Già Thiên
Chương 615: Tiếp giáp Kỳ Sĩ Phủ
- Cái gì? Ngươi muốn đi Hoang Lư?
Sau khi Vũ Điệp công chúa trở về, nghe thấy quyết định của Diệp Phàm giật mình mở to mát, cái miệng anh đào hé ra, có vẻ rất giật mình.
Hoang Lư chính là chi nơi Đại đế cổ dựng nhà, năm tháng dài dằng dặc, mười mấy vạn năm qua đi đã sớm trở thành một vùng đất hoang.
Nàng kiên quyết phản đối:
- Không thể đi nơi đó, Từ xưa đến nay, không biết đã chết bao nhiêu lĩnh chủ, không ai có thể có thu hoạch, Đó là một vùng đất chết.
Nàng dáng người thon dài duyên dáng yêu kiều, bờ môi ươn bóng, cái mũi thanh tú, cặp mát đen trắng rõ ràng, tóc dài phất phới mang theo mùi hương đứng đối diện với Diệp Phàm, khí tức như lan như xạ ập vào mặt.
- Ta từng nói với phụ hoàng, đem Tử Long Thai hoặc Hỏa Hoàng Lĩnh tặng ngươi, Nơi đó là tu luyện thánh thổ, có thể nhanh hơn nơi khác một hai lần, trời sinh có đan xen dấu vết đại đạo.
Vũ Điệp công chúa giải thích. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi nàng nói với lão Hoàng chủ, Tiêu Thái sư cũng chỉ thuật miệng nói một câu, nói không cần Hoang Lư nữa, nguyện trả lại cho hoàng triều.
Mà lão Hoàng chủ cùng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, nói nếu Diệp Già Thiên muốn mảnh đất này, vậy thì đưa cho hắn, Ket quả Tiêu Minh Viễn lại truyền một lời nói khác.
Bất luận kẻ nào lần đầu tiên biết đó là nơi Đại đế cổ dựng nhà lúc tuổi già đều khó thể chống cự, Diệp Phàm biết đối phương đoán rằng hắn sẽ đi, đây là hấp dẫn khó thể chống lại.
- Nếu bệ hạ cũng có lời như vậy, ta nguyện đi tới đó quan sát một phen, tăng thêm kiến thức.
Diệp Phàm cười nói.
Vũ Điệp công chúa kiên quyết phản đối, đôi gõ bồng đảo cao ngất bởi vì cảm xúc dao động mà nhấp nhô lên xuống:
- Bao nhiêu vạn năm trôi qua, vô số cao nhãn tiền bối đều không có thu hoạch, Ở nơi đó lâu dài đều xảy ra bất trác, Ngươi cớ gì phải khổ đi mạo hiểm?
Diệp Phàm cũng không thay đổi chủ ý. Hắn nói chi quan sát một chút, cùng sẽ không ở lâu, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Ngươi cứu tính mạng ta, vốn muốn báo đáp cho ngươi lại xảy ra chuyện như vậy.
Vũ Điệp công chúa than nhẹ, lấy ra một cái binh bạch ngọc nhỏ đưa cho Diệp Phàm.
Ngọc khí trắng nòn mặc dù bị phong ấn đều cũng có hương thơm lan tỏa ra ngoài khiến toàn thân thư thái, mỗi một lỗ chân lông đều gian nở ra, thấm vào ruột gan.
- Long Tủy!
Tiêu Minh Viễn đi rồi quay lại, phát ra tiếng kêu cả kinh.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, Người này mang lòng dạ bất lương, sẽ không nên còn muốn mưu đồ Long Tủy này chứ? Hắn nở nụ cười, trực tiếp mở nắp binh đổ vào trong miệng.
Mùi thơm tỏa đầy lâm viên, một giọt chất lõng trong suốt lớn bằng hạt nho lưu động thần quang rực rỡ, mùi thơm ngào ngạt say đến tận xương tủy người ta lọt vào trong miệng Diệp Phàm.
Hắn hơi cảm thụ mùi vị một chút, trực tiếp nuốt xuống, lẩm bẩm:
- Không có vị gì a?
Người bên cạnh đều choáng váng, ngay cả Vũ Điệp công chúa cũng không biết nói gì cho phải, Tiên trân như vậy, hắn cứ như vậy ăn mất, người ta đều là cẩn thận luyện hóa.
- Diệp huynh, không phải ta nói ngươi, đây chính là ưâu ăn mâu đơn, phung phí của trời, Thật sự quá làng phí!
Tiêu Minh Viên ở bên cạnh nhìn mà đau lòng.
Lão hộ vệ cùng há hốc miệng, hoàn toàn không có gì để nói, Nếu đưa cho hắn tuyệt đối sẽ luyện hóa đến mức tận cùng, cường tráng tinh khí sinh mệnh của mình.
- Diệp Phàm, ngươi mau tim một chỗ tĩnh tọa luyện hóa đi, có thể khôi phục nguyên khí của ngươi.
Vũ Điệp công chúa nói rồi sau đó xoay người rời đi.
Trong lâm viên mọi người tản đi, chỉ còn tiếng suối chảy róc rách cùng với cây ngọc lay động, Diệp Phàm ngồi xếp bằng bên cạnh một tòa giả sơn, yên lặng vận chuyển thiên công.
Hắn ngay cả Bất Tử Thần Dược đều đã ăn, đối với loại tiên trân như Long Tủy này cũng không quá coi trọng như vậy, nhưng lại cũng không muốn thật sự làng phí, Trước đó chẳng qua là vì khiến Tiêu Minh Viễn hết hy vọng.
- Long Tủy, long khí. Hóa Long.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, cảm thấy Long Tủy quả nhiên thần diệu, bên trong ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tác.
Ba đại Bí Cảnh Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực đều tương đối ứng với các bộ vị trong cơ thể người. Hóa Long tự nhiên cũng không ngoại lệ, Cơ thể người chín biến, nhảy vọt thành rồng.
Cái gọi là Hóa Long chính là tu luyện xương cột sống, Đây là một con rồng ẩn giấu trong cơ thể người, Bí Cảnh tiếp theo chính là khiến nó chín biến sống lại, hợp cùng với đạo.
Nhưng Diệp Phàm hiện giờ còn không rõ làm thế nào tu luyện, bởi vì hắn còn chưa đột phá vào cũng không có cổ kinh tương ứng, Nghe nói Bí Cảnh này thần diệu vô cùng.
Trong sách cổ có ghi lại, rồng nhảy vọt lên, chín biến nhìn tiên, sẽ nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị tiên môn, có các loại việc huyền bí khó lường, có khi thậm chí có thể cười rồng ngao du ngoài thái hư.
Tuy nhiên cụ thể như thế nào không ai có thể nói rõ, cảm thụ mỗi người đều không giống nhau, đều có quá trình ngộ đạo riêng.
- Thần vào trong thái hư!
Mới vừa rồi khi Diệp Phàm luyện hóa giọt Long Tủy này chạm đến một chút mảnh nhỏ pháp tác như vậy khiến hắn khiếp sợ không hiểu.
- Nếu có thể đạt được quyển Hóa Long của một bộ cổ kinh, lại có được đại lượng tiên trân Long Tủy, Bí Cảnh này nhất định có thể tu luyện nhanh chóng.
Hiện nay Tứ Cực Bí Cảnh cơ thể cùng chính là tứ chi đều được hắn luyện tới đại viên màn, có thể lạc ấn trong hư vô, hai tay hai chân đều có thể dẫn động đại đạo.
Hắn cảm thấy được chỉ cần cơ duyên vừa tới có thể đột phá mà vào Hóa Long Bí Cảnh, nhưng còn thiếu một quyển cổ kinh tương ứng, Trước khi tới Trung Châu hắn sớm tim hiểu rõ ràng, nếu luận quyển kinh Hóa Long mạnh nhất không hề nghi ngờ là Thái Hoàng Kinh của Đại Hạ Thần triều.
Hoàng Đạo Long Khí của bọn họ lực công kích độc nhất vô nhị, có khả năng sánh ngang cùng bí quyết chữ Giai, nguồn động lực của bộ phận này đến từ chính Hóa Long Quyển.
Diệp Phàm cùng chỉ có thể đỏ mát mà thôi, hắn không có tin tưởng đoạt lấy cổ kinh từ một thần triều thượng cổ, Năm xưa Thái Hoàng đặt song song với thần minh, để lại Thánh binh Cực Đạo, có thể bảo vệ Thần triều muôn đời bất hủ.
- Cùng lam thì ta chi tu một Bí Cảnh duy nhất, một lần nữa bắt đầu từ Luân Hải.
Hắn thật sự cũng không lo láng bao nhiêu, sau khi thấu triệt một Bí Cảnh duy nhất cũng có thể thành Thánh.
Diệp Phàm sắp rời khỏi An Binh Quốc đô chuẩn bị đi Hoang Lư, thử đế duyên một chút.
- Rốt cục là nơi dựng nhà lúc tuổi già của vị Đại đế nào?
- Đã qua mười mấy vạn năm, thậm chí hai mươi mấy vạn năm rồi, còn ai có thể nói rõ, Nhất là nơi ở lúc tuổi già của một vị Đại đế cổ, chỉ sợ hậu nhân của hắn đều không biết.
Vũ Điệp công chúa lắc đầu.
- Chẳng lẽ ngay cả một chút manh mối đều không có sao?
Diệp Phàm hỏi.
Lão hộ vệ nói:
- Có người nói là Đại đế của Đông Hoang, cũng có người nói là Nam Lĩnh Thiên đế, còn có người nói là một vị cổ Hoàng của Trung Châu, Căn bản không thể xác nhận.
Vũ Điệp công chúa thở dài:
- Kỳ thật hà tất phải phân rõ ràng như vậy, Đại đế cổ chỉ có mấy vị mà thôi, Đại đế của Đông Hoang, Nam Lĩnh, Trung Châu, Bắc Nguyên ở các đại vực đó là duy nhất, nhưng có sách cổ ghi lại có vài Đại đế khả năng chỉ là một người.
- Cái gì?
Diệp Phàm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy.
- Ngươi thật sự cho rằng mỗi đại vực đều có năm sáu vị Đại đế sao?
Vũ Điệp công chúa lắc đầu, cho rằng cổ đế chứng đạo quá khó, kỳ thật chỉ có mấy người mà thôi.
- Có truyền thuyết xưng Độc Nhân Đại đế của Đông Hoang kỳ thật chính là Nam Lĩnh Thiên đế, Đồng dạng ở Bắc Nguyên cũng có để lại đế danh vô thượng.
Lão hộ vệ nói.
- Điều này là thật?
Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ.
- Tỷ như Hằng Vũ Đại đế của Đông Hoang cùng thủy tổ của cổ Hoa hoàng triều Trung Châu có thể là một người.
Cổ Hoa làmột trong bốn hoàng triều bất hủ của Trung Châu, mà năm đó Hằng Vũ Đại đế giết nhân vật vô thượng của cổ Quáng Thái Sơ, quả thật là đi xa Trung Châu.
Diệp Phàm trợn mắt há mồm, không ngờ còn có bí tán như vậy khiến hắn cảm thấy bất ngờ sâu sắc.
- Dựa theo một vị Thánh nhân viễn cổ khảo chứng, Đại đế từ xưa đến nay có thể đếm trên đầu ngón tay, Năm đại vực kỳ thật chỉ có vài người như vậy mà thôi.
- Điều này... khiến người khó mà tin được!
Diệp Phàm trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Phàm rốt cục lên đường rời xa cổ đô An Binh Quốc đi Hoang Lư, muốn tim cơ duyên của mình.
- Ngươi tuyệt đối không được liều lĩnh, không nên ở lâu nơi đó, Ta ở Kỳ Sĩ Phủ tu luyện, lúc rảnh rói sẽ tới xem ngươi.
Vũ Điệp công chúa tiễn đưa hắn.
Không thể không nói Trung Châu thật sự quá mức rộng lớn, Lãnh thổ An Rình Quốc thống trị chừng trăm vạn dặm, Diệp Phàm tế ra Huyền Ngọc đài mười mấy lần vượt qua hư không mới tới gần lành địa.
Phía trước tiên sơn nguy nga, khí lành lượn lờ, chim loan bay liệng, vượn già leo núi, Kỳ Lán ra vào, linh dược vạn năm cắm rễ trên vách đá.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy đều có thể biết đây là một vùng thánh thổ, giống như động phủ thế ngoại thần tiên, đặc biệt mờ ảo cùng mỹ lệ.
Diệp Phàm vận chuyển Thần Nhăn, sau khi cẩn thận quan sát lại càng giật mình, Trong khoảnh khắc này hắn nhìn thấy tử khí bốc hơi, bao phủ tiên sơn, như có vạn con rồng lớn nhảy lên không.
- Quả nhiên là thần thổ, quý giá không thể nói.
Hắn ngạc nhiên thán phục không thôi.
Tuy nhiên đây cũng không phải là đất phong của hắn, đây là một dãy núi cổ nguy nga nơi Kỳ Sĩ Phủ sở tại, trong phạm vi năm trăm dặm đều có khí lành lượn lờ, huyền lại càng huyền.
về phần đất phong của hắn chính đặt ở ngay bên cạnh, láng giềng với vùng tiên sơn cổ xưa này, phạm vi lớn chừng trăm dặm, nhưng cảnh tượng lại không giống nhau.
Ngọn nguồn của vạn mạnh, linh tú của tổ căn dường như đều tụ về Linh Sơn nơi Kỳ Sĩ Phủ sở tại, chung quanh rất hoang lương, nhìn không thấy một tia tiên khí, khác biệt rất lớn.
Diệp Phàm đứng trên hư không, nhìn xuống phía dưới, Phạm vi trăm dặm không ít nơi màu xanh um nhưng lại thiếu linh tú, Đại đế cổ thật sự lựa chọn nơi đây sao? Vì sao ngọn tiên sơn cổ xưa ở bên cạnh lại không cần mà dựng nhà ở tại nơi hoang vu này, Quả thật khiến người nghĩ không rõ.
Cẩn thận quan sát, trong vùng lãnh địa này có một thành trì đổ nát, không phải rất lớn, trong thành có thể ở hai vạn người là không tệ rồi, xa xỉ như một cái trấn, nhưng vây quanh tường thành cổ xưa.
Diệp Phàm bay xuống phía dưới, hạ xuống mặt đất. Hoang Lư có một địa điểm xác thực, hắn cũng không vội vã đi tới mà đi thành trì, chính thức tiếp quản lãnh địa này.
Thành trì tàn phá, hai cánh cửa lớn đều sắp sập, sông bảo vệ thành cùng đục ngầu, tràn ngập bùn láng, sắp khô cạn, Có thể nhìn thấy một ít cá chạch chui tới chui lui.
- Đứng lại, ngươi là ai?
Trên tường thành cổ xưa tràn ngập vết rạn có mười mấy tên binh lính khôi giáp không chinh tề, ôm thiết mâu, cầm trường đao ri sét hô quát với hắn rất là ngạo mạn.
- Ta là lĩnh chủ của các ngươi, tới đây tiếp quản thành này.
Diệp Phàm mở miệng, đồng thời trong lòng hắn khẽ động, Tường thành đổ nát này lại có thần lực dao động, cũng không phải là không chịu nổi như trong tưởng tượng của hắn, hơn phân nửa có khắc trận văn cường đại, xem ra năm tháng tồn tại vô cùng xa xưa.
- Lĩnh chủ cái gì, nơi này của chúng ta là đất đã có chủ.
Một tên binh lính rất hung hãn không kiên nhẫn quát.
- Vậy ta đi gặp hắn.
Diệp Phàm mở miệng nói.
- Ngươi trước chờ ở bên ngoài.
Trong đó một người quát.
Diệp Phàm ngẩn ra, Mới tới nơi này, một đám binh lính không ngờ muốn ra oai phủ đầu hay sao? Hắn cũng không nói thêm gì, đứng ở ngoài thành tĩnh tâm chờ đợi.
Nhưng qua chừng nửa canh giờ cũng không thấy có người đi ra, trên tường thành vài tên binh lính oẳn tù tì uống rượu, ném hắn ở chỗ này.
Diệp Phàm nở nụ cười, Mấy tên binh lính lưu manh hơi biết tu luyện mà thôi không ngờ dám như vậy với hắn. Hắn bay lên trời, muốn xông vào trong.
- Địch tập, hộ thành!
Vài tên binh lính hung hãn kêu to.
Ằm-
Thành trì cũ nát lóe thần quang, trên tường thành có trận văn nổi lên, một quầng sáng vọt lên hoàn toàn che phủ cổ thành không lớn lắm, bảo vệ ở trong.
- Giết hắn, lại muốn tấn công thành trì của chúng ta.
Có người kêu gào.
Ánh mắt Diệp Phàm thoáng lạnh, Vừa tới nơi này liền có người muốn ra oai phủ đầu hắn hay sao? Hắn nghĩ tới nơi này vốn là đất phong của Tiêu gia, lập tức hiểu được.
- Các ngươi muốn tạo phản hay sao? Nơi này có lệnh dụ của Hoàng chủ, các ngươi đang tìm chết sao?
Hắn quát hỏi.
- Nói hươu nói vượn, Đây là đất đã có chủ, đem hoàng lệnh của ngươi ra đây ta xem một chút.
Lúc này một nam nhân trung niên rốt cục ra mặt, thân mặc Thần thiết y đi lên tường thành.
Diệp Phàm kinh ngạc, Người này lại là cường giả Hóa Long biến thứ năm, Chủ nhân một thành trì tàn phá cũng có tu vi như vậy sao?
- Ngươi xem cho kỹ vào!
Diệp Phàm rung tay ném một miếng vải vàng xuống.
Người kia đón vào trong tay, cũng không thèm nhìn một cái liền dùng lực xé rách, nói:
- Đây là hoàng lệnh giả, Mở trận văn, giết chết hắn cho ta.
Ầm-
Thành trì thần quang sáng lạn, từng đạo văn lạc đan dệt mà ra nghiền ép tới Diệp Phàm, Uy lực lớn thần kỳ, tuyệt đối không phải người thường có thể bày ra.
sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, Mới vừa tới nơi liền gặp phải chuyện như vậy. Hắn lạnh giọng nói:
- Xem ra cần tự ta bắt lấy tòa thành này, Lát nữa sau khi ta trở thành thành chủ sẽ tận tình chiêu đãi các ngươi.
-o0o-
Sau khi Vũ Điệp công chúa trở về, nghe thấy quyết định của Diệp Phàm giật mình mở to mát, cái miệng anh đào hé ra, có vẻ rất giật mình.
Hoang Lư chính là chi nơi Đại đế cổ dựng nhà, năm tháng dài dằng dặc, mười mấy vạn năm qua đi đã sớm trở thành một vùng đất hoang.
Nàng kiên quyết phản đối:
- Không thể đi nơi đó, Từ xưa đến nay, không biết đã chết bao nhiêu lĩnh chủ, không ai có thể có thu hoạch, Đó là một vùng đất chết.
Nàng dáng người thon dài duyên dáng yêu kiều, bờ môi ươn bóng, cái mũi thanh tú, cặp mát đen trắng rõ ràng, tóc dài phất phới mang theo mùi hương đứng đối diện với Diệp Phàm, khí tức như lan như xạ ập vào mặt.
- Ta từng nói với phụ hoàng, đem Tử Long Thai hoặc Hỏa Hoàng Lĩnh tặng ngươi, Nơi đó là tu luyện thánh thổ, có thể nhanh hơn nơi khác một hai lần, trời sinh có đan xen dấu vết đại đạo.
Vũ Điệp công chúa giải thích. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi nàng nói với lão Hoàng chủ, Tiêu Thái sư cũng chỉ thuật miệng nói một câu, nói không cần Hoang Lư nữa, nguyện trả lại cho hoàng triều.
Mà lão Hoàng chủ cùng chỉ là một câu nói đùa mà thôi, nói nếu Diệp Già Thiên muốn mảnh đất này, vậy thì đưa cho hắn, Ket quả Tiêu Minh Viễn lại truyền một lời nói khác.
Bất luận kẻ nào lần đầu tiên biết đó là nơi Đại đế cổ dựng nhà lúc tuổi già đều khó thể chống cự, Diệp Phàm biết đối phương đoán rằng hắn sẽ đi, đây là hấp dẫn khó thể chống lại.
- Nếu bệ hạ cũng có lời như vậy, ta nguyện đi tới đó quan sát một phen, tăng thêm kiến thức.
Diệp Phàm cười nói.
Vũ Điệp công chúa kiên quyết phản đối, đôi gõ bồng đảo cao ngất bởi vì cảm xúc dao động mà nhấp nhô lên xuống:
- Bao nhiêu vạn năm trôi qua, vô số cao nhãn tiền bối đều không có thu hoạch, Ở nơi đó lâu dài đều xảy ra bất trác, Ngươi cớ gì phải khổ đi mạo hiểm?
Diệp Phàm cũng không thay đổi chủ ý. Hắn nói chi quan sát một chút, cùng sẽ không ở lâu, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Ngươi cứu tính mạng ta, vốn muốn báo đáp cho ngươi lại xảy ra chuyện như vậy.
Vũ Điệp công chúa than nhẹ, lấy ra một cái binh bạch ngọc nhỏ đưa cho Diệp Phàm.
Ngọc khí trắng nòn mặc dù bị phong ấn đều cũng có hương thơm lan tỏa ra ngoài khiến toàn thân thư thái, mỗi một lỗ chân lông đều gian nở ra, thấm vào ruột gan.
- Long Tủy!
Tiêu Minh Viễn đi rồi quay lại, phát ra tiếng kêu cả kinh.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, Người này mang lòng dạ bất lương, sẽ không nên còn muốn mưu đồ Long Tủy này chứ? Hắn nở nụ cười, trực tiếp mở nắp binh đổ vào trong miệng.
Mùi thơm tỏa đầy lâm viên, một giọt chất lõng trong suốt lớn bằng hạt nho lưu động thần quang rực rỡ, mùi thơm ngào ngạt say đến tận xương tủy người ta lọt vào trong miệng Diệp Phàm.
Hắn hơi cảm thụ mùi vị một chút, trực tiếp nuốt xuống, lẩm bẩm:
- Không có vị gì a?
Người bên cạnh đều choáng váng, ngay cả Vũ Điệp công chúa cũng không biết nói gì cho phải, Tiên trân như vậy, hắn cứ như vậy ăn mất, người ta đều là cẩn thận luyện hóa.
- Diệp huynh, không phải ta nói ngươi, đây chính là ưâu ăn mâu đơn, phung phí của trời, Thật sự quá làng phí!
Tiêu Minh Viên ở bên cạnh nhìn mà đau lòng.
Lão hộ vệ cùng há hốc miệng, hoàn toàn không có gì để nói, Nếu đưa cho hắn tuyệt đối sẽ luyện hóa đến mức tận cùng, cường tráng tinh khí sinh mệnh của mình.
- Diệp Phàm, ngươi mau tim một chỗ tĩnh tọa luyện hóa đi, có thể khôi phục nguyên khí của ngươi.
Vũ Điệp công chúa nói rồi sau đó xoay người rời đi.
Trong lâm viên mọi người tản đi, chỉ còn tiếng suối chảy róc rách cùng với cây ngọc lay động, Diệp Phàm ngồi xếp bằng bên cạnh một tòa giả sơn, yên lặng vận chuyển thiên công.
Hắn ngay cả Bất Tử Thần Dược đều đã ăn, đối với loại tiên trân như Long Tủy này cũng không quá coi trọng như vậy, nhưng lại cũng không muốn thật sự làng phí, Trước đó chẳng qua là vì khiến Tiêu Minh Viễn hết hy vọng.
- Long Tủy, long khí. Hóa Long.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, cảm thấy Long Tủy quả nhiên thần diệu, bên trong ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tác.
Ba đại Bí Cảnh Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực đều tương đối ứng với các bộ vị trong cơ thể người. Hóa Long tự nhiên cũng không ngoại lệ, Cơ thể người chín biến, nhảy vọt thành rồng.
Cái gọi là Hóa Long chính là tu luyện xương cột sống, Đây là một con rồng ẩn giấu trong cơ thể người, Bí Cảnh tiếp theo chính là khiến nó chín biến sống lại, hợp cùng với đạo.
Nhưng Diệp Phàm hiện giờ còn không rõ làm thế nào tu luyện, bởi vì hắn còn chưa đột phá vào cũng không có cổ kinh tương ứng, Nghe nói Bí Cảnh này thần diệu vô cùng.
Trong sách cổ có ghi lại, rồng nhảy vọt lên, chín biến nhìn tiên, sẽ nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị tiên môn, có các loại việc huyền bí khó lường, có khi thậm chí có thể cười rồng ngao du ngoài thái hư.
Tuy nhiên cụ thể như thế nào không ai có thể nói rõ, cảm thụ mỗi người đều không giống nhau, đều có quá trình ngộ đạo riêng.
- Thần vào trong thái hư!
Mới vừa rồi khi Diệp Phàm luyện hóa giọt Long Tủy này chạm đến một chút mảnh nhỏ pháp tác như vậy khiến hắn khiếp sợ không hiểu.
- Nếu có thể đạt được quyển Hóa Long của một bộ cổ kinh, lại có được đại lượng tiên trân Long Tủy, Bí Cảnh này nhất định có thể tu luyện nhanh chóng.
Hiện nay Tứ Cực Bí Cảnh cơ thể cùng chính là tứ chi đều được hắn luyện tới đại viên màn, có thể lạc ấn trong hư vô, hai tay hai chân đều có thể dẫn động đại đạo.
Hắn cảm thấy được chỉ cần cơ duyên vừa tới có thể đột phá mà vào Hóa Long Bí Cảnh, nhưng còn thiếu một quyển cổ kinh tương ứng, Trước khi tới Trung Châu hắn sớm tim hiểu rõ ràng, nếu luận quyển kinh Hóa Long mạnh nhất không hề nghi ngờ là Thái Hoàng Kinh của Đại Hạ Thần triều.
Hoàng Đạo Long Khí của bọn họ lực công kích độc nhất vô nhị, có khả năng sánh ngang cùng bí quyết chữ Giai, nguồn động lực của bộ phận này đến từ chính Hóa Long Quyển.
Diệp Phàm cùng chỉ có thể đỏ mát mà thôi, hắn không có tin tưởng đoạt lấy cổ kinh từ một thần triều thượng cổ, Năm xưa Thái Hoàng đặt song song với thần minh, để lại Thánh binh Cực Đạo, có thể bảo vệ Thần triều muôn đời bất hủ.
- Cùng lam thì ta chi tu một Bí Cảnh duy nhất, một lần nữa bắt đầu từ Luân Hải.
Hắn thật sự cũng không lo láng bao nhiêu, sau khi thấu triệt một Bí Cảnh duy nhất cũng có thể thành Thánh.
Diệp Phàm sắp rời khỏi An Binh Quốc đô chuẩn bị đi Hoang Lư, thử đế duyên một chút.
- Rốt cục là nơi dựng nhà lúc tuổi già của vị Đại đế nào?
- Đã qua mười mấy vạn năm, thậm chí hai mươi mấy vạn năm rồi, còn ai có thể nói rõ, Nhất là nơi ở lúc tuổi già của một vị Đại đế cổ, chỉ sợ hậu nhân của hắn đều không biết.
Vũ Điệp công chúa lắc đầu.
- Chẳng lẽ ngay cả một chút manh mối đều không có sao?
Diệp Phàm hỏi.
Lão hộ vệ nói:
- Có người nói là Đại đế của Đông Hoang, cũng có người nói là Nam Lĩnh Thiên đế, còn có người nói là một vị cổ Hoàng của Trung Châu, Căn bản không thể xác nhận.
Vũ Điệp công chúa thở dài:
- Kỳ thật hà tất phải phân rõ ràng như vậy, Đại đế cổ chỉ có mấy vị mà thôi, Đại đế của Đông Hoang, Nam Lĩnh, Trung Châu, Bắc Nguyên ở các đại vực đó là duy nhất, nhưng có sách cổ ghi lại có vài Đại đế khả năng chỉ là một người.
- Cái gì?
Diệp Phàm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy.
- Ngươi thật sự cho rằng mỗi đại vực đều có năm sáu vị Đại đế sao?
Vũ Điệp công chúa lắc đầu, cho rằng cổ đế chứng đạo quá khó, kỳ thật chỉ có mấy người mà thôi.
- Có truyền thuyết xưng Độc Nhân Đại đế của Đông Hoang kỳ thật chính là Nam Lĩnh Thiên đế, Đồng dạng ở Bắc Nguyên cũng có để lại đế danh vô thượng.
Lão hộ vệ nói.
- Điều này là thật?
Diệp Phàm thật sự bị kinh sợ.
- Tỷ như Hằng Vũ Đại đế của Đông Hoang cùng thủy tổ của cổ Hoa hoàng triều Trung Châu có thể là một người.
Cổ Hoa làmột trong bốn hoàng triều bất hủ của Trung Châu, mà năm đó Hằng Vũ Đại đế giết nhân vật vô thượng của cổ Quáng Thái Sơ, quả thật là đi xa Trung Châu.
Diệp Phàm trợn mắt há mồm, không ngờ còn có bí tán như vậy khiến hắn cảm thấy bất ngờ sâu sắc.
- Dựa theo một vị Thánh nhân viễn cổ khảo chứng, Đại đế từ xưa đến nay có thể đếm trên đầu ngón tay, Năm đại vực kỳ thật chỉ có vài người như vậy mà thôi.
- Điều này... khiến người khó mà tin được!
Diệp Phàm trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Phàm rốt cục lên đường rời xa cổ đô An Binh Quốc đi Hoang Lư, muốn tim cơ duyên của mình.
- Ngươi tuyệt đối không được liều lĩnh, không nên ở lâu nơi đó, Ta ở Kỳ Sĩ Phủ tu luyện, lúc rảnh rói sẽ tới xem ngươi.
Vũ Điệp công chúa tiễn đưa hắn.
Không thể không nói Trung Châu thật sự quá mức rộng lớn, Lãnh thổ An Rình Quốc thống trị chừng trăm vạn dặm, Diệp Phàm tế ra Huyền Ngọc đài mười mấy lần vượt qua hư không mới tới gần lành địa.
Phía trước tiên sơn nguy nga, khí lành lượn lờ, chim loan bay liệng, vượn già leo núi, Kỳ Lán ra vào, linh dược vạn năm cắm rễ trên vách đá.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy đều có thể biết đây là một vùng thánh thổ, giống như động phủ thế ngoại thần tiên, đặc biệt mờ ảo cùng mỹ lệ.
Diệp Phàm vận chuyển Thần Nhăn, sau khi cẩn thận quan sát lại càng giật mình, Trong khoảnh khắc này hắn nhìn thấy tử khí bốc hơi, bao phủ tiên sơn, như có vạn con rồng lớn nhảy lên không.
- Quả nhiên là thần thổ, quý giá không thể nói.
Hắn ngạc nhiên thán phục không thôi.
Tuy nhiên đây cũng không phải là đất phong của hắn, đây là một dãy núi cổ nguy nga nơi Kỳ Sĩ Phủ sở tại, trong phạm vi năm trăm dặm đều có khí lành lượn lờ, huyền lại càng huyền.
về phần đất phong của hắn chính đặt ở ngay bên cạnh, láng giềng với vùng tiên sơn cổ xưa này, phạm vi lớn chừng trăm dặm, nhưng cảnh tượng lại không giống nhau.
Ngọn nguồn của vạn mạnh, linh tú của tổ căn dường như đều tụ về Linh Sơn nơi Kỳ Sĩ Phủ sở tại, chung quanh rất hoang lương, nhìn không thấy một tia tiên khí, khác biệt rất lớn.
Diệp Phàm đứng trên hư không, nhìn xuống phía dưới, Phạm vi trăm dặm không ít nơi màu xanh um nhưng lại thiếu linh tú, Đại đế cổ thật sự lựa chọn nơi đây sao? Vì sao ngọn tiên sơn cổ xưa ở bên cạnh lại không cần mà dựng nhà ở tại nơi hoang vu này, Quả thật khiến người nghĩ không rõ.
Cẩn thận quan sát, trong vùng lãnh địa này có một thành trì đổ nát, không phải rất lớn, trong thành có thể ở hai vạn người là không tệ rồi, xa xỉ như một cái trấn, nhưng vây quanh tường thành cổ xưa.
Diệp Phàm bay xuống phía dưới, hạ xuống mặt đất. Hoang Lư có một địa điểm xác thực, hắn cũng không vội vã đi tới mà đi thành trì, chính thức tiếp quản lãnh địa này.
Thành trì tàn phá, hai cánh cửa lớn đều sắp sập, sông bảo vệ thành cùng đục ngầu, tràn ngập bùn láng, sắp khô cạn, Có thể nhìn thấy một ít cá chạch chui tới chui lui.
- Đứng lại, ngươi là ai?
Trên tường thành cổ xưa tràn ngập vết rạn có mười mấy tên binh lính khôi giáp không chinh tề, ôm thiết mâu, cầm trường đao ri sét hô quát với hắn rất là ngạo mạn.
- Ta là lĩnh chủ của các ngươi, tới đây tiếp quản thành này.
Diệp Phàm mở miệng, đồng thời trong lòng hắn khẽ động, Tường thành đổ nát này lại có thần lực dao động, cũng không phải là không chịu nổi như trong tưởng tượng của hắn, hơn phân nửa có khắc trận văn cường đại, xem ra năm tháng tồn tại vô cùng xa xưa.
- Lĩnh chủ cái gì, nơi này của chúng ta là đất đã có chủ.
Một tên binh lính rất hung hãn không kiên nhẫn quát.
- Vậy ta đi gặp hắn.
Diệp Phàm mở miệng nói.
- Ngươi trước chờ ở bên ngoài.
Trong đó một người quát.
Diệp Phàm ngẩn ra, Mới tới nơi này, một đám binh lính không ngờ muốn ra oai phủ đầu hay sao? Hắn cũng không nói thêm gì, đứng ở ngoài thành tĩnh tâm chờ đợi.
Nhưng qua chừng nửa canh giờ cũng không thấy có người đi ra, trên tường thành vài tên binh lính oẳn tù tì uống rượu, ném hắn ở chỗ này.
Diệp Phàm nở nụ cười, Mấy tên binh lính lưu manh hơi biết tu luyện mà thôi không ngờ dám như vậy với hắn. Hắn bay lên trời, muốn xông vào trong.
- Địch tập, hộ thành!
Vài tên binh lính hung hãn kêu to.
Ằm-
Thành trì cũ nát lóe thần quang, trên tường thành có trận văn nổi lên, một quầng sáng vọt lên hoàn toàn che phủ cổ thành không lớn lắm, bảo vệ ở trong.
- Giết hắn, lại muốn tấn công thành trì của chúng ta.
Có người kêu gào.
Ánh mắt Diệp Phàm thoáng lạnh, Vừa tới nơi này liền có người muốn ra oai phủ đầu hắn hay sao? Hắn nghĩ tới nơi này vốn là đất phong của Tiêu gia, lập tức hiểu được.
- Các ngươi muốn tạo phản hay sao? Nơi này có lệnh dụ của Hoàng chủ, các ngươi đang tìm chết sao?
Hắn quát hỏi.
- Nói hươu nói vượn, Đây là đất đã có chủ, đem hoàng lệnh của ngươi ra đây ta xem một chút.
Lúc này một nam nhân trung niên rốt cục ra mặt, thân mặc Thần thiết y đi lên tường thành.
Diệp Phàm kinh ngạc, Người này lại là cường giả Hóa Long biến thứ năm, Chủ nhân một thành trì tàn phá cũng có tu vi như vậy sao?
- Ngươi xem cho kỹ vào!
Diệp Phàm rung tay ném một miếng vải vàng xuống.
Người kia đón vào trong tay, cũng không thèm nhìn một cái liền dùng lực xé rách, nói:
- Đây là hoàng lệnh giả, Mở trận văn, giết chết hắn cho ta.
Ầm-
Thành trì thần quang sáng lạn, từng đạo văn lạc đan dệt mà ra nghiền ép tới Diệp Phàm, Uy lực lớn thần kỳ, tuyệt đối không phải người thường có thể bày ra.
sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống, Mới vừa tới nơi liền gặp phải chuyện như vậy. Hắn lạnh giọng nói:
- Xem ra cần tự ta bắt lấy tòa thành này, Lát nữa sau khi ta trở thành thành chủ sẽ tận tình chiêu đãi các ngươi.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông