Già Thiên
Chương 621: Nhất lá cỏ, nhất thiên đường (hạ)
Chỉ một câu này lập tức khiến Tề Quận chúa trầm mặt, giơ kiếm chém tới. Tiểu thế giới này lập tức như sống lại, tất cả thần lực đều do nàng dùng.
Diệp Phàm cũng động. Hắn huy động chiến lực lên cảnh giới cao nhất, căn bản không hề giữ lại điều gì. Mỗi khi phát hiện ra người có liên quan tới Độc Nhân đều khiến hắn cảm nhận được uy hiếp lớn lao.
Ầm!
Diệp Phàm diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp, oanh kích lên phiến tiểu thiên địa này, muốn trực tiếp hủy diệt. Hắn đồng thời triển khai bí quyết chữ Hành, như một đạo ánh sáng chuyển động, công sát Tề Quận chúa.
Đây là một hồi đại chiến kinh thế, đáng tiếc ngoại nhân không thể nào nhìn thấy được. Ở trong tiểu thế giới độc lập này, hoàn toàn ngăn cách hết thảy bên ngoài.
- Chư thiên ngừng lại!
Tề Quận chúa quát khẽ. Nàng muốn cố định hết thảy trong phiến thiên địa này, thời không cũng như ngưng lại.
Nhưng Diệp Phàm âm thầm thi triển tất cả dị tượng, tuy không hiện ra nhưng tác dụng của chúng lại hiển hóa một cách vô hình, căn bản không thể cố định được hắn.
Xích!
Hỗn độn kiếm lúc này bổ tới. Đây là loại công kích đáng sợ nhất trong phiến tiểu thế giới này, mỗi lần Diệp Phàm đều phải tránh né, không trực tiếp tranh phong.
- Trấn áp thiên đạo!
Tề Quận chúa lại quát lớn.
- Ngươi không trấn áp được ta đâu!
Diệp Phàm thét dài, thân thể chấn động, các loại tuyệt học xuất ra hết, oanh kích phiến tiểu thế giới này.
Ầm!
Hắn phát động bí quyết chữ Giai, chiến lực gia tăng gấp mười lần. Hắn rốt cục phá vỡ phiến tiểu thế giới này, cùng lúc thi triển bí quyết chữ Hành, diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp. Hắn như một thần linh, nở rộ quang huy chói mất, liều chết xông tới.
Ầm
Diệp Phàm không ngừng va chạm với hỗn độn kiếm, trực diện giao chiến, rốt cục đánh bay nó ra ngoài. Phiến tiểu thế giới này hỏng mất, hắn như một đạo tiên quang, tàn sát bừa bãi, đại sát tứ phương.
Ầm!
Bên ngoài, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tiểu thế giới kia băng toái, hai đạo nhân ảnh trước sau vọt ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Xoát!
Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tề Quận chúa, một tay nắm lấy eo thon, một tay đặt lên cái cổ trắng ngần như thiên nga của nàng.
Tay trái Diệp Phàm nắm lấy vòng eo thon, tay phải đặt ngay cái cổ trắng ngàn xinh đẹp, quang hoa phun ra nuốt vào, chỉ cần chém nhẹ một cái thì cái đầu hoàn mỹ này sẽ lập tức rơi xuống.
Thời khắc này, ngay cả thanh âm chiếc lá rơi mọi người cũng có thể nghe thấy, vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lại đây, không khí rất khấn trương.
Thánh thuật vô song Tề Quận chúa vừa bày ra đúng là kinh diễm hậu thế, siêu phàm thoát tục, mấy ai dám tranh phong với nàng?! Nhưng cuối cùng nàng vẫn bị đánh bại, hơn nữa còn hoàn toàn rơi vào tay đối phương.
Ngươi...
sấc mặt Tề Quận chúa đỏ bừng lên, tức giận tới độ thân thể cũng khẽ run lên nhưng không nói được gì. Ba ngàn tiểu thế giới xuất hiện, ai có thể tranh hùng?!
Nàng ở Nam Lĩnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhưng lại thất bại trong một tiểu lĩnh chủ vô danh cho nên vừa giận vừa tức.
- Ngươi thua rồi, chấp nhận đánh cuộc đi!
Diệp Phàm giữ lấy nàng, khoảng cách hai người rất gần, có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ từ thân thể nàng phát ra, khiến chóp mũi cũng ngứa ngáy.
Tề Quận chúa có thể được xưng là một mầm họa đương nhiên là nhu cốt ngọc cơ, diễm lệ tuyệt thế, chỉ một nụ cười cũng đủ khuynh nước nghiêng thành.
Khối ngọc thể này đang vì buồn bực mà run rẩy, làn da trắng sáng lấp lánh, mùi hương như lan như xạ tràn ra. Nàng muốn giãy dụa nhưng lại sợ cái đầu của mình phải rơi xuống đất.
- Ngươi tốt nhất không được lộn xộn, bằng không ta chỉ sợ không cẩn thận mà làm ngươi bị thương đó!
Lời nói của Diệp Phàm rất bình thản, nhưng lại có lực uy hiếp khiến nàng lập tóc ngừng lại.
- Ngươi muốn thế nào?
Tề Quận chúa hỏi.
- Chấp nhập chịu thua cuộc đi, chúng ta đã sớm ước định rồi!
Diệp Phàm mỉm cười.
Xa xa, những người đang xem cuộc chiến đều ồ cả lên. Tên tiểu lĩnh chủ này cũng thật to gan, muốn bất Tề Quận chúa làm linh thú thật sao?! Không nói tới Lạt Tiêu quân đoàn, chỉ riêng là những người khác của Nam Lĩnh cũng không chịu đồng ý. Nàng ở Nam Lĩnh này rất có gia thế.
- Dựa theo ước định, ta dường như cũng chưa từng đáp ứng điều gì đi!? Ta chỉ nói ngươi nếu thua thì làm Long Mã của ta, còn điều kiện của ngươi thì ta cũng không đáp ứng!
Tề Quận chúa phản bác nhưng cũng có chút đạo lý.
- Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Ngươi đã chấp nhận ước định, mặc kệ ngươi nói hay chưa nói vế sau thì cũng có cùng hiệu quả thôi!
Diệp Phàm mỉm cười, một ngón tay xẹt qua cổ, quang hoa lóe ra.
- Ngươi đừng lộn xộn!
Tề Quận chúa buồn bực, làn đầu tiên trong đợi bị một nam nhân tiếp xúc gàn như vậy khiến long mi nàng dựng thẳng lên, rất muốn cắn người.
- Ngươi không được xằng bậy, nhanh buông Quận chúa ra!
Xa xa, đám người hầu của Tề Quận chúa lập tóc gào lên. Chủ tử bị bắt khiến bọn họ vô cùng bất an nhưng lại không biết phải làm thế nào.
- Các ngươi thật sự là quá ồn ào!
Diệp Phàm quét mắt nhìn bọn họ, rất bất cần.
- Ngươi muốn thể nào mới thả Tề Quận chúa ra?
Một gã Kỳ Sĩ Phủ đi ra, thoạt nhìn rất có uy thế.
- Làm người phải khoan dung độ lượng, thắng bại đã rõ, hãy buông Quận chúa ra đi!
Một nam nhân khác lên tiếng.
- Mới vừa rồi nếu ta thua thì kết quả sẽ như thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Cái này...
Tất cả mọi người không biết nói gì, dựa theo tính cách cay độc của Tề Quận chúa thì khẳng định bất hắn là Long Mã, không thể nào buông tha cho hắn được.
- Hãy chấp nhận thua cuộc đi, từ hôm nay, nàng là của ta!
Diệp Phàm nói ra một câu, lập tức tạo ra một mảnh chấn động.
Tên tiểu lĩnh chủ này đúng là rất to gan, ngay cả người như Tề Quận chúa mà cũng dám thu, không sợ dẫn tới đại họa sao?! Đây cũng không phải là Quận chúa bỉnh thường mà chính là viên minh châu của Nam Lĩnh, bối cảnh rất dọa người.
- Ngươi... Buông ra! Ta cũng không hứa hẹn gì với ngươi cả, cũng không nói thua thì sẽ thế nào!
Tề Quận chúa ngụy biện, căn bản không chấp nhận.
- Ngươi giở trò cũng vô dụng mà thôi!
Diệp Phàm không để ý, phong ấn thân thể nàng rồi mang nàng bay về phía Lư Thành.
Phía sau, hơn trăm người há hốc mồm miệng. Lần này bọn họ tới quan chiến là muốn xem tên tiểu lĩnh chủ này chịu thiệt thòi, không ngờ hắn lại bắt được Tề Quận chúa, hơn nữa ngông nghênh mang đi.
- Đứng lại!
- Thả Quận chúa ra!
Diệp Phàm cũng động. Hắn huy động chiến lực lên cảnh giới cao nhất, căn bản không hề giữ lại điều gì. Mỗi khi phát hiện ra người có liên quan tới Độc Nhân đều khiến hắn cảm nhận được uy hiếp lớn lao.
Ầm!
Diệp Phàm diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp, oanh kích lên phiến tiểu thiên địa này, muốn trực tiếp hủy diệt. Hắn đồng thời triển khai bí quyết chữ Hành, như một đạo ánh sáng chuyển động, công sát Tề Quận chúa.
Đây là một hồi đại chiến kinh thế, đáng tiếc ngoại nhân không thể nào nhìn thấy được. Ở trong tiểu thế giới độc lập này, hoàn toàn ngăn cách hết thảy bên ngoài.
- Chư thiên ngừng lại!
Tề Quận chúa quát khẽ. Nàng muốn cố định hết thảy trong phiến thiên địa này, thời không cũng như ngưng lại.
Nhưng Diệp Phàm âm thầm thi triển tất cả dị tượng, tuy không hiện ra nhưng tác dụng của chúng lại hiển hóa một cách vô hình, căn bản không thể cố định được hắn.
Xích!
Hỗn độn kiếm lúc này bổ tới. Đây là loại công kích đáng sợ nhất trong phiến tiểu thế giới này, mỗi lần Diệp Phàm đều phải tránh né, không trực tiếp tranh phong.
- Trấn áp thiên đạo!
Tề Quận chúa lại quát lớn.
- Ngươi không trấn áp được ta đâu!
Diệp Phàm thét dài, thân thể chấn động, các loại tuyệt học xuất ra hết, oanh kích phiến tiểu thế giới này.
Ầm!
Hắn phát động bí quyết chữ Giai, chiến lực gia tăng gấp mười lần. Hắn rốt cục phá vỡ phiến tiểu thế giới này, cùng lúc thi triển bí quyết chữ Hành, diễn biến Đấu Chiến Thánh Pháp. Hắn như một thần linh, nở rộ quang huy chói mất, liều chết xông tới.
Ầm
Diệp Phàm không ngừng va chạm với hỗn độn kiếm, trực diện giao chiến, rốt cục đánh bay nó ra ngoài. Phiến tiểu thế giới này hỏng mất, hắn như một đạo tiên quang, tàn sát bừa bãi, đại sát tứ phương.
Ầm!
Bên ngoài, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tiểu thế giới kia băng toái, hai đạo nhân ảnh trước sau vọt ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Xoát!
Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tề Quận chúa, một tay nắm lấy eo thon, một tay đặt lên cái cổ trắng ngần như thiên nga của nàng.
Tay trái Diệp Phàm nắm lấy vòng eo thon, tay phải đặt ngay cái cổ trắng ngàn xinh đẹp, quang hoa phun ra nuốt vào, chỉ cần chém nhẹ một cái thì cái đầu hoàn mỹ này sẽ lập tức rơi xuống.
Thời khắc này, ngay cả thanh âm chiếc lá rơi mọi người cũng có thể nghe thấy, vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lại đây, không khí rất khấn trương.
Thánh thuật vô song Tề Quận chúa vừa bày ra đúng là kinh diễm hậu thế, siêu phàm thoát tục, mấy ai dám tranh phong với nàng?! Nhưng cuối cùng nàng vẫn bị đánh bại, hơn nữa còn hoàn toàn rơi vào tay đối phương.
Ngươi...
sấc mặt Tề Quận chúa đỏ bừng lên, tức giận tới độ thân thể cũng khẽ run lên nhưng không nói được gì. Ba ngàn tiểu thế giới xuất hiện, ai có thể tranh hùng?!
Nàng ở Nam Lĩnh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhưng lại thất bại trong một tiểu lĩnh chủ vô danh cho nên vừa giận vừa tức.
- Ngươi thua rồi, chấp nhận đánh cuộc đi!
Diệp Phàm giữ lấy nàng, khoảng cách hai người rất gần, có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ từ thân thể nàng phát ra, khiến chóp mũi cũng ngứa ngáy.
Tề Quận chúa có thể được xưng là một mầm họa đương nhiên là nhu cốt ngọc cơ, diễm lệ tuyệt thế, chỉ một nụ cười cũng đủ khuynh nước nghiêng thành.
Khối ngọc thể này đang vì buồn bực mà run rẩy, làn da trắng sáng lấp lánh, mùi hương như lan như xạ tràn ra. Nàng muốn giãy dụa nhưng lại sợ cái đầu của mình phải rơi xuống đất.
- Ngươi tốt nhất không được lộn xộn, bằng không ta chỉ sợ không cẩn thận mà làm ngươi bị thương đó!
Lời nói của Diệp Phàm rất bình thản, nhưng lại có lực uy hiếp khiến nàng lập tóc ngừng lại.
- Ngươi muốn thế nào?
Tề Quận chúa hỏi.
- Chấp nhập chịu thua cuộc đi, chúng ta đã sớm ước định rồi!
Diệp Phàm mỉm cười.
Xa xa, những người đang xem cuộc chiến đều ồ cả lên. Tên tiểu lĩnh chủ này cũng thật to gan, muốn bất Tề Quận chúa làm linh thú thật sao?! Không nói tới Lạt Tiêu quân đoàn, chỉ riêng là những người khác của Nam Lĩnh cũng không chịu đồng ý. Nàng ở Nam Lĩnh này rất có gia thế.
- Dựa theo ước định, ta dường như cũng chưa từng đáp ứng điều gì đi!? Ta chỉ nói ngươi nếu thua thì làm Long Mã của ta, còn điều kiện của ngươi thì ta cũng không đáp ứng!
Tề Quận chúa phản bác nhưng cũng có chút đạo lý.
- Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Ngươi đã chấp nhận ước định, mặc kệ ngươi nói hay chưa nói vế sau thì cũng có cùng hiệu quả thôi!
Diệp Phàm mỉm cười, một ngón tay xẹt qua cổ, quang hoa lóe ra.
- Ngươi đừng lộn xộn!
Tề Quận chúa buồn bực, làn đầu tiên trong đợi bị một nam nhân tiếp xúc gàn như vậy khiến long mi nàng dựng thẳng lên, rất muốn cắn người.
- Ngươi không được xằng bậy, nhanh buông Quận chúa ra!
Xa xa, đám người hầu của Tề Quận chúa lập tóc gào lên. Chủ tử bị bắt khiến bọn họ vô cùng bất an nhưng lại không biết phải làm thế nào.
- Các ngươi thật sự là quá ồn ào!
Diệp Phàm quét mắt nhìn bọn họ, rất bất cần.
- Ngươi muốn thể nào mới thả Tề Quận chúa ra?
Một gã Kỳ Sĩ Phủ đi ra, thoạt nhìn rất có uy thế.
- Làm người phải khoan dung độ lượng, thắng bại đã rõ, hãy buông Quận chúa ra đi!
Một nam nhân khác lên tiếng.
- Mới vừa rồi nếu ta thua thì kết quả sẽ như thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Cái này...
Tất cả mọi người không biết nói gì, dựa theo tính cách cay độc của Tề Quận chúa thì khẳng định bất hắn là Long Mã, không thể nào buông tha cho hắn được.
- Hãy chấp nhận thua cuộc đi, từ hôm nay, nàng là của ta!
Diệp Phàm nói ra một câu, lập tức tạo ra một mảnh chấn động.
Tên tiểu lĩnh chủ này đúng là rất to gan, ngay cả người như Tề Quận chúa mà cũng dám thu, không sợ dẫn tới đại họa sao?! Đây cũng không phải là Quận chúa bỉnh thường mà chính là viên minh châu của Nam Lĩnh, bối cảnh rất dọa người.
- Ngươi... Buông ra! Ta cũng không hứa hẹn gì với ngươi cả, cũng không nói thua thì sẽ thế nào!
Tề Quận chúa ngụy biện, căn bản không chấp nhận.
- Ngươi giở trò cũng vô dụng mà thôi!
Diệp Phàm không để ý, phong ấn thân thể nàng rồi mang nàng bay về phía Lư Thành.
Phía sau, hơn trăm người há hốc mồm miệng. Lần này bọn họ tới quan chiến là muốn xem tên tiểu lĩnh chủ này chịu thiệt thòi, không ngờ hắn lại bắt được Tề Quận chúa, hơn nữa ngông nghênh mang đi.
- Đứng lại!
- Thả Quận chúa ra!
Tác giả :
Thần Đông