩ không ra câu trả lời, khóe miệng của Cố Lăng Vi lộ ra ý cười nhạt nhẽo, châm chọc nói:
“Trả lời không được, cho nên tôi xác định, anh thực ra cũng không phải thật sự thích tôi, Diệp Bành Đào, đừng lãng phí thời gian với tôi vậy nữa, không có ý nghĩa gì đâu. “
Nói xong cô xoay người bước đi vào ký túc xá, Diệp Bành Đào nắm chặt tay, một quyền đánh vào thân cây bên cạnh, lá cây rớt rơi lả tả, ánh mắt anh nặng nề bất định, nhìn chằm chằm thân ảnh của Cố Lăng Vi dần dần biến mất, cắn chặt răng, thầm nghĩ, cô bé này đẳng cấp cũng không nhỏ đâu, mới câu nói đầu tiên thôi đã làm cho anh không cách mở miệng như thế.
Ánh đèn pin của đội duy trì trật tự chiếu tới:
“Ai, ở nơi nào, cậu là người của hệ nào, ở dưới lầu ký túc xá của nữ sinh làm gì thê hả?”
Diệp Bành Đào lạnh lùng quét bọn họ liếc mắt một cái, người ở bên này mới nhìn rõ là ai, vội vàng lôi kéo bạn hướng nơi khác mà đi, Diệp Bành Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu 3, rôi sau đó mới xoay người bỏ đi.
Trịnh Viễn đứng cách đó không xa cũng đi ra, bất giác cũng ngẩng đầu nhìn lên khu lầu 3 đó, bên cửa sổ xuất hiện một thân hình quen thuộc, vì sao thích, ai thực sự thích mới có thể nói rõ ràng.
Rạng sáng, ba tiếng còi tập hợp khẩn cấp lại vang lên, phòng ký túc xá 308 bật dậy, bốn người nhanh chóng nhảy dựng lên, mặc quần áo, động tác nhanh nhẹn lưu loát, nội trong 3 phút phải đến được sân huấn luyện tập hợp, không chỉ các cô, trải qua nhiều lần huấn luyện cực khổ như thế, chỉ trong vòng 5 phút thôi, toàn thể sinh viên mới cũng đã tập hợp xong toàn bộ, quân dung chỉnh tề, đội ngũ đạt tiêu chuẩn.
“Nghiêm, nghỉ, điểm số “
1, 2, 3… .”
Theo hiệu lệnh của đội trưởng Vu, hàng loạt giọng nói điểm số vang lên trong trẻo lưu loát.
Đội trưởng Vu xem xét xong, nghiêm túc nói:
“Hôm nay chúng ta tiến hành mười km việt dã, lấy khu ký túc xá làm vạch xuất phát, ba người cuối cùng sẽ phải chạy mười vòng quanh sân thể dục, hoặc năm mươi cái hít đất, tôi nghĩ sẽ chọn cái thứ nhất.”
Đội ngũ các sinh viên mới đồng thời xuýt xoa.
Đội trưởng Vu nhìn như không thấy:
“Toàn thể chú ý, rẽ phải, đi theo phía trước cô giáo Lưu, xuất phát.”
Lúc đầu hầu hết các tân sinh viên đều cho là phải, nhưng mà sau một tháng, mọi người rốt cục mới hiểu ra, những cuộc huấn luyện quân sự địa ngục đó chỉ đơn giản là rèn luyện thể năng, còn cuộc sống học tập này cũng không hề thoải mái như suy nghĩ ban đầu, không những thế còn cộng thêm việc liên tục thao luyện thể dục và gia tăng các bài tập chuyên ngành nữa.
Có lẽ nhiều người cho rằng, trường quân sự không phải là nơi chịu nhiều áp lực gì cho lắm, chắc là còn khá thoải mái nữa kia, kỳ thật hoàn toàn không phải như vậy.Trường quân sự đúng là có những ưu thế nhất định, học phí được miễn giảm hoàn toàn, thậm chí về nhà còn được chi trả thêm lộ phí đi đường nữa, ngoài ra dựa theo tiêu chuẩn của sĩ quan cấp uý thì sẽ có phát tiền trợ cấp.Nhưng mà trường quân sự cũng có hàng loạt các quy chế nghiêm khắc về đuổi học, nếu không đạt được tiêu chuẩn khảo hạch như các bạn cùng lớp một là lưu ban hay kinh khủng hơn chính là đuổi học. Bởi vì quá trình học tập rồi tốt nghiệp nghiêm khắc như vậy, cho nên mỗi năm khi kết thúc học kì, lúc nào cũng có sinh viên lưu ban, đuổi học hoặc khi tốt nghiệp thì không lấy được bằng tốt nghiệp.
Đương nhiên điều này lại chủ yếu vẫn nhắm vào những sinh viên có bối cảnh gia đình bình thường, còn người có gia thế đặc biệt đương nhiên sẽ khác.Bởi vậy những người còn lại ai cũng phải cố gắng học tập rất nghiêm túc, nếu bị đuổi học, có lẽ cuộc sống sau này cũng không vực dậy nổi .
Học tập luôn là thế mạnh của Cố Lăng Vi, không tính tới việc đã học qua một lần ở chương trình đại học, cho dù giữa các ngành có nhiều khác biệt thì chương trình nói chung vẫn có nhiều điểm tương đồng, ví dụ như tiếng Anh, hay là một vài môn cơ bản, cho đến các bài chuyên ngành, dù sao đối với người có thành tích học tập nổi bật như Cố Lăng Vi mà nói, chưa bao giờ trở thành vấn đề khó khăn cả, có thể nói, thành tích học tập của cô xuất sắc tới mức khiến ai ai cũng phải trầm trồ.
Đôi khi Cố Lăng Vi nghĩ, có một người mục sư nước ngoài nói rất đúng, nếu mọi người đều có cơ hội trọng sinh một lần, thì trên thế giới này chắc sẽ có một nửa người thành vĩ nhân, bởi vì ai cũng sẽ biết nắm chắc cơ hội, bởi vì ai cũng đã nắm rõ phương hướng của mình, cho nên càng biết quý trọng hơn mọi thứ.
Ngồi ở trong phòng học tự học lớn như vậy, Cố Lăng Vi không khỏi có chút thất thần, Hà Hiểu Vân ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói:
“Ngày mai lại việt dã 5km, chúng ta về ngủ sớm đi, mình cũng không muốn ngày mai đi tập với một đôi mắt đen thui thâm quầng đâu.”
Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn cách đó không xa, cô âm thầm bĩu môi, mấy người hệ chỉ huy này có khi nào tới đây tự học đâu, tự nhiên lại cố tình đi theo cô tới đây náo nhiệt.Hình như cảm giác được ánh mắt của cô, Diệp Bành Đào ngẩng đầu nháy mắt với cô mấy cái.
Lý Dĩnh cười xì một tiếng, Cố Lăng Vi liếc mắt sang, lôi kéo Hà Hiểu Vân đứng lên đi ra ngoài, Lý Dĩnh gõ gõ vào cuốn sách tiếng Anh kêu khổ với Trương Lệ Hồng:
“Lệ Hồng đi thôi, trở về ký túc xá đi. “
Nói xong hai người cũng theo bước ra ngoài, Mập mạp tinh thần tự nhiên tỉnh táo hẳn, ngồi ngay ngắn lại, nói:
“Được rồi, Diệp thiếu, người ta cũng đã đi rồi, chúng ta nên về thôi.”
Ánh mắt Diệp Bành Đào chợt lóe lên, đứng lên lao vút ra ngoài, Mập mạp ngạc nhiên:
“Trịnh Viễn, Diệp thiếu của chúng ta không phải điên rồi chứ? “
Trịnh Viễn cầm lấy tập sách ném sang Mập mạp rồi nói:
“Cậu đi về trước, tôi qua đó xem sao.”
Nói xong cũng bước nhanh đi khỏi, Mập mạp không khỏi bĩu môi.
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi đi song song phía trước, vừa mới ra khỏi phòng học cô đã cảm giác được từng gió lạnh thổi tấp vào người, nhưng đây còn chưa tính là rét mấy, là mùa đông đầu tiên ở thành phố C, Cố Lăng Vi còn chưa quen được kiểu thời tiết như thế này.Cô nhớ lúc ở nhà, mỗi khi ra sau vườn, ngoài một cây tùng bốn mùa xanh lá, cao ngất sum xuê ra, những cây cối khác đều trơ trụi, điêu tiều.Còn nơi này Cố Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh đèn đường, cô có thể nhìn thấy từng cành lá lay động phong tình, những tiếng vang xào xạc, ừ thì cũng sẽ có chút gì đó hiu quạnh của mùa thu, nhưng mà cũng còn lâu lắm mới tới mùa đông được, rồi sẽ đến tết nguyên đán, hôm qua xem tin tức, nói hôm nay thành phố B có tuyết, không biết chứng phong thấp của ba lúc trời ẩm ướt có tái phát nữa không, từ lần nhận được thư ba gửi cũng đã một tuần rồi.
Ba cô vẫn luôn là người hòa giải trung gian giữa cô và mẹ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, mỗi cô mắc lỗi, bên ngoài ba đứng về phía mẹ, nhưng thực ra khi nào cũng âm thầm đứng về phía cô, đây luôn là bí mật giữa hai cha con, mẹ cô cũng chẳng muốn vạch trần.Cố Lăng Vi biết, mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô mà thôi, làm mẹ, cuối cùng cũng chỉ muốn đứa con của mình ít nhất sẽ có cuộc sống thuận lợi, không cực khổ thôi, phản ứng như thế cũng hoàn toàn đúng.
Cố Lăng Vi biết mẹ cô rất hiểu chuyện, đây là sự lựa chọn của cô, sớm hay muộn cũng vậy cả, nhưng mà mẹ lại quá cố chấp, điểm này, Cố Lăng Vi thấy cô cũng hoàn toàn thừa kế của mẹ mà ra cả, hồi trước cô gửi một bức thư về, trong đó không viết lấy một chữ, chỉ gửi kèm bức ảnh mặc quân trang, một tuần sau cũng nhận được hồi âm của ba cùng với một cái hộp mứt nhỏ.
Ước chừng hai trang thư, đều là nét chữ mạnh mẽ của ba, dặn dò cô rất nhiều chuyện này nọ, toàn là thứ đã cằn nhằn suốt, cô biết tuy là chữ của ba, nhưng ý thì hoàn toàn là của mẹ, còn hộp mứt kia nữa, đó là thức ăn vặt cô yêu thích nhất, từng loại được phân ra trong hộp nhỏ, liếc mắt thôi Cố Lăng Vi cũng biết, là mẹ cô, khi ấy cô lại càng thấy hổ thẹn với chính mình.
Nàng biết cho dù mẹ bề ngoài vẫn không hề tha thứ cho cô, nhưng mà bà lại mềm lòng từ lâu rồi, tấm lòng yêu thương của cha mẹ ở trên đời luôn là vậy, cho nên khi nào nhận được tiền trợ cấp, Cố Lăng Vi không đụng tới một xu, cô tính lần nghỉ đông này về, cô sẽ mua cho mẹ một món quà thật lớn mà mẹ thích, làm lễ vật nhận tội, có lẽ mẹ sẽ không thèm chấp cô nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi mở miệng nói:
“Hiểu Vân, Chủ nhật này chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi.”
Ngẩng đầu nhìn quanh cô mới ngớ ra, mình lúc nãy cũng chỉ mới thất thần một lát, thế mà đừng nói là Hiểu Vân, ngay cả Lý Dĩnh và Trương Lệ Hồng phía sau cũng không thấy đâu nữa cả, người bên cạnh sóng vai cùng mình không biết từ khi nào lại biến thành Diệp Bành Đào.Cố Lăng Vi trong lòng nổi lửa, ba người Hiểu Vân bọn họ không chừng lại được Diệp Bành Đào mua chuộc cái gì nên mới đem mình ra bán đứng, cái đồ thấy tiền là sáng mắt, không có lập trường gì cả.
Đối với việc theo đuổi của Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi cũng không biết làm thế nào, mấy người là con của cán bộ cấp cao như anh ta, chắc nhất thời cảm thấy mới mẻ thì theo, qua một thời gian hết nhiệt tình thì bỏ.Nhưng mà, cái người này lại dai dẳng đến thế, hơn nữa còn có vẻ không đạt mục đích sẽ nhất quyết không tha, chuẩn bị tốt mà làm một trận đánh lâu dài nữa.
Cố Lăng Vi đôi khi cũng buồn bực lắm chứ, tự nhiên lại gặp phải này tên ôn thần này, tưởng chỉ nói mấy câu đợt khai giảng đó thôi, không ngờ anh ta lại chấp nhất đến thế.Cố Lăng Vi khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Bành Đào, ánh mắt mang theo chút gì đó nghi hoặc và cả tò mò, dưới ánh đèn đường, góc độ trước mắt, khuôn mắt anh tuấn này cũng dễ nhìn thật đấy, mày kiếm sắc nhọn này, hơn nữa ánh mắt thẳng tắp nhìn mình, không chút nào lảng tránh, đáy mắt sâu thẳm có một tia nhu tình, còn có chút gì đó kích động.
Đây là khuôn mặt trẻ tuổi xuất chúng, trong trí nhớ của Cố Lăng Vi, thời kì này kiếp trước, hình như cô cũng từng gặp qua ánh mắt như vậy, ký ức cũng đã phai mờ vì năm tháng, mơ hồ không rõ, tự nhiên Cố Lăng Vi lại thấy buồn cười, dù là bên ngoài cô còn trẻ thế thôi, lòng của cô dù sao cũng đã trải qua loại thời kì ngây thơ này rồi chứ, cho nên điều này đối với cô có lẽ không phải là sự thật.
Trọng sinh một lần để thực hiện giấc mộng binh doanh, nói thật, cô đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, về phần khác, cô cũng không có nhiều kỳ vọng, hơn nữa, cô hiểu rất rõ ràng, với bối cảnh hiển hách của Diệp Bành Đào mà nói, cho dù anh ta có thật lòng đi nữa, cô cũng không thể có khả năng.Cố Lăng Vi cảm thấy tình yêu và lý tưởng của mình không thể cùng tồn tại, cô chỉ hường tới ước mộng quân nhân chân chính, giống như đội trưởng Vu vậy, lấy lý tưởng của mình làm tín ngưỡng cả đời, vì loại tín ngưỡng này, những cái khác cũng không còn quan trọng nữa .
Diệp Bành Đào có thể cảm giác được trái tim của mình bắt đầu nhảy lên dồn dập không hề quy tắc, dưới ánh nhìn chuyên chú của cô gái đó, mặt anh thậm chí còn nóng lên, cả người rạo rực lâng lâng, loại cảm giác xa lạ này càng khiến anh kích động, mấy lời kịch bản lưu loát định nới cũng bay hết cả, Bành Đào há mồm ra định nói thế mà cũng không biết bắt đầu từ đâu, bối rối cuống quýt, tự anh còn thấy khinh thường mình đến thế.
Cực lực làm tâm thần ổn định, vừa định mở miệng, Cố Lăng Vi nói trước:
“Anh thích tôi ở điểm nào? “
Giọng nói bình tĩnh không hề có chút gì bất ổn, theo đôi môi hồng nhạt của cô phát ra, nháy mắt dựng lên giữa hai người khoảng cách , Diệp Bành Đào bị cô hỏi không khỏi ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời thế nào, giống như Diệp tư lệnh nói, Diệp Bành Đào từ lúc đi nhà trẻ đã bắt đầu có cả đống trò mập mờ cùng con gái, vào lúc học sơ trung tuy bạn gái của anh chưa tới một tá, thì chắc cũng có khoảng mười người, nhưng mà dù là nữ sinh nghịch ngợm cỡ nào, chưa từng có ai hỏi anh vấn đề này cả.
Cho nên với câu Cố Lăng Vi vừa hỏi, anh trầm mặc rất lâu cũng nghĩ không ra câu trả lời, khóe miệng của Cố Lăng Vi lộ ra ý cười nhạt nhẽo, châm chọc nói:
“Trả lời không được, cho nên tôi xác định, anh thực ra cũng không phải thật sự thích tôi, Diệp Bành Đào, đừng lãng phí thời gian với tôi vậy nữa, không có ý nghĩa gì đâu. “
Nói xong cô xoay người bước đi vào ký túc xá, Diệp Bành Đào nắm chặt tay, một quyền đánh vào thân cây bên cạnh, lá cây rớt rơi lả tả, ánh mắt anh nặng nề bất định, nhìn chằm chằm thân ảnh của Cố Lăng Vi dần dần biến mất, cắn chặt răng, thầm nghĩ, cô bé này đẳng cấp cũng không nhỏ đâu, mới câu nói đầu tiên thôi đã làm cho anh không cách mở miệng như thế.
Ánh đèn pin của đội duy trì trật tự chiếu tới:
“Ai, ở nơi nào, cậu là người của hệ nào, ở dưới lầu ký túc xá của nữ sinh làm gì thê hả?”
Diệp Bành Đào lạnh lùng quét bọn họ liếc mắt một cái, người ở bên này mới nhìn rõ là ai, vội vàng lôi kéo bạn hướng nơi khác mà đi, Diệp Bành Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu 3, rôi sau đó mới xoay người bỏ đi.
Trịnh Viễn đứng cách đó không xa cũng đi ra, bất giác cũng ngẩng đầu nhìn lên khu lầu 3 đó, bên cửa sổ xuất hiện một thân hình quen thuộc, vì sao thích, ai thực sự thích mới có thể nói rõ ràng.
Rạng sáng, ba tiếng còi tập hợp khẩn cấp lại vang lên, phòng ký túc xá 308 bật dậy, bốn người nhanh chóng nhảy dựng lên, mặc quần áo, động tác nhanh nhẹn lưu loát, nội trong 3 phút phải đến được sân huấn luyện tập hợp, không chỉ các cô, trải qua nhiều lần huấn luyện cực khổ như thế, chỉ trong vòng 5 phút thôi, toàn thể sinh viên mới cũng đã tập hợp xong toàn bộ, quân dung chỉnh tề, đội ngũ đạt tiêu chuẩn.
“Nghiêm, nghỉ, điểm số “
1, 2, 3… .”
Theo hiệu lệnh của đội trưởng Vu, hàng loạt giọng nói điểm số vang lên trong trẻo lưu loát.
Đội trưởng Vu xem xét xong, nghiêm túc nói:
“Hôm nay chúng ta tiến hành mười km việt dã, lấy khu ký túc xá làm vạch xuất phát, ba người cuối cùng sẽ phải chạy mười vòng quanh sân thể dục, hoặc năm mươi cái hít đất, tôi nghĩ sẽ chọn cái thứ nhất.”
Đội ngũ các sinh viên mới đồng thời xuýt xoa.
Đội trưởng Vu nhìn như không thấy:
“Toàn thể chú ý, rẽ phải, đi theo phía trước cô giáo Lưu, xuất phát.”
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh