Gia Sư Gian Manh
Chương 3-1
Lục Kiên liền lắc đầu, "Thần Tinh, chẳng lẽ một ông hiệu trưởng như tôi lại không bằng đồ ăn sao? Để cậu tùy tiện xem nhẹ, chạy theo đồ ăn ngon." Ông cố tình trưng ra vẻ mặt không hờn không giận.
Nghe ông nói xong, Quân Thần Tinh liền quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy sắc mặt không vui của ông thì đành phải thu lại ánh mắt, không tình nguyện dời bước, đi đến ghế sô pha ngồi xuống. "Hiệu trưởng, ông biết rõ tôi đứng trước đồ ăn ngon là không thể chống cự mà, còn cố ý chỉnh tôi!" Anh lẩm bẩm, trong lòng lại đang tơ tưởng đến từng món ăn.
Vừa ngửi được mùi thơm của đồ ăn, Quân Thần Tinh càng cảm nhận được nước bọt của mình đang tuôn trào ra. Trời ơi! Sao anh không thể ngay lập tức được thưởng thức những món ăn đó vậy? Ngửi thấy hương thơm như vậy, anh có thể tưởng tượng được những món ăn đó ngon lành đến cỡ nào.
Lục Kiên cười to. "Thằng nhóc, kiên nhẫn chút, vậy thì mới có bất ngờ chứ!"
Nhìn bộ dạng thần bí của Lục Kiên, anh không chịu nổi liền tò mò hỏi: "Có ý gì vậy?" Anh đến đây mà được ăn ngon là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, còn ngạc nhiên gì nữa?
"Vì hôm nay, bụng cậu có số hưởng rồi đó!" Lục Kiên vẫn cười cười bí ẩn, giọng điệu mang chút sâu xa.
"Cái gì..."
Anh đang muốn hỏi tiếp thì âm thanh của vợ hiệu trưởng - Lục Lệ Văn từ phía sau anh truyền đến.
"Thần Tinh, cuối cùng nhóc con cậu cũng đến! Hóa ra, dienddanleqquuyddon giờ tôi già rồi, sức hấp dẫn còn không bằng mấy món đồ ăn ngon nữa." Lục Lệ Văn cười trêu anh.
Quân Thần Tinh liền quay đầu lại, nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Lệ Văn, đáy mắt còn mang theo yêu thương chiều chuộng dành cho anh. Anh vội đứng dậy, đến bên cạnh bà, cười đến mê người với bà. Sau đó, kéo bà vào lòng ngực, hôn tới tấp lên mặt bà.
"Sao mà được? Dì ở trong lòng tôi luôn là người đẹp nhất trên thế giới này mà!" Anh đem hết khả năng nịnh nọt ra, miệng như bôi mật ngọt, "Dì như vậy sao lại già chứ? Phải là xinh đẹp tao nhã, những người phụ nữ khác sao có thể so với dì được? Trong lòng tôi, địa vị của dì là không ai sánh được!"
Lục Lệ Văn không kiềm được mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào mặt anh. "Cậu đó, cái miệng lúc nào cũng nói toàn lời ngon tiếng ngọt. Bởi vậy, phụ nữ đều bị cậu xoay vòng vòng quanh người mà!"
Đột nhiên, Quân Thần Tinh cảm thấy Lục Lệ Văn trong lòng bị người khác kéo ra. Anh vừa quay đầu lại nhìn thì thấy, Lục Kiên không biết từ lúc nào đã đứng cạnh họ, khuôn mặt khó chịu, không nói lời nào kéo Lục Lệ Văn ôm vào lòng mình.
Quân Thần Tinh nhìn khuôn mặt khó chịu đó của ông, biết ông đang ghen tức. Đáng lẽ ra, anh nghĩ hôm đó cứ như vậy là xong, nhừng mà, không ngờ được Chu Thải Tâm sau khi nghe anh thổ lộ tình cảm liền xin phép nghỉ ốm ở nhà, còn yêu cầu đổi giáo viên giảng dạy. Còn Lục Kiên, thế mà lại đồng ý với cô, còn tìm ngay giáo viên mới cho cô, không hề nói trước một tiếng nào với anh, chọc anh rất tức giận. Càng tức hơn nữa, chính là việc người nhà của Chu Thải Tâm quản lý cô quá chặt, khiến anh không có cách nào gặp được cô. Vì vậy, anh đã nhờ đến Lục Kiên giúp đỡ, hẹn Chu Thải Tâm đến đây, ai ngờ, Lục Kiên lại kêu anh tự nghĩ cách!
Nghĩ đến việc này, Quân Thần Tinh lại càng bực bội trừng mắt nhìn Lục Kiên. Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt Lục Kiên vẫn còn khó chịu thì anh đột nhiên nghĩ ra một cách trả thù. Anh cười cười có chút gian ác, khiến cho Lục Kiên đang bốn mắt nhìn nhau với anh cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Chỉ thấy nụ cười đáng sợ của Quân Thần Tinh biến mất, thay vào đó là nụ cười như trẻ con. Sau đó, anh cầm lấy tay của Lục Lệ Văn, làm nũng với bà, giọng điệu đáng thương nói với bà: "Dì xem! Hiệu trưởng ức hiếp tôi đã đành, còn trừng mắt với tôi nữa!"
Lục Kiên chịu không nổi sự tráo trở của anh, "Thằng nhóc xấu xa, tôi ức hiếp cậu bao giờ?" Có ghê gớm không cơ chứ? Lớn đến từng này, còn giở trò làm nũng, tưởng mình còn nhỏ lắm chắc?
Quân Thần Tinh lại phản bác, tố cáo tội trạng của Lục Kiên: "Còn không? Tôi lâu lắm rồi không gặp dì, nên mới muốn ôm dì một chút, hưởng thụ chút tình cảm mẹ con ấm áp thôi! Nhưng hiệu trưởng lại bực tức như vậy." Anh vừa nói, vừa như cố ý chọc cho Lục Kiên tức hơn, dựa dựa người vào Lục Lệ Văn.
"Thằng nhóc xấu xa! Cậu yên phận cho tôi, muốn ôm, sao không tự mình tìm người mà ôm?" Lục Kiên một bên ôm chặt lấy dienđanleeequyyddonnn Lục Lệ Văn lùi lại, một bên đẩy Quân Thần Tinh ra xa.
Lục Lệ Văn nhìn hai người, chịu không được cười mắng: "Được rồi, đều là vợ chồng già rồi, còn ghen tức với đứa nhỏ làm gì? Không sợ người khác cười chê sao?" Bà đẩy Lục Kiên ra, đem tầm nhìn hướng đến Quân Thần Tinh.
"Để dì nhìn cậu chút, cậu cứ lo làm việc, gầy đi nhiều lắm đó!" Lục Lệ Văn quan tâm quan sát Thần Tinh, không hề phát hiện ra chiến tranh giữa hai người đàn ông vẫn đang diễn ra. "Nhưng mà không sao, Thải Tâm giúp dì nấu nhiều đồ ăn lắm, lát nữa ăn nhiều chút, biết không?"
Vốn đang đắc ý cười cười với Lục Kiên, đột nhiên nghe tên Chu Thải Tâm, sắc mặt anh liền thay đổi. "Thải Tâm cũng đến đây sao?"
"Đúng vậy!" Lục Lệ Văn cười híp mắt nói: "Nói đến cô bé này, tôi nhìn thấy là thích ngay. Tính cách không chỉ ngoan ngoãn hiền lành, mà đồ ăn con bé nấu cũng rất ngon..."
Bà còn chưa nói hết câu, Lục Kiên đã nhanh chóng kéo bà từ trong lòng Quân Thần Tinh ra, đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc vui mừng của anh, vội chỉ chỉ tay với anh, "Đúng, đúng! Tôi nói ngạc nhiên cho cậu chính là Thải Tâm đó. Không phải cậu muốn tôi mời cô bé tới sao? Cô bé đang ở trong bếp đó, nhanh đi tìm đi!"
Nhìn Quân Thần Tinh vội vội vàng vàng đi đến phòng bếp, Lục Kiên cười đắc ý. Nhìn là biết lòng cậu đã bị Thải Tâm chinh phục mất rồi, xem ra, kế hoạch của ông đã thành công. Hừ! Muốn đoạt vợ với tôi sao, không có cửa đâu!
"Kiên, sao vậy? Thần Tinh không phải là giáo viên của Thải Tâm sao? Vậy sao nó..." Lục Lệ Văn phát hiện, khi Quân Thần Tinh nghe thấy tên Chu Thải Tâm có chút gì đó là lạ. Nhưng mà, bà không biết lạ ở điểm nào.
"Không có gì. Đi thôi, đến phòng ăn chờ cơm thôi!" Lục Kiên vội vàng kéo bà xã đi đến phòng ăn.
Đương nhiên là ông không thể nói với bà. Bởi vì, ông không muốn thằng nhóc xấu xa kia tranh đoạt vợ với ông nên mới đem cô gái tốt như Thải Tâm bán đứng.
Nhưng mà, ông cũng đã quan sát kỹ càng. Viên trân châu như Thải Tâm, chỉ có những người đàn ông xem trọng nội tâm như Thần Tinh mới có thể giúp cô lau đi những tro bụi bám phía trên, để cô có thể bộc lộ ra sự xinh đẹp sáng chói của bản thân.
Nghĩ đến việc mới gặp mặt lần đầu mà Quân Thần Tinh đã muốn Chu Thải Tâm làm bạn gái của anh, còn rất để ý đến cô, khiến ông không thể không khâm phục sự nhanh nhẹn của anh, lại càng thêm đắc ý vì kế hoạch của ông đã thành công.
Nghe ông nói xong, Quân Thần Tinh liền quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy sắc mặt không vui của ông thì đành phải thu lại ánh mắt, không tình nguyện dời bước, đi đến ghế sô pha ngồi xuống. "Hiệu trưởng, ông biết rõ tôi đứng trước đồ ăn ngon là không thể chống cự mà, còn cố ý chỉnh tôi!" Anh lẩm bẩm, trong lòng lại đang tơ tưởng đến từng món ăn.
Vừa ngửi được mùi thơm của đồ ăn, Quân Thần Tinh càng cảm nhận được nước bọt của mình đang tuôn trào ra. Trời ơi! Sao anh không thể ngay lập tức được thưởng thức những món ăn đó vậy? Ngửi thấy hương thơm như vậy, anh có thể tưởng tượng được những món ăn đó ngon lành đến cỡ nào.
Lục Kiên cười to. "Thằng nhóc, kiên nhẫn chút, vậy thì mới có bất ngờ chứ!"
Nhìn bộ dạng thần bí của Lục Kiên, anh không chịu nổi liền tò mò hỏi: "Có ý gì vậy?" Anh đến đây mà được ăn ngon là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, còn ngạc nhiên gì nữa?
"Vì hôm nay, bụng cậu có số hưởng rồi đó!" Lục Kiên vẫn cười cười bí ẩn, giọng điệu mang chút sâu xa.
"Cái gì..."
Anh đang muốn hỏi tiếp thì âm thanh của vợ hiệu trưởng - Lục Lệ Văn từ phía sau anh truyền đến.
"Thần Tinh, cuối cùng nhóc con cậu cũng đến! Hóa ra, dienddanleqquuyddon giờ tôi già rồi, sức hấp dẫn còn không bằng mấy món đồ ăn ngon nữa." Lục Lệ Văn cười trêu anh.
Quân Thần Tinh liền quay đầu lại, nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Lệ Văn, đáy mắt còn mang theo yêu thương chiều chuộng dành cho anh. Anh vội đứng dậy, đến bên cạnh bà, cười đến mê người với bà. Sau đó, kéo bà vào lòng ngực, hôn tới tấp lên mặt bà.
"Sao mà được? Dì ở trong lòng tôi luôn là người đẹp nhất trên thế giới này mà!" Anh đem hết khả năng nịnh nọt ra, miệng như bôi mật ngọt, "Dì như vậy sao lại già chứ? Phải là xinh đẹp tao nhã, những người phụ nữ khác sao có thể so với dì được? Trong lòng tôi, địa vị của dì là không ai sánh được!"
Lục Lệ Văn không kiềm được mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào mặt anh. "Cậu đó, cái miệng lúc nào cũng nói toàn lời ngon tiếng ngọt. Bởi vậy, phụ nữ đều bị cậu xoay vòng vòng quanh người mà!"
Đột nhiên, Quân Thần Tinh cảm thấy Lục Lệ Văn trong lòng bị người khác kéo ra. Anh vừa quay đầu lại nhìn thì thấy, Lục Kiên không biết từ lúc nào đã đứng cạnh họ, khuôn mặt khó chịu, không nói lời nào kéo Lục Lệ Văn ôm vào lòng mình.
Quân Thần Tinh nhìn khuôn mặt khó chịu đó của ông, biết ông đang ghen tức. Đáng lẽ ra, anh nghĩ hôm đó cứ như vậy là xong, nhừng mà, không ngờ được Chu Thải Tâm sau khi nghe anh thổ lộ tình cảm liền xin phép nghỉ ốm ở nhà, còn yêu cầu đổi giáo viên giảng dạy. Còn Lục Kiên, thế mà lại đồng ý với cô, còn tìm ngay giáo viên mới cho cô, không hề nói trước một tiếng nào với anh, chọc anh rất tức giận. Càng tức hơn nữa, chính là việc người nhà của Chu Thải Tâm quản lý cô quá chặt, khiến anh không có cách nào gặp được cô. Vì vậy, anh đã nhờ đến Lục Kiên giúp đỡ, hẹn Chu Thải Tâm đến đây, ai ngờ, Lục Kiên lại kêu anh tự nghĩ cách!
Nghĩ đến việc này, Quân Thần Tinh lại càng bực bội trừng mắt nhìn Lục Kiên. Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt Lục Kiên vẫn còn khó chịu thì anh đột nhiên nghĩ ra một cách trả thù. Anh cười cười có chút gian ác, khiến cho Lục Kiên đang bốn mắt nhìn nhau với anh cảm thấy có chút bất an trong lòng.
Chỉ thấy nụ cười đáng sợ của Quân Thần Tinh biến mất, thay vào đó là nụ cười như trẻ con. Sau đó, anh cầm lấy tay của Lục Lệ Văn, làm nũng với bà, giọng điệu đáng thương nói với bà: "Dì xem! Hiệu trưởng ức hiếp tôi đã đành, còn trừng mắt với tôi nữa!"
Lục Kiên chịu không nổi sự tráo trở của anh, "Thằng nhóc xấu xa, tôi ức hiếp cậu bao giờ?" Có ghê gớm không cơ chứ? Lớn đến từng này, còn giở trò làm nũng, tưởng mình còn nhỏ lắm chắc?
Quân Thần Tinh lại phản bác, tố cáo tội trạng của Lục Kiên: "Còn không? Tôi lâu lắm rồi không gặp dì, nên mới muốn ôm dì một chút, hưởng thụ chút tình cảm mẹ con ấm áp thôi! Nhưng hiệu trưởng lại bực tức như vậy." Anh vừa nói, vừa như cố ý chọc cho Lục Kiên tức hơn, dựa dựa người vào Lục Lệ Văn.
"Thằng nhóc xấu xa! Cậu yên phận cho tôi, muốn ôm, sao không tự mình tìm người mà ôm?" Lục Kiên một bên ôm chặt lấy dienđanleeequyyddonnn Lục Lệ Văn lùi lại, một bên đẩy Quân Thần Tinh ra xa.
Lục Lệ Văn nhìn hai người, chịu không được cười mắng: "Được rồi, đều là vợ chồng già rồi, còn ghen tức với đứa nhỏ làm gì? Không sợ người khác cười chê sao?" Bà đẩy Lục Kiên ra, đem tầm nhìn hướng đến Quân Thần Tinh.
"Để dì nhìn cậu chút, cậu cứ lo làm việc, gầy đi nhiều lắm đó!" Lục Lệ Văn quan tâm quan sát Thần Tinh, không hề phát hiện ra chiến tranh giữa hai người đàn ông vẫn đang diễn ra. "Nhưng mà không sao, Thải Tâm giúp dì nấu nhiều đồ ăn lắm, lát nữa ăn nhiều chút, biết không?"
Vốn đang đắc ý cười cười với Lục Kiên, đột nhiên nghe tên Chu Thải Tâm, sắc mặt anh liền thay đổi. "Thải Tâm cũng đến đây sao?"
"Đúng vậy!" Lục Lệ Văn cười híp mắt nói: "Nói đến cô bé này, tôi nhìn thấy là thích ngay. Tính cách không chỉ ngoan ngoãn hiền lành, mà đồ ăn con bé nấu cũng rất ngon..."
Bà còn chưa nói hết câu, Lục Kiên đã nhanh chóng kéo bà từ trong lòng Quân Thần Tinh ra, đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc vui mừng của anh, vội chỉ chỉ tay với anh, "Đúng, đúng! Tôi nói ngạc nhiên cho cậu chính là Thải Tâm đó. Không phải cậu muốn tôi mời cô bé tới sao? Cô bé đang ở trong bếp đó, nhanh đi tìm đi!"
Nhìn Quân Thần Tinh vội vội vàng vàng đi đến phòng bếp, Lục Kiên cười đắc ý. Nhìn là biết lòng cậu đã bị Thải Tâm chinh phục mất rồi, xem ra, kế hoạch của ông đã thành công. Hừ! Muốn đoạt vợ với tôi sao, không có cửa đâu!
"Kiên, sao vậy? Thần Tinh không phải là giáo viên của Thải Tâm sao? Vậy sao nó..." Lục Lệ Văn phát hiện, khi Quân Thần Tinh nghe thấy tên Chu Thải Tâm có chút gì đó là lạ. Nhưng mà, bà không biết lạ ở điểm nào.
"Không có gì. Đi thôi, đến phòng ăn chờ cơm thôi!" Lục Kiên vội vàng kéo bà xã đi đến phòng ăn.
Đương nhiên là ông không thể nói với bà. Bởi vì, ông không muốn thằng nhóc xấu xa kia tranh đoạt vợ với ông nên mới đem cô gái tốt như Thải Tâm bán đứng.
Nhưng mà, ông cũng đã quan sát kỹ càng. Viên trân châu như Thải Tâm, chỉ có những người đàn ông xem trọng nội tâm như Thần Tinh mới có thể giúp cô lau đi những tro bụi bám phía trên, để cô có thể bộc lộ ra sự xinh đẹp sáng chói của bản thân.
Nghĩ đến việc mới gặp mặt lần đầu mà Quân Thần Tinh đã muốn Chu Thải Tâm làm bạn gái của anh, còn rất để ý đến cô, khiến ông không thể không khâm phục sự nhanh nhẹn của anh, lại càng thêm đắc ý vì kế hoạch của ông đã thành công.
Tác giả :
Khâu Lâm