Già Thiên
Chương 321: Đạo tứ hóa Thần Nguyên
Vùng sa mạc này màu vàng, giống như là ngọc lưu ly vỡ nát. Biển cát phía trước biến mất, đường chân trời phía xa xuất hiện bóng núi mờ ảo.
Bọn họ đều rất giật mình.
Đại hắc cẩu nói:
- Ta biết rồi. Quả nhiên là đạo văn trên mảnh vỡ vũ khí vỡ nát ảnh hưởng đến đại mạc, chúng ta thu hồi nó, một góc này liền khôi phục bầu trời sáng sủa. Chắc cả vùng đại mạc đều là như thế.
Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn. Hắc Hoàng cùng Đồ Phi trong khi thu hoạch tài liệu quý hiếm còn phá vỡ khốn cục, bọn họ đi ra đại mạc.
Đi ra mười mấy dặm, hoàn toàn rời khỏi đại mạc mênh mông, bọn họ đi tới bên cạnh ốc đảo.
Hiện giờ đã là cuối mùa thu, hầu hết cây cối đều đã rụng hết lá, chỉ có số ít loại cây như tùng xanh, phong vân còn xanh um.
- Một con chó mập thật lớn, có lộc ăn rồi. Buổi tối ăn thịt chó đen.
Phía trước có mấy bóng người đứng ở dưới chân núi trọc vùng ven ốc đảo, cười rất quái dị. Bọn họ mặc áo giáp sắt, hào quang lấp lánh.
- Hai thằng nhãi con kia, để lại tất cả Nguyên trên người các ngươi rồi nhanh cút đi.
Đại hắc cẩu lập tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tuy nhiên nó không đương trường phát tác, âm thầm mài răng.
- Các ngươi là ai?
Đồ Phi cũng trầm mặt xuống. Thân là con cháu đại khấu lại bị người cướp bóc đây là lần đầu tiên.
- Các ngươi đến nhầm chỗ rồi. Để lại Nguyên, nhanh cút đi, không có tư cách ở đây hỏi han.
Mấy người này phi thường kiêu ngạo, căn bản không đem hai người một chó vào mắt.
- Đương nhiên, con chó này phải để lại. Hôm nay chúng ta phải ăn một bữa no nê.
Mấy người cười to không kiêng nể gì.
Gâu-
Đại hắc cẩu rốt cục không nhịn nổi vồ tới, há cái mồm to cắn tới.
- Con chó đen này thật dữ a. Tuy nhiên như vậy ăn mới ngon, đều nói thịt chó dữ rất ngon.
Trong đó một người mặc giáp màu bạc đi lên, giơ tay lên vỗ xuống đầu đại hắc cẩu.
Đương-
Một chưởng này rất rắn chắc, bởi vì Đại hắc cẩu cũng không né, xương đồng da sắt, so với thể chất của Diệp Phàm cũng không kém. Nó giơ móng vuốt lớn, xẹt qua nghe "phốc" một tiếng, đương trường đem người kia đánh ngã, trên người xuất hiện một vết máu đáng sợ.
- Con chó này...
Mấy người phía sau đều biến sắc. Con chó này rõ ràng lợi hại hơn so với cả cẩu tinh bình thường, một trảo đã đánh cho tu sĩ Đạo Cung nhất trọng thiên hộc máu.
Đại hắc cẩu vừa rồi bị chọc tức, lập tức hóa thành một vệt đen, vọt tới phía chân núi trọc.
Nó vung đôi móng vuốt lớn, những cái giáp sắt kia như là giấy mỏng, căn bản không thể ngăn được, kêu lên răng rắc. Mấy người kia đều bị nó ấn xuống mặt đất.
- Dám ăn bổn hoàng... Trên đời này không có người như vậy.
Trong mũi Đại hắc cẩu phun ra hai luồng khí trắng, đó là do lửa giận hóa thành.
Mấy người trên mặt đất lúc đầu kiêu ngạo nhưng giờ phút này đều trở nên thành thật, biết đá phải thiết bản. Dưới răng nhọn của Đại hắc cẩu, cả đám đều kêu thảm thiết.
- Các ngươi là ai, dám bất kính với bổn hoàng?
Không cần Diệp Phàm cùng Đồ Phi hỏi gì, Đại hắc cẩu đã rít gào. Cơn tức của nó cần được giải phóng.
Nó giẫm lên mấy người, mỗi lần đôi móng vuốt lớn ấn xuống, đám người đều tru lên.
Dưới tiếng rít gào của Đại hắc cẩu, mấy người này cái gì cũng đều nói ra. Bọn họ là cường đạo nơi đây, hơn nữa thế lực còn không tính là nhỏ.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười, nói với Đồ Phi:
- Đây chính là đồng hành của các ngươi.
- Đừng lấy đám người không ra gì này ra so sánh với chúng ta. Đại khấu chân chính chỉ cướp bóc Thánh địa, sẽ không khi dễ kẻ yếu.
Đồ Phi tiến lên, đạp mạnh một trận.
Lại nói những người này thật sự cũng không yếu, tất cả đều ở Đạo Cung nhất trọng thiên, tuyệt đối là một đám thổ phỉ không kém.
- Chỉ có vài người các ngươi sao?
Đồ Phi ép hỏi.
- Chúng ta có một trại, có tới vài chục người, ngay ở trên núi phía trước.
Dưới móng vuốt của Đại hắc cẩu, mấy người khai ra mọi thứ. Bọn họ là đến chôn Nguyên, vừa khéo gặp đám người Đồ Phi.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười. Đồ Phi giúp hắn mượn được hai vạn năm ngàn cân Nguyên, rồi sau đó từ chỗ Đoạn Đức cướp được năm vạn bảy ngàn cân, tổng cộng hơn tám vạn cân. Còn thiếu hơn một vạn cân, không đến ba phương Nguyên.
Tuy rằng hắn có một hạt Thần Nguyên nhưng lại không thể đánh giá rốt cục được bao nhiêu Nguyên tinh thuần bình thường.
- Đào hết Nguyên của các ngươi lên.
-Các ngươi...
Mấy tên cường đạo không yếu trong lòng phẫn nộ, nhưng lại cũng không dám trái lời, đào ra mười mấy hộp Nguyên ở ven sa mạc.
Mở số hộp gỗ này ra, hào quang lấp lánh đủ màu sắc, một màu trong suốt. Ước chừng hơn một ngàn cân.
- Các ngươi quả là rất khá, có thể so với môn phái nhỏ bình thường. Rốt cục đánh cướp bao nhiêu người?
Diệp Phàm cười lạnh, không chút khách khí cuốn hơn ngàn cân Nguyên vào tay áo.
- Để lại một nửa cho chúng ta đi, bằng không chúng ta sẽ bị trách phạt.
Mấy người vẻ mặt cầu xin, hối hận vạn phần.
- Các ngươi còn phải nộp lên trên?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Lần này, hắn tự mình ép hỏi, dùng thần thức cường đại áp bách chiếm được mọi tin tức muốn biết.
Châu này tên là An Châu, nhưng lại không một chút yên bình. Diện tích rất lớn, phạm vi có khả năng hơn tám ngàn dặm, thổ phỉ không ít. Trong đó có năm đám khá nổi danh.
Mấy người trước mặt bám vào một đám thổ phỉ, trong thời kỳ nhất định phải nộp lên một số Nguyên nhất định.
Sau khi Diệp Phàm dùng thần thức xem xong trí nhớ bọn họ, trực tiếp điểm liên tiếp mấy chỉ, kết thúc tính mạng bọn họ.
- Những người này đáng chết. Tất cả đều máu nhuộm hai tay, hoàn toàn là một đám bại hoại, ngay cả người thường cũng đều cướp giết.
Đối với cường đạo An Châu mà nói, cuối thu này có chút lạnh. Trong phạm vi tám ngàn dặm, rất nhiều thổ phỉ bị cướp ngược lại, không ít thổ phỉ bị đánh chết.
Vào mùa lá vàng cuối cùng rụng xuống, thổ phỉ An Châu bị một lần đại thanh tẩy, ngay cả năm đám thổ phỉ nổi danh nhất cũng đã bị hủy diệt ba.
Suốt nửa tháng, Diệp Phàm lưng đeo Đả Thần Tiên quét ngang An Châu, cướp sạch tất cả thổ phỉ. Vì tránh để bại lộ Hắc Hoàng cũng không lộ diện, Đồ Phi ngẫu nhiên tương trợ.
Đêm khuyết, đống lửa lóe lên, trong vùng dãy núi này tràn ngập mùi máu tanh. Khu sơn trại này rất lớn, là nơi thứ tư trong năm đám thổ phỉ của An Châu.
Trong đại trại, có chừng sáu gã cường giả Đạo Cung tứ trọng thiên tọa trấn, là một đám thổ phỉ mạnh nhất. Diệp Phàm đã trải qua một hồi đại chiến, cuối cùng giết chết toàn bộ.
Lá vàng trên mặt đất vị gió thu cuốn bay phát ra tiếng kêu xào xạc. Đống lửa không có người nổ tí tách. Những cỗ thi thể nằm tứ tung, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Diệp Phàm không nghĩ tới, thu hoạch lần này lại lớn như vậy. Sau khi thổ phỉ lớn nhỏ trong phạm vi tám ngàn dặm bị hắn thanh tẩy, thu hoạch chừng hơn hai vạn cân Nguyên.
Đêm khuyết, lửa trại bùng lên, chân dê vàng trên giá gỗ bị nướng vàng óng, bên cạnh vài hũ rượu ủ, tỏa ra mùi hương thơm mê người.
Sau khi giải quyết xong đám thổ phỉ cuối cùng, Diệp Phàm cùng Đồ Phi ngồi ở trên núi, ngắm trăng uống rượu. Hắc Hoàng ở một bên ngấu nghiến như hổ đói, bốn con dê nướng chín vàng có ba con rưỡi vào bụng của nó.
- Lần này ta đánh giết đồng nghiệp của ngươi a.
Diệp Phàm cười nói.
- Đừng lấy bọn họ ra so sánh với ta. Ta chưa bao giờ cướp bóc phàm nhân, chưa bao giờ làm việc ác.
Đồ Phi phản bác.
Đám thổ phỉ hung dữ này cướp bóc bốn phương, xa tới vài vùng ốc đảo, tích lũy dày ra ngoài dự đoán của Diệp Phàm. Hiện tại, mười vạn cân Nguyên hoàn toàn kiếm đủ, không tính đến hạt Thần Nguyên kia cũng đã đủ rồi.
Sau khi thanh tẩy thổ phỉ trên vùng ốc đảo này, ngay cả Đồ Phi đều rất giật mình, không ngờ lại chiếm được nhiều Nguyên như vậy.
Diệp Phàm cắn một miếng thịt chân dê vàng non mịn, uống một hớp rượu nói:
- Nếu cứ như vậy tính toán, ta lần lượt cướp đoạt thổ phỉ các ốc đảo, cho dù trăm vạn cân Nguyên cũng có thể gom đủ.
Đồ Phi lắc đầu, nói:
- Ngươi rất lạc quan. Vùng ốc đảo này rất đặc thù, ta cảm thấy được đây là có người trợ giúp. Nếu không, không có khả năng có nhiều thổ phỉ cùng Nguyên như vậy.
- Còn lại một đám thổ phỉ cuối cùng, tuy nhiên hiện tại ta không tính động vào bọn chúng, muốn bế quan trước. Mười vạn cân Nguyên đã gom đủ, không thể tiếp tục trì hoãn.
Diệp Phàm uống một hớp rượu, ném chén rượu vào đống lửa, nói:
- Ta muốn biến mất hơn nửa tháng.
Đồ Phi gật gật đầu nói:
- Ngươi đi bế quan đi, ta hộ pháp cho ngươi. Tuy nhiên phải rời khỏi nơi này, đổi địa phương khác. Đám thổ phỉ này tuyệt đối có người đứng sau, tránh để sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Tiểu tử, trong mười vạn cân Nguyên kia còn có một bộ phận của ta đó.
Đại hắc cẩu ngẩng cái đầu to lớn.
- Con chó tham lam ngươi, khi cướp Đả Thần Tiên đã tự động bỏ qua. Nếu ngươi đã muốn, châu này còn một đám thổ phỉ cuối cùng, chờ ta xuất quan, mang ngươi đi lấy Nguyên.
Một ngày kia, Diệp Phàm bắt đầu bế quan.
Hắn chọn một nơi sâu trong dãy núi, đem mười vạn cân Nguyên toàn bộ đưa vào trong đỉnh, rồi sau đó chính hắn cũng đi vào.
Hắn cảm thấy thánh thể cần tinh khí khổng lồ một lần xông quan, nếu như quá phân tán nói không chừng không thành công, bởi vậy tụ hết trong một đỉnh.
Ngoài ra, Hắc Hoàng chuyên môn vì hắn khắc ra một vùng đạo văn, chung quanh ngọc thạch lấp lóe, thay đổi thiên địa, tụ nạp linh khí mười phương.
Ở sâu trong dãy núi, khắp nơi đều là lá khô. Gió khô như đao, cỏ cây gãy rời, chém rớt xanh um, điêu linh sinh cơ.
Suốt nửa tháng, trong vùng dãy núi này đều có đạo âm thần bí vang vọng, giống như có người đang tụng vô thượng cổ kinh đại đạo.
Tinh khí tám phương như nước hội tụ mà tới khiến nơi này linh khí như nước, rất nhiều hoa cỏ đã héo rũ một lần nữa phá đất mà lên, vô tận sinh cơ tái hiện.
Đây là một loại kỳ cảnh. Linh khí quá đậm đặc khiến cỏ cây như gặp mưa xuân, một lần nữa nứt vỏ nảy mầm, nở rộ nụ hoa.
Đại đỉnh phong cách cổ xưa, mê mê mang mang, vô tận nguyên khí lưu chuyển, tràn cả ra ngoài.
Mười vạn cân Nguyên đồng thời bị luyện hóa, đó là khái niệm gì? Có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đỉnh hào quang rực rỡ, dải sáng lành sáng lạn, toàn thân Diệp Phàm đều bị bao phủ.
Tây Hoàng Kinh không hổ là cổ kinh vô thượng, hữu hiệu hướng dẫn nguyên khí đậm đặc này như cầu vồng như thủy triều, toàn bộ thu vào trong cơ thể hắn.
Trong Đạo Cung, năm Thần Tàng đồng loạt chấn động." Thệ ngã" cùng "Đạo ngã" như thật sự tồn tại, dẫn động thiên địa, hiểu được đại đạo tự nhiên.
Vì kiếp này ta tụng kinh, tồn tại cùng thiên địa. Vì đương thời ta hứa nguyện, xuyên qua chủ mệnh, đương thời bất hủ bất diệt.
Bất kể là ta của quá khứ hay là ta và đạo cùng tồn tại, vào giờ khắc này đều dẫn động đại đạo thế giới, khiến bản thân lột xác.
Tiếng của đại đạo vang khắp dãy núi, như có người đang tụng cổ kinh vô thượng, giải thích diệu lý đại đạo.
Tuy nhiên rất khó chính thức nhận ra âm, rõ được nghĩa. Như là Đại đế cổ đang xướng lên, lại như tiên dân viễn cổ tế bái Thánh Vương vô thượng.
Chung quanh đại đỉnh, cây khô đâm chồi, cỏ dại nảy mầm rẽ đất chui lên, dây leo nẩy lộc xanh tươi, bừng bừng sinh cơ, tái hiện mà ra.
Mùi bùn đất xen lẫn mùi thơm hoa cỏ, cỏ cây đón xuân, trưởng thành trong sắc thu hiu quạnh. Trăm hoa lại đua sắc.
Đây là một thế giới tân sinh, sinh mệnh mới trưởng thành, xanh nhạt mang theo màu vàng, nụ hoa lay động. Hết thảy đều tràn ngập hy vọng.
Xa xa, Đồ Phi giật mình nói:
- Đạo Cung tụng kinh giống như vô tượng đại đạo, không ngờ có thể truyền ra, cùng linh khí giao hòa, khiến hoa cỏ đạt được tân sinh. Thật sự khiến người khiếp sợ.
Đại hắc cẩu cũng đang nhìn chăm chú, nói:
- Ngay cả là người thượng cổ như vậy cũng không nhiều. Tại cảnh giới này có thể làm được như vậy, thánh thể thái cổ quả nhiên không đơn giản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngày thứ mười tám, Diệp Phàm lấy hạt Thần Nguyên kia ra. Bởi vì mười vạn cân Nguyên sắp sửa luyện hóa xong, vẫn như cũ không tấn chức Đạo Cung tứ trọng thiên. Hắn không muốn xuất hiện bất ngờ, thất bại trong gang tấc.
Thần Nguyên, tinh khí của thiên địa mới bắt đầu biến thành, tinh hoa căn nguyên nhất.
Tuy rằng chỉ là một hạt, lượng rất ít nhưng là khoảnh khắc bị luyện hóa lại có thần mang xung thiên bắn ra, ánh vàng rực rỡ, khiến người ta không mở được hai mắt.
Xoát!
Ngay sau đó, thần mang màu vàng chợt lóe rồi mất, bay về trong đại đỉnh.
Tinh hoa thiên địa căn nguyên nhất, xông vào Đạo Cung khiến cả thân thể Diệp Phàm đều lập tức trong suốt sáng lạn. Hắn như một vị Thần mãi mãi trường tồn.
Trong Đạo Cung, âm thanh đại đạo càng thêm to, bao dung cả dãy núi. Rất nhiều cỏ cây như gặp mưa xuân, vô tận sinh cơ hiện ra.
Như là thật sự có Đại đế cổ đang luận đạo, đang tụng cổ kinh vô thượng. Lại như Thánh Vương hạ trần, vô số tiên dân viễn cổ cầu nguyện, thành kính vô cùng.
-o0o-
Bọn họ đều rất giật mình.
Đại hắc cẩu nói:
- Ta biết rồi. Quả nhiên là đạo văn trên mảnh vỡ vũ khí vỡ nát ảnh hưởng đến đại mạc, chúng ta thu hồi nó, một góc này liền khôi phục bầu trời sáng sủa. Chắc cả vùng đại mạc đều là như thế.
Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn. Hắc Hoàng cùng Đồ Phi trong khi thu hoạch tài liệu quý hiếm còn phá vỡ khốn cục, bọn họ đi ra đại mạc.
Đi ra mười mấy dặm, hoàn toàn rời khỏi đại mạc mênh mông, bọn họ đi tới bên cạnh ốc đảo.
Hiện giờ đã là cuối mùa thu, hầu hết cây cối đều đã rụng hết lá, chỉ có số ít loại cây như tùng xanh, phong vân còn xanh um.
- Một con chó mập thật lớn, có lộc ăn rồi. Buổi tối ăn thịt chó đen.
Phía trước có mấy bóng người đứng ở dưới chân núi trọc vùng ven ốc đảo, cười rất quái dị. Bọn họ mặc áo giáp sắt, hào quang lấp lánh.
- Hai thằng nhãi con kia, để lại tất cả Nguyên trên người các ngươi rồi nhanh cút đi.
Đại hắc cẩu lập tức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tuy nhiên nó không đương trường phát tác, âm thầm mài răng.
- Các ngươi là ai?
Đồ Phi cũng trầm mặt xuống. Thân là con cháu đại khấu lại bị người cướp bóc đây là lần đầu tiên.
- Các ngươi đến nhầm chỗ rồi. Để lại Nguyên, nhanh cút đi, không có tư cách ở đây hỏi han.
Mấy người này phi thường kiêu ngạo, căn bản không đem hai người một chó vào mắt.
- Đương nhiên, con chó này phải để lại. Hôm nay chúng ta phải ăn một bữa no nê.
Mấy người cười to không kiêng nể gì.
Gâu-
Đại hắc cẩu rốt cục không nhịn nổi vồ tới, há cái mồm to cắn tới.
- Con chó đen này thật dữ a. Tuy nhiên như vậy ăn mới ngon, đều nói thịt chó dữ rất ngon.
Trong đó một người mặc giáp màu bạc đi lên, giơ tay lên vỗ xuống đầu đại hắc cẩu.
Đương-
Một chưởng này rất rắn chắc, bởi vì Đại hắc cẩu cũng không né, xương đồng da sắt, so với thể chất của Diệp Phàm cũng không kém. Nó giơ móng vuốt lớn, xẹt qua nghe "phốc" một tiếng, đương trường đem người kia đánh ngã, trên người xuất hiện một vết máu đáng sợ.
- Con chó này...
Mấy người phía sau đều biến sắc. Con chó này rõ ràng lợi hại hơn so với cả cẩu tinh bình thường, một trảo đã đánh cho tu sĩ Đạo Cung nhất trọng thiên hộc máu.
Đại hắc cẩu vừa rồi bị chọc tức, lập tức hóa thành một vệt đen, vọt tới phía chân núi trọc.
Nó vung đôi móng vuốt lớn, những cái giáp sắt kia như là giấy mỏng, căn bản không thể ngăn được, kêu lên răng rắc. Mấy người kia đều bị nó ấn xuống mặt đất.
- Dám ăn bổn hoàng... Trên đời này không có người như vậy.
Trong mũi Đại hắc cẩu phun ra hai luồng khí trắng, đó là do lửa giận hóa thành.
Mấy người trên mặt đất lúc đầu kiêu ngạo nhưng giờ phút này đều trở nên thành thật, biết đá phải thiết bản. Dưới răng nhọn của Đại hắc cẩu, cả đám đều kêu thảm thiết.
- Các ngươi là ai, dám bất kính với bổn hoàng?
Không cần Diệp Phàm cùng Đồ Phi hỏi gì, Đại hắc cẩu đã rít gào. Cơn tức của nó cần được giải phóng.
Nó giẫm lên mấy người, mỗi lần đôi móng vuốt lớn ấn xuống, đám người đều tru lên.
Dưới tiếng rít gào của Đại hắc cẩu, mấy người này cái gì cũng đều nói ra. Bọn họ là cường đạo nơi đây, hơn nữa thế lực còn không tính là nhỏ.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười, nói với Đồ Phi:
- Đây chính là đồng hành của các ngươi.
- Đừng lấy đám người không ra gì này ra so sánh với chúng ta. Đại khấu chân chính chỉ cướp bóc Thánh địa, sẽ không khi dễ kẻ yếu.
Đồ Phi tiến lên, đạp mạnh một trận.
Lại nói những người này thật sự cũng không yếu, tất cả đều ở Đạo Cung nhất trọng thiên, tuyệt đối là một đám thổ phỉ không kém.
- Chỉ có vài người các ngươi sao?
Đồ Phi ép hỏi.
- Chúng ta có một trại, có tới vài chục người, ngay ở trên núi phía trước.
Dưới móng vuốt của Đại hắc cẩu, mấy người khai ra mọi thứ. Bọn họ là đến chôn Nguyên, vừa khéo gặp đám người Đồ Phi.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười. Đồ Phi giúp hắn mượn được hai vạn năm ngàn cân Nguyên, rồi sau đó từ chỗ Đoạn Đức cướp được năm vạn bảy ngàn cân, tổng cộng hơn tám vạn cân. Còn thiếu hơn một vạn cân, không đến ba phương Nguyên.
Tuy rằng hắn có một hạt Thần Nguyên nhưng lại không thể đánh giá rốt cục được bao nhiêu Nguyên tinh thuần bình thường.
- Đào hết Nguyên của các ngươi lên.
-Các ngươi...
Mấy tên cường đạo không yếu trong lòng phẫn nộ, nhưng lại cũng không dám trái lời, đào ra mười mấy hộp Nguyên ở ven sa mạc.
Mở số hộp gỗ này ra, hào quang lấp lánh đủ màu sắc, một màu trong suốt. Ước chừng hơn một ngàn cân.
- Các ngươi quả là rất khá, có thể so với môn phái nhỏ bình thường. Rốt cục đánh cướp bao nhiêu người?
Diệp Phàm cười lạnh, không chút khách khí cuốn hơn ngàn cân Nguyên vào tay áo.
- Để lại một nửa cho chúng ta đi, bằng không chúng ta sẽ bị trách phạt.
Mấy người vẻ mặt cầu xin, hối hận vạn phần.
- Các ngươi còn phải nộp lên trên?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Lần này, hắn tự mình ép hỏi, dùng thần thức cường đại áp bách chiếm được mọi tin tức muốn biết.
Châu này tên là An Châu, nhưng lại không một chút yên bình. Diện tích rất lớn, phạm vi có khả năng hơn tám ngàn dặm, thổ phỉ không ít. Trong đó có năm đám khá nổi danh.
Mấy người trước mặt bám vào một đám thổ phỉ, trong thời kỳ nhất định phải nộp lên một số Nguyên nhất định.
Sau khi Diệp Phàm dùng thần thức xem xong trí nhớ bọn họ, trực tiếp điểm liên tiếp mấy chỉ, kết thúc tính mạng bọn họ.
- Những người này đáng chết. Tất cả đều máu nhuộm hai tay, hoàn toàn là một đám bại hoại, ngay cả người thường cũng đều cướp giết.
Đối với cường đạo An Châu mà nói, cuối thu này có chút lạnh. Trong phạm vi tám ngàn dặm, rất nhiều thổ phỉ bị cướp ngược lại, không ít thổ phỉ bị đánh chết.
Vào mùa lá vàng cuối cùng rụng xuống, thổ phỉ An Châu bị một lần đại thanh tẩy, ngay cả năm đám thổ phỉ nổi danh nhất cũng đã bị hủy diệt ba.
Suốt nửa tháng, Diệp Phàm lưng đeo Đả Thần Tiên quét ngang An Châu, cướp sạch tất cả thổ phỉ. Vì tránh để bại lộ Hắc Hoàng cũng không lộ diện, Đồ Phi ngẫu nhiên tương trợ.
Đêm khuyết, đống lửa lóe lên, trong vùng dãy núi này tràn ngập mùi máu tanh. Khu sơn trại này rất lớn, là nơi thứ tư trong năm đám thổ phỉ của An Châu.
Trong đại trại, có chừng sáu gã cường giả Đạo Cung tứ trọng thiên tọa trấn, là một đám thổ phỉ mạnh nhất. Diệp Phàm đã trải qua một hồi đại chiến, cuối cùng giết chết toàn bộ.
Lá vàng trên mặt đất vị gió thu cuốn bay phát ra tiếng kêu xào xạc. Đống lửa không có người nổ tí tách. Những cỗ thi thể nằm tứ tung, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Diệp Phàm không nghĩ tới, thu hoạch lần này lại lớn như vậy. Sau khi thổ phỉ lớn nhỏ trong phạm vi tám ngàn dặm bị hắn thanh tẩy, thu hoạch chừng hơn hai vạn cân Nguyên.
Đêm khuyết, lửa trại bùng lên, chân dê vàng trên giá gỗ bị nướng vàng óng, bên cạnh vài hũ rượu ủ, tỏa ra mùi hương thơm mê người.
Sau khi giải quyết xong đám thổ phỉ cuối cùng, Diệp Phàm cùng Đồ Phi ngồi ở trên núi, ngắm trăng uống rượu. Hắc Hoàng ở một bên ngấu nghiến như hổ đói, bốn con dê nướng chín vàng có ba con rưỡi vào bụng của nó.
- Lần này ta đánh giết đồng nghiệp của ngươi a.
Diệp Phàm cười nói.
- Đừng lấy bọn họ ra so sánh với ta. Ta chưa bao giờ cướp bóc phàm nhân, chưa bao giờ làm việc ác.
Đồ Phi phản bác.
Đám thổ phỉ hung dữ này cướp bóc bốn phương, xa tới vài vùng ốc đảo, tích lũy dày ra ngoài dự đoán của Diệp Phàm. Hiện tại, mười vạn cân Nguyên hoàn toàn kiếm đủ, không tính đến hạt Thần Nguyên kia cũng đã đủ rồi.
Sau khi thanh tẩy thổ phỉ trên vùng ốc đảo này, ngay cả Đồ Phi đều rất giật mình, không ngờ lại chiếm được nhiều Nguyên như vậy.
Diệp Phàm cắn một miếng thịt chân dê vàng non mịn, uống một hớp rượu nói:
- Nếu cứ như vậy tính toán, ta lần lượt cướp đoạt thổ phỉ các ốc đảo, cho dù trăm vạn cân Nguyên cũng có thể gom đủ.
Đồ Phi lắc đầu, nói:
- Ngươi rất lạc quan. Vùng ốc đảo này rất đặc thù, ta cảm thấy được đây là có người trợ giúp. Nếu không, không có khả năng có nhiều thổ phỉ cùng Nguyên như vậy.
- Còn lại một đám thổ phỉ cuối cùng, tuy nhiên hiện tại ta không tính động vào bọn chúng, muốn bế quan trước. Mười vạn cân Nguyên đã gom đủ, không thể tiếp tục trì hoãn.
Diệp Phàm uống một hớp rượu, ném chén rượu vào đống lửa, nói:
- Ta muốn biến mất hơn nửa tháng.
Đồ Phi gật gật đầu nói:
- Ngươi đi bế quan đi, ta hộ pháp cho ngươi. Tuy nhiên phải rời khỏi nơi này, đổi địa phương khác. Đám thổ phỉ này tuyệt đối có người đứng sau, tránh để sinh chuyện ngoài ý muốn.
- Tiểu tử, trong mười vạn cân Nguyên kia còn có một bộ phận của ta đó.
Đại hắc cẩu ngẩng cái đầu to lớn.
- Con chó tham lam ngươi, khi cướp Đả Thần Tiên đã tự động bỏ qua. Nếu ngươi đã muốn, châu này còn một đám thổ phỉ cuối cùng, chờ ta xuất quan, mang ngươi đi lấy Nguyên.
Một ngày kia, Diệp Phàm bắt đầu bế quan.
Hắn chọn một nơi sâu trong dãy núi, đem mười vạn cân Nguyên toàn bộ đưa vào trong đỉnh, rồi sau đó chính hắn cũng đi vào.
Hắn cảm thấy thánh thể cần tinh khí khổng lồ một lần xông quan, nếu như quá phân tán nói không chừng không thành công, bởi vậy tụ hết trong một đỉnh.
Ngoài ra, Hắc Hoàng chuyên môn vì hắn khắc ra một vùng đạo văn, chung quanh ngọc thạch lấp lóe, thay đổi thiên địa, tụ nạp linh khí mười phương.
Ở sâu trong dãy núi, khắp nơi đều là lá khô. Gió khô như đao, cỏ cây gãy rời, chém rớt xanh um, điêu linh sinh cơ.
Suốt nửa tháng, trong vùng dãy núi này đều có đạo âm thần bí vang vọng, giống như có người đang tụng vô thượng cổ kinh đại đạo.
Tinh khí tám phương như nước hội tụ mà tới khiến nơi này linh khí như nước, rất nhiều hoa cỏ đã héo rũ một lần nữa phá đất mà lên, vô tận sinh cơ tái hiện.
Đây là một loại kỳ cảnh. Linh khí quá đậm đặc khiến cỏ cây như gặp mưa xuân, một lần nữa nứt vỏ nảy mầm, nở rộ nụ hoa.
Đại đỉnh phong cách cổ xưa, mê mê mang mang, vô tận nguyên khí lưu chuyển, tràn cả ra ngoài.
Mười vạn cân Nguyên đồng thời bị luyện hóa, đó là khái niệm gì? Có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đỉnh hào quang rực rỡ, dải sáng lành sáng lạn, toàn thân Diệp Phàm đều bị bao phủ.
Tây Hoàng Kinh không hổ là cổ kinh vô thượng, hữu hiệu hướng dẫn nguyên khí đậm đặc này như cầu vồng như thủy triều, toàn bộ thu vào trong cơ thể hắn.
Trong Đạo Cung, năm Thần Tàng đồng loạt chấn động." Thệ ngã" cùng "Đạo ngã" như thật sự tồn tại, dẫn động thiên địa, hiểu được đại đạo tự nhiên.
Vì kiếp này ta tụng kinh, tồn tại cùng thiên địa. Vì đương thời ta hứa nguyện, xuyên qua chủ mệnh, đương thời bất hủ bất diệt.
Bất kể là ta của quá khứ hay là ta và đạo cùng tồn tại, vào giờ khắc này đều dẫn động đại đạo thế giới, khiến bản thân lột xác.
Tiếng của đại đạo vang khắp dãy núi, như có người đang tụng cổ kinh vô thượng, giải thích diệu lý đại đạo.
Tuy nhiên rất khó chính thức nhận ra âm, rõ được nghĩa. Như là Đại đế cổ đang xướng lên, lại như tiên dân viễn cổ tế bái Thánh Vương vô thượng.
Chung quanh đại đỉnh, cây khô đâm chồi, cỏ dại nảy mầm rẽ đất chui lên, dây leo nẩy lộc xanh tươi, bừng bừng sinh cơ, tái hiện mà ra.
Mùi bùn đất xen lẫn mùi thơm hoa cỏ, cỏ cây đón xuân, trưởng thành trong sắc thu hiu quạnh. Trăm hoa lại đua sắc.
Đây là một thế giới tân sinh, sinh mệnh mới trưởng thành, xanh nhạt mang theo màu vàng, nụ hoa lay động. Hết thảy đều tràn ngập hy vọng.
Xa xa, Đồ Phi giật mình nói:
- Đạo Cung tụng kinh giống như vô tượng đại đạo, không ngờ có thể truyền ra, cùng linh khí giao hòa, khiến hoa cỏ đạt được tân sinh. Thật sự khiến người khiếp sợ.
Đại hắc cẩu cũng đang nhìn chăm chú, nói:
- Ngay cả là người thượng cổ như vậy cũng không nhiều. Tại cảnh giới này có thể làm được như vậy, thánh thể thái cổ quả nhiên không đơn giản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngày thứ mười tám, Diệp Phàm lấy hạt Thần Nguyên kia ra. Bởi vì mười vạn cân Nguyên sắp sửa luyện hóa xong, vẫn như cũ không tấn chức Đạo Cung tứ trọng thiên. Hắn không muốn xuất hiện bất ngờ, thất bại trong gang tấc.
Thần Nguyên, tinh khí của thiên địa mới bắt đầu biến thành, tinh hoa căn nguyên nhất.
Tuy rằng chỉ là một hạt, lượng rất ít nhưng là khoảnh khắc bị luyện hóa lại có thần mang xung thiên bắn ra, ánh vàng rực rỡ, khiến người ta không mở được hai mắt.
Xoát!
Ngay sau đó, thần mang màu vàng chợt lóe rồi mất, bay về trong đại đỉnh.
Tinh hoa thiên địa căn nguyên nhất, xông vào Đạo Cung khiến cả thân thể Diệp Phàm đều lập tức trong suốt sáng lạn. Hắn như một vị Thần mãi mãi trường tồn.
Trong Đạo Cung, âm thanh đại đạo càng thêm to, bao dung cả dãy núi. Rất nhiều cỏ cây như gặp mưa xuân, vô tận sinh cơ hiện ra.
Như là thật sự có Đại đế cổ đang luận đạo, đang tụng cổ kinh vô thượng. Lại như Thánh Vương hạ trần, vô số tiên dân viễn cổ cầu nguyện, thành kính vô cùng.
-o0o-
Tác giả :
Thần Đông