Giả Vờ Thuần Hóa
Chương 2
Pt 5:
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Lục Lan Châu đang tắm bên trong, tôi bị bỏ lại trong phòng ngủ được ngăn cách với phòng tắm bằng một bức tường.
Tay phải của tôi đã bị Lục Lan Châu còng lại, mặt còn lại của còng được nối với một chiếc vòng sắt hình tròn được gắn vào bức tường phía trên đầu giường.
Vốn dĩ tôi nghĩ chiếc vòng sắt này chỉ là vật trang trí treo trên tường, nhưng đến giờ tôi mới biết nó được Lục Lan Châu đặc biệt chế tạo ra, chức năng của nó là để kiềm chế tôi, đề phòng tôi trốn thoát khi anh ta không nhìn thấy.
Trong lúc Lục Lan Châu không ở đây, tôi buộc mình phải giữ bình tĩnh, trong đầu luôn nghĩ về lời nhắn tôi nhìn thấy trên cuốn tạp chí hôm nay.
[Hoan Bảo, tôi luôn đợi bạn bình an trở về.]
Tôi rất mừng.
Nhiều năm như vậy, vẫn còn có người quan tâm đến sự mất tích của tôi.
Còn Trần Mặc thì sao, bảy năm qua, liệu anh ấy có phải vẫn luôn chờ đợi tôi?
Tôi không dám nói chắc.
Nhưng tôi bằng lòng vui vẻ tin rằng anh ấy cũng đang đợi tôi, đợi tôi bình an trở về.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang không ở phòng ngủ chính ở lầu hai, mà đã bị Lục Lan Châu bế lên sô pha phòng khách lầu một.
Tôi nghe thấy tiếng động từ trong bếp, theo tiếng động bước vào trong, tầm mắt rơi vào con dao làm bếp trên tay Lục Lan Châu đang thái rau.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã cố gắng tự tử bằng cách dùng dao cắt cổ tay mình vì không thể chịu đựng được những tháng ngày bị giam cầm, nhưng cuối cùng, tôi lại được cứu sống bởi vị bác sĩ da trắng mà Lục Lan Châu mời về.
Sau đó, Lục Lan Châu bắt đầu đề phòng tôi.
Tất cả những dụng cụ có thể khiến tôi tự sát và tự làm bản thân mình thương, Lục Lan Châu đều sẽ cẩn thận cất đi.
Cửa kính ở ban công và cửa sổ ở tầng 2 tầng 3 của biệt thự luôn trong trạng thái bị đóng.
Dưới sự theo dõi của anh ta, tôi sống như một cái xác không hồn.
Mất tự do của bản thân.
Muốn thoát cũng không thoát được.
Muốn chết cũng chết không xong.
Lục Lan Châu nhận ra sự có mặt của tôi liền ngừng thái rau, quay lại nhìn thấy tôi đang ngẩn người: "Hoan Hoan?"
Thấy tôi không đáp, anh ta lại gọi, "Hoan Hoan."
Tôi sực tỉnh: "Em đây."
Anh ta đặt con dao làm bếp xuống, ánh mắt lạnh lùng như trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất của mặt tối trái tim tôi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Tôi không muốn trả lời nên chỉ im lặng.
Đôi mắt Lục Lan Châu dường như có khả năng nhìn thấu, anh ta nhìn thấy cả tâm can tôi: "Hoan Hoan, tôi không thích cái suy nghĩ cố gắng trốn khỏi tôi của em đâu."
Tôi vô thức lắc đầu chối cãi: "Em không có."
Trong cuộc nói chuyện giữa tôi và Lục Lan Châu, luôn là anh ta hỏi, tôi trả lời hoặc anh ta nói, tôi nghe.
Tôi thà im lặng còn hơn nói chuyện với anh ta trừ khi cần thiết.
Lục Lan Châu tiếp tục cúi đầu thái rau, "Tốt nhất là không nên. Nếu như em lại có ý muốn chạy trốn, tôi hi vọng em có thể thành công..." Tiếng thái rau trên thớt đột ngột dừng lại, "Nếu như em lại bị tôi bắt được, như vậy, tôi có thể cam đoan sẽ trừng phạt em gấp đôi."
Lục Lan Châu không đe dọa suông.
Anh ta sẽ làm như thế, nhất định sẽ làm như thế.
Một cảm giác ớn lạnh tận cùng dâng lên trong tim tôi, cảm giác đó chảy cùng với máu, lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi.
" Hoan Hoan."
Tiếng " Hoan Hoan" này khiến tôi chìm trong vô vọng.
Nhìn thấy tôi giống như một con mèo đang hoảng sợ, anh ta biết vừa rồi tôi đã bị dáng vẻ hung dữ của anh ta làm cho kinh hãi, liền cố ý hạ giọng: "Phòng bếp khói bụi, em đi ra ngoài đi."
Tôi ngoan ngoãn quay người bước ra khỏi bếp, tiếng thái rau sau lưng vang lên chầm chậm, từng cái một, dội vào tim tôi.
Sau khi làm xong bữa ăn, Lục Lan Châu đi tới phòng khách, nắm tay tôi, dẫn tôi đến ăn tối.
Anh ta gắp rau cho tôi, tôi ăn chúng.
Anh thêm đồ ăn cho tôi, tôi cũng ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn.
Giữa chúng tôi, anh ấy là người chỉ đạo tuyệt đối, còn tôi chỉ là một người phục tùng, một người phục vụ mà thôi.
Pt 6:
Những ngày sau khi rời khỏi tầng hầm, tôi càng ngày càng chán ghét bản thân phải ngủ chung giường với Lục Lan Châu, tôi càng ghét việc mình bị nhiễm hơi thở của anh ta, ghét việc cơ thể tôi còn có tinh dịch của anh ta tối qua, vì thế nên tôi đặc biệt thích việc tắm vào buổi sáng..
Không phải vì thích sạch sẽ, mà là để tự an ủi bản thân.
An ủi chính mình rằng nước nóng có thể rửa sạch hết dơ bẩn trên cơ thể tôi, từ trong ra ngoài.
"Hoan Hoan?"
Đây là lần thứ ba trong vòng mười phút Lục Lan Châu đứng ngoài cửa phòng tắm gọi tên tôi.
"Em đây."
Sau khi nghe thấy giọng tôi, Lục Lan Châu mới an tâm, tiếp tục đứng dựa vào bức tường ngoài phòng tắm kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc áo choàng, tôi đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân trong gương đang dần trở nên mơ hồ vì hơi nóng của căn phòng, đưa một ngón tay lên lướt nhẹ qua gương.
Gương rất dễ vỡ.
Nếu tôi đập vỡ nó...
" Hoan Hoan."
Đến khi Lục Lan Châu gọi tôi lần thứ tư, tôi chậm rãi mở cửa, bước ra khỏi phòng tắm.
Đi được vài bước, tôi đã bị Lục Lan Châu bế lên giường, cầm khăn tắm màu trắng đã chuẩn bị từ trước, lau mái tóc ướt của tôi: "Sao em luôn thích gội đầu vào buổi sáng thế? "
Trước sự thờ ơ của tôi, anh ta vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp: "Sáng nay em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Vậy lát nữa anh sẽ nấu mì thịt bò cho em, được không?"
"Được."
Anh ta dùng khăn lau khô tóc cho tôi, sau đó rời khỏi phòng ngủ, chưa đầy một phút liền quay lại với máy sấy tóc trong tay.
Sau khi giúp tôi sấy khô tóc, Lục Lan Châu nắm tay tôi, "Đi thôi, chúng ta xuống nhà, tôi làm bữa sáng cho em."
Khi đi ngang qua phòng sách, tôi chủ động đề nghị: "Em muốn đọc sách."
Lục Lan Châu là một hacker hàng đầu thế giới, trong biệt thự có hai phòng sách, có một phòng là phòng sách đã được mã hóa, chỉ có thể mở khóa bằng vân tay của anh ta, những lúc bận làm việc anh ta sẽ đưa tôi vào cùng. Phòng còn lại có tất cả các loại sách và tạp chí thời trang từ khắp nơi trên thế giới.
Căn phòng trước, Lục Lan Châu những lúc bình thường chắc chắn sẽ không cho tôi vào, nhưng căn phòng sau được xây dựng đặc biệt dành cho tôi, và anh ta không có lý do gì không cho tôi vào.
"Đi đi, đợi mì chín tôi sẽ gọi em."
Được sự cho phép, tôi rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, bước vào phòng sách, chọn một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trên giá sách và tập trung xem phần tóm tắt nội dung.
Sau khi nghe tiếng Lục Lan Châu đi xuống cầu thang, tôi nhanh chóng đặt cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trở lại giá sách.
Mục đích của tôi là tìm những cuốn sách địa lý.
Tôi muốn tìm hiểu những thông tin liên quan đến địa hình rừng núi, hoặc liên quan đến kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã.
Thoát khỏi ngôi biệt thự có hệ thống giám sát chặt này chỉ là bước đầu tiên.
Sau khi thoát khỏi biệt thự, làm sao để trốn được Lục Lan Châu mới là bước thứ hai, cũng là điều mấu chốt.
Biệt thự này ở trong rừng, sau khi thoát khỏi biệt thự, cách tự cứu mình tốt nhất không phải là cầu cứu dọc đường, vì dù tôi có chạy thế nào cũng không nhanh bằng xe bốn bánh.
Sau khi Lục Lan Châu biết được tôi trốn thoát, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách chặn đường và sai người lái xe dọc đường truy lùng tôi.
Lần thứ ba trốn thoát, tôi đã nhận ra rằng các mối liên hệ cá nhân và khả năng bắt giữ của anh ta mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Tôi nghĩ, cách khả thi duy nhất là vượt qua rừng núi, dựa vào địa hình hoang dã để che giấu hành tung của bản thân, chờ thời cơ thích hợp mới tìm kiếm sự giúp đỡ.
Vì thế tôi muốn sử dụng sách để nâng cao kiến thức về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã còn thiếu sót của mình.
Nếu có một ngày tôi thoát được, tôi cũng sẽ có đủ phương pháp và kỹ năng để sống sót tại nơi rừng núi không người này.
Ba lần trước, tôi đều thất bại vì không lên kế hoạch kỹ càng.
Vì thế lần thứ tư này, tôi cố gắng lập một kế hoạch hoàn hảo nhất.
Trên núi chắc chắn sẽ có thú dữ.
Nhưng tôi không sợ.
So với Lục Lan Châu, tôi càng mong chết dưới miệng thú dữ hơn.
Pt 7:
Tuy nhiên, điều khiến tôi thất vọng là, tuy phòng này có rất nhiều sách nhưng không cuốn nào là thứ tôi muốn tìm đọc.
Nhưng tôi cũng không thấy nản lòng vì điều đó.
Sẽ có rất nhiều cách để trốn thoát khỏi Lục Lan Châu, và luôn có khả năng nó sẽ thành công. Nếu tôi là người dễ dàng đánh mất khát vọng sinh tồn chỉ vì khó khăn và thất bại, thì tôi đã không bí mật tìm kiếm cơ hội để trốn khỏi biệt thự này trong suốt bảy năm trời.
Tôi không phủ nhận bản thân đã từng tuyệt vọng, đã cố gắng tìm mọi cách để kết thúc sinh mạng mình.
Nhưng sau khi nỗi tuyệt vọng lắng xuống, tôi bắt đầu phấn chấn trở lại, tự thôi miên bản thân, tôi sẽ đợi được đến ngày thoát khỏi tay Lục Lan Châu, ngày đó sẽ đến...
Cha ruột của tôi đã bỏ rơi tôi và mẹ trong nhiều năm, sau khi mẹ tôi qua đời, chính những fan hâm mộ đã luôn ở phía sau cổ vũ tôi.
Vì vậy, ba ngày trước, khi tôi nhìn thấy tin nhắn mà vị tổng biên tập kia gửi cho tôi trên cuốn tạp chí, trong lòng tôi ngập tràn niềm vui không sao tả nổi.
Bạn có biết hy vọng là gì không?
Là khi bạn rơi xuống biển, bạn vùng vẫy cầu cứu một cách tuyệt vọng, bạn muốn hít thở, nhưng rất nhiều nước cứ không ngừng tràn vào cơ thể từ miệng và mũi, bạn cảm thấy rất khó chịu, bạn muốn sống... nhưng nước biển lạnh lẽo cứ dần kéo bạn chìm xuống đáy.
Chính vào lúc này, nhiều giọng nói vang lên nói với bạn rằng, bạn không hề bị bỏ rơi, rằng vẫn luôn có người nghĩ về bạn.
Vì thế, hãy tiếp tục sống.
Bất luận thế nào, hãy tiếp tục sống!
Tôi không tìm thấy cuốn sách mình muốn tìm, cũng không muốn xuống lầu đối mặt với Lục Lan Châu, vì vậy tôi chỉ lấy cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vừa lật qua, ngồi trên chiếc ghế sô pha gần cửa sổ, cẩn thận đọc nó.
Trong thời gian này, tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung vào cuốn tiểu thuyết, không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Lục Lan Châu đứng khoanh tay dựa vào khung cửa, đứng đó một lúc vẫn không thấy tôi để ý liền mất kiên nhẫn, trong lời nói có chút bất bình: "Hoan Hoan, cuốn sách này có gì hay thế? Tôi đứng đây lâu như vậy mà em cũng không biết."
Bây giờ tôi mới nhận ra sự tồn tại của anh ta, chỉ “ừm” một tiếng đối phó.
"Đừng xem nữa, chúng ta đi ăn trước."
Tôi ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới giá sách, giơ tay đặt sách về vị trí cũ, Lục Lan Châu cầm lấy sách trong tay tôi, đặt lại trên giá sách.
Anh ta nắm tay tôi rồi nói: "Đi thôi."
Anh ta đi trước, tôi đi sau, dưới cái bóng to lớn của anh ta, cái bóng nhỏ bé của tôi đi theo phía sau.
——
Tôi ăn rất chậm, Lục Lan Châu thường đặt bát và đũa xuống trước.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, ăn xong sớm, đôi mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút khó chịu: "Sao vậy, trên mặt em có gì bẩn à?"
Lục Lan Châu đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt chậm rãi mang theo ý cười: "Hoan Hoan, đây là lần đầu tiên em nói với tôi một câu dài như vậy."
Tôi ngẩn người.
Đúng, trong bảy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi không trả lời anh ta một cách qua loa lấy lệ, "ừm", "được", "em đây", "em biết rồi".
Tại sao lại như vậy?
Tôi chậm rãi đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh: "Anh, anh nhớ không, trước lúc em hai mươi ba tuổi, em đã luôn chủ động chia sẻ với anh những niềm vui, mỗi khi không vui cũng sẽ chủ động tìm đến anh, mỗi ngày em đều kể cho anh nghe thật nhiều chuyện trong cuộc sống của em. "
Nghe tôi nói một câu dài như vậy, Lục Lan Châu sững sờ.
Sau khi rời khỏi tầng hầm, tôi đã mất một thời gian dài để khả năng ngôn ngữ của mình trở lại bình thường.
“Nhưng anh ơi, sau này, anh đã thay đổi rồi.” Tôi giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, mí mắt rung rung, mơ màng ngẩng đầu lên, “Anh khiến em cảm thấy xa lạ, khiến em sợ hãi, anh nhốt em lại...”
Thấy tôi sụt sịt mũi muốn khóc, Lục Lan Châu hoảng sợ bước đến gần tôi, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt tôi, anh ta cau mày tự trách bản thân vì những việc sai trái mà anh đã làm với tôi, "Hoan Hoan, tất cả những việc trước kia đều là lỗi của anh, tha lỗi cho anh, được không? "
Chỉ cần tôi không thể hiện ra ý định chạy trốn trước mặt Luc Lan Châu, dù là ai đúng ai sai, anh ta cũng luôn dùng mọi cách dịu dàng nói xin lỗi tôi, sau đó dỗ dành và chiều theo ý tôi.
Tôi đã biết điều này từ lâu.
Chỉ là nỗi uất hận đeo bám trong lòng tôi bao nhiêu năm nay đã khiến tôi bỏ qua mất điều này.
Nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà tôi đọc đã nói như thế này khi đối mặt với kẻ thù, "Bản chất của việc mê hoặc kẻ thù không phải là phục tùng hắn một cách mù quáng, mà là giả vờ bị thuần phục, khiến hắn buông lỏng cảnh giác với bạn, sau đó chờ cơ hội hành động. ”
Từ lúc rời khỏi phòng sách, “giả vờ thuần phục”, bốn chữ này đã khắc sâu trong lòng tôi.
(Còn tiếp)
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Lục Lan Châu đang tắm bên trong, tôi bị bỏ lại trong phòng ngủ được ngăn cách với phòng tắm bằng một bức tường.
Tay phải của tôi đã bị Lục Lan Châu còng lại, mặt còn lại của còng được nối với một chiếc vòng sắt hình tròn được gắn vào bức tường phía trên đầu giường.
Vốn dĩ tôi nghĩ chiếc vòng sắt này chỉ là vật trang trí treo trên tường, nhưng đến giờ tôi mới biết nó được Lục Lan Châu đặc biệt chế tạo ra, chức năng của nó là để kiềm chế tôi, đề phòng tôi trốn thoát khi anh ta không nhìn thấy.
Trong lúc Lục Lan Châu không ở đây, tôi buộc mình phải giữ bình tĩnh, trong đầu luôn nghĩ về lời nhắn tôi nhìn thấy trên cuốn tạp chí hôm nay.
[Hoan Bảo, tôi luôn đợi bạn bình an trở về.]
Tôi rất mừng.
Nhiều năm như vậy, vẫn còn có người quan tâm đến sự mất tích của tôi.
Còn Trần Mặc thì sao, bảy năm qua, liệu anh ấy có phải vẫn luôn chờ đợi tôi?
Tôi không dám nói chắc.
Nhưng tôi bằng lòng vui vẻ tin rằng anh ấy cũng đang đợi tôi, đợi tôi bình an trở về.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang không ở phòng ngủ chính ở lầu hai, mà đã bị Lục Lan Châu bế lên sô pha phòng khách lầu một.
Tôi nghe thấy tiếng động từ trong bếp, theo tiếng động bước vào trong, tầm mắt rơi vào con dao làm bếp trên tay Lục Lan Châu đang thái rau.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi đã cố gắng tự tử bằng cách dùng dao cắt cổ tay mình vì không thể chịu đựng được những tháng ngày bị giam cầm, nhưng cuối cùng, tôi lại được cứu sống bởi vị bác sĩ da trắng mà Lục Lan Châu mời về.
Sau đó, Lục Lan Châu bắt đầu đề phòng tôi.
Tất cả những dụng cụ có thể khiến tôi tự sát và tự làm bản thân mình thương, Lục Lan Châu đều sẽ cẩn thận cất đi.
Cửa kính ở ban công và cửa sổ ở tầng 2 tầng 3 của biệt thự luôn trong trạng thái bị đóng.
Dưới sự theo dõi của anh ta, tôi sống như một cái xác không hồn.
Mất tự do của bản thân.
Muốn thoát cũng không thoát được.
Muốn chết cũng chết không xong.
Lục Lan Châu nhận ra sự có mặt của tôi liền ngừng thái rau, quay lại nhìn thấy tôi đang ngẩn người: "Hoan Hoan?"
Thấy tôi không đáp, anh ta lại gọi, "Hoan Hoan."
Tôi sực tỉnh: "Em đây."
Anh ta đặt con dao làm bếp xuống, ánh mắt lạnh lùng như trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất của mặt tối trái tim tôi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Tôi không muốn trả lời nên chỉ im lặng.
Đôi mắt Lục Lan Châu dường như có khả năng nhìn thấu, anh ta nhìn thấy cả tâm can tôi: "Hoan Hoan, tôi không thích cái suy nghĩ cố gắng trốn khỏi tôi của em đâu."
Tôi vô thức lắc đầu chối cãi: "Em không có."
Trong cuộc nói chuyện giữa tôi và Lục Lan Châu, luôn là anh ta hỏi, tôi trả lời hoặc anh ta nói, tôi nghe.
Tôi thà im lặng còn hơn nói chuyện với anh ta trừ khi cần thiết.
Lục Lan Châu tiếp tục cúi đầu thái rau, "Tốt nhất là không nên. Nếu như em lại có ý muốn chạy trốn, tôi hi vọng em có thể thành công..." Tiếng thái rau trên thớt đột ngột dừng lại, "Nếu như em lại bị tôi bắt được, như vậy, tôi có thể cam đoan sẽ trừng phạt em gấp đôi."
Lục Lan Châu không đe dọa suông.
Anh ta sẽ làm như thế, nhất định sẽ làm như thế.
Một cảm giác ớn lạnh tận cùng dâng lên trong tim tôi, cảm giác đó chảy cùng với máu, lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi.
" Hoan Hoan."
Tiếng " Hoan Hoan" này khiến tôi chìm trong vô vọng.
Nhìn thấy tôi giống như một con mèo đang hoảng sợ, anh ta biết vừa rồi tôi đã bị dáng vẻ hung dữ của anh ta làm cho kinh hãi, liền cố ý hạ giọng: "Phòng bếp khói bụi, em đi ra ngoài đi."
Tôi ngoan ngoãn quay người bước ra khỏi bếp, tiếng thái rau sau lưng vang lên chầm chậm, từng cái một, dội vào tim tôi.
Sau khi làm xong bữa ăn, Lục Lan Châu đi tới phòng khách, nắm tay tôi, dẫn tôi đến ăn tối.
Anh ta gắp rau cho tôi, tôi ăn chúng.
Anh thêm đồ ăn cho tôi, tôi cũng ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn.
Giữa chúng tôi, anh ấy là người chỉ đạo tuyệt đối, còn tôi chỉ là một người phục tùng, một người phục vụ mà thôi.
Pt 6:
Những ngày sau khi rời khỏi tầng hầm, tôi càng ngày càng chán ghét bản thân phải ngủ chung giường với Lục Lan Châu, tôi càng ghét việc mình bị nhiễm hơi thở của anh ta, ghét việc cơ thể tôi còn có tinh dịch của anh ta tối qua, vì thế nên tôi đặc biệt thích việc tắm vào buổi sáng..
Không phải vì thích sạch sẽ, mà là để tự an ủi bản thân.
An ủi chính mình rằng nước nóng có thể rửa sạch hết dơ bẩn trên cơ thể tôi, từ trong ra ngoài.
"Hoan Hoan?"
Đây là lần thứ ba trong vòng mười phút Lục Lan Châu đứng ngoài cửa phòng tắm gọi tên tôi.
"Em đây."
Sau khi nghe thấy giọng tôi, Lục Lan Châu mới an tâm, tiếp tục đứng dựa vào bức tường ngoài phòng tắm kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc áo choàng, tôi đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn bản thân trong gương đang dần trở nên mơ hồ vì hơi nóng của căn phòng, đưa một ngón tay lên lướt nhẹ qua gương.
Gương rất dễ vỡ.
Nếu tôi đập vỡ nó...
" Hoan Hoan."
Đến khi Lục Lan Châu gọi tôi lần thứ tư, tôi chậm rãi mở cửa, bước ra khỏi phòng tắm.
Đi được vài bước, tôi đã bị Lục Lan Châu bế lên giường, cầm khăn tắm màu trắng đã chuẩn bị từ trước, lau mái tóc ướt của tôi: "Sao em luôn thích gội đầu vào buổi sáng thế? "
Trước sự thờ ơ của tôi, anh ta vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp: "Sáng nay em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Vậy lát nữa anh sẽ nấu mì thịt bò cho em, được không?"
"Được."
Anh ta dùng khăn lau khô tóc cho tôi, sau đó rời khỏi phòng ngủ, chưa đầy một phút liền quay lại với máy sấy tóc trong tay.
Sau khi giúp tôi sấy khô tóc, Lục Lan Châu nắm tay tôi, "Đi thôi, chúng ta xuống nhà, tôi làm bữa sáng cho em."
Khi đi ngang qua phòng sách, tôi chủ động đề nghị: "Em muốn đọc sách."
Lục Lan Châu là một hacker hàng đầu thế giới, trong biệt thự có hai phòng sách, có một phòng là phòng sách đã được mã hóa, chỉ có thể mở khóa bằng vân tay của anh ta, những lúc bận làm việc anh ta sẽ đưa tôi vào cùng. Phòng còn lại có tất cả các loại sách và tạp chí thời trang từ khắp nơi trên thế giới.
Căn phòng trước, Lục Lan Châu những lúc bình thường chắc chắn sẽ không cho tôi vào, nhưng căn phòng sau được xây dựng đặc biệt dành cho tôi, và anh ta không có lý do gì không cho tôi vào.
"Đi đi, đợi mì chín tôi sẽ gọi em."
Được sự cho phép, tôi rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, bước vào phòng sách, chọn một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trên giá sách và tập trung xem phần tóm tắt nội dung.
Sau khi nghe tiếng Lục Lan Châu đi xuống cầu thang, tôi nhanh chóng đặt cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trở lại giá sách.
Mục đích của tôi là tìm những cuốn sách địa lý.
Tôi muốn tìm hiểu những thông tin liên quan đến địa hình rừng núi, hoặc liên quan đến kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã.
Thoát khỏi ngôi biệt thự có hệ thống giám sát chặt này chỉ là bước đầu tiên.
Sau khi thoát khỏi biệt thự, làm sao để trốn được Lục Lan Châu mới là bước thứ hai, cũng là điều mấu chốt.
Biệt thự này ở trong rừng, sau khi thoát khỏi biệt thự, cách tự cứu mình tốt nhất không phải là cầu cứu dọc đường, vì dù tôi có chạy thế nào cũng không nhanh bằng xe bốn bánh.
Sau khi Lục Lan Châu biết được tôi trốn thoát, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách chặn đường và sai người lái xe dọc đường truy lùng tôi.
Lần thứ ba trốn thoát, tôi đã nhận ra rằng các mối liên hệ cá nhân và khả năng bắt giữ của anh ta mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Tôi nghĩ, cách khả thi duy nhất là vượt qua rừng núi, dựa vào địa hình hoang dã để che giấu hành tung của bản thân, chờ thời cơ thích hợp mới tìm kiếm sự giúp đỡ.
Vì thế tôi muốn sử dụng sách để nâng cao kiến thức về kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã còn thiếu sót của mình.
Nếu có một ngày tôi thoát được, tôi cũng sẽ có đủ phương pháp và kỹ năng để sống sót tại nơi rừng núi không người này.
Ba lần trước, tôi đều thất bại vì không lên kế hoạch kỹ càng.
Vì thế lần thứ tư này, tôi cố gắng lập một kế hoạch hoàn hảo nhất.
Trên núi chắc chắn sẽ có thú dữ.
Nhưng tôi không sợ.
So với Lục Lan Châu, tôi càng mong chết dưới miệng thú dữ hơn.
Pt 7:
Tuy nhiên, điều khiến tôi thất vọng là, tuy phòng này có rất nhiều sách nhưng không cuốn nào là thứ tôi muốn tìm đọc.
Nhưng tôi cũng không thấy nản lòng vì điều đó.
Sẽ có rất nhiều cách để trốn thoát khỏi Lục Lan Châu, và luôn có khả năng nó sẽ thành công. Nếu tôi là người dễ dàng đánh mất khát vọng sinh tồn chỉ vì khó khăn và thất bại, thì tôi đã không bí mật tìm kiếm cơ hội để trốn khỏi biệt thự này trong suốt bảy năm trời.
Tôi không phủ nhận bản thân đã từng tuyệt vọng, đã cố gắng tìm mọi cách để kết thúc sinh mạng mình.
Nhưng sau khi nỗi tuyệt vọng lắng xuống, tôi bắt đầu phấn chấn trở lại, tự thôi miên bản thân, tôi sẽ đợi được đến ngày thoát khỏi tay Lục Lan Châu, ngày đó sẽ đến...
Cha ruột của tôi đã bỏ rơi tôi và mẹ trong nhiều năm, sau khi mẹ tôi qua đời, chính những fan hâm mộ đã luôn ở phía sau cổ vũ tôi.
Vì vậy, ba ngày trước, khi tôi nhìn thấy tin nhắn mà vị tổng biên tập kia gửi cho tôi trên cuốn tạp chí, trong lòng tôi ngập tràn niềm vui không sao tả nổi.
Bạn có biết hy vọng là gì không?
Là khi bạn rơi xuống biển, bạn vùng vẫy cầu cứu một cách tuyệt vọng, bạn muốn hít thở, nhưng rất nhiều nước cứ không ngừng tràn vào cơ thể từ miệng và mũi, bạn cảm thấy rất khó chịu, bạn muốn sống... nhưng nước biển lạnh lẽo cứ dần kéo bạn chìm xuống đáy.
Chính vào lúc này, nhiều giọng nói vang lên nói với bạn rằng, bạn không hề bị bỏ rơi, rằng vẫn luôn có người nghĩ về bạn.
Vì thế, hãy tiếp tục sống.
Bất luận thế nào, hãy tiếp tục sống!
Tôi không tìm thấy cuốn sách mình muốn tìm, cũng không muốn xuống lầu đối mặt với Lục Lan Châu, vì vậy tôi chỉ lấy cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vừa lật qua, ngồi trên chiếc ghế sô pha gần cửa sổ, cẩn thận đọc nó.
Trong thời gian này, tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung vào cuốn tiểu thuyết, không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Lục Lan Châu đứng khoanh tay dựa vào khung cửa, đứng đó một lúc vẫn không thấy tôi để ý liền mất kiên nhẫn, trong lời nói có chút bất bình: "Hoan Hoan, cuốn sách này có gì hay thế? Tôi đứng đây lâu như vậy mà em cũng không biết."
Bây giờ tôi mới nhận ra sự tồn tại của anh ta, chỉ “ừm” một tiếng đối phó.
"Đừng xem nữa, chúng ta đi ăn trước."
Tôi ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới giá sách, giơ tay đặt sách về vị trí cũ, Lục Lan Châu cầm lấy sách trong tay tôi, đặt lại trên giá sách.
Anh ta nắm tay tôi rồi nói: "Đi thôi."
Anh ta đi trước, tôi đi sau, dưới cái bóng to lớn của anh ta, cái bóng nhỏ bé của tôi đi theo phía sau.
——
Tôi ăn rất chậm, Lục Lan Châu thường đặt bát và đũa xuống trước.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, ăn xong sớm, đôi mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm khiến tôi có chút khó chịu: "Sao vậy, trên mặt em có gì bẩn à?"
Lục Lan Châu đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt chậm rãi mang theo ý cười: "Hoan Hoan, đây là lần đầu tiên em nói với tôi một câu dài như vậy."
Tôi ngẩn người.
Đúng, trong bảy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi không trả lời anh ta một cách qua loa lấy lệ, "ừm", "được", "em đây", "em biết rồi".
Tại sao lại như vậy?
Tôi chậm rãi đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh: "Anh, anh nhớ không, trước lúc em hai mươi ba tuổi, em đã luôn chủ động chia sẻ với anh những niềm vui, mỗi khi không vui cũng sẽ chủ động tìm đến anh, mỗi ngày em đều kể cho anh nghe thật nhiều chuyện trong cuộc sống của em. "
Nghe tôi nói một câu dài như vậy, Lục Lan Châu sững sờ.
Sau khi rời khỏi tầng hầm, tôi đã mất một thời gian dài để khả năng ngôn ngữ của mình trở lại bình thường.
“Nhưng anh ơi, sau này, anh đã thay đổi rồi.” Tôi giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, mí mắt rung rung, mơ màng ngẩng đầu lên, “Anh khiến em cảm thấy xa lạ, khiến em sợ hãi, anh nhốt em lại...”
Thấy tôi sụt sịt mũi muốn khóc, Lục Lan Châu hoảng sợ bước đến gần tôi, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt tôi, anh ta cau mày tự trách bản thân vì những việc sai trái mà anh đã làm với tôi, "Hoan Hoan, tất cả những việc trước kia đều là lỗi của anh, tha lỗi cho anh, được không? "
Chỉ cần tôi không thể hiện ra ý định chạy trốn trước mặt Luc Lan Châu, dù là ai đúng ai sai, anh ta cũng luôn dùng mọi cách dịu dàng nói xin lỗi tôi, sau đó dỗ dành và chiều theo ý tôi.
Tôi đã biết điều này từ lâu.
Chỉ là nỗi uất hận đeo bám trong lòng tôi bao nhiêu năm nay đã khiến tôi bỏ qua mất điều này.
Nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà tôi đọc đã nói như thế này khi đối mặt với kẻ thù, "Bản chất của việc mê hoặc kẻ thù không phải là phục tùng hắn một cách mù quáng, mà là giả vờ bị thuần phục, khiến hắn buông lỏng cảnh giác với bạn, sau đó chờ cơ hội hành động. ”
Từ lúc rời khỏi phòng sách, “giả vờ thuần phục”, bốn chữ này đã khắc sâu trong lòng tôi.
(Còn tiếp)
Tác giả :
A Tĩnh