Già Thiên
Chương 378: Thần Tàng của Nguyên Thiên Sư (hạ)
Tất cả số hồng mao đều dập nát, hóa thành tro bụi rơi xuống. Toàn thân Diệp Phàm không nhiễm chút bụi nhỏ nào:
- Ta đúng là không tin tà ma, tương lai thật muốn nhìn xem sao!
Hắn vừa rồi cảm giác được một cỗ lực lượng khó hiểu muốn xâm nhập vào trong thân thể hắn nhưng lại bị Thánh thể bài xích, luyện hóa sạch sẽ.
- Các ngươi lui xa một chút, những khối đá này hẳn còn sót lại một ít cổ quái, tuy nhiên chúng không làm gì được ta đâu!
Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm liên tục mở ra mấy khối thạch ma, bên trong đều trống rỗng, không có thứ gì cả.
- Nguyên Thiên Sư lưu lại tuyệt đối là Thần Tàng, bên trong những tảng đá này cũng không bị hút đi tinh hoa, sao lại trống không?!
Đồ Phi khó hiểu.
Trương ngũ gia nói:
- Tất cả thạch khí trong Thạch Trại đều ở nơi này, cũng không phải tất cả đều ở nhà ta, để ta chọn một chút đi.
Trương ngũ gia dựa theo trí nhớ, chọn ra mười mấy kiện thạch khí, đều là chày đá, thớt đá, cối đá... những vật dụng hằng ngày.
Diệp Phàm mở ra những khối đá này, quả nhiên đều là trống không, không có thứ gì cả. Đây là thạch khí của cả những nhà khác trong Thạch Trại.
- răng rắc.
Hắn liên tiếp phá đi bốn kiện thạch khí, đều là của nhà Trương ngũ gia, trong lòng rất rung động nhưng đều nhíu mày, bên trong tuyệt đối đều là kỳ trân nhưng tinh hoa đều đã biến mất.
Trong đó, trong một khối đá có ánh sáng lóe lên, khoảng trống lớn chừng một cái chậu lớn nhưng lại chỉ có mấy mẩu Thần Nguyên vụn vặt.
- Trời ạ! Một khối Thần Nguyên lớn bằng cái chậu, đây đúng là báu vật kinh thiên a! Chiết tiệt! Bị thứ gì lấy đi rồi?!
Đồ Phi cả kinh kêu lên.
Đại hắc cẩu cũng trừng mắt, gào lên một tiếng nói:
- Còn có thiên lý không hả trời?! Bổn hoàng muốn cắn người!
- vẫn như cũ, những thứ này đều lưu lại hồng mao!
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng.
Trong một khối thạch khí, tuy không có ánh sáng nhưng lại có một loại dị quả đã bị thạch hóa.
Nhìn thấy một màn này, ngay cả Diệp Phàm cũng không thể bình tĩnh lại. Đây rất có thể là một gốc cổ Thần dược, Nguyên Thiên Sư lưu lại Thần Tàng, căn bản không có phàm vật.
- Chết tiệt! Thần dược a! Đây là Thần dược thái cổ a!
Đại hắc cẩu như phát cuồng, đôi mắt thiếu chút nữa là trồi ra nói:
- Có vị Đại đế lấy loại thần dược này luyện ra tiên đan, cứu sống một người bạn thân đã chết!
Đại hắc cẩu như điên lên, nhảy lên nằm xuống, không ngừng chạy quanh đám thạch khí này, tru lên liên hồi.
- *&A%$, thần dược a...
Nó như điên lên mất.
Sau khi thấy rõ tình huống bên trong khối thạch khí thứ ba thì cũng âm thầm mắng chửi, cũng cảm giác như điên lên mất.
- Đây tuyệt đối là Địa Mệnh Quả đã thạch hóa...
Bên trong khối thạch khí này là một khối thạch châu lớn bằng cái bát, có chút giống Nhân Nguyên Quả. cũng có chút giống Long Châu, tuyệt đối giống với Long Châu Địa Mệnh Quả.
- Cái gì?! Địa Mệnh Quả? Loại quả này tuyệt đối không thua kém gì thần dược thái cổ cả...
Đại hắc cẩu nghe nói vậy liền mắng chửi om sòm.
Thần tình Đồ Phi cũng tràn ngập khiếp sợ và tiếc nuối, lẩm bẩm nói:
- Nguyên Thiên Sư quả thật nghịch thiên, tùy tiện để lại vài khối thạch khí đều là có thứ này thứ nọ, đúng là Thần Tàng. Nhưng con bà nó, bị thứ gì nhanh chân cướp mất?!
Trương ngũ gia, Vương Xu và Nhị Lăng Tử tuy rằng không biết được những loại kỳ trân này nhưng lại có thể cảm giác được tâm tình mấy người Diệp Phàm, biết được đây nhất định là thần vật tuyệt thế.
Thần dược thái cổ, Địa Mệnh Quả đều là những thứ Diệp Phàm vô cùng khao khát, vì có thể cứu tính mạng Tiểu Đỉnh Đỉnh nhưng lại bị hút hết tinh khí, khiến hắn cảm thấy rất mất mát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nguyên Thiên Sư lưu lại Thần Tảng quả nhiên thành công dã tràng, khiến hắn tràn ngập tiếc nuối.
Trong khối thạch liêu thứ tư là một gốc cây hóa thạch nho nhỏ, mọi người như chết lặng, không cần nghĩ cũng biết đây tuyệt đối là thần vật nghịch thiên!
- Tim bổn hoàng như đang rỉ máu...
Với một kẻ tham lam như đại hắc cẩu mà nói thì đây quả là vẻ mặt chân thật của hắn.
- Còn có thiên lý không hả trời?! Thần Tàng Nguyên Thiên Sư a... Rốt cục bị thứ gì cướp mất rồi?!
Đồ Phi cũng tràn ngập tiếc nuối.
Mấy thứ này nếu hiện thế tuyệt đối kinh chấn thiên hạ. không chỉ có chư Thánh chủ Thánh địa và mấy đại Hoàng chủ của Trung Châu cũng phải khom lưng muốn cầu.
Lịch đại lão Thánh chủ và lão Hoàng chủ, dù đứng trên giang sơn ức vạn dặm nhưng lúc về già chỉ mong có được một gốc cổ thần dược để kéo dài sinh mệnh, chỉ có thể tự mình đi tới những nơi hoang vắng mà thôi.
Trên thực tế, cũng chưa từng nghe nói có ai thành công tìm được!
Nhưng, Thần Tàng của Nguyên Thiên Sư lưu lại đều là những thần vật nghịch thiên, ngẫm lại cũng khiến cho người ta kinh sợ.
Liên tục mở ra mấy khối thạch khí, đều là những tuyệt thế kỳ trân, bất cứ người nào cũng không thể bình tĩnh mà tràn ngập không cam lòng.
- những thứ này nếu đều hiện thế thì chỉ sợ trời cao cũng không dung được. bởi vì mỗi thứ đều có thể nghịch thiên cải mệnh!
Diệp Phàm dần bình tĩnh lại.
Nếu thật khiến hắn được những cổ thần dược này thì hắn ngược lại, cảm giác không thực tế!
- Bổn hoàng hiện tin rằng có tên vô liêm sỉ vô hình đang chơi ta! Ahhh...!
Đại hắc cẩu oán hận không thôi!
Kết quả như vậy khiến không ai không thở dài cả.
Trương ngũ gia đột nhiên mở miệng nói:
- Lần trước không phải cắt ra có Nhân Nguyên Quả sao?! Có lẽ còn có thứ nào đó lưu lại, cũng không phải tất cả đều đã bị hủy diệt.
những thạch khí trong nhà Trương ngũ gia đều là do Nguyên Thiên Sư lưu lại, chỉ còn lại tám kiện. Trong mấy tảng đá này thật sự có thể cắt ra kỳ trân tuyệt thế hay sao?! Mọi người lập tức lại tràn ngập hy vọng.
- Mở ra. mở cả ra. Bổn hoàng có một loại trực giác, rất có thể còn lại một thần vật gì đó vô cùng trọng yếu. không chừng là một gốc cổ thần dược đó!
Đại hắc cẩu khuyến khích Diệp Phàm, để hắn động thủ, hận không thể lập tức lấy ra kỳ trân tuyệt thế!
Sắc trời âm u. gió tuyết gào thét.
Trong phòng, lò lửa bập bùng, âm thanh lẹp bẹp của gỗ đốt, rất ấm cúng. Mấy người vây quanh tám kiện thạch khí, chuẩn bị mở ra.
- Các ngươi lui ra sau một chút.
Diệp Phàm ý bảo mấy người lùi lại, tuy rằng đã qua hơn vạn năm nhưng những tảng đá này vẫn lưu lại một ít lực lượng quỷ dị.
Rắc!
Kiện thạch khí thứ nhất bị mở ra. bên trong chảy ra một ít bột phấn màu xám. như hạt cát chảy xuống đất.
- Đây là thứ gì?
Mấy người đi tới gần. hai mắt nhìn nhau, không nhận ra đây là thứ gì.
- Đây khẳng định là thứ tốt nhưng tinh khí lại bị hút đi, chỉ còn lại bột phấn mà thôi! Nói cách khác, hơn phân nửa là thần vật có thể khiến người chết sống lại.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không thể phán đoán ra được đây rốt cục là thứ gì! Tuy nhiên, hắn cũng không theo đuổi tìm kiếm vì nó đã không còn giá trị nữa.
Liên tiếp cắt ra bốn kiện thạch khí, bên trong là ánh sáng hoặc là thạch hóa, tất cả tinh hoa kỳ trân đã biến mất.
Kiện thạch khí thứ năm vừa bị mở, lập tức một cỗ khí tức âm lãnh lao ra, còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết ngoài trời, lạnh thấu xương, khiến người ta cũng phải tim đập nhanh hơn.
- Cắt ra thứ tốt rồi, rốt cục không hề trống trơn nữa!
Đồ Phi cả kinh nói.
Quang hoa lóe lên trong mắt đại hắc cẩu. thân thể chùn xuống, vừa nhìn đã biệt chuẩn bị lao lên cướp đoạt.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái nói:
- ngươi ngoan ngoãn xuống đi, đừng tưởng cái gì cũng cướp đoạt được!
- Yên tâm đi, bổn hoàng chưa bao giờ làm loại chuyện không phúc hậu như vậy!
răng rắc!
Khi đao thứ hai hạ xuống, khe hở lại gia tăng, khí tức băng hàn càng lạnh lẽo hơn. đồng thời có rất nhiều hào quang thần thánh bắn ra.
- Thật sự là thứ tốt!
Đồ Phi cả kinh kêu lên.
Trương ngũ gia, Vương Xu. Nhị Lăng Tử cũng rất giật mình, tất cả đều trố mắt ra nhìn chằm chằm kiện thạch khí trong tay Diệp Phàm.
Nước miếng đại hắc cẩu chỉ muốn trào ra. lại phục thân, tiến lên trước vài bước, một đôi chân trước móng vuốt cũng dài ra.
Đồ Phi giận dữ nói:
- ngươi vừa nhìn đã biết không có hảo ý rồi, có phải thật sự định cướp đoạt không?!
Đại hắc cẩu lộ ra bộ dáng khinh thường nói:
- Bổn hoàng là loại người như vậy sao?! Chưa bao giờ làm loại việc đó cả! Ta từ trước tới nay đều dùng đức hạnh phục nhân!
- ngươi a... Còn lấy đức phục nhân a?!
Diệp Phàm cười khẩy nói.
- Yên tâm đi, bổn hoàng không phải loại người như vậy! Bổn hoàng không thèm làm cái việc như vậy!
Vẻ mặt đại hắc cẩu ra vẻ rất trung thực.
Diệp Phàm không nói gì thêm, hạ đao thứ ba xuống, quang hoa thần thánh lưu chuyển, tràn ra thạch khí, khiến nó biến thành mộ mảnh màu vàng sáng rọi. Căn phòng lập tức lạnh tới thấu xương, như rơi vào hầm băng.
- Không thích hợp, có cổ quái, đừng nhúc nhích!
Đại hắc cẩu đột nhiên nói.
Mọi người trong phòng đều bị nó làm cho kinh hãi! Đám người Đồ Phi cũng lập tức lui ra sau.
- ngươi phát hiện ra điều gì?
Trương ngũ gia hỏi.
Đại hắc cẩu không đáp, vẻ mặt rất ngưng trọng, hai mắt mở to trừng lớn, đi về phía trước thăm dò.
- %*&A%. con chó chết vô đạo đức, lại muốn cướp đoạt bảo bối rồi!
Đồ Phi ở một bên kêu to.
Đại hắc cẩu vô cũng không phúc hậu, cố ý nói chuyện giật gân để mọi người bất ngờ rồi dùng động tác cực nhanh lao tới.
Đồ Phi giận dữ, Trương ngũ gia và Vương Xu, Nhị Lăng Tử cũng há hốc mồm miệng, cũng muốn chắn nó lại. Nhưng đại hắc cẩu vô cùng nhanh, lóe cái đã lao tới, mấy người không kịp ngăn cản.
- Đuổi theo, con chó này thật vô đạo đức, ngay cả người một nhà mà còn cướp đoạt!
Đồ Phi kêu lên.
- Đừng đuổi theo, bên trong không phải là thứ gì tốt cả.
Diệp Phàm mỉm cười.
-o0o-
- Ta đúng là không tin tà ma, tương lai thật muốn nhìn xem sao!
Hắn vừa rồi cảm giác được một cỗ lực lượng khó hiểu muốn xâm nhập vào trong thân thể hắn nhưng lại bị Thánh thể bài xích, luyện hóa sạch sẽ.
- Các ngươi lui xa một chút, những khối đá này hẳn còn sót lại một ít cổ quái, tuy nhiên chúng không làm gì được ta đâu!
Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm liên tục mở ra mấy khối thạch ma, bên trong đều trống rỗng, không có thứ gì cả.
- Nguyên Thiên Sư lưu lại tuyệt đối là Thần Tàng, bên trong những tảng đá này cũng không bị hút đi tinh hoa, sao lại trống không?!
Đồ Phi khó hiểu.
Trương ngũ gia nói:
- Tất cả thạch khí trong Thạch Trại đều ở nơi này, cũng không phải tất cả đều ở nhà ta, để ta chọn một chút đi.
Trương ngũ gia dựa theo trí nhớ, chọn ra mười mấy kiện thạch khí, đều là chày đá, thớt đá, cối đá... những vật dụng hằng ngày.
Diệp Phàm mở ra những khối đá này, quả nhiên đều là trống không, không có thứ gì cả. Đây là thạch khí của cả những nhà khác trong Thạch Trại.
- răng rắc.
Hắn liên tiếp phá đi bốn kiện thạch khí, đều là của nhà Trương ngũ gia, trong lòng rất rung động nhưng đều nhíu mày, bên trong tuyệt đối đều là kỳ trân nhưng tinh hoa đều đã biến mất.
Trong đó, trong một khối đá có ánh sáng lóe lên, khoảng trống lớn chừng một cái chậu lớn nhưng lại chỉ có mấy mẩu Thần Nguyên vụn vặt.
- Trời ạ! Một khối Thần Nguyên lớn bằng cái chậu, đây đúng là báu vật kinh thiên a! Chiết tiệt! Bị thứ gì lấy đi rồi?!
Đồ Phi cả kinh kêu lên.
Đại hắc cẩu cũng trừng mắt, gào lên một tiếng nói:
- Còn có thiên lý không hả trời?! Bổn hoàng muốn cắn người!
- vẫn như cũ, những thứ này đều lưu lại hồng mao!
Thần sắc Diệp Phàm ngưng trọng.
Trong một khối thạch khí, tuy không có ánh sáng nhưng lại có một loại dị quả đã bị thạch hóa.
Nhìn thấy một màn này, ngay cả Diệp Phàm cũng không thể bình tĩnh lại. Đây rất có thể là một gốc cổ Thần dược, Nguyên Thiên Sư lưu lại Thần Tàng, căn bản không có phàm vật.
- Chết tiệt! Thần dược a! Đây là Thần dược thái cổ a!
Đại hắc cẩu như phát cuồng, đôi mắt thiếu chút nữa là trồi ra nói:
- Có vị Đại đế lấy loại thần dược này luyện ra tiên đan, cứu sống một người bạn thân đã chết!
Đại hắc cẩu như điên lên, nhảy lên nằm xuống, không ngừng chạy quanh đám thạch khí này, tru lên liên hồi.
- *&A%$, thần dược a...
Nó như điên lên mất.
Sau khi thấy rõ tình huống bên trong khối thạch khí thứ ba thì cũng âm thầm mắng chửi, cũng cảm giác như điên lên mất.
- Đây tuyệt đối là Địa Mệnh Quả đã thạch hóa...
Bên trong khối thạch khí này là một khối thạch châu lớn bằng cái bát, có chút giống Nhân Nguyên Quả. cũng có chút giống Long Châu, tuyệt đối giống với Long Châu Địa Mệnh Quả.
- Cái gì?! Địa Mệnh Quả? Loại quả này tuyệt đối không thua kém gì thần dược thái cổ cả...
Đại hắc cẩu nghe nói vậy liền mắng chửi om sòm.
Thần tình Đồ Phi cũng tràn ngập khiếp sợ và tiếc nuối, lẩm bẩm nói:
- Nguyên Thiên Sư quả thật nghịch thiên, tùy tiện để lại vài khối thạch khí đều là có thứ này thứ nọ, đúng là Thần Tàng. Nhưng con bà nó, bị thứ gì nhanh chân cướp mất?!
Trương ngũ gia, Vương Xu và Nhị Lăng Tử tuy rằng không biết được những loại kỳ trân này nhưng lại có thể cảm giác được tâm tình mấy người Diệp Phàm, biết được đây nhất định là thần vật tuyệt thế.
Thần dược thái cổ, Địa Mệnh Quả đều là những thứ Diệp Phàm vô cùng khao khát, vì có thể cứu tính mạng Tiểu Đỉnh Đỉnh nhưng lại bị hút hết tinh khí, khiến hắn cảm thấy rất mất mát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nguyên Thiên Sư lưu lại Thần Tảng quả nhiên thành công dã tràng, khiến hắn tràn ngập tiếc nuối.
Trong khối thạch liêu thứ tư là một gốc cây hóa thạch nho nhỏ, mọi người như chết lặng, không cần nghĩ cũng biết đây tuyệt đối là thần vật nghịch thiên!
- Tim bổn hoàng như đang rỉ máu...
Với một kẻ tham lam như đại hắc cẩu mà nói thì đây quả là vẻ mặt chân thật của hắn.
- Còn có thiên lý không hả trời?! Thần Tàng Nguyên Thiên Sư a... Rốt cục bị thứ gì cướp mất rồi?!
Đồ Phi cũng tràn ngập tiếc nuối.
Mấy thứ này nếu hiện thế tuyệt đối kinh chấn thiên hạ. không chỉ có chư Thánh chủ Thánh địa và mấy đại Hoàng chủ của Trung Châu cũng phải khom lưng muốn cầu.
Lịch đại lão Thánh chủ và lão Hoàng chủ, dù đứng trên giang sơn ức vạn dặm nhưng lúc về già chỉ mong có được một gốc cổ thần dược để kéo dài sinh mệnh, chỉ có thể tự mình đi tới những nơi hoang vắng mà thôi.
Trên thực tế, cũng chưa từng nghe nói có ai thành công tìm được!
Nhưng, Thần Tàng của Nguyên Thiên Sư lưu lại đều là những thần vật nghịch thiên, ngẫm lại cũng khiến cho người ta kinh sợ.
Liên tục mở ra mấy khối thạch khí, đều là những tuyệt thế kỳ trân, bất cứ người nào cũng không thể bình tĩnh mà tràn ngập không cam lòng.
- những thứ này nếu đều hiện thế thì chỉ sợ trời cao cũng không dung được. bởi vì mỗi thứ đều có thể nghịch thiên cải mệnh!
Diệp Phàm dần bình tĩnh lại.
Nếu thật khiến hắn được những cổ thần dược này thì hắn ngược lại, cảm giác không thực tế!
- Bổn hoàng hiện tin rằng có tên vô liêm sỉ vô hình đang chơi ta! Ahhh...!
Đại hắc cẩu oán hận không thôi!
Kết quả như vậy khiến không ai không thở dài cả.
Trương ngũ gia đột nhiên mở miệng nói:
- Lần trước không phải cắt ra có Nhân Nguyên Quả sao?! Có lẽ còn có thứ nào đó lưu lại, cũng không phải tất cả đều đã bị hủy diệt.
những thạch khí trong nhà Trương ngũ gia đều là do Nguyên Thiên Sư lưu lại, chỉ còn lại tám kiện. Trong mấy tảng đá này thật sự có thể cắt ra kỳ trân tuyệt thế hay sao?! Mọi người lập tức lại tràn ngập hy vọng.
- Mở ra. mở cả ra. Bổn hoàng có một loại trực giác, rất có thể còn lại một thần vật gì đó vô cùng trọng yếu. không chừng là một gốc cổ thần dược đó!
Đại hắc cẩu khuyến khích Diệp Phàm, để hắn động thủ, hận không thể lập tức lấy ra kỳ trân tuyệt thế!
Sắc trời âm u. gió tuyết gào thét.
Trong phòng, lò lửa bập bùng, âm thanh lẹp bẹp của gỗ đốt, rất ấm cúng. Mấy người vây quanh tám kiện thạch khí, chuẩn bị mở ra.
- Các ngươi lui ra sau một chút.
Diệp Phàm ý bảo mấy người lùi lại, tuy rằng đã qua hơn vạn năm nhưng những tảng đá này vẫn lưu lại một ít lực lượng quỷ dị.
Rắc!
Kiện thạch khí thứ nhất bị mở ra. bên trong chảy ra một ít bột phấn màu xám. như hạt cát chảy xuống đất.
- Đây là thứ gì?
Mấy người đi tới gần. hai mắt nhìn nhau, không nhận ra đây là thứ gì.
- Đây khẳng định là thứ tốt nhưng tinh khí lại bị hút đi, chỉ còn lại bột phấn mà thôi! Nói cách khác, hơn phân nửa là thần vật có thể khiến người chết sống lại.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không thể phán đoán ra được đây rốt cục là thứ gì! Tuy nhiên, hắn cũng không theo đuổi tìm kiếm vì nó đã không còn giá trị nữa.
Liên tiếp cắt ra bốn kiện thạch khí, bên trong là ánh sáng hoặc là thạch hóa, tất cả tinh hoa kỳ trân đã biến mất.
Kiện thạch khí thứ năm vừa bị mở, lập tức một cỗ khí tức âm lãnh lao ra, còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết ngoài trời, lạnh thấu xương, khiến người ta cũng phải tim đập nhanh hơn.
- Cắt ra thứ tốt rồi, rốt cục không hề trống trơn nữa!
Đồ Phi cả kinh nói.
Quang hoa lóe lên trong mắt đại hắc cẩu. thân thể chùn xuống, vừa nhìn đã biệt chuẩn bị lao lên cướp đoạt.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó một cái nói:
- ngươi ngoan ngoãn xuống đi, đừng tưởng cái gì cũng cướp đoạt được!
- Yên tâm đi, bổn hoàng chưa bao giờ làm loại chuyện không phúc hậu như vậy!
răng rắc!
Khi đao thứ hai hạ xuống, khe hở lại gia tăng, khí tức băng hàn càng lạnh lẽo hơn. đồng thời có rất nhiều hào quang thần thánh bắn ra.
- Thật sự là thứ tốt!
Đồ Phi cả kinh kêu lên.
Trương ngũ gia, Vương Xu. Nhị Lăng Tử cũng rất giật mình, tất cả đều trố mắt ra nhìn chằm chằm kiện thạch khí trong tay Diệp Phàm.
Nước miếng đại hắc cẩu chỉ muốn trào ra. lại phục thân, tiến lên trước vài bước, một đôi chân trước móng vuốt cũng dài ra.
Đồ Phi giận dữ nói:
- ngươi vừa nhìn đã biết không có hảo ý rồi, có phải thật sự định cướp đoạt không?!
Đại hắc cẩu lộ ra bộ dáng khinh thường nói:
- Bổn hoàng là loại người như vậy sao?! Chưa bao giờ làm loại việc đó cả! Ta từ trước tới nay đều dùng đức hạnh phục nhân!
- ngươi a... Còn lấy đức phục nhân a?!
Diệp Phàm cười khẩy nói.
- Yên tâm đi, bổn hoàng không phải loại người như vậy! Bổn hoàng không thèm làm cái việc như vậy!
Vẻ mặt đại hắc cẩu ra vẻ rất trung thực.
Diệp Phàm không nói gì thêm, hạ đao thứ ba xuống, quang hoa thần thánh lưu chuyển, tràn ra thạch khí, khiến nó biến thành mộ mảnh màu vàng sáng rọi. Căn phòng lập tức lạnh tới thấu xương, như rơi vào hầm băng.
- Không thích hợp, có cổ quái, đừng nhúc nhích!
Đại hắc cẩu đột nhiên nói.
Mọi người trong phòng đều bị nó làm cho kinh hãi! Đám người Đồ Phi cũng lập tức lui ra sau.
- ngươi phát hiện ra điều gì?
Trương ngũ gia hỏi.
Đại hắc cẩu không đáp, vẻ mặt rất ngưng trọng, hai mắt mở to trừng lớn, đi về phía trước thăm dò.
- %*&A%. con chó chết vô đạo đức, lại muốn cướp đoạt bảo bối rồi!
Đồ Phi ở một bên kêu to.
Đại hắc cẩu vô cũng không phúc hậu, cố ý nói chuyện giật gân để mọi người bất ngờ rồi dùng động tác cực nhanh lao tới.
Đồ Phi giận dữ, Trương ngũ gia và Vương Xu, Nhị Lăng Tử cũng há hốc mồm miệng, cũng muốn chắn nó lại. Nhưng đại hắc cẩu vô cùng nhanh, lóe cái đã lao tới, mấy người không kịp ngăn cản.
- Đuổi theo, con chó này thật vô đạo đức, ngay cả người một nhà mà còn cướp đoạt!
Đồ Phi kêu lên.
- Đừng đuổi theo, bên trong không phải là thứ gì tốt cả.
Diệp Phàm mỉm cười.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông