Già Thiên
Chương 611: Yêu nghiệt năm địa vực thiên hạ
Đông Hoang trở về sự yên lặng, truyền nhân kiệt xuất của đại giáo vô thượng đều đi xa, phiến đại địa này dường như thiếu đi sức sống, có dáng vẻ già nua nặng nề.
Diệp Phàm hô lên cường âm kinh thế, rồi sau đó cùng là lựa chọn xoay người rời đi, ngay trong ngày rời khỏi Đông Hoang, lưu lại một đoạn truyền thuyết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Rất nhiều người thực không chịu nổi, sống không thấy người, chết không thấy thi thể, tim không được bóng dáng của hắn, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phán nộ.
Rất nhiều tu sĩ thấy hắn phát ra lời ác độc, nghĩ rằng tất nhiên sẽ có một hồi đại chiến, ai ngờ hắn xoay người bỏ đi, biến mất trên phiến đại địa này.
Mọi người tự đánh một quyền vào trong không khí, hữu lực sử không ra, rất là phẫn uất, nhưng cũng không làm sao được, từ đó không còn thấy bóng dáng Diệp Phàm.
Trung Châu, Bắc Nguyên, Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Lĩnh, năm đại địa vực bao la bát ngát, nếu chi dựa vào phi hành, mặc dù là địa vực liền nhau, bình thường cùng cần mười mấy năm mới tới.
Có thể nghĩ mà biết, đây là một mảnh đại địa rộng lớn biết bao, có thể nói là mênh mông không bờ bến, càng nghĩ kỳ lại, càng khiến người ta rung động.
Trung Châu, đại biểu cổ xưa và thần bí, có truyền thuyết vô tận.
Tương truyền, nó cùng với cổ Tinh của nó tương liên, có giới môn Vực ngoại, có giấu bí mật của Tiên vực...
Lại là năm tháng trôi qua một vạn năm, Trung Châu Kỳ Sĩ Phủ đến kỳ hạn mở ra, ảnh hưởng thật lớn, thế hệ trẻ của năm đại vực đều nhích động, anh tài trong thiên hạ hội tụ.
Có người đến từ địa phương thanh tú, có người đến từ vùng khi ho cò gáy, hoặc siêu thoát tự nhiên, hoặc kiệt ngạo không thiện ý, mỗi người đều có thần vận không giống nhau.
Cũng không giới hạn trong Thánh địa cùng với Hoàng triều bất hủ, rất nhiều đại giáo vô thượng cũng có thể tiến cử truyền nhân; kẻ không môn không phái, chỉ cần thực lực cùng đủ cũng có thể tới đây.
Điều kiện tiên quyết chỉ có một, đó chính là phải có chiến lực cấp Thánh tử, hết thảy phải bằng vào thực lực nói chuyện.
Kỳ Sĩ Phủ nằm ở trong Linh Sơn, có thác nước màu bạc rồng bay xuống, có sườn núi quái thạch nguy nga, thần mộc đứng sừng sững không hề mục nát, có thơm thơm của linh dược vạn năm.
Trên băi đá sạch sẽ không một hạt bụi, kỳ lân thú nằm đơn độc làm bạn với linh thảo, Trên vách đá thải loan bay liệng, khí tường hòa bốc lên, hương thơm cô chi và cô lan.
Trong núi cũng không thiếu sinh cơ, có thần hoa nở rộ, có kỳ thụ lay động, lộc thọ hồ tiên thường lui tới, linh cầm huyền hạc bay múa lúc ẩn lúc hiện.
Ngọn nguồn vạn mạch, sào huyệt của tổ long thụy khí lượn lờ, trời quang mây tạnh, như thiên đường thế ngoại, khiến người ta vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Ở ngày đầu tiên, trước Kỳ Sĩ Phủ đã tới hơn vạn người, tụ tập ở ngoài cửa núi, Ai nấy đều có tư chất bất phàm, người người đông đúc.
Có thể tưởng tượng, kế tiếp mấy ngày nữa, có thể còn có nhiều người hơn, nhưng không có khả năng thu nhận toàn bộ, từ trước đến nay đều chỉ có mấy trăm người có thể đi vào.
Từ trong sách cổ ghi lại đến nay, đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ nhiều nhất cũng chỉ tám trăm người, thời điểm ít nhất chỉ có năm trăm người, bình thường đều dao động ở trong phạm vi này.
Nhưng mà, người có lòng tin vượt qua đại vực mấy ngàn vạn dặm tới đây, đều là người tài, không ai chịu phục lẫn nhau, không thiếu được một hồi đại chiến.
Chỉ trong ngày thứ nhất đã tuôn ra cường giả trẻ tuổi Hóa Long biến thứ năm, đến từ Nam Lĩnh, quét ngang mọi người, không người nào có thể kháng cự, là người đầu tiên đi vào.
Thế nhân nói lên, ngay cả lớp nhân vật người già đều bị kinh động, thật không hiểu ở đâu còn có thể nhảy ra một kỳ tài ngút trời như thế?
Người của Đông Hoang sau khi nhìn thấy đều cảm giác thật áp lực, cùng chỉ có Diêu Quang Thánh tử cùng Cơ Hạo Nguyệt còn có thể bình tĩnh đối mặt.
Ngày thứ hai, lại xuất hiện một nhân vật giống như yêu nghiệt, tát một cái đánh chết tươi một vị Vương thể, cũng không có phí bao nhiêu khí lực.
Thế nhân đều kinh hãi, một cái tát đánh chết Vương thể, yêu nghiệt như vậy ở thời đại thượng cổ cũng không gặp nhiều, mọi người thầm than, đại thế quả thật đã đến rồi!
Ngày thứ ba, xuất hiện một búp bê, chi mới chín tuổi, lại lực áp rất nhiều đối thủ thành công vượt cửa ải, thành công tiến vào Kỳ Sĩ Phủ.
Một chiến tích này, lại làm kinh sợ đánh mất hy vọng trong lòng nhiều người, mỗi người đều cảm thấy rất khó tin, đây là yêu đồng từ xưa ít có
Kỳ Sĩ Phủ, mở rộng sơn môn thời gian chỉ có một tháng, gần như trong mỗi ngày đều có nhân vật kinh hồn xuất hiện.
Năm địa vực thiên hạ rất đông kỳ nhân dị sĩ, đệ tử thân có dị bẩm được truyền thụ của cao nhân quán thế, thường đến trong những ngày gần đây khiến người ta trố mắt nhìn trân trối.
Gần một tháng qua, rất nhiều đại năng đều ngạc nhiên thán phục không thôi, cảm giác sâu sắc thời đại của mình sắp trôi qua rồi, nhóm người này nếu trưởng thành lên, tuyệt đối đều là vua trong đám người.
Trong thời gian này xuất hiện một ít yêu nghiệt, làm cho người ta cảm thấy rúng động sâu sắc.
Mọi người kiến thức tới rồi cái gì là tư chất ngút trời, cái gì là vô địch cùng thế hệ, ngay cả lớp nhân vật người già đều ngạc nhiên thán phục không thôi.
- Có thể so với yêu nghiệt thời đại thượng cổ, đương thời lại xuất hiện, hơn nữa không chi một hai người...
Trong thời gian đó, còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ, một nhân vật cấp yêu nghiệt vừa độ thiên kiếp vừa tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, dọa cho thiên hạ trợn mắt mém rớt mát xuống đất.
- Con bà nó! Có mấy người đang Hóa Long Bí Cảnh mà bắt đầu độ kiếp chứ?
- Thật sự là yêu nghiệt mà! Nhìn hắn tuyệt không cố hết sức, cứ như vậy đi vào sơn môn...
- Người như thế xưa nay ít có, tất cả đều là tồn tại không phải người bình thường!
- Tương truyền, ở thời thượng cổ, Thánh nhân khi còn trẻ đều là yêu nghiệt đó, đều rất "phi nhân".
Rất nhiều người không kìm nổi nguyền rủa, mà bởi vậy lại nghĩ tới một người khác ở Đông Hoang.
- Các ngươi cũng biết chứ, Đông Hoang cũng có một yêu nghiệt, dựa vào độ kiếp phá giải kết cục phải chết, giết một đám cao thủ, trong đó có đại năng nha!
Người ở đại vực khác cùng mơ hồ có nghe nói tới chiến tích của Diệp Phàm, lúc này bàn luận.
- Thật vậy sao? Ngay cả đại năng đều có thể đánh chết, lôi kiếp đó phải khủng bố đến mức nào chứ!
Rất nhiều người giật mình kinh sợ, không ít người đều không tin, một vài nữ nhân xinh đẹp đều không kìm nổi quay lại nhìn, cẩn thận láng nghe.
Phàm là nhân vật cấp yêu nghiệt, mọi người đều không thể không lưu tâm, bởi vì đó khẳng định là địch thủ cường đại nhất của bọn họ trong tương lai.
- Đáng tiếc nha! Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia sẽ không đến Kỳ Sĩ Phủ, quả quyết cự tuyệt lời mời.
- Sao lại thế, còn có tính cách như vậy, không ngờ xem thường Kỳ Sĩ Phủ sao?
- Lần trước, tại đại hội Dao Trì Bàn Đào, ba vị đại nhân vật của Kỳ Sĩ Phủ tham dự, còn thật sự mời hắn đến, lại bị hắn lắc đầu uyển chuyển từ chối.
Có người nói ra bí vãn như vậy, khiến cho toàn trường "ồ" lên, tất cả đều phi thường kinh ngạc, cơ hội như vậy mà cũng không thèm quan tâm.
Lúc này, Diệp Phàm chưa có tới, nhưng lại dẫn tới một số người bàn luận về mình.
- Ta nhưng thật ra muốn gặp hắn xem sao, đến tột cũng rất cao như thế nào, tương lai đi ra ngoài lịch lãm, nhất định phải gặp hắn.
- Trong Kỳ Sĩ Phủ, có thể thấy được tất cả anh tài cùng thế hệ, duy chỉ có hắn không tới, tương lai đi ra ngoài, tự nhiên phải mở mang kiến thức một chút, xem hắn rốt cuộc như thế nào!
Kỳ Sĩ Phủ, sơn môn mở rộng ra một tháng, mỗi ngày đều có hơn vạn anh kiệt vọt tới, nhưng cuối cùng lại chỉ có bảy trăm hai mươi người được lưu lại.
Người tới nơi đây đều là nhân vật tuyệt đỉnh một thế hệ trẻ tuổi, kết quả vẫn như cũ là chọn kiệt trong kiệt, tuyển Vương trong Vương, theo tổng số khổng lồ mà nói, người được lưu lại ít đến đáng thương.
Lớp nhân vật người già khiếp sợ phát hiện, không ít nhân vật cấp Thánh tử đều không thấm vào đâu, bị người ta đánh bại ảm đạm rời đi.
Ôn ào huyên náo một tháng, rốt cục thì hạ xuống màn che, nhìn thấy một ít nhân vật cấp yêu nghiệt xuất thế, có người cảm thấy áp lực, mà có người thì vô cùng hưng phấn.
Cùng thế hệ tranh hùng, Kỳ Sĩ Phủ tương lai chắc chắn là nơi long phụng bay nhảy, khăng định sẽ va chạm ra tia lửa rực sáng đương thời.
- Thật đáng tiếc! Yêu nghiệt Đông Hoang kia rốt cuộc vẫn là không tới.
Có người tiếc nuối, mất đi một đối thủ, đây là tự tin của cường giả.
- Kỳ hạn tới rồi, hắn không có tới, xem ra là không chuẩn bị xuất hiện, thật là khác người!
Rất nhiều người đều rất thất vọng, bất kể thiên chi kiêu nữ, hay là cường giả có Vương huyết chảy xuôi, tất cả đều muốn kiến thức một chút yêu nghiệt này, dù sao hắn là người duy nhất cự tuyệt.
- Lần này, người Đông Hoang có vẻ không mạnh, chẳng lẽ trừ tên yêu nghiệt kia, vốn không có người nào khác nổi tiếng hay sao?
Có người tỏ vẻ khinh thường.
- Vậy thì ngươi sai lầm rồi, nhìn thấy nam nhân sáng lạn đi đàng xa kia không, là Diêu Quang Thánh tử! Theo lời đồn khi hắn tấn giai cũng bị lôi kiếp, chẳng qua là trước mắt giấu giếm không hiện lộ ra mà thôi.
- Không sai, còn có nam nhân áo tím kia, là Thần Vương thể Đông Hoang! Loại thể chất này các ngươi nghe nói qua rồi chứ, bạo phát điên cuồng, chiến lực nghịch thiên!
- Còn có một Tiên Thiên Đạo Thai nữa, một khi tiến vào cảnh giới Thánh Chủ, pháp lực sẽ ngập trời, thân cùng đạo hợp nhất, ở thời điểm đó hơn phân nửa có thể nhìn xuống chư vương.
Vạn năm một vòng, lần này người tài cường đại vượt qua tưởng tượng, làm cho người của Kỳ Sĩ Phủ cùng cảm thấy bất ngờ.
Ba mươi ngày vừa trôi qua, những người khác chỉ có thể ảm đạm rời đi, không có tư cách đi vào.
Tuy nhiên, vào ngày thứ ba mươi mốt, lại đã xảy ra chuyện bất ngờ, một người dà man cầm trong tay đại bổng nanh sói, mặc áo da thú, vội vàng chạy tới xông vào sơn môn.
- Người này khẳng định là đến từ vùng khi ho cò gáy, vừa thấy chính là chậm ưề thời gian, đến muộn như thế chẳng lẽ hắn còn muốn tiến vào hay sao?
"Keng!"
Người dà man này cầm trong tay cây đại bổng nanh sói, mạnh mẽ đánh mở tung sơn môn của Kỳ Sĩ Phủ, khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
- Thật to gan! Người kia dám tới nơi này giương oai...
- Ngươi vì sao phá hủy sơn môn?
Trong Kỳ Sĩ Phủ, một vị đại năng xuất hiện, đứng trên hư không quát hỏi.
- Ta đến chậm, xin cho ta một cơ hội...
Hắn ấp a ấp úng, "keng" một tiếng nổ vang, hắn chống cây đại bổng nanh sói xuống đất cả dày núi đều lay động.
- Tên dà man này có khí lực thật kinh khủng? Ta như thế nào có cảm giác hắn có thể đánh san bằng ngọn núi lớn đây!
- Đây... hẳn không phải là tên yêu nghiệt Đông Hoang kia đến đấy chứ?
Rất nhiều người đều kinh hãi, mấy trăm người được lựa chọn đứng trong sơn môn vây xem, đều biến sắc.
- Không có quy củ không thể thành quy tác, ngươi đã tới chậm, không thể tiến vào.
VỊ đại năng Kỳ Sĩ Phủ lắc đầu nói.
- Nhà của ta ở tại rừng sâu núi thẳm, rất hoang vu, khi nghe được tin tức thì đã quá muộn.
Người dà man cấp bách nói.
- Được rồi, ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi nhất định phải đủ mạnh, nổi tiếng mới được.
VỊ đại năng của Kỳ Sĩ Phủ gật gật đầu, cũng không phải là người bất cận nhân tinh.
- Như thế nào mới được?
Người trẻ tuổi tóc tai bù xù, mặc áo da thú, thoạt nhìn thực nguyên thủy, hỏi.
- Ngươi dùng toàn lực tới công kích ta, nếu làm ta vừa lòng, thì sẽ cho ngươi lưu lại.
- Được!
Người dà man không nói hai lời, chọc cây đại bổng nanh sói vào trong tảng đá, vung lên một bàn tay to đánh tới.
"Ầm!"
VỊ đại năng Kỳ Sĩ Phủ giơ tay đón đỡ, thuần dùng thân thể đối kháng, phát ra một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, như Thần lôi giáng xuống trái đất.
"Bịch bịch bịch..."
VỊ đại năng nhưng lại thối lui ra ngoài, hổ khẩu rách toạt chảy máu, cánh tay kia khẽ co rút.
Mọi người "ồ" lên, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này, thân thể người dà man này rốt cuộc mạnh mẽ tới bao nhiêu đây?
- Con bà nó! Người dà man này có thể ném đi ngọn núi ưêntay đây!
- Hắn thật san bằng ngọn núi lớn tuyệt đối không thành vấn đề, đây còn là người sao, ngay cả bàn tay của đại năng đều đánh rách tả tơi!
- Lại là một tên yêu nghiệt, yêu nghiệt thân thể nghịch thiên mạnh mẽ đến biến thái!
Mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn, tất cả đều vô cùng khiếp sợ, thân thể như vậy quả thật đáng sợ! Đại năng đều không chịu nổi.
- Chẳng lẽ, là tên yêu nghiệt Đông Hoang kia thật sự ở thời điểm cuối cùng chạy đến, là hắn sao?
Có người đưa ra phỏng đoán như vậy.
- Đúng rồi đó! Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia cùng là thân thể nghịch thiên, hai người quá giống đi.
- Không đúng! Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia rất thanh tú, một bộ dáng vô hại với cả người lân vật, không phải dà man như người này.
- Thôi bỏ đi, còn vô hại với cả người lẫn vật! Ta ở Nam Lĩnh đều nghe nói, tên tiểu tử kia không phải thứ tốt gì, chi một lần thiên kiếp liền diệt sạch tất cả mọi địch nhân...
-o0o-
Diệp Phàm hô lên cường âm kinh thế, rồi sau đó cùng là lựa chọn xoay người rời đi, ngay trong ngày rời khỏi Đông Hoang, lưu lại một đoạn truyền thuyết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Rất nhiều người thực không chịu nổi, sống không thấy người, chết không thấy thi thể, tim không được bóng dáng của hắn, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phán nộ.
Rất nhiều tu sĩ thấy hắn phát ra lời ác độc, nghĩ rằng tất nhiên sẽ có một hồi đại chiến, ai ngờ hắn xoay người bỏ đi, biến mất trên phiến đại địa này.
Mọi người tự đánh một quyền vào trong không khí, hữu lực sử không ra, rất là phẫn uất, nhưng cũng không làm sao được, từ đó không còn thấy bóng dáng Diệp Phàm.
Trung Châu, Bắc Nguyên, Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Lĩnh, năm đại địa vực bao la bát ngát, nếu chi dựa vào phi hành, mặc dù là địa vực liền nhau, bình thường cùng cần mười mấy năm mới tới.
Có thể nghĩ mà biết, đây là một mảnh đại địa rộng lớn biết bao, có thể nói là mênh mông không bờ bến, càng nghĩ kỳ lại, càng khiến người ta rung động.
Trung Châu, đại biểu cổ xưa và thần bí, có truyền thuyết vô tận.
Tương truyền, nó cùng với cổ Tinh của nó tương liên, có giới môn Vực ngoại, có giấu bí mật của Tiên vực...
Lại là năm tháng trôi qua một vạn năm, Trung Châu Kỳ Sĩ Phủ đến kỳ hạn mở ra, ảnh hưởng thật lớn, thế hệ trẻ của năm đại vực đều nhích động, anh tài trong thiên hạ hội tụ.
Có người đến từ địa phương thanh tú, có người đến từ vùng khi ho cò gáy, hoặc siêu thoát tự nhiên, hoặc kiệt ngạo không thiện ý, mỗi người đều có thần vận không giống nhau.
Cũng không giới hạn trong Thánh địa cùng với Hoàng triều bất hủ, rất nhiều đại giáo vô thượng cũng có thể tiến cử truyền nhân; kẻ không môn không phái, chỉ cần thực lực cùng đủ cũng có thể tới đây.
Điều kiện tiên quyết chỉ có một, đó chính là phải có chiến lực cấp Thánh tử, hết thảy phải bằng vào thực lực nói chuyện.
Kỳ Sĩ Phủ nằm ở trong Linh Sơn, có thác nước màu bạc rồng bay xuống, có sườn núi quái thạch nguy nga, thần mộc đứng sừng sững không hề mục nát, có thơm thơm của linh dược vạn năm.
Trên băi đá sạch sẽ không một hạt bụi, kỳ lân thú nằm đơn độc làm bạn với linh thảo, Trên vách đá thải loan bay liệng, khí tường hòa bốc lên, hương thơm cô chi và cô lan.
Trong núi cũng không thiếu sinh cơ, có thần hoa nở rộ, có kỳ thụ lay động, lộc thọ hồ tiên thường lui tới, linh cầm huyền hạc bay múa lúc ẩn lúc hiện.
Ngọn nguồn vạn mạch, sào huyệt của tổ long thụy khí lượn lờ, trời quang mây tạnh, như thiên đường thế ngoại, khiến người ta vừa kinh ngạc vừa hâm mộ.
Ở ngày đầu tiên, trước Kỳ Sĩ Phủ đã tới hơn vạn người, tụ tập ở ngoài cửa núi, Ai nấy đều có tư chất bất phàm, người người đông đúc.
Có thể tưởng tượng, kế tiếp mấy ngày nữa, có thể còn có nhiều người hơn, nhưng không có khả năng thu nhận toàn bộ, từ trước đến nay đều chỉ có mấy trăm người có thể đi vào.
Từ trong sách cổ ghi lại đến nay, đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ nhiều nhất cũng chỉ tám trăm người, thời điểm ít nhất chỉ có năm trăm người, bình thường đều dao động ở trong phạm vi này.
Nhưng mà, người có lòng tin vượt qua đại vực mấy ngàn vạn dặm tới đây, đều là người tài, không ai chịu phục lẫn nhau, không thiếu được một hồi đại chiến.
Chỉ trong ngày thứ nhất đã tuôn ra cường giả trẻ tuổi Hóa Long biến thứ năm, đến từ Nam Lĩnh, quét ngang mọi người, không người nào có thể kháng cự, là người đầu tiên đi vào.
Thế nhân nói lên, ngay cả lớp nhân vật người già đều bị kinh động, thật không hiểu ở đâu còn có thể nhảy ra một kỳ tài ngút trời như thế?
Người của Đông Hoang sau khi nhìn thấy đều cảm giác thật áp lực, cùng chỉ có Diêu Quang Thánh tử cùng Cơ Hạo Nguyệt còn có thể bình tĩnh đối mặt.
Ngày thứ hai, lại xuất hiện một nhân vật giống như yêu nghiệt, tát một cái đánh chết tươi một vị Vương thể, cũng không có phí bao nhiêu khí lực.
Thế nhân đều kinh hãi, một cái tát đánh chết Vương thể, yêu nghiệt như vậy ở thời đại thượng cổ cũng không gặp nhiều, mọi người thầm than, đại thế quả thật đã đến rồi!
Ngày thứ ba, xuất hiện một búp bê, chi mới chín tuổi, lại lực áp rất nhiều đối thủ thành công vượt cửa ải, thành công tiến vào Kỳ Sĩ Phủ.
Một chiến tích này, lại làm kinh sợ đánh mất hy vọng trong lòng nhiều người, mỗi người đều cảm thấy rất khó tin, đây là yêu đồng từ xưa ít có
Kỳ Sĩ Phủ, mở rộng sơn môn thời gian chỉ có một tháng, gần như trong mỗi ngày đều có nhân vật kinh hồn xuất hiện.
Năm địa vực thiên hạ rất đông kỳ nhân dị sĩ, đệ tử thân có dị bẩm được truyền thụ của cao nhân quán thế, thường đến trong những ngày gần đây khiến người ta trố mắt nhìn trân trối.
Gần một tháng qua, rất nhiều đại năng đều ngạc nhiên thán phục không thôi, cảm giác sâu sắc thời đại của mình sắp trôi qua rồi, nhóm người này nếu trưởng thành lên, tuyệt đối đều là vua trong đám người.
Trong thời gian này xuất hiện một ít yêu nghiệt, làm cho người ta cảm thấy rúng động sâu sắc.
Mọi người kiến thức tới rồi cái gì là tư chất ngút trời, cái gì là vô địch cùng thế hệ, ngay cả lớp nhân vật người già đều ngạc nhiên thán phục không thôi.
- Có thể so với yêu nghiệt thời đại thượng cổ, đương thời lại xuất hiện, hơn nữa không chi một hai người...
Trong thời gian đó, còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ, một nhân vật cấp yêu nghiệt vừa độ thiên kiếp vừa tiến vào Kỳ Sĩ Phủ, dọa cho thiên hạ trợn mắt mém rớt mát xuống đất.
- Con bà nó! Có mấy người đang Hóa Long Bí Cảnh mà bắt đầu độ kiếp chứ?
- Thật sự là yêu nghiệt mà! Nhìn hắn tuyệt không cố hết sức, cứ như vậy đi vào sơn môn...
- Người như thế xưa nay ít có, tất cả đều là tồn tại không phải người bình thường!
- Tương truyền, ở thời thượng cổ, Thánh nhân khi còn trẻ đều là yêu nghiệt đó, đều rất "phi nhân".
Rất nhiều người không kìm nổi nguyền rủa, mà bởi vậy lại nghĩ tới một người khác ở Đông Hoang.
- Các ngươi cũng biết chứ, Đông Hoang cũng có một yêu nghiệt, dựa vào độ kiếp phá giải kết cục phải chết, giết một đám cao thủ, trong đó có đại năng nha!
Người ở đại vực khác cùng mơ hồ có nghe nói tới chiến tích của Diệp Phàm, lúc này bàn luận.
- Thật vậy sao? Ngay cả đại năng đều có thể đánh chết, lôi kiếp đó phải khủng bố đến mức nào chứ!
Rất nhiều người giật mình kinh sợ, không ít người đều không tin, một vài nữ nhân xinh đẹp đều không kìm nổi quay lại nhìn, cẩn thận láng nghe.
Phàm là nhân vật cấp yêu nghiệt, mọi người đều không thể không lưu tâm, bởi vì đó khẳng định là địch thủ cường đại nhất của bọn họ trong tương lai.
- Đáng tiếc nha! Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia sẽ không đến Kỳ Sĩ Phủ, quả quyết cự tuyệt lời mời.
- Sao lại thế, còn có tính cách như vậy, không ngờ xem thường Kỳ Sĩ Phủ sao?
- Lần trước, tại đại hội Dao Trì Bàn Đào, ba vị đại nhân vật của Kỳ Sĩ Phủ tham dự, còn thật sự mời hắn đến, lại bị hắn lắc đầu uyển chuyển từ chối.
Có người nói ra bí vãn như vậy, khiến cho toàn trường "ồ" lên, tất cả đều phi thường kinh ngạc, cơ hội như vậy mà cũng không thèm quan tâm.
Lúc này, Diệp Phàm chưa có tới, nhưng lại dẫn tới một số người bàn luận về mình.
- Ta nhưng thật ra muốn gặp hắn xem sao, đến tột cũng rất cao như thế nào, tương lai đi ra ngoài lịch lãm, nhất định phải gặp hắn.
- Trong Kỳ Sĩ Phủ, có thể thấy được tất cả anh tài cùng thế hệ, duy chỉ có hắn không tới, tương lai đi ra ngoài, tự nhiên phải mở mang kiến thức một chút, xem hắn rốt cuộc như thế nào!
Kỳ Sĩ Phủ, sơn môn mở rộng ra một tháng, mỗi ngày đều có hơn vạn anh kiệt vọt tới, nhưng cuối cùng lại chỉ có bảy trăm hai mươi người được lưu lại.
Người tới nơi đây đều là nhân vật tuyệt đỉnh một thế hệ trẻ tuổi, kết quả vẫn như cũ là chọn kiệt trong kiệt, tuyển Vương trong Vương, theo tổng số khổng lồ mà nói, người được lưu lại ít đến đáng thương.
Lớp nhân vật người già khiếp sợ phát hiện, không ít nhân vật cấp Thánh tử đều không thấm vào đâu, bị người ta đánh bại ảm đạm rời đi.
Ôn ào huyên náo một tháng, rốt cục thì hạ xuống màn che, nhìn thấy một ít nhân vật cấp yêu nghiệt xuất thế, có người cảm thấy áp lực, mà có người thì vô cùng hưng phấn.
Cùng thế hệ tranh hùng, Kỳ Sĩ Phủ tương lai chắc chắn là nơi long phụng bay nhảy, khăng định sẽ va chạm ra tia lửa rực sáng đương thời.
- Thật đáng tiếc! Yêu nghiệt Đông Hoang kia rốt cuộc vẫn là không tới.
Có người tiếc nuối, mất đi một đối thủ, đây là tự tin của cường giả.
- Kỳ hạn tới rồi, hắn không có tới, xem ra là không chuẩn bị xuất hiện, thật là khác người!
Rất nhiều người đều rất thất vọng, bất kể thiên chi kiêu nữ, hay là cường giả có Vương huyết chảy xuôi, tất cả đều muốn kiến thức một chút yêu nghiệt này, dù sao hắn là người duy nhất cự tuyệt.
- Lần này, người Đông Hoang có vẻ không mạnh, chẳng lẽ trừ tên yêu nghiệt kia, vốn không có người nào khác nổi tiếng hay sao?
Có người tỏ vẻ khinh thường.
- Vậy thì ngươi sai lầm rồi, nhìn thấy nam nhân sáng lạn đi đàng xa kia không, là Diêu Quang Thánh tử! Theo lời đồn khi hắn tấn giai cũng bị lôi kiếp, chẳng qua là trước mắt giấu giếm không hiện lộ ra mà thôi.
- Không sai, còn có nam nhân áo tím kia, là Thần Vương thể Đông Hoang! Loại thể chất này các ngươi nghe nói qua rồi chứ, bạo phát điên cuồng, chiến lực nghịch thiên!
- Còn có một Tiên Thiên Đạo Thai nữa, một khi tiến vào cảnh giới Thánh Chủ, pháp lực sẽ ngập trời, thân cùng đạo hợp nhất, ở thời điểm đó hơn phân nửa có thể nhìn xuống chư vương.
Vạn năm một vòng, lần này người tài cường đại vượt qua tưởng tượng, làm cho người của Kỳ Sĩ Phủ cùng cảm thấy bất ngờ.
Ba mươi ngày vừa trôi qua, những người khác chỉ có thể ảm đạm rời đi, không có tư cách đi vào.
Tuy nhiên, vào ngày thứ ba mươi mốt, lại đã xảy ra chuyện bất ngờ, một người dà man cầm trong tay đại bổng nanh sói, mặc áo da thú, vội vàng chạy tới xông vào sơn môn.
- Người này khẳng định là đến từ vùng khi ho cò gáy, vừa thấy chính là chậm ưề thời gian, đến muộn như thế chẳng lẽ hắn còn muốn tiến vào hay sao?
"Keng!"
Người dà man này cầm trong tay cây đại bổng nanh sói, mạnh mẽ đánh mở tung sơn môn của Kỳ Sĩ Phủ, khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
- Thật to gan! Người kia dám tới nơi này giương oai...
- Ngươi vì sao phá hủy sơn môn?
Trong Kỳ Sĩ Phủ, một vị đại năng xuất hiện, đứng trên hư không quát hỏi.
- Ta đến chậm, xin cho ta một cơ hội...
Hắn ấp a ấp úng, "keng" một tiếng nổ vang, hắn chống cây đại bổng nanh sói xuống đất cả dày núi đều lay động.
- Tên dà man này có khí lực thật kinh khủng? Ta như thế nào có cảm giác hắn có thể đánh san bằng ngọn núi lớn đây!
- Đây... hẳn không phải là tên yêu nghiệt Đông Hoang kia đến đấy chứ?
Rất nhiều người đều kinh hãi, mấy trăm người được lựa chọn đứng trong sơn môn vây xem, đều biến sắc.
- Không có quy củ không thể thành quy tác, ngươi đã tới chậm, không thể tiến vào.
VỊ đại năng Kỳ Sĩ Phủ lắc đầu nói.
- Nhà của ta ở tại rừng sâu núi thẳm, rất hoang vu, khi nghe được tin tức thì đã quá muộn.
Người dà man cấp bách nói.
- Được rồi, ta có thể cho ngươi một cơ hội, ngươi nhất định phải đủ mạnh, nổi tiếng mới được.
VỊ đại năng của Kỳ Sĩ Phủ gật gật đầu, cũng không phải là người bất cận nhân tinh.
- Như thế nào mới được?
Người trẻ tuổi tóc tai bù xù, mặc áo da thú, thoạt nhìn thực nguyên thủy, hỏi.
- Ngươi dùng toàn lực tới công kích ta, nếu làm ta vừa lòng, thì sẽ cho ngươi lưu lại.
- Được!
Người dà man không nói hai lời, chọc cây đại bổng nanh sói vào trong tảng đá, vung lên một bàn tay to đánh tới.
"Ầm!"
VỊ đại năng Kỳ Sĩ Phủ giơ tay đón đỡ, thuần dùng thân thể đối kháng, phát ra một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, như Thần lôi giáng xuống trái đất.
"Bịch bịch bịch..."
VỊ đại năng nhưng lại thối lui ra ngoài, hổ khẩu rách toạt chảy máu, cánh tay kia khẽ co rút.
Mọi người "ồ" lên, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này, thân thể người dà man này rốt cuộc mạnh mẽ tới bao nhiêu đây?
- Con bà nó! Người dà man này có thể ném đi ngọn núi ưêntay đây!
- Hắn thật san bằng ngọn núi lớn tuyệt đối không thành vấn đề, đây còn là người sao, ngay cả bàn tay của đại năng đều đánh rách tả tơi!
- Lại là một tên yêu nghiệt, yêu nghiệt thân thể nghịch thiên mạnh mẽ đến biến thái!
Mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn, tất cả đều vô cùng khiếp sợ, thân thể như vậy quả thật đáng sợ! Đại năng đều không chịu nổi.
- Chẳng lẽ, là tên yêu nghiệt Đông Hoang kia thật sự ở thời điểm cuối cùng chạy đến, là hắn sao?
Có người đưa ra phỏng đoán như vậy.
- Đúng rồi đó! Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia cùng là thân thể nghịch thiên, hai người quá giống đi.
- Không đúng! Nghe nói tên yêu nghiệt Đông Hoang kia rất thanh tú, một bộ dáng vô hại với cả người lân vật, không phải dà man như người này.
- Thôi bỏ đi, còn vô hại với cả người lẫn vật! Ta ở Nam Lĩnh đều nghe nói, tên tiểu tử kia không phải thứ tốt gì, chi một lần thiên kiếp liền diệt sạch tất cả mọi địch nhân...
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông