Già Thiên
Chương 379: Đại yêu Bàng Bác
- Ngao....
Gần như đồng thời, Hắc Hoàng kêu lên thảm thiết, giống như bị người ta chặt mất cái đuôi trọc, vô cùng thê lương, khiến chó hoang trong phạm vi mười dặm cũng bị dọa cho phải bỏ chạy.
Mấy người đi tới ngoài phòng, nhìn đại hắc cẩu đang sùi bọt mép, cả người sợ hãi tới thất kinh.
Tiểu tử ngươi có phải đã sớm nhìn ra thứ gì?!
Đại hắc cẩu thất thố kêu lên.
- Ta thấy cái gì?!
Diệp Phàm cười nói.
- ngươi lừa gạt ta!
Đại hắc cẩu tái mặt, như điên chạy ra.
Mấy người đều tới gần. Nhị Lăng Tử phá đi lớp đã vụn, lập tức một viên đầu lập tức lăn ra.
Tất cả mọi người lui lại, chỉ có Hắc Hoàng là nằm sát mặt đất nôn khan, mật đắng mật vàng ra hết. Vừa rồi hắn cắn thạch khí, thiếu chút nữa nuốt mất viên này.
- Trời ạ, trong thạch khí sao lại có thứ này?
Vương Xu sợ hãi kêu lên.
Trương ngũ gia và Nhị Lăng Tử rút lui, thiếu chút nữa ngồi xổm xuống.
- Đây là sinh vật thái cổ sao?!
Đồ Phi vô cùng kinh ngạc.
Đây là một cái đầu khô quắt, chỉ có một tầng da già cỗi ngoài xương, trên đầu có một ít tóc khô vàng như cỏ dại rối mù, rất thưa thớt, hàn ý âm lãnh đúng là do nó phát ra. Nguồn:
Trong tảng đá vỡ vụn còn có một vài mảnh Thần Nguyên rơi xuống mặt đất, phát sáng lập lòe, khiến nó càng thêm dữ tợn.
- Tiểu tử ngươi không phải cố ý sao?!
Đại hắc cẩu hung hăng nhìn Diệp Phàm, lộ ra ánh mắt chán ghét.
- Ta còn chưa mở ra mà, là chính ngươi cướp đoạt đó.
- Đáng kiếp, ai gọi ngươi tham lam như vậy, thấy bảo bối gì cũng đòi cướp, hoàn toàn là tự tìm khổ!
Đồ Phi đả kích.
- Gâu gâu gâu...
Hắc cẩu thất thế, sủa ra một tràng khiến gà chó trong Thạch Trại cũng loạn cả lên.
- Được rồi, đừng sủa nữa, coi chừng gọi cả chó mẹ tới bây giờ!
- Đáng kiếp, ai bảo ngươi tham lam!
không ai thông cảm cho nó, đều nhoẻn miệng cười, ngay cả Trương ngũ gia cũng lắc đầu.
Đại hắc cẩu buồn bực vô cùng, tự biết đuối lý, không biết phải làm sao, lẩm bẩm:
- *&A%$, bổn hoàng anh minh thần võ thế này, sao lại không hay ho chứ?!
- Đúng là một con chó già xảo quyệt, nhân phẩm cực tệ, khiến người ta không có lời nào để nói.
Mấy người lắc đầu, cố nén cười.
Qua kiểm tra cẩn thận có thể phát hiện nó hẳn bị phong trong một khối Thần Nguyên. đáng tiếc bị tồn tại đáng sợ ăn mất, chỉ còn lại cái đầu khô quắt, cũng không có giá trị gì. Cuối cùng, nó bị Nhị Lăng Tử tìm một chỗ chôn đi.
Bọn người Diệp Phàm liền trở lại phòng.
Vẻ mặt đại hắc cẩu buồn vực, vừa đi vào vừa cọ cọ chân, cúi đầu.
Nhìn thấy bộ dạng này của nó, mấy người không kìm được đều phá lên cười.
- Cười gì hả?!
Đại hắc cẩu hung hăng trợn mắt, cái đuôi cũng dựng đứng lên, sau đó ngồi chổm hổm xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm vào kiện thạch khí thứ sáu.
Rắc!
Diệp Phàm mở kiện thạch khí thứ sáu ra, một mùi hương nhàn nhạt lập tức tràn ra, cũng có chút chất lỏng chảy xuống.
- Lần này là hẳn là thứ tốt!
Ánh mắt đại hắc cẩu lại sáng lên, tuy nhiên không dám cướp loạn.
- Lấy ngọc khí đi!
Diệp Phàm nói.
Đồ Phi lập tức đưa cho hắn một bình ngọc, tinh oánh trong suốt. Sau khi trải qua tế luyện là ngọc khí tuyệt hảo để bảo tồn những kỳ trân.
Diệp Phàm cẩn thận mở ra thạch khí, trung tâm chỉ có một đoàn chất lỏng, tản ra thanh hương nhàn nhạt, không biết là thứ gì.
- Đây không phải là loại thần quả nào tan chảy ra chứ?!
Đồ Phi đoán.
Diệp Phàm thu lấy chất lỏng này vào trong ngọc khí, cẩn thận quan sát cũng không nhìn ra đây là thứ gì, nói:
- Xem hình dạng trong thạch khí này thì đích xác rất giống một loại trái quả, hiện tại biến thành chất lỏng, không biết còn sót lại mấy phần dược tính nữa?!
- Nói không chừng là thần dịch gì đó!
Ánh mắt đại hắc cẩu lóe sáng hào quang, vừa nhìn đã biết không có hảo ý gì.
- ngươi đừng có định làm loạn, hay ta cho ngươi nếm thử một chút, thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
Đại hắc cẩu rất động tâm nhưng nghĩ tới lần trước cướp đoạt Nhân Nguyên Quả bị độc cho chết đi sống lại cho nên không chịu ăn thứ này, kiên quyết lắc đầu nói:
- Miễn đi, vẫn là để ta giúp ngươi cất nó đi vậy.
- ngươi đừng hòng!
Diệp Phàm không cho nó cơ hội cướp đoạt, hào quang chợt nhoáng lên, trực tiếp thu vào trong cơ thể.
Loại chất lỏng này hiện tuy không biết là thứ gì nhưng có thể đến Thần Thành hỏi, những lão già bảo thủ kia khẳng định có người biết được, không chừng còn là kỳ trân kinh thế nữa!
Còn lại hai kiện thạch khí cuối cùng, Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ ra một tảng đá.
- Có gì không?
- Đây là cái gì?! Sao lại giống như một cái mật đắng?
- Không phải là khí quan trên người cổ sinh vật chứ?!
Mấy người trong phòng tất cả đều rất kinh ngạc. Trong thạch tâm là một cái mật lớn, cũng không bị phong trong Thần Nguyên nhưng tràn ngập lực lượng sinh mệnh.
- Khí quan cổ sinh vật, không bị phong trong Nguyên thì hẳn phải hư thối chứ?!
Đồ Phi khó hiểu nói.
- Đây là thạch đảm! Là mọc ra từ trong tảng đá!
Diệp Phàm rất kích động.
- Có tác dụng gì?! Thử cho con chó tham lam này thử cái, dù sao nó rất khó bị độc chết!
Đồ Phi nói.
- *&&A%$, ngươi sao không đi mà nếm!
Đại hắc cẩu nhe răng nói, nhớ tới những gì trải qua lần trước, khóe miệng cũng phải co giật.
- Loại thạch đảm này đối với ta có trọng dụng, có thể trợ giúp ta tu thành Nguyên Thiên Thần Giác, đạt tới cảnh giới viên mãn.
Diệp Phàm cẩn thận thu thạch đảm màu tím này vào tay, vô cùng kích động.
Trong Nguyên Thiên Thư có ghi lại rất rõ ràng, thần thạch kết đảm có thể làm sáng hai mắt, Thần Giác đại thành, thiên nhãn tự sinh.
Tiên Linh Nhãn, Âm Minh Nhãn... đều là các loại Thiên Nhãn, chính là bẩm sinh mà có. Sau này, ngoại trừ cơ duyên đặc biệt, bằng không không thể sinh ra Thiên Nhãn được.
Nguyên Thiền Thần Giác nếu đạt tới viên mãn có thể biến thành Thiên Nhãn. Các đời Nguyên Thiên Sư đều sinh ra Thiên Nhãn mạnh nhất, có thể khám phá những thứ mắt thường không nhìn thấy được, phát hiện căn Nguyên.
- Đáng tiếc nó là màu tím chứ không phải là màu vàng, còn chưa trưởng thành. Nó cũng chỉ bằng Nhân Nguyên Quả mà chưa thể sánh được cổ thần dược!
Diệp Phàm có chút tiếc nuối.
Hắn suy nghĩ chút rồi nói:
- May mắn là nó chưa bị thương tổn, trước có thể phong ấn, sau đó dùng Thần Nguyên cung cấp tinh khí để nó thành thục.
Thạch đảm đối với Nguyên Thiên Sự là kho báu vô giá, thứ gì cũng không thể đổi được, có thể giúp Nguyên Thiền Thần Giác đạt tới viên mãn.
Chân chính Nguyên Thiên Sư dù không cần dùng Nguyên Thuật, chỉ liếc mắt cũng nhận ra cổ quáng, tung hoành thiên hạ. những thứ bí ẩn trong Nguyên cũng có thể nhìn ra được.
Còn lại một thạch khí cuối cùng, Diệp Phàm huy đao nhưng không có thứ gì bên trong, dù có ánh sáng nhưng kỳ trân đã sớm biến mất.
Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị nhưng mấy người vẫn có chút mất mát, Nguyên Thiên Sư lưu lại Thần Tàng có thể nói là kinh thế, đều là thần vật nghịch thiên.
Đáng tiếc lại bị tồn tại khủng bố trước cướp mất, không lưu lại gì nhiều.
Nếu nghĩ kỹ thì bất kể là Nhân Nguyên Quả lần trước cắt ra hay là thạch đảm màu tím này cũng chưa trưởng thành, chắc vạn năm trước còn chưa hình thành cho nên mới bảo tồn tới nay.
- Đáng tiếc a... một đống Thần Tàng như vậy lại bị hủy rồi!
Đồ Phi tràn ngập tiếc nuối.
Lần này đoạt được, ngoại trừ thạch đảm ra thì chỉ còn chất lỏng không biết, hiện tại không thể đánh giá giá trị được. Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng rất chờ mong, biết đâu là kỳ trân kinh thế cũng không chừng.
Chạng vạng, khi tuyết ngừng rơi, một thân ảnh khôi vĩ xuất hiện ở Thạch Trại, Bàng Bác đi tới nơi này.
người hắn như tên, có khí thế bàng bạc, mày rậm mắt to, khung xương thô to, vô cùng hùng tráng, cánh tay còn to như chân người khác.
Hiện giờ, hắn tu luyện Cổ kinh Yêu đế, cả người có thêm một cỗ khí chất đặc biệt, cường đại mà phong duệ, hai mắt sáng người hữu thần, như là một thần chi trong Yêu tộc.
Hắn tóc đen tung bay, oai hùng đình bạt. ánh mắt sắc bén rất thần võ, khí thế cực kỳ cường đại.
Thần thức Diệp Phàm vô cùng mẫn duệ, lập tức cảm giác được khí tức hắn. bước ra một bước đã xuất hiện ngoài mấy trăm trượng, ở trước Thạch Trại nghênh đón hắn.
- Bàng Bác!
- Diệp tử!
Hai người lại gặp nhau, đều cất tiếng cười lớn. ở thế giới này có thể có được bạn thân ở cố hương làm bạn. có lẽ là ân huệ lớn nhất trời cao ban cho hai người.
Bọn họ không có gì phải khách khí, gặp nhau liền đối nhau mấy chưởng, Diệp Phàm hỏi:
- ngươi sao lại tìm được nơi này?
- Hai ngày trước, khi ta đuổi giết tên Thánh tử dự khuyết của Diêu Quang thì gặp được con chó ngươi nuôi kia, nó nói cho ta biết chỗ này!
Bàng Bác cười nói.
Mặc dù có khí chất như Yêu thần nhưng hắn vẫn là Bàng Bác như trước, tâm tính không có gì thay đổi, chỉ là trở nên cực kỳ thần võ mà thôi, thân thể cổ đồng phát ra bảo huy áp nhân.
- Gâu! Ai là hắn nuôi?!
Đại hắc cẩu vô cùng tức giận, dựng thẳng cái đuôi trọc lên, từ trong phòng chạy ra.
Diệp Phàm nói:
- Con chó chết này chỉ nói với ta là thấy ngươi mà không nói là ngươi muốn tới. Khẳng định nó đang có âm mưu với Cổ kinh Yêu đế của ngươi đó!
- VỊ huynh đệ này, ngươi rất dũng mãnh, đơn độc đuổi giết Thánh tử các Thánh địa, thật sự khiến ta khâm phục!
Đồ Phi cười lớn, từ trong phòng đi ra nói:
- Khó được nhìn thấy một nhân vật như ngươi. hôm nay chúng ta phải uống thật thống khoái đi!
Diệp Phàm và Bàng Bác tuy rằng rất lâu không gặp nhau nhưng căn bản không có cảm giác xa xa lạ nào. Ở thế giới này, hai người tuyệt đối là thân cận nhau nhất.
- Ha ha ha...
Bàng Bác cũng cười lớn, nhìn ra quan hệ giữa Đồ Phi và Diệp Phàm không tầm thường, tất nhiên vô cùng nể mặt nói:
- Được, đêm nay không say không dừng!
- Thống khoái! Ta tìm người chuẩn bị ít thịt chó!
Đồ Phi cười lớn, cảm giác Bàng Bác rất hợp tính hắn.
Gâu!
- Con chó chết đừng cắn ta! Ta sẽ chuẩn bị thịt lừa thịt dê cho ngươi. không được sao?!
Mấy người lập tức cười vang lên.
không lâu sau. rượu và thức ăn nóng đã được bưng lên, còn có một chiếc chân dê nướng vàng ươm. Mấy người uống rượu bằng bát. ăn những miếng thịt lớn, không khí rất vui vẻ.
- bằng huynh, ngươi đuổi theo tên Thánh tử dự khuyết của Diêu Quang. rốt cục có giết được hắn không?
Đồ Phi hỏi.
- Hắn bị ta đánh trọng thương, không chết cũng phải lột xa. Tuy nhiên, bản lĩnh chạy trốn của hắn cũng quá mạnh!
Bàng Bác có chút tiếc nuối.
Đồ Phi líu lưỡi. người này thật đúng là kinh khủng, đuổi giết Thánh tử mà như chuyện bình thường. người khác tuyệt đối không dám xuất thủ như vậy!
- Hắn trốn vào băng Tuyết Cung, không chịu đi ra, được đại giáo đó che chở, bằng không đã phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Bàng Bác giải thích.
- Bàng huynh, ngay cả thánh tử mà ngươi cũng dám đuổi giết! Mấy người chúng ta liên thủ lại, giết vài tên Thánh tử, bắt vài Thánh nữ chơi!
Đồ Phi đề nghị.
- Được, chúng ta để Diệp tử xả giận một chút!
Bàng Bác buông bát rượu lớn nói:
- Ta vừa bắt được hành tung của một Thánh tử và hai Thánh nữ. vừa lúc có thể săn giết bọn họ.
- Ha ha ha... Thống khoái!
Đồ Phi sợ thiên hạ không loạn nói:
- Giết Thánh tử, săn Thánh nữ!
Đại hắc cẩu cũng uống say tới mắt lờ đờ, lập tức gào theo:
- Thu nhân sủng...
-o0o-
Gần như đồng thời, Hắc Hoàng kêu lên thảm thiết, giống như bị người ta chặt mất cái đuôi trọc, vô cùng thê lương, khiến chó hoang trong phạm vi mười dặm cũng bị dọa cho phải bỏ chạy.
Mấy người đi tới ngoài phòng, nhìn đại hắc cẩu đang sùi bọt mép, cả người sợ hãi tới thất kinh.
Tiểu tử ngươi có phải đã sớm nhìn ra thứ gì?!
Đại hắc cẩu thất thố kêu lên.
- Ta thấy cái gì?!
Diệp Phàm cười nói.
- ngươi lừa gạt ta!
Đại hắc cẩu tái mặt, như điên chạy ra.
Mấy người đều tới gần. Nhị Lăng Tử phá đi lớp đã vụn, lập tức một viên đầu lập tức lăn ra.
Tất cả mọi người lui lại, chỉ có Hắc Hoàng là nằm sát mặt đất nôn khan, mật đắng mật vàng ra hết. Vừa rồi hắn cắn thạch khí, thiếu chút nữa nuốt mất viên này.
- Trời ạ, trong thạch khí sao lại có thứ này?
Vương Xu sợ hãi kêu lên.
Trương ngũ gia và Nhị Lăng Tử rút lui, thiếu chút nữa ngồi xổm xuống.
- Đây là sinh vật thái cổ sao?!
Đồ Phi vô cùng kinh ngạc.
Đây là một cái đầu khô quắt, chỉ có một tầng da già cỗi ngoài xương, trên đầu có một ít tóc khô vàng như cỏ dại rối mù, rất thưa thớt, hàn ý âm lãnh đúng là do nó phát ra. Nguồn:
Trong tảng đá vỡ vụn còn có một vài mảnh Thần Nguyên rơi xuống mặt đất, phát sáng lập lòe, khiến nó càng thêm dữ tợn.
- Tiểu tử ngươi không phải cố ý sao?!
Đại hắc cẩu hung hăng nhìn Diệp Phàm, lộ ra ánh mắt chán ghét.
- Ta còn chưa mở ra mà, là chính ngươi cướp đoạt đó.
- Đáng kiếp, ai gọi ngươi tham lam như vậy, thấy bảo bối gì cũng đòi cướp, hoàn toàn là tự tìm khổ!
Đồ Phi đả kích.
- Gâu gâu gâu...
Hắc cẩu thất thế, sủa ra một tràng khiến gà chó trong Thạch Trại cũng loạn cả lên.
- Được rồi, đừng sủa nữa, coi chừng gọi cả chó mẹ tới bây giờ!
- Đáng kiếp, ai bảo ngươi tham lam!
không ai thông cảm cho nó, đều nhoẻn miệng cười, ngay cả Trương ngũ gia cũng lắc đầu.
Đại hắc cẩu buồn bực vô cùng, tự biết đuối lý, không biết phải làm sao, lẩm bẩm:
- *&A%$, bổn hoàng anh minh thần võ thế này, sao lại không hay ho chứ?!
- Đúng là một con chó già xảo quyệt, nhân phẩm cực tệ, khiến người ta không có lời nào để nói.
Mấy người lắc đầu, cố nén cười.
Qua kiểm tra cẩn thận có thể phát hiện nó hẳn bị phong trong một khối Thần Nguyên. đáng tiếc bị tồn tại đáng sợ ăn mất, chỉ còn lại cái đầu khô quắt, cũng không có giá trị gì. Cuối cùng, nó bị Nhị Lăng Tử tìm một chỗ chôn đi.
Bọn người Diệp Phàm liền trở lại phòng.
Vẻ mặt đại hắc cẩu buồn vực, vừa đi vào vừa cọ cọ chân, cúi đầu.
Nhìn thấy bộ dạng này của nó, mấy người không kìm được đều phá lên cười.
- Cười gì hả?!
Đại hắc cẩu hung hăng trợn mắt, cái đuôi cũng dựng đứng lên, sau đó ngồi chổm hổm xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm vào kiện thạch khí thứ sáu.
Rắc!
Diệp Phàm mở kiện thạch khí thứ sáu ra, một mùi hương nhàn nhạt lập tức tràn ra, cũng có chút chất lỏng chảy xuống.
- Lần này là hẳn là thứ tốt!
Ánh mắt đại hắc cẩu lại sáng lên, tuy nhiên không dám cướp loạn.
- Lấy ngọc khí đi!
Diệp Phàm nói.
Đồ Phi lập tức đưa cho hắn một bình ngọc, tinh oánh trong suốt. Sau khi trải qua tế luyện là ngọc khí tuyệt hảo để bảo tồn những kỳ trân.
Diệp Phàm cẩn thận mở ra thạch khí, trung tâm chỉ có một đoàn chất lỏng, tản ra thanh hương nhàn nhạt, không biết là thứ gì.
- Đây không phải là loại thần quả nào tan chảy ra chứ?!
Đồ Phi đoán.
Diệp Phàm thu lấy chất lỏng này vào trong ngọc khí, cẩn thận quan sát cũng không nhìn ra đây là thứ gì, nói:
- Xem hình dạng trong thạch khí này thì đích xác rất giống một loại trái quả, hiện tại biến thành chất lỏng, không biết còn sót lại mấy phần dược tính nữa?!
- Nói không chừng là thần dịch gì đó!
Ánh mắt đại hắc cẩu lóe sáng hào quang, vừa nhìn đã biết không có hảo ý gì.
- ngươi đừng có định làm loạn, hay ta cho ngươi nếm thử một chút, thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
Đại hắc cẩu rất động tâm nhưng nghĩ tới lần trước cướp đoạt Nhân Nguyên Quả bị độc cho chết đi sống lại cho nên không chịu ăn thứ này, kiên quyết lắc đầu nói:
- Miễn đi, vẫn là để ta giúp ngươi cất nó đi vậy.
- ngươi đừng hòng!
Diệp Phàm không cho nó cơ hội cướp đoạt, hào quang chợt nhoáng lên, trực tiếp thu vào trong cơ thể.
Loại chất lỏng này hiện tuy không biết là thứ gì nhưng có thể đến Thần Thành hỏi, những lão già bảo thủ kia khẳng định có người biết được, không chừng còn là kỳ trân kinh thế nữa!
Còn lại hai kiện thạch khí cuối cùng, Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ ra một tảng đá.
- Có gì không?
- Đây là cái gì?! Sao lại giống như một cái mật đắng?
- Không phải là khí quan trên người cổ sinh vật chứ?!
Mấy người trong phòng tất cả đều rất kinh ngạc. Trong thạch tâm là một cái mật lớn, cũng không bị phong trong Thần Nguyên nhưng tràn ngập lực lượng sinh mệnh.
- Khí quan cổ sinh vật, không bị phong trong Nguyên thì hẳn phải hư thối chứ?!
Đồ Phi khó hiểu nói.
- Đây là thạch đảm! Là mọc ra từ trong tảng đá!
Diệp Phàm rất kích động.
- Có tác dụng gì?! Thử cho con chó tham lam này thử cái, dù sao nó rất khó bị độc chết!
Đồ Phi nói.
- *&&A%$, ngươi sao không đi mà nếm!
Đại hắc cẩu nhe răng nói, nhớ tới những gì trải qua lần trước, khóe miệng cũng phải co giật.
- Loại thạch đảm này đối với ta có trọng dụng, có thể trợ giúp ta tu thành Nguyên Thiên Thần Giác, đạt tới cảnh giới viên mãn.
Diệp Phàm cẩn thận thu thạch đảm màu tím này vào tay, vô cùng kích động.
Trong Nguyên Thiên Thư có ghi lại rất rõ ràng, thần thạch kết đảm có thể làm sáng hai mắt, Thần Giác đại thành, thiên nhãn tự sinh.
Tiên Linh Nhãn, Âm Minh Nhãn... đều là các loại Thiên Nhãn, chính là bẩm sinh mà có. Sau này, ngoại trừ cơ duyên đặc biệt, bằng không không thể sinh ra Thiên Nhãn được.
Nguyên Thiền Thần Giác nếu đạt tới viên mãn có thể biến thành Thiên Nhãn. Các đời Nguyên Thiên Sư đều sinh ra Thiên Nhãn mạnh nhất, có thể khám phá những thứ mắt thường không nhìn thấy được, phát hiện căn Nguyên.
- Đáng tiếc nó là màu tím chứ không phải là màu vàng, còn chưa trưởng thành. Nó cũng chỉ bằng Nhân Nguyên Quả mà chưa thể sánh được cổ thần dược!
Diệp Phàm có chút tiếc nuối.
Hắn suy nghĩ chút rồi nói:
- May mắn là nó chưa bị thương tổn, trước có thể phong ấn, sau đó dùng Thần Nguyên cung cấp tinh khí để nó thành thục.
Thạch đảm đối với Nguyên Thiên Sự là kho báu vô giá, thứ gì cũng không thể đổi được, có thể giúp Nguyên Thiền Thần Giác đạt tới viên mãn.
Chân chính Nguyên Thiên Sư dù không cần dùng Nguyên Thuật, chỉ liếc mắt cũng nhận ra cổ quáng, tung hoành thiên hạ. những thứ bí ẩn trong Nguyên cũng có thể nhìn ra được.
Còn lại một thạch khí cuối cùng, Diệp Phàm huy đao nhưng không có thứ gì bên trong, dù có ánh sáng nhưng kỳ trân đã sớm biến mất.
Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị nhưng mấy người vẫn có chút mất mát, Nguyên Thiên Sư lưu lại Thần Tàng có thể nói là kinh thế, đều là thần vật nghịch thiên.
Đáng tiếc lại bị tồn tại khủng bố trước cướp mất, không lưu lại gì nhiều.
Nếu nghĩ kỹ thì bất kể là Nhân Nguyên Quả lần trước cắt ra hay là thạch đảm màu tím này cũng chưa trưởng thành, chắc vạn năm trước còn chưa hình thành cho nên mới bảo tồn tới nay.
- Đáng tiếc a... một đống Thần Tàng như vậy lại bị hủy rồi!
Đồ Phi tràn ngập tiếc nuối.
Lần này đoạt được, ngoại trừ thạch đảm ra thì chỉ còn chất lỏng không biết, hiện tại không thể đánh giá giá trị được. Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng rất chờ mong, biết đâu là kỳ trân kinh thế cũng không chừng.
Chạng vạng, khi tuyết ngừng rơi, một thân ảnh khôi vĩ xuất hiện ở Thạch Trại, Bàng Bác đi tới nơi này.
người hắn như tên, có khí thế bàng bạc, mày rậm mắt to, khung xương thô to, vô cùng hùng tráng, cánh tay còn to như chân người khác.
Hiện giờ, hắn tu luyện Cổ kinh Yêu đế, cả người có thêm một cỗ khí chất đặc biệt, cường đại mà phong duệ, hai mắt sáng người hữu thần, như là một thần chi trong Yêu tộc.
Hắn tóc đen tung bay, oai hùng đình bạt. ánh mắt sắc bén rất thần võ, khí thế cực kỳ cường đại.
Thần thức Diệp Phàm vô cùng mẫn duệ, lập tức cảm giác được khí tức hắn. bước ra một bước đã xuất hiện ngoài mấy trăm trượng, ở trước Thạch Trại nghênh đón hắn.
- Bàng Bác!
- Diệp tử!
Hai người lại gặp nhau, đều cất tiếng cười lớn. ở thế giới này có thể có được bạn thân ở cố hương làm bạn. có lẽ là ân huệ lớn nhất trời cao ban cho hai người.
Bọn họ không có gì phải khách khí, gặp nhau liền đối nhau mấy chưởng, Diệp Phàm hỏi:
- ngươi sao lại tìm được nơi này?
- Hai ngày trước, khi ta đuổi giết tên Thánh tử dự khuyết của Diêu Quang thì gặp được con chó ngươi nuôi kia, nó nói cho ta biết chỗ này!
Bàng Bác cười nói.
Mặc dù có khí chất như Yêu thần nhưng hắn vẫn là Bàng Bác như trước, tâm tính không có gì thay đổi, chỉ là trở nên cực kỳ thần võ mà thôi, thân thể cổ đồng phát ra bảo huy áp nhân.
- Gâu! Ai là hắn nuôi?!
Đại hắc cẩu vô cùng tức giận, dựng thẳng cái đuôi trọc lên, từ trong phòng chạy ra.
Diệp Phàm nói:
- Con chó chết này chỉ nói với ta là thấy ngươi mà không nói là ngươi muốn tới. Khẳng định nó đang có âm mưu với Cổ kinh Yêu đế của ngươi đó!
- VỊ huynh đệ này, ngươi rất dũng mãnh, đơn độc đuổi giết Thánh tử các Thánh địa, thật sự khiến ta khâm phục!
Đồ Phi cười lớn, từ trong phòng đi ra nói:
- Khó được nhìn thấy một nhân vật như ngươi. hôm nay chúng ta phải uống thật thống khoái đi!
Diệp Phàm và Bàng Bác tuy rằng rất lâu không gặp nhau nhưng căn bản không có cảm giác xa xa lạ nào. Ở thế giới này, hai người tuyệt đối là thân cận nhau nhất.
- Ha ha ha...
Bàng Bác cũng cười lớn, nhìn ra quan hệ giữa Đồ Phi và Diệp Phàm không tầm thường, tất nhiên vô cùng nể mặt nói:
- Được, đêm nay không say không dừng!
- Thống khoái! Ta tìm người chuẩn bị ít thịt chó!
Đồ Phi cười lớn, cảm giác Bàng Bác rất hợp tính hắn.
Gâu!
- Con chó chết đừng cắn ta! Ta sẽ chuẩn bị thịt lừa thịt dê cho ngươi. không được sao?!
Mấy người lập tức cười vang lên.
không lâu sau. rượu và thức ăn nóng đã được bưng lên, còn có một chiếc chân dê nướng vàng ươm. Mấy người uống rượu bằng bát. ăn những miếng thịt lớn, không khí rất vui vẻ.
- bằng huynh, ngươi đuổi theo tên Thánh tử dự khuyết của Diêu Quang. rốt cục có giết được hắn không?
Đồ Phi hỏi.
- Hắn bị ta đánh trọng thương, không chết cũng phải lột xa. Tuy nhiên, bản lĩnh chạy trốn của hắn cũng quá mạnh!
Bàng Bác có chút tiếc nuối.
Đồ Phi líu lưỡi. người này thật đúng là kinh khủng, đuổi giết Thánh tử mà như chuyện bình thường. người khác tuyệt đối không dám xuất thủ như vậy!
- Hắn trốn vào băng Tuyết Cung, không chịu đi ra, được đại giáo đó che chở, bằng không đã phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Bàng Bác giải thích.
- Bàng huynh, ngay cả thánh tử mà ngươi cũng dám đuổi giết! Mấy người chúng ta liên thủ lại, giết vài tên Thánh tử, bắt vài Thánh nữ chơi!
Đồ Phi đề nghị.
- Được, chúng ta để Diệp tử xả giận một chút!
Bàng Bác buông bát rượu lớn nói:
- Ta vừa bắt được hành tung của một Thánh tử và hai Thánh nữ. vừa lúc có thể săn giết bọn họ.
- Ha ha ha... Thống khoái!
Đồ Phi sợ thiên hạ không loạn nói:
- Giết Thánh tử, săn Thánh nữ!
Đại hắc cẩu cũng uống say tới mắt lờ đờ, lập tức gào theo:
- Thu nhân sủng...
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông