Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi
Chương 33: Chuyển nhà… vợ cấm cải lời
Trong một căn phòng lớn, chung quanh có gần chục kệ sách cao hai mét, không một chút ánh sáng nào lọt vào phòng, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Gia Khánh lạnh lùng gác chân lên ghế, vẻ mặt tự đại ngông cuồng nhìn người đàn ông trước mắt.
“Con vẫn chả khác xưa là bao nhỉ?”
Người đàn ông trung niên với vài đốm tóc bạc, ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng về phía anh, giọng nói tựa hàn băng.
Gia Khánh khẽ nhún vai, anh chả lấy gì làm quan trọng, một chút sợ hãi cũng không có.
“Muốn nói gì thì mong cha hãy nói nhanh một chút, tôi còn việc phải làm.”
“Thế sao?” Người đàn ông kia mỉm cười đầy ghê rợn nhìn Gia Khánh. “Ngày mai đến nhậm chức Chủ Tịch.”
Gia Khánh chẳng hề hứng gì đối với chuyện này, đừng vội thắc mắc rằng tại sao ông ta có thể chuyển nhượng mọi quyền hạn cho anh một cách dễ dàng như vậy. Bởi vì từ đầu đến cuối, người đứng sau gầy dựng sự nghiệp này chính là ông nội của anh, còn cha anh… ông ta chỉ là con rể, mẹ anh chết đi, thì ông ta cũng trở thành người ngoài từ lâu.
Năm đó chính ông ta đẩy mẹ anh đến bước đường cùng phải tìm đến cái chết chỉ vì gia tài. Sau đó lại giết chết ông nội, nhưng ông ta không ngờ, sau khi ông nội ra đi, ngay lập tức luật sư dám hộ đã công khai rằng người đứng đầu tập đoàn sau này chính là Gia Khánh anh.
Ông ta cũng năm lần bảy lượt muốn giết chết con trai mình để giành lấy tài sản, nhưng Gia Bảo, anh trai của anh đã cố gắng bảo vệ anh đến tận bây giờ, hiện tại anh ấy đã có sự nghiệp riêng.
Không cần ông ta gọi anh đến chuyển nhượng, thì anh cũng sẽ lấy lại một cách không thương tiếc.
Gia Khánh đứng lên, nhếch môi vẻ bất cần nhìn ông ta. “Cha thật là một con người thiện lương, có thể sống đến tận bây giờ đã thật sự lập nên kỳ tích.”
“Ha ha ha… con trai, nên nhớ ta là cha của con, chẳng phải trong suốt thời gian qua, con không giết nổi cha hay sao?”
Ông ta cười đầy khả ố, hay cho một kẻ không biết trời cao đất dày.
Gia Khánh lạnh lùng bước đi, mặc cho ông ta nói gì thì nói.
Phải! Trong suốt thời gian qua, anh vì nghĩ ông ta là cha của mình nên không nỡ xuống tay, nhưng ông ta không thể ngờ rằng, anh cũng sẽ không ngần ngại báo thù cho mẹ và ông của mình, vì bây giờ anh không còn là một con người yếu đuối như ông ta nghĩ.
Ân Di mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường, đầu tóc rối tung, cộng thêm chiếc áo ngủ thùng thình khiến cô trong một chốc hóa thành dạ xoa.
Cô tiến đến phòng vệ sinh, sau đó vệ sinh cá nhân.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô lại tiếp tục mắt nhắm mắt mở tiến đến nằm ẹp xuống giường và ngáy khò khò.
Nghe tiếng chuông cửa, dì giúp việc chạy ra mở cửa liền phát hiện một chàng trai anh tuấn với cặp lông mày rậm nhếch lên kiêu ngạo, mái tóc đen óng, sống mũi cao đầy đặn, đôi môi quyến rũ.
Cậu ta vẫn trên người một chiếc áo thun tay dài, cách điệu cùng chiếc quần jean, thêm một đôi bata xám. Trông như một vị thiên sứ.
Chàng trai mỉm cười một cái theo kiểu xã giao, sau đó lách qua khỏi người giúp việc, tiến vào biệt thự.
Bảo Anh ngồi trên salon, thấy có khách liền đi đến xem, liền thấy Gia Khánh đang tiến vào.
Cô mỉm cười rạng rỡ…
“Anh đến tìm chị Ân Di sao?”
Gia Khánh nhìn thấy Bảo Anh liền mỉm cười trả lời
“Ừ… Ân Di đâu?”
*****
“Hả? Chuyển nhà.”
Ân Di hét lên thất thanh. Bảo Anh cũng ngơ ngác nhìn Gia Khánh.
“Chuyện… chuyện này.”
Bảo Anh tỏ vẻ không đồng tình, nếu Ân Di đi rồi thì cô ở với ai, với lại làm sao ăn nói với ba mẹ chứ?
Gia Khánh mặc kệ Ân Di cùng Bảo Anh ra sức chống đối, anh phun ra một câu khiến Ân Di không còn sức chống trả, Bảo Anh cũng im thin thít.
“Sau này em là vợ anh, nên cấm cải lời.”
Sau lời nói đó… anh xoa đầu Bảo Anh, sau đó kéo Ân Di theo mình.
Gia Khánh lạnh lùng gác chân lên ghế, vẻ mặt tự đại ngông cuồng nhìn người đàn ông trước mắt.
“Con vẫn chả khác xưa là bao nhỉ?”
Người đàn ông trung niên với vài đốm tóc bạc, ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng về phía anh, giọng nói tựa hàn băng.
Gia Khánh khẽ nhún vai, anh chả lấy gì làm quan trọng, một chút sợ hãi cũng không có.
“Muốn nói gì thì mong cha hãy nói nhanh một chút, tôi còn việc phải làm.”
“Thế sao?” Người đàn ông kia mỉm cười đầy ghê rợn nhìn Gia Khánh. “Ngày mai đến nhậm chức Chủ Tịch.”
Gia Khánh chẳng hề hứng gì đối với chuyện này, đừng vội thắc mắc rằng tại sao ông ta có thể chuyển nhượng mọi quyền hạn cho anh một cách dễ dàng như vậy. Bởi vì từ đầu đến cuối, người đứng sau gầy dựng sự nghiệp này chính là ông nội của anh, còn cha anh… ông ta chỉ là con rể, mẹ anh chết đi, thì ông ta cũng trở thành người ngoài từ lâu.
Năm đó chính ông ta đẩy mẹ anh đến bước đường cùng phải tìm đến cái chết chỉ vì gia tài. Sau đó lại giết chết ông nội, nhưng ông ta không ngờ, sau khi ông nội ra đi, ngay lập tức luật sư dám hộ đã công khai rằng người đứng đầu tập đoàn sau này chính là Gia Khánh anh.
Ông ta cũng năm lần bảy lượt muốn giết chết con trai mình để giành lấy tài sản, nhưng Gia Bảo, anh trai của anh đã cố gắng bảo vệ anh đến tận bây giờ, hiện tại anh ấy đã có sự nghiệp riêng.
Không cần ông ta gọi anh đến chuyển nhượng, thì anh cũng sẽ lấy lại một cách không thương tiếc.
Gia Khánh đứng lên, nhếch môi vẻ bất cần nhìn ông ta. “Cha thật là một con người thiện lương, có thể sống đến tận bây giờ đã thật sự lập nên kỳ tích.”
“Ha ha ha… con trai, nên nhớ ta là cha của con, chẳng phải trong suốt thời gian qua, con không giết nổi cha hay sao?”
Ông ta cười đầy khả ố, hay cho một kẻ không biết trời cao đất dày.
Gia Khánh lạnh lùng bước đi, mặc cho ông ta nói gì thì nói.
Phải! Trong suốt thời gian qua, anh vì nghĩ ông ta là cha của mình nên không nỡ xuống tay, nhưng ông ta không thể ngờ rằng, anh cũng sẽ không ngần ngại báo thù cho mẹ và ông của mình, vì bây giờ anh không còn là một con người yếu đuối như ông ta nghĩ.
Ân Di mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường, đầu tóc rối tung, cộng thêm chiếc áo ngủ thùng thình khiến cô trong một chốc hóa thành dạ xoa.
Cô tiến đến phòng vệ sinh, sau đó vệ sinh cá nhân.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô lại tiếp tục mắt nhắm mắt mở tiến đến nằm ẹp xuống giường và ngáy khò khò.
Nghe tiếng chuông cửa, dì giúp việc chạy ra mở cửa liền phát hiện một chàng trai anh tuấn với cặp lông mày rậm nhếch lên kiêu ngạo, mái tóc đen óng, sống mũi cao đầy đặn, đôi môi quyến rũ.
Cậu ta vẫn trên người một chiếc áo thun tay dài, cách điệu cùng chiếc quần jean, thêm một đôi bata xám. Trông như một vị thiên sứ.
Chàng trai mỉm cười một cái theo kiểu xã giao, sau đó lách qua khỏi người giúp việc, tiến vào biệt thự.
Bảo Anh ngồi trên salon, thấy có khách liền đi đến xem, liền thấy Gia Khánh đang tiến vào.
Cô mỉm cười rạng rỡ…
“Anh đến tìm chị Ân Di sao?”
Gia Khánh nhìn thấy Bảo Anh liền mỉm cười trả lời
“Ừ… Ân Di đâu?”
*****
“Hả? Chuyển nhà.”
Ân Di hét lên thất thanh. Bảo Anh cũng ngơ ngác nhìn Gia Khánh.
“Chuyện… chuyện này.”
Bảo Anh tỏ vẻ không đồng tình, nếu Ân Di đi rồi thì cô ở với ai, với lại làm sao ăn nói với ba mẹ chứ?
Gia Khánh mặc kệ Ân Di cùng Bảo Anh ra sức chống đối, anh phun ra một câu khiến Ân Di không còn sức chống trả, Bảo Anh cũng im thin thít.
“Sau này em là vợ anh, nên cấm cải lời.”
Sau lời nói đó… anh xoa đầu Bảo Anh, sau đó kéo Ân Di theo mình.
Tác giả :
Mun lùn