Già Thiên
Chương 353: Thiên hạ đều động
Thần Thành cộng minh, các đại Thánh chủ vượt qua hư không, dẫn theo sóng âm của Vô Thủy Chung.
Tử Sơn có chuông lớn Vô Thủy Đại đế để lại trấn áp ở đó. Gần đây gây nên biến động khắp thiên hạ, trở thành nơi tiêu điểm nhất.
Lần thứ hai tấn công Tử Sơn lại chấm dứt bằng thất bại. Thánh địa hao binh tổn tướng mà về, Thần Thành chấn động.
Sau nửa canh giờ, tin tức truyền ra. Ba vị Thánh chủ trọng thương, không ít nhân vật đời trước trở thành bụi phấn dưới tiếng chuông Vô Thủy, hình thần câu diệt.
Sau khi biết kết quả này, một vùng tiếng hít khí lạnh, tất cả mọi người ở Thần Thành đều khiếp sợ.
Lần này, vài đại Thánh địa cùng mười ba đại khấu Bắc Vực đạt thành hiệp nghị, mượn dùng Thôn Thiên Ma Quán muốn đi vào Tử Sơn, không nghĩ vẫn thất bại như trước.
Nếu không phải thời khắc mấu chốt Thôn Thiên Ma quán thượng cổ ngăn chặn tiếng chuông Vô Thủy, Thánh chủ đều gặp nguy.
Long Văn Đỉnh, Thái Dương Thần Lô, Hư Không cổ Kính phải trấn áp cái gọi là nội tình, lần này vẫn không dùng đến. Nửa kiện Vũ khí Cực Đạo chung quy không ngăn được Vô Thủy Chung.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy người tự nhiên không còn lòng dạ nào ngồi tiếp, đều đứng dậy. Tiệc rượu bởi vậy mà tan.
Trước khi đi, An Diệu Y cười khúc khích nói:
- Cổ tiểu đệ, nếu là muốn bán Long Văn Hắc Kim Kiếm, nhất định phải nghĩ tới Diệu Y nha.
Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, tin tức liền truyền khắp thiên hạ.
Người thiên hạ đều kinh. Vô Thủy Đại đế để lại cái gì, một cái chuông không người khống chế còn có uy thế như vậy. Thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Diệp Phàm không tiếp tục đi cược đá, yên lặng chờ Thiên Yêu bảo khuyết đấu giá Thần dược cổ. Bạn đang đọc truyện tại -
Những ngày này, dưới sự hướng dẫn của Lý Hắc Thủy, hắn rốt cục dạo quanh Thần Thành một vòng, không thể không ngạc nhiên thán phục. Quả nhiên như là cự thành do Thần để lại.
Cũng không phải mọi nơi trong Thần Thành đều cực độ xa hoa, cùng có quán trà rất cổ ở ven đường.
- Ta đoán lần sau các Thánh địa nhất định phải vận dụng Vũ khí Cực Đạo. Nửa cái Thôn Thiên Quán căn bản không ngăn được tiếng chuông.
- Vô Thủy Đại đế công tham tạo hóa. Truyền thừa do người để lại không ai là không đỏ mắt. Các Thánh địa nhất định sẽ vận dụng Thánh binh Cực Đạo.
Trong một quán trà nhỏ cũ nát, tất cả mọi người đang bàn luận chuyện Tử Sơn.
Quán trà tuy nhỏ nhưng không có người chê nghèo hèn, bởi vì một số đại năng trong truyền thuyết có khi cũng sẽ lui tới nơi như vậy.
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy cùng ngồi ở chỗ này, chờ đợi bán đấu giá sắp tới. Lát nữa tiếng chuông của phòng đấu giá vang lên, bọn họ sẽ đi vào Thiên Yêu bảo khuyết.
- Các Thánh địa thật đúng là không đồng lòng, lần này người chết nhiều hơn lần trước. Nghe đồn có Thánh chủ đều trọng thương sắp chết. Đây thật là sự kiện to lớn.
- Mấy ngày trước, không phải cắt ra Thần dược thái cổ sao. Tiểu tử kia quả thật là gặp vận may *** chó, hiện tại lấy ra bán đấu giá nhất định là một cái giá trên trời.
Diệp Phàm sờ sờ cằm, không nói gì cẩn thận lắng nghe.
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm:
- Cái này gọi là cơ hội luôn để cho người có chuẩn bị. *** chó cũng không phải ai cũng có thể giẫm vào.
- Ta nghe nói, đại thế lực ngoài Đông Hoang đều rục rịch. Nghe nói bốn đại hoàng triều bất hủ của Trung Châu đều có cao thủ tới.
Lời này vừa ra, tức thì một tràng tiếng hít khí lạnh.
Trung Châu từ xưa đến nay là trung tâm của thiên hạ, đời đời cường thịnh, cao thủ như mây, có một không hai trong thiên hạ. Trừ khi là niên đại có Đại đế sinh ra, bằng không đều cường thịnh hơn những vùng Đông Hoang, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên.
Bốn hoàng triều bất hủ quân lâm thiên hạ, cũng không phải là nói chỉ có bốn loại truyền thừa cổ này, nhưng bọn họ là xa xưa nhất.
Trung Châu ngoài bốn đại kỳ thư còn có một số cổ kinh, tuy không phải Đại đế sáng chế nhưng cũng thâm ảo vô cùng. Chư tử bách gia đều đua tiếng.
- Nếu là tới vài vị giáo chủ hoặc là Hoàng chủ, Tử Sơn thật đúng là có đại náo nhiệt.
- Các Thánh địa tất yếu vận dụng Vũ khí Cực Đạo, nếu không sẽ mất tiên cơ, tất yếu trong thời gian ngắn sắp tới có đại động tác.
Mọi người vừa uống trà vừa nghị luận. Tất cả đều rất quan tâm.
- Những chuyện này quá xa vời với chúng ta, không phải người bình thường có thể chạm đến, vẫn là nói chuyện khác đi. Gần đây có tin tức gì đặc biệt hay không?
Cuối cùng, nói chán về đề tài này, bọn họ bắt đầu nói tới chuyện khác.
- Ngộ Đạo Trà trong Bất Tử Sơn, năm nay bay ra bốn mươi phiến lá trà, cao hơn mọi năm trước.
- Đáng tiếc gốc Thần Thụ đó sinh trưởng trong Bất Tử Sơn, nếu không gốc cổ thụ như vậy hàng năm sản xuất ra bao nhiêu lá Ngộ Đạo Trà?
- Oán giận cũng vô dụng. Loại quý hiếm tuyệt thế này chỉ có các đại nhân vật mới có thể ngẫu nhiên hưởng qua một lần.
- Đúng rồi, gần đây tên Thánh thể thái cổ kia gây chuyện rất dữ. Cướp bóc khắp nơi, cướp sạch thổ phỉ. Thế hệ trẻ của các Thánh địa đều đang lùng bắt hắn nhưng mỗi lần đều vô công.
Diệp Phàm nghe đến tin tức này, lập tức nở nụ cười. Nhất định là Đồ Phi tìm người làm ra mọi chuyện.
- Trên người hắn chính là có Vạn Vật Mẫu Khí a. Các Thánh địa ai cũng muốn bắt được hắn, Thánh tử đều xuất hiện truy tìm khắp nơi.
- Có thể các ngươi còn không biết, tin tức mới nhất truyền ra quả thật có thể làm kinh ngạc rớt cằm.
- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
- Con chó bên cạnh Thánh thể thái cổ thật đúng là tỏa sáng kỳ dị, bôi nhọ các Thánh địa.
Diệp Phàm nghe đến đây cùng Lý Hắc Thủy nhìn nhau. Hắc Hoàng rốt cục làm ra chuyện gì? Bọn họ cẩn thận lắng nghe.
- Con chó kia còn dữ hơn Thánh thể thái cổ, khắp nơi cắn người của Thánh địa, chuyên môn tìm thế hệ trẻ tuổi mà cắn.
Nhân vật đời trước của các Thánh địa đều đang tấn công Tử Sơn, thế hệ trẻ tuổi đều đang tìm Thánh thể thái cổ, muốn cướp Vạn Vật Mẫu Khí.
Đại hắc cẩu tuyệt thế hung dữ điên cuồng. Đến hiện tại mới thôi, không tới hai mươi ngày tổng cộng cắn 63 người, tất cả đều là môn đồ Thánh địa.
- Nói cũng kỳ quái. Con chó này cứ cắn một người đều sẽ gào khan một tiếng: "Một ngàn cân Nguyên". Tiểu tử ngươi biết không, không biết nó có ý gì?
Diệp Phàm nghe tới đó, lập tức khắp trán đều là gân xanh. Con chó chết này thật đúng là tận tâm tận lực, tuy nhiên quá tham lam, rõ ràng là gào khan lên với hắn, cắn một người đòi thù lao một ngàn cân Nguyên.
- Trong 63 người bị chó cắn này có 49 người là nữ đệ tử. Hiện tại nữ môn đồ của các Thánh địa đều nói con chó này háo sắc.
- Con chó háo sắc này!
Diệp Phàm thầm mắng.
- Có ý tứ nhất chính là, nó kêu gào muốn thu Thánh tử cùng Thánh nữ làm "nhân sủng".
Phụtzzz~~~~
Nghe tới tin tức này, rất nhiều người trong quán trà đều phun nước trà ra ngoài.
- Con chó này cũng quá cực phẩm hả!
- Thật là một con chó cường đại, dám khiêu khích Thánh địa.
- Tin tức mới nhất là, nó thật sự bắt đi vài môn đồ Thánh địa, bắt bọn họ kêu nó là chủ nhân. Kết quả mấy người đó trực tiếp hỏng mất.
- Ha ha... Có chuyện như vậy?
- Nghe nói, mấy vị Thánh tử đang toàn lực đuổi giết con chó đó đây.
Diệp Phàm không còn gì để nói. Đại hắc cẩu cũng quá có thể làm, quả nhiên là tỏa sáng kỳ dị.
Tiếng chuông văng vẳng, truyền khắp Thần thành. Cũng không phải là Vô Thủy Chung mà là chuông của Thiên Yêu bảo khuyết, báo cho mọi người của Thần Thành có thứ quý hiếm tuyệt thế bán đấu giá.
Mỗi khi tiếng chuông như vậy vang lên Thần Thành đều chấn động, lần này cũng không ngoại lệ. Rất nhiều người phóng lên cao, bay về phía bảo khuyết trên bầu trời.
- Lát nữa phải cẩn thận, ta đoán chừng có thể sẽ có nhân vật cấp Thánh chủ tới.
Diệp Phàm nói.
Lý Hắc Thủy gật gật đầu. Bọn họ bay lên trời, đi vào Thiên Yêu bảo khuyết.
Mây mù cuồn cuộn, cung điện thành quần. Nơi này cũng có không gian kết giới, rộng lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ phía dưới.
Ở chính giữa có một tòa cung khuyết khổng lồ, như là người khổng lổ thái cổ kiến tạo, cực kỳ nguy nga và hùng vĩ, giống như một ngọn núi đứng sừng sững ở trung ương.
Đây là Thiên Yêu bảo khuyết danh tiếng lẫy lừng, cho dù tới mười vạn người có thể chứa, mà đều có chỗ ngồi.
Nó cực độ xa hoa, toàn thân lóe ánh tím, hoàn toàn là dùng Tử Dương thạch đúc thành, lưu động sắc thái mộng ảo.
Khi Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy tới vừa lúc gặp phải Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên. Ở bên cạnh bọn họ còn có một gã nam nhân trẻ tuổi khí chất không tầm thường.
Sau khi nhìn thấy hai người Diệp Phàm, Ngô Tử Minh lập tức mặt âm trầm, liên tục cười lạnh.
- Ngô huynh đang cười ngu ngốc cái gì, chẳng lẽ có việc gì vui hay sao?
Lý Hắc Thủy nói. Đối phương rõ ràng đang cười lạnh, lạnh tới thấu xương, sát ý tràn ngập mà hắn lại nói như vậy.
- Tiểu tử đen, ngươi đừng đắc ý, các ngươi hãy đợi đấy.
Lý Trọng Thiên lạnh giọng nói.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn giết người cướp của hay sao?
Lý Hắc Thủy cũng không thèm để ý.
Ngô Tử Minh lạnh giọng nói:
- Đừng tưởng rằng hiểu được một chút Nguyên Thuật liền cho rằng có thể hoành hành Thần Thành. Có nhân vật lợi hại sẽ giẫm chết các ngươi.
- Ai muốn giẫm chết chúng ta?
Diệp Phàm không chút để ý hỏi.
- Có người sẽ dùng Nguyên Thuật giậm chết các ngươi.
Lý Trọng Thiên liên tục cười lạnh.
- Những thứ mà ngươi học chẳng qua là thuật pháp dân gian mà thôi, trước mặt thế gia Nguyên Thuật chân chính, chẳng đáng là gì cả.
Ngô Tử Minh châm chọc.
- Chúng ta học quả thật không nhiều nhưng có người cố tình tặng chúng ta mấy vạn cân Nguyên.
Lý Hắc Thủy cười to.
- Chính là hai người này đem Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt ra?
Bên cạnh, một nam nhân cẩm y quần áo hoa lệ, mơ hồ có một loại ngạo khí và tự phụ.
- Đúng vậy, chính là hai tiểu tử này.
Lý Trọng Thiên đáp.
- Được rồi, ta nhớ rồi. Ta sẽ đi thạch phường cược cho bọn họ xanh mặt, đời này kiếp này cũng không dám bước vào nghề này.
Nam nhân cẩm y thản nhiên nhìn lướt qua Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy rồi sau đó không thèm nhìn thêm cái nào.
Ngô Tử Minh cười lạnh nói:
- Các ngươi chờ xem, một trận đại chiến cược đá sắp bắt đầu. Chỉ cần các ngươi xuất hiện tại thạch phường liền cho các ngươi xanh mặt.
- Đối phó với bọn họ cũng coi như đại chiến cược đá?
Nam nhân cẩm y lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh lùng:
- Trừ khi là Nguyên Thiên Sư tái sinh.
Hắn cũng không thèm nhìn Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy, đi thẳng về phía trước.
Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên cực kỳ khách khí với hắn, đon đả đi bên
- Lỗ mũi hếch lên trời rồi, người này là ai?
Lý Hắc Thủy lé mắt nhìn ba người đi xa.
- Hẳn là người của thế gia Nguyên Thuật, hơn phân nửa còn là thiên tài khó lường.
Diệp Phàm nhìn bóng lưng người kia.
- Làm sao ngươi xác định được?
Lý Hắc Thủy nói.
- Ngón trỏ người này mơ hồ có ánh vàng nhạt hiện ra, đây là thể hiện của Điểm Thạch Thành Kim Thủ tới cảnh giới tột cùng.
Diệp Phàm nói.
- Lợi hại như vậy, có thể đối phó không?
Lý Hắc Thủy nói.
- Phải thử mới biết.
Diệp Phàm bình tĩnh cười.
- Nhìn bộ dạng này của ngươi, hơn phân nửa là có thể bẫy hắn hả?
Lý Hắc Thủy cười xấu xa.
- Khó mà nói. Người này rất lợi hại.
Diệp Phàm mỉm cười.
Khi tới trước Thiên Yêu bảo khuyết, Yêu Nguyệt Không sớm chờ đã lâu, dẫn hai người vào một gian phòng khách quý ở trên lầu. Có thể nhìn thấy rõ rang mọi thứ trong đại sảnh đấu giá.
Lúc này người ra vào tấp nập, cũng không biết bao nhiêu tu sĩ tới, gần như không còn chỗ trống.
- Xích Long lão đạo cũng tới!
Lý Hắc Thủy chỉ xuống phía dưới.
Ở một vị trí không bắt mắt, Xích Long lão đạo ngồi ngay ngắn cùng với một số người khác, người chung quanh hiển nhiên không biết hắn là nhân vật khủng bố.
- Có trò hay để xem. Giá cả Thần dược tuyệt đối không thể thấp được. Ngươi xem, người của các Thánh địa đều tới rồi.
Lý Hắc Thủy nở nụ cười hắc hắc.
Lần bán đấu giá này sẽ có rất nhiều trân phẩm. Thần dược cổ nhất định là món áp trục.
Đột nhiên, Lý Hắc Thủy ngưng bặt tiếng cười:
- Ta nhìn thấy gia gia ta. Lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng coi tiền như rác, nhất là đừng mong ước cái quả từng bị chó gặm kia.
Mười ba đại khấu cũng có người tới. Có thể nghĩ là biết Thần dược động lòng người cỡ nào.
Đột nhiên, Diệp Phàm nhìn thấy vài người đầu đội long quan, trong lòng kinh ngạc nói.
- Đó sẽ không phải là đại nhân vật của hoàng triều bất hủ Trung Châu chứ?
Lý Hắc Thủy cũng chú ý tới, gật đầu nói:
- Nhất định là vì truyền thừa của Vô Thủy Đại đế ở Tử Sơn mà tới, thuận đường đi tới Thần Thành.
Vài người đầu đội long quan, vừa nhìn qua diện mạo bất phàm, cũng không phải là Đại Hạ hoàng tộc. Bọn họ tiến vào trong một gian phòng khách quý.
- Còn có đầu trọc, bên kia đi tới vài tên đầu trọc.
Lý Hắc Thủy nhìn mắt thẳng đờ nói:
- Vài lão trọc này, sau đầu giống như có vòng sáng.
Diệp Phàm giật mình:
- Người của Tây Mạc Phật giáo, sau đầu có vòng, thật đúng là đủ khủng bố.
Đồng thời hắn không thể không ngạc nhiên thán phục. Uy danh của Vô Thủy Đại đế vang dội cổ kim, truyền thừa vừa mới xuất hiện liền khiến cho thiên hạ dậy sóng. Những người này nhất định là hướng về Tử Sơn.
-o0o-
Tử Sơn có chuông lớn Vô Thủy Đại đế để lại trấn áp ở đó. Gần đây gây nên biến động khắp thiên hạ, trở thành nơi tiêu điểm nhất.
Lần thứ hai tấn công Tử Sơn lại chấm dứt bằng thất bại. Thánh địa hao binh tổn tướng mà về, Thần Thành chấn động.
Sau nửa canh giờ, tin tức truyền ra. Ba vị Thánh chủ trọng thương, không ít nhân vật đời trước trở thành bụi phấn dưới tiếng chuông Vô Thủy, hình thần câu diệt.
Sau khi biết kết quả này, một vùng tiếng hít khí lạnh, tất cả mọi người ở Thần Thành đều khiếp sợ.
Lần này, vài đại Thánh địa cùng mười ba đại khấu Bắc Vực đạt thành hiệp nghị, mượn dùng Thôn Thiên Ma Quán muốn đi vào Tử Sơn, không nghĩ vẫn thất bại như trước.
Nếu không phải thời khắc mấu chốt Thôn Thiên Ma quán thượng cổ ngăn chặn tiếng chuông Vô Thủy, Thánh chủ đều gặp nguy.
Long Văn Đỉnh, Thái Dương Thần Lô, Hư Không cổ Kính phải trấn áp cái gọi là nội tình, lần này vẫn không dùng đến. Nửa kiện Vũ khí Cực Đạo chung quy không ngăn được Vô Thủy Chung.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy người tự nhiên không còn lòng dạ nào ngồi tiếp, đều đứng dậy. Tiệc rượu bởi vậy mà tan.
Trước khi đi, An Diệu Y cười khúc khích nói:
- Cổ tiểu đệ, nếu là muốn bán Long Văn Hắc Kim Kiếm, nhất định phải nghĩ tới Diệu Y nha.
Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, tin tức liền truyền khắp thiên hạ.
Người thiên hạ đều kinh. Vô Thủy Đại đế để lại cái gì, một cái chuông không người khống chế còn có uy thế như vậy. Thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Diệp Phàm không tiếp tục đi cược đá, yên lặng chờ Thiên Yêu bảo khuyết đấu giá Thần dược cổ. Bạn đang đọc truyện tại -
Những ngày này, dưới sự hướng dẫn của Lý Hắc Thủy, hắn rốt cục dạo quanh Thần Thành một vòng, không thể không ngạc nhiên thán phục. Quả nhiên như là cự thành do Thần để lại.
Cũng không phải mọi nơi trong Thần Thành đều cực độ xa hoa, cùng có quán trà rất cổ ở ven đường.
- Ta đoán lần sau các Thánh địa nhất định phải vận dụng Vũ khí Cực Đạo. Nửa cái Thôn Thiên Quán căn bản không ngăn được tiếng chuông.
- Vô Thủy Đại đế công tham tạo hóa. Truyền thừa do người để lại không ai là không đỏ mắt. Các Thánh địa nhất định sẽ vận dụng Thánh binh Cực Đạo.
Trong một quán trà nhỏ cũ nát, tất cả mọi người đang bàn luận chuyện Tử Sơn.
Quán trà tuy nhỏ nhưng không có người chê nghèo hèn, bởi vì một số đại năng trong truyền thuyết có khi cũng sẽ lui tới nơi như vậy.
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy cùng ngồi ở chỗ này, chờ đợi bán đấu giá sắp tới. Lát nữa tiếng chuông của phòng đấu giá vang lên, bọn họ sẽ đi vào Thiên Yêu bảo khuyết.
- Các Thánh địa thật đúng là không đồng lòng, lần này người chết nhiều hơn lần trước. Nghe đồn có Thánh chủ đều trọng thương sắp chết. Đây thật là sự kiện to lớn.
- Mấy ngày trước, không phải cắt ra Thần dược thái cổ sao. Tiểu tử kia quả thật là gặp vận may *** chó, hiện tại lấy ra bán đấu giá nhất định là một cái giá trên trời.
Diệp Phàm sờ sờ cằm, không nói gì cẩn thận lắng nghe.
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm:
- Cái này gọi là cơ hội luôn để cho người có chuẩn bị. *** chó cũng không phải ai cũng có thể giẫm vào.
- Ta nghe nói, đại thế lực ngoài Đông Hoang đều rục rịch. Nghe nói bốn đại hoàng triều bất hủ của Trung Châu đều có cao thủ tới.
Lời này vừa ra, tức thì một tràng tiếng hít khí lạnh.
Trung Châu từ xưa đến nay là trung tâm của thiên hạ, đời đời cường thịnh, cao thủ như mây, có một không hai trong thiên hạ. Trừ khi là niên đại có Đại đế sinh ra, bằng không đều cường thịnh hơn những vùng Đông Hoang, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên.
Bốn hoàng triều bất hủ quân lâm thiên hạ, cũng không phải là nói chỉ có bốn loại truyền thừa cổ này, nhưng bọn họ là xa xưa nhất.
Trung Châu ngoài bốn đại kỳ thư còn có một số cổ kinh, tuy không phải Đại đế sáng chế nhưng cũng thâm ảo vô cùng. Chư tử bách gia đều đua tiếng.
- Nếu là tới vài vị giáo chủ hoặc là Hoàng chủ, Tử Sơn thật đúng là có đại náo nhiệt.
- Các Thánh địa tất yếu vận dụng Vũ khí Cực Đạo, nếu không sẽ mất tiên cơ, tất yếu trong thời gian ngắn sắp tới có đại động tác.
Mọi người vừa uống trà vừa nghị luận. Tất cả đều rất quan tâm.
- Những chuyện này quá xa vời với chúng ta, không phải người bình thường có thể chạm đến, vẫn là nói chuyện khác đi. Gần đây có tin tức gì đặc biệt hay không?
Cuối cùng, nói chán về đề tài này, bọn họ bắt đầu nói tới chuyện khác.
- Ngộ Đạo Trà trong Bất Tử Sơn, năm nay bay ra bốn mươi phiến lá trà, cao hơn mọi năm trước.
- Đáng tiếc gốc Thần Thụ đó sinh trưởng trong Bất Tử Sơn, nếu không gốc cổ thụ như vậy hàng năm sản xuất ra bao nhiêu lá Ngộ Đạo Trà?
- Oán giận cũng vô dụng. Loại quý hiếm tuyệt thế này chỉ có các đại nhân vật mới có thể ngẫu nhiên hưởng qua một lần.
- Đúng rồi, gần đây tên Thánh thể thái cổ kia gây chuyện rất dữ. Cướp bóc khắp nơi, cướp sạch thổ phỉ. Thế hệ trẻ của các Thánh địa đều đang lùng bắt hắn nhưng mỗi lần đều vô công.
Diệp Phàm nghe đến tin tức này, lập tức nở nụ cười. Nhất định là Đồ Phi tìm người làm ra mọi chuyện.
- Trên người hắn chính là có Vạn Vật Mẫu Khí a. Các Thánh địa ai cũng muốn bắt được hắn, Thánh tử đều xuất hiện truy tìm khắp nơi.
- Có thể các ngươi còn không biết, tin tức mới nhất truyền ra quả thật có thể làm kinh ngạc rớt cằm.
- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
- Con chó bên cạnh Thánh thể thái cổ thật đúng là tỏa sáng kỳ dị, bôi nhọ các Thánh địa.
Diệp Phàm nghe đến đây cùng Lý Hắc Thủy nhìn nhau. Hắc Hoàng rốt cục làm ra chuyện gì? Bọn họ cẩn thận lắng nghe.
- Con chó kia còn dữ hơn Thánh thể thái cổ, khắp nơi cắn người của Thánh địa, chuyên môn tìm thế hệ trẻ tuổi mà cắn.
Nhân vật đời trước của các Thánh địa đều đang tấn công Tử Sơn, thế hệ trẻ tuổi đều đang tìm Thánh thể thái cổ, muốn cướp Vạn Vật Mẫu Khí.
Đại hắc cẩu tuyệt thế hung dữ điên cuồng. Đến hiện tại mới thôi, không tới hai mươi ngày tổng cộng cắn 63 người, tất cả đều là môn đồ Thánh địa.
- Nói cũng kỳ quái. Con chó này cứ cắn một người đều sẽ gào khan một tiếng: "Một ngàn cân Nguyên". Tiểu tử ngươi biết không, không biết nó có ý gì?
Diệp Phàm nghe tới đó, lập tức khắp trán đều là gân xanh. Con chó chết này thật đúng là tận tâm tận lực, tuy nhiên quá tham lam, rõ ràng là gào khan lên với hắn, cắn một người đòi thù lao một ngàn cân Nguyên.
- Trong 63 người bị chó cắn này có 49 người là nữ đệ tử. Hiện tại nữ môn đồ của các Thánh địa đều nói con chó này háo sắc.
- Con chó háo sắc này!
Diệp Phàm thầm mắng.
- Có ý tứ nhất chính là, nó kêu gào muốn thu Thánh tử cùng Thánh nữ làm "nhân sủng".
Phụtzzz~~~~
Nghe tới tin tức này, rất nhiều người trong quán trà đều phun nước trà ra ngoài.
- Con chó này cũng quá cực phẩm hả!
- Thật là một con chó cường đại, dám khiêu khích Thánh địa.
- Tin tức mới nhất là, nó thật sự bắt đi vài môn đồ Thánh địa, bắt bọn họ kêu nó là chủ nhân. Kết quả mấy người đó trực tiếp hỏng mất.
- Ha ha... Có chuyện như vậy?
- Nghe nói, mấy vị Thánh tử đang toàn lực đuổi giết con chó đó đây.
Diệp Phàm không còn gì để nói. Đại hắc cẩu cũng quá có thể làm, quả nhiên là tỏa sáng kỳ dị.
Tiếng chuông văng vẳng, truyền khắp Thần thành. Cũng không phải là Vô Thủy Chung mà là chuông của Thiên Yêu bảo khuyết, báo cho mọi người của Thần Thành có thứ quý hiếm tuyệt thế bán đấu giá.
Mỗi khi tiếng chuông như vậy vang lên Thần Thành đều chấn động, lần này cũng không ngoại lệ. Rất nhiều người phóng lên cao, bay về phía bảo khuyết trên bầu trời.
- Lát nữa phải cẩn thận, ta đoán chừng có thể sẽ có nhân vật cấp Thánh chủ tới.
Diệp Phàm nói.
Lý Hắc Thủy gật gật đầu. Bọn họ bay lên trời, đi vào Thiên Yêu bảo khuyết.
Mây mù cuồn cuộn, cung điện thành quần. Nơi này cũng có không gian kết giới, rộng lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ phía dưới.
Ở chính giữa có một tòa cung khuyết khổng lồ, như là người khổng lổ thái cổ kiến tạo, cực kỳ nguy nga và hùng vĩ, giống như một ngọn núi đứng sừng sững ở trung ương.
Đây là Thiên Yêu bảo khuyết danh tiếng lẫy lừng, cho dù tới mười vạn người có thể chứa, mà đều có chỗ ngồi.
Nó cực độ xa hoa, toàn thân lóe ánh tím, hoàn toàn là dùng Tử Dương thạch đúc thành, lưu động sắc thái mộng ảo.
Khi Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy tới vừa lúc gặp phải Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên. Ở bên cạnh bọn họ còn có một gã nam nhân trẻ tuổi khí chất không tầm thường.
Sau khi nhìn thấy hai người Diệp Phàm, Ngô Tử Minh lập tức mặt âm trầm, liên tục cười lạnh.
- Ngô huynh đang cười ngu ngốc cái gì, chẳng lẽ có việc gì vui hay sao?
Lý Hắc Thủy nói. Đối phương rõ ràng đang cười lạnh, lạnh tới thấu xương, sát ý tràn ngập mà hắn lại nói như vậy.
- Tiểu tử đen, ngươi đừng đắc ý, các ngươi hãy đợi đấy.
Lý Trọng Thiên lạnh giọng nói.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn giết người cướp của hay sao?
Lý Hắc Thủy cũng không thèm để ý.
Ngô Tử Minh lạnh giọng nói:
- Đừng tưởng rằng hiểu được một chút Nguyên Thuật liền cho rằng có thể hoành hành Thần Thành. Có nhân vật lợi hại sẽ giẫm chết các ngươi.
- Ai muốn giẫm chết chúng ta?
Diệp Phàm không chút để ý hỏi.
- Có người sẽ dùng Nguyên Thuật giậm chết các ngươi.
Lý Trọng Thiên liên tục cười lạnh.
- Những thứ mà ngươi học chẳng qua là thuật pháp dân gian mà thôi, trước mặt thế gia Nguyên Thuật chân chính, chẳng đáng là gì cả.
Ngô Tử Minh châm chọc.
- Chúng ta học quả thật không nhiều nhưng có người cố tình tặng chúng ta mấy vạn cân Nguyên.
Lý Hắc Thủy cười to.
- Chính là hai người này đem Cửu Khiếu Thạch Nhân cắt ra?
Bên cạnh, một nam nhân cẩm y quần áo hoa lệ, mơ hồ có một loại ngạo khí và tự phụ.
- Đúng vậy, chính là hai tiểu tử này.
Lý Trọng Thiên đáp.
- Được rồi, ta nhớ rồi. Ta sẽ đi thạch phường cược cho bọn họ xanh mặt, đời này kiếp này cũng không dám bước vào nghề này.
Nam nhân cẩm y thản nhiên nhìn lướt qua Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy rồi sau đó không thèm nhìn thêm cái nào.
Ngô Tử Minh cười lạnh nói:
- Các ngươi chờ xem, một trận đại chiến cược đá sắp bắt đầu. Chỉ cần các ngươi xuất hiện tại thạch phường liền cho các ngươi xanh mặt.
- Đối phó với bọn họ cũng coi như đại chiến cược đá?
Nam nhân cẩm y lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh lùng:
- Trừ khi là Nguyên Thiên Sư tái sinh.
Hắn cũng không thèm nhìn Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy, đi thẳng về phía trước.
Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên cực kỳ khách khí với hắn, đon đả đi bên
- Lỗ mũi hếch lên trời rồi, người này là ai?
Lý Hắc Thủy lé mắt nhìn ba người đi xa.
- Hẳn là người của thế gia Nguyên Thuật, hơn phân nửa còn là thiên tài khó lường.
Diệp Phàm nhìn bóng lưng người kia.
- Làm sao ngươi xác định được?
Lý Hắc Thủy nói.
- Ngón trỏ người này mơ hồ có ánh vàng nhạt hiện ra, đây là thể hiện của Điểm Thạch Thành Kim Thủ tới cảnh giới tột cùng.
Diệp Phàm nói.
- Lợi hại như vậy, có thể đối phó không?
Lý Hắc Thủy nói.
- Phải thử mới biết.
Diệp Phàm bình tĩnh cười.
- Nhìn bộ dạng này của ngươi, hơn phân nửa là có thể bẫy hắn hả?
Lý Hắc Thủy cười xấu xa.
- Khó mà nói. Người này rất lợi hại.
Diệp Phàm mỉm cười.
Khi tới trước Thiên Yêu bảo khuyết, Yêu Nguyệt Không sớm chờ đã lâu, dẫn hai người vào một gian phòng khách quý ở trên lầu. Có thể nhìn thấy rõ rang mọi thứ trong đại sảnh đấu giá.
Lúc này người ra vào tấp nập, cũng không biết bao nhiêu tu sĩ tới, gần như không còn chỗ trống.
- Xích Long lão đạo cũng tới!
Lý Hắc Thủy chỉ xuống phía dưới.
Ở một vị trí không bắt mắt, Xích Long lão đạo ngồi ngay ngắn cùng với một số người khác, người chung quanh hiển nhiên không biết hắn là nhân vật khủng bố.
- Có trò hay để xem. Giá cả Thần dược tuyệt đối không thể thấp được. Ngươi xem, người của các Thánh địa đều tới rồi.
Lý Hắc Thủy nở nụ cười hắc hắc.
Lần bán đấu giá này sẽ có rất nhiều trân phẩm. Thần dược cổ nhất định là món áp trục.
Đột nhiên, Lý Hắc Thủy ngưng bặt tiếng cười:
- Ta nhìn thấy gia gia ta. Lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng coi tiền như rác, nhất là đừng mong ước cái quả từng bị chó gặm kia.
Mười ba đại khấu cũng có người tới. Có thể nghĩ là biết Thần dược động lòng người cỡ nào.
Đột nhiên, Diệp Phàm nhìn thấy vài người đầu đội long quan, trong lòng kinh ngạc nói.
- Đó sẽ không phải là đại nhân vật của hoàng triều bất hủ Trung Châu chứ?
Lý Hắc Thủy cũng chú ý tới, gật đầu nói:
- Nhất định là vì truyền thừa của Vô Thủy Đại đế ở Tử Sơn mà tới, thuận đường đi tới Thần Thành.
Vài người đầu đội long quan, vừa nhìn qua diện mạo bất phàm, cũng không phải là Đại Hạ hoàng tộc. Bọn họ tiến vào trong một gian phòng khách quý.
- Còn có đầu trọc, bên kia đi tới vài tên đầu trọc.
Lý Hắc Thủy nhìn mắt thẳng đờ nói:
- Vài lão trọc này, sau đầu giống như có vòng sáng.
Diệp Phàm giật mình:
- Người của Tây Mạc Phật giáo, sau đầu có vòng, thật đúng là đủ khủng bố.
Đồng thời hắn không thể không ngạc nhiên thán phục. Uy danh của Vô Thủy Đại đế vang dội cổ kim, truyền thừa vừa mới xuất hiện liền khiến cho thiên hạ dậy sóng. Những người này nhất định là hướng về Tử Sơn.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông