Già Thiên
Chương 233: Thần Linh
Sương mù càng lúc càng dày đặc.
Dù cho bọn họ là tu sĩ, lúc bình thường có thể nhìn xa được trăm thước, nhưng lúc này cũng không thể thấy rõ được mọi vật. Trong sương mù ở đây có ẩn chứa lực lượng khác thường, cả vùng đất bao la đều bị bóng tối nuốt lấy.
- Tiểu ca, ngươi có biện pháp gì? Có thể dẫn chúng ta ra ngoài thật sao?
- Đạo trưởng, tất cả đều dựa vào ngươi. Nếu như có thể sống ra ngoài, ta sẽ lập bài vị cầu an cho ngươi.
Bị vây khốn trong cấm địa Thái Sơ, không còn người nào có thể bình tĩnh được. Tất cả đều thấp thỏm bất an, vây quanh Diệp Phàm.
- Trên người các ngươi còn nguyên không, ta cần nó để thay đổi địa thế sông núi.
Diệp Phàm hỏi năm người còn lại.
Lão Đao Cầm không nói gì, trực tiếp ném mười mấy túi nguyên ra, mỗi túi có năm mươi cân nguyên, chính là thù lao hắn lấy của bọn người kia.
Trong tình huống thế này, bốn người còn lại cũng giao nguyên ra, tất cả được ba trăm cân nguyên. Bọn họ không phải là người bình thường, nếu không, cũng sẽ không tốn hao hơn năm mươi cân nguyên chỉ để tới quan sát mỏ cổ Thái Sơ.
- Đủ chưa?
Lão Đao Cầm hỏi.
Diệp Phàm cũng lấy ra năm trăm cân nguyên, nói:
- Miễn cưỡng đủ rồi.
- Đừng có miễn cưỡng, chúng ta còn có này.
Mấy người này nghe thấy hắn nói vậy, vội vàng lấy ra thêm ba trăm cân nguyên nữa, lần này là hết sạch toàn bộ nguyên trên người.
Diệp Phàm lấy 108 lá cờ lớn ra, rồi dựa theo Nguyên Thiên thư khắc lên các lá cờ từng hoa văn thần bí.
Hắn muốn lấy tấn công thay cho phòng thủ, để định sơn mạch phong thần nguyên, mạnh mẽ phá vỡ một con đường.
Dĩ nhiên, hắn cũng hiểu rằng với thực lực bây giờ, hắn còn chưa có tư cách để trấn định thần nguyên. Trừ khi hắn hiểu được cả Nguyên Thiên thư, chứ bây giờ vẫn còn kém xa.
Nhưng mà, hắn vẫn còn nắm chắc được hai thành để thay đổi trong phạm vi nhỏ. Hắn chuẩn bị "đả thảo kinh xà", làm kinh sợ tà nguyên đã thông linh, để nó thối lui đi.
Một canh giờ sau, Diệp Phàm mới khắc chế xong 108 lá cờ lớn. Sau đó hắn cẩn trọng dặn dò mấy người, nói:
- Đi theo bên cạnh ta, đừng có ra xa đó.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trừ lão Đao Cầm ra, bốn người còn lại vô cùng khẩn trương.
"Phịch"
Diệp Phàm cắm một lá cờ lớn xuống đất, rồi dùng chỉ thay dao, khắc lên trên lá cờ lớn trước mắt một bản đồ sao trời, rồi khảm mười mấy cân nguyên vào trong đó.
- Cái này có hiệu quả sao?
Một người trong đó hoài nghi, hắn không hiểu Diệp Phàm đang làm gì cả.
- Các ngươi nhìn kìa, sương mù chung quanh lá cờ đã nhạt đi rất nhiều.
Một người tương đối cẩn thận, cảm giác được sự biến hóa này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy người khác đều vui mừng.
Diệp Phàm nhanh chóng bố trí. Hắn không dám trì hoãn, sợ rằng sẽ phát sinh vấn đề khác. Không lâu sau, hắn đã cắm được mười mấy lá cờ lớn xuống trong khu vực nhiều sương mù.
Khu vực này nhất thời sáng tỏ hơn không ít, sương mù bị phân tán đi xung quanh, cảnh vật không còn mơ hồ nữa.
"Xoẹt"
Bỗng nhiên cách đó không xa có ánh sáng rực rỡ hiện lên, một lá cờ lớn sáng ngời, rất bắt mắt trong đêm tối.
- Không tốt, sinh vật kia đang nhổ cờ ra!
Có người sợ hãi kêu lên.
"Răng rắc"
Một cây cờ lớn bị bẽ gãy, rồi có một thân ảnh nhẹ nhàng lui đi, chính nó đã bẻ gãy lá cờ lớn.
"Răng rắc"
Ở nơi xa, một lá cờ lớn khá cũng bị bẽ gãy, ngã xuống đất. Cả đám người chỉ nhìn thấy một sinh vật toàn thân là lông mao lóe lên rồi biến mất.
- Cái này...làm sao bây giờ? Chúng ta vừa bố trí xong là nó hủy cờ đi lập tức.
Lão Đao Cầm cau mày lại.
- Không ổn, chuyện không ổn chút nào!
Diệp Phàm trầm lòng xuống. Hắn đã sớm dự đoán được mấy con sinh vật này có lai lịch, bây giờ đã xác định được rồi, đây chính là linh vật trấn giữ thần nguyên.
- Làm sao bây giờ?
Những người khác hỏi.
- Đừng có đả thương nó.
Diệp Phàm cẩn trọng nhắc nhở.
Đây chỉ là linh vật thủ hộ ở biên giới, theo những gì Nguyên Thiên thư ghi lại thì nó chỉ là người thủ hộ cấp thấp nhất.
Nhất định bên trong khối thần nguyên này có phong đồ vật gì đó!
Sợ rằng bên trong nguyên còn có một sinh vật kinh khủng còn sống. Nếu không, cũng sẽ không có một linh vật thủ hộ, bởi vì linh vật chỉ xuất hiện khi bên trong thần nguyên là một vương giả.
Thường ngày, các linh vật cường đại đều ngủ say, chỉ để những con yếu nhất bảo vệ nguyên. Nếu như làm bị thương con yếu nhất này, nhất định sẽ làm kinh động những tồn tại kinh khủng hơn, bọn họ không thể nào đối phó với bọn chúng được.
- Bên trong thần nguyên có phong sinh vật sống? Tuyệt đối là trân phẩm trong thần nguyên, chẳng lẽ chúng ta đã đến gần mỏ cổ Thái Sơ rồi sao?
Diệp Phàm nói thầm.
Hắn cảm thấy khó khăn rồi. Thần nguyên này có linh vật thủ hộ, sợ rằng không thể nào làm việc "đả thảo kinh xà" được. Đừng bảo là sinh vật trong thần nguyên, chỉ cần một con vật thủ hộ mạnh mẽ xuất hiện thôi, cũng đủ giết chết toàn bộ bọn họ rồi.
- Nếu như một Nguyên Thiên sư gặp phải tình huống này, hắn sẽ làm thế nào đây?
Diệp Phàm tự nói trong lòng, suy tư trong chốc lát.
Nửa giờ đồng hồ sau, Diệp Phàm cắm tất cả các lá cờ lớn vào một khu vực, tạo thành một bản đồ tinh không to lớn, đã khảm vào bên trong khoảng hơn ngàn cân nguyên.
- Chư vị, chúng ta chỉ có một cơ hội.
Diệp Phàm truyền âm nói:
- Một lát nữa, địa thế sông núi bị chấn động, sương mù cũng sẽ tan đi trong một lúc. Nên nhớ thời gian rất ngắn, nếu như không thể trốn thoát ra bên ngoài, chúng ta chết chắc đó.
Hắn đang nói sự thật. Một lát nơi đây có động đất mạnh, sợ rằng sẽ làm kinh động những linh vật cường đại, một khi không thoát được thì mọi người sẽ bị vây chết ở trong này.
- Các vị chuẩn bị sẵn sàng, ta sắp ra tay.
Diệp Phàm khảm một trăm cân nguyên cuối cùng vào khu vực trung tâm của bức bản đồ tinh không.
Trong phút chốc, bỗng nhiên có ánh sáng ngất trời xé rách sương mù màu đen, vô số ánh sáng sao từ trên bầu trời đêm chiếu xuống.
Vùng đất nơi đây bị chấn động, hơn một trăm lá cờ lớn bùng cháy mạnh mẽ, hơn ngàn cân nguyên ở trên mặt đất hóa thành tinh khí vô tận, chấn nát cả vùng đất.
Bức bản đồ tinh không dưới đất hiện đang đối ứng với ánh sao ở trên trời, dẫn phát lực lượng của các ngôi sao, làm cho mặt đất bị lay động.
- Đi!
Diệp Phàm là người thứ nhất xông ra ngoài, lão Đao Cầm theo sát ở phía sau, ai nấy cũng chạy vội đi.
Ở sau có tiếng gầm nhẹ truyền đến, dường như có vật gì đó thức tỉnh.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tanh tưởi bay tán loạn, nhưng bọn hắn không quay đầu lại, dùng hết khả năng xông về phía trước.
Không lâu sau đó, Diệp Phàm và lão Đao Cầm cũng vọt ra khỏi khu vực sương mù, theo sau còn có hai người nữa. Nhưng bốn người không dám dừng lại, trực tiếp chạy về phía "Hỏa long phần". Sau đó, đám sương mù ở sau tụ tập lại, một lần nữa phong tỏa khu vực đó.
Cho đến khi tới gần Hỏa Long phần, bốn người còn sống mới thở dài ra một hơi. Địa phương kia thật là quỷ dị, từ xa xa nhìn lại có thể thấy mây mù cuồn cuộn bao phủ toàn bộ, không có chút ánh sáng lọt ra ngoài.
Bên ngoài lại có ánh trăng sáng tỏ, ngôi sao hiện khắp lên trời.
- Bây giờ thì lại may mắn vì có cái Long điệp huyết này rồi, nếu không, sẽ rất nguy hiểm.
Bọn Diệp Phàm đứng ở cạnh hồ nước đỏ như máu kia, phát hiện không có sinh vật đuổi theo.
- Chắc chắn bên trong khối thần nguyên ở kia có phong một đồ vật rất đáng sợ.
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, trong lòng cũng có điều hiểu rõ hơn: dù cho hắn có trở thành Nguyên Thiên sư, nhưng nếu không chuẩn bị kỹ, chắc chắn sẽ có lúc tự nộp tính mạng mình cho vùng đất quỷ dị này.
- Chờ đến một ngày nào đó, thực lực của ta mạnh mẽ, lại hiểu được toàn bộ Nguyên Thiên thư, ta sẽ đào lấy ngươi ra ngoài.
Diệp Phàm nhìn về khu vực sương mù kia.
Mới chỉ qua mấy canh giờ mà hắn đã phát hiện được ba khối thần nguyên, cấm địa Thái Sơ này quả nhiên thàn bí, cũng không biết tại sao lại nó lại như thế.
- Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi nơi này. Mặc dù nơi này không có sinh vật còn sống, nhưng ở bên cạnh cái khe rãnh hình rồng và hồ nước bằng máu này, ta còn sợ hãi hơn.
Một tu sĩ trong mấy người còn sống đề nghị.
Diệp Phàm gật đầu.
Tuy rằng bây giờ không phải là lúc ngày đêm chuyển giao, nhưng đứng ngay trước Hỏa long phần và Long điệp huyết cũng vô cùng nguy hiểm.
*****
Bọn họ đã đi được khoảng mười dặm, tránh xa ra khỏi khu vực đầy sương mù kia. Trong lúc di chuyển, bọn họ thu liễm khí tức của mình lại, sợ rằng gây ra tai họa.
Trăng sáng treo ở trên cao, ánh sáng trắng noãn chiếu rọi khắp vùng đất màu nâu đỏ, giống như một làn khói mỏng lượn lờ.
Cảnh tượng này vô cùng thanh tĩnh, căn bản không giống một cấm địa kinh khủng, rất hợp với những người muốn đi tản bộ dưới đêm trăng yên lặng.
*****
- Chúng ta còn có thể đi ra ngoài không? Theo hướng chúng ta đi nãy giờ, đáng lẽ chúng ta đang ra bên ngoài. Nhưng sao ta lại cảm thấy, càng lúc càng tới gần mỏ cổ Thái Sơ hơn vậy?
- Ta cũng có cảm giác bất an này.
Có hai người nói lên như vậy.
Diệp Phàm cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nói:
- Thật giống như có một lực lượng kỳ dị, làm chúng ta sinh ảo giác.
Lão Đao Cầm cũng nắm chặt tay lại, nói:
- Chẳng lẽ trong thần mỏ có lực lượng đang triệu hoán chúng ta, dẫn chúng ta theo lối rẽ khác....
Bốn người khó khăn tìm đường về, một lúc sau đã leo lên được một bãi đất, rồi đưa mắt nhìn về phương xa.
- Tiêu... rồi...chúng ta không sống được đâu!
- Trời ạ! Sinh vật hình người....thần linh cấm kỵ!
Hàm răng của hai người tu sĩ này run lên cầm cập, va mạnh vào nhau, cả hai đều cùng lúc chỉ về một phương hướng, thân thể run run.
Diệp Phàm và lão Đao Cầm nghe vậy liền xoay người nhìn về phía trước, cả hai cũng hóa đá tại chỗ.
Rất khó nói khoảng cách giữa hai bên là bao xa, nhưng tại đường chân trời trong tầm mắt của bốn người, ở đấy có ba thân ảnh đang đứng thẳng. Mặc dù rất xa xôi, nhưng vẫn có thể thấy đường viền mơ hồ.
Ánh sáng trăng như nước, chiếu rọi lên vùng đất yên lặng tối tăm này, làm cho thân ảnh ở đường chân trời trở nên mông lung, có chút hư ảo.
Hiển nhiên đối phương cũng phát hiện được bốn người bọn họ.
Trong đó có một người toàn thân sáng rực, vô cùng chói mắt. Người này đứng sừng sững ở cuối đường chân trời giống như một mặt trời màu vàng, lại phảng phất như một vị thần.
Người còn lại có thân thể thon dài, mặc y phục trắng như tuyết, tóc dài bay phất phới theo gió. Bốn người có cảm giác người này như Cửu Thiên Huyền nữ không dính bụi trần, toàn thân lấp lánh phát sáng.
Còn người ở giữa thì mộc mạc mông lung, quanh thân có sương mù bao phủ làm cho họ có cảm giác không rõ ràng.
Ba thân ảnh như vậy đứng ngay giữa sinh mệnh cấm khu, thật giống như thần linh hiện ở nhân gian, càng làm cho bốn người sợ hãi, thân thể run lên liên tục.
- Đi đêm cả đời, rốt cuộc gặp quỷ rồi!
Lão Đao Cầm cảm thán. Lão ta đi tới đi lui bên ngoài mỏ cỏ Thái Sơ mấy chục năm, nhưng vẫn luôn an toàn không gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, lúc này lão ta lại cảm thấy lành ít dữ nhiều.
Khoảng cách thật sự quá xa xôi, không thể nào thấy rõ hình dáng đối phương như thế nào. Nhưng cái ánh sáng thần thánh như thần linh từ trên người họ tỏa ra đã đủ nói rõ.
Diệp Phàm cũng bồn chồn trong lòng, nói:
- Trốn!
Hai người khác khóc nứt nở, bắp chân như bị chuột rút vậy, có cảm giác không thể chạy nổi.
Những truyền thuyết nói về mỏ cổ Thái Sơ thật sự quá nhiều, nay gặp phải cảnh tượng này, bọn họ có cảm giác mình không còn đường sống nữa.
- Gặp phải sinh vật hình người giống như thần linh...
- Chắn chắn chúng ta đã đi tới khu vực trung tâm mỏ cổ Thái Sơ rồi....
Diệp Phàm là người hành động đầu tiên. Hắn ta đi xuống bãi đất, khi không còn thấy ba thân ảnh đo nữa, hắn liền cúi thấp người xuống rồi nhanh chân chạy đi.
Về phần lão Đao Cầm, tuy bề ngoài lão ta già nua, nhưng đi đứng rất nhanh nhẹn, không chậm hơn Diệp Phàm bao nhiêu. Lão ta cũng chạy nhanh đi.
Hai người phía sau run run, lăn một vòng xuống rồi bỏ chạy thục mạng.
Diệp Phàm chạy một hơi đến mười dặm, rồi dừng lại. Lão Đao Cầm cũng không thua kém bao nhiêu, đã chạy đến chỗ nghỉ chân này. Hai người kia một hồi sau mới đuổi theo kịp.
Thân thể hai người này run rẩy, đặt mông ngồi xuống mặt đất. Cũng không phải do họ kiệt sức, mà là bị hù thật rồi.
- Cấm kỵ....chúng ta gặp phải loài vật đó rồi...
Hai người nói gì không rõ, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
- Chúng không tới lấy mạng của chúng ta, rốt cuộc là vì sao?
Lão Đao Cầm nghi ngờ.
Ba người cũng khác cũng không hiểu được. Nếu như có người gặp phải sinh vật thần linh ở chỗ này, điều này giống như bản thân bị tuyên bố phải chết vậy. Ngay cả các đại Thánh Chủ cũng không thể may mắn thoát chết.
- Nói tóm lại, có thể còn sống là tốt rồi, chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm thúc giục.
Dù nói gì đi nữa, bọn họ cũng không thể tiếp tục đi tới phương hướng vừa rồi. Bốn người bình ổn tâm tình lại, rồi tìm một đường đi khác.
Khoảng một canh giờ sau, bọn họ cảm giác có gì đó không đúng.
- Chúng ta đến gần mỏ cổ Thái Sơ rồi!
Diệp Phàm và lão Đao Cầm cũng mở miệng.
Bị đè nén, sợ hãi, đau thương, bi ai...tất cả cảm xúc khác nhau từ phía trước dao động truyền đến, làm cho cảm xúc người khác như muốn bị lây nhiễm theo, không thể khống chế được.
Bọn họ dùng mắt thần nhìn ra xa, chỉ thấy ở vùng đất xa xôi tại chân trời, có vô số ánh sáng sao đang tập hợp lại như tạo thành một thác nước, đổ thẳng xuống mặt đất.
Ánh sáng sao cả bầu trời hội tụ lại thành một thác nước trắng xóa, chảy xuôi vào cuối trời đất, cảm giác dao động không biết chính là từ nơi đó truyền đến.
Nhất định là mỏ cổ Thái Sơ!
Bốn người có phán đoán giống như nhau, tim trong lồng ngực đập thình thịch, sợ rằng khoảng cách từ đây tới đó chưa đến một trăm dặm.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều Hoàng Chủ, Thánh Chủ ở Đông Hoang đi vào đây, nhưng chưa thấy có người nào còn sống quay về.
- Ba sinh vật giống như thần linh khi nãy không ra tay với chúng ta, không phải là muốn ép chúng ta tiến vào mỏ cổ Thái Sơ đấy chứ?
Dù cho bọn họ là tu sĩ, lúc bình thường có thể nhìn xa được trăm thước, nhưng lúc này cũng không thể thấy rõ được mọi vật. Trong sương mù ở đây có ẩn chứa lực lượng khác thường, cả vùng đất bao la đều bị bóng tối nuốt lấy.
- Tiểu ca, ngươi có biện pháp gì? Có thể dẫn chúng ta ra ngoài thật sao?
- Đạo trưởng, tất cả đều dựa vào ngươi. Nếu như có thể sống ra ngoài, ta sẽ lập bài vị cầu an cho ngươi.
Bị vây khốn trong cấm địa Thái Sơ, không còn người nào có thể bình tĩnh được. Tất cả đều thấp thỏm bất an, vây quanh Diệp Phàm.
- Trên người các ngươi còn nguyên không, ta cần nó để thay đổi địa thế sông núi.
Diệp Phàm hỏi năm người còn lại.
Lão Đao Cầm không nói gì, trực tiếp ném mười mấy túi nguyên ra, mỗi túi có năm mươi cân nguyên, chính là thù lao hắn lấy của bọn người kia.
Trong tình huống thế này, bốn người còn lại cũng giao nguyên ra, tất cả được ba trăm cân nguyên. Bọn họ không phải là người bình thường, nếu không, cũng sẽ không tốn hao hơn năm mươi cân nguyên chỉ để tới quan sát mỏ cổ Thái Sơ.
- Đủ chưa?
Lão Đao Cầm hỏi.
Diệp Phàm cũng lấy ra năm trăm cân nguyên, nói:
- Miễn cưỡng đủ rồi.
- Đừng có miễn cưỡng, chúng ta còn có này.
Mấy người này nghe thấy hắn nói vậy, vội vàng lấy ra thêm ba trăm cân nguyên nữa, lần này là hết sạch toàn bộ nguyên trên người.
Diệp Phàm lấy 108 lá cờ lớn ra, rồi dựa theo Nguyên Thiên thư khắc lên các lá cờ từng hoa văn thần bí.
Hắn muốn lấy tấn công thay cho phòng thủ, để định sơn mạch phong thần nguyên, mạnh mẽ phá vỡ một con đường.
Dĩ nhiên, hắn cũng hiểu rằng với thực lực bây giờ, hắn còn chưa có tư cách để trấn định thần nguyên. Trừ khi hắn hiểu được cả Nguyên Thiên thư, chứ bây giờ vẫn còn kém xa.
Nhưng mà, hắn vẫn còn nắm chắc được hai thành để thay đổi trong phạm vi nhỏ. Hắn chuẩn bị "đả thảo kinh xà", làm kinh sợ tà nguyên đã thông linh, để nó thối lui đi.
Một canh giờ sau, Diệp Phàm mới khắc chế xong 108 lá cờ lớn. Sau đó hắn cẩn trọng dặn dò mấy người, nói:
- Đi theo bên cạnh ta, đừng có ra xa đó.
Nghe thấy hắn nói như vậy, trừ lão Đao Cầm ra, bốn người còn lại vô cùng khẩn trương.
"Phịch"
Diệp Phàm cắm một lá cờ lớn xuống đất, rồi dùng chỉ thay dao, khắc lên trên lá cờ lớn trước mắt một bản đồ sao trời, rồi khảm mười mấy cân nguyên vào trong đó.
- Cái này có hiệu quả sao?
Một người trong đó hoài nghi, hắn không hiểu Diệp Phàm đang làm gì cả.
- Các ngươi nhìn kìa, sương mù chung quanh lá cờ đã nhạt đi rất nhiều.
Một người tương đối cẩn thận, cảm giác được sự biến hóa này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy người khác đều vui mừng.
Diệp Phàm nhanh chóng bố trí. Hắn không dám trì hoãn, sợ rằng sẽ phát sinh vấn đề khác. Không lâu sau, hắn đã cắm được mười mấy lá cờ lớn xuống trong khu vực nhiều sương mù.
Khu vực này nhất thời sáng tỏ hơn không ít, sương mù bị phân tán đi xung quanh, cảnh vật không còn mơ hồ nữa.
"Xoẹt"
Bỗng nhiên cách đó không xa có ánh sáng rực rỡ hiện lên, một lá cờ lớn sáng ngời, rất bắt mắt trong đêm tối.
- Không tốt, sinh vật kia đang nhổ cờ ra!
Có người sợ hãi kêu lên.
"Răng rắc"
Một cây cờ lớn bị bẽ gãy, rồi có một thân ảnh nhẹ nhàng lui đi, chính nó đã bẻ gãy lá cờ lớn.
"Răng rắc"
Ở nơi xa, một lá cờ lớn khá cũng bị bẽ gãy, ngã xuống đất. Cả đám người chỉ nhìn thấy một sinh vật toàn thân là lông mao lóe lên rồi biến mất.
- Cái này...làm sao bây giờ? Chúng ta vừa bố trí xong là nó hủy cờ đi lập tức.
Lão Đao Cầm cau mày lại.
- Không ổn, chuyện không ổn chút nào!
Diệp Phàm trầm lòng xuống. Hắn đã sớm dự đoán được mấy con sinh vật này có lai lịch, bây giờ đã xác định được rồi, đây chính là linh vật trấn giữ thần nguyên.
- Làm sao bây giờ?
Những người khác hỏi.
- Đừng có đả thương nó.
Diệp Phàm cẩn trọng nhắc nhở.
Đây chỉ là linh vật thủ hộ ở biên giới, theo những gì Nguyên Thiên thư ghi lại thì nó chỉ là người thủ hộ cấp thấp nhất.
Nhất định bên trong khối thần nguyên này có phong đồ vật gì đó!
Sợ rằng bên trong nguyên còn có một sinh vật kinh khủng còn sống. Nếu không, cũng sẽ không có một linh vật thủ hộ, bởi vì linh vật chỉ xuất hiện khi bên trong thần nguyên là một vương giả.
Thường ngày, các linh vật cường đại đều ngủ say, chỉ để những con yếu nhất bảo vệ nguyên. Nếu như làm bị thương con yếu nhất này, nhất định sẽ làm kinh động những tồn tại kinh khủng hơn, bọn họ không thể nào đối phó với bọn chúng được.
- Bên trong thần nguyên có phong sinh vật sống? Tuyệt đối là trân phẩm trong thần nguyên, chẳng lẽ chúng ta đã đến gần mỏ cổ Thái Sơ rồi sao?
Diệp Phàm nói thầm.
Hắn cảm thấy khó khăn rồi. Thần nguyên này có linh vật thủ hộ, sợ rằng không thể nào làm việc "đả thảo kinh xà" được. Đừng bảo là sinh vật trong thần nguyên, chỉ cần một con vật thủ hộ mạnh mẽ xuất hiện thôi, cũng đủ giết chết toàn bộ bọn họ rồi.
- Nếu như một Nguyên Thiên sư gặp phải tình huống này, hắn sẽ làm thế nào đây?
Diệp Phàm tự nói trong lòng, suy tư trong chốc lát.
Nửa giờ đồng hồ sau, Diệp Phàm cắm tất cả các lá cờ lớn vào một khu vực, tạo thành một bản đồ tinh không to lớn, đã khảm vào bên trong khoảng hơn ngàn cân nguyên.
- Chư vị, chúng ta chỉ có một cơ hội.
Diệp Phàm truyền âm nói:
- Một lát nữa, địa thế sông núi bị chấn động, sương mù cũng sẽ tan đi trong một lúc. Nên nhớ thời gian rất ngắn, nếu như không thể trốn thoát ra bên ngoài, chúng ta chết chắc đó.
Hắn đang nói sự thật. Một lát nơi đây có động đất mạnh, sợ rằng sẽ làm kinh động những linh vật cường đại, một khi không thoát được thì mọi người sẽ bị vây chết ở trong này.
- Các vị chuẩn bị sẵn sàng, ta sắp ra tay.
Diệp Phàm khảm một trăm cân nguyên cuối cùng vào khu vực trung tâm của bức bản đồ tinh không.
Trong phút chốc, bỗng nhiên có ánh sáng ngất trời xé rách sương mù màu đen, vô số ánh sáng sao từ trên bầu trời đêm chiếu xuống.
Vùng đất nơi đây bị chấn động, hơn một trăm lá cờ lớn bùng cháy mạnh mẽ, hơn ngàn cân nguyên ở trên mặt đất hóa thành tinh khí vô tận, chấn nát cả vùng đất.
Bức bản đồ tinh không dưới đất hiện đang đối ứng với ánh sao ở trên trời, dẫn phát lực lượng của các ngôi sao, làm cho mặt đất bị lay động.
- Đi!
Diệp Phàm là người thứ nhất xông ra ngoài, lão Đao Cầm theo sát ở phía sau, ai nấy cũng chạy vội đi.
Ở sau có tiếng gầm nhẹ truyền đến, dường như có vật gì đó thức tỉnh.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi tanh tưởi bay tán loạn, nhưng bọn hắn không quay đầu lại, dùng hết khả năng xông về phía trước.
Không lâu sau đó, Diệp Phàm và lão Đao Cầm cũng vọt ra khỏi khu vực sương mù, theo sau còn có hai người nữa. Nhưng bốn người không dám dừng lại, trực tiếp chạy về phía "Hỏa long phần". Sau đó, đám sương mù ở sau tụ tập lại, một lần nữa phong tỏa khu vực đó.
Cho đến khi tới gần Hỏa Long phần, bốn người còn sống mới thở dài ra một hơi. Địa phương kia thật là quỷ dị, từ xa xa nhìn lại có thể thấy mây mù cuồn cuộn bao phủ toàn bộ, không có chút ánh sáng lọt ra ngoài.
Bên ngoài lại có ánh trăng sáng tỏ, ngôi sao hiện khắp lên trời.
- Bây giờ thì lại may mắn vì có cái Long điệp huyết này rồi, nếu không, sẽ rất nguy hiểm.
Bọn Diệp Phàm đứng ở cạnh hồ nước đỏ như máu kia, phát hiện không có sinh vật đuổi theo.
- Chắc chắn bên trong khối thần nguyên ở kia có phong một đồ vật rất đáng sợ.
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, trong lòng cũng có điều hiểu rõ hơn: dù cho hắn có trở thành Nguyên Thiên sư, nhưng nếu không chuẩn bị kỹ, chắc chắn sẽ có lúc tự nộp tính mạng mình cho vùng đất quỷ dị này.
- Chờ đến một ngày nào đó, thực lực của ta mạnh mẽ, lại hiểu được toàn bộ Nguyên Thiên thư, ta sẽ đào lấy ngươi ra ngoài.
Diệp Phàm nhìn về khu vực sương mù kia.
Mới chỉ qua mấy canh giờ mà hắn đã phát hiện được ba khối thần nguyên, cấm địa Thái Sơ này quả nhiên thàn bí, cũng không biết tại sao lại nó lại như thế.
- Đi thôi, chúng ta mau rời khỏi nơi này. Mặc dù nơi này không có sinh vật còn sống, nhưng ở bên cạnh cái khe rãnh hình rồng và hồ nước bằng máu này, ta còn sợ hãi hơn.
Một tu sĩ trong mấy người còn sống đề nghị.
Diệp Phàm gật đầu.
Tuy rằng bây giờ không phải là lúc ngày đêm chuyển giao, nhưng đứng ngay trước Hỏa long phần và Long điệp huyết cũng vô cùng nguy hiểm.
*****
Bọn họ đã đi được khoảng mười dặm, tránh xa ra khỏi khu vực đầy sương mù kia. Trong lúc di chuyển, bọn họ thu liễm khí tức của mình lại, sợ rằng gây ra tai họa.
Trăng sáng treo ở trên cao, ánh sáng trắng noãn chiếu rọi khắp vùng đất màu nâu đỏ, giống như một làn khói mỏng lượn lờ.
Cảnh tượng này vô cùng thanh tĩnh, căn bản không giống một cấm địa kinh khủng, rất hợp với những người muốn đi tản bộ dưới đêm trăng yên lặng.
*****
- Chúng ta còn có thể đi ra ngoài không? Theo hướng chúng ta đi nãy giờ, đáng lẽ chúng ta đang ra bên ngoài. Nhưng sao ta lại cảm thấy, càng lúc càng tới gần mỏ cổ Thái Sơ hơn vậy?
- Ta cũng có cảm giác bất an này.
Có hai người nói lên như vậy.
Diệp Phàm cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nói:
- Thật giống như có một lực lượng kỳ dị, làm chúng ta sinh ảo giác.
Lão Đao Cầm cũng nắm chặt tay lại, nói:
- Chẳng lẽ trong thần mỏ có lực lượng đang triệu hoán chúng ta, dẫn chúng ta theo lối rẽ khác....
Bốn người khó khăn tìm đường về, một lúc sau đã leo lên được một bãi đất, rồi đưa mắt nhìn về phương xa.
- Tiêu... rồi...chúng ta không sống được đâu!
- Trời ạ! Sinh vật hình người....thần linh cấm kỵ!
Hàm răng của hai người tu sĩ này run lên cầm cập, va mạnh vào nhau, cả hai đều cùng lúc chỉ về một phương hướng, thân thể run run.
Diệp Phàm và lão Đao Cầm nghe vậy liền xoay người nhìn về phía trước, cả hai cũng hóa đá tại chỗ.
Rất khó nói khoảng cách giữa hai bên là bao xa, nhưng tại đường chân trời trong tầm mắt của bốn người, ở đấy có ba thân ảnh đang đứng thẳng. Mặc dù rất xa xôi, nhưng vẫn có thể thấy đường viền mơ hồ.
Ánh sáng trăng như nước, chiếu rọi lên vùng đất yên lặng tối tăm này, làm cho thân ảnh ở đường chân trời trở nên mông lung, có chút hư ảo.
Hiển nhiên đối phương cũng phát hiện được bốn người bọn họ.
Trong đó có một người toàn thân sáng rực, vô cùng chói mắt. Người này đứng sừng sững ở cuối đường chân trời giống như một mặt trời màu vàng, lại phảng phất như một vị thần.
Người còn lại có thân thể thon dài, mặc y phục trắng như tuyết, tóc dài bay phất phới theo gió. Bốn người có cảm giác người này như Cửu Thiên Huyền nữ không dính bụi trần, toàn thân lấp lánh phát sáng.
Còn người ở giữa thì mộc mạc mông lung, quanh thân có sương mù bao phủ làm cho họ có cảm giác không rõ ràng.
Ba thân ảnh như vậy đứng ngay giữa sinh mệnh cấm khu, thật giống như thần linh hiện ở nhân gian, càng làm cho bốn người sợ hãi, thân thể run lên liên tục.
- Đi đêm cả đời, rốt cuộc gặp quỷ rồi!
Lão Đao Cầm cảm thán. Lão ta đi tới đi lui bên ngoài mỏ cỏ Thái Sơ mấy chục năm, nhưng vẫn luôn an toàn không gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, lúc này lão ta lại cảm thấy lành ít dữ nhiều.
Khoảng cách thật sự quá xa xôi, không thể nào thấy rõ hình dáng đối phương như thế nào. Nhưng cái ánh sáng thần thánh như thần linh từ trên người họ tỏa ra đã đủ nói rõ.
Diệp Phàm cũng bồn chồn trong lòng, nói:
- Trốn!
Hai người khác khóc nứt nở, bắp chân như bị chuột rút vậy, có cảm giác không thể chạy nổi.
Những truyền thuyết nói về mỏ cổ Thái Sơ thật sự quá nhiều, nay gặp phải cảnh tượng này, bọn họ có cảm giác mình không còn đường sống nữa.
- Gặp phải sinh vật hình người giống như thần linh...
- Chắn chắn chúng ta đã đi tới khu vực trung tâm mỏ cổ Thái Sơ rồi....
Diệp Phàm là người hành động đầu tiên. Hắn ta đi xuống bãi đất, khi không còn thấy ba thân ảnh đo nữa, hắn liền cúi thấp người xuống rồi nhanh chân chạy đi.
Về phần lão Đao Cầm, tuy bề ngoài lão ta già nua, nhưng đi đứng rất nhanh nhẹn, không chậm hơn Diệp Phàm bao nhiêu. Lão ta cũng chạy nhanh đi.
Hai người phía sau run run, lăn một vòng xuống rồi bỏ chạy thục mạng.
Diệp Phàm chạy một hơi đến mười dặm, rồi dừng lại. Lão Đao Cầm cũng không thua kém bao nhiêu, đã chạy đến chỗ nghỉ chân này. Hai người kia một hồi sau mới đuổi theo kịp.
Thân thể hai người này run rẩy, đặt mông ngồi xuống mặt đất. Cũng không phải do họ kiệt sức, mà là bị hù thật rồi.
- Cấm kỵ....chúng ta gặp phải loài vật đó rồi...
Hai người nói gì không rõ, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
- Chúng không tới lấy mạng của chúng ta, rốt cuộc là vì sao?
Lão Đao Cầm nghi ngờ.
Ba người cũng khác cũng không hiểu được. Nếu như có người gặp phải sinh vật thần linh ở chỗ này, điều này giống như bản thân bị tuyên bố phải chết vậy. Ngay cả các đại Thánh Chủ cũng không thể may mắn thoát chết.
- Nói tóm lại, có thể còn sống là tốt rồi, chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Diệp Phàm thúc giục.
Dù nói gì đi nữa, bọn họ cũng không thể tiếp tục đi tới phương hướng vừa rồi. Bốn người bình ổn tâm tình lại, rồi tìm một đường đi khác.
Khoảng một canh giờ sau, bọn họ cảm giác có gì đó không đúng.
- Chúng ta đến gần mỏ cổ Thái Sơ rồi!
Diệp Phàm và lão Đao Cầm cũng mở miệng.
Bị đè nén, sợ hãi, đau thương, bi ai...tất cả cảm xúc khác nhau từ phía trước dao động truyền đến, làm cho cảm xúc người khác như muốn bị lây nhiễm theo, không thể khống chế được.
Bọn họ dùng mắt thần nhìn ra xa, chỉ thấy ở vùng đất xa xôi tại chân trời, có vô số ánh sáng sao đang tập hợp lại như tạo thành một thác nước, đổ thẳng xuống mặt đất.
Ánh sáng sao cả bầu trời hội tụ lại thành một thác nước trắng xóa, chảy xuôi vào cuối trời đất, cảm giác dao động không biết chính là từ nơi đó truyền đến.
Nhất định là mỏ cổ Thái Sơ!
Bốn người có phán đoán giống như nhau, tim trong lồng ngực đập thình thịch, sợ rằng khoảng cách từ đây tới đó chưa đến một trăm dặm.
Từ xưa đến nay, có rất nhiều Hoàng Chủ, Thánh Chủ ở Đông Hoang đi vào đây, nhưng chưa thấy có người nào còn sống quay về.
- Ba sinh vật giống như thần linh khi nãy không ra tay với chúng ta, không phải là muốn ép chúng ta tiến vào mỏ cổ Thái Sơ đấy chứ?
Tác giả :
Thần Đông