Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi
Chương 24: Sự thật đằng sau bức màn bóng tối (mở)
Ân Di cùng Bảo Anh bước vào lớp, Huyền Thi từ đâu chạy đến hớn hở.
“Ê, trường mình tổ chức một buổi tiệc cho học sinh khối 11 và 12 đấy.”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Huyền Thi, Ân Di như đoán được điều gì đó, nuốt nước bọt, cô kéo kéo tay Bảo Anh, trên mặt hiện hai chữ “chuồn lẹ”.
Bảo Anh nhanh chóng hiểu ý, lếch người ra một bên, cùng Ân Di tiến về phía bàn học để một mình hUyền Thi ở lại thao thao bất tuyệt về cái lễ hội khỉ gió nào đó.
Nhận ra một sự “điên” không hề nhẹ của mình, Huyền Thi chớp chớp mắt, sau đó xoay người thì phát hiện cả Ân Di cùng Bảo Anh đang ngồi cười toe toét, những người xung quanh nhìn Huyền Thi như sinh vật ngoài hành tinh.
Ô… ô, thì ra nãy giờ, Huyền Thi cô bị hai nhỏ kia ‘xỏ mũi’ hả?
“Ân Di… Bảo Anh, hai đứa chúng bay…” Huyền Thi tức giận, mặt đỏ tía tai, tóm lấy cổ Ân Di mà lay lay, túm áo Bảo Anh mà kéo kéo. Mũi thở ra khói…
“AAA, cứu tôi với làng nước ơi.”
Ân Di thoát ra khỏi vòng tay của thần chết Huyền Thi, sau đó cùng Bảo Anh bỏ chạy.
Cô nghĩ rồi, lần này có chết cô cũng không tham gia cái lễ hội “Ánh Trăng” gì gì đó đâu, cuộc sống của giới thượng lưu đúng là khác biệt thật mà.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy lùng của Huyền Thi, Ân Di phát hiện, Bảo Anh cũng đi đâu mất tiêu.
Bây giờ cũng đang là đầu giờ, chưa vào học, cô theo quán tính tiến lên phía trước. Từ lúc vào trường đến giờ, cô chưa đứng ở sân thượng nhìn xuống khung cảnh của trường.
Bước chân cô chợt khựng lại ở bậc thang cuối cùng, một giọng nói từ sân thường theo gió ập vào tai cô.
“Anh định tính thế nào?”
Đây… không phải là giọng của Nhã Lâm sao? Ân Di thoáng nét ngạc nhiên, nhưng sau đó lại suy nghĩ một chút, chuyện của người khác, cô không nên nghe trộm. Nhưng vừa xoay người, thì tai cô lại vô tình nghe thấy một giọng nói nữa…
“Lần trước không thiêu chết được đó, lần này… sẽ khác.”
Ân Di như đứng không vững. Cái gì mà thiêu? Không chết? Sẽ có lần sau?
Chuyện gì đây? Cô nghi hoặc, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô cũng quyết định ở lại xem, rốt cuộc Nhã Lâm… cô ta đang mưu tính chuyện gì?
Ân Di tiến đến, nấp sau cánh cửa của tầng thượng, cô thoáng nhìn thấy một người con trai, thân hình cao lớn… Đó chẳng phải là Minh Quân? Anh trai của Nhã Lâm?
“Em không hiểu, tại sao Gia Khánh lại bất chấp nguy hiểm để cứu nó, em thật không hiểu!!”
Nhã Lâm tay cuộn lại thành hình nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh.
“Gia Khánh thì mặc kệ nó, bây giờ chúng ta cần phải giải quyết Ân Di… trước khi nó thật sự nhớ ra.”
“Rầm” Như sét đánh ngang tai, Ân Di ngơ ngác nhìn hai người trước mắt, họ đang nói chuyện gì vậy? Cô không hiểu, tại sao họ lại muốn giải quyết cô? Tại sao họ lại muốn hãm hại cô? Cô không có một chút thù oán gì với họ.
Còn nữa! Họ vừa mới nói cái gì? Thật sự nhớ ra? Nhớ cái gì? Chẳng lẽ cô đã quên mất thứ gì quan trọng hay sao?
“Tách tách… rầm…” Một tiếng động vang lên, Ân Di vì một chút không cẩn thận đã làm đống chổi sau lưng thi nhau đổ xuống.
Minh Quân nhìn Nhã Lâm sau đó chạy về phía trước xem xét.
“Ai đó?”
Nghe thấy giọng nói đang đến gần, Ân Di chạy thật nhanh xuống khỏi nơi này.
Cô như không tin đây là sự thật, là một trò đùa, cô không hiểu những gì Nhã Lâm nói?
Tại sao? Ân Di mất đi lý trí, cô chạy thật nhanh về phía lớp học, đá tung cửa lớp, cô thở hổn hển.
“Bảo…” Cô chưa gọi hết hai từ ‘Bảo Anh’ thì đã trở nên cứng họng, đây là dẫy lầu thứ ba, của khối 12, cô đã vào nhầm lớp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, Ân Di bối rối, cô phát hiện Gia Khánh ngồi phía cuối lớp đang nhìn cô. Anh nheo đôi mắt, mày nhíu lại. Nhìn thấy một giọt nước trong suốt đọng lại ở khóe mắt Ân Di, cùng với sự hoảng hốt của cô, anh có cảm giác như Ân Di đang rất sợ hãi.
Ân Di cúi rạp đầu, hướng thầy giáo xin lỗi, sau đó chạy đi.
Xác định lần này không nhầm lớp, cô đẩy cửa bước vào, đôi mắt đảo quanh trong lớp rồi dừng lại trên người Nhã Lâm.
Cô ta… cô ta đang nhìn cô.
Nhã Lâm sắc mặt còn tệ hơn những gì cô tưởng, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhìn thấy Ân Di như người mất hồn, Huyền Thi đứng dậy
“Ân Di à… cậu.”
“Chị.”
Nghe thấy giọng nói của Huyền Thi và Bảo Anh, Ân Di nén lại, cố gắng chấn tĩnh. Nhưng cái nhìn ấy của Nhã Lâm… khiến cô như không đứng vững.
Chuyện này, rốt cuộc là sao?
“Ê, trường mình tổ chức một buổi tiệc cho học sinh khối 11 và 12 đấy.”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Huyền Thi, Ân Di như đoán được điều gì đó, nuốt nước bọt, cô kéo kéo tay Bảo Anh, trên mặt hiện hai chữ “chuồn lẹ”.
Bảo Anh nhanh chóng hiểu ý, lếch người ra một bên, cùng Ân Di tiến về phía bàn học để một mình hUyền Thi ở lại thao thao bất tuyệt về cái lễ hội khỉ gió nào đó.
Nhận ra một sự “điên” không hề nhẹ của mình, Huyền Thi chớp chớp mắt, sau đó xoay người thì phát hiện cả Ân Di cùng Bảo Anh đang ngồi cười toe toét, những người xung quanh nhìn Huyền Thi như sinh vật ngoài hành tinh.
Ô… ô, thì ra nãy giờ, Huyền Thi cô bị hai nhỏ kia ‘xỏ mũi’ hả?
“Ân Di… Bảo Anh, hai đứa chúng bay…” Huyền Thi tức giận, mặt đỏ tía tai, tóm lấy cổ Ân Di mà lay lay, túm áo Bảo Anh mà kéo kéo. Mũi thở ra khói…
“AAA, cứu tôi với làng nước ơi.”
Ân Di thoát ra khỏi vòng tay của thần chết Huyền Thi, sau đó cùng Bảo Anh bỏ chạy.
Cô nghĩ rồi, lần này có chết cô cũng không tham gia cái lễ hội “Ánh Trăng” gì gì đó đâu, cuộc sống của giới thượng lưu đúng là khác biệt thật mà.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy lùng của Huyền Thi, Ân Di phát hiện, Bảo Anh cũng đi đâu mất tiêu.
Bây giờ cũng đang là đầu giờ, chưa vào học, cô theo quán tính tiến lên phía trước. Từ lúc vào trường đến giờ, cô chưa đứng ở sân thượng nhìn xuống khung cảnh của trường.
Bước chân cô chợt khựng lại ở bậc thang cuối cùng, một giọng nói từ sân thường theo gió ập vào tai cô.
“Anh định tính thế nào?”
Đây… không phải là giọng của Nhã Lâm sao? Ân Di thoáng nét ngạc nhiên, nhưng sau đó lại suy nghĩ một chút, chuyện của người khác, cô không nên nghe trộm. Nhưng vừa xoay người, thì tai cô lại vô tình nghe thấy một giọng nói nữa…
“Lần trước không thiêu chết được đó, lần này… sẽ khác.”
Ân Di như đứng không vững. Cái gì mà thiêu? Không chết? Sẽ có lần sau?
Chuyện gì đây? Cô nghi hoặc, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô cũng quyết định ở lại xem, rốt cuộc Nhã Lâm… cô ta đang mưu tính chuyện gì?
Ân Di tiến đến, nấp sau cánh cửa của tầng thượng, cô thoáng nhìn thấy một người con trai, thân hình cao lớn… Đó chẳng phải là Minh Quân? Anh trai của Nhã Lâm?
“Em không hiểu, tại sao Gia Khánh lại bất chấp nguy hiểm để cứu nó, em thật không hiểu!!”
Nhã Lâm tay cuộn lại thành hình nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh.
“Gia Khánh thì mặc kệ nó, bây giờ chúng ta cần phải giải quyết Ân Di… trước khi nó thật sự nhớ ra.”
“Rầm” Như sét đánh ngang tai, Ân Di ngơ ngác nhìn hai người trước mắt, họ đang nói chuyện gì vậy? Cô không hiểu, tại sao họ lại muốn giải quyết cô? Tại sao họ lại muốn hãm hại cô? Cô không có một chút thù oán gì với họ.
Còn nữa! Họ vừa mới nói cái gì? Thật sự nhớ ra? Nhớ cái gì? Chẳng lẽ cô đã quên mất thứ gì quan trọng hay sao?
“Tách tách… rầm…” Một tiếng động vang lên, Ân Di vì một chút không cẩn thận đã làm đống chổi sau lưng thi nhau đổ xuống.
Minh Quân nhìn Nhã Lâm sau đó chạy về phía trước xem xét.
“Ai đó?”
Nghe thấy giọng nói đang đến gần, Ân Di chạy thật nhanh xuống khỏi nơi này.
Cô như không tin đây là sự thật, là một trò đùa, cô không hiểu những gì Nhã Lâm nói?
Tại sao? Ân Di mất đi lý trí, cô chạy thật nhanh về phía lớp học, đá tung cửa lớp, cô thở hổn hển.
“Bảo…” Cô chưa gọi hết hai từ ‘Bảo Anh’ thì đã trở nên cứng họng, đây là dẫy lầu thứ ba, của khối 12, cô đã vào nhầm lớp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, Ân Di bối rối, cô phát hiện Gia Khánh ngồi phía cuối lớp đang nhìn cô. Anh nheo đôi mắt, mày nhíu lại. Nhìn thấy một giọt nước trong suốt đọng lại ở khóe mắt Ân Di, cùng với sự hoảng hốt của cô, anh có cảm giác như Ân Di đang rất sợ hãi.
Ân Di cúi rạp đầu, hướng thầy giáo xin lỗi, sau đó chạy đi.
Xác định lần này không nhầm lớp, cô đẩy cửa bước vào, đôi mắt đảo quanh trong lớp rồi dừng lại trên người Nhã Lâm.
Cô ta… cô ta đang nhìn cô.
Nhã Lâm sắc mặt còn tệ hơn những gì cô tưởng, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhìn thấy Ân Di như người mất hồn, Huyền Thi đứng dậy
“Ân Di à… cậu.”
“Chị.”
Nghe thấy giọng nói của Huyền Thi và Bảo Anh, Ân Di nén lại, cố gắng chấn tĩnh. Nhưng cái nhìn ấy của Nhã Lâm… khiến cô như không đứng vững.
Chuyện này, rốt cuộc là sao?
Tác giả :
Mun lùn