Giả Vờ Không Quan Tâm
Chương 59
Mặc dù tuổi tác của Lý Dịch không xem là quá lớn, nhưng mà anh rất thành thục về phương diện xử sự, cho dù là ở ngoài hay ở trong, anh vẫn đều là người đứng đầu.
Chưa từng có ai dám chỉ tay năm ngón với chuyện anh làm.
Lần này đối mặt Đào Hinh.
Lần đầu tiên Lý Dịch có cảm giác bị người ta dạy dỗ, nhưng anh vẫn không thể làm gì nói gì.
Đào Túy nhảy cẫng lên, đỏ mặt phản bác: “Không có.”
Lý Dịch ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Cháu và em ấy vốn tâm linh tương thông.”
“Gặp mặt rồi cũng không thể thờ ơ đúng không?” Anh nói xong, nhìn Đào Hinh.
Đào Hinh cứng họng, đi xuống cầu thang, bà ấy chỉ Đào Túy, chắc chắn là bảo Đào Túy qua đây.
Đào Túy cũng không dám lưỡng lự, mặt vẫn đỏ, bịch bịch đi lên trước. Đào Hinh nắm cánh tay của cô, đi tới bên ghế sofa, cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo.
Đào Túy mím chặt môi.
Lý Dịch bị cướp vợ, cũng không dám nói gì, anh sửa sang cổ áo sơ mi, xoay người đi tới, ngồi xuống ghế sofa.
“Dì Hinh, mấy ngày nay dì có chỗ nào muốn đi không?”
Ý là muốn dẫn dì đi ra ngoài chơi.
Sau khi Đào Hinh ngồi xuống, nói: “Chuyện văn phòng vẫn chưa ổn thỏa, dì không có tâm trạng đi chơi.”
Lý Dịch ung dung rót trà, nói: “Chuyện này cứ giao cho cháu đi.”
Đào Hinh không lên tiếng, bà ấy nhìn con gái, Đào Túy bĩu môi, bẻ tay, tầm mắt nhìn lên người Lý Dịch. Sau đó lại bị ánh mắt của Đào Hinh ép quay lại.
Cô rất bất đắc dĩ, vùi trên ghế sofa, nói nhỏ: “Mẹ, chúng ta cũng không hiểu rõ Lê Thành, rất dễ bị mắc lừa.”
Đào Hinh búng trán cô.
“Á, đau.”
Lý Dịch bưng trà cho Đào Hinh: “Đúng vậy.”
Hai người này một trái một phải, tấn công hai bên khiến Đào Hinh muốn trợn trắng mắt, chứ đừng nhắc tới con bé Đào Túy, đúng là nổi loạn đến mức lợi hại.
Nếu không phải từ bé bà ấy không đánh Đào Túy, lúc này đã đánh rồi.
Bà ấy liếc mắt nhìn cô Lý.
Cô Lý ở bên kia, xua tay, ý là không tham dự.
Đào Hinh cũng cảm thấy làm khó người ta. Thật ra cô Lý cũng không quản lý được Lý Dịch, Đào Hinh lại liếc mắt nhìn Lý Dịch, người con trai có gương mặt lạnh lùng, cho dù ngồi thì khí thế cũng rất mạnh, nhưng mà lúc bưng trà cho bà ấy thì có thể nhìn ra sự kính trọng. Bà ấy lại nhìn đứa con gái nhỏ yếu và tùy hứng, nếu như đi theo Lý Dịch có thể được anh bảo vệ mãi, trái lại cũng không tệ.
Nhưng mà lỡ chia tay thì sao.
Đây là ép người ta trưởng thành.
Đào Hinh lại thu lại chút yếu lòng đó, bà nói: “Thôi, dì nhờ bạn bè tìm cho.”
Động tác của Lý Dịch ngừng một lát: “Vậy được.”
Anh không gò ép.
Đào Túy ở đối diện lại sắp khóc.
Không phải chứ.
Thế cũng không hề mềm lòng?
Cô còn muốn quyến rũ Lý Dịch cơ.
Aaaaaa.
Buổi chiều còn có thời gian, Đào Hinh chuẩn bị tự mình đi gặp người bạn tìm văn phòng cho bà ấy, kéo Đào Túy muốn cô đi cùng.
Đào Túy chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy.
Lý Dịch nói: “Dì Hinh, cháu đưa hai người đi.”
“Không cần, dì lái xe của cô cháu.” Đào Hinh từ chối.
Hôm nay Lý Dịch đụng rất nhiều đinh.
Anh nghe vậy, gật đầu: “Vậy dì chú ý an toàn, trên xe có định vị.”
“Cảm ơn.” Đào Hinh thúc giục Đào Túy đi lấy túi.
Đào Túy giậm chân, xoay người quay lại cầm. Cô ném túi xách ở cuối ghế sofa, cách Lý Dịch rất gần, cô nhìn Lý Dịch, cúi người cầm lấy. Lý Dịch hơi nghiêng người sang, thấp giọng nói: “Anh đi lấy quần áo cho em, tối nay tạm thời chúng ta đều ngủ ở đây.”
Hơi thở trên người anh truyền tới.
Mang mùi thuốc lá và hương thơm nhạt.
Đào Túy “ừm” một tiếng.
Kéo túi rồi đi.
Tâm trạng vui vẻ hơn, anh nói tối nay ngủ ở đây.
Anh cũng ở đây.
Bởi vì cô và mẹ không có nhà ở Lê Thành, đi đi về về cũng chỉ có thể ở nhà cô Lý.
Có Đào Hinh để ý, Lý Dịch cũng không dám làm gì cô gái, đôi mắt nhìn cô đi về phía Đào Hinh, nhìn họ ra ngoài, anh dựa ra sau, vắt chéo chân dài.
Ít nhiều có hơi sốt ruột.
Cô Lý ngồi ở bên quầy rượu, cười nói: “Làm sao thế?”
Lý Dịch không nói tiếng nào, anh cầm điếu thuốc lên, châm thuốc.
Nghiêng đầu ngậm điếu thuốc.
Làm sao?
Lần đầu tiên trong đời thấy sợ.
Cô Lý có rất nhiều xe, Đào Hinh chọn một chiếc xe nhỏ màu trắng, nhãn hiệu rất bình thường. Sau khi Đào Túy ngồi vào ghế lái phụ, cô bĩu môi, vẫn còn mang tâm sự.
Bình thường cô cũng sẽ như vậy, nhưng rất ít, sẽ khá chừng mực.
Nhưng ở bên cạnh Đào Hinh, cô có chút không sợ sệt.
Đào Hinh nhìn cô, chậc chậc hai tiếng: “Được rồi, đi với mẹ mà còn mang vẻ mặt đó?”
“Mẹ biết rõ là không phải.” Đào Túy đen mặt nói.
Đào Hinh cười, không lên tiếng.
Khởi động xe, lái đến trung tâm thành phố.
Bà ấy và người bạn hẹn ở quán cà phê, người bạn cũng là mẹ độc thân, bây giờ làm đại lý tiêu thụ phương diện bất động sản. Lúc thấy Đào Túy, bà ấy “ai da” một tiếng: “Con gái bà đẹp quá.”
“Hơn nữa có hơi quen.”
Đào Túy lấy lại vẻ mặt không tình nguyện, lễ phép gọi một tiếng “dì”.
Sau khi Đào Hinh ngồi xuống, nói: “Con bé là streamer.”
“Streamer à? Con trai tôi rất thích xem, ha ha ha, chẳng trách trông quen, chắc chắn tôi cũng từng xem livestream của Đào Túy.” Tề Mi khuấy cà phê, mỉm cười.
Đào Túy hơi đỏ mặt: “Dì, cháu chỉ là một streamer nhỏ.”
Tề Mi cười mà nói khiêm tốn rồi.
Sau đó bà ấy và Đào Hinh bắt đầu nói tới chuyện chính.
Bởi vì Tề Mi mang theo nhiều tài liệu tới, cho nên sẽ gửi tin luôn cho chủ doanh nghiệp, dò hỏi.
Đào Túy ngồi trên ghế, nhàm chán chơi điện thoại.
Cô gửi tin nhắn cho Lý Dịch.
[Anh, anh còn ở nhà không?]
Lý Dịch: [Anh ra ngoài rồi.]
[Anh đi đâu?]
Lý Dịch: [Đến công ty một chuyến.]
Đào Túy cắn môi dưới, soạn tin.
[Anh, em nhớ anh.]
[Em muốn tiếp tục chuyện đêm hôm đó.]
Sau khi gửi xong, mặt cô nóng ran, đâu có cô gái nào không biết xấu hổ như cô.
Qua mấy phút sau.
Lý Dịch: [Được.]
Được cái gì chứ.
Mặt Đào Túy đỏ hơn, cô cúi đầu cười khanh khách. Đào Hinh nghe thấy liếc nhìn cô, Đào Túy vội xoá hai tin nhắn phía trước, Đào Hinh híp mắt, ngược lại không thấy.
Nhưng mà nhất định biết cô đang nhắn tin với Lý Dịch.
Lúc này.
Một giọng nam truyền tới: “Mẹ?”
Đào Túy ngẩng đầu.
Thấy Tề Tưởng, cô sửng sốt, chỉ thấy dì Tề Mi “ơi” một tiếng, cũng hơi kinh ngạc: “Tại sao con lại ở đây?”
Ánh mắt của Tề Tưởng nhìn lên gương mặt của Đào Túy, sau đó thu lại, nói với Tề Mi: “Con vừa đi chơi với bạn, đây là dì Đào Hinh sao ạ?”
Tề Tưởng gọi Đào Hinh một tiếng “dì”.
Cậu ta lịch sự tuấn tú, một thiếu niên nhanh nhẹn.
Đào Hinh đáp lại, nói với Tề Mi: “Trước đây nghe nói con trai bà học đại học Lê Thành, cùng với Đào Túy đó.”
“Đúng rồi, tôi quên mất chuyện này, hai đứa đều cùng trường đại học, hai đứa từng gặp nhau ở trường chưa?”
Hai bà mẹ mỉm cười nhìn hai đứa con.
Không chỉ gặp.
Còn từng được theo đuổi.
Đào Túy nhếch môi, có hơi lúng túng.
Tề Tưởng cũng vậy, cậu ta ngồi xuống, nói: “Từng gặp ạ.”
Còn chưa dứt lời, Đào Túy đã hung dữ liếc cậu ta, ý bảo cậu ta im miệng, đừng nói chuyện. Tề Tưởng mở miệng, lại nghĩ tới người đàn ông lạnh lùng trong chiếc Land Rover, cuối cùng nuốt lời về.
Tề Mi lại tò mò: “Thật sự từng gặp? Vậy con từng xem livestream của Đào Túy chưa?”
“Có ạ.” Tề Tưởng nói.
Đào Hinh cười nói: “Vậy cũng trùng hợp quá.”
Bà ấy có ánh mắt sắc bén, nhìn dáng vẻ của Đào Túy, rồi nhìn đôi mắt không dời đi của Tề Tưởng, bà ấy nhíu mày liếc Đào Túy, xem ra Tề Tưởng cũng không đơn giản chỉ là người qua đường.
Chắc từng theo đuổi Đào Túy.
Lại nghĩ đến Lý Dịch, có thể quá trình theo đuổi bị ngăn cản.
Đào Hinh tỉnh bơ quan sát Tề Tưởng trước mắt lần nữa.
Áo đen quần jean, da rất trắng, nhã nhặn lịch sự, trẻ tuổi đẹp trai. Đối mặt với sự quan sát của bà ấy, Tề Tưởng cũng hơi ngại ngùng, cậu ta chỉnh tư thế, ngồi thẳng.
So sánh hai bên.
Thái độ của Lý Dịch rất thận trọng.
Cậu bé trẻ tuổi dù sao vẫn trẻ, không hề giấu được tâm sự.
Nếu như đổi thành Lý Dịch, nếu không phải Đào Túy gửi nhầm tin nhắn wechat, anh muốn giấu chắc chắn rất dễ dàng. Đào Hinh cười cười mà thu tầm mắt, trò chuyện bước tiến hành tiếp theo với Tề Mi.
Tề Mi gọi mấy cuộc điện thoại, đều không có kết quả.
Hôm nay chủ doanh nghiệp cứ như bỗng nhiên biến mất hết rồi.
Bà ấy nhíu chân mày: “Thật kỳ lạ, không gọi điện được cho họ, buổi sáng vẫn được mà.”
Đào Hinh có hơi thất vọng: “Không sao, gọi lại đi.”
Sau khi về công ty, Lý Dịch và thường vụ với phó tổng giám đốc tiếp tục cuộc họp bị cắt đứt vào buổi sáng, lần này chủ yếu nói có mấy công ty đã hoàn thành đầu tư lần một.
Dựa theo tố chất của công ty, chuẩn bị chọn một công ty giúp đỡ đưa ra thị trường.
Ba công ty khác định dùng tiền thúc đẩy, gia tăng giá trị vốn liếng, sau đó bán đi.
Nói được một nửa.
Giang Sách nhận được tin tức, thấp giọng nói với Lý Dịch: “Cả buổi chiều mẹ vợ của anh vẫn tìm chủ doanh nghiệp.”
Lý Dịch “ừ” một tiếng.
Giang Sách mở ra một đoạn video, cho Lý Dịch xem.
“Họ đang nói chuyện.”
Chính là video của Đào Hinh và Tề Mi, rồi sau đó còn có Đào Túy cúi đầu chơi điện thoại, tiếp theo liếc sang bên cạnh.
Người con trai trẻ tuổi đẹp trai kia lọt vào ống kính.
Lý Dịch híp mắt: “Ai đây?”
“Không biết, video này là tôi vừa hỏi xin Đào Túy.”
Sắc mặt Lý Dịch sa sầm.
À.
Tề Tưởng.
Đào Hinh cứ muốn mời Tề Mi ăn cơm, bốn người bèn chuyển đến nhà hàng Trung bên cạnh. Con người Tề Tưởng lịch sự lễ phép, nhưng mà đối mặt người lớn tuổi thì ít nhiều cũng có hơi ngượng ngùng.
Không dám thể hiện quá mức ở trước mặt Đào Hinh, thật ra cậu ta muốn kết bạn wechat của Đào Túy, cũng không dám.
Lúc Đào Hinh đối phó Lý Dịch, đều rất trực tiếp.
Biểu hiện của Lý Dịch rất mạnh mẽ.
So sánh thì Tề Tưởng quả thật trẻ.
Đào Hinh lại nhìn Tề Tưởng.
Cũng không biết có phải do lời mà Đào Túy nói lúc trưa, bây giờ so sánh lần nữa, bà ấy lại vừa ý kiểu con rể như Lý Dịch hơn. Đương nhiên, dưới tình huống không chia tay.
Điều này làm cho Đào Hinh rất bất đắc dĩ.
Đào Túy cũng rất nhàm chán, cô ngồi bên Đào Hinh không nói chuyện cả buổi chiều, còn phải thường xuyên đối mặt với Tề Tưởng, cô thật sự muốn đi.
“Đúng rồi, gần đây Đào Túy có livestream gì không?” Tề Mi cười hỏi Đào Túy: “Có phải trước đây cháu đến núi Hổ Lan không?”
Đào Túy lấy lại tinh thần, cười nói: “Dạ, đúng vậy, gần đây phải chuẩn bị livestream sản phẩm mới.”
Tề Tưởng nói: “Lần cậu livestream ở núi Hổ Lan rất xuất sắc.”
Khen xong, tầm mắt của cậu ta vẫn ở trên người Đào Túy.
Đào Túy cười cười: “Tạm được.”
Lại không muốn nói chuyện, a a a a, muốn đi quá.
Ăn cơm tối xong.
Sắp đến lúc tạm biệt, rốt cuộc Tề Tưởng lấy dũng khí: “Đào Túy, thêm wechat nhé?”
Đào Túy im lặng một lát.
Cô nhìn về phía Đào Hinh.
Tề Mi bên cạnh cũng cười dịu dàng, dáng vẻ rất đồng ý.
Đào Hinh ấn mũi Đào Túy: “Tề Tưởng người ta muốn nói chuyện với con đó.”
Đào Túy rất muốn trợn trắng mắt, cô cười nói: “ Được.”
Sau đó, cô mở mã QR ra, đưa cho Tề Tưởng.
Tề Tưởng kết bạn.
Hai người lớn đều đang nhìn.
Đào Túy chỉ có thể xác nhận.
Tề Mi bật cười, nói: “Tề Tưởng là sinh viên năm tư rồi, Đào Túy có gì không biết thì có thể hỏi thằng bé.”
Đào Túy gật đầu: “À, vâng ạ.”
“Vậy chúng tôi đi trước đây?” Tề Mi vỗ vai con trai, nói với Đào Hinh. Đào Hinh cười nói: “Lái xe từ từ.”
Tề Tưởng cũng nói: “Dì Đào, Đào Túy, tạm biệt.”
Chân mày của cậu ta mang niềm vui.
Vì kết bạn với Đào Túy mà vui vẻ.
Trước đây Đào Túy vẫn luôn không chịu kết bạn với cậu ta.
Đào Túy: “Tạm biệt.”
Sau khi nhìn họ đi, Đào Hinh kéo tay của con gái đi xuống tầng, sau đó lên xe, Đào Túy ngồi bên ghế lái phụ, nhìn số của Tề Tưởng, thầm nghĩ sao Tề Tưởng vẫn muốn kết bạn với cô.
Là cô nói chưa rõ ràng sao.
Đào Hinh khởi động xe, lái ra ngoài tầng hầm đỗ xe.
Màn đêm buông xuống.
Hàng nghìn ánh đèn bao phủ Lê Thành.
Đào Hinh nói: “Con thật sự chưa từng gặp Tề Tưởng ở trường học?”
Đào Túy nói theo phản xạ: “Chưa ạ.”
Đào Hinh cười nhạt: “Con nói dối.”
Đào Túy: “…”
Rất lâu, cô lẩm bẩm: “Mẹ, con không thích kiểu như Tề Tưởng.”
Đào Hinh: “…”
Rất nhanh đã tới Townhouse, xe đi qua cửa nhà họ Tần. Đào Túy nhìn căn biệt thự trống không trước mắt, lại nhìn Đào Hinh, Đào Hinh yên lặng lái xe, không nhìn nhà họ Tần lấy một cái.
Đào Túy đột nhiên có hơi đau lòng cho mẹ.
Sau khi dừng xe ở ga-ra, cô cởi đai an toàn, nhào vào trong lòng Đào Hinh.
Đào Hinh đỡ cô: “Con làm gì vậy? Định nói chuyện giữa con và Tề Tưởng đúng không? Hay là đột nhiên nhận ra tình cảm giữa con và Lý Dịch phải suy nghĩ lại?”
Đào Túy: “….”
“Không phải.”
“Tình cảm giữa con và anh trai, không có gì để suy nghĩ.”
Đào Túy suy nghĩ giây lát còn nói: “Trước khi mẹ tới, con và anh ấy đã từng chia tay một lần.”
“Cái gì?”
Đào Hinh đẩy Đào Túy ra.
Nhìn chằm chằm cô: “Con nói lại lần nữa.”
Sau khi Đào Túy ngồi vững, nhìn nhà để xe dưới hầm yên tĩnh mới nói chi tiết chuyện chia tay, sau đó còn nói nguyên nhân của mình, cuối cùng cô bảo: “Mẹ không biết lúc ấy anh trai uống rượu, rất sa sút tinh thần, con thấy cũng đau lòng.”
“Sau đó ban ngày con đã đến công ty của anh ấy, con nói kế toán đó đẹp, anh trai đã đuổi cô ta luôn.”
“Anh ấy sợ con không yên lòng.”
Qua hồi lâu, Đào Hinh không nói chuyện.
Tính tình của Đào Túy, thật sự rất dễ dàng xuất hiện kiểu mất đi bản thân.
Ngược lại không ngờ cô giải quyết nhanh như vậy, thật ra bà ấy cũng biết rõ hôn nhân đầu tiên của Lý Dịch, lúc đầu cô Lý đã mắng chửi đến mức trời cũng sắp sập ở wechat.
Bà ấy cho rằng con gái cũng rất bất bình cho Lý Dịch.
Hồi đó Tần Hải Chi ngoại tình thì bà ấy rất đau khổ, tin rằng tình huống của Lý Dịch cũng không khác lắm. Nhưng mà những điều này không thể xem như lý do mềm lòng, bà ấy nhíu mày thật sâu mà suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng.
Đào Hinh xoay người xuống xe, nói: “Con cũng mau xuống xe đi, trong ga-ra oi bức.”
Đào Túy đợi mãi mà không đợi được sự dao động của Đào Hinh, tức giận giậm chân, sau khi xuống xe còn trừng mắt nhìn mẹ mình. Nói thật, Đào Hinh càng như vậy, cô càng nhớ Lý Dịch.
Hơn nữa, thật ra cô cũng sợ vì quan hệ của Đào Hinh, mà Lý Dịch thật sự muốn nói chia tay.
Mặc dù, cô cảm thấy sẽ không lớn, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghĩ đến chỗ không tốt.
Về đến nhà.
Cô Lý đã tắm xong, ngồi ở bên cửa sổ sát đất nghe nhạc uống rượu vang, xem cổ phiếu bên nước Mỹ. Bà ấy thấy họ quay lại, cười nói: “Túy Túy, Lý Dịch cho người đưa quần áo của con lên tầng rồi.”
Đào Túy “ồ” một tiếng, cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ rất thoải mái đó.”
“Ha ha ha ha, con qua đây, uống với mẹ nuôi.”
Đào Túy nói: “Con tắm xong sẽ xuống.”
Nói xong, cô lập tức “bịch bịch bịch” lên tầng.
Đào Hinh để chìa khóa xe xuống, liếc mắt nhìn bóng lưng của con gái, sau đó đi tới uống rượu với Lý Duyệt Đình, xem cổ phiếu.
Phòng của Đào Túy sát phòng của Đào Hinh, cô biết nhất định tối nay phải ngủ cùng Đào Hinh, cô mở vali ra, bên trong là quần áo được dì Lưu chuẩn bị.
Còn mang tới váy ngủ mà Lý Dịch tặng cô.
Đào Túy hài lòng cầm lên, đi tắm, trước khi đi vào, cô gửi tin nhắn wechat cho Lý Dịch.
[Anh, bao giờ anh về?]
Lý Dịch: [Một giờ sau.]
Đào Túy “ồ” một tiếng, gửi tin nói: [Em chờ anh.]
Sau đó, cô vào phòng tắm. Tắm xong, cô lập tức xuống tầng uống rượu với cô Lý. Cô Lý đang xem cổ phiếu, năm nay bà ấy ngoài bốn mươi, nhưng nhìn giống như ba mươi, vóc dáng lại đẹp, da cũng đẹp, Đào Túy cảm thấy da bà ấy cũng có thể so sánh với da mình.
Đào Hinh cũng lên tầng tắm rửa.
Tắm xong rồi xuống, cô Lý cũng đi tắm, qua khoảng nửa tiếng, cô Lý cũng đi xuống.
Ba người ngồi tiếp tục uống rượu.
Cô Lý đang dạy Đào Hinh xem cổ phiếu.
Đào Túy ngồi trên ghế sofa chơi trò chơi, tối nay cô hẹn Tiêu Mục, đáng tiếc Tiêu Mục không có thời gian, cô chỉ có thể chơi một mình, cũng hơi nhàm chán.
Ngoài cửa truyền tới tiếng xe.
Đèn xe lóe một cái trên đất, tiếp, tiếng bước chân truyền tới.
Lý Dịch mặc âu phục giày da, nhìn về bên này.
Đào Túy theo bản năng ngồi thẳng người.
Lý Dịch cởi áo khoác âu phục xuống, nới lỏng cà vạt, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, sau đó chào hỏi cô Lý và Đào Hinh.
“Cô, dì Hinh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Đào Hinh liếc mắt nhìn anh.
Lý Dịch người cao chân dài, sơ vin áo sơ mi dưới eo, anh đi tới, cũng rót một ly rượu vang, sau đó đi qua bên này, mời họ.
Cô Lý tùy ý nâng ly.
Đào Hinh bưng lên, cũng nâng ly.
Đào Túy ngồi thẳng, chạm ly rượu với ly của anh.
Anh đứng, cô ngồi.
Tầm mắt quấn cùng một chỗ, Đào Túy hơi đỏ mặt mà nhấp miệng ly.
Anh cúi người.
Có thể thấy đường cong của bắp thịt.
Lý Dịch mời rượu xong, ngửa đầu uống một hớp, yết hầu chuyển động.
Sau đó, anh nói: “Mọi người uống đi.”
Xoay người đặt ly rượu trong tủ rượu, cầm áo khoác âu phục lên tầng. Anh ung dung kéo cổ áo xuống, từ xa vẫn có thể thấy anh cởi nút áo.
Lạnh lùng, cương ngạnh.
Đào Túy lập tức đã có chút ngồi không yên.
Nhưng mà Đào Hinh nhìn chằm chằm ở bên cạnh.
Đào Túy chỉ có thể nản lòng mà ngồi dựa vào ghế, tiếp tục chơi điện thoại.
Lý Dịch gửi tin nhắn cho cô.
[Anh đi tắm.]
Đào Túy: [Ừ.]
Lý Dịch: [Bà xã, anh nhớ em.]
Đào Túy suýt chút nữa đứng lên, Đào Hinh nhìn chằm chằm cô, Đào Túy chỉ đành lại ngồi xuống, nhoài người lên tay vịn, than thở.
Cô Lý thấy vậy, cảm thấy đáng thương.
Bà ấy sát lại gần Đào Hinh, thấp giọng nói: “Nếu không thì để hai đứa thử xem?”
“Bà nói, ở Lê Thành này, còn có người đàn ông tốt hơn cháu tôi sao?”
Đào Hinh: “Nhất định là có.”
“Nhưng mà hai người vẫn chưa gặp được.” Cô Lý chỉ xuống bàn, nói: “Có tiền mà không đẹp trai như thằng bé, đẹp trai mà không một lòng như thằng bé, một lòng mà không có tiền như thằng bé.”
“Thằng bé chiếm cả ba, vẫn không được à?”
Đào Hinh liếc bà ấy: “Được, đương nhiên được, hoàn hảo như vậy, con gái tôi chịu nổi sao?”
Cô Lý trợn trắng mắt.
Ngược lại cũng không khuyên nữa.
Cũng đúng.
Ai biết sau này thế nào.
Nếu Đào Túy đã chín chắn, vậy chắc Đào Hinh hoàn toàn đồng ý, cô gái có thể quyết định số phận của mình vẫn sẽ yên tâm hơn.
Lại nhìn dáng vẻ của Đào Túy, rõ ràng còn cần trưởng thành.
Bà ấy hơi chần chừ, nói: “Nếu Triệu Kiều ở đây, chắc chắn sẽ nói với bà.”
“Để Lý Dịch cưng chiều vẫn không được.”
“Chắc Tô Thiến cũng nghĩ như vậy.”
“Cưng chiều à, cưng chiều đến chết, sẽ khiến Đào Túy luôn sống ở tháp ngà, vừa hay Lý Dịch che gió che mưa cho con bé.” Cô Lý vừa nói vừa cười.
Bà ấy còn vừa chú ý vẻ mặt của Đào Hinh.
Đào Hinh nghe như vậy, im lặng một lúc.
Ngồi thêm một lúc, Đào Túy đột nhiên ngáp ngủ, Đào Hinh thấy cô buồn ngủ như vậy thì hơi do dự, vẫn nói: “Đi lên tầng ngủ, ngày mai con có tiết không?”
Đào Túy dựa vào vai bà ấy: “Mẹ phí lời, đương nhiên là có.”
“Vậy đi ngủ đi, ngày mai mẹ đưa con đến trường.” Đào Hinh nói xong, đỡ con gái dậy.
Đào Túy “ồ” một tiếng, nhìn cầu thang mà hận không thể chạy như bay tới. Lý Dịch vừa đi lên, sau khi tắm thì mãi không xuống, chắc đang làm việc ở phòng làm việc.
Đào Hinh đi cùng con gái lên tầng, đẩy cửa phòng mình ra, đưa cô đi vào.
“Tối nay ngủ chung với mẹ.”
Đào Túy: “Con biết rồi.”
Cô nằm sấp trên giường, kéo chăn che mình.
Đào Hinh đứng ở mép giường nhìn cô một lúc, vỗ vỗ đầu cô.
Đóng cửa.
Đào Túy chợt mở mắt ra, cầm điện thoại, soạn tin.
[Anh?]
Lý Dịch: [Về phòng của em.]
Đào Túy vui mừng đứng dậy, có hơi choáng váng, cô xoa xoa trán, rón rén mở cửa, bên ngoài yên tĩnh, cửa phòng của cô đóng chặt.
Cô đi tới, mở cửa.
Lý Dịch chống đầu gối, đang xem điện thoại trên ghế sofa, ngước mắt nhìn cô.
Thuận tiện đặt điện thoại trên bàn trà.
Đào Túy trở tay đóng cửa, khóa lại, nhào vào trong lòng anh.
Trực tiếp to gan ngồi trên đùi anh, Lý Dịch ngửa mặt ra sau, nhướng mày, Đào Túy cười rồi cúi đầu hôn anh.
“Anh.”
Anh đã thay đồ ngủ.
Đồ ngủ màu đen đậm nhìn rất hấp dẫn.
Lý Dịch để mặc cho cô hôn mấy cái, sau đó, ngón tay ấn eo cô, kéo đến bên này. Cơ thể của Đào Túy dán chặt với anh, Lý Dịch giữ cổ cô, thấp giọng hỏi: “Hôm nay gặp Tề Tưởng sao?”
Đào Túy sửng sốt: “Hả?” Sau đó, cô nhớ ra hình như mình đã quay video cho Giang Sách, cô “à” một tiếng, vùi trên vai anh nói: “Mẹ anh ta và mẹ em là bạn.”
Lý Dịch nhướng mày.
Lạnh lùng.
Anh hôn gò má cô: “Vậy em và cậu ta còn có tiếp xúc khác không?”
Đào Túy suy nghĩ giây lát, lắc đầu.
Lý Dịch nghiêng đầu nhìn cô, xem là tin tưởng cô.
Hai người ôm nhau, Đào Túy cảm thấy hơi nóng, xê dịch trên người anh. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh, chúng ta có tiếp tục không.”
Ánh mắt của Lý Dịch nhìn vào gương mặt đỏ ửng của cô.
Rất lâu sau, anh cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng nói rất thấp: “Em muốn tiếp tục thế nào?”
Đào Túy: “Em không biết.”
Lý Dịch dùng một tay ôm eo cô, tay còn lại đặt trên chân dài của cô, nói: “Vậy đ để anhthử xem.”
Gương mặt của Đào Túy hơi đỏ.
Thử thế nào?
Tiếp theo, đầu ngón tay của anh di chuyển, môi mỏng hôn cô, không cho cô né tránh. Đào Túy chỉ thấy hai cảm giác nóng lạnh cùng kéo tới, khoảnh khắc đâm vỡ đó, cô cảm thấy hơi đau, nhưng lại mặc kệ. Tiếp đó, cô dựa trên bả vai anh, chỉ còn lại hơi thở và răng để cắn, Lý Dịch nghiêng đầu hôn cô, vẻ mặt mang theo dục vọng.
Tay cũng không dừng lại, lấy lòng cô.
Đào Túy cắn răng nói bên tai anh: “Anh, anh thật giỏi.”
Lý Dịch: “…”
Chưa từng có ai dám chỉ tay năm ngón với chuyện anh làm.
Lần này đối mặt Đào Hinh.
Lần đầu tiên Lý Dịch có cảm giác bị người ta dạy dỗ, nhưng anh vẫn không thể làm gì nói gì.
Đào Túy nhảy cẫng lên, đỏ mặt phản bác: “Không có.”
Lý Dịch ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Cháu và em ấy vốn tâm linh tương thông.”
“Gặp mặt rồi cũng không thể thờ ơ đúng không?” Anh nói xong, nhìn Đào Hinh.
Đào Hinh cứng họng, đi xuống cầu thang, bà ấy chỉ Đào Túy, chắc chắn là bảo Đào Túy qua đây.
Đào Túy cũng không dám lưỡng lự, mặt vẫn đỏ, bịch bịch đi lên trước. Đào Hinh nắm cánh tay của cô, đi tới bên ghế sofa, cúi đầu dùng ánh mắt cảnh cáo.
Đào Túy mím chặt môi.
Lý Dịch bị cướp vợ, cũng không dám nói gì, anh sửa sang cổ áo sơ mi, xoay người đi tới, ngồi xuống ghế sofa.
“Dì Hinh, mấy ngày nay dì có chỗ nào muốn đi không?”
Ý là muốn dẫn dì đi ra ngoài chơi.
Sau khi Đào Hinh ngồi xuống, nói: “Chuyện văn phòng vẫn chưa ổn thỏa, dì không có tâm trạng đi chơi.”
Lý Dịch ung dung rót trà, nói: “Chuyện này cứ giao cho cháu đi.”
Đào Hinh không lên tiếng, bà ấy nhìn con gái, Đào Túy bĩu môi, bẻ tay, tầm mắt nhìn lên người Lý Dịch. Sau đó lại bị ánh mắt của Đào Hinh ép quay lại.
Cô rất bất đắc dĩ, vùi trên ghế sofa, nói nhỏ: “Mẹ, chúng ta cũng không hiểu rõ Lê Thành, rất dễ bị mắc lừa.”
Đào Hinh búng trán cô.
“Á, đau.”
Lý Dịch bưng trà cho Đào Hinh: “Đúng vậy.”
Hai người này một trái một phải, tấn công hai bên khiến Đào Hinh muốn trợn trắng mắt, chứ đừng nhắc tới con bé Đào Túy, đúng là nổi loạn đến mức lợi hại.
Nếu không phải từ bé bà ấy không đánh Đào Túy, lúc này đã đánh rồi.
Bà ấy liếc mắt nhìn cô Lý.
Cô Lý ở bên kia, xua tay, ý là không tham dự.
Đào Hinh cũng cảm thấy làm khó người ta. Thật ra cô Lý cũng không quản lý được Lý Dịch, Đào Hinh lại liếc mắt nhìn Lý Dịch, người con trai có gương mặt lạnh lùng, cho dù ngồi thì khí thế cũng rất mạnh, nhưng mà lúc bưng trà cho bà ấy thì có thể nhìn ra sự kính trọng. Bà ấy lại nhìn đứa con gái nhỏ yếu và tùy hứng, nếu như đi theo Lý Dịch có thể được anh bảo vệ mãi, trái lại cũng không tệ.
Nhưng mà lỡ chia tay thì sao.
Đây là ép người ta trưởng thành.
Đào Hinh lại thu lại chút yếu lòng đó, bà nói: “Thôi, dì nhờ bạn bè tìm cho.”
Động tác của Lý Dịch ngừng một lát: “Vậy được.”
Anh không gò ép.
Đào Túy ở đối diện lại sắp khóc.
Không phải chứ.
Thế cũng không hề mềm lòng?
Cô còn muốn quyến rũ Lý Dịch cơ.
Aaaaaa.
Buổi chiều còn có thời gian, Đào Hinh chuẩn bị tự mình đi gặp người bạn tìm văn phòng cho bà ấy, kéo Đào Túy muốn cô đi cùng.
Đào Túy chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy.
Lý Dịch nói: “Dì Hinh, cháu đưa hai người đi.”
“Không cần, dì lái xe của cô cháu.” Đào Hinh từ chối.
Hôm nay Lý Dịch đụng rất nhiều đinh.
Anh nghe vậy, gật đầu: “Vậy dì chú ý an toàn, trên xe có định vị.”
“Cảm ơn.” Đào Hinh thúc giục Đào Túy đi lấy túi.
Đào Túy giậm chân, xoay người quay lại cầm. Cô ném túi xách ở cuối ghế sofa, cách Lý Dịch rất gần, cô nhìn Lý Dịch, cúi người cầm lấy. Lý Dịch hơi nghiêng người sang, thấp giọng nói: “Anh đi lấy quần áo cho em, tối nay tạm thời chúng ta đều ngủ ở đây.”
Hơi thở trên người anh truyền tới.
Mang mùi thuốc lá và hương thơm nhạt.
Đào Túy “ừm” một tiếng.
Kéo túi rồi đi.
Tâm trạng vui vẻ hơn, anh nói tối nay ngủ ở đây.
Anh cũng ở đây.
Bởi vì cô và mẹ không có nhà ở Lê Thành, đi đi về về cũng chỉ có thể ở nhà cô Lý.
Có Đào Hinh để ý, Lý Dịch cũng không dám làm gì cô gái, đôi mắt nhìn cô đi về phía Đào Hinh, nhìn họ ra ngoài, anh dựa ra sau, vắt chéo chân dài.
Ít nhiều có hơi sốt ruột.
Cô Lý ngồi ở bên quầy rượu, cười nói: “Làm sao thế?”
Lý Dịch không nói tiếng nào, anh cầm điếu thuốc lên, châm thuốc.
Nghiêng đầu ngậm điếu thuốc.
Làm sao?
Lần đầu tiên trong đời thấy sợ.
Cô Lý có rất nhiều xe, Đào Hinh chọn một chiếc xe nhỏ màu trắng, nhãn hiệu rất bình thường. Sau khi Đào Túy ngồi vào ghế lái phụ, cô bĩu môi, vẫn còn mang tâm sự.
Bình thường cô cũng sẽ như vậy, nhưng rất ít, sẽ khá chừng mực.
Nhưng ở bên cạnh Đào Hinh, cô có chút không sợ sệt.
Đào Hinh nhìn cô, chậc chậc hai tiếng: “Được rồi, đi với mẹ mà còn mang vẻ mặt đó?”
“Mẹ biết rõ là không phải.” Đào Túy đen mặt nói.
Đào Hinh cười, không lên tiếng.
Khởi động xe, lái đến trung tâm thành phố.
Bà ấy và người bạn hẹn ở quán cà phê, người bạn cũng là mẹ độc thân, bây giờ làm đại lý tiêu thụ phương diện bất động sản. Lúc thấy Đào Túy, bà ấy “ai da” một tiếng: “Con gái bà đẹp quá.”
“Hơn nữa có hơi quen.”
Đào Túy lấy lại vẻ mặt không tình nguyện, lễ phép gọi một tiếng “dì”.
Sau khi Đào Hinh ngồi xuống, nói: “Con bé là streamer.”
“Streamer à? Con trai tôi rất thích xem, ha ha ha, chẳng trách trông quen, chắc chắn tôi cũng từng xem livestream của Đào Túy.” Tề Mi khuấy cà phê, mỉm cười.
Đào Túy hơi đỏ mặt: “Dì, cháu chỉ là một streamer nhỏ.”
Tề Mi cười mà nói khiêm tốn rồi.
Sau đó bà ấy và Đào Hinh bắt đầu nói tới chuyện chính.
Bởi vì Tề Mi mang theo nhiều tài liệu tới, cho nên sẽ gửi tin luôn cho chủ doanh nghiệp, dò hỏi.
Đào Túy ngồi trên ghế, nhàm chán chơi điện thoại.
Cô gửi tin nhắn cho Lý Dịch.
[Anh, anh còn ở nhà không?]
Lý Dịch: [Anh ra ngoài rồi.]
[Anh đi đâu?]
Lý Dịch: [Đến công ty một chuyến.]
Đào Túy cắn môi dưới, soạn tin.
[Anh, em nhớ anh.]
[Em muốn tiếp tục chuyện đêm hôm đó.]
Sau khi gửi xong, mặt cô nóng ran, đâu có cô gái nào không biết xấu hổ như cô.
Qua mấy phút sau.
Lý Dịch: [Được.]
Được cái gì chứ.
Mặt Đào Túy đỏ hơn, cô cúi đầu cười khanh khách. Đào Hinh nghe thấy liếc nhìn cô, Đào Túy vội xoá hai tin nhắn phía trước, Đào Hinh híp mắt, ngược lại không thấy.
Nhưng mà nhất định biết cô đang nhắn tin với Lý Dịch.
Lúc này.
Một giọng nam truyền tới: “Mẹ?”
Đào Túy ngẩng đầu.
Thấy Tề Tưởng, cô sửng sốt, chỉ thấy dì Tề Mi “ơi” một tiếng, cũng hơi kinh ngạc: “Tại sao con lại ở đây?”
Ánh mắt của Tề Tưởng nhìn lên gương mặt của Đào Túy, sau đó thu lại, nói với Tề Mi: “Con vừa đi chơi với bạn, đây là dì Đào Hinh sao ạ?”
Tề Tưởng gọi Đào Hinh một tiếng “dì”.
Cậu ta lịch sự tuấn tú, một thiếu niên nhanh nhẹn.
Đào Hinh đáp lại, nói với Tề Mi: “Trước đây nghe nói con trai bà học đại học Lê Thành, cùng với Đào Túy đó.”
“Đúng rồi, tôi quên mất chuyện này, hai đứa đều cùng trường đại học, hai đứa từng gặp nhau ở trường chưa?”
Hai bà mẹ mỉm cười nhìn hai đứa con.
Không chỉ gặp.
Còn từng được theo đuổi.
Đào Túy nhếch môi, có hơi lúng túng.
Tề Tưởng cũng vậy, cậu ta ngồi xuống, nói: “Từng gặp ạ.”
Còn chưa dứt lời, Đào Túy đã hung dữ liếc cậu ta, ý bảo cậu ta im miệng, đừng nói chuyện. Tề Tưởng mở miệng, lại nghĩ tới người đàn ông lạnh lùng trong chiếc Land Rover, cuối cùng nuốt lời về.
Tề Mi lại tò mò: “Thật sự từng gặp? Vậy con từng xem livestream của Đào Túy chưa?”
“Có ạ.” Tề Tưởng nói.
Đào Hinh cười nói: “Vậy cũng trùng hợp quá.”
Bà ấy có ánh mắt sắc bén, nhìn dáng vẻ của Đào Túy, rồi nhìn đôi mắt không dời đi của Tề Tưởng, bà ấy nhíu mày liếc Đào Túy, xem ra Tề Tưởng cũng không đơn giản chỉ là người qua đường.
Chắc từng theo đuổi Đào Túy.
Lại nghĩ đến Lý Dịch, có thể quá trình theo đuổi bị ngăn cản.
Đào Hinh tỉnh bơ quan sát Tề Tưởng trước mắt lần nữa.
Áo đen quần jean, da rất trắng, nhã nhặn lịch sự, trẻ tuổi đẹp trai. Đối mặt với sự quan sát của bà ấy, Tề Tưởng cũng hơi ngại ngùng, cậu ta chỉnh tư thế, ngồi thẳng.
So sánh hai bên.
Thái độ của Lý Dịch rất thận trọng.
Cậu bé trẻ tuổi dù sao vẫn trẻ, không hề giấu được tâm sự.
Nếu như đổi thành Lý Dịch, nếu không phải Đào Túy gửi nhầm tin nhắn wechat, anh muốn giấu chắc chắn rất dễ dàng. Đào Hinh cười cười mà thu tầm mắt, trò chuyện bước tiến hành tiếp theo với Tề Mi.
Tề Mi gọi mấy cuộc điện thoại, đều không có kết quả.
Hôm nay chủ doanh nghiệp cứ như bỗng nhiên biến mất hết rồi.
Bà ấy nhíu chân mày: “Thật kỳ lạ, không gọi điện được cho họ, buổi sáng vẫn được mà.”
Đào Hinh có hơi thất vọng: “Không sao, gọi lại đi.”
Sau khi về công ty, Lý Dịch và thường vụ với phó tổng giám đốc tiếp tục cuộc họp bị cắt đứt vào buổi sáng, lần này chủ yếu nói có mấy công ty đã hoàn thành đầu tư lần một.
Dựa theo tố chất của công ty, chuẩn bị chọn một công ty giúp đỡ đưa ra thị trường.
Ba công ty khác định dùng tiền thúc đẩy, gia tăng giá trị vốn liếng, sau đó bán đi.
Nói được một nửa.
Giang Sách nhận được tin tức, thấp giọng nói với Lý Dịch: “Cả buổi chiều mẹ vợ của anh vẫn tìm chủ doanh nghiệp.”
Lý Dịch “ừ” một tiếng.
Giang Sách mở ra một đoạn video, cho Lý Dịch xem.
“Họ đang nói chuyện.”
Chính là video của Đào Hinh và Tề Mi, rồi sau đó còn có Đào Túy cúi đầu chơi điện thoại, tiếp theo liếc sang bên cạnh.
Người con trai trẻ tuổi đẹp trai kia lọt vào ống kính.
Lý Dịch híp mắt: “Ai đây?”
“Không biết, video này là tôi vừa hỏi xin Đào Túy.”
Sắc mặt Lý Dịch sa sầm.
À.
Tề Tưởng.
Đào Hinh cứ muốn mời Tề Mi ăn cơm, bốn người bèn chuyển đến nhà hàng Trung bên cạnh. Con người Tề Tưởng lịch sự lễ phép, nhưng mà đối mặt người lớn tuổi thì ít nhiều cũng có hơi ngượng ngùng.
Không dám thể hiện quá mức ở trước mặt Đào Hinh, thật ra cậu ta muốn kết bạn wechat của Đào Túy, cũng không dám.
Lúc Đào Hinh đối phó Lý Dịch, đều rất trực tiếp.
Biểu hiện của Lý Dịch rất mạnh mẽ.
So sánh thì Tề Tưởng quả thật trẻ.
Đào Hinh lại nhìn Tề Tưởng.
Cũng không biết có phải do lời mà Đào Túy nói lúc trưa, bây giờ so sánh lần nữa, bà ấy lại vừa ý kiểu con rể như Lý Dịch hơn. Đương nhiên, dưới tình huống không chia tay.
Điều này làm cho Đào Hinh rất bất đắc dĩ.
Đào Túy cũng rất nhàm chán, cô ngồi bên Đào Hinh không nói chuyện cả buổi chiều, còn phải thường xuyên đối mặt với Tề Tưởng, cô thật sự muốn đi.
“Đúng rồi, gần đây Đào Túy có livestream gì không?” Tề Mi cười hỏi Đào Túy: “Có phải trước đây cháu đến núi Hổ Lan không?”
Đào Túy lấy lại tinh thần, cười nói: “Dạ, đúng vậy, gần đây phải chuẩn bị livestream sản phẩm mới.”
Tề Tưởng nói: “Lần cậu livestream ở núi Hổ Lan rất xuất sắc.”
Khen xong, tầm mắt của cậu ta vẫn ở trên người Đào Túy.
Đào Túy cười cười: “Tạm được.”
Lại không muốn nói chuyện, a a a a, muốn đi quá.
Ăn cơm tối xong.
Sắp đến lúc tạm biệt, rốt cuộc Tề Tưởng lấy dũng khí: “Đào Túy, thêm wechat nhé?”
Đào Túy im lặng một lát.
Cô nhìn về phía Đào Hinh.
Tề Mi bên cạnh cũng cười dịu dàng, dáng vẻ rất đồng ý.
Đào Hinh ấn mũi Đào Túy: “Tề Tưởng người ta muốn nói chuyện với con đó.”
Đào Túy rất muốn trợn trắng mắt, cô cười nói: “ Được.”
Sau đó, cô mở mã QR ra, đưa cho Tề Tưởng.
Tề Tưởng kết bạn.
Hai người lớn đều đang nhìn.
Đào Túy chỉ có thể xác nhận.
Tề Mi bật cười, nói: “Tề Tưởng là sinh viên năm tư rồi, Đào Túy có gì không biết thì có thể hỏi thằng bé.”
Đào Túy gật đầu: “À, vâng ạ.”
“Vậy chúng tôi đi trước đây?” Tề Mi vỗ vai con trai, nói với Đào Hinh. Đào Hinh cười nói: “Lái xe từ từ.”
Tề Tưởng cũng nói: “Dì Đào, Đào Túy, tạm biệt.”
Chân mày của cậu ta mang niềm vui.
Vì kết bạn với Đào Túy mà vui vẻ.
Trước đây Đào Túy vẫn luôn không chịu kết bạn với cậu ta.
Đào Túy: “Tạm biệt.”
Sau khi nhìn họ đi, Đào Hinh kéo tay của con gái đi xuống tầng, sau đó lên xe, Đào Túy ngồi bên ghế lái phụ, nhìn số của Tề Tưởng, thầm nghĩ sao Tề Tưởng vẫn muốn kết bạn với cô.
Là cô nói chưa rõ ràng sao.
Đào Hinh khởi động xe, lái ra ngoài tầng hầm đỗ xe.
Màn đêm buông xuống.
Hàng nghìn ánh đèn bao phủ Lê Thành.
Đào Hinh nói: “Con thật sự chưa từng gặp Tề Tưởng ở trường học?”
Đào Túy nói theo phản xạ: “Chưa ạ.”
Đào Hinh cười nhạt: “Con nói dối.”
Đào Túy: “…”
Rất lâu, cô lẩm bẩm: “Mẹ, con không thích kiểu như Tề Tưởng.”
Đào Hinh: “…”
Rất nhanh đã tới Townhouse, xe đi qua cửa nhà họ Tần. Đào Túy nhìn căn biệt thự trống không trước mắt, lại nhìn Đào Hinh, Đào Hinh yên lặng lái xe, không nhìn nhà họ Tần lấy một cái.
Đào Túy đột nhiên có hơi đau lòng cho mẹ.
Sau khi dừng xe ở ga-ra, cô cởi đai an toàn, nhào vào trong lòng Đào Hinh.
Đào Hinh đỡ cô: “Con làm gì vậy? Định nói chuyện giữa con và Tề Tưởng đúng không? Hay là đột nhiên nhận ra tình cảm giữa con và Lý Dịch phải suy nghĩ lại?”
Đào Túy: “….”
“Không phải.”
“Tình cảm giữa con và anh trai, không có gì để suy nghĩ.”
Đào Túy suy nghĩ giây lát còn nói: “Trước khi mẹ tới, con và anh ấy đã từng chia tay một lần.”
“Cái gì?”
Đào Hinh đẩy Đào Túy ra.
Nhìn chằm chằm cô: “Con nói lại lần nữa.”
Sau khi Đào Túy ngồi vững, nhìn nhà để xe dưới hầm yên tĩnh mới nói chi tiết chuyện chia tay, sau đó còn nói nguyên nhân của mình, cuối cùng cô bảo: “Mẹ không biết lúc ấy anh trai uống rượu, rất sa sút tinh thần, con thấy cũng đau lòng.”
“Sau đó ban ngày con đã đến công ty của anh ấy, con nói kế toán đó đẹp, anh trai đã đuổi cô ta luôn.”
“Anh ấy sợ con không yên lòng.”
Qua hồi lâu, Đào Hinh không nói chuyện.
Tính tình của Đào Túy, thật sự rất dễ dàng xuất hiện kiểu mất đi bản thân.
Ngược lại không ngờ cô giải quyết nhanh như vậy, thật ra bà ấy cũng biết rõ hôn nhân đầu tiên của Lý Dịch, lúc đầu cô Lý đã mắng chửi đến mức trời cũng sắp sập ở wechat.
Bà ấy cho rằng con gái cũng rất bất bình cho Lý Dịch.
Hồi đó Tần Hải Chi ngoại tình thì bà ấy rất đau khổ, tin rằng tình huống của Lý Dịch cũng không khác lắm. Nhưng mà những điều này không thể xem như lý do mềm lòng, bà ấy nhíu mày thật sâu mà suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng.
Đào Hinh xoay người xuống xe, nói: “Con cũng mau xuống xe đi, trong ga-ra oi bức.”
Đào Túy đợi mãi mà không đợi được sự dao động của Đào Hinh, tức giận giậm chân, sau khi xuống xe còn trừng mắt nhìn mẹ mình. Nói thật, Đào Hinh càng như vậy, cô càng nhớ Lý Dịch.
Hơn nữa, thật ra cô cũng sợ vì quan hệ của Đào Hinh, mà Lý Dịch thật sự muốn nói chia tay.
Mặc dù, cô cảm thấy sẽ không lớn, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghĩ đến chỗ không tốt.
Về đến nhà.
Cô Lý đã tắm xong, ngồi ở bên cửa sổ sát đất nghe nhạc uống rượu vang, xem cổ phiếu bên nước Mỹ. Bà ấy thấy họ quay lại, cười nói: “Túy Túy, Lý Dịch cho người đưa quần áo của con lên tầng rồi.”
Đào Túy “ồ” một tiếng, cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ rất thoải mái đó.”
“Ha ha ha ha, con qua đây, uống với mẹ nuôi.”
Đào Túy nói: “Con tắm xong sẽ xuống.”
Nói xong, cô lập tức “bịch bịch bịch” lên tầng.
Đào Hinh để chìa khóa xe xuống, liếc mắt nhìn bóng lưng của con gái, sau đó đi tới uống rượu với Lý Duyệt Đình, xem cổ phiếu.
Phòng của Đào Túy sát phòng của Đào Hinh, cô biết nhất định tối nay phải ngủ cùng Đào Hinh, cô mở vali ra, bên trong là quần áo được dì Lưu chuẩn bị.
Còn mang tới váy ngủ mà Lý Dịch tặng cô.
Đào Túy hài lòng cầm lên, đi tắm, trước khi đi vào, cô gửi tin nhắn wechat cho Lý Dịch.
[Anh, bao giờ anh về?]
Lý Dịch: [Một giờ sau.]
Đào Túy “ồ” một tiếng, gửi tin nói: [Em chờ anh.]
Sau đó, cô vào phòng tắm. Tắm xong, cô lập tức xuống tầng uống rượu với cô Lý. Cô Lý đang xem cổ phiếu, năm nay bà ấy ngoài bốn mươi, nhưng nhìn giống như ba mươi, vóc dáng lại đẹp, da cũng đẹp, Đào Túy cảm thấy da bà ấy cũng có thể so sánh với da mình.
Đào Hinh cũng lên tầng tắm rửa.
Tắm xong rồi xuống, cô Lý cũng đi tắm, qua khoảng nửa tiếng, cô Lý cũng đi xuống.
Ba người ngồi tiếp tục uống rượu.
Cô Lý đang dạy Đào Hinh xem cổ phiếu.
Đào Túy ngồi trên ghế sofa chơi trò chơi, tối nay cô hẹn Tiêu Mục, đáng tiếc Tiêu Mục không có thời gian, cô chỉ có thể chơi một mình, cũng hơi nhàm chán.
Ngoài cửa truyền tới tiếng xe.
Đèn xe lóe một cái trên đất, tiếp, tiếng bước chân truyền tới.
Lý Dịch mặc âu phục giày da, nhìn về bên này.
Đào Túy theo bản năng ngồi thẳng người.
Lý Dịch cởi áo khoác âu phục xuống, nới lỏng cà vạt, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, sau đó chào hỏi cô Lý và Đào Hinh.
“Cô, dì Hinh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Đào Hinh liếc mắt nhìn anh.
Lý Dịch người cao chân dài, sơ vin áo sơ mi dưới eo, anh đi tới, cũng rót một ly rượu vang, sau đó đi qua bên này, mời họ.
Cô Lý tùy ý nâng ly.
Đào Hinh bưng lên, cũng nâng ly.
Đào Túy ngồi thẳng, chạm ly rượu với ly của anh.
Anh đứng, cô ngồi.
Tầm mắt quấn cùng một chỗ, Đào Túy hơi đỏ mặt mà nhấp miệng ly.
Anh cúi người.
Có thể thấy đường cong của bắp thịt.
Lý Dịch mời rượu xong, ngửa đầu uống một hớp, yết hầu chuyển động.
Sau đó, anh nói: “Mọi người uống đi.”
Xoay người đặt ly rượu trong tủ rượu, cầm áo khoác âu phục lên tầng. Anh ung dung kéo cổ áo xuống, từ xa vẫn có thể thấy anh cởi nút áo.
Lạnh lùng, cương ngạnh.
Đào Túy lập tức đã có chút ngồi không yên.
Nhưng mà Đào Hinh nhìn chằm chằm ở bên cạnh.
Đào Túy chỉ có thể nản lòng mà ngồi dựa vào ghế, tiếp tục chơi điện thoại.
Lý Dịch gửi tin nhắn cho cô.
[Anh đi tắm.]
Đào Túy: [Ừ.]
Lý Dịch: [Bà xã, anh nhớ em.]
Đào Túy suýt chút nữa đứng lên, Đào Hinh nhìn chằm chằm cô, Đào Túy chỉ đành lại ngồi xuống, nhoài người lên tay vịn, than thở.
Cô Lý thấy vậy, cảm thấy đáng thương.
Bà ấy sát lại gần Đào Hinh, thấp giọng nói: “Nếu không thì để hai đứa thử xem?”
“Bà nói, ở Lê Thành này, còn có người đàn ông tốt hơn cháu tôi sao?”
Đào Hinh: “Nhất định là có.”
“Nhưng mà hai người vẫn chưa gặp được.” Cô Lý chỉ xuống bàn, nói: “Có tiền mà không đẹp trai như thằng bé, đẹp trai mà không một lòng như thằng bé, một lòng mà không có tiền như thằng bé.”
“Thằng bé chiếm cả ba, vẫn không được à?”
Đào Hinh liếc bà ấy: “Được, đương nhiên được, hoàn hảo như vậy, con gái tôi chịu nổi sao?”
Cô Lý trợn trắng mắt.
Ngược lại cũng không khuyên nữa.
Cũng đúng.
Ai biết sau này thế nào.
Nếu Đào Túy đã chín chắn, vậy chắc Đào Hinh hoàn toàn đồng ý, cô gái có thể quyết định số phận của mình vẫn sẽ yên tâm hơn.
Lại nhìn dáng vẻ của Đào Túy, rõ ràng còn cần trưởng thành.
Bà ấy hơi chần chừ, nói: “Nếu Triệu Kiều ở đây, chắc chắn sẽ nói với bà.”
“Để Lý Dịch cưng chiều vẫn không được.”
“Chắc Tô Thiến cũng nghĩ như vậy.”
“Cưng chiều à, cưng chiều đến chết, sẽ khiến Đào Túy luôn sống ở tháp ngà, vừa hay Lý Dịch che gió che mưa cho con bé.” Cô Lý vừa nói vừa cười.
Bà ấy còn vừa chú ý vẻ mặt của Đào Hinh.
Đào Hinh nghe như vậy, im lặng một lúc.
Ngồi thêm một lúc, Đào Túy đột nhiên ngáp ngủ, Đào Hinh thấy cô buồn ngủ như vậy thì hơi do dự, vẫn nói: “Đi lên tầng ngủ, ngày mai con có tiết không?”
Đào Túy dựa vào vai bà ấy: “Mẹ phí lời, đương nhiên là có.”
“Vậy đi ngủ đi, ngày mai mẹ đưa con đến trường.” Đào Hinh nói xong, đỡ con gái dậy.
Đào Túy “ồ” một tiếng, nhìn cầu thang mà hận không thể chạy như bay tới. Lý Dịch vừa đi lên, sau khi tắm thì mãi không xuống, chắc đang làm việc ở phòng làm việc.
Đào Hinh đi cùng con gái lên tầng, đẩy cửa phòng mình ra, đưa cô đi vào.
“Tối nay ngủ chung với mẹ.”
Đào Túy: “Con biết rồi.”
Cô nằm sấp trên giường, kéo chăn che mình.
Đào Hinh đứng ở mép giường nhìn cô một lúc, vỗ vỗ đầu cô.
Đóng cửa.
Đào Túy chợt mở mắt ra, cầm điện thoại, soạn tin.
[Anh?]
Lý Dịch: [Về phòng của em.]
Đào Túy vui mừng đứng dậy, có hơi choáng váng, cô xoa xoa trán, rón rén mở cửa, bên ngoài yên tĩnh, cửa phòng của cô đóng chặt.
Cô đi tới, mở cửa.
Lý Dịch chống đầu gối, đang xem điện thoại trên ghế sofa, ngước mắt nhìn cô.
Thuận tiện đặt điện thoại trên bàn trà.
Đào Túy trở tay đóng cửa, khóa lại, nhào vào trong lòng anh.
Trực tiếp to gan ngồi trên đùi anh, Lý Dịch ngửa mặt ra sau, nhướng mày, Đào Túy cười rồi cúi đầu hôn anh.
“Anh.”
Anh đã thay đồ ngủ.
Đồ ngủ màu đen đậm nhìn rất hấp dẫn.
Lý Dịch để mặc cho cô hôn mấy cái, sau đó, ngón tay ấn eo cô, kéo đến bên này. Cơ thể của Đào Túy dán chặt với anh, Lý Dịch giữ cổ cô, thấp giọng hỏi: “Hôm nay gặp Tề Tưởng sao?”
Đào Túy sửng sốt: “Hả?” Sau đó, cô nhớ ra hình như mình đã quay video cho Giang Sách, cô “à” một tiếng, vùi trên vai anh nói: “Mẹ anh ta và mẹ em là bạn.”
Lý Dịch nhướng mày.
Lạnh lùng.
Anh hôn gò má cô: “Vậy em và cậu ta còn có tiếp xúc khác không?”
Đào Túy suy nghĩ giây lát, lắc đầu.
Lý Dịch nghiêng đầu nhìn cô, xem là tin tưởng cô.
Hai người ôm nhau, Đào Túy cảm thấy hơi nóng, xê dịch trên người anh. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh, chúng ta có tiếp tục không.”
Ánh mắt của Lý Dịch nhìn vào gương mặt đỏ ửng của cô.
Rất lâu sau, anh cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng nói rất thấp: “Em muốn tiếp tục thế nào?”
Đào Túy: “Em không biết.”
Lý Dịch dùng một tay ôm eo cô, tay còn lại đặt trên chân dài của cô, nói: “Vậy đ để anhthử xem.”
Gương mặt của Đào Túy hơi đỏ.
Thử thế nào?
Tiếp theo, đầu ngón tay của anh di chuyển, môi mỏng hôn cô, không cho cô né tránh. Đào Túy chỉ thấy hai cảm giác nóng lạnh cùng kéo tới, khoảnh khắc đâm vỡ đó, cô cảm thấy hơi đau, nhưng lại mặc kệ. Tiếp đó, cô dựa trên bả vai anh, chỉ còn lại hơi thở và răng để cắn, Lý Dịch nghiêng đầu hôn cô, vẻ mặt mang theo dục vọng.
Tay cũng không dừng lại, lấy lòng cô.
Đào Túy cắn răng nói bên tai anh: “Anh, anh thật giỏi.”
Lý Dịch: “…”
Tác giả :
Bán Tiệt Bạch Thái