Giá Trị Của Thanh Xuân
Chương 114: Sự thật
Gía trị của thanh xuân
Ba chấm
- Cô muốn làm gì nữa đây? Cô hành hạ tôi như vậy còn chưa đủ sao?
Cô ấy thét lớn trong tuyệt vọng càu mong cho sự giải thoát bản thân, tiếng của cô ấy lớn đến mức vách tường còn vọng lại một hồi lâu.
- Diệp Dao Dao từ khi nào cô lại dám chống đối tôi vậy hả? Cô không cắn rứt lương tâm của mình hay sao? 15 năm trước cô đã làm gì với tôi cô không nhớ sao?
- Tôi van cô cái đó chỉ là vô tình mà thôi, tôi thật sự không cố ý mà!
- Cô đang trốn tránh sự thật sao? Mà thôi bỏ qua đi, nếu như cô muốn thoát khỏi đây thì chỉ còn một cách là kết hôn với TRịnh Lạc Kiên thôi, chắc là cô cũng đủ hiểu rồi chứ?
Cô ấy có mái tóc vàng óng như mặt trời, như một nữ thần rực lửa ngồi trên chiếc ghế lớn, xinh đẹp kiêu kì nhưng lại độc ác và đa đoan, cô ấy vẩy tay cho gọi một cô gái vào trong, Dao Dao quay sang mà tròn mắt thẫn thờ, cô đứng bật dậy như tượng và hỏi:
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao em lại ở đây vậy Mộc Mộc? Em là gián điệp mà Kim Chí nhắc đến hay sao? Em đã phản bội chúng tôi hay sao?
Dao Dao to mắt sững sờ nhìn cô gái ấy, hay nói đúng hơn cô ấy chính là Doãn Mộc Mộc, cô gái có mái tóc vàng óng ngồi phía trên bỗng cười lớn, cô ta muốn chế nhạo thái độ của Dao Dao, bằng một giọng nói đầy mỉa mai, cô ta nói:
- Dao Dao ơi là Dao Dao, chẳng lẽ cô không nhận ra hay sao? Doãn Mộc Mộc chỉ giả vờ như mình bị bệnh tâm lí và nằm lừ ở nhà thôi, như vậy chẳng phải là bị loại khỏi những người bị tình nghi hay sao?
- Tại sao cô lại làm vậy, cô muốn hại chúng tôi thế nào nữa đây? Chẳng phải cô đã có được toàn bộ thông tin mà tôi cung cấp hay sao? Kéo thêm Mộc Mộc làm gì?
- Diệp Dao Dao, bởi vì cô ta cũng là một kẻ sinh tình giống như cô, chắc cô cũng đã nhận ra rồi, cô ta cũng yêu Hà Gia Hi!
Khi nghe được những lời nói đó, Dao Dao bỗng trầm ngâm, chập chừng mà nhìn Mộc Mộc, Mộc Mộc quay sang nhìn Dao Dao bằng ánh mắt viên đạn, không khí giữa hai người bỗng rất khó nói, nhưng trời biết đất biết cả thế gian này đều biết Hà Gia Hi chỉ yêu mỗi Diệp Dao Dao!
- Thật sự tôi không biết cô độc ác đến mức nào và cô đang toan tính điều gì nữa đây TRƯƠNG TUỆ ANH!
________________Tại một nơi khác______________
- Hôm nay tôi muốn hợp tác với hai người một chuyện, Lưu Dương Giai và Bằng Minh Di.
- Cô muốn bàn với chúng tôi điều gì đây? Hà Tiểu Hi? Minh Di hỏi.
- Tôi muốn...lật đổ TRương Tuệ Anh!
- Hừ, cô muốn nói gì đấy, A Di sẽ không bao giờ làm những trò trống này, A Di về thôi.
- KHoan đã Dương Giai, chuyện này em cần phải nói rõ với anh, cô nói tiếp đi Tiểu Hi, về bước tiếp theo của kế hoạch.
- Được thôi!
Minh Di, thì ra mọi chuyện là vậy, anh không biết từ lúc nào em lại can đảm như vậy dám chống lại ông già nhà em, với lại em cũng cần phải cẩn thận với cô ta!
Minh Di trầm mặc không nói lời nào cứ tiếp tục đi nhìn ngắm bầu trời, cô nở một nụ cười quay sang nhìn Dương Giai:
- Em bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc nhỏ của em và Kim Chí, bây giờ chắc nó cũng sắp quay lại rồi.
Bỗng nhiên bầu không khí thay đổi sang trầm mặc, tiếc nuối, u buồn và nhớ nhung, Dương Giai chìm đắm vào bóng lưng của Minh Di, anh nhìn cô ấy bằng đôi mắt sầu lệ, anh tiến lại gần và ôm chằm lấy cô ấy từ phía sau nói lời an ủi:
- Minh Di một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày, tới lúc đó à không phải...dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa thì con tim anh vẫn sẽ hướng về em, anh đợi em Minh Di!
Khi nghe anh ấy nói những lời đó, nước mắt tôi bỗng dâng tràn nơi khéo mi, em biết chứ Dương Giai, dù em có từ chối anh bằng cách nào anh vẫn hướng về em và yêu em như vậy, từ khoảng cách này em có thể nghe rõ nhịp đập con tim anh, "thình thịch" "thình thịch", nếu như chúng ta không gặp nhau thì hay biết mấy, em sẽ không lo lắng và làm những việc ngu ngốc khi nghĩ về anh, em cũng đã có thể trả thù người mình muốn mà không lo nghĩ cho ai!
Dương Giai anh có biết mỗi ngày từ lúc gặp anh em đều trong ngóng tin nhắn từ anh, hoặc là làm những chuyện điên rồ như làm socala ngay ngày lễ tình nhân hoặc ăn mặc những bộ váy mình đã từng rất ghét, trong tâm trí lúc nào cũng xuất hiện hình bóng của anh, anh làm như thế này làm cách nào để em buôn bỏ anh được đây?
Ba chấm
- Cô muốn làm gì nữa đây? Cô hành hạ tôi như vậy còn chưa đủ sao?
Cô ấy thét lớn trong tuyệt vọng càu mong cho sự giải thoát bản thân, tiếng của cô ấy lớn đến mức vách tường còn vọng lại một hồi lâu.
- Diệp Dao Dao từ khi nào cô lại dám chống đối tôi vậy hả? Cô không cắn rứt lương tâm của mình hay sao? 15 năm trước cô đã làm gì với tôi cô không nhớ sao?
- Tôi van cô cái đó chỉ là vô tình mà thôi, tôi thật sự không cố ý mà!
- Cô đang trốn tránh sự thật sao? Mà thôi bỏ qua đi, nếu như cô muốn thoát khỏi đây thì chỉ còn một cách là kết hôn với TRịnh Lạc Kiên thôi, chắc là cô cũng đủ hiểu rồi chứ?
Cô ấy có mái tóc vàng óng như mặt trời, như một nữ thần rực lửa ngồi trên chiếc ghế lớn, xinh đẹp kiêu kì nhưng lại độc ác và đa đoan, cô ấy vẩy tay cho gọi một cô gái vào trong, Dao Dao quay sang mà tròn mắt thẫn thờ, cô đứng bật dậy như tượng và hỏi:
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao em lại ở đây vậy Mộc Mộc? Em là gián điệp mà Kim Chí nhắc đến hay sao? Em đã phản bội chúng tôi hay sao?
Dao Dao to mắt sững sờ nhìn cô gái ấy, hay nói đúng hơn cô ấy chính là Doãn Mộc Mộc, cô gái có mái tóc vàng óng ngồi phía trên bỗng cười lớn, cô ta muốn chế nhạo thái độ của Dao Dao, bằng một giọng nói đầy mỉa mai, cô ta nói:
- Dao Dao ơi là Dao Dao, chẳng lẽ cô không nhận ra hay sao? Doãn Mộc Mộc chỉ giả vờ như mình bị bệnh tâm lí và nằm lừ ở nhà thôi, như vậy chẳng phải là bị loại khỏi những người bị tình nghi hay sao?
- Tại sao cô lại làm vậy, cô muốn hại chúng tôi thế nào nữa đây? Chẳng phải cô đã có được toàn bộ thông tin mà tôi cung cấp hay sao? Kéo thêm Mộc Mộc làm gì?
- Diệp Dao Dao, bởi vì cô ta cũng là một kẻ sinh tình giống như cô, chắc cô cũng đã nhận ra rồi, cô ta cũng yêu Hà Gia Hi!
Khi nghe được những lời nói đó, Dao Dao bỗng trầm ngâm, chập chừng mà nhìn Mộc Mộc, Mộc Mộc quay sang nhìn Dao Dao bằng ánh mắt viên đạn, không khí giữa hai người bỗng rất khó nói, nhưng trời biết đất biết cả thế gian này đều biết Hà Gia Hi chỉ yêu mỗi Diệp Dao Dao!
- Thật sự tôi không biết cô độc ác đến mức nào và cô đang toan tính điều gì nữa đây TRƯƠNG TUỆ ANH!
________________Tại một nơi khác______________
- Hôm nay tôi muốn hợp tác với hai người một chuyện, Lưu Dương Giai và Bằng Minh Di.
- Cô muốn bàn với chúng tôi điều gì đây? Hà Tiểu Hi? Minh Di hỏi.
- Tôi muốn...lật đổ TRương Tuệ Anh!
- Hừ, cô muốn nói gì đấy, A Di sẽ không bao giờ làm những trò trống này, A Di về thôi.
- KHoan đã Dương Giai, chuyện này em cần phải nói rõ với anh, cô nói tiếp đi Tiểu Hi, về bước tiếp theo của kế hoạch.
- Được thôi!
Minh Di, thì ra mọi chuyện là vậy, anh không biết từ lúc nào em lại can đảm như vậy dám chống lại ông già nhà em, với lại em cũng cần phải cẩn thận với cô ta!
Minh Di trầm mặc không nói lời nào cứ tiếp tục đi nhìn ngắm bầu trời, cô nở một nụ cười quay sang nhìn Dương Giai:
- Em bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc nhỏ của em và Kim Chí, bây giờ chắc nó cũng sắp quay lại rồi.
Bỗng nhiên bầu không khí thay đổi sang trầm mặc, tiếc nuối, u buồn và nhớ nhung, Dương Giai chìm đắm vào bóng lưng của Minh Di, anh nhìn cô ấy bằng đôi mắt sầu lệ, anh tiến lại gần và ôm chằm lấy cô ấy từ phía sau nói lời an ủi:
- Minh Di một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày, tới lúc đó à không phải...dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa thì con tim anh vẫn sẽ hướng về em, anh đợi em Minh Di!
Khi nghe anh ấy nói những lời đó, nước mắt tôi bỗng dâng tràn nơi khéo mi, em biết chứ Dương Giai, dù em có từ chối anh bằng cách nào anh vẫn hướng về em và yêu em như vậy, từ khoảng cách này em có thể nghe rõ nhịp đập con tim anh, "thình thịch" "thình thịch", nếu như chúng ta không gặp nhau thì hay biết mấy, em sẽ không lo lắng và làm những việc ngu ngốc khi nghĩ về anh, em cũng đã có thể trả thù người mình muốn mà không lo nghĩ cho ai!
Dương Giai anh có biết mỗi ngày từ lúc gặp anh em đều trong ngóng tin nhắn từ anh, hoặc là làm những chuyện điên rồ như làm socala ngay ngày lễ tình nhân hoặc ăn mặc những bộ váy mình đã từng rất ghét, trong tâm trí lúc nào cũng xuất hiện hình bóng của anh, anh làm như thế này làm cách nào để em buôn bỏ anh được đây?
Tác giả :
Ba Chấm