Giả Tiên Nô
Chương 5
Edit: Nguyệt Viên
“……” Doãn Tử Liên khép nhắm mắt lại, Tụ nhi của hắn thông minh hơn người, nhưng vì sao ở phương diện này lại ngốc như vậy khiến cho hắn nhanh chóng tức giận? Mở mắt ra, hắn nhìn thẳng nàng.“Nàng chán ghét ta chạm vào người nàng như vậy?”
“Không.” Bởi vì trong lòng không hiểu, càng thể hiện rõ tính tình chân thật của nàng.
“Phải không?” Khẽ cong môi, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ qua môi nàng, chậm rãi vẽ nên đường nét bờ môi kia.
Hồng Tụ thoáng chốc cứng đờ, không biết vì sao cảm thấy tim đập thật nhanh, nhanh đến mức nàng có chút khó chịu, đành phải nhanh chóng đổi đề tài.
“Gia, bức họa kia phải làm sao bây giờ? Tay người phải tịnh dưỡng hơn mười ngày……” Nói được một nửa, nàng không thể cất lên tiếng nói, chỉ vì ngón tay của hắn đã thâm nhập vào trong miệng nàng.
Nàng bối rối nhìn hắn, đã thấy ánh mắt của hắn dịu dàng ma mị mà nàng chưa từng nhìn thấy, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn trầm tĩnh như ánh sao giữa đêm, nay âm thầm lấp lánh ánh sáng, khiến cho nàng nhìn đến mê muội, mãi đến khi hắn hôn lên môi nàng.
Doãn Tử Liên hôn lên môi của nàng, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại, lại từ từ tiến vào khoảng giữa đôi môi của nàng.
Hồng Tụ sợ tới mức vội vàng lui ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.
“Chán ghét sao?” Hắn khàn giọng hỏi.
Nàng dùng sức lắc đầu.
“Lại đây.” Hắn lười biếng tựa vào tay vịn trên giường gấm.
Hồng Tụ ngượng ngùng nhìn hắn, muốn tới gần, nhưng hắn vừa rồi……
“Ngay cả lời nói của ta nàng cũng không nghe?”
“Không phải……”
“Sợ ta?”
“Không phải.”
“Nếu không phải vậy thì sao?”
“Chờ một chút, tim ta đập nhanh quá, hình như là bị bệnh rồi.” Nàng thật sự cố gắng điều hoà hơi thở, nhưng càng điều hòa, hơi thở càng không thông thuận, thậm chí bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu.
Thấy thế, Doãn Tử Liên cúi đầu nở nụ cười.“Lại đây, nha đầu ngốc.” Hắn đứng dậy, đưa cánh tay ra, kéo nàng vào trong lòng.
Hồng Tụ lập tức lại cứng đờ như tảng đá một lần nữa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc còn nhỏ, gia cũng từng ôm lấy nàng, nhưng đó là lúc hắn còn không biết nàng là cô nương, ôm nàng ngủ cùng nhau. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hắn rất ít khi chạm vào nàng, tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo.
Nhưng mà hiện tại, hắn ôm nàng rất chặt rất ấm, khiến cho tim nàng đập càng nhanh, nhưng trong lòng lại tràn đầy niềm vui khó nói nên lời, khiến cho nàng không khỏi cong khóe môi.
“Tụ nhi.”
“Hử?”
“Ta thích nàng.”
Cho dù không muốn mở lời trước, nhưng lại bị nàng làm cho không mở lời trước không được, đơn giản là hắn muốn cho nàng một danh phận, làm cho thân phận của nàng không chỉ là một nô tỳ, chí ít khiến cho nàng ở bên ngoài tránh được những phiền phức không cần thiết, sẽ không bị người khác mạo phạm nữa.
Nhưng điều hắn mong muốn nhất, là dùng mọi cách để giữ nàng lại.
Trên tranh bản khắc có ký hiệu của nàng, hắn liếc nhìn một cái đã biết.
Đường nét phác thảo mềm mại nhỏ nhắn vẽ nên những ký ức mà nàng không thể nào quên, chẳng phải đại biểu cho ý muốn trở về của nàng? Bức tranh thể hiện cho tình cảm của nàng, mà bên trong…… không có hắn.
Hồng Tụ ngây ngẩn, quan sát hắn, sau đó mỉm cười trả lời,“Ta cũng thích gia.”
Nàng trả lời quá nhanh, nhanh đến độ không có tấm lòng, làm cho Doãn Tử Liên chẳng những không vui mừng, thậm chí không vui nheo mắt lại.“Là loại thích nào?”
“Loại thích nào?” Nàng nhíu mày cố gắng suy nghĩ, lại khó có thể nói rõ.“Ta thích ở bên cạnh gia, hầu hạ gia, chăm sóc gia, chỉ cần có thể ở bên cạnh gia, ta cũng rất vui vẻ.”
Thích của nàng chính là đơn giản như vậy, từ sau khi hắn giữ nàng lại, nàng liền xem hắn là người duy nhất, toàn tâm toàn ý chỉ sống vì hắn.
Doãn Tử Liên khẽ nhướng mày, cảm thấy đáp án này cũng tạm được, miễn cưỡng có thể chấp nhận.“Vậy thì ở lại đi.” Ít nhất trong lòng nàng cũng có hắn.
“Nhưng, nhưng mà gia không phải không cần ta ký tiếp khế ước mười năm nữa sao?”
“Ai muốn nàng làm nha hoàn cho ta? Làm thê tử của ta không tốt hơn sao?”
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng thật tức cười, nét mặt rất nghiêm túc hỏi:“Thê tử?”
“Đúng, đại thiếu phu nhân của Doãn phủ.” Bị dáng vẻ tức cười của nàng hấp dẫn, hắn khó kìm lòng lại hôn nàng, lần này không hề nóng vội tiến vào, chỉ sợ dọa đến nàng.
Thật lâu sau, hắn mới chấm dứt nụ hôn, đã thấy nàng chảy nước mắt.
Trong lòng hắn cảm thấy chua sót, lau đi những giọt nước mắt của nàng, giọng nói khàn khàn:“Đừng khóc.”
“…… Gia, ta tưởng người không cần ta nữa.” Nàng chu môi, đáng vẻ thật đáng thương.
“Ai nói ta không cần nàng?”
“Bởi vì khế ước mười năm sắp đến, người cũng không hỏi ta có muốn ở lại không, ta còn tưởng chắc chắn người không cần ta……” Nàng nói xong, những giọt nước mắt lớn không ngừng rơi xuống.
“Nha đầu ngốc, vì sao không hỏi ta?”
“Ta không dám hỏi.”
“Bình thường nàng luôn giương oai trước mặt ta, như thế nào đến lúc gặp chuyện nghiêm chỉnh lại không dám hỏi?” Hắn buồn cười hôn lên giọt nước mắt của nàng, ghi nhớ mùi vị mằn mặn thuộc về nàng.
“Ta sợ…… Ta sợ người sẽ giống lúc ở trên xe ngựa như năm đó, dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta.”
Doãn Tử Liên hơi kinh ngạc, không ngờ chuyện năm đó lại tạo thành vết thương trong lòng nàng.
“Nếu ta thật sự ghét nàng, sao lại giữ nàng lại?” Hắn thở dài, ôm chặt nàng vào lòng.
“Ta không biết.”
“Nha đầu ngốc.” Hắn yêu thương khẽ vỗ nhẹ lưng nàng.
Hắn một mình dạy dỗ nàng, chưa từng chân chính bắt lấy trái tim nàng, mới phải chờ đợi vài năm như vậy.
“Nhưng mà, ta có thể làm thê tử của gia sao?” Hồng Tụ khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra, giống như đứa trẻ, một chút thông tinh lanh lợi tài giỏi cũng chẳng có.
“Vì sao không thể?”
“Nhưng mà thân phận của ta rất thấp, cái này……”
“Nàng nghĩ rằng ta sẽ xem trọng mấy thứ này?”
“Nhưng mà…… Phu nhân nhất định sẽ không chấp nhận ta.”
Nàng không phải Đan Hòa, phu nhân sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy. Đan Hòa là đứa bé bị vứt bỏ mà tam thiếu gia nhặt về, ngay từ đầu được giáo dưỡng giống như thiên kim Doãn phủ, sau đó Đan Hòa phát hiện thân phận đứa trẻ bị vứt bỏ của mình, dứt khoát kiên quyết trở thành nha hòa bên cạnh tam thiếu gia để chăm sóc cho hắn, hai người cuối cùng quyết định thành thân trước cuối năm.
Nhưng mà ngay từ đầu, Đan Hòa không phải nha hoàn, phu nhân đối đãi với Đan Hòa như con gái ruột của mình, đương nhiên đồng ý mà chẳng hề do dự.
“Rất quan trọng sao?” Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn nàng.
Chỉ cần chuyện hắn nguyện ý vì nàng mà giữ gìn sức khỏe của mình, mẹ cũng sẽ xem nàng như người một nhà thôi. Nhưng trên thực tế, cho dù mẹ không đồng ý, hắn cũng có làm theo cách nghĩ của mình, không để cho bất kỳ kẻ nào xen vào.
“Gia thật sự thích ta?”
“Ta nói rồi, không phải sao?” Hắn đặt môi lên bờ má nóng của nàng.“Thích của ta, là muốn chạm vào nàng, muốn hôn môi của nàng, muốn nàng làm thê tử của ta, làm bạn cùng ta cả một đời một kiếp, nàng không muốn sao?”
Hai má của nàng nóng bừng, ngập ngừng nói:“…… Ta còn tưởng gia thích Tống đại nhân đó.”
Đôi mắt lười biếng của Doãn Tử Liên đột nhiên trợn trừng.“Nàng…… hiểu lầm to rồi.”
“Bởi vì gia từng nói Tống đại nhân là người mà người tâm đầu ý hợp, hơn nữa hai người luôn đi cùng nhau, ta rất lo lắng giữa hai người sẽ có tình cảm, lại nhớ đến năm đó người không cho nha hoàn vào phòng của người, cho nên mới muốn Lăng Yên về phủ cùng với người, nhưng khi Lăng Yên đến, ta……”
“Như thế nào?”
“Ta lại nhớ đến tượng gỗ điêu khắc hình cô bé ở trên người Đan Hòa năm đó, khiến cho ta cảm thấy không thoải mái, ta không thích.” Nàng khó có thể hình dung cơn tức giận ẩn chứa trong lòng, giống như người quan trọng nhất bị chia sẻ, không hề chỉ thuộc về nàng, không còn là độc chiếm của nàng.
Nàng keo kiệt tham lam, không muốn chia sẻ hắn với người khác.
Doãn Tử Liên thế này mới hiểu ra, thì ra nha đầu kia sớm đã động tình, làm cho hắn đợi không công suốt mấy năm.
“Nha đầu ngốc, đấy là nàng thích ta, vậy mà vẫn chưa hiểu sao?” Đây quả thật là chuyện ngu xuẩn nhất trong đời của hắn, thế nhưng ngây ngốc chờ đợi tình cảm mà hắn đã có trong tay từ sớm.
Hồng Tụ vẫn không hiểu rõ,“Nhưng mà, ta chưa từng nghĩ tới làm thê tử của gia a.” Đó là giấc mộng xa xỉ, đâu có thể nào tưởng tượng ra được.
“……” Từ trước đến giờ nàng luôn biết cách làm thế nào để đả kích hắn.
Nếu nói Tam đệ là đầu gỗ, nàng chính là đầu đá.
Suy nghĩ xong, hắn đột ngột hỏi:“Tụ nhi, có muốn buộc tóc cho ta không?”
Nàng dùng sức gật đầu, đôi mắt to tỏa sáng.
Mái tóc của gia rối tung, có vẻ âm nhu tà mị, giống một cuồng nhân không quan tâm thế tục, cho nên nàng vẫn rất muốn buộc tóc cho hắn, chắc chắn hắn càng thêm tuấn tú lỗi lạc.
“Chờ nàng trở thành thê tử của ta, sẽ để nàng buộc tóc cho ta.”
“Nhất định phải làm thê tử sao?”
Nàng chỉ muốn ở lại, mà danh phận để ở lại thì có rất nhiều, nhất định không làm thê tử không thể sao?
“……” Trên đời này hẳn là rất khó tìm được người thứ hai giống như nàng vậy, con mồi thông minh lại ngu ngốc không muốn ăn mồi câu, thông minh của nàng chỉ là trong học tập các tài nghệ, đối mặt với tình yêu, nàng quả thực chẳng thông suốt gì cả.
Doãn Tử Liên không khỏi thở dài, nhưng không thể trách nàng, bởi vì hắn dạy nàng rất nhiều, chỉ duy nhất không dạy nàng chuyện tình yêu, nàng đương nhiên không hiểu nên yêu như thế nào.
Chỉ là hắn cũng đã hạ thấp mình, sao còn chưa thể khiến nàng quan tâm chứ?
“Ta nói rồi, nam và nữ không thể làm bạn tâm đầu ý hợp, nhưng mà giữa nam và nữ có thể cầm sắt hòa minh, một đời làm bạn, vậy có thể cao hơn một bậc so với bạn tâm đầu ý hợp.” Hắn hướng dẫn từng bước.
“Thật sự?”
Như dự liệu của hắn, hai mắt của nàng sáng ngời, hắn đang muốn lại ra sức thuyết phục —
“Đại gia, Vi gia tới chơi.” Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của tiểu nha hoàn.
“Được lắm, ông ta tới cũng đúng lúc, ta muốn hỏi ông ta cho rõ, vì sao phải làm như vậy!” Vừa nghe tiếng thông báo của tiểu nha hoàn, Hồng Tụ đã tức giận đến chuẩn bị vén ống tay áo lên để đánh người.
“Tụ nhi.” Hắn lạnh nhạt gọi.
“Gia, việc này giao cho ta xử lý! Đây là ông ta không đúng, cư nhiên lấy tranh của ta giả làm tranh của gia, như vậy sẽ làm hư thương dự của gia, chuyện này vô cùng lớn, không bắt ông ta nói rõ thì không được!”
Doãn Tử Liên miễn cưỡng nhìn nàng,“Nàng đã quên mình còn ngồi ở trong lòng của ta?”
Hồng Tụ ngây người, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc khi nhìn thấy hai người đang dán sát vào nhau, nàng cơ hồ ngồi trên đùi của hắn, mà tiểu nha hoàn đang ở ngoài cửa…… Nàng cứng ngắc chậm rãi quay đầu, chỉ thấy tiểu nha hoàn ngượng ngùng rũ mắt xuống, nàng lại chậm rãi quay lại mặt, thật sự xấu hổ muốn chết.
Bây giờ nàng nên nhanh chóng rời khỏi lòng của gia, nhưng mà chuyện tới lúc này, né tránh đã không kịp, chẳng thà làm dáng vẻ trấn định, từ từ đứng lên thôi.
Sau khi suy nghĩ một lát, Doãn Tử Liên nói với tiểu nha hoàn ở bên ngoài:“Bảo Vi gia đến thiên sảnh chờ ta.”
Tiểu nha hoàn lập tức đứng lên nhẹ bước rời đi.
“Gia, để cho ta đi nói chuyện với ông ta.” Hồng Tụ nhanh chóng bốc hỏa, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“Nàng đã quên ta còn chưa ăn?”
Nàng cất giọng kinh ngạc, lập tức đã quên cơn tức, chỉ luôn nghĩ đến nam nhân trước mặt.“Được, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Sau khi phái Hồng Tụ đi, Doãn Tử Liên chậm rãi xuống lầu, bước vào thiên sảnh, thấy Vi Tổ Hạo hình như đã đợi được một lúc.
“Liên gia.” Ông ta thở dài với hắn.
Doãn Tử Liên khoát tay áo, ngồi vào vị trí chủ nhà, rót ly trà nóng nhuận cổ họng.
Edit: Nguyệt Viên
“Liên gia, nhị gia sai người báo với ta, ta liền lập tức tới đây, không biết Liên gia có hài lòng với cách làm của ta?” Vi Tổ Hạo ngồi ở vị trí trước mặt hắn cười hỏi.
Hắn khẽ cười.“Rất hài lòng.”
Thì ra vì thời hạn khế ước bán mình của Tụ nhi sắp đến, lại vẫn không thấy nàng có biểu hiện gì, hắn mới bảo Vi Tổ Hạo thử đi thăm dò nàng. Lúc đầu khi biết nàng đồng ý bán tranh, hắn liền biết nàng không tính ở lại, kết quả như vậy khiến cho hắn tức giận, cho nên mới muốn Vi Tổ Hạo đem tranh khắc bản có in con dấu của hắn bán ra ngoài.
Làm như vậy, chính là muốn vén lên những suy nghĩ thật sự trong đáy lòng của nàng, bức ép nàng không còn đường để đi, chỉ có thể cầu cứu hắn, nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn là bại bởi tình cảm của mình.
Rõ ràng không muốn cúi đầu trước khuất phục trước, nhưng cuối cùng vẫn là hắn mở lời trước.
“Như vậy, sau này, tranh của Hồng Tụ cô nương cũng có thể giao cho ta bán?” Vi Tổ Hạo lại hỏi.
Đây là điều kiện lúc trước mà bọn họ thương nghị với nhau, cho dù giữa hai người có giao tình, cũng phải nói cho rõ ràng, để tránh tranh luận về sau.
“Đó là đương nhiên.” Hắn nhấp một ngụm trà nóng, chưa quên ước định, nhưng mà –“Lá gan của ông cũng thật lớn, thế nhưng lại bán bức tranh cho Chu Trấn Bình.”
Khi hắn nhìn thấy trên thiếp mời mà Chu Trấn Bình sai người đưa tới viết rằng có trân phẩm muốn hắn xem xét, hắn liền đoán ra tranh khắc bản nhất định là rơi vào trong tay y.
“Không bán cho hắn, tranh khắc bản này làm sao có thể trở về tay của Liên gia?” Vi Tổ Hạo nói chuyệt rất có đạo lý.“Tuyển vương gia vô cùng thích tranh của Liên gia, kéo theo rất nhiều trọng thần trong triều nương nhờ ông ta cũng mua tranh, thế tử muốn lấy lòng Tuyển vương gia, đương nhiên càng muốn mua tranh của Liên gia. Mà nhìn thấy tranh khắc bản, hắn liền biết có chuyện kỳ quái, hơn nữa trong thành mọi người đều biết, tranh Liên gia nhất định là phải qua tay Hồng Tụ cô nương giao cho ta, thế tử nghĩ nếu công bố việc này, Liên gia sẽ giận dữ đuổi Hồng Tụ đi, như thế hắn liền có thể nhận Hồng Tụ, lại không biết trận hồng mai yến này, người thật sự có lợi là Liên gia.”
“Thật không hổ là gian thương, suy nghĩ rất chu toàn.” Hắn chẳng qua chỉ nói sơ qua, ông ta liền có thể thay hắn làm chu đáo như vậy.
“Đâu có, vô gian bất thành thương, đây là đạo lý thiên cổ không thể thay đổi.” Vi Tổ Hạo rất dõng dạc, nhưng mà thần sắc lại biến đổi, hơi khó chịu nói.“Chỉ tiếc Liên gia lại đồng ý vẽ bức xuân cung đồ cỏ hoa trong mười hai tháng, thế tử thật tham lam, thế nhưng lại đưa ra điều kiện này.”
Mười hai bức xuân cung đồ, giá trên thị trường tuyệt đối không dưới vạn lượng, nghĩ đến mấy thỏi bạc trắng phao bay mất, lòng của ông ta liền đau nhói.
“Ta cũng chẳng có cách nào, ta chỉ muốn có được thứ ta muốn là được.” Vì Hồng Tụ cho dù làm việc ngày đêm thì cũng không sao cả, chỉ cần nàng có thể từ từ hiểu rõ tình cảm của mình, hắn cảm thấy cũng đủ rồi.
“Chỉ sợ sau này Hồng Tụ cô nương vừa thấy ta liền tức giận đến nghiến răng.”
“Yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội nói với nàng ấy.”
“Như vậy, bức Tuế Hàn Tam Mỹ Liên gia đã hứa hẹn, hôm này có thể giao cho ta không?”
Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn ông ta, từ phía sau tủ gỗ lấy ra một cuốn tranh cuộn.
“Như vậy, ta cáo từ.” Vi Tổ Hạo ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cầm lấy mà đi, vì tạm thời ông ta không muốn chạm trán với Hồng Tụ, cho nên bước đi giống như chạy trối chết.
Trong chốc lát sau, Hồng Tụ từ trong phòng bếp mang vài món thức ăn nhẹ đến, còn có một bình trà dưỡng sinh đến thiên sảnh, đem bát đũa đặt lên bàn.
“Vi gia đi rồi?” Nàng quan sát một vòng trong thiên sảnh, xác định không nhìn thấy Vi Tổ Hạo, có chút phẫn nộ hỏi.
“Ông ta không muốn bị tàn phế, cho nên đi trước một bước.”
“Hừ, ông ta dám làm ra chuyện như vậy, đương nhiên phải trả một cái giá lớn mới giác ngộ!”
“Nghe như vậy, ta cũng phải trả giá tương đối lớn.”
“Hả?” Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu ta nói, là ta bảo Vi Tổ Hạo làm như vậy, nàng sẽ nghĩ gì?” Doãn Tử Liên mỉm cười.
“…… Vì sao?”
“Nàng đó?” Hắn muốn nàng suy nghĩ, muốn nàng biết, vì nàng, hắn tốn rất nhiều tâm tư.
Nàng nhăn mày lại.“Gia muốn giúp ta có thêm tiền lời?”
“……” Doãn Tử Liên không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trừng nàng.
Hồng Tụ nhíu chặt mày, đôi mắt to thanh tú liếc qua liếc lại, cố gắng suy nghĩ đáp án, suy nghĩ mãi, đột nhiên vỗ tay hoan nghênh nói:“Ta đã biết, là gia cố ý muốn mượn chuyện này cười nhạo thế tử!”
Nhắm mắt lại, hắn day day gân xanh đang nổi lên trên trán, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình chờ đợi nhiều năm, nàng cũng có thể thờ ơ, bởi vì nàng thật sự cục đá cứng.
“Bằng không thì sao chứ?” Nhìn vẻ mặt của hắn, Hồng Tụ liền biết chính mình đoán sai.“Gia cố ý muốn Vi gia làm như vậy, đơn giản là muốn ép ta thừa nhận chuyện ta lén bán tranh, thừa nhận với gia thì có sao đâu? Gia đã sớm biết, không phải sao?”
“Ta muốn dùng bữa.” Doãn Tử Liên mặc kệ nàng, liếc nàng một cái, vươn tay phải ra.“Tay của ta không thể động, làm thế nào cầm đũa?”
“A, đúng.” Hồng Tụ thầm mắng mình không đủ linh động thông hiểu.“Ta đút cho gia.” Động tác của nàng rất lưu loát gắp thức ăn đặt vào trong thìa, sau đó đưa lên miệng hắn, một ngụm lại đút một ngụm.
“Tụ nhi, ta suy nghĩ rồi, tranh của ta giao cho nàng làm.” Hắn ăn, giống như không chút để ý mà thuận miệng nói.
“Ta? Ta như thế nào có thể?”
“Như thế nào không thể?” Hắn cười.“Chu Trấn Bình có thể nhìn ra đó không phải là tranh do ta vẽ, chính là bởi vì ta chưa bao giờ làm tranh khắc bản.”
“Nhưng mà, ta chỉ học được công phu bên ngoài của gia, không thể mô phỏng được.”
“Ai muốn nàng mô phỏng? Ta muốn nàng vẽ, dùng phong cách của nàng để vẽ tranh.”
“Nhưng mà, như vậy cũng không kịp, mười hai bức xuân cung đồ, hơn nữa gia còn thiếu nợ bức Tuế Hàn Tam Mỹ……” Nàng bắt đầu dùng các đầu ngón tay tính toán.
Tốc độ vẽ tranh của nàng tương đối chậm, một bức tranh từ khi phác họa đến lúc hoàn thành, phải mất hơn năm sáu ngày, thậm chí mười ngày, giờ làm sao mà trong hai mươi ngày có thể hoàn thành?
“Tuế Hàn Tam Mỹ, ta đã giao cho Vi Tổ Hạo.”
“A?” Nàng chớp mắt mấy cái.“Nhưng hôm qua rõ ràng vẫn là trống rỗng mà.”
“Đó là cuốn tranh ta tiện tay lấy ra, Tuế Hàn Tam Mỹ ta đã vẽ xong từ sớm rồi.”
“Vậy vì sao người không nói?” Giọng nói của nàng cất cao thêm mấy độ.“Nếu người đã vẽ xong từ sớm, căn bản không cần nói với nhị gia mượn Lăng Yên cô nương, không phải sao? Hơn nữa tối hôm qua các người ở chung một phòng, nằm trên cùng một chiếc giường, hai người dán sát vào nhau như vậy……”
“Lăng Yên là nàng mượn, không có liên quan gì đến ta.” Hắn khẽ gõ mặt bàn, ý bảo nàng tiếp tục đút thức ăn, đã thấy nàng nhếch miệng, không nhúc nhích trừng mắt nhìn mình.“Bây giờ là thế nào đây?”
“Rốt cuộc tối qua hai người đã làm cái gì?”
Doãn Tử Liên chậm rãi nhướng mày, trong mắt đầy ý cười.“Nàng nói xem?”
“…… Gia, người thật sự thích ta sao?”
Chữ “thích” của nàng rất đơn thuần, thích thì sẽ không thể chịu đựng được thiếu sót dù chỉ là một hạt bụi, trong mắt chỉ có hắn, ngược lại, hắn cũng nên như thế chứ, không phải sao?
“Nàng nghi ngờ?”
“Người thích ta, nhưng lại nằm cùng Lăng Yên cô nương…… Nào có chuyện như vậy?” Nàng rất thẳng thắng, khi đối mặt với hắn, nói chuyện càng không quanh co lòng vòng.
“Chuyện này cũng trách ta? Lăng Yên là nàng mời về phủ, ta chỉ thuận theo yêu cầu của nàng giữ nàng ta lại thôi.”
Hồng Tụ ai oán mím môi, gắp một phần thức ăn thật lớn, nhét vào miệng của hắn, muốn hắn câm miệng, không cần làm cho nàng phát hiện mình có bao nhiêu ngốc nghếch, thế nhưng ngốc đến mức chưa từng phát hiện ra tình cảm của mình, thậm chí ngây ngốc tạo cơ hội cho hắn và cô nương khác, còn vì vậy mà đắc chí.
Doãn Tử Liên thấy thế, nhịn không được mà cười ra tiếng, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Người ôm ta làm chi? Ngươi có thể đi tìm Lăng Yên cô nương, nàng ấy xinh đẹp hơn ta mà……”
Hắn mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, đem thức ăn nàng tự tay đút đẩy nhập vào trong miệng nàng, xấu hổ đến nàng nhất thời hóa đá, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.
“Đã từng có lúc trên cuộc đời này chẳng hề có người nào hay vật nào khiến cho ta vướng bận, nhưng mà nàng……” Hắn khẽ vuốt bờ má nàng, điểm nhẹ lên gương mặt nàng.“Chỉ có nàng, khiến cho ta vướng bận, nếu không có nàng, có lẽ ta sớm đã không tồn tại trên cõi đời này rồi.”
“Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể khiến cho người vướng bận?” Nàng ôm hắn, cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt tựa như ảo mộng.
Mấy năm nay, sức khỏe của hắn có lúc lên lúc xuống, không thể tốt nhưng cũng không đến mức quá nặng, cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng càng để tâm hầu hạ hắn, chỉ sợ chút lơ đãng, hắn sẽ nôn ra máu giống như năm ấy.
Nàng vẫn rất sợ, sợ không ai có thể khiến hắn vướng bận, sợ hắn buông tay rời khỏi nhân gian giống như mẹ của nàng, cho nên nàng rất cố gắng làm cho hắn vui, không dám hy vọng xa vời mình có thể làm cho hắn vướng bận,chỉ thầm muốn hắn vui vẻ.
“Cũng không phải sao? Nếu không có nàng, ta cũng thật không biết sẽ làm sao bây giờ?”
“Thật sự?”
“Đúng vậy, không có nàng, mười hai bức xuân cung đồ kia làm sao bây giờ?”
Hồng Tụ ngẩng người sau đó trừng mắt.“Người nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là muốn ta vẽ xuân cung đồ?” Nói đến câu cuối cùng, nàng đã ai oán mím môi, buồn bực mình còn vì mấy câu nói của hắn mà cảm động muốn chết, thì ra hắn chỉ rót một chút canh say mê cho nàng mà thôi.
“Ai nói? Mỗi một câu nói của ta đều là sự thật.” Doãn Tử Liên cười nhíu mắt, thích nàng vui buồn giận yêu vì mình.“Nói thật, ta vạn phần cảm kích người hạ độc ta năm đó.”
“Hả?”
“Nếu không có kẻ đó hạ độc ta, ta sẽ không gặp được nàng.”
Hồng Tụ chớp mắt mấy cái, dự tính từ trong ánh mắt của hắn mà tìm ra hư thật. Không thể trách nàng, thật sự là bình thường hắn rất thích chọc đùa, thỉnh thoảng nàng không thể phân biệt rõ hư thật trong lời nói của hắn.“Cách nói này thật kỳ lạ, giống như người vui sướng với cảnh bị trúng độc lắm vậy.” Nàng tức giận trừng hắn.
Nếu không biết rõ thể chất của hắn, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được sức khỏe của hắn yếu vô cùng, chỉ có người ngày ngày đi theo hắn mới biết, mỗi khi bắt đầu mùa đông, đối với hắn mà nói giống như là đang lẩn quẩn ở quỷ môn quan.
Cho dù như thế, hắn chưa bao giờ oán trời trách đất, lại càng không từng trút giận sang người khác, bởi vì tính nết của hắn vẫn rất bình tĩnh, quả thực giống một vị thần tiên hoàn mỹ, mới có thể khiến cho nàng lo lắng, lo lắng hắn có thể trong một đêm đông nào đó giác ngộ chính đạo, cưỡi hạc quy tây hay không.
“Tụ nhi, nàng lo lắng ta sẽ biến mất?”
“Ừ.” Cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng luôn cực kỳ khẩn trương canh giữ bên cạnh hắn, cái ăn cái mặc, nàng càng phí tâm tư an bài, thậm chí vào đêm tối, còn có thể canh giữ ở ngoài phòng của hắn.
“Vậy nàng cũng phải nắm cho chắc đó.”
“Ừ.”
Doãn Tử Liên nhìn nàng giữ lấy góc áo của hắn, bất đắc dĩ ngay cả cười cũng cười không được.“…… Không phải dùng tay để giữ hay dùng chân để theo sát.”
“Vậy bằng gì?”
“Dùng lòng của nàng, giữ lấy ta, đuổi kịp ta, làm cho ta vướng bận không thể buông xuống.”
“Gia, người muốn ta thích người?”
“Wa, thông suốt.” Hắn cười đến thật gian sảo.
“Nhưng ta đã sớm thích người, còn muốn thích người như thế nào nữa?” Còn ngại nàng làm chưa đủ sao? Như vậy, nàng phải làm như thế nào, mới có thể cho hắn biết, kỳ thật nàng thích hắn, thích đến mức một ngày hắn cưỡi hạc quy tây, nàng cũng muốn đu theo phía dưới con hạc; Nếu có quỷ đói dám vào cửa câu của hắn hồn, nàng liền liều mạng với quỷ đói?
“Ví như…… Nghe lời.”
“Ta không đủ nghe lời?”
“Nếu nàng đủ nghe lời, liền giúp ta vẽ tranh đi.”
Đầu tiên Hồng Tụ ngạc nhiên, sau đó lại nheo mắt.“Vòng một vòng lớn như vậy, dù sao cũng muốn ta vẽ tranh thôi! Nhưng mà không có cảnh thật, ta không có cách nào vẽ, ta cũng không phải gia, có thể từ khoảng không mà tưởng tượng ra.” Không phải nàng không muốn, thật sự là năng lực của nàng còn kém.
“Chuyện nào không phải rất đơn giản sao?”
NV: ta đã trở về rồi đây, hi hi…có ai nhớ ta ko nhỉ?!
“……” Doãn Tử Liên khép nhắm mắt lại, Tụ nhi của hắn thông minh hơn người, nhưng vì sao ở phương diện này lại ngốc như vậy khiến cho hắn nhanh chóng tức giận? Mở mắt ra, hắn nhìn thẳng nàng.“Nàng chán ghét ta chạm vào người nàng như vậy?”
“Không.” Bởi vì trong lòng không hiểu, càng thể hiện rõ tính tình chân thật của nàng.
“Phải không?” Khẽ cong môi, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ qua môi nàng, chậm rãi vẽ nên đường nét bờ môi kia.
Hồng Tụ thoáng chốc cứng đờ, không biết vì sao cảm thấy tim đập thật nhanh, nhanh đến mức nàng có chút khó chịu, đành phải nhanh chóng đổi đề tài.
“Gia, bức họa kia phải làm sao bây giờ? Tay người phải tịnh dưỡng hơn mười ngày……” Nói được một nửa, nàng không thể cất lên tiếng nói, chỉ vì ngón tay của hắn đã thâm nhập vào trong miệng nàng.
Nàng bối rối nhìn hắn, đã thấy ánh mắt của hắn dịu dàng ma mị mà nàng chưa từng nhìn thấy, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn trầm tĩnh như ánh sao giữa đêm, nay âm thầm lấp lánh ánh sáng, khiến cho nàng nhìn đến mê muội, mãi đến khi hắn hôn lên môi nàng.
Doãn Tử Liên hôn lên môi của nàng, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại, lại từ từ tiến vào khoảng giữa đôi môi của nàng.
Hồng Tụ sợ tới mức vội vàng lui ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.
“Chán ghét sao?” Hắn khàn giọng hỏi.
Nàng dùng sức lắc đầu.
“Lại đây.” Hắn lười biếng tựa vào tay vịn trên giường gấm.
Hồng Tụ ngượng ngùng nhìn hắn, muốn tới gần, nhưng hắn vừa rồi……
“Ngay cả lời nói của ta nàng cũng không nghe?”
“Không phải……”
“Sợ ta?”
“Không phải.”
“Nếu không phải vậy thì sao?”
“Chờ một chút, tim ta đập nhanh quá, hình như là bị bệnh rồi.” Nàng thật sự cố gắng điều hoà hơi thở, nhưng càng điều hòa, hơi thở càng không thông thuận, thậm chí bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu.
Thấy thế, Doãn Tử Liên cúi đầu nở nụ cười.“Lại đây, nha đầu ngốc.” Hắn đứng dậy, đưa cánh tay ra, kéo nàng vào trong lòng.
Hồng Tụ lập tức lại cứng đờ như tảng đá một lần nữa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc còn nhỏ, gia cũng từng ôm lấy nàng, nhưng đó là lúc hắn còn không biết nàng là cô nương, ôm nàng ngủ cùng nhau. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hắn rất ít khi chạm vào nàng, tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo.
Nhưng mà hiện tại, hắn ôm nàng rất chặt rất ấm, khiến cho tim nàng đập càng nhanh, nhưng trong lòng lại tràn đầy niềm vui khó nói nên lời, khiến cho nàng không khỏi cong khóe môi.
“Tụ nhi.”
“Hử?”
“Ta thích nàng.”
Cho dù không muốn mở lời trước, nhưng lại bị nàng làm cho không mở lời trước không được, đơn giản là hắn muốn cho nàng một danh phận, làm cho thân phận của nàng không chỉ là một nô tỳ, chí ít khiến cho nàng ở bên ngoài tránh được những phiền phức không cần thiết, sẽ không bị người khác mạo phạm nữa.
Nhưng điều hắn mong muốn nhất, là dùng mọi cách để giữ nàng lại.
Trên tranh bản khắc có ký hiệu của nàng, hắn liếc nhìn một cái đã biết.
Đường nét phác thảo mềm mại nhỏ nhắn vẽ nên những ký ức mà nàng không thể nào quên, chẳng phải đại biểu cho ý muốn trở về của nàng? Bức tranh thể hiện cho tình cảm của nàng, mà bên trong…… không có hắn.
Hồng Tụ ngây ngẩn, quan sát hắn, sau đó mỉm cười trả lời,“Ta cũng thích gia.”
Nàng trả lời quá nhanh, nhanh đến độ không có tấm lòng, làm cho Doãn Tử Liên chẳng những không vui mừng, thậm chí không vui nheo mắt lại.“Là loại thích nào?”
“Loại thích nào?” Nàng nhíu mày cố gắng suy nghĩ, lại khó có thể nói rõ.“Ta thích ở bên cạnh gia, hầu hạ gia, chăm sóc gia, chỉ cần có thể ở bên cạnh gia, ta cũng rất vui vẻ.”
Thích của nàng chính là đơn giản như vậy, từ sau khi hắn giữ nàng lại, nàng liền xem hắn là người duy nhất, toàn tâm toàn ý chỉ sống vì hắn.
Doãn Tử Liên khẽ nhướng mày, cảm thấy đáp án này cũng tạm được, miễn cưỡng có thể chấp nhận.“Vậy thì ở lại đi.” Ít nhất trong lòng nàng cũng có hắn.
“Nhưng, nhưng mà gia không phải không cần ta ký tiếp khế ước mười năm nữa sao?”
“Ai muốn nàng làm nha hoàn cho ta? Làm thê tử của ta không tốt hơn sao?”
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng thật tức cười, nét mặt rất nghiêm túc hỏi:“Thê tử?”
“Đúng, đại thiếu phu nhân của Doãn phủ.” Bị dáng vẻ tức cười của nàng hấp dẫn, hắn khó kìm lòng lại hôn nàng, lần này không hề nóng vội tiến vào, chỉ sợ dọa đến nàng.
Thật lâu sau, hắn mới chấm dứt nụ hôn, đã thấy nàng chảy nước mắt.
Trong lòng hắn cảm thấy chua sót, lau đi những giọt nước mắt của nàng, giọng nói khàn khàn:“Đừng khóc.”
“…… Gia, ta tưởng người không cần ta nữa.” Nàng chu môi, đáng vẻ thật đáng thương.
“Ai nói ta không cần nàng?”
“Bởi vì khế ước mười năm sắp đến, người cũng không hỏi ta có muốn ở lại không, ta còn tưởng chắc chắn người không cần ta……” Nàng nói xong, những giọt nước mắt lớn không ngừng rơi xuống.
“Nha đầu ngốc, vì sao không hỏi ta?”
“Ta không dám hỏi.”
“Bình thường nàng luôn giương oai trước mặt ta, như thế nào đến lúc gặp chuyện nghiêm chỉnh lại không dám hỏi?” Hắn buồn cười hôn lên giọt nước mắt của nàng, ghi nhớ mùi vị mằn mặn thuộc về nàng.
“Ta sợ…… Ta sợ người sẽ giống lúc ở trên xe ngựa như năm đó, dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta.”
Doãn Tử Liên hơi kinh ngạc, không ngờ chuyện năm đó lại tạo thành vết thương trong lòng nàng.
“Nếu ta thật sự ghét nàng, sao lại giữ nàng lại?” Hắn thở dài, ôm chặt nàng vào lòng.
“Ta không biết.”
“Nha đầu ngốc.” Hắn yêu thương khẽ vỗ nhẹ lưng nàng.
Hắn một mình dạy dỗ nàng, chưa từng chân chính bắt lấy trái tim nàng, mới phải chờ đợi vài năm như vậy.
“Nhưng mà, ta có thể làm thê tử của gia sao?” Hồng Tụ khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra, giống như đứa trẻ, một chút thông tinh lanh lợi tài giỏi cũng chẳng có.
“Vì sao không thể?”
“Nhưng mà thân phận của ta rất thấp, cái này……”
“Nàng nghĩ rằng ta sẽ xem trọng mấy thứ này?”
“Nhưng mà…… Phu nhân nhất định sẽ không chấp nhận ta.”
Nàng không phải Đan Hòa, phu nhân sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy. Đan Hòa là đứa bé bị vứt bỏ mà tam thiếu gia nhặt về, ngay từ đầu được giáo dưỡng giống như thiên kim Doãn phủ, sau đó Đan Hòa phát hiện thân phận đứa trẻ bị vứt bỏ của mình, dứt khoát kiên quyết trở thành nha hòa bên cạnh tam thiếu gia để chăm sóc cho hắn, hai người cuối cùng quyết định thành thân trước cuối năm.
Nhưng mà ngay từ đầu, Đan Hòa không phải nha hoàn, phu nhân đối đãi với Đan Hòa như con gái ruột của mình, đương nhiên đồng ý mà chẳng hề do dự.
“Rất quan trọng sao?” Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn nàng.
Chỉ cần chuyện hắn nguyện ý vì nàng mà giữ gìn sức khỏe của mình, mẹ cũng sẽ xem nàng như người một nhà thôi. Nhưng trên thực tế, cho dù mẹ không đồng ý, hắn cũng có làm theo cách nghĩ của mình, không để cho bất kỳ kẻ nào xen vào.
“Gia thật sự thích ta?”
“Ta nói rồi, không phải sao?” Hắn đặt môi lên bờ má nóng của nàng.“Thích của ta, là muốn chạm vào nàng, muốn hôn môi của nàng, muốn nàng làm thê tử của ta, làm bạn cùng ta cả một đời một kiếp, nàng không muốn sao?”
Hai má của nàng nóng bừng, ngập ngừng nói:“…… Ta còn tưởng gia thích Tống đại nhân đó.”
Đôi mắt lười biếng của Doãn Tử Liên đột nhiên trợn trừng.“Nàng…… hiểu lầm to rồi.”
“Bởi vì gia từng nói Tống đại nhân là người mà người tâm đầu ý hợp, hơn nữa hai người luôn đi cùng nhau, ta rất lo lắng giữa hai người sẽ có tình cảm, lại nhớ đến năm đó người không cho nha hoàn vào phòng của người, cho nên mới muốn Lăng Yên về phủ cùng với người, nhưng khi Lăng Yên đến, ta……”
“Như thế nào?”
“Ta lại nhớ đến tượng gỗ điêu khắc hình cô bé ở trên người Đan Hòa năm đó, khiến cho ta cảm thấy không thoải mái, ta không thích.” Nàng khó có thể hình dung cơn tức giận ẩn chứa trong lòng, giống như người quan trọng nhất bị chia sẻ, không hề chỉ thuộc về nàng, không còn là độc chiếm của nàng.
Nàng keo kiệt tham lam, không muốn chia sẻ hắn với người khác.
Doãn Tử Liên thế này mới hiểu ra, thì ra nha đầu kia sớm đã động tình, làm cho hắn đợi không công suốt mấy năm.
“Nha đầu ngốc, đấy là nàng thích ta, vậy mà vẫn chưa hiểu sao?” Đây quả thật là chuyện ngu xuẩn nhất trong đời của hắn, thế nhưng ngây ngốc chờ đợi tình cảm mà hắn đã có trong tay từ sớm.
Hồng Tụ vẫn không hiểu rõ,“Nhưng mà, ta chưa từng nghĩ tới làm thê tử của gia a.” Đó là giấc mộng xa xỉ, đâu có thể nào tưởng tượng ra được.
“……” Từ trước đến giờ nàng luôn biết cách làm thế nào để đả kích hắn.
Nếu nói Tam đệ là đầu gỗ, nàng chính là đầu đá.
Suy nghĩ xong, hắn đột ngột hỏi:“Tụ nhi, có muốn buộc tóc cho ta không?”
Nàng dùng sức gật đầu, đôi mắt to tỏa sáng.
Mái tóc của gia rối tung, có vẻ âm nhu tà mị, giống một cuồng nhân không quan tâm thế tục, cho nên nàng vẫn rất muốn buộc tóc cho hắn, chắc chắn hắn càng thêm tuấn tú lỗi lạc.
“Chờ nàng trở thành thê tử của ta, sẽ để nàng buộc tóc cho ta.”
“Nhất định phải làm thê tử sao?”
Nàng chỉ muốn ở lại, mà danh phận để ở lại thì có rất nhiều, nhất định không làm thê tử không thể sao?
“……” Trên đời này hẳn là rất khó tìm được người thứ hai giống như nàng vậy, con mồi thông minh lại ngu ngốc không muốn ăn mồi câu, thông minh của nàng chỉ là trong học tập các tài nghệ, đối mặt với tình yêu, nàng quả thực chẳng thông suốt gì cả.
Doãn Tử Liên không khỏi thở dài, nhưng không thể trách nàng, bởi vì hắn dạy nàng rất nhiều, chỉ duy nhất không dạy nàng chuyện tình yêu, nàng đương nhiên không hiểu nên yêu như thế nào.
Chỉ là hắn cũng đã hạ thấp mình, sao còn chưa thể khiến nàng quan tâm chứ?
“Ta nói rồi, nam và nữ không thể làm bạn tâm đầu ý hợp, nhưng mà giữa nam và nữ có thể cầm sắt hòa minh, một đời làm bạn, vậy có thể cao hơn một bậc so với bạn tâm đầu ý hợp.” Hắn hướng dẫn từng bước.
“Thật sự?”
Như dự liệu của hắn, hai mắt của nàng sáng ngời, hắn đang muốn lại ra sức thuyết phục —
“Đại gia, Vi gia tới chơi.” Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của tiểu nha hoàn.
“Được lắm, ông ta tới cũng đúng lúc, ta muốn hỏi ông ta cho rõ, vì sao phải làm như vậy!” Vừa nghe tiếng thông báo của tiểu nha hoàn, Hồng Tụ đã tức giận đến chuẩn bị vén ống tay áo lên để đánh người.
“Tụ nhi.” Hắn lạnh nhạt gọi.
“Gia, việc này giao cho ta xử lý! Đây là ông ta không đúng, cư nhiên lấy tranh của ta giả làm tranh của gia, như vậy sẽ làm hư thương dự của gia, chuyện này vô cùng lớn, không bắt ông ta nói rõ thì không được!”
Doãn Tử Liên miễn cưỡng nhìn nàng,“Nàng đã quên mình còn ngồi ở trong lòng của ta?”
Hồng Tụ ngây người, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc khi nhìn thấy hai người đang dán sát vào nhau, nàng cơ hồ ngồi trên đùi của hắn, mà tiểu nha hoàn đang ở ngoài cửa…… Nàng cứng ngắc chậm rãi quay đầu, chỉ thấy tiểu nha hoàn ngượng ngùng rũ mắt xuống, nàng lại chậm rãi quay lại mặt, thật sự xấu hổ muốn chết.
Bây giờ nàng nên nhanh chóng rời khỏi lòng của gia, nhưng mà chuyện tới lúc này, né tránh đã không kịp, chẳng thà làm dáng vẻ trấn định, từ từ đứng lên thôi.
Sau khi suy nghĩ một lát, Doãn Tử Liên nói với tiểu nha hoàn ở bên ngoài:“Bảo Vi gia đến thiên sảnh chờ ta.”
Tiểu nha hoàn lập tức đứng lên nhẹ bước rời đi.
“Gia, để cho ta đi nói chuyện với ông ta.” Hồng Tụ nhanh chóng bốc hỏa, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“Nàng đã quên ta còn chưa ăn?”
Nàng cất giọng kinh ngạc, lập tức đã quên cơn tức, chỉ luôn nghĩ đến nam nhân trước mặt.“Được, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Sau khi phái Hồng Tụ đi, Doãn Tử Liên chậm rãi xuống lầu, bước vào thiên sảnh, thấy Vi Tổ Hạo hình như đã đợi được một lúc.
“Liên gia.” Ông ta thở dài với hắn.
Doãn Tử Liên khoát tay áo, ngồi vào vị trí chủ nhà, rót ly trà nóng nhuận cổ họng.
Edit: Nguyệt Viên
“Liên gia, nhị gia sai người báo với ta, ta liền lập tức tới đây, không biết Liên gia có hài lòng với cách làm của ta?” Vi Tổ Hạo ngồi ở vị trí trước mặt hắn cười hỏi.
Hắn khẽ cười.“Rất hài lòng.”
Thì ra vì thời hạn khế ước bán mình của Tụ nhi sắp đến, lại vẫn không thấy nàng có biểu hiện gì, hắn mới bảo Vi Tổ Hạo thử đi thăm dò nàng. Lúc đầu khi biết nàng đồng ý bán tranh, hắn liền biết nàng không tính ở lại, kết quả như vậy khiến cho hắn tức giận, cho nên mới muốn Vi Tổ Hạo đem tranh khắc bản có in con dấu của hắn bán ra ngoài.
Làm như vậy, chính là muốn vén lên những suy nghĩ thật sự trong đáy lòng của nàng, bức ép nàng không còn đường để đi, chỉ có thể cầu cứu hắn, nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn là bại bởi tình cảm của mình.
Rõ ràng không muốn cúi đầu trước khuất phục trước, nhưng cuối cùng vẫn là hắn mở lời trước.
“Như vậy, sau này, tranh của Hồng Tụ cô nương cũng có thể giao cho ta bán?” Vi Tổ Hạo lại hỏi.
Đây là điều kiện lúc trước mà bọn họ thương nghị với nhau, cho dù giữa hai người có giao tình, cũng phải nói cho rõ ràng, để tránh tranh luận về sau.
“Đó là đương nhiên.” Hắn nhấp một ngụm trà nóng, chưa quên ước định, nhưng mà –“Lá gan của ông cũng thật lớn, thế nhưng lại bán bức tranh cho Chu Trấn Bình.”
Khi hắn nhìn thấy trên thiếp mời mà Chu Trấn Bình sai người đưa tới viết rằng có trân phẩm muốn hắn xem xét, hắn liền đoán ra tranh khắc bản nhất định là rơi vào trong tay y.
“Không bán cho hắn, tranh khắc bản này làm sao có thể trở về tay của Liên gia?” Vi Tổ Hạo nói chuyệt rất có đạo lý.“Tuyển vương gia vô cùng thích tranh của Liên gia, kéo theo rất nhiều trọng thần trong triều nương nhờ ông ta cũng mua tranh, thế tử muốn lấy lòng Tuyển vương gia, đương nhiên càng muốn mua tranh của Liên gia. Mà nhìn thấy tranh khắc bản, hắn liền biết có chuyện kỳ quái, hơn nữa trong thành mọi người đều biết, tranh Liên gia nhất định là phải qua tay Hồng Tụ cô nương giao cho ta, thế tử nghĩ nếu công bố việc này, Liên gia sẽ giận dữ đuổi Hồng Tụ đi, như thế hắn liền có thể nhận Hồng Tụ, lại không biết trận hồng mai yến này, người thật sự có lợi là Liên gia.”
“Thật không hổ là gian thương, suy nghĩ rất chu toàn.” Hắn chẳng qua chỉ nói sơ qua, ông ta liền có thể thay hắn làm chu đáo như vậy.
“Đâu có, vô gian bất thành thương, đây là đạo lý thiên cổ không thể thay đổi.” Vi Tổ Hạo rất dõng dạc, nhưng mà thần sắc lại biến đổi, hơi khó chịu nói.“Chỉ tiếc Liên gia lại đồng ý vẽ bức xuân cung đồ cỏ hoa trong mười hai tháng, thế tử thật tham lam, thế nhưng lại đưa ra điều kiện này.”
Mười hai bức xuân cung đồ, giá trên thị trường tuyệt đối không dưới vạn lượng, nghĩ đến mấy thỏi bạc trắng phao bay mất, lòng của ông ta liền đau nhói.
“Ta cũng chẳng có cách nào, ta chỉ muốn có được thứ ta muốn là được.” Vì Hồng Tụ cho dù làm việc ngày đêm thì cũng không sao cả, chỉ cần nàng có thể từ từ hiểu rõ tình cảm của mình, hắn cảm thấy cũng đủ rồi.
“Chỉ sợ sau này Hồng Tụ cô nương vừa thấy ta liền tức giận đến nghiến răng.”
“Yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội nói với nàng ấy.”
“Như vậy, bức Tuế Hàn Tam Mỹ Liên gia đã hứa hẹn, hôm này có thể giao cho ta không?”
Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn ông ta, từ phía sau tủ gỗ lấy ra một cuốn tranh cuộn.
“Như vậy, ta cáo từ.” Vi Tổ Hạo ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cầm lấy mà đi, vì tạm thời ông ta không muốn chạm trán với Hồng Tụ, cho nên bước đi giống như chạy trối chết.
Trong chốc lát sau, Hồng Tụ từ trong phòng bếp mang vài món thức ăn nhẹ đến, còn có một bình trà dưỡng sinh đến thiên sảnh, đem bát đũa đặt lên bàn.
“Vi gia đi rồi?” Nàng quan sát một vòng trong thiên sảnh, xác định không nhìn thấy Vi Tổ Hạo, có chút phẫn nộ hỏi.
“Ông ta không muốn bị tàn phế, cho nên đi trước một bước.”
“Hừ, ông ta dám làm ra chuyện như vậy, đương nhiên phải trả một cái giá lớn mới giác ngộ!”
“Nghe như vậy, ta cũng phải trả giá tương đối lớn.”
“Hả?” Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu ta nói, là ta bảo Vi Tổ Hạo làm như vậy, nàng sẽ nghĩ gì?” Doãn Tử Liên mỉm cười.
“…… Vì sao?”
“Nàng đó?” Hắn muốn nàng suy nghĩ, muốn nàng biết, vì nàng, hắn tốn rất nhiều tâm tư.
Nàng nhăn mày lại.“Gia muốn giúp ta có thêm tiền lời?”
“……” Doãn Tử Liên không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trừng nàng.
Hồng Tụ nhíu chặt mày, đôi mắt to thanh tú liếc qua liếc lại, cố gắng suy nghĩ đáp án, suy nghĩ mãi, đột nhiên vỗ tay hoan nghênh nói:“Ta đã biết, là gia cố ý muốn mượn chuyện này cười nhạo thế tử!”
Nhắm mắt lại, hắn day day gân xanh đang nổi lên trên trán, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình chờ đợi nhiều năm, nàng cũng có thể thờ ơ, bởi vì nàng thật sự cục đá cứng.
“Bằng không thì sao chứ?” Nhìn vẻ mặt của hắn, Hồng Tụ liền biết chính mình đoán sai.“Gia cố ý muốn Vi gia làm như vậy, đơn giản là muốn ép ta thừa nhận chuyện ta lén bán tranh, thừa nhận với gia thì có sao đâu? Gia đã sớm biết, không phải sao?”
“Ta muốn dùng bữa.” Doãn Tử Liên mặc kệ nàng, liếc nàng một cái, vươn tay phải ra.“Tay của ta không thể động, làm thế nào cầm đũa?”
“A, đúng.” Hồng Tụ thầm mắng mình không đủ linh động thông hiểu.“Ta đút cho gia.” Động tác của nàng rất lưu loát gắp thức ăn đặt vào trong thìa, sau đó đưa lên miệng hắn, một ngụm lại đút một ngụm.
“Tụ nhi, ta suy nghĩ rồi, tranh của ta giao cho nàng làm.” Hắn ăn, giống như không chút để ý mà thuận miệng nói.
“Ta? Ta như thế nào có thể?”
“Như thế nào không thể?” Hắn cười.“Chu Trấn Bình có thể nhìn ra đó không phải là tranh do ta vẽ, chính là bởi vì ta chưa bao giờ làm tranh khắc bản.”
“Nhưng mà, ta chỉ học được công phu bên ngoài của gia, không thể mô phỏng được.”
“Ai muốn nàng mô phỏng? Ta muốn nàng vẽ, dùng phong cách của nàng để vẽ tranh.”
“Nhưng mà, như vậy cũng không kịp, mười hai bức xuân cung đồ, hơn nữa gia còn thiếu nợ bức Tuế Hàn Tam Mỹ……” Nàng bắt đầu dùng các đầu ngón tay tính toán.
Tốc độ vẽ tranh của nàng tương đối chậm, một bức tranh từ khi phác họa đến lúc hoàn thành, phải mất hơn năm sáu ngày, thậm chí mười ngày, giờ làm sao mà trong hai mươi ngày có thể hoàn thành?
“Tuế Hàn Tam Mỹ, ta đã giao cho Vi Tổ Hạo.”
“A?” Nàng chớp mắt mấy cái.“Nhưng hôm qua rõ ràng vẫn là trống rỗng mà.”
“Đó là cuốn tranh ta tiện tay lấy ra, Tuế Hàn Tam Mỹ ta đã vẽ xong từ sớm rồi.”
“Vậy vì sao người không nói?” Giọng nói của nàng cất cao thêm mấy độ.“Nếu người đã vẽ xong từ sớm, căn bản không cần nói với nhị gia mượn Lăng Yên cô nương, không phải sao? Hơn nữa tối hôm qua các người ở chung một phòng, nằm trên cùng một chiếc giường, hai người dán sát vào nhau như vậy……”
“Lăng Yên là nàng mượn, không có liên quan gì đến ta.” Hắn khẽ gõ mặt bàn, ý bảo nàng tiếp tục đút thức ăn, đã thấy nàng nhếch miệng, không nhúc nhích trừng mắt nhìn mình.“Bây giờ là thế nào đây?”
“Rốt cuộc tối qua hai người đã làm cái gì?”
Doãn Tử Liên chậm rãi nhướng mày, trong mắt đầy ý cười.“Nàng nói xem?”
“…… Gia, người thật sự thích ta sao?”
Chữ “thích” của nàng rất đơn thuần, thích thì sẽ không thể chịu đựng được thiếu sót dù chỉ là một hạt bụi, trong mắt chỉ có hắn, ngược lại, hắn cũng nên như thế chứ, không phải sao?
“Nàng nghi ngờ?”
“Người thích ta, nhưng lại nằm cùng Lăng Yên cô nương…… Nào có chuyện như vậy?” Nàng rất thẳng thắng, khi đối mặt với hắn, nói chuyện càng không quanh co lòng vòng.
“Chuyện này cũng trách ta? Lăng Yên là nàng mời về phủ, ta chỉ thuận theo yêu cầu của nàng giữ nàng ta lại thôi.”
Hồng Tụ ai oán mím môi, gắp một phần thức ăn thật lớn, nhét vào miệng của hắn, muốn hắn câm miệng, không cần làm cho nàng phát hiện mình có bao nhiêu ngốc nghếch, thế nhưng ngốc đến mức chưa từng phát hiện ra tình cảm của mình, thậm chí ngây ngốc tạo cơ hội cho hắn và cô nương khác, còn vì vậy mà đắc chí.
Doãn Tử Liên thấy thế, nhịn không được mà cười ra tiếng, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Người ôm ta làm chi? Ngươi có thể đi tìm Lăng Yên cô nương, nàng ấy xinh đẹp hơn ta mà……”
Hắn mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, đem thức ăn nàng tự tay đút đẩy nhập vào trong miệng nàng, xấu hổ đến nàng nhất thời hóa đá, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.
“Đã từng có lúc trên cuộc đời này chẳng hề có người nào hay vật nào khiến cho ta vướng bận, nhưng mà nàng……” Hắn khẽ vuốt bờ má nàng, điểm nhẹ lên gương mặt nàng.“Chỉ có nàng, khiến cho ta vướng bận, nếu không có nàng, có lẽ ta sớm đã không tồn tại trên cõi đời này rồi.”
“Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể khiến cho người vướng bận?” Nàng ôm hắn, cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt tựa như ảo mộng.
Mấy năm nay, sức khỏe của hắn có lúc lên lúc xuống, không thể tốt nhưng cũng không đến mức quá nặng, cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng càng để tâm hầu hạ hắn, chỉ sợ chút lơ đãng, hắn sẽ nôn ra máu giống như năm ấy.
Nàng vẫn rất sợ, sợ không ai có thể khiến hắn vướng bận, sợ hắn buông tay rời khỏi nhân gian giống như mẹ của nàng, cho nên nàng rất cố gắng làm cho hắn vui, không dám hy vọng xa vời mình có thể làm cho hắn vướng bận,chỉ thầm muốn hắn vui vẻ.
“Cũng không phải sao? Nếu không có nàng, ta cũng thật không biết sẽ làm sao bây giờ?”
“Thật sự?”
“Đúng vậy, không có nàng, mười hai bức xuân cung đồ kia làm sao bây giờ?”
Hồng Tụ ngẩng người sau đó trừng mắt.“Người nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là muốn ta vẽ xuân cung đồ?” Nói đến câu cuối cùng, nàng đã ai oán mím môi, buồn bực mình còn vì mấy câu nói của hắn mà cảm động muốn chết, thì ra hắn chỉ rót một chút canh say mê cho nàng mà thôi.
“Ai nói? Mỗi một câu nói của ta đều là sự thật.” Doãn Tử Liên cười nhíu mắt, thích nàng vui buồn giận yêu vì mình.“Nói thật, ta vạn phần cảm kích người hạ độc ta năm đó.”
“Hả?”
“Nếu không có kẻ đó hạ độc ta, ta sẽ không gặp được nàng.”
Hồng Tụ chớp mắt mấy cái, dự tính từ trong ánh mắt của hắn mà tìm ra hư thật. Không thể trách nàng, thật sự là bình thường hắn rất thích chọc đùa, thỉnh thoảng nàng không thể phân biệt rõ hư thật trong lời nói của hắn.“Cách nói này thật kỳ lạ, giống như người vui sướng với cảnh bị trúng độc lắm vậy.” Nàng tức giận trừng hắn.
Nếu không biết rõ thể chất của hắn, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được sức khỏe của hắn yếu vô cùng, chỉ có người ngày ngày đi theo hắn mới biết, mỗi khi bắt đầu mùa đông, đối với hắn mà nói giống như là đang lẩn quẩn ở quỷ môn quan.
Cho dù như thế, hắn chưa bao giờ oán trời trách đất, lại càng không từng trút giận sang người khác, bởi vì tính nết của hắn vẫn rất bình tĩnh, quả thực giống một vị thần tiên hoàn mỹ, mới có thể khiến cho nàng lo lắng, lo lắng hắn có thể trong một đêm đông nào đó giác ngộ chính đạo, cưỡi hạc quy tây hay không.
“Tụ nhi, nàng lo lắng ta sẽ biến mất?”
“Ừ.” Cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng luôn cực kỳ khẩn trương canh giữ bên cạnh hắn, cái ăn cái mặc, nàng càng phí tâm tư an bài, thậm chí vào đêm tối, còn có thể canh giữ ở ngoài phòng của hắn.
“Vậy nàng cũng phải nắm cho chắc đó.”
“Ừ.”
Doãn Tử Liên nhìn nàng giữ lấy góc áo của hắn, bất đắc dĩ ngay cả cười cũng cười không được.“…… Không phải dùng tay để giữ hay dùng chân để theo sát.”
“Vậy bằng gì?”
“Dùng lòng của nàng, giữ lấy ta, đuổi kịp ta, làm cho ta vướng bận không thể buông xuống.”
“Gia, người muốn ta thích người?”
“Wa, thông suốt.” Hắn cười đến thật gian sảo.
“Nhưng ta đã sớm thích người, còn muốn thích người như thế nào nữa?” Còn ngại nàng làm chưa đủ sao? Như vậy, nàng phải làm như thế nào, mới có thể cho hắn biết, kỳ thật nàng thích hắn, thích đến mức một ngày hắn cưỡi hạc quy tây, nàng cũng muốn đu theo phía dưới con hạc; Nếu có quỷ đói dám vào cửa câu của hắn hồn, nàng liền liều mạng với quỷ đói?
“Ví như…… Nghe lời.”
“Ta không đủ nghe lời?”
“Nếu nàng đủ nghe lời, liền giúp ta vẽ tranh đi.”
Đầu tiên Hồng Tụ ngạc nhiên, sau đó lại nheo mắt.“Vòng một vòng lớn như vậy, dù sao cũng muốn ta vẽ tranh thôi! Nhưng mà không có cảnh thật, ta không có cách nào vẽ, ta cũng không phải gia, có thể từ khoảng không mà tưởng tượng ra.” Không phải nàng không muốn, thật sự là năng lực của nàng còn kém.
“Chuyện nào không phải rất đơn giản sao?”
NV: ta đã trở về rồi đây, hi hi…có ai nhớ ta ko nhỉ?!
Tác giả :
Lục Quang