Giả Trai
Chương 20: Cậu giúp tôi với
Có lẽ Lục Dao đúng là sốt đến mơ hồ, cậu đè chặt Lý Minh Châu khiến cô không thể động đậy được.
Tiếng hít thở của Lục Dao sát bên tai cô, đôi môi khô khốc chạm hai cái trên vai cô……. Khi Lý Minh Châu ngã xuống giường thì bộ đồng phục của cô bị cậu làm cho lộn xộn, lúc này bả vai lộ ra non nửa như thể âm thầm mời gọi Lục Dao.
Đáng tiếc bây giờ đầu óc Lục Dao không tỉnh táo, khàn giọng nằm trên người cô kêu lên, “Cậu giúp tôi với…..”
Đôi tay Lục Dao khóa trên người cô, theo bản năng tư từ chạm vào cô.
Dù Lý Minh Châu từng gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng bản chất chỉ là một học sinh cấp Ba, tuy năm đó cô từng xem người mẹ làm gái bán hoa vài năm, chí ít cũng thấy hơn mười lần hiện trường phát sóng trực tiếp súng thật đạn thật, nhưng lại không giống như hiện tại, cả người cô như ngâm trong nước, nước xung quanh tràn vào mọi giác quan của cô.
Tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng nước nhỏ giọt trong nhà vệ sinh, tiếng kẽo kẹt của gỗ trên trần nhà dường như đều bị một tầng sương phủ kín, cô ở trong nước, những âm thanh đó ở trên bờ, mông lung nghe không rõ.
Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Lục Dao và cô hòa lẫn vào nhau, từng tiếng từng tiếng một, dù cô có nguyện ý hay không vẫn chảy vào tai cô.
Lý Minh Châu há miệng thở dốc mấy lần, cố vươn tay giãy giụa dưới người Lục Dao nhưng không có kết quả gì, suýt thì sinh ra ý nghĩ “cứ kệ xác đi”.
Hai chân Lục Dao thon dài thẳng tắp, đường cong rõ ràng, còn sạch sẽ hơn cả chân thiếu nữ, vô cùng khiêu gợi.
Đôi chân đẹp ấy chỉ mặc mỗi cái quần ngủ màu xám chất vải cotton, hầu như không che giấu được gì, đầu gối gập lên, mạnh mẽ kiên định chen vào giữa hai chân cô.
Lúc Lục Dao cõng cô không cần ai dạy cũng biết mà bây giờ đè lên người cô, mọi cử chỉ cũng vô sự tự thông.
Cô như thể sinh ra đã là đồ vật của Lục Dao, tên nhãi này cưỡng ép cô rất lành nghề, kéo khóa áo khoác đồng phục của cô ra, vén áo thun ngắn tay bên trong lên, ngón tay lộ rõ khớp xương của Lục Dao nhéo eo cô một cái, lòng bàn tay tiếp xúc với làn da của cô khiến máu trong người sôi trào.
Tuy Lục Dao nửa tỉnh nửa mê nhưng thần kinh trong đầu lại báo động không ngừng, đang cố cảnh cáo cậu phải buông tay ngay lập tức, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Ngoại trừ tín hiệu nguy hiểm mà đại não phóng ra, thần kinh cột sống của Lục Dao lúc này có lẽ có chút mâu thuẫn với đại não, ầm ĩ nói nó không thoải mái, căn bản không nghe lệnh não bộ, hoàn toàn càn quấy muốn làm gì thì làm.
Đại não cảnh báo cậu nên dừng tay khiến cảm xúc cậu càng kích động, cột sống lại ra lệnh cho cậu không được dừng lại, giữa hai luồng cảm xúc tràn ngập nguy hiểm và hấp dẫn trí mạng đó, Lục Dao vươn đầu lưỡi ra theo bản năng, liếm liếm môi.
Lý Minh Châu thấy tay Lục Dao càng ngày càng mò lên trên, tựa như sắp cởi bỏ nút thắt buộc ngực, thân thể cô nảy lên một cái, tỉnh táo lại trong cơn mơ màng, lửa giận lan tràn cõi lòng.
Lý Minh Châu có lẽ “sắp chết đến nơi” nên bản năng sinh tồn bộc phát, vươn tay nắm lấy cổ tay Lục Dao.
“Lục Dao, cậu muốn chết à!” Cô gằn giọng, rít mấy từ này qua kẽ răng, một tay khác toan tát Lục Dao một cái, lúc quơ tay đã dùng toàn bộ sức lực nhưng lúc gần đụng trúng mặt Lục Dao thì chật vật dừng lại.
Lý Minh Châu không biết nên chửi gì, lại không thể tát cậu được, bàn tay siết lại thành nắm đấm rồi lại buông ra, cố sức đẩy Lục Dao ra.
Dù sao Lục Dao đang bị bệnh, vừa rồi ôm Lý Minh Châu đã dùng hết sức, bị Lý Minh Châu kiên trì đẩy một lúc rốt cuộc cũng bị đẩy sang một bên.
Lúc này Lý Minh Châu tóc tai rối bời, quần áo dúm dó, vai còn bị cậu liếm mấy phát…. Có lẽ Lục Dao đúng là chó thật, trên vai cô còn hằn mấy dấu răng, ngạo nghễ khoe khoang chủ nhân của nó có một hàm răng tốt thế nào.
Lục Dao nghẹn ngào rên rỉ, co rúm lại như con tôm, có lẽ bị lạnh nên mơ mơ màng màng tìm chăn.
Chăn đã bị cậu đá sang một bên từ bao giờ, giường bị hai người quậy lộn xộn hết lên, Lý Minh Châu liếc thấy thì hai mắt tối lại.
Làm bậy, làm bậy, thật sự là làm bậy.
Lòng cô ngổn ngang trăm mối khiến tâm trí cũng căng thẳng theo, đầu Lý Minh Châu đau muốn nứt ra, không thể không day huyệt Thái Dương của mình.
Khổ nỗi cô day cả nửa ngày cũng không biết nên xử lý Lục Dao thế nào.
Lục Dao chẳng hiểu sao lúc này lại trông đáng thương muốn chết.
Cậu đã đánh mất hoàn toàn dáng vẻ thiếu niên ngông cuồng lúc nãy, tủi thân cọ vào giường, lăn qua lộn lại rên rĩ nhõng nhẽo, lúc thì rên “khó chịu”, lúc lại gọi “anh trai”.
Lục Dao có lẽ không biết, giữa ranh giới sống chết, tiếng “anh trai” cậu kêu đã cứu cậu một mạng.
Nhiều năm sau khi Lục Dao nhớ tới chuyện này đều đốt thêm hai túi tiền giấy vào tiết Thanh Minh cho Lục Tri, lòng nơm nớp nghĩ, năm đó nếu anh trai không phù hộ thì có lẽ buổi sáng hôm đó cậu đã chết thảm trong tay Lý Minh Châu.
Mà giờ đây Lục Dao không biết tai họa sắp ập đến, mặt sốt đến đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, tóc dán hai bên tai, nhìn cậu hệt như cô nương nhà lành vừa bị người ta đùa bỡn còn Lý Minh Châu đứng ở mép giường, vẻ mặt phức tạp, trông như một vị đại thiếu gia vừa khinh bạc con gái nhà người ta xong.
Lý Minh Châu cứ đứng như thế, không biết nghĩ gì trong đầu mà im lặng hơn ba phút, thân thể mới hơi nhúc nhích.
Lục Dao hít thở dồn dập, khó chịu lăn qua lộn lại, Lý Minh Châu siết tay thành nắm đấm, buông ra, rồi lại siết, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bỏ đi.
Cô ngồi ở mép giường, chạm vào đèn ngủ của Lục Dao, mở đèn lên, thấy trên tủ đầu giường để một quyển Hoàng tử bé.
Lý Minh Châu ngồi một lát, thở dài.
Lục Dao này không những ngu dốt mà khiếu thưởng thức cũng thấp kém, nếu đầu giường cậu đặt trọn bộ Tiểu thời đại thì cô còn tin, nhưng nếu đặt một quyển Hoàng tử bé thì tuyệt đối không giống cậu.
Lý Minh Châu nhìn mặt Lục Dao, Lục Dao vì sốt cao mà nhíu mày đau khổ, ngũ quan nhăn nhó, mặt cậu phải giống anh trai đến bảy phần.
Hoàng tử bé, là quyển truyện thiếu nhi mà Lục Tri thích nhất.
Môi Lý Minh Châu mấp máy gì đó, đặt tay lên mặt Lục Dao.
Mặt Lục Dao vì động tác này của cô mà giãn ra không ít, bờ môi khẽ mở, vô thức cọ mặt vào tay cô.
Thông thường khi mấy con vật nhỏ lâm vào khủng hoảng cực độ hoặc khốn cảnh thì chúng sẽ theo bản năng dựa vào người mình tin tưởng, vì đó là thời điểm chúng yếu ớt nhất.
Lý Minh Châu là người ăn mềm không ăn cứng, thấy Lục Dao như thế thì bó tay đầu hàng.
Lục Dao nhíu mày, mắt nhắm nghiền, dường như vẫn chưa tỉnh lại, Lý Minh Châu ngồi không yên, cô chỉnh lại quần áo cho tươm tất, đóng hết nút vào, nhét vạt áo bị Lục Dao lôi ra vào quần.
Lý Minh Châu xắn tay áo lên, vào nhà vệ sinh thấm nước lạnh cho ướt khăn lông, quay lại, đợi khăn bớt lạnh mới đặt lên trán Lục Dao.
Lục Dao nằm trên giường cũng không chịu nằm đàng hoàng, khăn lông mới đó đã hết lạnh, cậu nằm yên chẳng được bao lâu lại bắt đầu lăn lộn.
May mà Lý Minh Châu rất có kinh nghiệm chăm sóc người bị mất hai chân nên chân tay không hề lóng ngóng, cô nhìn đồng hồ, giờ mới năm giờ năm mươi, vẫn chưa đến sáu giờ, phòng y tế trong trường đến sáu rưỡi mới mở cửa.
Lý Minh Châu ngồi ở đầu giường, nâng Lục Dao dậy.
Lục Dao giờ đã mềm nhũn ra, tùy cô định đoạt, cậu giống như con mèo không xương, trong cổ phát ra mấy tiếng rầm rì, yếu ớt vô ngần dựa vào lòng cô.
Lý Minh Châu cứ ngồi như thế, vừa mát xa hai bên huyệt Thái Dương cho cậu vừa lạnh lùng nói, “Mẹ nó, kiếp trước tôi nợ cậu sao.”
Đáng tiếc giờ đây Lục Dao không có cách nào trả lời cô.
Khi cậu không thoải mái liền cọ vào cằm Lý Minh Châu, đầu tóc mềm mại lướt qua cổ cô vô cùng thân mật.
Ngoài Lục Dao ra, Lý Minh Châu chưa bao giờ thân mật với ai như thế, ngay cả Tô Thiên Du. Lục Dao cứ thế nằm trong lòng cô, hít thở cũng trong lòng cô, nói chuyện cũng trong lòng cô, đôi tay bất an nắm lấy góc áo cô, vẫn trong lòng cô.
Vạn vật trong trời đất, không khí bụi bặm đều ngưng lại trong khoảnh khắc này, lòng Lý Minh Châu chưa bao giờ bình yên đến thế.
Cô đã sống mười bảy nămtrong lo lắng đề phòng,ngủ cũng ngủ không yên, cô sợ một ngày nào đó khi cô đang ngủ thì Tô Thiên Du sẽ âm thầm chết đi, lưu lại mình cô sống trơ trọi trên cõi đời này.
Lý Minh Châu không sợ cô độc, cũng sợ nhất là cô độc, nhưng sự xuất hiện của Lục Dao đã khiến sự cô độc biến mất.
Ông nội Lục Dao này, mỗi giây mỗi phút đều đem đến cho cô cảm nhận khác biệt, đôi khi khiến cô giận muốn chết, đôi khi khiến cô hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu lại như ngày đêm nhắc nhở Lý Minh Châu: Cô là một người sống sờ sờ, có máu có thịt.
Lý Minh Châu nghĩ: Chuyện này không tốt lắm.
Phàm là con người, nếu sinh lòng chiếm hữu người khác thì phần lớn không được toại nguyện.
Con người là cá thể độc lập có tư tưởng riêng, đâu phải muốn có là có, cho nên với một chuyện khó khăn như thế, chỉ khi nào đối phương cũng muốn có được bạn thì đó mới là tình yêu.
Đời người hai chữ hợp tan, tan chiếm đa số, mà tan rồi lại hợp chẳng có mấy ai, có thể thấy tình yêu là một chuyện khó khăn nhường nào.
Lý Minh Châu biết hết mọi cách giải đủ kiểu bài tập vật lý khó nhằn nhưng lại không biết giải những đề bài ngoài tầm hiểu biết của cô.
Giờ đề bài này đã bày ra trước mắt cô song Lý Minh Châu lại không nhận ra.
Khi Lục Dao tỉnh lại hẳn đã tầm sáu rưỡi sáng, đầu cậu đau muốn nứt ra, yết hầu như bị mắc xương cá rát xé, vừa mở miệng định nói chuyện thì cổ họng như bốc khói.
“Dậy rồi à?” Giọng Lý Minh Châu vang lên bên tai cậu.
Lục Dao hả một tiếng, cử động người, nhận ra giờ mình đang dựa vào lòng Lý Minh Châu như chim nhỏ nép vào người, từ hả kia còn chưa nói xong để biến thành: Hả!!!!??
Lục Dao cố ngồi dậy, giống như người máy được vặn dây cót, đối mắt trợn to như chuông đồng, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu như thể muốn bắn thủng cô.
“Nhìn tôi làm gì, cậu tự đi được không? Mặc đồ vào rồi đến phòng y tế.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói.
Lục Dao khàn giọng nói, “Tôi….. Cậu…. Cậu sao lại ở đây?”
Cậu lắp bắp nói, mặt đỏ lên nhưng vì đang bị sốt nên nhìn không ra.
Lý Minh Châu chỉ bữa sáng trên bàn, Lục Dao lập tức nhớ ra hôm qua cậu bảo Lý Minh Châu đem đồ ăn sáng cho mình.
Vẻ mặt Lục Dao đầy phức tạp nhìn bữa sáng, vội vàng khom lưng cởi đồ, cởi được nửa chừng đột nhiên nổi điên lấy tay ôm ngực, cảnh giác nhìn Lý Minh Châu, “Cậu quay ra chỗ khác!”
Lý Minh Châu: “?”
Lục Dao lớn tiếng hơn, “Cậu quay, quay mặt đi chỗ khác!”
Lý Minh Châu: “???”
Cô bỗng sửng sốt, thầm nuốt một ngụm máu xuống, Lục Dao cứ làm như cô muốn cưỡng bức cậu không bằng!
Rốt cuộc sáng nay là thằng khốn nào động dục bậy bạ chứ?
Thật ra không trách Lục Dao được, ông nội này tuy lúc sáng đầu óc không tỉnh táo nhưng tiềm thức lại nhớ rõ chuyện này, sau khi tỉnh lại cứ thế cho rằng tất cả chỉ là mơ.
Cậu “trong mơ thấy” mình làm chuyện tày đình như thế với Lý Minh Châu, ngờ đâu vừa tỉnh lại đã thấy bạn diễn trong mơ đang lạnh lùng ngồi trên giường mình.
Càng kỳ lạ hơn là mình còn ngủ trong lòng người ta!
Chuyện này nếu là người khác thì cũng bị kinh sợ!
Đầu óc Lục Dao rối loạn, mặc đồ nhanh như chớp, lúc lấy cái quần jean rách ra thì thoáng do dự, cuối cùng đổi một chiếc quần nghiêm chỉnh mặc vào.
Lý Minh Châu thấy cậu cuối cùng cũng chịu mặc quần đàng hoàng thì lòng hơi an ủi, đây cũng là chuyện khiến cô sốt ruột nhất sáng nay.
Cô nghĩ: Vẫn còn tốt, thằng nhãi này giờ biết hối cải vẫn chưa muộn.
Tiếng hít thở của Lục Dao sát bên tai cô, đôi môi khô khốc chạm hai cái trên vai cô……. Khi Lý Minh Châu ngã xuống giường thì bộ đồng phục của cô bị cậu làm cho lộn xộn, lúc này bả vai lộ ra non nửa như thể âm thầm mời gọi Lục Dao.
Đáng tiếc bây giờ đầu óc Lục Dao không tỉnh táo, khàn giọng nằm trên người cô kêu lên, “Cậu giúp tôi với…..”
Đôi tay Lục Dao khóa trên người cô, theo bản năng tư từ chạm vào cô.
Dù Lý Minh Châu từng gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng bản chất chỉ là một học sinh cấp Ba, tuy năm đó cô từng xem người mẹ làm gái bán hoa vài năm, chí ít cũng thấy hơn mười lần hiện trường phát sóng trực tiếp súng thật đạn thật, nhưng lại không giống như hiện tại, cả người cô như ngâm trong nước, nước xung quanh tràn vào mọi giác quan của cô.
Tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng nước nhỏ giọt trong nhà vệ sinh, tiếng kẽo kẹt của gỗ trên trần nhà dường như đều bị một tầng sương phủ kín, cô ở trong nước, những âm thanh đó ở trên bờ, mông lung nghe không rõ.
Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Lục Dao và cô hòa lẫn vào nhau, từng tiếng từng tiếng một, dù cô có nguyện ý hay không vẫn chảy vào tai cô.
Lý Minh Châu há miệng thở dốc mấy lần, cố vươn tay giãy giụa dưới người Lục Dao nhưng không có kết quả gì, suýt thì sinh ra ý nghĩ “cứ kệ xác đi”.
Hai chân Lục Dao thon dài thẳng tắp, đường cong rõ ràng, còn sạch sẽ hơn cả chân thiếu nữ, vô cùng khiêu gợi.
Đôi chân đẹp ấy chỉ mặc mỗi cái quần ngủ màu xám chất vải cotton, hầu như không che giấu được gì, đầu gối gập lên, mạnh mẽ kiên định chen vào giữa hai chân cô.
Lúc Lục Dao cõng cô không cần ai dạy cũng biết mà bây giờ đè lên người cô, mọi cử chỉ cũng vô sự tự thông.
Cô như thể sinh ra đã là đồ vật của Lục Dao, tên nhãi này cưỡng ép cô rất lành nghề, kéo khóa áo khoác đồng phục của cô ra, vén áo thun ngắn tay bên trong lên, ngón tay lộ rõ khớp xương của Lục Dao nhéo eo cô một cái, lòng bàn tay tiếp xúc với làn da của cô khiến máu trong người sôi trào.
Tuy Lục Dao nửa tỉnh nửa mê nhưng thần kinh trong đầu lại báo động không ngừng, đang cố cảnh cáo cậu phải buông tay ngay lập tức, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
Ngoại trừ tín hiệu nguy hiểm mà đại não phóng ra, thần kinh cột sống của Lục Dao lúc này có lẽ có chút mâu thuẫn với đại não, ầm ĩ nói nó không thoải mái, căn bản không nghe lệnh não bộ, hoàn toàn càn quấy muốn làm gì thì làm.
Đại não cảnh báo cậu nên dừng tay khiến cảm xúc cậu càng kích động, cột sống lại ra lệnh cho cậu không được dừng lại, giữa hai luồng cảm xúc tràn ngập nguy hiểm và hấp dẫn trí mạng đó, Lục Dao vươn đầu lưỡi ra theo bản năng, liếm liếm môi.
Lý Minh Châu thấy tay Lục Dao càng ngày càng mò lên trên, tựa như sắp cởi bỏ nút thắt buộc ngực, thân thể cô nảy lên một cái, tỉnh táo lại trong cơn mơ màng, lửa giận lan tràn cõi lòng.
Lý Minh Châu có lẽ “sắp chết đến nơi” nên bản năng sinh tồn bộc phát, vươn tay nắm lấy cổ tay Lục Dao.
“Lục Dao, cậu muốn chết à!” Cô gằn giọng, rít mấy từ này qua kẽ răng, một tay khác toan tát Lục Dao một cái, lúc quơ tay đã dùng toàn bộ sức lực nhưng lúc gần đụng trúng mặt Lục Dao thì chật vật dừng lại.
Lý Minh Châu không biết nên chửi gì, lại không thể tát cậu được, bàn tay siết lại thành nắm đấm rồi lại buông ra, cố sức đẩy Lục Dao ra.
Dù sao Lục Dao đang bị bệnh, vừa rồi ôm Lý Minh Châu đã dùng hết sức, bị Lý Minh Châu kiên trì đẩy một lúc rốt cuộc cũng bị đẩy sang một bên.
Lúc này Lý Minh Châu tóc tai rối bời, quần áo dúm dó, vai còn bị cậu liếm mấy phát…. Có lẽ Lục Dao đúng là chó thật, trên vai cô còn hằn mấy dấu răng, ngạo nghễ khoe khoang chủ nhân của nó có một hàm răng tốt thế nào.
Lục Dao nghẹn ngào rên rỉ, co rúm lại như con tôm, có lẽ bị lạnh nên mơ mơ màng màng tìm chăn.
Chăn đã bị cậu đá sang một bên từ bao giờ, giường bị hai người quậy lộn xộn hết lên, Lý Minh Châu liếc thấy thì hai mắt tối lại.
Làm bậy, làm bậy, thật sự là làm bậy.
Lòng cô ngổn ngang trăm mối khiến tâm trí cũng căng thẳng theo, đầu Lý Minh Châu đau muốn nứt ra, không thể không day huyệt Thái Dương của mình.
Khổ nỗi cô day cả nửa ngày cũng không biết nên xử lý Lục Dao thế nào.
Lục Dao chẳng hiểu sao lúc này lại trông đáng thương muốn chết.
Cậu đã đánh mất hoàn toàn dáng vẻ thiếu niên ngông cuồng lúc nãy, tủi thân cọ vào giường, lăn qua lộn lại rên rĩ nhõng nhẽo, lúc thì rên “khó chịu”, lúc lại gọi “anh trai”.
Lục Dao có lẽ không biết, giữa ranh giới sống chết, tiếng “anh trai” cậu kêu đã cứu cậu một mạng.
Nhiều năm sau khi Lục Dao nhớ tới chuyện này đều đốt thêm hai túi tiền giấy vào tiết Thanh Minh cho Lục Tri, lòng nơm nớp nghĩ, năm đó nếu anh trai không phù hộ thì có lẽ buổi sáng hôm đó cậu đã chết thảm trong tay Lý Minh Châu.
Mà giờ đây Lục Dao không biết tai họa sắp ập đến, mặt sốt đến đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, tóc dán hai bên tai, nhìn cậu hệt như cô nương nhà lành vừa bị người ta đùa bỡn còn Lý Minh Châu đứng ở mép giường, vẻ mặt phức tạp, trông như một vị đại thiếu gia vừa khinh bạc con gái nhà người ta xong.
Lý Minh Châu cứ đứng như thế, không biết nghĩ gì trong đầu mà im lặng hơn ba phút, thân thể mới hơi nhúc nhích.
Lục Dao hít thở dồn dập, khó chịu lăn qua lộn lại, Lý Minh Châu siết tay thành nắm đấm, buông ra, rồi lại siết, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bỏ đi.
Cô ngồi ở mép giường, chạm vào đèn ngủ của Lục Dao, mở đèn lên, thấy trên tủ đầu giường để một quyển Hoàng tử bé.
Lý Minh Châu ngồi một lát, thở dài.
Lục Dao này không những ngu dốt mà khiếu thưởng thức cũng thấp kém, nếu đầu giường cậu đặt trọn bộ Tiểu thời đại thì cô còn tin, nhưng nếu đặt một quyển Hoàng tử bé thì tuyệt đối không giống cậu.
Lý Minh Châu nhìn mặt Lục Dao, Lục Dao vì sốt cao mà nhíu mày đau khổ, ngũ quan nhăn nhó, mặt cậu phải giống anh trai đến bảy phần.
Hoàng tử bé, là quyển truyện thiếu nhi mà Lục Tri thích nhất.
Môi Lý Minh Châu mấp máy gì đó, đặt tay lên mặt Lục Dao.
Mặt Lục Dao vì động tác này của cô mà giãn ra không ít, bờ môi khẽ mở, vô thức cọ mặt vào tay cô.
Thông thường khi mấy con vật nhỏ lâm vào khủng hoảng cực độ hoặc khốn cảnh thì chúng sẽ theo bản năng dựa vào người mình tin tưởng, vì đó là thời điểm chúng yếu ớt nhất.
Lý Minh Châu là người ăn mềm không ăn cứng, thấy Lục Dao như thế thì bó tay đầu hàng.
Lục Dao nhíu mày, mắt nhắm nghiền, dường như vẫn chưa tỉnh lại, Lý Minh Châu ngồi không yên, cô chỉnh lại quần áo cho tươm tất, đóng hết nút vào, nhét vạt áo bị Lục Dao lôi ra vào quần.
Lý Minh Châu xắn tay áo lên, vào nhà vệ sinh thấm nước lạnh cho ướt khăn lông, quay lại, đợi khăn bớt lạnh mới đặt lên trán Lục Dao.
Lục Dao nằm trên giường cũng không chịu nằm đàng hoàng, khăn lông mới đó đã hết lạnh, cậu nằm yên chẳng được bao lâu lại bắt đầu lăn lộn.
May mà Lý Minh Châu rất có kinh nghiệm chăm sóc người bị mất hai chân nên chân tay không hề lóng ngóng, cô nhìn đồng hồ, giờ mới năm giờ năm mươi, vẫn chưa đến sáu giờ, phòng y tế trong trường đến sáu rưỡi mới mở cửa.
Lý Minh Châu ngồi ở đầu giường, nâng Lục Dao dậy.
Lục Dao giờ đã mềm nhũn ra, tùy cô định đoạt, cậu giống như con mèo không xương, trong cổ phát ra mấy tiếng rầm rì, yếu ớt vô ngần dựa vào lòng cô.
Lý Minh Châu cứ ngồi như thế, vừa mát xa hai bên huyệt Thái Dương cho cậu vừa lạnh lùng nói, “Mẹ nó, kiếp trước tôi nợ cậu sao.”
Đáng tiếc giờ đây Lục Dao không có cách nào trả lời cô.
Khi cậu không thoải mái liền cọ vào cằm Lý Minh Châu, đầu tóc mềm mại lướt qua cổ cô vô cùng thân mật.
Ngoài Lục Dao ra, Lý Minh Châu chưa bao giờ thân mật với ai như thế, ngay cả Tô Thiên Du. Lục Dao cứ thế nằm trong lòng cô, hít thở cũng trong lòng cô, nói chuyện cũng trong lòng cô, đôi tay bất an nắm lấy góc áo cô, vẫn trong lòng cô.
Vạn vật trong trời đất, không khí bụi bặm đều ngưng lại trong khoảnh khắc này, lòng Lý Minh Châu chưa bao giờ bình yên đến thế.
Cô đã sống mười bảy nămtrong lo lắng đề phòng,ngủ cũng ngủ không yên, cô sợ một ngày nào đó khi cô đang ngủ thì Tô Thiên Du sẽ âm thầm chết đi, lưu lại mình cô sống trơ trọi trên cõi đời này.
Lý Minh Châu không sợ cô độc, cũng sợ nhất là cô độc, nhưng sự xuất hiện của Lục Dao đã khiến sự cô độc biến mất.
Ông nội Lục Dao này, mỗi giây mỗi phút đều đem đến cho cô cảm nhận khác biệt, đôi khi khiến cô giận muốn chết, đôi khi khiến cô hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu lại như ngày đêm nhắc nhở Lý Minh Châu: Cô là một người sống sờ sờ, có máu có thịt.
Lý Minh Châu nghĩ: Chuyện này không tốt lắm.
Phàm là con người, nếu sinh lòng chiếm hữu người khác thì phần lớn không được toại nguyện.
Con người là cá thể độc lập có tư tưởng riêng, đâu phải muốn có là có, cho nên với một chuyện khó khăn như thế, chỉ khi nào đối phương cũng muốn có được bạn thì đó mới là tình yêu.
Đời người hai chữ hợp tan, tan chiếm đa số, mà tan rồi lại hợp chẳng có mấy ai, có thể thấy tình yêu là một chuyện khó khăn nhường nào.
Lý Minh Châu biết hết mọi cách giải đủ kiểu bài tập vật lý khó nhằn nhưng lại không biết giải những đề bài ngoài tầm hiểu biết của cô.
Giờ đề bài này đã bày ra trước mắt cô song Lý Minh Châu lại không nhận ra.
Khi Lục Dao tỉnh lại hẳn đã tầm sáu rưỡi sáng, đầu cậu đau muốn nứt ra, yết hầu như bị mắc xương cá rát xé, vừa mở miệng định nói chuyện thì cổ họng như bốc khói.
“Dậy rồi à?” Giọng Lý Minh Châu vang lên bên tai cậu.
Lục Dao hả một tiếng, cử động người, nhận ra giờ mình đang dựa vào lòng Lý Minh Châu như chim nhỏ nép vào người, từ hả kia còn chưa nói xong để biến thành: Hả!!!!??
Lục Dao cố ngồi dậy, giống như người máy được vặn dây cót, đối mắt trợn to như chuông đồng, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu như thể muốn bắn thủng cô.
“Nhìn tôi làm gì, cậu tự đi được không? Mặc đồ vào rồi đến phòng y tế.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói.
Lục Dao khàn giọng nói, “Tôi….. Cậu…. Cậu sao lại ở đây?”
Cậu lắp bắp nói, mặt đỏ lên nhưng vì đang bị sốt nên nhìn không ra.
Lý Minh Châu chỉ bữa sáng trên bàn, Lục Dao lập tức nhớ ra hôm qua cậu bảo Lý Minh Châu đem đồ ăn sáng cho mình.
Vẻ mặt Lục Dao đầy phức tạp nhìn bữa sáng, vội vàng khom lưng cởi đồ, cởi được nửa chừng đột nhiên nổi điên lấy tay ôm ngực, cảnh giác nhìn Lý Minh Châu, “Cậu quay ra chỗ khác!”
Lý Minh Châu: “?”
Lục Dao lớn tiếng hơn, “Cậu quay, quay mặt đi chỗ khác!”
Lý Minh Châu: “???”
Cô bỗng sửng sốt, thầm nuốt một ngụm máu xuống, Lục Dao cứ làm như cô muốn cưỡng bức cậu không bằng!
Rốt cuộc sáng nay là thằng khốn nào động dục bậy bạ chứ?
Thật ra không trách Lục Dao được, ông nội này tuy lúc sáng đầu óc không tỉnh táo nhưng tiềm thức lại nhớ rõ chuyện này, sau khi tỉnh lại cứ thế cho rằng tất cả chỉ là mơ.
Cậu “trong mơ thấy” mình làm chuyện tày đình như thế với Lý Minh Châu, ngờ đâu vừa tỉnh lại đã thấy bạn diễn trong mơ đang lạnh lùng ngồi trên giường mình.
Càng kỳ lạ hơn là mình còn ngủ trong lòng người ta!
Chuyện này nếu là người khác thì cũng bị kinh sợ!
Đầu óc Lục Dao rối loạn, mặc đồ nhanh như chớp, lúc lấy cái quần jean rách ra thì thoáng do dự, cuối cùng đổi một chiếc quần nghiêm chỉnh mặc vào.
Lý Minh Châu thấy cậu cuối cùng cũng chịu mặc quần đàng hoàng thì lòng hơi an ủi, đây cũng là chuyện khiến cô sốt ruột nhất sáng nay.
Cô nghĩ: Vẫn còn tốt, thằng nhãi này giờ biết hối cải vẫn chưa muộn.
Tác giả :
Tam Thiên Phong Tuyết