Già Thiên
Chương 647: Thần phủ hiện
"A..."
Rốt cục, phát ra tiếng kêu la thảm thiết, có người gặp ngập đầu tai ương, mười mấy người bị nghiền áp thành thịt vụn, xoá tên khỏi thế gian, người sống sót đều norm nớp lo sợ.
- Diệp Già Thiên! Ta lột da sống ngươi!
Huynh trưởng của Tiêu Minh Viễn rống to.
- Vỉ Minh Viễn báo thù, hôm nay ta phải đích thân động đao!
Tiêu Chí nửa bước đại năng nảy sinh lòng ác độc, sấc mặt xanh mét.
- Các ngươi nếu tưởng niệm hắn như thể, ta sẽ nghĩ biện pháp cho huynh đệ, thúc điệt các ngươi đoàn viên!
Diệp Phàm đáp lại.
Lúc này, hắn đối mặt với nửa bước đại năng chỉ có thể tránh lui, tuy nhiên cũng không ngừng bắn tên, Vạn Thương Cung giống như vàng thái dương hừng hực, bắn ra thần tiễn không thể ngăn cản.
"Phốc
Huyết hoa thoát ra, nở rộ trên hư không, một cái đầu vỡ nát, thi thể không đầu ngã trên mặt đất.
"Phốc
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết không dứt, lại một người bị thần tiễn xuyên qua ngực, thân thể đứt rời chia làm hai đoạn.
Diệp Phàm thần sấc lạnh lùng, ra tay không lưu tình chút nào, Tiêu gia luôn tìm hắn phiền toái, muốn hại chết hắn, lúc này hắn không ngừng bắn giết cao thủ bọn họ.
"Ầm!"
Diệp Phàm tuy biết rằng không đối phó được ba vị nửa bước đại năng, nhưng vẫn như cũ không từ bỏ ý định, phát động bí quyết chữ "Giai", chiến lực tăng lên gấp mười, liên tục giương cung bắn tên.
Trong chớp mất, hắn bắn ra mười tám đạo thần tiễn, tất cả đều dài đến vài dặm, kèm theo tiếng sấm chớp, như mười tám viên sao chổi va chạm vào đại địa.
"Ầm! Ầm!"...
Đây là một hình ảnh vô cùng đáng sợ, hư không nổ tung, một cái khe lớn màu đen lan tràn khắp nơi, ba vị nửa bước đại năng theo bản năng né tránh, không có tranh phong.
Mười tám ngọn núi đá trước sau bị mười tám mũi tên này bắn sụp đổ, không còn tồn tại, đá vụn tung bay khắp nơi, có bay vào trong đám người, có đánh lên đám mây.
- Động phủ của Đại đế viễn cổ xuất thể!
Có không ít người kêu lên sợ hãi, ở thời điểm Diệp Phàm bán sụp đổ mười tám ngọn núi đá sau, xuất hiện trong lòng đất một Địa Cung thật lớn, như một lăng mộ cổ xưa lại giống như một Tiên Phủ.
- Chính nam, tiếp hướng tây, là đại cát tốt nhất!
Trong nháy mất như vậy, lão mù lại bói một quẻ, chỉ điểm lộ tuyến đi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm, Đông Phương Dã bọn họ lập tức chìm sâu vào trong Địa Cung, ba vị nửa bước đại năng đuổi sát sau đó, mà những người khác lại ồ lên, tất cả đều phóng vọt vào.
Chỗ này hơn phân nửa chính là Táng Tiên Địa, bên trong có thể có cổ kinh, thậm chí có Thánh binh Cực Đạo, không ai không tâm động.
- A...
Đột nhiên, một vị nửa bước đại năng của Tiêu gia kêu lên thảm thiết, tràn ngập hoảng sợ.
Trong Địa Cung thực u ám, Diệp Phàm bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen một tay bóp ngay cổ vị nửa bước đại năng kia, giơ bổng hắn lên giữa không trung.
Vị nửa bước đại năng của Tiêu gia vung tay múa chân, giãy giụa kịch liệt, nhưng căn bản không thể thoát khỏi, Diệp Phàm bọn họ xem mà sởn tóc gáy, đó nhưng là một vị nửa bước đại năng nha.
- Thần Chi Niệm!
Giọng của Đoạn Đức run run.
- Rút đi! Rời khỏi Địa Cung, hạ hạ quẻ tượng, đại hung hiện ra!
Lão mù lại khẩn cấp bói quẻ.
- A...
Vị nửa bước đại năng Tiêu gia kia phát ra một tiếng gào thét cuối cùng, tay chân không còn sức rũ xuống, thần niệm cũng tiêu tán, từ đó bị mất mạng.
Thần Chi Niệm, hắn cùng với nhân loại không có gì khác nhau, nhưng là cường hãn đáng sợ, một tay bóp chết một vị nửa bước đại năng, nhìn thấy một màn này ai nấy vô cùng khiếp sợ.
Đáng tiếc, trong lòng đất ánh sáng mờ tối, vả lại hắn quay lưng về phía mọi người, không có cách nào thấy rõ.
"Hắn là ai, mà bóp chết tươi một vị nửa bước đại năng, tối thiểu là một nhân vật cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh!
Những người khác cũng không biết được, đều rất kinh sợ.
- Ngươi... Tốt, tốt, tốt, đi mời Tiêu Thái sư phụ thân ta!
Tiêu Chí kinh sợ, xoay người bước đi, cao thủ cũng không còn mấy người, những người khác đều đang đi tìm cổ kinh.
"A..."
Một vị nửa bước đại năng Tiêu gia khác chậm một bước, bị Thần Chi Niệm một tay chụp cổ, liền bị bóp chết giống như con gà con. Căn bản không tốn chút khí lực, chỉ hét thảm một tiếng liền mất mạng.
- Đi! Chúng ta mau mau rời khỏi đây, bằng không không ai có thể sống sót!
Đoạn Đức sấc mặt tái nhợt, nghĩ đến đủ loại nghe đồn về Thần Chi Niệm, một
thân thịt béo của hắn đều run bàn bật.
Diệp Phàm, Đông Phương Dã, lão mù, Giác Hữu Tình đi theo ở phía sau, rất nhanh rời Địa Cung, xông lên mặt đất.
Nhưng, rất nhiều người không biết chi tiết, nghĩ là Tiên Phủ mở ra chen chúc nhau đi vào, đều muốn thu được tiên duyên.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, vang lên không ngừng, trong Địa Cung giống như là một Tu La tràng, thi thể chất tành đống lớn.
- Không xong! Trong lăng mộ cổ có một ma quỷ, nửa bước đại năng đều không là đối thủ, nhanh đi bấm báo với Hoàng chủ!
Giờ phút này, mọi người rốt cục ý thức được không thích hợp, thấy thế nào này đều như là một kẻ không thuộc nhân loại, nhấc tay giơ chân không có một chút nhân khí, vừa ra tay là có thể bóp chết một Thái thượng trưởng lão.
Đoạn mập mạp cả người chảy ròng mồ hôi lạnh, nói:
- Nghĩ tới Đoạn mỗ năm tuổi xuất thể, tung hoành lăng mộ cổ thiên hạ hai mươi mấy năm, làn đầu tiên gặp được Thần Chi Niệm trong truyền thuyết, cuối cùng có địch thủ rồi.
Mấy người vừa là khẩn trương vừa không nói gì, còn mập mạp chết tiệt này da mặt thực dày, trộm phần quật mộ, đều bị hắn nói thành tung hoành lăng mộ cổ xưa thiên hạ, còn rất có bộ dáng của một cao thủ tịch mịch.
- Đã chết hơn trăm người rồi, đi mau...
Phía sau, truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mọi người hoảng hốt không kịp chọn đường chạy ừốn bạt mạng, không ai dám dừng lại.
- Đó không phải là Địa Cung, là một chỗ mai táng lung tung, ta thấy được tỉnh cảnh trong lòng đất, là từng dãy phần mộ cỗ, trong phần mộ có thứ gì đó đi ra phía ngoài!
Có người gặp phải một màn này, vừa la hét vừa chạy ra, khiến người ta càng thêm bất an.
Trong ngày thường, nếu như nhìn thấy âm nhân âm mã, bọn họ căn bản không hề quan tâm, nhưng nơi này là Táng Tiên Địa, nhảy ra thứ gì đó không thuộc nhân loại tuyệt đối không thể trêu chọc.
- Con bà nó! Vừa rồi dường như ta cũng thấy được một mảng mồ mả!
Đoạn Đức thần sấc không được tự nhiên, hắn hàng năm đi lại trong cổ mộ ở trong lòng đất, nhưng lúc này vẫn còn có chút bất an, nói:
- Địa phương quỷ quái này thực không thích hợp, có Đại đế đã tới, nhưng không nhất định là đá phủ!
- Vách núi vô cùng, nơi này là Cửu Tuyệt Địa, ta không phải đã sớm thôi diễn ra rồi sao? Cái gì đều phải tuyệt diệt.
Lão mù lấm bấm.
Mọi người không khỏi nghĩ tới Diệp Phàm vẽ ra bức đồ kia, một tiên nhân nằm nghiêng, như là phơi thây chỗ này, nơi đây thật sự có thể xứng với cái tên, là một chỗ táng tiên.
"Ầm!"
Đột nhiên, xa xa chấn động mãnh liệt, tất cả đều giật mình, nơi đó như sóng biển cuồn cuộn, một dãy núi giống như cành hoa phập phồng lên xuống, rồi sau đó sụp nát.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người khiếp sợ, lại có ba trăm sáu mươi lăm ngọn núi đá cùng lúc đó đổ sụp xuống, như kinh đào cuộn sóng, liên tiếp, dao động năng lượng khủng bố, làm cho rất nhiều người bị tống bay lên ừời cao.
- Trời ạ! Chẳng lẽ có Thánh nhân ra tay, thật đáng sợ!
-
"Ông!"
Hư không rách nát như tờ giấy, rung chuyển kịch liệt, sau đó ba trăm sáu mươi lăm tòa núi đá trên mặt đất kia hóa thành bụi mù, vĩnh viễn không tồn tại nữa.
Tất cả mọi người đều sấc mặt tái nhợt, gàn như không thể tin được hết thảy chuyện này, trong lòng khó chịu gần như hít thở không thông.
Tại phía trên chỗ rách nát kia, có mười mấy người đứng trên không trung, Hoàng chủ của Trung Châu tứ đại Thần triều, vài vị Thần tăng Tây Mạc, Yêu chủ cùng Chiến chủ Nam Lĩnh, bọn họ không bị giam cầm vẫn có thể phi hành.
"Ầm!"
Một ngọn núi cổ từ trong lòng đất chậm rãi dâng lên, giống như mặt trăng dâng lên trên biển, tráng lệ mà mỹ lệ, hấp dẫn tâm thần người ta.
Ngọn núi thần cũng không có cao ngất trong mây, nhưng lại nguy nga hùng vĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác có Đế bên trong núi, bao la hùng vĩ khiếp người.
- Động phủ của Đại đế cổ! Bọn họ tỉm được cửa vào chân chính rồi!
Lão mù biến sấc.
Đoạn Đức cũng ngẩn ra, còn cẩn thận quan sát sau đó nói:
- Nhân ngoại hữu nhân, ta nghĩ rằng chỉ có ta hiểu được Mộ Táng Học, không nghĩ tới trong những thế lực lớn này cũng có người biết được.
Chỗ dưới chân ngọn núi lớn, có một đôi cửa đá thật lớn, mặt trên có khấc hai cổ tự, nhưng lại không ai nhận ra.
- Đây là Thần văn thái cổ!
Có người cả kinh kêu lên, một ít nhân vật lớp người già nhíu mày.
- Ta biết vỉ sao có Thần Chi Niệm ma quỷ này rồi! Nơi mai táng này có Thần linh tiền thái cổ, là một động phủ rất lâu đời chúng ta không thể hiểu biết!
Lão người mù lẳm bẩm nói.
- Hẳn là Đại đế của Nhân tộc đã tới đây, nhất định có lưu lại huyền cơ gì đó ở trong này, hoặc là xác minh điều gì!
Đoạn Đức thần sắc biến đổi không chừng.
- Thái cổ trước kia, thật sự có Thần linh vô thượng bất tử sao?
Giác Hữu Tỉnh ngẩn ra, cầm trong tay cành bồ đề xanh biếc, ấn ký liên hoa màu vàng chỗ mi tâm lưu động tiên quang.
- Tiền cổ, chẳng lẽ còn thật sự có tiên hay sao, nơi đây cùng Tiên vực có quan hệ gì?
Người dã man tràn ngập hoài nghi cùng khó hiểu.
- Thần Chi Niệm - Thần linh tiền cỗ - Tiên...
Diệp Phàm lẳm bấm nói, bỗng dưng hắn nghĩ tới trước cổ thụ ở Hoang Lư nghe được âm thanh thần niệm, trong đó có bốn chữ "Bất Tử Thiên Hoàng".
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cổ phủ này, trong lòng tràn ngập rung động, Bất Tử Thiên Hoàng từng tới nơi đây, Đại đế của Nhân tộc cũng từng tới nơi đây, chẳng lẽ thực có đại bí ẩn gì sao?
Ngọn núi thần sừng sững, mặt trên không có cỏ cây sinh sống, nhưng không thiếu sinh khí, có tiên khí vờn quanh, có chim loan bay múa, còn có mùi hương thơm tỏa ra thấm vào lòng người.
- Bất Tử Thần Dược!
Mọi người cả kinh kêu lên, cách xa như vậy có thể ngửi hương dược, nhất định là thần dược của thái cổ để lại.
Hiện trường xôn xao một trận, rất nhiều người dồn tới phía trước, nhưng lại không bao nhiêu người dám hành động thiểu suy nghĩ, bởi vì ngay trên đỉnh đầu bọn họ, có hơn mười vị đại nhân vật còn chưa có ra tay.
Hoàng chủ Trung Châu Thần triều, Yêu chủ cùng Chiến chủ Nam Lĩnh, còn có Thần tăng Tây Mạc... một đám bảo tướng trang nghiêm, lù lù không nhúc nhích, đều nhìn chằm chằm vào đôi cửa đá kia.
Cửa đá cổ xưa cao tới tám trượng, kín kẽ, khô ráo, mọi người đều nhíu mày, lường trước rất khó mở ra.
Cuối cùng, một vị đại năng của cổ Hoa hoàng triều từ trong đám người đi ra, từng bước một bước tới phía trước, đi vào phụ cận, dùng sức đẩy một cái, "ầm" một tiếng vang lớn, một bên cửa đá dời ra rộng nửa thước, lộ ra một khe hở.
Ai nấy đều kinh ngạc, nghĩ rằng nơi đây bị phong ấn, khẳng định phải khó khăn lớn, không nghĩ tới dễ dàng như vậy.
Lúc này, phía sau cửa đá tỏa ra mùi hương dược càng nồng đậm, không ít người không kìm nổi nuốt nước miếng, cảm giác phiêu phiêu như tiên, dường như phất tay là phi thăng.
"Xoát!"
Trên bầu trời hơn mười vị nhân vật tuyệt đỉnh, chẳng phân biệt được trước sau, hóa thành một mảng thần quang lao xuống dưới, đứng ở trước động phủ một hàng chữ nhất.
Không ai dám lên trước tranh đoạt cùng bọn chứng, những người này là kẻ thống trị của đương kim thiên hạ, ngay cả có đại năng tuyệt đỉnh cũng không dám đồng thời là địch cùng những người này.
- A Di Đà Phật!
Một lão tăng đột nhiên niệm Phật hiệu.
Cái gọi là A Di Đà Phật, là danh hiệu của một vị cổ đế, nhưng đến tột cùng có phải sinh ra ở Tây Mạc hay không thì rất khó nói, bởi vỉ có truyền thuyết hắn đến từ Vực ngoại cổ tinh.
Rốt cục, phát ra tiếng kêu la thảm thiết, có người gặp ngập đầu tai ương, mười mấy người bị nghiền áp thành thịt vụn, xoá tên khỏi thế gian, người sống sót đều norm nớp lo sợ.
- Diệp Già Thiên! Ta lột da sống ngươi!
Huynh trưởng của Tiêu Minh Viễn rống to.
- Vỉ Minh Viễn báo thù, hôm nay ta phải đích thân động đao!
Tiêu Chí nửa bước đại năng nảy sinh lòng ác độc, sấc mặt xanh mét.
- Các ngươi nếu tưởng niệm hắn như thể, ta sẽ nghĩ biện pháp cho huynh đệ, thúc điệt các ngươi đoàn viên!
Diệp Phàm đáp lại.
Lúc này, hắn đối mặt với nửa bước đại năng chỉ có thể tránh lui, tuy nhiên cũng không ngừng bắn tên, Vạn Thương Cung giống như vàng thái dương hừng hực, bắn ra thần tiễn không thể ngăn cản.
"Phốc
Huyết hoa thoát ra, nở rộ trên hư không, một cái đầu vỡ nát, thi thể không đầu ngã trên mặt đất.
"Phốc
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết không dứt, lại một người bị thần tiễn xuyên qua ngực, thân thể đứt rời chia làm hai đoạn.
Diệp Phàm thần sấc lạnh lùng, ra tay không lưu tình chút nào, Tiêu gia luôn tìm hắn phiền toái, muốn hại chết hắn, lúc này hắn không ngừng bắn giết cao thủ bọn họ.
"Ầm!"
Diệp Phàm tuy biết rằng không đối phó được ba vị nửa bước đại năng, nhưng vẫn như cũ không từ bỏ ý định, phát động bí quyết chữ "Giai", chiến lực tăng lên gấp mười, liên tục giương cung bắn tên.
Trong chớp mất, hắn bắn ra mười tám đạo thần tiễn, tất cả đều dài đến vài dặm, kèm theo tiếng sấm chớp, như mười tám viên sao chổi va chạm vào đại địa.
"Ầm! Ầm!"...
Đây là một hình ảnh vô cùng đáng sợ, hư không nổ tung, một cái khe lớn màu đen lan tràn khắp nơi, ba vị nửa bước đại năng theo bản năng né tránh, không có tranh phong.
Mười tám ngọn núi đá trước sau bị mười tám mũi tên này bắn sụp đổ, không còn tồn tại, đá vụn tung bay khắp nơi, có bay vào trong đám người, có đánh lên đám mây.
- Động phủ của Đại đế viễn cổ xuất thể!
Có không ít người kêu lên sợ hãi, ở thời điểm Diệp Phàm bán sụp đổ mười tám ngọn núi đá sau, xuất hiện trong lòng đất một Địa Cung thật lớn, như một lăng mộ cổ xưa lại giống như một Tiên Phủ.
- Chính nam, tiếp hướng tây, là đại cát tốt nhất!
Trong nháy mất như vậy, lão mù lại bói một quẻ, chỉ điểm lộ tuyến đi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm, Đông Phương Dã bọn họ lập tức chìm sâu vào trong Địa Cung, ba vị nửa bước đại năng đuổi sát sau đó, mà những người khác lại ồ lên, tất cả đều phóng vọt vào.
Chỗ này hơn phân nửa chính là Táng Tiên Địa, bên trong có thể có cổ kinh, thậm chí có Thánh binh Cực Đạo, không ai không tâm động.
- A...
Đột nhiên, một vị nửa bước đại năng của Tiêu gia kêu lên thảm thiết, tràn ngập hoảng sợ.
Trong Địa Cung thực u ám, Diệp Phàm bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen một tay bóp ngay cổ vị nửa bước đại năng kia, giơ bổng hắn lên giữa không trung.
Vị nửa bước đại năng của Tiêu gia vung tay múa chân, giãy giụa kịch liệt, nhưng căn bản không thể thoát khỏi, Diệp Phàm bọn họ xem mà sởn tóc gáy, đó nhưng là một vị nửa bước đại năng nha.
- Thần Chi Niệm!
Giọng của Đoạn Đức run run.
- Rút đi! Rời khỏi Địa Cung, hạ hạ quẻ tượng, đại hung hiện ra!
Lão mù lại khẩn cấp bói quẻ.
- A...
Vị nửa bước đại năng Tiêu gia kia phát ra một tiếng gào thét cuối cùng, tay chân không còn sức rũ xuống, thần niệm cũng tiêu tán, từ đó bị mất mạng.
Thần Chi Niệm, hắn cùng với nhân loại không có gì khác nhau, nhưng là cường hãn đáng sợ, một tay bóp chết một vị nửa bước đại năng, nhìn thấy một màn này ai nấy vô cùng khiếp sợ.
Đáng tiếc, trong lòng đất ánh sáng mờ tối, vả lại hắn quay lưng về phía mọi người, không có cách nào thấy rõ.
"Hắn là ai, mà bóp chết tươi một vị nửa bước đại năng, tối thiểu là một nhân vật cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh!
Những người khác cũng không biết được, đều rất kinh sợ.
- Ngươi... Tốt, tốt, tốt, đi mời Tiêu Thái sư phụ thân ta!
Tiêu Chí kinh sợ, xoay người bước đi, cao thủ cũng không còn mấy người, những người khác đều đang đi tìm cổ kinh.
"A..."
Một vị nửa bước đại năng Tiêu gia khác chậm một bước, bị Thần Chi Niệm một tay chụp cổ, liền bị bóp chết giống như con gà con. Căn bản không tốn chút khí lực, chỉ hét thảm một tiếng liền mất mạng.
- Đi! Chúng ta mau mau rời khỏi đây, bằng không không ai có thể sống sót!
Đoạn Đức sấc mặt tái nhợt, nghĩ đến đủ loại nghe đồn về Thần Chi Niệm, một
thân thịt béo của hắn đều run bàn bật.
Diệp Phàm, Đông Phương Dã, lão mù, Giác Hữu Tình đi theo ở phía sau, rất nhanh rời Địa Cung, xông lên mặt đất.
Nhưng, rất nhiều người không biết chi tiết, nghĩ là Tiên Phủ mở ra chen chúc nhau đi vào, đều muốn thu được tiên duyên.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, vang lên không ngừng, trong Địa Cung giống như là một Tu La tràng, thi thể chất tành đống lớn.
- Không xong! Trong lăng mộ cổ có một ma quỷ, nửa bước đại năng đều không là đối thủ, nhanh đi bấm báo với Hoàng chủ!
Giờ phút này, mọi người rốt cục ý thức được không thích hợp, thấy thế nào này đều như là một kẻ không thuộc nhân loại, nhấc tay giơ chân không có một chút nhân khí, vừa ra tay là có thể bóp chết một Thái thượng trưởng lão.
Đoạn mập mạp cả người chảy ròng mồ hôi lạnh, nói:
- Nghĩ tới Đoạn mỗ năm tuổi xuất thể, tung hoành lăng mộ cổ thiên hạ hai mươi mấy năm, làn đầu tiên gặp được Thần Chi Niệm trong truyền thuyết, cuối cùng có địch thủ rồi.
Mấy người vừa là khẩn trương vừa không nói gì, còn mập mạp chết tiệt này da mặt thực dày, trộm phần quật mộ, đều bị hắn nói thành tung hoành lăng mộ cổ xưa thiên hạ, còn rất có bộ dáng của một cao thủ tịch mịch.
- Đã chết hơn trăm người rồi, đi mau...
Phía sau, truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mọi người hoảng hốt không kịp chọn đường chạy ừốn bạt mạng, không ai dám dừng lại.
- Đó không phải là Địa Cung, là một chỗ mai táng lung tung, ta thấy được tỉnh cảnh trong lòng đất, là từng dãy phần mộ cỗ, trong phần mộ có thứ gì đó đi ra phía ngoài!
Có người gặp phải một màn này, vừa la hét vừa chạy ra, khiến người ta càng thêm bất an.
Trong ngày thường, nếu như nhìn thấy âm nhân âm mã, bọn họ căn bản không hề quan tâm, nhưng nơi này là Táng Tiên Địa, nhảy ra thứ gì đó không thuộc nhân loại tuyệt đối không thể trêu chọc.
- Con bà nó! Vừa rồi dường như ta cũng thấy được một mảng mồ mả!
Đoạn Đức thần sấc không được tự nhiên, hắn hàng năm đi lại trong cổ mộ ở trong lòng đất, nhưng lúc này vẫn còn có chút bất an, nói:
- Địa phương quỷ quái này thực không thích hợp, có Đại đế đã tới, nhưng không nhất định là đá phủ!
- Vách núi vô cùng, nơi này là Cửu Tuyệt Địa, ta không phải đã sớm thôi diễn ra rồi sao? Cái gì đều phải tuyệt diệt.
Lão mù lấm bấm.
Mọi người không khỏi nghĩ tới Diệp Phàm vẽ ra bức đồ kia, một tiên nhân nằm nghiêng, như là phơi thây chỗ này, nơi đây thật sự có thể xứng với cái tên, là một chỗ táng tiên.
"Ầm!"
Đột nhiên, xa xa chấn động mãnh liệt, tất cả đều giật mình, nơi đó như sóng biển cuồn cuộn, một dãy núi giống như cành hoa phập phồng lên xuống, rồi sau đó sụp nát.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Mọi người khiếp sợ, lại có ba trăm sáu mươi lăm ngọn núi đá cùng lúc đó đổ sụp xuống, như kinh đào cuộn sóng, liên tiếp, dao động năng lượng khủng bố, làm cho rất nhiều người bị tống bay lên ừời cao.
- Trời ạ! Chẳng lẽ có Thánh nhân ra tay, thật đáng sợ!
-
"Ông!"
Hư không rách nát như tờ giấy, rung chuyển kịch liệt, sau đó ba trăm sáu mươi lăm tòa núi đá trên mặt đất kia hóa thành bụi mù, vĩnh viễn không tồn tại nữa.
Tất cả mọi người đều sấc mặt tái nhợt, gàn như không thể tin được hết thảy chuyện này, trong lòng khó chịu gần như hít thở không thông.
Tại phía trên chỗ rách nát kia, có mười mấy người đứng trên không trung, Hoàng chủ của Trung Châu tứ đại Thần triều, vài vị Thần tăng Tây Mạc, Yêu chủ cùng Chiến chủ Nam Lĩnh, bọn họ không bị giam cầm vẫn có thể phi hành.
"Ầm!"
Một ngọn núi cổ từ trong lòng đất chậm rãi dâng lên, giống như mặt trăng dâng lên trên biển, tráng lệ mà mỹ lệ, hấp dẫn tâm thần người ta.
Ngọn núi thần cũng không có cao ngất trong mây, nhưng lại nguy nga hùng vĩ, làm cho người ta có một loại ảo giác có Đế bên trong núi, bao la hùng vĩ khiếp người.
- Động phủ của Đại đế cổ! Bọn họ tỉm được cửa vào chân chính rồi!
Lão mù biến sấc.
Đoạn Đức cũng ngẩn ra, còn cẩn thận quan sát sau đó nói:
- Nhân ngoại hữu nhân, ta nghĩ rằng chỉ có ta hiểu được Mộ Táng Học, không nghĩ tới trong những thế lực lớn này cũng có người biết được.
Chỗ dưới chân ngọn núi lớn, có một đôi cửa đá thật lớn, mặt trên có khấc hai cổ tự, nhưng lại không ai nhận ra.
- Đây là Thần văn thái cổ!
Có người cả kinh kêu lên, một ít nhân vật lớp người già nhíu mày.
- Ta biết vỉ sao có Thần Chi Niệm ma quỷ này rồi! Nơi mai táng này có Thần linh tiền thái cổ, là một động phủ rất lâu đời chúng ta không thể hiểu biết!
Lão người mù lẳm bẩm nói.
- Hẳn là Đại đế của Nhân tộc đã tới đây, nhất định có lưu lại huyền cơ gì đó ở trong này, hoặc là xác minh điều gì!
Đoạn Đức thần sắc biến đổi không chừng.
- Thái cổ trước kia, thật sự có Thần linh vô thượng bất tử sao?
Giác Hữu Tỉnh ngẩn ra, cầm trong tay cành bồ đề xanh biếc, ấn ký liên hoa màu vàng chỗ mi tâm lưu động tiên quang.
- Tiền cổ, chẳng lẽ còn thật sự có tiên hay sao, nơi đây cùng Tiên vực có quan hệ gì?
Người dã man tràn ngập hoài nghi cùng khó hiểu.
- Thần Chi Niệm - Thần linh tiền cỗ - Tiên...
Diệp Phàm lẳm bấm nói, bỗng dưng hắn nghĩ tới trước cổ thụ ở Hoang Lư nghe được âm thanh thần niệm, trong đó có bốn chữ "Bất Tử Thiên Hoàng".
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cổ phủ này, trong lòng tràn ngập rung động, Bất Tử Thiên Hoàng từng tới nơi đây, Đại đế của Nhân tộc cũng từng tới nơi đây, chẳng lẽ thực có đại bí ẩn gì sao?
Ngọn núi thần sừng sững, mặt trên không có cỏ cây sinh sống, nhưng không thiếu sinh khí, có tiên khí vờn quanh, có chim loan bay múa, còn có mùi hương thơm tỏa ra thấm vào lòng người.
- Bất Tử Thần Dược!
Mọi người cả kinh kêu lên, cách xa như vậy có thể ngửi hương dược, nhất định là thần dược của thái cổ để lại.
Hiện trường xôn xao một trận, rất nhiều người dồn tới phía trước, nhưng lại không bao nhiêu người dám hành động thiểu suy nghĩ, bởi vì ngay trên đỉnh đầu bọn họ, có hơn mười vị đại nhân vật còn chưa có ra tay.
Hoàng chủ Trung Châu Thần triều, Yêu chủ cùng Chiến chủ Nam Lĩnh, còn có Thần tăng Tây Mạc... một đám bảo tướng trang nghiêm, lù lù không nhúc nhích, đều nhìn chằm chằm vào đôi cửa đá kia.
Cửa đá cổ xưa cao tới tám trượng, kín kẽ, khô ráo, mọi người đều nhíu mày, lường trước rất khó mở ra.
Cuối cùng, một vị đại năng của cổ Hoa hoàng triều từ trong đám người đi ra, từng bước một bước tới phía trước, đi vào phụ cận, dùng sức đẩy một cái, "ầm" một tiếng vang lớn, một bên cửa đá dời ra rộng nửa thước, lộ ra một khe hở.
Ai nấy đều kinh ngạc, nghĩ rằng nơi đây bị phong ấn, khẳng định phải khó khăn lớn, không nghĩ tới dễ dàng như vậy.
Lúc này, phía sau cửa đá tỏa ra mùi hương dược càng nồng đậm, không ít người không kìm nổi nuốt nước miếng, cảm giác phiêu phiêu như tiên, dường như phất tay là phi thăng.
"Xoát!"
Trên bầu trời hơn mười vị nhân vật tuyệt đỉnh, chẳng phân biệt được trước sau, hóa thành một mảng thần quang lao xuống dưới, đứng ở trước động phủ một hàng chữ nhất.
Không ai dám lên trước tranh đoạt cùng bọn chứng, những người này là kẻ thống trị của đương kim thiên hạ, ngay cả có đại năng tuyệt đỉnh cũng không dám đồng thời là địch cùng những người này.
- A Di Đà Phật!
Một lão tăng đột nhiên niệm Phật hiệu.
Cái gọi là A Di Đà Phật, là danh hiệu của một vị cổ đế, nhưng đến tột cùng có phải sinh ra ở Tây Mạc hay không thì rất khó nói, bởi vỉ có truyền thuyết hắn đến từ Vực ngoại cổ tinh.
Tác giả :
Thần Đông