Già Thiên
Chương 613: Diệp Già Thiên
Cổ kinh, một cái danh từ khiến tu sĩ động tâm, mê hoặc lòng người giống như có ma tính.
Trong lòng Diệp Phàm tất nhiên là cả kinh, không kìm nổi quay đầu lại nhìn, nữ tử này thật đúng là dám ra tay, đưa ra một quyển cổ kinh này cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Ta sẽ không nuốt lời, mang ta cùng nhau rời đi, tất có hậu báo!
Vũ Điệp công chúa hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi một cái nhãn mày nhếch miệng cười đều động lòng người.
Phía sau, Xuân Thu cổ thành đã bị phá vỡ, tường thành cổ xưa ầm ầm sụp xuống, trên chiến trường để lại cả vạn thi thể, đao găy giáo đứt đoạn, máu nhuộm đỏ đất, đông đúc tu sĩ còn tiếp tục đuổi giết.
"Ầm!"
Đại năng quyết đấu sinh tử, đánh nứt ra bầu trời, dao động năng lượng từ rất xa truyền đến, khiến lòng người kinh sợ, hai nhân vật tuyệt đỉnh khí nuốt núi sông.
Diệp Phàm không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể phi độn, nhất thời hắn không thể phá giải Thiểm Điện Phù, chỉ có mau mau rời xa chiến trường này.
"Xoát!"
Hắn như một tia chớp, ngay lập tức ra xa hơn mười dặm, trong nháy mắt đã bỏ lại truy binh vô tung vô ảnh, đây là bí quyết chữ "Hành", một khi triển khai, có được cực nhanh nhất thiên hạ.
Vũ Điệp công chúa đôi mắt đẹp chớp động tia sáng kỳ dị, nàng biết được có hi vọng trốn thoát rồi, độn thuật của người này có thể nói là nhất tuyệt thiên hạ, làm trong lòng nàng có chút chấn động. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiểm Điện Phù, là Thần phù trước thời hoang cổ, rất khó luyện chế, cho tới bây giờ gần như đã sắp thất truyền.
Cũng không phải phù này có thể phi độn, mà là có thể cùng đồng bộ với người khác, người bị tập trung tốc độ nhanh cờ nào, người cùng theo sẽ đi nhanh cờ đó, là một loại bí bảo từ trước thời hoang cổ, dùng để đuổi bát là thích hợp nhất không còn gì bằng.
Diệp Phàm nắm giữ bí quyết chữ "Hành" có chứa áo nghĩa vô thượng, huyền bí khó lường, hắn vài lần thử chặt đứt liên hệ với Thiểm Điện Phù, nhưng cũng không thành công.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy có thể phá giải, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Bí quyết chữ "Hành" vô song, Vũ Điệp dù có Thần phù cũng không có thể luôn cùng hắn đồng bộ mà đi.
"Ổng!"
Phía trước mây mù cuồn cuộn, mây đen như mực rất quái dị, hư không giống như một vùng bùn, một đạo thần lực đánh vào, sẽ bị rất nhanh cắn nuốt sạch.
- Cẩn thận, nơi đây có trận văn dầy đặc!
Vũ Điệp công chúa biến sắc, đại trận ngăn chặn con đường phía trước, rất khó thoát thân.
- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy, đều lưu lại đi!
Một giọng nói âm lãnh từ trong mây mù truyền đến.
- Đây là cổ trận của Xích Dương Quốc, phạm vi trăm dặm thật sự bị bọn họ chặn lại rồi! Chúng ta muốn chạy thoát rất khó!
Vũ Điệp khẽ nhíu đôi mày ngài.
- Hơn phân nửa là tàn trận thì phải?
Diệp Phàm hỏi, hắn tuy rằng không tinh thông các loại trận văn, nhưng cả ngày ở cùng một chỗ với Hắc Hoàng, mưa dầm thấm đất, cũng có ánh mắt nhất định.
- Không sai, đây là một góc trận văn của Hư Thiên cổ trận trong truyền thuyết, rất thâm ảo, người bình thường căn bản không xông ra được.
Vũ Điệp giải thích.
Phía sau, người hô ngựa hí, hơn một ngàn kỵ sĩ cười man thú vọt tới, Tất cả đều mặc Thần Thiết y, hàn quang lấp lánh, đạp bước qua vòm trời, phát ra tiếng vang "ầm ầm".
- Bọn họ đuổi tới rồi!
Vũ Điệp công chúa biến sắc! Trong đó có vài vị nửa bước đại năng, giống như cầu vồng rất nhanh tới gần.
"Xoát!"
Diệp Phàm không có ưi hoàn, hóa thành một làn khói nhẹ, chim sâu vào trong cổ trận, Vũ Điệp công chúa kinh ngạc một trận, nhưng cũng như bóng với hình theo vào.
- Tiến vào ưậnnày, như hãm vào vùng bùn, chờ bị vây khốn đến chết đi!
Người phụ trách hộ trận phương vị này, âm trầm mở miệng.
Nhưng mà, khiến người ta giật mình kinh sợ là Diệp Phàm không bị ảnh hưởng, hắn như một tia chớp rất nhanh đi qua, ở trong sương mù như vào chỗ không người.
- Như thế nào có thể?
Người trong bóng tối giật mình, tuy là Vũ Điệp xinh đẹp tuyệt vời cùng mát đẹp sáng rọi, lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi... Tại sao có thể như vậy?
Người hộ trận kích hoạt trận văn lần nữa, vẫn như cũ không có hiệu quả gì.
Diệp Phàm lần đầu tiên thử nghiệm, với bí quyết chữ "Hành" liều vượt qua, cũng không bị cản trở, một đường vọt đi, khiến trong lòng hắn vô cùng vui mừng.
Bí quyết chữ "Hành" tu đến mức tận cùng, trên vượt chín tầng trời, dưới xuyên chín tầng đất, bất cứ nơi nào đều có thể đi, tiên thiên trận văn vây không được, đạo pháp vô thượng cản không xong, không có gì có thể ngăn trở.
Mà sau khi thăng hoa đến tận cùng, chính là diễn biến của thời gian, đáng tiếc từ xưa đến nay, cùng chỉ có duy nhất một Thánh nhân thượng cổ thu được Bất Tử Thần Dược mà sống hai kiếp mới sờ soạng tới bên bờ mà thôi.
Hôm nay, Diệp Phàm lớn mật thử nghiệm dùng để đi qua một mảnh tàn trận, quả nhiên thấy được chỗ thần diệu, tuy rằng chỉ hiểu được một phần nhỏ, nhưng cũng có hiệu quả kinh người.
"Trách không được Thiên Đỉnh cổ đáng sợ khôn cùng, không ai có thể ngăn cản, có thể đi lại bất cứ đâu trên thể gian, đứng trên thiên hạ, đều không phải là khoa trương!" Diệp Phàm kích động trong lòng, nếu hắn tu luyên bí quyết chữ "Hành" đến mức tận cùng, thiên hạ đâu có chỗ nào không thể đi? Như giẫm trên đất bằng, bày ra trận văn vô tận đều không ngăn được.
Trong mây mù lao ra một người áo xanh, đây là một cao thủ Hóa Long biến thứ sáu, hắn tế ra một thanh phi kiếm, như cầu vồng bay tới, chém về phía cần cổ Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn không lui ttánh, không có giữ lại gì, phát động bí quyết chữ "Giai", huy động nắm tay màu vàng đánh ngược lên.
"Phốc!"
Phi kiếm Thần Thiết giống như gỗ mục không chịu nổi một kích, ngay lập tức trở thành bột mịn, rơi xuống trên bầu trời, tinh khí tiêu tán.
"A..."
Cường giả Hóa Long biến thứ sáu hét thảm một tiếng, bị Diệp Phàm tung một chưởng xé thành hai nửa, hắn từ chỗ đó xuyên qua, không hề bị cản trở, xông qua mà đi.
Mảng lớn mưa máu rơi xuống, Vũ Điệp công chúa vội vàng dùng thần quang hộ thể, bằng không toàn bộ thân thể của nàng sẽ nhuộm đỏ, vội vàng vọt theo sau.
"Một kích bị mất mạng!" Trong lòng nàng giật mình kinh sợ, đây chính là một cường giả Hóa Long biến thứ sáu, thế hệ trẻ tuổi có bao nhiêu người có thể miểu sát chứ?
Diệp Phàm rõ ràng không lớn tuổi, đã có thực lực đáng sợ như vậy, khiến nàng thực rung động, vì sao không có đi Kỳ Sĩ Phủ, chẳng lẽ giống như nàng vì có chuyện ra ngoài?
Không lâu sau, bọn họ liền chạy ra khỏi Hư Thiên tàn trận, lại thấy ánh mặt trời, nhưng phía sau lại truyền đến dao động khủng bố ngập trời, có đại năng tuyệt đỉnh xuất hiện.
- Không tốt! Đại năng của Xích Dương Quốc đuổi tới, chúng ta đi mau, thẳng đường đi hướng nam!
Vũ Điệp công chúa nôn nóng.
Hiện tại Diệp Phàm cùng chỉ có thể chạy trốn, trước thoát khỏi truy binh phía sau mới được, bằng không hắn cùng sẽ bị liên lụy tiến vào, nhưng khí cơ đáng sợ ở phía sau lại rất nhanh tới gần.
- Không đúng! Hắn như thể nào nhanh như vậy, còn có thể đuổi theo ta sao?
Diệp Phàm giật mình.
Vũ Điệp công chúa mặt mày thảm biến, sắc mặt trắng như tuyết, nói:
- Hắn đang thiêu đốt thần lực, không tiếc giá phải trả đuổi theo, muốn bát ta lại.
- Vậy để hắn đuổi theo thử xem!
Diệp Phàm lại tăng tốc, triển động bí quyết chữ "Hành", hắn giống như vị tiên, áo tím bay phất phới, nhanh đến khiến người ta hoa mát.
Xa xa, vị đại năng kia phẫn nộ, thiêu đốt tinh khí bản nguyên, giống như một đại hỏa lò làm cho nửa bầu trời đều đỏ rực, mang theo vô tận hào quang đuổi theo phía sau.
"Đông!"
Hắn tế ra một cái đại chung, đánh xuyên qua hư không đập lại đây, âm ba như đao, gợn sóng chấn cho dày núi phía dưới đều sụp đổ, thiếu chút nữa vùi lấp Diệp Phàm bọn họ vào trong đó.
- Người này thật đúng là khủng bố!
Diệp Phàm biến sắc, không ngừng tăng tốc, cuối cùng tránh khỏi sóng âm của tiếng chuông.
- Đây là một vị đại năng tuyệt đỉnh của Xích Dương Quốc, pháp lực ngập trời, khó có đối thủ!
Vũ Điệp công chúa sắc mặt tái nhợt, lòng còn sợ hãi.
- Hống...
VỊ đại năng tuyệt đỉnh Xích Dương Quốc đuổi theo không bỏ, không chịu buông tha cho, rống to một tiếng, dày núi phía dưới đều bị chấn sụp, vọt lên bụi mù đầy trời.
- Trên người ngươi rốt cuộc có cái gì, hắn như thể nào bất kể giá phải trả thiêu đốt tinh khí bản nguyên đuổi giết?
Diệp Phàm chợt nghiêm lại, một vị đại năng liều mạng, thi triển ra các loại cấm thuật điên cuồng tăng lên tốc độ.
- Xích Dương Quốc xâm lấn An Binh Quốc ta, hiện tại tự nhiên là muốn bát giữ ta bức bách phụ hoàng ta.
Vũ Điệp công chúa đáp.
"Ầm!"
Phía sau, xích huyết xông lên tận trời, vô tận huyết khí dao động như biển rộng, cuồn cuộn mãnh liệt mà đến, vị đại năng kia lại tăng tốc độ lên một mảng lớn.
- Hắn đang thiêu đốt tinh huyết, không muốn sống nữa sao?
Diệp Phàm cảm giác được nguy hiểm.
"Vũ!"
Hắn vận chuyển bí quyết chữ "Hành" tới cực hạn, trong nháy mắt chính là hơn mười dặm, lập tức lại bỏ xa vị đại năng tuyệt đỉnh.
Vũ Điệp công chúa giật mình mở to đôi mắt đẹp, gần như không thể tin được hết thảy điểu này, người trẻ tuổi như thế lại có thần tốc như vậy.
"Hống..."
Phía sau, dãy núi không ngừng sụp lở, đại năng tuyệt đỉnh cười chung mà đi, cả người đều thiêu đốt lên, lại một lần nữa xuất hiện, cũng không biết triển khai loại bí thuật gì.
- Hắn điên rồi sao?
Diệp Phàm giật mình trong lòng, Rồi sau đó, hắn lộ ra một vẻ cười lạnh, nói:
- Cấm thuật ta cũng có, vậy hoàn toàn tái kiến đi!
Hắn cũng không muốn tiếp tục so tay nghề tốc độ cùng người điên này, vạn nhất phát sinh điều ngoài ý muốn thì vô cùng nguy hiểm, liền phát động bí quyết chữ "Giai", tốc độ trong phút chốc tăng lên gấp mười.
"Vũ!"
Hắn giống như một tia sáng, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng, nhanh đến khó tin, căn bản không thể bát giữ quỳ tích.
Phía sau, vị đại năng tuyệt đỉnh trố mắt nhìn trân trối, hoàn toàn không kịp giận, lập tức nhụt chí, cả người huyết khí ảm đạm, ngừng lại, phẫn nộ quát:
- Không có thiên lý mà!
Ngoài hai ngàn dặm, Diệp Phàm rốt cục ngừng lại, lúc này hắn đã chặt đứt liên hệ cùng Thiểm Điện Phù, điều này làm cho Vũ Điệp công chúa thực giật mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, gần như nói không ra lời.
"Phốc!"
Diệp Phàm trong miệng phun huyết, cố gượng hấp thu huyết tinh, không có một tia máu màu vàng, có chỉ là vết máu đỏ tươi không khác gì thường nhân, nhiễm đỏ vạt áo.
- Ngươi làm sao vậy?
- Ta cường ép vận dụng bí thuật cấm kỵ, không chỉ có hao đi mười năm thọ nguyên, còn bị thương nguyên khí, chỉ sợ phải bế quan vài năm mới có thể khôi phục!
Diệp Phàm che giấu, tốc độ vừa rồi nếu để người ta nghe được rất dọa người.
Vũ Điệp đi lại gần, một mùi hương thơm như lan như xạ thấm vào ruột gan, Váy dài nhẹ bay, đường cong phập phồng, dáng người thon dịu, thướt tha như tiên, mặt trái xoan, trán ươn bóng như ngọc, mát như hắc bảo thạch, mũi quỳnh, hàm răng trắng tinh, có một cỗ linh khí sinh động.
- Ta nơi này có một viên tục mệnh linh đan, ngươi trước ăn vào đi!
Diệp Phàm tiếp lấy, gần gùi quan khán, nàng này quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen xỏa xuống như mây trên trời, cơ thể trong suốt như ngọc, như có hào quang lưu động.
"Thần dược!" Bỗng nhiên, hắn vô cùng kinh ngạc, trừ truyền đến mùi thơm của cơ thể một cô gái, còn có một loại mùi thơm khiến người ta dám say, tuy rằng thực nhạt, nhưng hoàn toàn không thể che lại.
Diệp Phàm cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc cùng Bất Tử Thần Dược, cái loại khí cơ này hắn mẫn cảm nhất, dùng pháp khí bằng ngọc đều không che được, sẽ có mùi thơm tràn ra.
Thánh quả trên người hắn ước chừng bỏ thêm chín trọng phong ấn, ẩn sâu trong Vạn Vật Mâu Khí đỉnh, mới bị ngăn cách khí tức, băng không dê dàng tỏa ra mùi hương thơm.
"Không đúng! Khí tức yếu hơn không ít, nhưng chỉ sợ cùng là thần vật kinh thế!" Diệp Phàm kinh ngạc, rốt cục biết được vị đại năng kia vì sao thiêu đốt sinh mệnh liều mạng đuổi theo.
- Đa tạ công tử cứu giúp, còn chưa thỉnh giáo đại danh.
Vũ Điệp mở hé đôi mói, lộ ra một nụ cười, ánh mắt buông lõng, trong lúc nhất thời làm cho vầng thái dương trên bầu trời đều mất đi sắc thái.
Diệp Phàm thầm than, quả nhiên không hổ là mỹ nhân thứ ba của Trung Châu, "ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc, tuyệt thế khuynh thành, tiên cơ ngọc cốt."
(Trường hận ca của Bạch Cư Dị:
Một cười khêu gợi trăm mê luyến,
Xóa mất hồng nhan ở sáu cung...
Đeu nói về cái đẹp nghiêng nước nghiêng thành).
- Diệp Già Thiên!
- Đây là tên của ngươi?
Vũ Điệp ngẩn ra, tên này thật đúng là khiến người ta không nói gì, tuy nhiên nàng rất nhanh liền lộ ra nụ cười động lòng người, nói:
- Cái tên rất có khí phách...
-o0o-
Trong lòng Diệp Phàm tất nhiên là cả kinh, không kìm nổi quay đầu lại nhìn, nữ tử này thật đúng là dám ra tay, đưa ra một quyển cổ kinh này cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Ta sẽ không nuốt lời, mang ta cùng nhau rời đi, tất có hậu báo!
Vũ Điệp công chúa hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi một cái nhãn mày nhếch miệng cười đều động lòng người.
Phía sau, Xuân Thu cổ thành đã bị phá vỡ, tường thành cổ xưa ầm ầm sụp xuống, trên chiến trường để lại cả vạn thi thể, đao găy giáo đứt đoạn, máu nhuộm đỏ đất, đông đúc tu sĩ còn tiếp tục đuổi giết.
"Ầm!"
Đại năng quyết đấu sinh tử, đánh nứt ra bầu trời, dao động năng lượng từ rất xa truyền đến, khiến lòng người kinh sợ, hai nhân vật tuyệt đỉnh khí nuốt núi sông.
Diệp Phàm không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể phi độn, nhất thời hắn không thể phá giải Thiểm Điện Phù, chỉ có mau mau rời xa chiến trường này.
"Xoát!"
Hắn như một tia chớp, ngay lập tức ra xa hơn mười dặm, trong nháy mắt đã bỏ lại truy binh vô tung vô ảnh, đây là bí quyết chữ "Hành", một khi triển khai, có được cực nhanh nhất thiên hạ.
Vũ Điệp công chúa đôi mắt đẹp chớp động tia sáng kỳ dị, nàng biết được có hi vọng trốn thoát rồi, độn thuật của người này có thể nói là nhất tuyệt thiên hạ, làm trong lòng nàng có chút chấn động. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thiểm Điện Phù, là Thần phù trước thời hoang cổ, rất khó luyện chế, cho tới bây giờ gần như đã sắp thất truyền.
Cũng không phải phù này có thể phi độn, mà là có thể cùng đồng bộ với người khác, người bị tập trung tốc độ nhanh cờ nào, người cùng theo sẽ đi nhanh cờ đó, là một loại bí bảo từ trước thời hoang cổ, dùng để đuổi bát là thích hợp nhất không còn gì bằng.
Diệp Phàm nắm giữ bí quyết chữ "Hành" có chứa áo nghĩa vô thượng, huyền bí khó lường, hắn vài lần thử chặt đứt liên hệ với Thiểm Điện Phù, nhưng cũng không thành công.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy có thể phá giải, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Bí quyết chữ "Hành" vô song, Vũ Điệp dù có Thần phù cũng không có thể luôn cùng hắn đồng bộ mà đi.
"Ổng!"
Phía trước mây mù cuồn cuộn, mây đen như mực rất quái dị, hư không giống như một vùng bùn, một đạo thần lực đánh vào, sẽ bị rất nhanh cắn nuốt sạch.
- Cẩn thận, nơi đây có trận văn dầy đặc!
Vũ Điệp công chúa biến sắc, đại trận ngăn chặn con đường phía trước, rất khó thoát thân.
- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy, đều lưu lại đi!
Một giọng nói âm lãnh từ trong mây mù truyền đến.
- Đây là cổ trận của Xích Dương Quốc, phạm vi trăm dặm thật sự bị bọn họ chặn lại rồi! Chúng ta muốn chạy thoát rất khó!
Vũ Điệp khẽ nhíu đôi mày ngài.
- Hơn phân nửa là tàn trận thì phải?
Diệp Phàm hỏi, hắn tuy rằng không tinh thông các loại trận văn, nhưng cả ngày ở cùng một chỗ với Hắc Hoàng, mưa dầm thấm đất, cũng có ánh mắt nhất định.
- Không sai, đây là một góc trận văn của Hư Thiên cổ trận trong truyền thuyết, rất thâm ảo, người bình thường căn bản không xông ra được.
Vũ Điệp giải thích.
Phía sau, người hô ngựa hí, hơn một ngàn kỵ sĩ cười man thú vọt tới, Tất cả đều mặc Thần Thiết y, hàn quang lấp lánh, đạp bước qua vòm trời, phát ra tiếng vang "ầm ầm".
- Bọn họ đuổi tới rồi!
Vũ Điệp công chúa biến sắc! Trong đó có vài vị nửa bước đại năng, giống như cầu vồng rất nhanh tới gần.
"Xoát!"
Diệp Phàm không có ưi hoàn, hóa thành một làn khói nhẹ, chim sâu vào trong cổ trận, Vũ Điệp công chúa kinh ngạc một trận, nhưng cũng như bóng với hình theo vào.
- Tiến vào ưậnnày, như hãm vào vùng bùn, chờ bị vây khốn đến chết đi!
Người phụ trách hộ trận phương vị này, âm trầm mở miệng.
Nhưng mà, khiến người ta giật mình kinh sợ là Diệp Phàm không bị ảnh hưởng, hắn như một tia chớp rất nhanh đi qua, ở trong sương mù như vào chỗ không người.
- Như thế nào có thể?
Người trong bóng tối giật mình, tuy là Vũ Điệp xinh đẹp tuyệt vời cùng mát đẹp sáng rọi, lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ngươi... Tại sao có thể như vậy?
Người hộ trận kích hoạt trận văn lần nữa, vẫn như cũ không có hiệu quả gì.
Diệp Phàm lần đầu tiên thử nghiệm, với bí quyết chữ "Hành" liều vượt qua, cũng không bị cản trở, một đường vọt đi, khiến trong lòng hắn vô cùng vui mừng.
Bí quyết chữ "Hành" tu đến mức tận cùng, trên vượt chín tầng trời, dưới xuyên chín tầng đất, bất cứ nơi nào đều có thể đi, tiên thiên trận văn vây không được, đạo pháp vô thượng cản không xong, không có gì có thể ngăn trở.
Mà sau khi thăng hoa đến tận cùng, chính là diễn biến của thời gian, đáng tiếc từ xưa đến nay, cùng chỉ có duy nhất một Thánh nhân thượng cổ thu được Bất Tử Thần Dược mà sống hai kiếp mới sờ soạng tới bên bờ mà thôi.
Hôm nay, Diệp Phàm lớn mật thử nghiệm dùng để đi qua một mảnh tàn trận, quả nhiên thấy được chỗ thần diệu, tuy rằng chỉ hiểu được một phần nhỏ, nhưng cũng có hiệu quả kinh người.
"Trách không được Thiên Đỉnh cổ đáng sợ khôn cùng, không ai có thể ngăn cản, có thể đi lại bất cứ đâu trên thể gian, đứng trên thiên hạ, đều không phải là khoa trương!" Diệp Phàm kích động trong lòng, nếu hắn tu luyên bí quyết chữ "Hành" đến mức tận cùng, thiên hạ đâu có chỗ nào không thể đi? Như giẫm trên đất bằng, bày ra trận văn vô tận đều không ngăn được.
Trong mây mù lao ra một người áo xanh, đây là một cao thủ Hóa Long biến thứ sáu, hắn tế ra một thanh phi kiếm, như cầu vồng bay tới, chém về phía cần cổ Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn không lui ttánh, không có giữ lại gì, phát động bí quyết chữ "Giai", huy động nắm tay màu vàng đánh ngược lên.
"Phốc!"
Phi kiếm Thần Thiết giống như gỗ mục không chịu nổi một kích, ngay lập tức trở thành bột mịn, rơi xuống trên bầu trời, tinh khí tiêu tán.
"A..."
Cường giả Hóa Long biến thứ sáu hét thảm một tiếng, bị Diệp Phàm tung một chưởng xé thành hai nửa, hắn từ chỗ đó xuyên qua, không hề bị cản trở, xông qua mà đi.
Mảng lớn mưa máu rơi xuống, Vũ Điệp công chúa vội vàng dùng thần quang hộ thể, bằng không toàn bộ thân thể của nàng sẽ nhuộm đỏ, vội vàng vọt theo sau.
"Một kích bị mất mạng!" Trong lòng nàng giật mình kinh sợ, đây chính là một cường giả Hóa Long biến thứ sáu, thế hệ trẻ tuổi có bao nhiêu người có thể miểu sát chứ?
Diệp Phàm rõ ràng không lớn tuổi, đã có thực lực đáng sợ như vậy, khiến nàng thực rung động, vì sao không có đi Kỳ Sĩ Phủ, chẳng lẽ giống như nàng vì có chuyện ra ngoài?
Không lâu sau, bọn họ liền chạy ra khỏi Hư Thiên tàn trận, lại thấy ánh mặt trời, nhưng phía sau lại truyền đến dao động khủng bố ngập trời, có đại năng tuyệt đỉnh xuất hiện.
- Không tốt! Đại năng của Xích Dương Quốc đuổi tới, chúng ta đi mau, thẳng đường đi hướng nam!
Vũ Điệp công chúa nôn nóng.
Hiện tại Diệp Phàm cùng chỉ có thể chạy trốn, trước thoát khỏi truy binh phía sau mới được, bằng không hắn cùng sẽ bị liên lụy tiến vào, nhưng khí cơ đáng sợ ở phía sau lại rất nhanh tới gần.
- Không đúng! Hắn như thể nào nhanh như vậy, còn có thể đuổi theo ta sao?
Diệp Phàm giật mình.
Vũ Điệp công chúa mặt mày thảm biến, sắc mặt trắng như tuyết, nói:
- Hắn đang thiêu đốt thần lực, không tiếc giá phải trả đuổi theo, muốn bát ta lại.
- Vậy để hắn đuổi theo thử xem!
Diệp Phàm lại tăng tốc, triển động bí quyết chữ "Hành", hắn giống như vị tiên, áo tím bay phất phới, nhanh đến khiến người ta hoa mát.
Xa xa, vị đại năng kia phẫn nộ, thiêu đốt tinh khí bản nguyên, giống như một đại hỏa lò làm cho nửa bầu trời đều đỏ rực, mang theo vô tận hào quang đuổi theo phía sau.
"Đông!"
Hắn tế ra một cái đại chung, đánh xuyên qua hư không đập lại đây, âm ba như đao, gợn sóng chấn cho dày núi phía dưới đều sụp đổ, thiếu chút nữa vùi lấp Diệp Phàm bọn họ vào trong đó.
- Người này thật đúng là khủng bố!
Diệp Phàm biến sắc, không ngừng tăng tốc, cuối cùng tránh khỏi sóng âm của tiếng chuông.
- Đây là một vị đại năng tuyệt đỉnh của Xích Dương Quốc, pháp lực ngập trời, khó có đối thủ!
Vũ Điệp công chúa sắc mặt tái nhợt, lòng còn sợ hãi.
- Hống...
VỊ đại năng tuyệt đỉnh Xích Dương Quốc đuổi theo không bỏ, không chịu buông tha cho, rống to một tiếng, dày núi phía dưới đều bị chấn sụp, vọt lên bụi mù đầy trời.
- Trên người ngươi rốt cuộc có cái gì, hắn như thể nào bất kể giá phải trả thiêu đốt tinh khí bản nguyên đuổi giết?
Diệp Phàm chợt nghiêm lại, một vị đại năng liều mạng, thi triển ra các loại cấm thuật điên cuồng tăng lên tốc độ.
- Xích Dương Quốc xâm lấn An Binh Quốc ta, hiện tại tự nhiên là muốn bát giữ ta bức bách phụ hoàng ta.
Vũ Điệp công chúa đáp.
"Ầm!"
Phía sau, xích huyết xông lên tận trời, vô tận huyết khí dao động như biển rộng, cuồn cuộn mãnh liệt mà đến, vị đại năng kia lại tăng tốc độ lên một mảng lớn.
- Hắn đang thiêu đốt tinh huyết, không muốn sống nữa sao?
Diệp Phàm cảm giác được nguy hiểm.
"Vũ!"
Hắn vận chuyển bí quyết chữ "Hành" tới cực hạn, trong nháy mắt chính là hơn mười dặm, lập tức lại bỏ xa vị đại năng tuyệt đỉnh.
Vũ Điệp công chúa giật mình mở to đôi mắt đẹp, gần như không thể tin được hết thảy điểu này, người trẻ tuổi như thế lại có thần tốc như vậy.
"Hống..."
Phía sau, dãy núi không ngừng sụp lở, đại năng tuyệt đỉnh cười chung mà đi, cả người đều thiêu đốt lên, lại một lần nữa xuất hiện, cũng không biết triển khai loại bí thuật gì.
- Hắn điên rồi sao?
Diệp Phàm giật mình trong lòng, Rồi sau đó, hắn lộ ra một vẻ cười lạnh, nói:
- Cấm thuật ta cũng có, vậy hoàn toàn tái kiến đi!
Hắn cũng không muốn tiếp tục so tay nghề tốc độ cùng người điên này, vạn nhất phát sinh điều ngoài ý muốn thì vô cùng nguy hiểm, liền phát động bí quyết chữ "Giai", tốc độ trong phút chốc tăng lên gấp mười.
"Vũ!"
Hắn giống như một tia sáng, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng, nhanh đến khó tin, căn bản không thể bát giữ quỳ tích.
Phía sau, vị đại năng tuyệt đỉnh trố mắt nhìn trân trối, hoàn toàn không kịp giận, lập tức nhụt chí, cả người huyết khí ảm đạm, ngừng lại, phẫn nộ quát:
- Không có thiên lý mà!
Ngoài hai ngàn dặm, Diệp Phàm rốt cục ngừng lại, lúc này hắn đã chặt đứt liên hệ cùng Thiểm Điện Phù, điều này làm cho Vũ Điệp công chúa thực giật mình, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, gần như nói không ra lời.
"Phốc!"
Diệp Phàm trong miệng phun huyết, cố gượng hấp thu huyết tinh, không có một tia máu màu vàng, có chỉ là vết máu đỏ tươi không khác gì thường nhân, nhiễm đỏ vạt áo.
- Ngươi làm sao vậy?
- Ta cường ép vận dụng bí thuật cấm kỵ, không chỉ có hao đi mười năm thọ nguyên, còn bị thương nguyên khí, chỉ sợ phải bế quan vài năm mới có thể khôi phục!
Diệp Phàm che giấu, tốc độ vừa rồi nếu để người ta nghe được rất dọa người.
Vũ Điệp đi lại gần, một mùi hương thơm như lan như xạ thấm vào ruột gan, Váy dài nhẹ bay, đường cong phập phồng, dáng người thon dịu, thướt tha như tiên, mặt trái xoan, trán ươn bóng như ngọc, mát như hắc bảo thạch, mũi quỳnh, hàm răng trắng tinh, có một cỗ linh khí sinh động.
- Ta nơi này có một viên tục mệnh linh đan, ngươi trước ăn vào đi!
Diệp Phàm tiếp lấy, gần gùi quan khán, nàng này quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen xỏa xuống như mây trên trời, cơ thể trong suốt như ngọc, như có hào quang lưu động.
"Thần dược!" Bỗng nhiên, hắn vô cùng kinh ngạc, trừ truyền đến mùi thơm của cơ thể một cô gái, còn có một loại mùi thơm khiến người ta dám say, tuy rằng thực nhạt, nhưng hoàn toàn không thể che lại.
Diệp Phàm cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc cùng Bất Tử Thần Dược, cái loại khí cơ này hắn mẫn cảm nhất, dùng pháp khí bằng ngọc đều không che được, sẽ có mùi thơm tràn ra.
Thánh quả trên người hắn ước chừng bỏ thêm chín trọng phong ấn, ẩn sâu trong Vạn Vật Mâu Khí đỉnh, mới bị ngăn cách khí tức, băng không dê dàng tỏa ra mùi hương thơm.
"Không đúng! Khí tức yếu hơn không ít, nhưng chỉ sợ cùng là thần vật kinh thế!" Diệp Phàm kinh ngạc, rốt cục biết được vị đại năng kia vì sao thiêu đốt sinh mệnh liều mạng đuổi theo.
- Đa tạ công tử cứu giúp, còn chưa thỉnh giáo đại danh.
Vũ Điệp mở hé đôi mói, lộ ra một nụ cười, ánh mắt buông lõng, trong lúc nhất thời làm cho vầng thái dương trên bầu trời đều mất đi sắc thái.
Diệp Phàm thầm than, quả nhiên không hổ là mỹ nhân thứ ba của Trung Châu, "ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc, tuyệt thế khuynh thành, tiên cơ ngọc cốt."
(Trường hận ca của Bạch Cư Dị:
Một cười khêu gợi trăm mê luyến,
Xóa mất hồng nhan ở sáu cung...
Đeu nói về cái đẹp nghiêng nước nghiêng thành).
- Diệp Già Thiên!
- Đây là tên của ngươi?
Vũ Điệp ngẩn ra, tên này thật đúng là khiến người ta không nói gì, tuy nhiên nàng rất nhanh liền lộ ra nụ cười động lòng người, nói:
- Cái tên rất có khí phách...
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông