Già Thiên
Chương 282: Không Cẩn Thận Ăn Mất Thiên Nga
Trong cung điện có những tia sáng nhiều màu xinh đẹp, các yêu tinh thi nhau nhảy múa. Những tà áo trắng phất phơ theo gió, mọi người cùng nhau nâng cốc nói chuyện vui vẻ, người khác nhìn vào có cảm giác như họ đang ở bên trong Quảng Hàn cung.
Sau mỗi bàn ngọc đều là các cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc, bọn họ nâng ly cạn chén với nhau. Diệp Phàm và Đồ Phi cũng liên tiếp chạm cốc, hưởng thụ không khí náo nhiệt này.
- Dao Trì thinh hội sắp bắt đầu rồi, không biết có ai ở tiểu thế giới chúng ta muốn đi đây?
Có người hỏi.
- Công chúa điện hạ, Thanh Y Tiểu Giao vương đều muốn đi trước, chắc có khoảng sáu hay bảy người gì đó.
- Cường giả Yêu tộc ở Bắc vực có rất nhiều, không riêng gì ở tiểu thế giới của chúng ta đâu. Đến lúc đó, chắc chắn có nhiều người muốn đi.
- Ngay cả đám người Kim Sí Tiểu Bằng vương ở trung bộ Đông Hoang xa xôi cũng đến đây, có thể thấy thịnh hội do Dao Trì thánh địa tổ chức lần này rất đông vui đó.
- À, nghe nói Kim Sí Tiểu Bằng vương lần này muốn quyết chiến với Thần thể và Diêu Quang thánh tử đó, không biết đó sẽ là những đại chiến kinh thế như thế nào?
Sau khi nói tới vấn đề này, mọi người đều quay sang nhìn Diệp Phàm một lượt. Có thể đánh bại Kim Sí Tiểu Bằng vương khi cùng đồng giai, Thánh thể Hoang Cổ thật sự làm cho người ta phải kinh sợ.
- Dựa vào những gì đã thể hiện, Kim Sí Tiểu Bằng vương gần như có thể áp chế được Thần thể, tuy không nói là có thể sánh ngang với Đại Đế lúc trẻ tuổi, nhưng ta nghĩ không chênh lệch nhiều đâu. Nhưng, thật không ngờ lại bị Thánh thể đánh bại, chẳng lẽ Thánh thể kinh khủng như vậy thật sao?
Không ít người hoài nghi, tự đặt câu hỏi.
- Theo sách cổ ghi lại, chỉ những kỳ tài có hi vọng trở thành Đại Đế mới có thể áp chế Thánh thể Hoang Cổ khi đồng giai.
Thiếu nữ Yêu tộc Kim Yến nghe vậy liền cười xùy một cái, nói:
- Đáng tiếc, bây giờ Thánh thể Hoang Cổ chỉ có thể dừng lại tại bí cảnh Đạo Cung.
Nói đến đây, mọi người cũng không đề cập tới vấn đề này nhiều lắm, bởi vì mọi người đều hiểu rõ dù cho thể chất của ngươi có cường đại đến đâu, nhưng nếu vĩnh viễn bị vây khốn ở một bí cảnh thì còn lâu mới đi tới được nữa, gọi là phế thể cũng không có gì quá đáng.
Kim Yến tiếp tục mở miệng nói:
- Thật ra, thần thuật thiên phú lợi hại nhất của Kim Sí Tiểu Bằng vương chỉ thi triển được hoàn toàn khi ở bí cảnh Tứ Cực. Cho nên, lần trước hắn bại cũng quá oan uổng.
- Điều này cũng đúng, tộc Thiên Bằng càng tu luyện đến hậu kỳ thì càng kinh khủng, ta nghĩ câu nói "Bác Long thuật vừa xuất, thiên hạ vô thuật" cũng không chỉ là truyền thuyết thôi đâu.
- Đúng là có những lời nói như vậy, vô thượng Thiên Bằng Bác Long thuật được người khác nói là thánh thuật có thể đánh giết cả Chân Long. Thánh thuật này vừa ra, tất cả thuật pháp khác đều phải thất sắc. Nếu như thi triển bí thuật này ở bí cảnh Tứ Cực, chắc Kim Sí Tiểu Bằng vương có thể chống lại Thánh thể Hoang Cổ.
Diệp Phàm và Đồ Phi ở bên cạnh vẫn nâng ly chạm cốc, gần như không có cảm giác gì với mấy lời bàn tàn ra vào này. Diệp Phàm cũng hiểu rằng một ngày hắn còn chưa bước vào bí cảnh Tứ Cực, hắn vẫn chưa bỏ được cái danh phế thể kia.
- Con bà nó, mấy tên điểu nhân này!
Đồ Phi thấp giọng mắng, nói:
- Ta thật sự rất muốn xem thử sau khi ngươi tiến vào bí cảnh Tứ Cực sẽ có chiến lực đến mức nào.
- Ngươi có thể cho ta ngàn vạn cân nguyên không?
Diệp Phàm vẫn gắp thức ăn, tận tình thưởng thức đồ ăn ngon, không bị ảnh hưởng bởi những người khác.
- Nhiều nguyên như vậy...trừ phi đi đánh cướp Thánh Địa, hoặc là vào cấm địa Thái Sơ.
Đồ Phi lắc đầu, nói:
- Ta rất hi vọng ngươi có thể bước vào bí cảnh Tứ Cực, áp chế toàn bộ Thánh Tử và Thánh Nữ kia.
- Phải lưu Thánh Nữ lại, rồi xây một hậu cung thật to.
Diệp Phàm cười nói.
- Ngươi còn cười được nữa ư?
Đồ Phi lắc lắc bầu rượu, nói:
- Nhưng mà, không thể tu hành cũng có thể là một điều may mắn. Nếu không, sợ rằng ngươi sẽ bị vài Thánh Địa giết chết đó.
- Bây giờ có gì khác ư? Cơ gia đang truy sát ta khắp thiên hạ đây.
- Sau này ngươi có dự tính gì không?
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Ta vẫn rất tự tin về kiến thức của mình đối với nguyên thạch, sau này ta tính đi tới Thánh thành đổ thạch, bái phỏng toàn bộ đổ thạch phường của các đại Thánh Địa.
Hắc Hoàng uống một lúc đã say, đôi mắt lờ đờ nhìn sang một bên, lớn miệng nói:
- Vừa nhìn đã biết ngươi là đồ gây họa, đến lúc đó phải thắng mấy Thánh Nữ để bổn Hoàng thu làm nhân sủng...
- Ngươi im miệng cho ta!
"Gâu"
Bỗng nhiên có một tiếng chó sủa lớn vang lên, làm cho mọi người giật mình. Mọi người vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy Hắc Hoàng say đến nỗi muốn té ngã xuống mặt đất.
Khi các cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc còn không biết nói gì với con chó mực to lớn này, Bạch Phượng đã đứng dậy, nói:
- Ta và Kim Vũ, Khổ Trúc ra ngoài lần này phát hiện được một khu di tích, đào được mấy cổ vật, nhưng đến giờ vẫn không biết lai lịch của chúng nó, nên muốn mời chư vị cho một chút ý kiến.
Hắn vỗ vỗ tay, lập tức có mấy tiểu yêu bưng một cái rương sắt lớn ra. Cái rương này vô cùng nặng, lúc đặt xuống làm nứt cả nền nhà được làm từ ngọc thạch.
Sau khi rương sắt được mở ra, lập tức có mùi mục nát truyền ra bên ngoài, bên trong có mấy chục đồ vật làm bằng đồng xanh, tất cả đều đã mục nát.
Có những mảnh nhỏ chuông đồng, có hồ lô bị bể, có những đỉnh đồng rỉ sắt...tất cả đồ vật ở bên trong đều bị mục nát hết, không còn vật nào hoàn hảo cả, không thể sử dụng được nữa.
Mọi người trong cung điện liền chạy tới, cầm mấy cổ vật trong tay cẩn thận quan sát, bàn tán qua lại với nhau.
- Hình như đây là một bảo khố của tiểu môn phái gì đó, đáng tiếc, đã bị hư hết rồi.
- Có gì đó không bình thường! Mấy cổ vật này rất nặng, bên ngoài còn có những ấn ký đạo văn phức tạp khó hiểu, sợ rằng có lai lịch gì đó.
- Chẳng lẽ chúng là di vật của một đại giáo viễn cổ nào đó?
Nhan Như Ngọc và Thanh Y Tiểu Giao vương cũng tiến lên quan sát mấy cổ vật này, nhưng cũng không thể có kết luận chính xác.
Diệp Phàm lay tỉnh Hắc Hoàng lại, rồi cùng nhau chen lên trước để quan sát.
Vừa nhìn thấy mấy vật này, Hắc Hoàng liền kích động hẳn lên, mà lúc này Diệp Phàm phát hiện trong đám cổ vật ấy có hai ba đồ vật có ấn ký giống y như hồ lô bị hư hại hắn đã nhìn thấy hồi sáng.
Mặc dù mấy người ở đây cũng phát hiện được ấn ký đặc thù ấy, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy ấn ký nào tương tự như vậy, nên họ không thể đoán được điều gì.
- Những vật này được tìm thấy ở đâu?
Thanh Y Tiểu Giao vương hỏi.
- Phát hiện ở Khúc Châu.
Bạch Phượng đáp.
- Quả nhiên...
Hắc Hoàng hít một hơi thật sâu, lỗ mũi khẽ động đậy một chút, sau đó lùi về sau không gây tiếng động nào.
Nhìn thấy nó như vậy, Diệp Phàm cũng biết nó đã có phát hiện gì đó. Lỗ mũi chó rất nhạy, huống chi là con chó đã thành tinh này, con chó đáng chết này đã biết mấy cổ vật được phát hiện ở Khúc Châu, chắc chắn đã phán đoán được đại khái gì đó.
Bạch Phượng có hỏi thăm Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm đáp lại là không thể nhận biết được. Sau một hồi lâu, cũng không có ai biết được lai lịch các vật này. Thấy không thể thu thập được thông tin gì có giá trị, nên Bạch Phượng bảo các tiểu yêu khiêng rương cổ vào bên trong lại.
Trong cung điện xa hoa này có những cột trụ to lớn được chạm trổ tinh tế, xanh vàng rực rỡ.
Các tu sĩ Yêu tộc trẻ tuổi cùng nhau tề tụ ở đây, nâng ly cạn chén với nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.
Các nữ tử xinh đẹp đang nhảy múa ở giữa sân đúng là những yêu tinh thật sự, người nào người nấy đều kiều diễm động lòng người, chỉ cần cười duyên một cái là có thể câu hồn đoạt phách người khác.
Từng người từng người thiếu nữ yêu tinh có vóc dáng như của ma quỷ, ngọc thể thon dài được các mảnh lụa mỏng manh ôm sát vào, làm hiện rõ những đường cong mê người. Các nàng vừa có cổ dài thon trắng như thiên nga, vừa có mái tóc đen nhánh, hai màu đen trắng đối lập cùng ở trên một thân thể làm toát lên khí chất khác lạ, phong tình vạn chủng.
Đồ Phi ngửa đầu uống cạn một ly mỹ tửu, nói:
- Tu hành có ích lợi gì chứ, kết quả cuối cùng cũng là trở thành một nấm đất. Từ xưa đến nay, ta chưa thấy ai thành tiên cả, nếu đã như vậy, còn không bằng chìm mình trong chốn hồng trần.
- Nếu như ngươi không tu hành, ngươi còn có tư cách ngồi ở đây sao?
Diệp Phàm tự rót rượu cho chính mình, đáp lại.
Mục đích khi tu hành của hắn chính là được sống lâu hơn, sau đó vượt qua hư không để trở về bến bờ tinh không kia. Bây giờ nhìn lại, hình như con đường này còn rất dài.
Hắc Hoàng ở bên cạnh liếc mắt nhìn qua, làm vẻ mình là cao nhân đương thời, nói:
- Các ngươi còn chưa hiểu được đạo lý tu hành là gì.
- Chúng ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi hiểu?
Đồ Phi nghiêng đầu qua nhìn nó một cái. Từ lúc bị Hắc Hoàng cắn đến giờ, hắn vẫn không thích con chó này chút nào.
- Từ cổ chí kim, có đến nghìn vạn người tu luyện, nhưng chỉ có ba năm người đắc đạo. Đối với bổn Hoàng, đây là một con đường tràn đầy hi vọng, ta là một trong số đó.
Đồ Phi cười trêu nó:
- Đắc đạo thì thế nào? Thánh Hiền thượng cổ có thể sống lâu thêm được mấy ngàn năm, nhưng kết quả cuối cùng không phải là trở thành bụi bậm lịch sử sao? Chủ nhân của tiểu thế giới này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
- Hắn? Hắn đắc đạo được gì chứ?
Hắc Hoàng gặm lấy một cái đùi thịt dê nướng lớn, lầm bầm nói gì đó không rõ.
- Ánh mắt của ngươi rất cao, chẳng lẽ ngươi đang nói tới Đại Đế thượng cổ?
Diệp Phàm hỏi.
- Tất nhiên là bọn họ.
Hắc Hoàng kiêu ngạo đáp lại.
- Từ xưa đến nay, những người như vậy có mấy người chứ.
Đồ Phi tự rót một chén rượu, uống một hớp xong rồi nói:
- Những người đắc đạo như Hư Không đại đế, Hằng Vũ đại đế, Tây Hoàng mẫu có thọ nguyên vượt xa người thường, nhưng kết quả không phải là bụi trở về với bụi, đất về với đất sao?
Hắc Hoàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phản bác, chỉ yên lặng trầm tư.
Bên cạnh mấy người họ có một người nam tử trẻ tuổi ngồi sau một cái bàn ngọc, người này có nước da màu trắng, mặc một bộ y phục màu vàng lấp lánh. Hắn cũng thở dài một cái, nói:
- Đại Đế thượng cổ...làm cho người ta không thể nhìn lên được. Ngay cả các đại Thánh Chủ, cũng chỉ có thể vô lực cúi đầu, cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến.
Tần Dao ngồi cách đó không xa, nghe vậy liền cười nói:
- Kim Vũ huynh, huynh đã quên rồi sao? Nhan công chúa của chúng ta chính là hậu nhân Yeu Đế, chắc chắn có biết vài điều về Đại Đế.
Người nam tử mặc quần áo màu vàng nở nụ cười ôn hòa, nâng chén với Tần Dao.
Lúc này, những người khác ở chung quanh cũng bị đề tài này hấp dẫn, bắt đầu nghị luận.
Trong buổi tối này, Bạch Phượng mặc một bộ đồ trắng như tuyết, hắn ta mở miệng hỏi Nhan Như Ngọc:
- Công chúa điện hạ, có thể nói vài chuyện xưa về Đại Đế được không? Không biết lão nhân gia đã đạt tới cảnh giới nào rồi?
Nhan Như Ngọc, người cũng như tên, nàng ta giống như một khối ôn ngọc thông linh, toàn thân toát lên phong thái vô song, hoàn mỹ không một chút tì vết. Nàng khẽ mở đôi mô đỏ mọng, hàm răng trắng tinh trong suốt lộ ra bên ngoài, nói:
- Sau khi trở thành Đại Đế, không còn người nào có thể nhìn thấu được cảnh giới của tổ tiên được nữa, cũng không thể phỏng đoán được. Dù là người thân cận nhất bên cạnh ngài, cũng không thể biết được rốt cuộc ngài mạnh mẽ đến mức nào.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả người thân cận bên cạnh còn không biết được thì nói chi đến người khác? Đại Đế thượng cổ thật giống như một tấm bia to, mãi mãi không thể vượt qua được.
Yêu Đế chính là Đại Đế cuối cùng ở Đông Hoang, cũng là người trở thành Đại Đế gần đây được, nhưng dù như thế, những người bây giờ còn không thể hiểu nổi, nên không cần nói đến mấy vị từ trước thời Hoang Cổ rồi.
Người trẻ tuổi mặc quần áo màu vàng kia tên Kim Vũ, hắn ta hỏi:
- Rốt cuộc Đại Đế lúc còn trẻ mạnh mẽ đến mức nào?
- Tổ tiên đã qua đời được mấy chục vạn năm, vì quá xa xưa nên rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng nữa.
Nhan Như Ngọc hơi suy tư một chút, nói:
- Thiên tư ngài ngút trời, sau khi xuất thế xong đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ, sau đó liền bế quan nhiều năm, bắt đầu khai sáng ra những thánh thuật vô thượng.
Một người trẻ tuổi mặc áo màu xanh lục cách đó không xa tên Khổ Trúc, hỏi:
- Ta nghe nói phàm những người đạt đến cảnh giới Đại Đế đều là những kỳ tài ngút trời, chỉ cần xem các bộ sách cổ một chút là có thể suy diễn được một chút thuật pháp, sau đó khai sáng ra bên ngoài, không biết đây có phải là sự thật hay không?
Nhan Như Ngọc khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Không sai, hơn phân nửa cổ kinh Yêu Tộc đã được Đại Đế khai sáng ra bằng cách này.
- Đáng tiếc, năm tháng vô thành, tất cả đã trở thành một dòng nước trôi đi, nước bọt chôn vùi mọi anh hùng.
Có một Yêu tộc đã hơi say, cảm thán nói.
- Dù nói thế nào đi nữa, Thanh Liên đại đến đúng là một trong những người mạnh nhất từ cổ chí kim tới nay, chỉ có ba năm người có thể sánh vai cùng với ngài.
Một tu sĩ Yêu tộc khác nói.
Bởi vì có rất nhiều vấn đề liên quan tới Đại Đế, nên mấy người ở chỗ này đều nghị luận sôi nổi.
Khổ Trúc tiếp tục hỏi:
- Không ít sách cổ từng nói rằng cách đây mấy vạn năm, Đại Đế từng muốn xây nên một cổ thiên đình cho Yêu tộc, không biết là thật hay giả?
Kim Vũ cũng gật đầu, nói:
- Đúng là có không ít tin đồn, ngay cả sách sử của Nhân tộc cũng ghi lại chuyện này của Yêu tộc ta.
- Đáng tiếc...không thể thành công.
Nhan Như Ngọc lắc đầu, cảm thán.
Hắc Hoàng âm thầm nói:
- Con bà nó, Yêu Đế này thật quá kinh khủng!
- Cổ thiên đình Yêu tộc...
Mặc dù Diệp Phàm đã từng nghe đến chuyện này chút ít, nhưng khi đích thân nghe người ta nói đến thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lần thịnh hội này kéo dài đến đêm khuya mới tan, đến lúc đó đã có rất nhiều người hơi ngà ngà sau, ngay cả thiếu nữ Yêu tộc tên Kim Yến kia cũng say mèm cả rồi, bắt đầu ra sân múa may.
Có mấy Yêu tộc uống rượu say xong liền mở miệng nói muốn ăn thịt chó mực. Hắc Hoàng đang say, nhưng khi nghe được liền đứng dậy, bộ dáng hùng hùng hổ hổ rồi co đuôi chạy mất dạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ba người Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc cố tình tới gần Tần Dao một chút để đỡ lấy người đẹp trong mộng, nhưng lại bị nàng cười duyên, từ chối khéo léo.
Đồ Phi và nữ yêu tinh kia quàng tay với nhau, cùng nhau đi tới trước Nhan Như Ngọc và Thanh Y Tiểu Giao vương, nói:
- Hai vị...cáo từ, ngay mai chúng ta đã đi rồi.
Thật ra, kế hoạch ban đầu là ngày mốt mới đi, nhưng Đồ Phi cũng cảm thấy Diệp Phàm càng ở lâu thì càng nguy hiểm, nên nhân lúc này nói lời từ biệt trước.
Diệp Phàm cũng chắp tay, nói:
- Lần này đã gây phiền toái cho hai vị rồi...
Cuối cùng, những người trẻ tuổi nhất ở lại ăn uống đến một lúc nữa rồi mới đi hết.
* * * * *
Trong bóng đêm, con suối thanh mát trong rừng tùng vẫn đang chảy róc rách, làm cho ngọn núi yên lặng có thêm vài phần sinh động.
Đồ Phi vẫn chưa trở về, chắc hắn đang đi cùng với nữ yêu tinh kia, còn Hắc Hoàng không biết đã chạy tới nơi nào, cung điện Diệp Phàm ở trên ngọn núi này rất an tĩnh.
- Ngươi đột nhiên tới đây, lúc đi cũng rất bất ngờ, không phải đã làm chuyện gì không muốn người khác biết đấy chứ?
Ngay lúc này, Tần Dao đong đưa thân thể thướt tha đi vào cung điện, trông nàng có vẻ đã say.
Dáng người nàng ta nóng bỏng, giống như một con rắn xinh đẹp vậy: vóc người thon dài, bờ hông đầy đặn tròn trịa, vòng eo nhỏ nhắn, cánh tay để nửa trần ra ngoài, mái tóc tung bay theo gió, sóng mắt nhấp nháy liên tục.
- Tại sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Không hợp tình chút nào. Nguyên nhân ta rời đi là do không ít người trong Yêu tộc ngươi đang nhăm nhe nguyên căn vạn vật mẫu khí của ta đó.
Thật ra trạng thái của Diệp Phàm lúc này không khác nàng là mấy, đã có chút say say.
- Ngươi đang cố ý giấu diếm gì đó, nhất định có vấn đề.
Tần Dao thật như một cành liễu đung đưa theo gió, thân thể mềm mại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, nàng ta cười khẽ, nói:
- Công chúa suy đoán ngươi đến đây là vì Bàng Bác, bây giờ lại muốn rời đi, chỉ sợ đã làm chuyện gì đó không tốt. Bây giờ nàng ta đã chạy tới Bất Lão điện, theo ta thấy, tiểu tử xấu xa nhà ngươi không chạy được đâu.
Nhất thời Diệp Phàm hơi kinh hãi và ngạc nhiên, cảm giác say say thoáng cái đã biến mất đi một nửa. Nhan Như Ngọc quả nhiên rất nhạy cảm, nếu như không phải Bàng Bác vẫn còn ở trong Bất Lão điện thì lần này hắn đã gặp nguy rồi.
Nhưng hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhanh chóng bình thường lại như cũ. Hắn tin Bàng Bác sẽ không để lộ sơ hở, dù Nhan Như Ngọc có khôn khéo hơn nữa, nàng ta cũng không phát hiện được gì.
- Người đẹp, ngươi đang giam giữ ta sao? Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ ở chung một chỗ là việc rất nguy hiểm đó.
Diệp Phàm cười nói, trong hơi thở còn có chút men say.
Tần Dao nở nụ cười động lòng người, nói:
- Bây giờ ngươi là phạm nhân, đừng ở đó đùa giỡn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu như ngươi đã từng đi tới Bất Lão điện thật, ta sợ rằng ngươi khó giữ được tính mệnh đấy nha.
Diệp Phàm khẽ giật mình, cũng may là không để lại sơ hở nào, nếu không, sợ rằng lần này khó thoát rồi.
- Tần mỹ nữ, vậy là ngươi đang trông coi phạm nhân sao? Một người hấp dẫn như ngươi rất dễ làm ta phạm tội đó...
Sau khi thả lỏng tâm tình, Diệp Phàm lại nói tiếp, thờ ơ như không có việc gì xảy ra.
- Tiểu hài tử xấu xa biết gì chứ? Mặc dù ngươi là Thánh thể Hoang Cổ đã đạt đến cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung, nhưng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ta được.
Tần Dao liếc hắn một cái, nói.
- Nếu như ta chạy trốn, ngươi sẽ giết ta thật sao?
- Dĩ nhiên là giết chết.
- Chúng ta là lão tình nhân, ngươi làm như vậy thật quá tuyệt tình.
Diệp Phàm cười cười, lắc đầu rồi nói:
- Ta không tin.
Dáng người Tần Dao uốn lượn theo những đường cong chết người, quần áo mỏng manh bằng lụa càng tôn thêm vẻ đẹp ma quỷ của nàng, vô cùng hấp dẫn.
Lúc nàng cười thật làm mê hoặc người khác, tỏ rõ phong thái điên đảo chúng sanh. Nàng ta nắm lấy gương mặt của Diệp Phàm, nói:
- Nếu như ngươi dám trốn thật, ta sẽ ra tay ngay. Nếu không tin, ngươi có thể thử một chút.
- Tần đại mỹ nữ nàng đang đùa giỡn ta, nếu có vấn đề gì, nàng phải tự gánh lấy hậu quả.
Diệp Phàm vuốt ve tay nàng, rồi nâng cằm ngọc của nàng lên lại.
Tần Dao thở ra một hơi, liếm liếm đôi môi hồng nhuận, nói:
- Ngươi...không được.
Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai Diệp Phàm, nhất thời làm cho mặt hắn đỏ lên, hắn cười trong men say, nói:
- Ta không được...vậy người nào được?
Tần Dao cười duyên, thân thể mềm lại áp sát tới hắn, một tay khoác lên đầu vai, một tay khác khẽ vẽ bậy trên ngực hắn, nàng cười trêu nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, ngươi còn quá nhỏ.
Vừa nói xong, nàng lại véo mặt Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Da cũng rất trơn mềm, quả nhiên là tiểu hài tử.
Diệp Phàm không khách sáo chút nào, cũng véo mặt ngọc của Tần Dao một cái, nói:
- Mỹ nữ đang đùa với lửa đấy, ta là một nam nhân bình thường.
Tần Dao khẽ thổi một hơi ra, trong đấy còn chút mùi vị nồng của rượu, cười ngọt ngào nói:
- Ta nói ngươi còn nhỏ thì ngươi còn nhỏ, đừng có nhiều lời, mà ngươi cũng đừng mong chạy trốn được.
- Nếu như Bất Lão điện có vấn đề gì, nàng sẽ giết ta thật sao?
Khi nói đến vấn đề này, Diệp Phàm không được tự nhiên cho lắm.
- Ngươi đã từng đi tới Bất Lão điện rồi?
Bỗng nhiên ánh mắt Tần Dao sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn, thần lực cũng bắt đầu tụ tập ngay đầu các ngón tay đang vẽ bậy trên ngực của hắn.
- Ta đang ước mơ mình có năng lực đó đấy! Ta chỉ là một tiểu tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, có thể vào được mấy nơi đó áo? Chắc chắn các ngươi đã có bố trí cấm chế lợi hại ở đó.
- Vậy thì tốt, phải biết nghe lời đấy.
Tần Dao lại nở nụ cười mê hoặc người khác, hương thơm ngào ngạt từ người nàng theo gió truyền ra xung quanh.
- Mỹ nữ, có thể đứng ra xa một chút được không? Đứng gần như vậy, ta sợ lỡ như không cẩn thận "ăn" nàng thật, nàng sẽ đến làm phiền ta đó.
Diệp Phàm nâng cằm Tần Dao lên, trêu ghẹo.
- Chỉ dựa vào ngươi mà muốn "ăn" ta sao?
Tần Dao cười cười, thân thể khẽ run lên một chút, làm cho những đường cong chết người kia bắt đầu chập chờn trong mảnh lụa mỏng bao quanh, vô cùng mê người.
Diệp Phàm cười nói:
- Đã như vậy ta cũng không cần kiêng kỵ gì nữa, bắt đầu đại khai sát giới đây.
- Tiểu tử xấu xa còn muốn đùa giỡn ta...
Tần Dao khẽ tránh bàn tay của hắn, rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, nói:
- Tỷ tỷ ta đùa giỡn ngươi còn được đấy.
Nói tới đây, nàng ta lớn mật hôn lên mặt Diệp Phàm một cái, rồi cười cười lui về phía sau. Nàng ta vươn một cánh tay ra chỉ chỉ, nói:
- Đừng có chạy trốn đấy, yên lặng ngồi đó chờ công chúa tới đây. Nếu như ngươi làm gì, ta sẽ giết ngươi đấy nha.
- Ta sẽ không trốn!
Diệp Phàm đến từ một tinh không khác, tư tưởng quan niệm hắn được giáo dục từ nhỏ không hề bảo thủ như ở đây. Nãy giờ bị Tần Dao trêu như thế, tất nhiên hắn sẽ không thờ ơ.
Hắn tiến tới gần, vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ mượt mà của Tần Dao, đôi môi khẽ chạm vào mặt người đẹp.
Tần Dao ha ha cười một tiếng, cánh tay để trần một nửa khẽ xẹt qua tai của hắn, rồi lại xẹt qua cổ của hắn, cười nói tiếp:
- Phải là ta đùa giỡn ngươi, chứ ngươi không được đùa giỡn ta.
Nghe thấy câu này, Diệp Phàm không khách sáo gì nữa, cúi đầu ngăn lấy đôi môi hồng nhuận ướt át kia.
- Ô...
Ngọc thể thon dài và mềm mại của Tần Dao khẽ run lên, rồi đong đưa như một con rắn nước, nhưng thể chất Thánh thể Hoang Cổ thật quá cường đại, cánh tay Diệp Phàm rắn chắt như sắt đá vậy, nàng không thể nào thoát khỏi được.
Từ giãy dụa kịch liệt, ngọc thể lung linh đang vùng vẫy kia dần mềm đi, Tần Dao không những không giãy dụa mà còn nhiệt liệt đáp lại. Mái tóc nàng trở nên rối tung, cơ thể trong suốt khẽ nóng lên, làn da cũng từ từ chuyển sang màu hồng.
Hai người ngã xuống một cái gường lớn bằng gỗ, quần áo bay múa khắp nơi, hô hấp dần dồn dập.
- Tiểu hài tử xấu xa mau nhanh lên, nếu không, đừng trách ta không khách sáo.
Tần Dao lại bắt đầu vùng vẫy, uy hiếp.
- Ta van nàng đó người đẹp, bây giờ nàng đá ta xuống giường không phải là muốn giết ta sao? Máu của ta nóng đến nỗi gần như cạn khô rồi này.
- Mau đứng lên.
Ngọc thể mềm mại của Tần Dao chuyển động, nàng muốn từ chối Diệp Phàm.
- Nếu như ta rời đi thật, nhất định sẽ bị nàng nói là không bằng cầm thú.
Bàn tay của Diệp Phàm khẽ đặt lên vòng eo mềm mại của Tần Dao, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Mau đứng lên!
- Không đứng được mà!
- Mau đứng lên!
- Không đứng được mà!
...
Trong lúc nói và trong lúc thân thể chiến đấu, áo quần trên thân thể hai người cũng từ từ được cởi ra, từng cái từng cái bay múa trong không trung rồi rơi xuống mặt đất, tiếng thở dốc vang lên rõ mồn một.
Một lúc sau, Diệp Phàm phát hiện Tần Dao đã quay ngược lên trên, để hắn ở bên dưới.
- Tần đại mỹ nữ, hình như ngược chiều rồi.
Hắn nhẹ nhàng chuyển mình, đổi khách làm chủ, lại để Tần Dao ở dưới thân thể mình.
Sau mỗi bàn ngọc đều là các cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc, bọn họ nâng ly cạn chén với nhau. Diệp Phàm và Đồ Phi cũng liên tiếp chạm cốc, hưởng thụ không khí náo nhiệt này.
- Dao Trì thinh hội sắp bắt đầu rồi, không biết có ai ở tiểu thế giới chúng ta muốn đi đây?
Có người hỏi.
- Công chúa điện hạ, Thanh Y Tiểu Giao vương đều muốn đi trước, chắc có khoảng sáu hay bảy người gì đó.
- Cường giả Yêu tộc ở Bắc vực có rất nhiều, không riêng gì ở tiểu thế giới của chúng ta đâu. Đến lúc đó, chắc chắn có nhiều người muốn đi.
- Ngay cả đám người Kim Sí Tiểu Bằng vương ở trung bộ Đông Hoang xa xôi cũng đến đây, có thể thấy thịnh hội do Dao Trì thánh địa tổ chức lần này rất đông vui đó.
- À, nghe nói Kim Sí Tiểu Bằng vương lần này muốn quyết chiến với Thần thể và Diêu Quang thánh tử đó, không biết đó sẽ là những đại chiến kinh thế như thế nào?
Sau khi nói tới vấn đề này, mọi người đều quay sang nhìn Diệp Phàm một lượt. Có thể đánh bại Kim Sí Tiểu Bằng vương khi cùng đồng giai, Thánh thể Hoang Cổ thật sự làm cho người ta phải kinh sợ.
- Dựa vào những gì đã thể hiện, Kim Sí Tiểu Bằng vương gần như có thể áp chế được Thần thể, tuy không nói là có thể sánh ngang với Đại Đế lúc trẻ tuổi, nhưng ta nghĩ không chênh lệch nhiều đâu. Nhưng, thật không ngờ lại bị Thánh thể đánh bại, chẳng lẽ Thánh thể kinh khủng như vậy thật sao?
Không ít người hoài nghi, tự đặt câu hỏi.
- Theo sách cổ ghi lại, chỉ những kỳ tài có hi vọng trở thành Đại Đế mới có thể áp chế Thánh thể Hoang Cổ khi đồng giai.
Thiếu nữ Yêu tộc Kim Yến nghe vậy liền cười xùy một cái, nói:
- Đáng tiếc, bây giờ Thánh thể Hoang Cổ chỉ có thể dừng lại tại bí cảnh Đạo Cung.
Nói đến đây, mọi người cũng không đề cập tới vấn đề này nhiều lắm, bởi vì mọi người đều hiểu rõ dù cho thể chất của ngươi có cường đại đến đâu, nhưng nếu vĩnh viễn bị vây khốn ở một bí cảnh thì còn lâu mới đi tới được nữa, gọi là phế thể cũng không có gì quá đáng.
Kim Yến tiếp tục mở miệng nói:
- Thật ra, thần thuật thiên phú lợi hại nhất của Kim Sí Tiểu Bằng vương chỉ thi triển được hoàn toàn khi ở bí cảnh Tứ Cực. Cho nên, lần trước hắn bại cũng quá oan uổng.
- Điều này cũng đúng, tộc Thiên Bằng càng tu luyện đến hậu kỳ thì càng kinh khủng, ta nghĩ câu nói "Bác Long thuật vừa xuất, thiên hạ vô thuật" cũng không chỉ là truyền thuyết thôi đâu.
- Đúng là có những lời nói như vậy, vô thượng Thiên Bằng Bác Long thuật được người khác nói là thánh thuật có thể đánh giết cả Chân Long. Thánh thuật này vừa ra, tất cả thuật pháp khác đều phải thất sắc. Nếu như thi triển bí thuật này ở bí cảnh Tứ Cực, chắc Kim Sí Tiểu Bằng vương có thể chống lại Thánh thể Hoang Cổ.
Diệp Phàm và Đồ Phi ở bên cạnh vẫn nâng ly chạm cốc, gần như không có cảm giác gì với mấy lời bàn tàn ra vào này. Diệp Phàm cũng hiểu rằng một ngày hắn còn chưa bước vào bí cảnh Tứ Cực, hắn vẫn chưa bỏ được cái danh phế thể kia.
- Con bà nó, mấy tên điểu nhân này!
Đồ Phi thấp giọng mắng, nói:
- Ta thật sự rất muốn xem thử sau khi ngươi tiến vào bí cảnh Tứ Cực sẽ có chiến lực đến mức nào.
- Ngươi có thể cho ta ngàn vạn cân nguyên không?
Diệp Phàm vẫn gắp thức ăn, tận tình thưởng thức đồ ăn ngon, không bị ảnh hưởng bởi những người khác.
- Nhiều nguyên như vậy...trừ phi đi đánh cướp Thánh Địa, hoặc là vào cấm địa Thái Sơ.
Đồ Phi lắc đầu, nói:
- Ta rất hi vọng ngươi có thể bước vào bí cảnh Tứ Cực, áp chế toàn bộ Thánh Tử và Thánh Nữ kia.
- Phải lưu Thánh Nữ lại, rồi xây một hậu cung thật to.
Diệp Phàm cười nói.
- Ngươi còn cười được nữa ư?
Đồ Phi lắc lắc bầu rượu, nói:
- Nhưng mà, không thể tu hành cũng có thể là một điều may mắn. Nếu không, sợ rằng ngươi sẽ bị vài Thánh Địa giết chết đó.
- Bây giờ có gì khác ư? Cơ gia đang truy sát ta khắp thiên hạ đây.
- Sau này ngươi có dự tính gì không?
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Ta vẫn rất tự tin về kiến thức của mình đối với nguyên thạch, sau này ta tính đi tới Thánh thành đổ thạch, bái phỏng toàn bộ đổ thạch phường của các đại Thánh Địa.
Hắc Hoàng uống một lúc đã say, đôi mắt lờ đờ nhìn sang một bên, lớn miệng nói:
- Vừa nhìn đã biết ngươi là đồ gây họa, đến lúc đó phải thắng mấy Thánh Nữ để bổn Hoàng thu làm nhân sủng...
- Ngươi im miệng cho ta!
"Gâu"
Bỗng nhiên có một tiếng chó sủa lớn vang lên, làm cho mọi người giật mình. Mọi người vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy Hắc Hoàng say đến nỗi muốn té ngã xuống mặt đất.
Khi các cường giả trẻ tuổi của Yêu tộc còn không biết nói gì với con chó mực to lớn này, Bạch Phượng đã đứng dậy, nói:
- Ta và Kim Vũ, Khổ Trúc ra ngoài lần này phát hiện được một khu di tích, đào được mấy cổ vật, nhưng đến giờ vẫn không biết lai lịch của chúng nó, nên muốn mời chư vị cho một chút ý kiến.
Hắn vỗ vỗ tay, lập tức có mấy tiểu yêu bưng một cái rương sắt lớn ra. Cái rương này vô cùng nặng, lúc đặt xuống làm nứt cả nền nhà được làm từ ngọc thạch.
Sau khi rương sắt được mở ra, lập tức có mùi mục nát truyền ra bên ngoài, bên trong có mấy chục đồ vật làm bằng đồng xanh, tất cả đều đã mục nát.
Có những mảnh nhỏ chuông đồng, có hồ lô bị bể, có những đỉnh đồng rỉ sắt...tất cả đồ vật ở bên trong đều bị mục nát hết, không còn vật nào hoàn hảo cả, không thể sử dụng được nữa.
Mọi người trong cung điện liền chạy tới, cầm mấy cổ vật trong tay cẩn thận quan sát, bàn tán qua lại với nhau.
- Hình như đây là một bảo khố của tiểu môn phái gì đó, đáng tiếc, đã bị hư hết rồi.
- Có gì đó không bình thường! Mấy cổ vật này rất nặng, bên ngoài còn có những ấn ký đạo văn phức tạp khó hiểu, sợ rằng có lai lịch gì đó.
- Chẳng lẽ chúng là di vật của một đại giáo viễn cổ nào đó?
Nhan Như Ngọc và Thanh Y Tiểu Giao vương cũng tiến lên quan sát mấy cổ vật này, nhưng cũng không thể có kết luận chính xác.
Diệp Phàm lay tỉnh Hắc Hoàng lại, rồi cùng nhau chen lên trước để quan sát.
Vừa nhìn thấy mấy vật này, Hắc Hoàng liền kích động hẳn lên, mà lúc này Diệp Phàm phát hiện trong đám cổ vật ấy có hai ba đồ vật có ấn ký giống y như hồ lô bị hư hại hắn đã nhìn thấy hồi sáng.
Mặc dù mấy người ở đây cũng phát hiện được ấn ký đặc thù ấy, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy ấn ký nào tương tự như vậy, nên họ không thể đoán được điều gì.
- Những vật này được tìm thấy ở đâu?
Thanh Y Tiểu Giao vương hỏi.
- Phát hiện ở Khúc Châu.
Bạch Phượng đáp.
- Quả nhiên...
Hắc Hoàng hít một hơi thật sâu, lỗ mũi khẽ động đậy một chút, sau đó lùi về sau không gây tiếng động nào.
Nhìn thấy nó như vậy, Diệp Phàm cũng biết nó đã có phát hiện gì đó. Lỗ mũi chó rất nhạy, huống chi là con chó đã thành tinh này, con chó đáng chết này đã biết mấy cổ vật được phát hiện ở Khúc Châu, chắc chắn đã phán đoán được đại khái gì đó.
Bạch Phượng có hỏi thăm Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm đáp lại là không thể nhận biết được. Sau một hồi lâu, cũng không có ai biết được lai lịch các vật này. Thấy không thể thu thập được thông tin gì có giá trị, nên Bạch Phượng bảo các tiểu yêu khiêng rương cổ vào bên trong lại.
Trong cung điện xa hoa này có những cột trụ to lớn được chạm trổ tinh tế, xanh vàng rực rỡ.
Các tu sĩ Yêu tộc trẻ tuổi cùng nhau tề tụ ở đây, nâng ly cạn chén với nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.
Các nữ tử xinh đẹp đang nhảy múa ở giữa sân đúng là những yêu tinh thật sự, người nào người nấy đều kiều diễm động lòng người, chỉ cần cười duyên một cái là có thể câu hồn đoạt phách người khác.
Từng người từng người thiếu nữ yêu tinh có vóc dáng như của ma quỷ, ngọc thể thon dài được các mảnh lụa mỏng manh ôm sát vào, làm hiện rõ những đường cong mê người. Các nàng vừa có cổ dài thon trắng như thiên nga, vừa có mái tóc đen nhánh, hai màu đen trắng đối lập cùng ở trên một thân thể làm toát lên khí chất khác lạ, phong tình vạn chủng.
Đồ Phi ngửa đầu uống cạn một ly mỹ tửu, nói:
- Tu hành có ích lợi gì chứ, kết quả cuối cùng cũng là trở thành một nấm đất. Từ xưa đến nay, ta chưa thấy ai thành tiên cả, nếu đã như vậy, còn không bằng chìm mình trong chốn hồng trần.
- Nếu như ngươi không tu hành, ngươi còn có tư cách ngồi ở đây sao?
Diệp Phàm tự rót rượu cho chính mình, đáp lại.
Mục đích khi tu hành của hắn chính là được sống lâu hơn, sau đó vượt qua hư không để trở về bến bờ tinh không kia. Bây giờ nhìn lại, hình như con đường này còn rất dài.
Hắc Hoàng ở bên cạnh liếc mắt nhìn qua, làm vẻ mình là cao nhân đương thời, nói:
- Các ngươi còn chưa hiểu được đạo lý tu hành là gì.
- Chúng ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi hiểu?
Đồ Phi nghiêng đầu qua nhìn nó một cái. Từ lúc bị Hắc Hoàng cắn đến giờ, hắn vẫn không thích con chó này chút nào.
- Từ cổ chí kim, có đến nghìn vạn người tu luyện, nhưng chỉ có ba năm người đắc đạo. Đối với bổn Hoàng, đây là một con đường tràn đầy hi vọng, ta là một trong số đó.
Đồ Phi cười trêu nó:
- Đắc đạo thì thế nào? Thánh Hiền thượng cổ có thể sống lâu thêm được mấy ngàn năm, nhưng kết quả cuối cùng không phải là trở thành bụi bậm lịch sử sao? Chủ nhân của tiểu thế giới này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
- Hắn? Hắn đắc đạo được gì chứ?
Hắc Hoàng gặm lấy một cái đùi thịt dê nướng lớn, lầm bầm nói gì đó không rõ.
- Ánh mắt của ngươi rất cao, chẳng lẽ ngươi đang nói tới Đại Đế thượng cổ?
Diệp Phàm hỏi.
- Tất nhiên là bọn họ.
Hắc Hoàng kiêu ngạo đáp lại.
- Từ xưa đến nay, những người như vậy có mấy người chứ.
Đồ Phi tự rót một chén rượu, uống một hớp xong rồi nói:
- Những người đắc đạo như Hư Không đại đế, Hằng Vũ đại đế, Tây Hoàng mẫu có thọ nguyên vượt xa người thường, nhưng kết quả không phải là bụi trở về với bụi, đất về với đất sao?
Hắc Hoàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phản bác, chỉ yên lặng trầm tư.
Bên cạnh mấy người họ có một người nam tử trẻ tuổi ngồi sau một cái bàn ngọc, người này có nước da màu trắng, mặc một bộ y phục màu vàng lấp lánh. Hắn cũng thở dài một cái, nói:
- Đại Đế thượng cổ...làm cho người ta không thể nhìn lên được. Ngay cả các đại Thánh Chủ, cũng chỉ có thể vô lực cúi đầu, cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến.
Tần Dao ngồi cách đó không xa, nghe vậy liền cười nói:
- Kim Vũ huynh, huynh đã quên rồi sao? Nhan công chúa của chúng ta chính là hậu nhân Yeu Đế, chắc chắn có biết vài điều về Đại Đế.
Người nam tử mặc quần áo màu vàng nở nụ cười ôn hòa, nâng chén với Tần Dao.
Lúc này, những người khác ở chung quanh cũng bị đề tài này hấp dẫn, bắt đầu nghị luận.
Trong buổi tối này, Bạch Phượng mặc một bộ đồ trắng như tuyết, hắn ta mở miệng hỏi Nhan Như Ngọc:
- Công chúa điện hạ, có thể nói vài chuyện xưa về Đại Đế được không? Không biết lão nhân gia đã đạt tới cảnh giới nào rồi?
Nhan Như Ngọc, người cũng như tên, nàng ta giống như một khối ôn ngọc thông linh, toàn thân toát lên phong thái vô song, hoàn mỹ không một chút tì vết. Nàng khẽ mở đôi mô đỏ mọng, hàm răng trắng tinh trong suốt lộ ra bên ngoài, nói:
- Sau khi trở thành Đại Đế, không còn người nào có thể nhìn thấu được cảnh giới của tổ tiên được nữa, cũng không thể phỏng đoán được. Dù là người thân cận nhất bên cạnh ngài, cũng không thể biết được rốt cuộc ngài mạnh mẽ đến mức nào.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả người thân cận bên cạnh còn không biết được thì nói chi đến người khác? Đại Đế thượng cổ thật giống như một tấm bia to, mãi mãi không thể vượt qua được.
Yêu Đế chính là Đại Đế cuối cùng ở Đông Hoang, cũng là người trở thành Đại Đế gần đây được, nhưng dù như thế, những người bây giờ còn không thể hiểu nổi, nên không cần nói đến mấy vị từ trước thời Hoang Cổ rồi.
Người trẻ tuổi mặc quần áo màu vàng kia tên Kim Vũ, hắn ta hỏi:
- Rốt cuộc Đại Đế lúc còn trẻ mạnh mẽ đến mức nào?
- Tổ tiên đã qua đời được mấy chục vạn năm, vì quá xa xưa nên rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng nữa.
Nhan Như Ngọc hơi suy tư một chút, nói:
- Thiên tư ngài ngút trời, sau khi xuất thế xong đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ, sau đó liền bế quan nhiều năm, bắt đầu khai sáng ra những thánh thuật vô thượng.
Một người trẻ tuổi mặc áo màu xanh lục cách đó không xa tên Khổ Trúc, hỏi:
- Ta nghe nói phàm những người đạt đến cảnh giới Đại Đế đều là những kỳ tài ngút trời, chỉ cần xem các bộ sách cổ một chút là có thể suy diễn được một chút thuật pháp, sau đó khai sáng ra bên ngoài, không biết đây có phải là sự thật hay không?
Nhan Như Ngọc khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Không sai, hơn phân nửa cổ kinh Yêu Tộc đã được Đại Đế khai sáng ra bằng cách này.
- Đáng tiếc, năm tháng vô thành, tất cả đã trở thành một dòng nước trôi đi, nước bọt chôn vùi mọi anh hùng.
Có một Yêu tộc đã hơi say, cảm thán nói.
- Dù nói thế nào đi nữa, Thanh Liên đại đến đúng là một trong những người mạnh nhất từ cổ chí kim tới nay, chỉ có ba năm người có thể sánh vai cùng với ngài.
Một tu sĩ Yêu tộc khác nói.
Bởi vì có rất nhiều vấn đề liên quan tới Đại Đế, nên mấy người ở chỗ này đều nghị luận sôi nổi.
Khổ Trúc tiếp tục hỏi:
- Không ít sách cổ từng nói rằng cách đây mấy vạn năm, Đại Đế từng muốn xây nên một cổ thiên đình cho Yêu tộc, không biết là thật hay giả?
Kim Vũ cũng gật đầu, nói:
- Đúng là có không ít tin đồn, ngay cả sách sử của Nhân tộc cũng ghi lại chuyện này của Yêu tộc ta.
- Đáng tiếc...không thể thành công.
Nhan Như Ngọc lắc đầu, cảm thán.
Hắc Hoàng âm thầm nói:
- Con bà nó, Yêu Đế này thật quá kinh khủng!
- Cổ thiên đình Yêu tộc...
Mặc dù Diệp Phàm đã từng nghe đến chuyện này chút ít, nhưng khi đích thân nghe người ta nói đến thì vẫn cảm thấy sợ hãi.
Lần thịnh hội này kéo dài đến đêm khuya mới tan, đến lúc đó đã có rất nhiều người hơi ngà ngà sau, ngay cả thiếu nữ Yêu tộc tên Kim Yến kia cũng say mèm cả rồi, bắt đầu ra sân múa may.
Có mấy Yêu tộc uống rượu say xong liền mở miệng nói muốn ăn thịt chó mực. Hắc Hoàng đang say, nhưng khi nghe được liền đứng dậy, bộ dáng hùng hùng hổ hổ rồi co đuôi chạy mất dạng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ba người Bạch Phượng, Kim Vũ, Khổ Trúc cố tình tới gần Tần Dao một chút để đỡ lấy người đẹp trong mộng, nhưng lại bị nàng cười duyên, từ chối khéo léo.
Đồ Phi và nữ yêu tinh kia quàng tay với nhau, cùng nhau đi tới trước Nhan Như Ngọc và Thanh Y Tiểu Giao vương, nói:
- Hai vị...cáo từ, ngay mai chúng ta đã đi rồi.
Thật ra, kế hoạch ban đầu là ngày mốt mới đi, nhưng Đồ Phi cũng cảm thấy Diệp Phàm càng ở lâu thì càng nguy hiểm, nên nhân lúc này nói lời từ biệt trước.
Diệp Phàm cũng chắp tay, nói:
- Lần này đã gây phiền toái cho hai vị rồi...
Cuối cùng, những người trẻ tuổi nhất ở lại ăn uống đến một lúc nữa rồi mới đi hết.
* * * * *
Trong bóng đêm, con suối thanh mát trong rừng tùng vẫn đang chảy róc rách, làm cho ngọn núi yên lặng có thêm vài phần sinh động.
Đồ Phi vẫn chưa trở về, chắc hắn đang đi cùng với nữ yêu tinh kia, còn Hắc Hoàng không biết đã chạy tới nơi nào, cung điện Diệp Phàm ở trên ngọn núi này rất an tĩnh.
- Ngươi đột nhiên tới đây, lúc đi cũng rất bất ngờ, không phải đã làm chuyện gì không muốn người khác biết đấy chứ?
Ngay lúc này, Tần Dao đong đưa thân thể thướt tha đi vào cung điện, trông nàng có vẻ đã say.
Dáng người nàng ta nóng bỏng, giống như một con rắn xinh đẹp vậy: vóc người thon dài, bờ hông đầy đặn tròn trịa, vòng eo nhỏ nhắn, cánh tay để nửa trần ra ngoài, mái tóc tung bay theo gió, sóng mắt nhấp nháy liên tục.
- Tại sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Không hợp tình chút nào. Nguyên nhân ta rời đi là do không ít người trong Yêu tộc ngươi đang nhăm nhe nguyên căn vạn vật mẫu khí của ta đó.
Thật ra trạng thái của Diệp Phàm lúc này không khác nàng là mấy, đã có chút say say.
- Ngươi đang cố ý giấu diếm gì đó, nhất định có vấn đề.
Tần Dao thật như một cành liễu đung đưa theo gió, thân thể mềm mại toát lên vẻ phong tình vạn chủng, nàng ta cười khẽ, nói:
- Công chúa suy đoán ngươi đến đây là vì Bàng Bác, bây giờ lại muốn rời đi, chỉ sợ đã làm chuyện gì đó không tốt. Bây giờ nàng ta đã chạy tới Bất Lão điện, theo ta thấy, tiểu tử xấu xa nhà ngươi không chạy được đâu.
Nhất thời Diệp Phàm hơi kinh hãi và ngạc nhiên, cảm giác say say thoáng cái đã biến mất đi một nửa. Nhan Như Ngọc quả nhiên rất nhạy cảm, nếu như không phải Bàng Bác vẫn còn ở trong Bất Lão điện thì lần này hắn đã gặp nguy rồi.
Nhưng hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhanh chóng bình thường lại như cũ. Hắn tin Bàng Bác sẽ không để lộ sơ hở, dù Nhan Như Ngọc có khôn khéo hơn nữa, nàng ta cũng không phát hiện được gì.
- Người đẹp, ngươi đang giam giữ ta sao? Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ ở chung một chỗ là việc rất nguy hiểm đó.
Diệp Phàm cười nói, trong hơi thở còn có chút men say.
Tần Dao nở nụ cười động lòng người, nói:
- Bây giờ ngươi là phạm nhân, đừng ở đó đùa giỡn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu như ngươi đã từng đi tới Bất Lão điện thật, ta sợ rằng ngươi khó giữ được tính mệnh đấy nha.
Diệp Phàm khẽ giật mình, cũng may là không để lại sơ hở nào, nếu không, sợ rằng lần này khó thoát rồi.
- Tần mỹ nữ, vậy là ngươi đang trông coi phạm nhân sao? Một người hấp dẫn như ngươi rất dễ làm ta phạm tội đó...
Sau khi thả lỏng tâm tình, Diệp Phàm lại nói tiếp, thờ ơ như không có việc gì xảy ra.
- Tiểu hài tử xấu xa biết gì chứ? Mặc dù ngươi là Thánh thể Hoang Cổ đã đạt đến cảnh giới thứ hai bí cảnh Đạo Cung, nhưng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ta được.
Tần Dao liếc hắn một cái, nói.
- Nếu như ta chạy trốn, ngươi sẽ giết ta thật sao?
- Dĩ nhiên là giết chết.
- Chúng ta là lão tình nhân, ngươi làm như vậy thật quá tuyệt tình.
Diệp Phàm cười cười, lắc đầu rồi nói:
- Ta không tin.
Dáng người Tần Dao uốn lượn theo những đường cong chết người, quần áo mỏng manh bằng lụa càng tôn thêm vẻ đẹp ma quỷ của nàng, vô cùng hấp dẫn.
Lúc nàng cười thật làm mê hoặc người khác, tỏ rõ phong thái điên đảo chúng sanh. Nàng ta nắm lấy gương mặt của Diệp Phàm, nói:
- Nếu như ngươi dám trốn thật, ta sẽ ra tay ngay. Nếu không tin, ngươi có thể thử một chút.
- Tần đại mỹ nữ nàng đang đùa giỡn ta, nếu có vấn đề gì, nàng phải tự gánh lấy hậu quả.
Diệp Phàm vuốt ve tay nàng, rồi nâng cằm ngọc của nàng lên lại.
Tần Dao thở ra một hơi, liếm liếm đôi môi hồng nhuận, nói:
- Ngươi...không được.
Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai Diệp Phàm, nhất thời làm cho mặt hắn đỏ lên, hắn cười trong men say, nói:
- Ta không được...vậy người nào được?
Tần Dao cười duyên, thân thể mềm lại áp sát tới hắn, một tay khoác lên đầu vai, một tay khác khẽ vẽ bậy trên ngực hắn, nàng cười trêu nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, ngươi còn quá nhỏ.
Vừa nói xong, nàng lại véo mặt Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Da cũng rất trơn mềm, quả nhiên là tiểu hài tử.
Diệp Phàm không khách sáo chút nào, cũng véo mặt ngọc của Tần Dao một cái, nói:
- Mỹ nữ đang đùa với lửa đấy, ta là một nam nhân bình thường.
Tần Dao khẽ thổi một hơi ra, trong đấy còn chút mùi vị nồng của rượu, cười ngọt ngào nói:
- Ta nói ngươi còn nhỏ thì ngươi còn nhỏ, đừng có nhiều lời, mà ngươi cũng đừng mong chạy trốn được.
- Nếu như Bất Lão điện có vấn đề gì, nàng sẽ giết ta thật sao?
Khi nói đến vấn đề này, Diệp Phàm không được tự nhiên cho lắm.
- Ngươi đã từng đi tới Bất Lão điện rồi?
Bỗng nhiên ánh mắt Tần Dao sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn, thần lực cũng bắt đầu tụ tập ngay đầu các ngón tay đang vẽ bậy trên ngực của hắn.
- Ta đang ước mơ mình có năng lực đó đấy! Ta chỉ là một tiểu tu sĩ bí cảnh Đạo Cung, có thể vào được mấy nơi đó áo? Chắc chắn các ngươi đã có bố trí cấm chế lợi hại ở đó.
- Vậy thì tốt, phải biết nghe lời đấy.
Tần Dao lại nở nụ cười mê hoặc người khác, hương thơm ngào ngạt từ người nàng theo gió truyền ra xung quanh.
- Mỹ nữ, có thể đứng ra xa một chút được không? Đứng gần như vậy, ta sợ lỡ như không cẩn thận "ăn" nàng thật, nàng sẽ đến làm phiền ta đó.
Diệp Phàm nâng cằm Tần Dao lên, trêu ghẹo.
- Chỉ dựa vào ngươi mà muốn "ăn" ta sao?
Tần Dao cười cười, thân thể khẽ run lên một chút, làm cho những đường cong chết người kia bắt đầu chập chờn trong mảnh lụa mỏng bao quanh, vô cùng mê người.
Diệp Phàm cười nói:
- Đã như vậy ta cũng không cần kiêng kỵ gì nữa, bắt đầu đại khai sát giới đây.
- Tiểu tử xấu xa còn muốn đùa giỡn ta...
Tần Dao khẽ tránh bàn tay của hắn, rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, nói:
- Tỷ tỷ ta đùa giỡn ngươi còn được đấy.
Nói tới đây, nàng ta lớn mật hôn lên mặt Diệp Phàm một cái, rồi cười cười lui về phía sau. Nàng ta vươn một cánh tay ra chỉ chỉ, nói:
- Đừng có chạy trốn đấy, yên lặng ngồi đó chờ công chúa tới đây. Nếu như ngươi làm gì, ta sẽ giết ngươi đấy nha.
- Ta sẽ không trốn!
Diệp Phàm đến từ một tinh không khác, tư tưởng quan niệm hắn được giáo dục từ nhỏ không hề bảo thủ như ở đây. Nãy giờ bị Tần Dao trêu như thế, tất nhiên hắn sẽ không thờ ơ.
Hắn tiến tới gần, vươn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ mượt mà của Tần Dao, đôi môi khẽ chạm vào mặt người đẹp.
Tần Dao ha ha cười một tiếng, cánh tay để trần một nửa khẽ xẹt qua tai của hắn, rồi lại xẹt qua cổ của hắn, cười nói tiếp:
- Phải là ta đùa giỡn ngươi, chứ ngươi không được đùa giỡn ta.
Nghe thấy câu này, Diệp Phàm không khách sáo gì nữa, cúi đầu ngăn lấy đôi môi hồng nhuận ướt át kia.
- Ô...
Ngọc thể thon dài và mềm mại của Tần Dao khẽ run lên, rồi đong đưa như một con rắn nước, nhưng thể chất Thánh thể Hoang Cổ thật quá cường đại, cánh tay Diệp Phàm rắn chắt như sắt đá vậy, nàng không thể nào thoát khỏi được.
Từ giãy dụa kịch liệt, ngọc thể lung linh đang vùng vẫy kia dần mềm đi, Tần Dao không những không giãy dụa mà còn nhiệt liệt đáp lại. Mái tóc nàng trở nên rối tung, cơ thể trong suốt khẽ nóng lên, làn da cũng từ từ chuyển sang màu hồng.
Hai người ngã xuống một cái gường lớn bằng gỗ, quần áo bay múa khắp nơi, hô hấp dần dồn dập.
- Tiểu hài tử xấu xa mau nhanh lên, nếu không, đừng trách ta không khách sáo.
Tần Dao lại bắt đầu vùng vẫy, uy hiếp.
- Ta van nàng đó người đẹp, bây giờ nàng đá ta xuống giường không phải là muốn giết ta sao? Máu của ta nóng đến nỗi gần như cạn khô rồi này.
- Mau đứng lên.
Ngọc thể mềm mại của Tần Dao chuyển động, nàng muốn từ chối Diệp Phàm.
- Nếu như ta rời đi thật, nhất định sẽ bị nàng nói là không bằng cầm thú.
Bàn tay của Diệp Phàm khẽ đặt lên vòng eo mềm mại của Tần Dao, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Mau đứng lên!
- Không đứng được mà!
- Mau đứng lên!
- Không đứng được mà!
...
Trong lúc nói và trong lúc thân thể chiến đấu, áo quần trên thân thể hai người cũng từ từ được cởi ra, từng cái từng cái bay múa trong không trung rồi rơi xuống mặt đất, tiếng thở dốc vang lên rõ mồn một.
Một lúc sau, Diệp Phàm phát hiện Tần Dao đã quay ngược lên trên, để hắn ở bên dưới.
- Tần đại mỹ nữ, hình như ngược chiều rồi.
Hắn nhẹ nhàng chuyển mình, đổi khách làm chủ, lại để Tần Dao ở dưới thân thể mình.
Tác giả :
Thần Đông