Giấc Mộng Hoa Tư
Chương 23: Tiểu oa tử ngươi cự nhiên giống cha ngươi
Ngân Phong Các..
Trong thư phòng,1 nữ tử thân vận bạch y bằng lụa thương đẳng,tóc tím buộc bằng giải lụa trắng,hông đeo Vân Băng kiếm,khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp,môi anh đào cười lạnh,giọng lạnh thấu xương:
_Ngươi xem Các Hồ Điệp ta trong mắt ngươi k,Văn giám quan?
Văn gim quan kia bị khí thế của nàng mà đổ mồ hôi lạnh,hắn lắp bắp k thành tiếng:
_Môn chủ tha mạng,thuộc hạ vì tham lam nhất thời,xin môn chủ tha cho thộc hạ một mạng.
Nàng kêu lên,giọng nói băng lãnh vạn phần,lại an nhàn kể tội:
_A...mạng ngươi đáng chết từ lâu rồi.Ngươi ăn hổi lộ,ỷ thế hiếp người,không coi lời nói ta vào mắt,còn giúp bọn cướp để chúng cướp đồ của Các nếu k phải lần này ta sớm để ý thiệt hại của Ngân Phong Các sẽ đến cả 10 vạn lạng vàng,đến lúc đó ngươi hất đổ bát cơm của anh em trong Các.Ngươi đáng sống sao?
Văn giám quan kia run rẩy,sắc mặt tái mét,lắp bắp nói:
_Môn chủ tha mạng,tuyệt đối k có lần sau.
Nàng nhếch miệng,có lần sau sao:
_Có lần sau sao?bất quá ngươi làm việc cho Ngân Phong cácta cho ngươi chết thống khoái một chút.
Tiểu Hắc Xà đã bò đến miệng há ngoặm hắn một cái,hắn co giật nhanh chóng biến thành bộ xương đen xì.Các Hồ Điệp lạnh lẽo mở miệng:
_Treo lên ở từ đường thị chúng môn hạ,lấy đó làm gương.
Từ sau tấm bình phong một nam tử thân hình vạm vỡ,ngăm đen xuất hiện,mở miệng nói:
_Các Âm tuân mệnh.
Nói liền làm,nhanh chóng đưa bộ xương đi.Một khắc sau có một nam oa tử 5 tuổi đi vào,khuôn mặt đáng yêu,tóc đen nhánh búi lên bằng một trâm bạc,tử mâu thuần khiết,cái môi nhỏ chu chu lên,giọng ủy khuất:
_Nương ơi.Hàn Hy đói a.
Các Hồ Điệp đưa mắt nhìn oa tử trước mặt,trong lòng âm thầm bi phẫn,rõ ràng là con nàng mang nặng để đau vậy mà lại giống hắn khuôn đúc,nàng đưa tay bế đưa tiểu oa tử lên,dịu dàng vuốt tóc nó,k nhịn được mở miệng:
_Tiểu oa tử ngươi cự nhiên giống cha ngươi.
Hàn Hy lung lay nhìn mẫu thân hắn,giọng khát khao thêm chút tò mò hỏi:
_Nương,cha con đang ở đâu?tại sao con k có cha?
Nàng đau lòng nhìn con,nhẹ nhàng vuốt má oa tử:
_Rất nhanh ta đưa con đi gặp cha được k?
Mắt Hàn Hy sáng lên,miệng cười ngoắc tận mang tai,cao hứng nói:
_Được.cha rất giống ta đúng k?
Nàng gật đầu,vuốt tóc tiểu oa tử.Nhìn nàng bây giờ ai nghĩ nàng là môn chủ lãnh huyết chứ.Giọng nam trầm vang lên:
_Môn chủ,đã bắt được Xích Luyện rồi.
Trong nháy mắt nàng và Hàn Hy thay đổi sắc mặt âm trầm,lạnh lẽo.Xích Luyện đã hại oa tử của nàng xém chết nếu k có Kim Xà thì mạng oa tử nàng đãm k còn,truy lùng hắn suốt một năm cuối cùng cũng bắt được hắn.Con Hàn Hy từ ngày bị bắt,nó k tin ai ngoài nàng và sư phụ,tứ đại hộ pháp,tính tình lạnh lẽo,băng hàn.Thử hỏi dám biến oa tử nàng thành như vậy còn có thể sống sao?sợ rằng băm xác hắn trăm mảnh cũng k thể hết tội,oa tử nàng còn k muốn đánh,huống chi là người ngoài.Chỉ cần tổn thương oa tử đều có 1 kết cục 'chết k được,sống k xong'.
Trong thư phòng,1 nữ tử thân vận bạch y bằng lụa thương đẳng,tóc tím buộc bằng giải lụa trắng,hông đeo Vân Băng kiếm,khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp,môi anh đào cười lạnh,giọng lạnh thấu xương:
_Ngươi xem Các Hồ Điệp ta trong mắt ngươi k,Văn giám quan?
Văn gim quan kia bị khí thế của nàng mà đổ mồ hôi lạnh,hắn lắp bắp k thành tiếng:
_Môn chủ tha mạng,thuộc hạ vì tham lam nhất thời,xin môn chủ tha cho thộc hạ một mạng.
Nàng kêu lên,giọng nói băng lãnh vạn phần,lại an nhàn kể tội:
_A...mạng ngươi đáng chết từ lâu rồi.Ngươi ăn hổi lộ,ỷ thế hiếp người,không coi lời nói ta vào mắt,còn giúp bọn cướp để chúng cướp đồ của Các nếu k phải lần này ta sớm để ý thiệt hại của Ngân Phong Các sẽ đến cả 10 vạn lạng vàng,đến lúc đó ngươi hất đổ bát cơm của anh em trong Các.Ngươi đáng sống sao?
Văn giám quan kia run rẩy,sắc mặt tái mét,lắp bắp nói:
_Môn chủ tha mạng,tuyệt đối k có lần sau.
Nàng nhếch miệng,có lần sau sao:
_Có lần sau sao?bất quá ngươi làm việc cho Ngân Phong cácta cho ngươi chết thống khoái một chút.
Tiểu Hắc Xà đã bò đến miệng há ngoặm hắn một cái,hắn co giật nhanh chóng biến thành bộ xương đen xì.Các Hồ Điệp lạnh lẽo mở miệng:
_Treo lên ở từ đường thị chúng môn hạ,lấy đó làm gương.
Từ sau tấm bình phong một nam tử thân hình vạm vỡ,ngăm đen xuất hiện,mở miệng nói:
_Các Âm tuân mệnh.
Nói liền làm,nhanh chóng đưa bộ xương đi.Một khắc sau có một nam oa tử 5 tuổi đi vào,khuôn mặt đáng yêu,tóc đen nhánh búi lên bằng một trâm bạc,tử mâu thuần khiết,cái môi nhỏ chu chu lên,giọng ủy khuất:
_Nương ơi.Hàn Hy đói a.
Các Hồ Điệp đưa mắt nhìn oa tử trước mặt,trong lòng âm thầm bi phẫn,rõ ràng là con nàng mang nặng để đau vậy mà lại giống hắn khuôn đúc,nàng đưa tay bế đưa tiểu oa tử lên,dịu dàng vuốt tóc nó,k nhịn được mở miệng:
_Tiểu oa tử ngươi cự nhiên giống cha ngươi.
Hàn Hy lung lay nhìn mẫu thân hắn,giọng khát khao thêm chút tò mò hỏi:
_Nương,cha con đang ở đâu?tại sao con k có cha?
Nàng đau lòng nhìn con,nhẹ nhàng vuốt má oa tử:
_Rất nhanh ta đưa con đi gặp cha được k?
Mắt Hàn Hy sáng lên,miệng cười ngoắc tận mang tai,cao hứng nói:
_Được.cha rất giống ta đúng k?
Nàng gật đầu,vuốt tóc tiểu oa tử.Nhìn nàng bây giờ ai nghĩ nàng là môn chủ lãnh huyết chứ.Giọng nam trầm vang lên:
_Môn chủ,đã bắt được Xích Luyện rồi.
Trong nháy mắt nàng và Hàn Hy thay đổi sắc mặt âm trầm,lạnh lẽo.Xích Luyện đã hại oa tử của nàng xém chết nếu k có Kim Xà thì mạng oa tử nàng đãm k còn,truy lùng hắn suốt một năm cuối cùng cũng bắt được hắn.Con Hàn Hy từ ngày bị bắt,nó k tin ai ngoài nàng và sư phụ,tứ đại hộ pháp,tính tình lạnh lẽo,băng hàn.Thử hỏi dám biến oa tử nàng thành như vậy còn có thể sống sao?sợ rằng băm xác hắn trăm mảnh cũng k thể hết tội,oa tử nàng còn k muốn đánh,huống chi là người ngoài.Chỉ cần tổn thương oa tử đều có 1 kết cục 'chết k được,sống k xong'.
Tác giả :
Tình Nhi