Giấc Mộng Giang Sơn
Chương 7: Đánh tráo
Lâm Phong ở bên tai Bắc Thần Thiên nhỏ giọng nói: “Chỗ này có quỷ!” Bắc Thần Thiên nhất thời giật mình, biết nữ nhân này sẽ không ăn nói lung tung, vội vàng vận dụng chân lực lục soát một vòng nhưng không có kết quả gì, cũng hạ thấp thanh âm: “Quỷ gì cơ? Chẳng lẽ có thể ăn được Bổn vương?”
Nhíu nhíu mày, Lâm Phong thản nhiên nói: “Dù ngươi không muốn nhưng hiện tại cũng đã tin ta rồi.”
Bắc Thần Thiên không tức giận còn cười theo: “Sao lại không tin? Bản lãnh của ngươi ta rất tin tưởng, bất quá với công lực của ta cũng không xảy ra vấn đề gì đâu, nếu có người thì hắn sẽ được nếm sự lợi hại của ta.”
Giọng nói này lộ ra sự ngạo mạn, quả nhiên không hổ là vương gia! Lâm Phong lúc này còn vô ý ở Ân Tang không làm đại sự gì, tán thưởng hắn rất tự nhiên.
“Bắc Thần vương gia ngươi hoàn toàn xứng đáng.”
“Quá khen quá khen, bất quá nhớ lại lúc trước không phát hiện ra bản lãnh của ngươi thực là xấu hổ, ban đầu ta đâm ngươi một kiếm cũng là do ngươi cố ý sắp đặt.”
Không cùng hắn hàn huyên chuyện trước kia nữa, tay đập bả vai hắn, Lâm Phong lặng lẽ nói: “Bắt lấy Tiểu Thúy.”
Bắc Thần Thiên mặc dù không biết nàng đang mưu tính cái gì, nhưng tin tưởng Lâm Phong lúc này không thể nào hại hắn, nàng nếu muốn ra ngoài mà không có tá trợ từ lực lượng của hắn thì không thể thành công, hai người coi như là đứng ở cùng thuyền, người nào hại đối phương thì bản thân mình cũng phải té xuống.
Không chút nghĩ ngợi, Bắc Thần Thiên vận khởi một cỗ hấp lực trên tay hướng về phía Tiểu Thúy! Tiểu Thúy tựa hồ phát hiện động tác của hắn, vội vàng muốn chạy trốn nhưng lập tức bị Bắc Thần Thiên tóm trở lại, Lâm Phong nhìn thấy không khỏi hít một hơi lãnh khí, thì ra võ công của Bắc Thần Thiên cũng không phải là nói đùa, mạnh tới mức này cũng thật sự ít thấy.
Cười lạnh đi lên trước, Lâm Phong một cước đá vào ‘nơi nào đó’ phía dưới bụng “Tiểu Thúy”, () người nọ hét thảm một tiếng, không thể giả bộ nữa, hắn dĩ nhiên là nam!
“Thị nữ của ta đâu?”
Người nọ run rẩy nói: “Ngươi… Làm sao ngươi phát hiện ra, ta thiên diện tử Nghiêm Bách Diện tự nhận là đệ nhất thiên hạ về thuật dịch dung, không thể nào có sơ hở!”
Lâm Phong không để ý tới hắn, chậm rãi nói: “Ngươi dịch dung đúng là ta nhìn chưa ra, mới vừa rồi ngươi ở phía sau nhắc nhở ta Bắc Thần Thiên là tới lấy Ngô Câu, ta không có chú ý. Hiện tại đột nhiên nghĩ đến, Tiểu Thúy vốn sợ hãi ta, trên đường đi theo ta cũng không dám lại gần ta quá phạm vi ba thước, làm sao ngươi lại gần cận ta đến thế? Trong đó tất nhiên có quỷ, duy nhất có cách giải thích là trên đường người đã bị đánh tráo, quan trọng nhất ngươi là nam nhân, dấu giày cùng Tiểu Thúy hoàn toàn bất đồng, ngươi xem trên mặt đất dấu giày này vẫn chưa rõ sao?”
Người nọ bị Bắc Thần Thiên giam cầm không chút nào nhúc nhích được, trong tim nghĩ tới cắn đầu lưỡi, Bắc Thần Thiên dùng tay cùng Lâm Phong dùng chân cơ hồ đồng thời “hôn” lên cằm hắn, tên đáng thương chẳng những đầu tiên là miệng trật khớp, còn bị Lâm Phong dùng lực mạnh đá cho một phát.
“Hừ, ngươi mặc dù miệng không thể nói nhưng tay có thể động, viết đi, nơi này có bí đạo gì, đỡ phải chịu thống khổ.” Lâm Phong vốn thừa thủ đoạn đều do Hắc bang công nhận, nàng thậm chí có thể nghĩ biện pháp đem xương ngón tay người này một phát là toàn bộ nát bấy! Dưới tay nàng chưa từng có phạm nhân nào dám không chịu nhận tội. Lúc này nàng cùng Bắc Thần Thiên đều cho rằng người này nhất định là đang từ từ suy nghẫm xem tiếp theo nên làm thế nào.
Vậy mà hắn tính tình cũng thật cứng rắn, không nói gì cả làm Lâm Phong tức giận nghĩ muốn hộc máu.
Bắc Thần Thiên tựa hồ biết hắn sẽ không nói, chẳng qua là kinh ngạc nhìn thủ đoạn hành hạ người thực kinh khủng của Lâm Phong, suy nghĩ một chút, hỏi: “Người thị nữ kia thì sao? Quan trọng không?”
Lâm Phong lắc đầu: “Tiện tay thu nhận thôi, không có tình nghĩa gì đáng nói, bất quá nàng ta cũng cơ trí, hiện tại chỉ sợ đã giả chết ra đến bên ngoài rồi.”
Nhìn mặt Nghiêm Bách Diện, Lâm Phong đột nhiên khẽ mỉm cười: “Ta nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài rồi, có quân phục Tập Lan không?”
Bắc Thần Thiên nhìn thấy trong ánh mắt của nàng lóe ra thần thái không hề tầm thường, gật đầu đáp: “Có, nhưng là bọn hắn sẽ không cho ai đi ra ngoài, bất luận có là quân nhân hay không cũng sẽ kiểm tra.”
“Không cho ra, chẳng lẽ không để vào? Nói vậy còn phải dựa vào cao chiêu của Bắc Thần thái tử- người có tiếng tăm sét đánh không kịp bưng tai .” Lâm Phong nhận lấy quần áo từ Bắc Thần Thiên, thản nhiên cười, trong phút chốc, muôn hoa thất sắc…
Đại tướng quân Dịch Bắc Phi của Tập Lan trấn thủ ở ngoài cung, chờ tam hoàng tử đi ra ngoài, nhưng mãi vẫn không có chút tin tức nào, binh lính Tập Lan lập tức rơi vào hỗn loạn, có chút vô lực, đi trên đường cũng cúi đầu, con mắt uể oải không phấn chấn. Hết lần này tới lần khác hắn phái người vào trong đó dò thăm tin tức của Nghiêm Bách Diện mà hoàn toàn không có, tình huống này chắc chắn là có cao thủ ở bên trong!
Đột nhiên binh lính báo lại: “Bên trong phòng có một tử thi bị đột nhiên ném ra! Tựa hồ là Nghiêm tiên sinh, sau đó lại truyền đến một tiếng kêu to, đã có binh lính xông vào trong bắt người.”
Dịch Bắc Phi kinh hãi: “Cái gì! Có bắt được người không?”
“Tướng quân, Lôi đầu quân không bắt được ai đã lui ra rồi.”
Dịch Bắc Phi trong tâm nhất thời như rơi mất cái gì, thanh âm tựa mất mát nói: “Trong đó lại không có người?!”
“Lôi đầu quân dẫn binh lính lục tìm một vòng, vẫn không có dấu vết người nào cả.”
Dịch Bắc Phi vỗ bắp đùi, giọng căm hận nói: “Hừ! Để cho bọn chúng chạy thoát rồi! Cái tên Lôi đầu quân đáng chết này, sao hắn không chịu lục soát nhiều lần chứ? Mau gọi binh lính phong tỏa mọi con đường, không cho bất luận kẻ nào thông qua Dương thành!”
“Này… Khóa thành…chỉ sợ hoàng thượng không cho phép.”
“Dù thế nào cũng không thể để cho Bắc Thần Thiên đi qua! Ngươi lấy cớ tam hoàng tử bị giết ra là hoàng thượng tất nhiên đáp ứng chuyện khóa thành, mau!”
“Dạ!” Tên lính quèn lên tiếng trở ra, Dịch Bắc Phi suy nghĩ một chút rồi gọi đội binh lính để kiểm tra quân số, nhất là đội binh tiến vào Ngũ Linh Cung, phát hiện quả nhiên thiếu người, hơn nữa còn là hai người. Hắn cho phong tỏa mọi con đường, lại không thu hoạch được gì, trong lòng càng thêm lo âu, chỉ hận Bắc Thần Thiên trí mưu hơn người.
“Giả đánh tráo! Bắc Thần Thiên nếu không phải vương, thiên hạ người nào xứng danh vương a…” Dịch Bắc Phi mặc dù trung thành với chủ, lúc này cũng không khỏi dâng lên tiếc nuối cùng bất đắc dĩ trong lòng.
Song hắn nào đâu biết rằng, kế này không phải là của Bắc Thần thiên, mà là của một nữ tử cơ trí.
Lúc này, Bắc Thần Thiên đã cùng Lâm Phong hai người chạy ra khỏi Trường Bàn Cung, hơn nữa lúc bỏ chạy còn tìm hiểu được đường nhỏ có thể tránh xa quan binh đuổi bắt. Lâm Phong vốn là muốn vừa ra khỏi Trường Bàn Cung liền không cùng Bắc Thần Thiên dây dưa, dự định một mình lên đường, bất quá mắt thấy truy binh rất nhiều thậm chí không buông tha bất kỳ một người dị quốc nào, dung mạo mình mà bị trông thấy nhất định là không xong rồi!
Cho nên, chỉ đành phải tạm thời cùng Bắc Thần Thiên đi cùng đường, hướng về phía Bắc Thần Quốc. Mà Bắc Thần Thiên thế nhưng không nói gì, Lâm Phong mặc dù không biết hắn đang suy tính gì nhưng cũng ngầm đề phòng hắn.
Nhíu nhíu mày, Lâm Phong thản nhiên nói: “Dù ngươi không muốn nhưng hiện tại cũng đã tin ta rồi.”
Bắc Thần Thiên không tức giận còn cười theo: “Sao lại không tin? Bản lãnh của ngươi ta rất tin tưởng, bất quá với công lực của ta cũng không xảy ra vấn đề gì đâu, nếu có người thì hắn sẽ được nếm sự lợi hại của ta.”
Giọng nói này lộ ra sự ngạo mạn, quả nhiên không hổ là vương gia! Lâm Phong lúc này còn vô ý ở Ân Tang không làm đại sự gì, tán thưởng hắn rất tự nhiên.
“Bắc Thần vương gia ngươi hoàn toàn xứng đáng.”
“Quá khen quá khen, bất quá nhớ lại lúc trước không phát hiện ra bản lãnh của ngươi thực là xấu hổ, ban đầu ta đâm ngươi một kiếm cũng là do ngươi cố ý sắp đặt.”
Không cùng hắn hàn huyên chuyện trước kia nữa, tay đập bả vai hắn, Lâm Phong lặng lẽ nói: “Bắt lấy Tiểu Thúy.”
Bắc Thần Thiên mặc dù không biết nàng đang mưu tính cái gì, nhưng tin tưởng Lâm Phong lúc này không thể nào hại hắn, nàng nếu muốn ra ngoài mà không có tá trợ từ lực lượng của hắn thì không thể thành công, hai người coi như là đứng ở cùng thuyền, người nào hại đối phương thì bản thân mình cũng phải té xuống.
Không chút nghĩ ngợi, Bắc Thần Thiên vận khởi một cỗ hấp lực trên tay hướng về phía Tiểu Thúy! Tiểu Thúy tựa hồ phát hiện động tác của hắn, vội vàng muốn chạy trốn nhưng lập tức bị Bắc Thần Thiên tóm trở lại, Lâm Phong nhìn thấy không khỏi hít một hơi lãnh khí, thì ra võ công của Bắc Thần Thiên cũng không phải là nói đùa, mạnh tới mức này cũng thật sự ít thấy.
Cười lạnh đi lên trước, Lâm Phong một cước đá vào ‘nơi nào đó’ phía dưới bụng “Tiểu Thúy”, () người nọ hét thảm một tiếng, không thể giả bộ nữa, hắn dĩ nhiên là nam!
“Thị nữ của ta đâu?”
Người nọ run rẩy nói: “Ngươi… Làm sao ngươi phát hiện ra, ta thiên diện tử Nghiêm Bách Diện tự nhận là đệ nhất thiên hạ về thuật dịch dung, không thể nào có sơ hở!”
Lâm Phong không để ý tới hắn, chậm rãi nói: “Ngươi dịch dung đúng là ta nhìn chưa ra, mới vừa rồi ngươi ở phía sau nhắc nhở ta Bắc Thần Thiên là tới lấy Ngô Câu, ta không có chú ý. Hiện tại đột nhiên nghĩ đến, Tiểu Thúy vốn sợ hãi ta, trên đường đi theo ta cũng không dám lại gần ta quá phạm vi ba thước, làm sao ngươi lại gần cận ta đến thế? Trong đó tất nhiên có quỷ, duy nhất có cách giải thích là trên đường người đã bị đánh tráo, quan trọng nhất ngươi là nam nhân, dấu giày cùng Tiểu Thúy hoàn toàn bất đồng, ngươi xem trên mặt đất dấu giày này vẫn chưa rõ sao?”
Người nọ bị Bắc Thần Thiên giam cầm không chút nào nhúc nhích được, trong tim nghĩ tới cắn đầu lưỡi, Bắc Thần Thiên dùng tay cùng Lâm Phong dùng chân cơ hồ đồng thời “hôn” lên cằm hắn, tên đáng thương chẳng những đầu tiên là miệng trật khớp, còn bị Lâm Phong dùng lực mạnh đá cho một phát.
“Hừ, ngươi mặc dù miệng không thể nói nhưng tay có thể động, viết đi, nơi này có bí đạo gì, đỡ phải chịu thống khổ.” Lâm Phong vốn thừa thủ đoạn đều do Hắc bang công nhận, nàng thậm chí có thể nghĩ biện pháp đem xương ngón tay người này một phát là toàn bộ nát bấy! Dưới tay nàng chưa từng có phạm nhân nào dám không chịu nhận tội. Lúc này nàng cùng Bắc Thần Thiên đều cho rằng người này nhất định là đang từ từ suy nghẫm xem tiếp theo nên làm thế nào.
Vậy mà hắn tính tình cũng thật cứng rắn, không nói gì cả làm Lâm Phong tức giận nghĩ muốn hộc máu.
Bắc Thần Thiên tựa hồ biết hắn sẽ không nói, chẳng qua là kinh ngạc nhìn thủ đoạn hành hạ người thực kinh khủng của Lâm Phong, suy nghĩ một chút, hỏi: “Người thị nữ kia thì sao? Quan trọng không?”
Lâm Phong lắc đầu: “Tiện tay thu nhận thôi, không có tình nghĩa gì đáng nói, bất quá nàng ta cũng cơ trí, hiện tại chỉ sợ đã giả chết ra đến bên ngoài rồi.”
Nhìn mặt Nghiêm Bách Diện, Lâm Phong đột nhiên khẽ mỉm cười: “Ta nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài rồi, có quân phục Tập Lan không?”
Bắc Thần Thiên nhìn thấy trong ánh mắt của nàng lóe ra thần thái không hề tầm thường, gật đầu đáp: “Có, nhưng là bọn hắn sẽ không cho ai đi ra ngoài, bất luận có là quân nhân hay không cũng sẽ kiểm tra.”
“Không cho ra, chẳng lẽ không để vào? Nói vậy còn phải dựa vào cao chiêu của Bắc Thần thái tử- người có tiếng tăm sét đánh không kịp bưng tai .” Lâm Phong nhận lấy quần áo từ Bắc Thần Thiên, thản nhiên cười, trong phút chốc, muôn hoa thất sắc…
Đại tướng quân Dịch Bắc Phi của Tập Lan trấn thủ ở ngoài cung, chờ tam hoàng tử đi ra ngoài, nhưng mãi vẫn không có chút tin tức nào, binh lính Tập Lan lập tức rơi vào hỗn loạn, có chút vô lực, đi trên đường cũng cúi đầu, con mắt uể oải không phấn chấn. Hết lần này tới lần khác hắn phái người vào trong đó dò thăm tin tức của Nghiêm Bách Diện mà hoàn toàn không có, tình huống này chắc chắn là có cao thủ ở bên trong!
Đột nhiên binh lính báo lại: “Bên trong phòng có một tử thi bị đột nhiên ném ra! Tựa hồ là Nghiêm tiên sinh, sau đó lại truyền đến một tiếng kêu to, đã có binh lính xông vào trong bắt người.”
Dịch Bắc Phi kinh hãi: “Cái gì! Có bắt được người không?”
“Tướng quân, Lôi đầu quân không bắt được ai đã lui ra rồi.”
Dịch Bắc Phi trong tâm nhất thời như rơi mất cái gì, thanh âm tựa mất mát nói: “Trong đó lại không có người?!”
“Lôi đầu quân dẫn binh lính lục tìm một vòng, vẫn không có dấu vết người nào cả.”
Dịch Bắc Phi vỗ bắp đùi, giọng căm hận nói: “Hừ! Để cho bọn chúng chạy thoát rồi! Cái tên Lôi đầu quân đáng chết này, sao hắn không chịu lục soát nhiều lần chứ? Mau gọi binh lính phong tỏa mọi con đường, không cho bất luận kẻ nào thông qua Dương thành!”
“Này… Khóa thành…chỉ sợ hoàng thượng không cho phép.”
“Dù thế nào cũng không thể để cho Bắc Thần Thiên đi qua! Ngươi lấy cớ tam hoàng tử bị giết ra là hoàng thượng tất nhiên đáp ứng chuyện khóa thành, mau!”
“Dạ!” Tên lính quèn lên tiếng trở ra, Dịch Bắc Phi suy nghĩ một chút rồi gọi đội binh lính để kiểm tra quân số, nhất là đội binh tiến vào Ngũ Linh Cung, phát hiện quả nhiên thiếu người, hơn nữa còn là hai người. Hắn cho phong tỏa mọi con đường, lại không thu hoạch được gì, trong lòng càng thêm lo âu, chỉ hận Bắc Thần Thiên trí mưu hơn người.
“Giả đánh tráo! Bắc Thần Thiên nếu không phải vương, thiên hạ người nào xứng danh vương a…” Dịch Bắc Phi mặc dù trung thành với chủ, lúc này cũng không khỏi dâng lên tiếc nuối cùng bất đắc dĩ trong lòng.
Song hắn nào đâu biết rằng, kế này không phải là của Bắc Thần thiên, mà là của một nữ tử cơ trí.
Lúc này, Bắc Thần Thiên đã cùng Lâm Phong hai người chạy ra khỏi Trường Bàn Cung, hơn nữa lúc bỏ chạy còn tìm hiểu được đường nhỏ có thể tránh xa quan binh đuổi bắt. Lâm Phong vốn là muốn vừa ra khỏi Trường Bàn Cung liền không cùng Bắc Thần Thiên dây dưa, dự định một mình lên đường, bất quá mắt thấy truy binh rất nhiều thậm chí không buông tha bất kỳ một người dị quốc nào, dung mạo mình mà bị trông thấy nhất định là không xong rồi!
Cho nên, chỉ đành phải tạm thời cùng Bắc Thần Thiên đi cùng đường, hướng về phía Bắc Thần Quốc. Mà Bắc Thần Thiên thế nhưng không nói gì, Lâm Phong mặc dù không biết hắn đang suy tính gì nhưng cũng ngầm đề phòng hắn.
Tác giả :
Cương Quyết Mạnh/Ưng Lâm Liên