Già Thiên
Chương 435: Đêm trăng tròn đột phá cửa ải
Trong mắt An Diệu Y hiện lên một chút tia sáng kinh người, nói:
- Nếu như vậy, ta sẽ sa đọa vạn trượng trong chốn hồng trần, thẳng đến có một ngày, ta trở thành Đại Đế, sau đó giết chết sạch tất cả người có quan hệ với ta, rửa sạch bao vinh nhục chìm nổi của cuộc đời ta.
- Không cần như vậy chứ?
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng.
An Diệu Y cười khẽ, vuốt ve hai má hắn, nói:
- Cho nên, tiểu nam nhân huynh hãy vì Diệu Y huynh nhất định phải đột phá cửa ải thành công, huynh cũng không đành lòng để ta sa đọa trong chốn hồng trần phải không?
- Vậy nàng phải có tin tưởng với ta, đêm trăng tròn không thành công, còn có cơ hội...
Diệp Phàm nói tới đây lại ngừng.
An Diệu Y lắc đầu, đôi mắt đẹp mê ly, cặp môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp gợi cảm, nàng giơ lên một ngón tay ngọc, đặt ở trên môi hắn, không cho hắn nói tiếp, rồi nói:
- Cảnh xuân tươi đẹp rồi sẽ trôi qua. hồng nhan rồi sẽ già lão, Diệu Y thật sự sợ chờ không được!
Sau đó, mái tóc đen nhánh của nàng buông xuống trên mặt Diệp Phàm, cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Tiểu nam nhân chỉ có thể thành công, không thể thất bại, bằng không Diệu Y sẽ là người thứ nhất giết huynh đấy!
- Nếu thất bại nàng sẽ giết ta?
Diệp Phàm ôm bờ eo thon nhỏ nhắn mềm mại bóng loáng của nàng, kinh ngạc nhìn nàng.
- Đúng vậy! Huynh cũng đừng làm cho Diệu Y thất vọng nha!
Nàng tươi cười thực ngọt ngào, thân thể trong suốt lấp lánh dưới ánh trăng, lồ lộ từng đường cong hoàn mỹ không tỳ vết.
- Vậy trước hết tốt hơn là để ta đâm chết nàng đi!
Diệp Phàm kéo nàng vào trong lòng, sau đó xoay người phủ lên ngọc thể hoàn mỹ trắng nõn mịn màng.
- Tiểu nam nhân... Đứng lên... Huynh cần phải đi rồi.
An Diệu Y đẩy ra.
Trên chiếc giường bạch ngọc, vô tận kiều diễm, tiếng rên rỉ yêu kiều uyển chuyển, triền miên vô hạn.
Trời hừng sáng, Diệp Phàm rời đi, đi trên đường phố cổ xưa của Thần Thành, hắn suy nghĩ cẩn thận, lo lắng tới đủ loại khả năng, sau đó nhìn về phía chân trời xa xôi.
Nếu hắn thất bại, còn có thể đông như trẩy hội thế này sao, còn có người nhiệt tình mượn sức sao? Một hồi phồn hoa sẽ tan mất, khẳng định sẽ là khôn cùng lạnh lùng và hờ hừng.
Diệp Phàm vẫn chưa quay về chỗ trú ngụ, mà chầm chậm tản bộ trên đường phố Thần Thành, cho đến buổi trưa Thần Vương cho gọi, hắn mới trở về.
- Cả thế giới chú mục, đối với ngươi là họa không phải phúc!
Thần Vương áo trắng vừa gặp mặt chính là cảnh báo như thế.
Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó gật đầu, trong đó đủ loại quan hệ lợi hại, hắn sớm đã suy nghĩ thấu triệt, trong lòng vẫn âm thầm có mối âu lo, dẫn tới chú ý của thiên hạ, chỉ sợ sẽ là một hồi đại nạn.
Rất nhiều người sẽ không hy vọng Thánh thể đại thành hiện thế, nếu như có manh mối, bóp chết hắn ở trong nôi là lựa chọn tốt nhất. Ngày phá quan thành công, nói không chừng chính là thời điểm cái chết đẫm máu.
Thần Vương tuyệt thế cường đại, cũng không thể bảo hộ hắn cả đời, chỉ sợ số mạng của mình cũng không vui mừng bao lâu.
- Thần Vương ngài có đề nghị gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Hiện giờ, thiên hạ đều biết ngươi là Thánh thể, kéo dài nhất thời, kéo dài không được cả đời, đêm nay trăng tròn, ta sẽ cầm Hằng Vũ thánh lô hộ pháp cho ngươi.
Thần Vương nhíu mày nói.
Việc đã đến nước này, sớm không thể né tránh, hôm nay không đột phá cửa ải, dù có đổi ngày khác, vẫn như cũ không thay đổi được gì.
- Khắp thế gian đều là địch, chẳng lẽ đây là số mệnh của kẻ bước trên con đường Đại Đế hay sao?
Thần Vương lẩm bẩm tự nói, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Trừ phi lần này ngươi đột phá cửa ải thất bại, bằng không thế gian này cũng sẽ không an bình nữa rồi!
Khi mặt trời đỏ dần hạ xuống phía tây, cả tòa Thần Thành đều có vẻ có chút áp lực, Trung Châu, Đông Hoang đến đây rất nhiều cường giả, đều đang lặng lẽ chờ trăng tròn lên cao.
- Xích Long đạo nhân đã trở lại!
Rất nhiều người kinh hãi, tin tức trước tiên truyền ra, mọi người phát hiện người đồng hành còn có Khổng Tước Vương uy danh ngập trời, cùng với Thanh Giao Vương đại cường đạo thứ bốn Bắc Vực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba vị tuyệt đỉnh cường giả vào thành, dắt tay nhau mà đến, đưa tới bảy mươi vạn cân Nguyên cho Diệp Phàm. Điều này làm cho trong lòng mọi người đều chấn động, không nghĩ tới, bọn họ lại chiếu cố cho Diệp Phàm như thế.
Khi hoàng hôn buông xuống, Thiên Yêu Cung thiếu chủ Yêu Nguyệt Không đưa tặng Diệp Phàm năm vạn cân Nguyên. Sau đó không lâu Đại Hạ hoàng tử Hạ Nhất Minh xuất hiện, đồng dạng đưa tới năm vạn cân Nguyên.
Đêm đó khi ráng mây chiều biến mất, rất nhiều trẻ tuổi một thế hệ của các thế lực lớn. đều có người hoặc nhiều hoặc ít đưa tới một ít Nguyên. Bên bờ Hóa Long Trì, thần quang xông lên tận trời, linh khí tràn ngập.
Bóng đêm buông xuống, thiên địa chậm rãi chìm vào bóng tối, một vầng trăng sáng hiện lên, cũng không sáng ngời lắm, mà chiếu xuống ánh sáng dịu dàng.
Áp lực bầu không khí Thần Thành lên tới cực hạn, khiến người ta có cảm giác như hít thở không thông. Yên tĩnh tới cực điểm, sau khi màn đêm buông xuống, cả tòa thành cực lớn nhất thời chìm vào tĩnh lặng.
Cả vùng thiên địa này như là mất đi thanh âm, không có cả tiếng gió thổi cỏ cây lay động, hoàn toàn như là một tòa tử thành, không cảm giác có chút sinh khí nào, không nghe được tiếng nói chuyện với nhau.
Yên tĩnh giống như cảnh chết, tất cả tu sĩ đang chờ đợi, chung quanh Hóa Long Trì đông nghìn nghịt, nơi nơi đều là bóng người, liếc mắt một cái nhìn không đến cuối.
Trên bầu trời lại lờ mờ, các vị trí có lợi nhất đều để lại cho các đại nhân vật, không ai dám đi tranh đoạt.
Thời gian dần trôi qua. mặt trăng treo trên cao, như một cái mâm tròn cố định trên bầu trời, làm cho khắp cổ thành đều sáng lên dưới ánh trăng, như là có từng hồi sương trắng bốc lên.
- Đến rồi, xuất hiện rồi!
Cũng không biết là ai phát ra một tiếng kinh hô, tất cả mọi người đều nhìn lại theo một hướng.
Diệp Phàm đạp ánh trăng mà đến, dưới bóng đêm, hắn mặc một thân áo trắng, phiêu dật mà kỳ ảo, bộ dáng ung dung, cất bước trên hư không.
những sợi tóc đen nhẹ bay dưới gió đêm, ánh mắt trong sáng trong vắt như suối nước, hắn áo trắng xuất trần, bao phủ dưới ánh trăng, như trích tiên giáng thế, đáp xuống trước Hóa Long Trì.
- Đây là Thánh thể Thái Cổ? Không ngờ chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
- Bỏ đi không nói tới thể chất của hắn, tuổi trẻ thế này nếu có thể đi vào Tứ Cực Bí Cảnh, cũng coi như là thiên phú dị bẩm.
- Một thiếu niên thanh tú như vậy, thân thể hắn có thể so với man long ư? Ta thấy thế nào cũng không giống!
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phàm, đối với Thánh thể Thái Cổ tràn ngập tò mò, thấp giọng bàn luận.
Không khí áp lực lên Thần Thành rốt cục có phần dịu đi, không còn áp bức khiến người khó thở nữa. Cuối cũng có người bắt đầu nói chuyện với nhau, truyền ra đủ loại thanh âm, không còn cảnh tĩnh mịch.
- Thần Vương ở đâu. vì sao chưa xuất hiện?
Thần Vương tuyệt thế chưa có hiện thân, không thấy được vô thượng phong thái của lảo, rất nhiều tu sĩ vô cùng kinh ngạc, quan sát đánh giá chung quanh.
- Không cần tìm nữa! Thánh thể đột phá cửa ải khẳng định sẽ không bình yên, Thần Vương áo trắng hơn phân nửa đang ẩn thân, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Có người nói ra phỏng đoán như vậy.
Phía trước Hóa Long Trì chỉ có một mình Diệp Phàm, áo trắng phất phơ, ở dưới ánh trăng có vẻ siêu trần thoát tục như tiên sắp bay lên trời.
Trong Hóa Long Trì, Thần Nguyên, Nguyên dị chủng cùng chiếu sáng xông lên tận trời, quả thực sắp biến Hóa Long Trì thành một Tiên Trì, linh khí nồng đậm gần như sắp hóa thành chất lỏng tan theo dòng nước.
Nếu không phải sớm phong ấn cái hồ này, thần mang nơi này sẽ xuyên thủng qua trời cao, trăng sao đều phải ảm đạm thất sắc.
Bỗng nhiên, ba bóng người đi đến phía trước, vây quanh Hóa Long Trì, Khổng Tước Vương thanh tú, Thanh Giao Vương khôi vĩ và Xích Long đạo nhân tình thần quắc thước phân ra đứng ở ba hướng, đây hiển nhiên là muốn làm hộ pháp cho Diệp Phàm.
Tiếp sau đó, người của Phong tộc xuất hiện, bốn lão nhân phân ra Đông nam Tây Bắc vây quanh Tiên Trì, bảo hộ hắn đột phá cửa ải.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, khuôn mặt thanh tú thực bình tĩnh, sau đó đảo qua mọi người, hắn biết những người này đến từ khắp nơi thiên hạ, đều đang chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Hắn nhìn thấy Diêu Quang Thánh tử thánh quang che thể, thấy Kim Sí Tiểu Bằng Vương không ai bì nổi, thấy được Hạ Cửu U ngạo khí xông lên tận trời...
những người này nhất định là đại địch trời sinh, trước kia chưa vào Tứ Cực Bí Cảnh, hắn đã đoán được tương lai, thấy được hình ảnh chư vương cùng nổi lên, đại chiến liên tục.
Diêu Hi khuynh quốc khuynh thành, Cơ gia Thần Vương thể, Tử Phủ Tiên Thiên Đạo Thai... Các Thánh tử cùng chư Thánh nữ, từng thân ảnh, từng gương mặt, đều đang yên lặng quan sát.
Tiếp sau đó, ánh mắt Diệp Phàm dừng trên người An Diệu Y tao nhã tài hoa. Trên đầu nàng mái tóc đen bay múa, một thân áo trắng như tuyết che phủ tiên cơ ngọc thể, ánh mắt như thu thủy đang lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Phàm đảo qua mọi người, rồi sau đó thu hồi ánh mắt, "Rầm" một tiếng, hắn phẩy tay áo một cái, một đống khối Thần Nguyên rơi xuống.
Xa xa, tất cả mọi người cả kinh kêu lên. Thánh thể tự mình cũng có nhiều Nguyên như vậy, thật khiến cho người của Trung Châu khiếp sợ
chỉ có người ở Thần Thành hiểu rõ, Diệp Phàm có Nguyên Thuật kinh người, thu hoạch rất phong phú, nhất là trận đánh cược kinh thế cùng Nguyên Thuật thế gia vừa qua, thu hoạch một lượng lớn Nguyên.
Tất cả Thần Nguyên đều bị đưa vào trong Hóa Long Trì, Diệp Phàm từng bước bước vào, chuẩn bị bắt đầu đột phá cửa ải!
Tiếng phượng gáy rung trời!
Phía chân trời, chín con thần điểu giống như Phượng Hoàng. giương cánh bay lượn, kéo theo một chiếc thần liễn, thần quang nở rộ, màu sắc tường hòa bắn ra bốn phía, xông lên tận trời, đi vào trên không.
Cùng lúc đó, chín con hoàng kim Thần Thư, bay trên không mà đến, kéo theo một chiếc chiến xa cổ, nghiền áp qua vòm trời, ù ù bay đến, như là thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống.
Các Thánh chủ Đông Hoang lần lượt xuất hiện, cười xe thú kéo, tự mình buông xuống, đến xem Thánh thể phá quan.
"Rống..."
Tiếng long ngâm vang vọng trong thiên địa, lại có đại nhân vật xuất hiện, chín con Thương Long vắt ngang bầu trời, kéo dài như dãy núi, khoảnh khắc liền đến.
Trên bầu trời xuất hiện một lão nhân, hắn mặc long bào, đầu đội long quan, hào quang vạn trượng, vô cùng thần võ, như Thiên Đế giáng sinh, trên mũ rồng trên đầu hắn hiện lên tổ long như thật thể.
- Chẳng lẽ là Hoàng Chủ Đại Hạ đích thân tới?
Rất nhiều người khiếp sợ, không biết đó có phải Hoàng Chủ tuyệt thế của Trung Châu hay không.
Một hướng khác, cũng trước sau truyền đến dao động khủng bố, Trung Châu tứ đại hoàng triều bất hủ trước sau có cường giả tuyệt đỉnh hiện thân, tiến đến xem lễ.
Tiếp sau đó, càng nhiều người xuất hiện, người của chư tử bách giáo Trung Châu tới, xếp hàng đứng trên trời cao, một đám đều vô cùng cường đại, khiến người ta thừa nhận không nổi phải run rẩy khiếp sợ.
"Ầm!"
Đúng lúc này, phong ấn của Hóa Long Trì được giải khai, thần mang phóng lên, xuyên thủng trời cao, trong thiên địa sáng chói mãnh liệt, làm cho người ta không thể mở hai mắt.
Bên trong Hóa Long Trì, như là linh địa tuyệt thế từ thưở khai thiên lập địa, thần huy vạn đạo, ngàn màu sắc tường hòa, năm màu lộ ra, bảy màu lượn lờ, vô cùng thần thánh.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn trong Tiên trì, cả người tinh khí sôi trào, huyết khí xông lên tận trời, hóa thành trụ long hình khí, xỏ xuyên qua bầu trời đêm, như thanh lợi kiếm tuyệt thể đánh xuyên qua thiên địa.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, đây là Thánh thể Thái Cổ sao? Còn đang là Đạo Cung Bí Cảnh mà thôi, thân thể khí huyết đã tràn đầy như thế, quả thực giống như một con Chân Long đang thức tỉnh
Các Thánh tử, chư Thánh nữ đều biến sắc, người như vậy nếu phá quan thành công, chính là đại địch vô cùng đáng sợ.
Khắp thế gian đều là địch, Diệp Phàm cảm nhận được sát ý vô cùng vô tận, tất cả đều mãnh liệt chiếu tới phía hắn.
-o0o-
- Nếu như vậy, ta sẽ sa đọa vạn trượng trong chốn hồng trần, thẳng đến có một ngày, ta trở thành Đại Đế, sau đó giết chết sạch tất cả người có quan hệ với ta, rửa sạch bao vinh nhục chìm nổi của cuộc đời ta.
- Không cần như vậy chứ?
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn nàng.
An Diệu Y cười khẽ, vuốt ve hai má hắn, nói:
- Cho nên, tiểu nam nhân huynh hãy vì Diệu Y huynh nhất định phải đột phá cửa ải thành công, huynh cũng không đành lòng để ta sa đọa trong chốn hồng trần phải không?
- Vậy nàng phải có tin tưởng với ta, đêm trăng tròn không thành công, còn có cơ hội...
Diệp Phàm nói tới đây lại ngừng.
An Diệu Y lắc đầu, đôi mắt đẹp mê ly, cặp môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp gợi cảm, nàng giơ lên một ngón tay ngọc, đặt ở trên môi hắn, không cho hắn nói tiếp, rồi nói:
- Cảnh xuân tươi đẹp rồi sẽ trôi qua. hồng nhan rồi sẽ già lão, Diệu Y thật sự sợ chờ không được!
Sau đó, mái tóc đen nhánh của nàng buông xuống trên mặt Diệp Phàm, cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Tiểu nam nhân chỉ có thể thành công, không thể thất bại, bằng không Diệu Y sẽ là người thứ nhất giết huynh đấy!
- Nếu thất bại nàng sẽ giết ta?
Diệp Phàm ôm bờ eo thon nhỏ nhắn mềm mại bóng loáng của nàng, kinh ngạc nhìn nàng.
- Đúng vậy! Huynh cũng đừng làm cho Diệu Y thất vọng nha!
Nàng tươi cười thực ngọt ngào, thân thể trong suốt lấp lánh dưới ánh trăng, lồ lộ từng đường cong hoàn mỹ không tỳ vết.
- Vậy trước hết tốt hơn là để ta đâm chết nàng đi!
Diệp Phàm kéo nàng vào trong lòng, sau đó xoay người phủ lên ngọc thể hoàn mỹ trắng nõn mịn màng.
- Tiểu nam nhân... Đứng lên... Huynh cần phải đi rồi.
An Diệu Y đẩy ra.
Trên chiếc giường bạch ngọc, vô tận kiều diễm, tiếng rên rỉ yêu kiều uyển chuyển, triền miên vô hạn.
Trời hừng sáng, Diệp Phàm rời đi, đi trên đường phố cổ xưa của Thần Thành, hắn suy nghĩ cẩn thận, lo lắng tới đủ loại khả năng, sau đó nhìn về phía chân trời xa xôi.
Nếu hắn thất bại, còn có thể đông như trẩy hội thế này sao, còn có người nhiệt tình mượn sức sao? Một hồi phồn hoa sẽ tan mất, khẳng định sẽ là khôn cùng lạnh lùng và hờ hừng.
Diệp Phàm vẫn chưa quay về chỗ trú ngụ, mà chầm chậm tản bộ trên đường phố Thần Thành, cho đến buổi trưa Thần Vương cho gọi, hắn mới trở về.
- Cả thế giới chú mục, đối với ngươi là họa không phải phúc!
Thần Vương áo trắng vừa gặp mặt chính là cảnh báo như thế.
Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó gật đầu, trong đó đủ loại quan hệ lợi hại, hắn sớm đã suy nghĩ thấu triệt, trong lòng vẫn âm thầm có mối âu lo, dẫn tới chú ý của thiên hạ, chỉ sợ sẽ là một hồi đại nạn.
Rất nhiều người sẽ không hy vọng Thánh thể đại thành hiện thế, nếu như có manh mối, bóp chết hắn ở trong nôi là lựa chọn tốt nhất. Ngày phá quan thành công, nói không chừng chính là thời điểm cái chết đẫm máu.
Thần Vương tuyệt thế cường đại, cũng không thể bảo hộ hắn cả đời, chỉ sợ số mạng của mình cũng không vui mừng bao lâu.
- Thần Vương ngài có đề nghị gì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Hiện giờ, thiên hạ đều biết ngươi là Thánh thể, kéo dài nhất thời, kéo dài không được cả đời, đêm nay trăng tròn, ta sẽ cầm Hằng Vũ thánh lô hộ pháp cho ngươi.
Thần Vương nhíu mày nói.
Việc đã đến nước này, sớm không thể né tránh, hôm nay không đột phá cửa ải, dù có đổi ngày khác, vẫn như cũ không thay đổi được gì.
- Khắp thế gian đều là địch, chẳng lẽ đây là số mệnh của kẻ bước trên con đường Đại Đế hay sao?
Thần Vương lẩm bẩm tự nói, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Trừ phi lần này ngươi đột phá cửa ải thất bại, bằng không thế gian này cũng sẽ không an bình nữa rồi!
Khi mặt trời đỏ dần hạ xuống phía tây, cả tòa Thần Thành đều có vẻ có chút áp lực, Trung Châu, Đông Hoang đến đây rất nhiều cường giả, đều đang lặng lẽ chờ trăng tròn lên cao.
- Xích Long đạo nhân đã trở lại!
Rất nhiều người kinh hãi, tin tức trước tiên truyền ra, mọi người phát hiện người đồng hành còn có Khổng Tước Vương uy danh ngập trời, cùng với Thanh Giao Vương đại cường đạo thứ bốn Bắc Vực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba vị tuyệt đỉnh cường giả vào thành, dắt tay nhau mà đến, đưa tới bảy mươi vạn cân Nguyên cho Diệp Phàm. Điều này làm cho trong lòng mọi người đều chấn động, không nghĩ tới, bọn họ lại chiếu cố cho Diệp Phàm như thế.
Khi hoàng hôn buông xuống, Thiên Yêu Cung thiếu chủ Yêu Nguyệt Không đưa tặng Diệp Phàm năm vạn cân Nguyên. Sau đó không lâu Đại Hạ hoàng tử Hạ Nhất Minh xuất hiện, đồng dạng đưa tới năm vạn cân Nguyên.
Đêm đó khi ráng mây chiều biến mất, rất nhiều trẻ tuổi một thế hệ của các thế lực lớn. đều có người hoặc nhiều hoặc ít đưa tới một ít Nguyên. Bên bờ Hóa Long Trì, thần quang xông lên tận trời, linh khí tràn ngập.
Bóng đêm buông xuống, thiên địa chậm rãi chìm vào bóng tối, một vầng trăng sáng hiện lên, cũng không sáng ngời lắm, mà chiếu xuống ánh sáng dịu dàng.
Áp lực bầu không khí Thần Thành lên tới cực hạn, khiến người ta có cảm giác như hít thở không thông. Yên tĩnh tới cực điểm, sau khi màn đêm buông xuống, cả tòa thành cực lớn nhất thời chìm vào tĩnh lặng.
Cả vùng thiên địa này như là mất đi thanh âm, không có cả tiếng gió thổi cỏ cây lay động, hoàn toàn như là một tòa tử thành, không cảm giác có chút sinh khí nào, không nghe được tiếng nói chuyện với nhau.
Yên tĩnh giống như cảnh chết, tất cả tu sĩ đang chờ đợi, chung quanh Hóa Long Trì đông nghìn nghịt, nơi nơi đều là bóng người, liếc mắt một cái nhìn không đến cuối.
Trên bầu trời lại lờ mờ, các vị trí có lợi nhất đều để lại cho các đại nhân vật, không ai dám đi tranh đoạt.
Thời gian dần trôi qua. mặt trăng treo trên cao, như một cái mâm tròn cố định trên bầu trời, làm cho khắp cổ thành đều sáng lên dưới ánh trăng, như là có từng hồi sương trắng bốc lên.
- Đến rồi, xuất hiện rồi!
Cũng không biết là ai phát ra một tiếng kinh hô, tất cả mọi người đều nhìn lại theo một hướng.
Diệp Phàm đạp ánh trăng mà đến, dưới bóng đêm, hắn mặc một thân áo trắng, phiêu dật mà kỳ ảo, bộ dáng ung dung, cất bước trên hư không.
những sợi tóc đen nhẹ bay dưới gió đêm, ánh mắt trong sáng trong vắt như suối nước, hắn áo trắng xuất trần, bao phủ dưới ánh trăng, như trích tiên giáng thế, đáp xuống trước Hóa Long Trì.
- Đây là Thánh thể Thái Cổ? Không ngờ chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
- Bỏ đi không nói tới thể chất của hắn, tuổi trẻ thế này nếu có thể đi vào Tứ Cực Bí Cảnh, cũng coi như là thiên phú dị bẩm.
- Một thiếu niên thanh tú như vậy, thân thể hắn có thể so với man long ư? Ta thấy thế nào cũng không giống!
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phàm, đối với Thánh thể Thái Cổ tràn ngập tò mò, thấp giọng bàn luận.
Không khí áp lực lên Thần Thành rốt cục có phần dịu đi, không còn áp bức khiến người khó thở nữa. Cuối cũng có người bắt đầu nói chuyện với nhau, truyền ra đủ loại thanh âm, không còn cảnh tĩnh mịch.
- Thần Vương ở đâu. vì sao chưa xuất hiện?
Thần Vương tuyệt thế chưa có hiện thân, không thấy được vô thượng phong thái của lảo, rất nhiều tu sĩ vô cùng kinh ngạc, quan sát đánh giá chung quanh.
- Không cần tìm nữa! Thánh thể đột phá cửa ải khẳng định sẽ không bình yên, Thần Vương áo trắng hơn phân nửa đang ẩn thân, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Có người nói ra phỏng đoán như vậy.
Phía trước Hóa Long Trì chỉ có một mình Diệp Phàm, áo trắng phất phơ, ở dưới ánh trăng có vẻ siêu trần thoát tục như tiên sắp bay lên trời.
Trong Hóa Long Trì, Thần Nguyên, Nguyên dị chủng cùng chiếu sáng xông lên tận trời, quả thực sắp biến Hóa Long Trì thành một Tiên Trì, linh khí nồng đậm gần như sắp hóa thành chất lỏng tan theo dòng nước.
Nếu không phải sớm phong ấn cái hồ này, thần mang nơi này sẽ xuyên thủng qua trời cao, trăng sao đều phải ảm đạm thất sắc.
Bỗng nhiên, ba bóng người đi đến phía trước, vây quanh Hóa Long Trì, Khổng Tước Vương thanh tú, Thanh Giao Vương khôi vĩ và Xích Long đạo nhân tình thần quắc thước phân ra đứng ở ba hướng, đây hiển nhiên là muốn làm hộ pháp cho Diệp Phàm.
Tiếp sau đó, người của Phong tộc xuất hiện, bốn lão nhân phân ra Đông nam Tây Bắc vây quanh Tiên Trì, bảo hộ hắn đột phá cửa ải.
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, khuôn mặt thanh tú thực bình tĩnh, sau đó đảo qua mọi người, hắn biết những người này đến từ khắp nơi thiên hạ, đều đang chú ý nhất cử nhất động của hắn.
Hắn nhìn thấy Diêu Quang Thánh tử thánh quang che thể, thấy Kim Sí Tiểu Bằng Vương không ai bì nổi, thấy được Hạ Cửu U ngạo khí xông lên tận trời...
những người này nhất định là đại địch trời sinh, trước kia chưa vào Tứ Cực Bí Cảnh, hắn đã đoán được tương lai, thấy được hình ảnh chư vương cùng nổi lên, đại chiến liên tục.
Diêu Hi khuynh quốc khuynh thành, Cơ gia Thần Vương thể, Tử Phủ Tiên Thiên Đạo Thai... Các Thánh tử cùng chư Thánh nữ, từng thân ảnh, từng gương mặt, đều đang yên lặng quan sát.
Tiếp sau đó, ánh mắt Diệp Phàm dừng trên người An Diệu Y tao nhã tài hoa. Trên đầu nàng mái tóc đen bay múa, một thân áo trắng như tuyết che phủ tiên cơ ngọc thể, ánh mắt như thu thủy đang lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Phàm đảo qua mọi người, rồi sau đó thu hồi ánh mắt, "Rầm" một tiếng, hắn phẩy tay áo một cái, một đống khối Thần Nguyên rơi xuống.
Xa xa, tất cả mọi người cả kinh kêu lên. Thánh thể tự mình cũng có nhiều Nguyên như vậy, thật khiến cho người của Trung Châu khiếp sợ
chỉ có người ở Thần Thành hiểu rõ, Diệp Phàm có Nguyên Thuật kinh người, thu hoạch rất phong phú, nhất là trận đánh cược kinh thế cùng Nguyên Thuật thế gia vừa qua, thu hoạch một lượng lớn Nguyên.
Tất cả Thần Nguyên đều bị đưa vào trong Hóa Long Trì, Diệp Phàm từng bước bước vào, chuẩn bị bắt đầu đột phá cửa ải!
Tiếng phượng gáy rung trời!
Phía chân trời, chín con thần điểu giống như Phượng Hoàng. giương cánh bay lượn, kéo theo một chiếc thần liễn, thần quang nở rộ, màu sắc tường hòa bắn ra bốn phía, xông lên tận trời, đi vào trên không.
Cùng lúc đó, chín con hoàng kim Thần Thư, bay trên không mà đến, kéo theo một chiếc chiến xa cổ, nghiền áp qua vòm trời, ù ù bay đến, như là thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống.
Các Thánh chủ Đông Hoang lần lượt xuất hiện, cười xe thú kéo, tự mình buông xuống, đến xem Thánh thể phá quan.
"Rống..."
Tiếng long ngâm vang vọng trong thiên địa, lại có đại nhân vật xuất hiện, chín con Thương Long vắt ngang bầu trời, kéo dài như dãy núi, khoảnh khắc liền đến.
Trên bầu trời xuất hiện một lão nhân, hắn mặc long bào, đầu đội long quan, hào quang vạn trượng, vô cùng thần võ, như Thiên Đế giáng sinh, trên mũ rồng trên đầu hắn hiện lên tổ long như thật thể.
- Chẳng lẽ là Hoàng Chủ Đại Hạ đích thân tới?
Rất nhiều người khiếp sợ, không biết đó có phải Hoàng Chủ tuyệt thế của Trung Châu hay không.
Một hướng khác, cũng trước sau truyền đến dao động khủng bố, Trung Châu tứ đại hoàng triều bất hủ trước sau có cường giả tuyệt đỉnh hiện thân, tiến đến xem lễ.
Tiếp sau đó, càng nhiều người xuất hiện, người của chư tử bách giáo Trung Châu tới, xếp hàng đứng trên trời cao, một đám đều vô cùng cường đại, khiến người ta thừa nhận không nổi phải run rẩy khiếp sợ.
"Ầm!"
Đúng lúc này, phong ấn của Hóa Long Trì được giải khai, thần mang phóng lên, xuyên thủng trời cao, trong thiên địa sáng chói mãnh liệt, làm cho người ta không thể mở hai mắt.
Bên trong Hóa Long Trì, như là linh địa tuyệt thế từ thưở khai thiên lập địa, thần huy vạn đạo, ngàn màu sắc tường hòa, năm màu lộ ra, bảy màu lượn lờ, vô cùng thần thánh.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn trong Tiên trì, cả người tinh khí sôi trào, huyết khí xông lên tận trời, hóa thành trụ long hình khí, xỏ xuyên qua bầu trời đêm, như thanh lợi kiếm tuyệt thể đánh xuyên qua thiên địa.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, đây là Thánh thể Thái Cổ sao? Còn đang là Đạo Cung Bí Cảnh mà thôi, thân thể khí huyết đã tràn đầy như thế, quả thực giống như một con Chân Long đang thức tỉnh
Các Thánh tử, chư Thánh nữ đều biến sắc, người như vậy nếu phá quan thành công, chính là đại địch vô cùng đáng sợ.
Khắp thế gian đều là địch, Diệp Phàm cảm nhận được sát ý vô cùng vô tận, tất cả đều mãnh liệt chiếu tới phía hắn.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông