Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 38: Quá ô nhục
Chuông vào lớp vừa reo, học sinh ban F mới lục tục đi vào. Bạch Tố Tình ngồi ở bàn cuối, nhanh chóng liếc qua gương mặt của những nhân vật chủ chốt, Đoạn Nghiêu, Lễ Thân, Thái Sử Nương Tử, Lưu Bùi Dương, Lê Mặc,…
Mỗi người bọn họ đều là những tay sai mà Bạch Tố Tình rắp tâm thu phục, đồng thời cũng là hậu thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, góc tường này xem ra không hề dễ đào.*
*Đào góc tường: một thành ngữ mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta; hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.
Mười mấy học sinh ban F quen nhau đã lâu, bây giờ tự dưng xuất hiện thêm một Bạch Tố Tình thì không thể nào không thu hút sự chú ý. Lớp học thường ngày ồn ào nay im ắng hẳn, mọi người âm thầm đánh giá cô ta, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Nếu Mộc Như Lam không tự mình đến đây gửi lời trước thì ban F đã chẳng thèm rảnh hơi để tâm đến một kẻ vặt vãnh như Bạch Tố Tình, và cũng sẽ không phát hiện ra ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn đồ vật của cô ta.
Đôi lúc, những thứ vặt vãnh lại trở thành ngòi nổ trí mạng, cũng như con đê ngàn dặm có thể bị đánh vỡ tan chỉ vì một lỗ kiến nhỏ. Đây chính là lý do Mộc Như Lam tự mình đi tới: cô muốn đặt Bạch Tố Tình vào trung tâm chú ý. Toàn bộ ban F đều lớn lên giữa quyền thế đầy âm mưu và thủ đoạn, chỉ cần tập trung quan sát một chút thì cho dù đó có là lớp mặt nạ ngụy trang tốt nhất, bọn họ cũng thừa sức xé nát.
Thái Sử Nương Tử cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia xảo quyệt, cô nhìn về phía Lễ Thân, Lễ Thân lại nhìn về phía chỗ ngồi của Đoạn Nghiêu cách Bạch Tố Tình ba hàng ghế. Đoạn Nghiêu gác hai chân lên bàn, trên tay cầm một quyển sách toán, hắn lơ đãng tiếp nhận ánh nhìn của Lễ Thân rồi đảo mắt về phía Bạch Tố Tình – kẻ đang âm thầm đánh giá những học sinh đang bước vào lớp.
Cứ tưởng là con cừu nhỏ lông trắng, hóa ra là ả sói già bụng đen.
Cái nhìn đầy dã tâm của Bạch Tố Tình khiến bọn họ chỉ muốn khoét con mắt cô ta ra.
Lại còn dám để cho chị gái phải bỏ công sức vì mình, xem ra ở Mộc gia cô ta dã diễn chẳng ít trò. Nếu bọn họ không đặc biệt chú ý thì có khi cũng bị dắt mũi rồi, đồ chết tiệt!
Một lát sau, thầy giáo bước vào lớp, ông đeo một cặp kính nhỏ, trên môi nở nụ cười hài lòng. Đây là giáo viên duy nhất trong học viện Lưu Tư Lan có thể đảm nhận làm chủ nhiệm ban F trong hai năm liên tục, chứng tỏ năng lực của ông ta không hề tầm thường.
“Hôm nay lớp ta có một học sinh mới, các em có để ý không?”
“Dài dòng quá, người thì ngồi thù lù một đống, tụi em có mù đâu mà không thấy,” Thái Sử Nương Tử mất kiên nhẫn phẩy tay, hối thúc ông nhanh nhanh chấm dứt cái đề tài này.
“Sao lại thế? Dù gì cũng phải mời bạn học mới tự giới thiệu một chút chứ,” Thầy giáo đã sớm quen với thái độ chẳng coi ai ra gì của ban F nên cũng không để bụng, ông cười tủm tỉm với Bạch Tố Tình, “Nào, em lên bục tự giới thiệu mình đi.”
Bạch Tố Tình lập tức tự tin đứng dậy, Lễ Thân chậm rãi lên tiếng, “Thầy à, bạn mới của chúng ta nhút nhát như vậy thì làm sao dám lên bục tự giới thiệu được?”
Nhút nhát? Nhìn cô ta bây giờ căn bản là thèm được đi lên muốn chết thì có. Những học sinh xung quanh thầm cười mỉa trong lòng nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì. Dù sao Bạch Tố Tình vẫn còn đeo cái danh “em gái Mộc Như Lam”, muốn dạy dỗ cô ta thì phải làm cho thật kín đáo.
Bạch Tố Tình hơi khó chịu nhưng vẫn một mạch đi lên bục giảng, cô ta thầm nghĩ, như thế này mới là đúng với tư liệu điều tra được: ban F vô giáo dục, bất lương, bất trị. Cứ chờ mà xem, rồi sẽ có ngày các người thuần phục dưới chân Bạch Tố Tình này.
“Mình tên là Bạch Tố Tình, hôm nay rất vui khi được vào học tại ban F của học viện Lưu Tư Lan. Trước khi đến đây từng có người bảo mình rằng, ban F chứa toàn những kẻ ăn chơi vô học…”
Bài diễn thuyết của Bạch Tố Tình là do nhà văn chuyện nghiệp viết nên, ngôn ngữ giản dị mà thấm thía, truyền cho người nghe một cảm giác hưng phấn khó tả khiến họ ủng hộ vô điều kiện, đến cả Bạch Tố Tình cũng tự thấy nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi chữ cuối cùng bật ra khỏi đầu lưỡi, Bạch Tố Tình đưa mắt quan sát phía dưới. Quả nhiên, ai nấy đều đang giương ánh mắt sáng rỡ đầy xúc động nhìn cô ta, hưng phấn đến mức hai má hơi ửng hồng. Bạch Tố Tình thầm đắc ý, cô ta muốn dùng phương pháp đơn giản này để nói cho bọn họ biết, Bạch Tố Tình tuy trông có vẻ nhu nhược mỏng manh nhưng thật ra lại kiên cường mạnh mẽ như tre, xứng đáng cho bọn họ bảo vệ và phục vụ.
“Thật không hổ là hội trướng đại nhân của chúng ta!” Lễ Thân phấn khích nói.
“Phải phải! Mẹ nó, mình kích động chết đi được!” Thái Sử Nương Tử cũng phấn khích không kém.
“Làm mình nhớ lại mùa hè năm ấy, không biết có ai quay video không…”
“Mình! Mình quay rồi!”
Cả phòng xôn xao hẳn lên, học sinh xúc động ghé tai nhau ôn chuyện.
Bạch Tố Tình không khỏi bối rối.
Cái gì thế này? Vì sao lại như vậy? Rõ ràng người diễn thuyết là cô ta, người làm bọn họ sôi trào nhiệt huyết cũng là cô ta, mà tại sao…
Thầy giáo lắc đầu không hài lòng, “Bạch đồng học, em muốn diễn thuyết thì phải tự chuẩn bị lấy chứ, sao lại bắt chước bài diễn thuyết của Mộc Như Lam?”
“Cái gì?” Bạch Tố Tình cừng đờ cả người, ngỡ ngàng nhìn ông.
“Hẳn là cô ta lấy nội dung từ trên mạng xuống. Cũng phải, năm đó Lam Lam của chúng ta ngồi vào ghế hội trưởng cũng đã diễn thuyết một lần, người nghe ai cũng bật khóc, trên mạng còn rầm rộ chuyện đó một thời gian,” Thái Sử Nương Tử nhếch miệng nửa cười nửa không.
“Bất tài thì đừng có thích thể hiện, tưởng tụi này ngu lắm à?”
“Đúng đấy.”
Quả thật Mộc Như Lam đã diễn thuyết bài này vào mùa hè năm ngoái khi được bầu lên làm hội trưởng, từng câu chữ khi ấy như hồi chuông đánh thẳng vào trái tim, tầng tầng rung động. Sau khi video được đăng lên mạng, Mộc Như Lam trở thành đối tượng cho toàn thể học sinh noi theo.
Bạch Tố Tình thuê người viết, không ngờ đối phương lại lấy trực tiếp từ mạng, lừa tiền của cô ta thì không nói, đằng này còn khiến cô ta nhục mặt ngay giữa lớp.
Bạch Tố Tình siết chặt nắm đấm, tờ giấy trong lòng bàn tay bị vò nát, xương trắng nổi lên cồm cộm. Cô ta xấu hổ cúi đầu về lại chỗ ngồi, bên tai toàn là tiếng cười chế nhạo của đám người Thái Sử Nương Tử.
Đáng chết…
Đáng chết đáng chết đáng chết!
Tên nhà văn đáng chết, Mộc Như Lam đáng chết! Không ngờ cô ta lại xui xẻo trở thành cái nền ngu xuẩn làm Mộc Như Lam nổi bật! Mà Mộc Như Lam càng nổi bật, cô ta càng muốn tiêu diệt!
Cứ chờ xem, rồi sẽ có một ngày cô ta khiến Mộc Như Lam chật vật như một con chó đói! Hiện tại Mộc Như Lam đứng cao bao nhiêu, cô ta sẽ đẩy Mộc Như Lam té đau bấy nhiêu! Mộc Như Lam là thiên sứ, vậy thì cô ta sẽ bẻ gãy cánh của Mộc Như Lam!
“Chà… Vẻ mặt thật hung dữ,” Luồng suy nghĩ độc ác bị một giọng nói dễ nghe cắt đứt, Bạch Tố Tình giật nảy mình.
Mỗi người bọn họ đều là những tay sai mà Bạch Tố Tình rắp tâm thu phục, đồng thời cũng là hậu thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, góc tường này xem ra không hề dễ đào.*
*Đào góc tường: một thành ngữ mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta; hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.
Mười mấy học sinh ban F quen nhau đã lâu, bây giờ tự dưng xuất hiện thêm một Bạch Tố Tình thì không thể nào không thu hút sự chú ý. Lớp học thường ngày ồn ào nay im ắng hẳn, mọi người âm thầm đánh giá cô ta, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Nếu Mộc Như Lam không tự mình đến đây gửi lời trước thì ban F đã chẳng thèm rảnh hơi để tâm đến một kẻ vặt vãnh như Bạch Tố Tình, và cũng sẽ không phát hiện ra ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn đồ vật của cô ta.
Đôi lúc, những thứ vặt vãnh lại trở thành ngòi nổ trí mạng, cũng như con đê ngàn dặm có thể bị đánh vỡ tan chỉ vì một lỗ kiến nhỏ. Đây chính là lý do Mộc Như Lam tự mình đi tới: cô muốn đặt Bạch Tố Tình vào trung tâm chú ý. Toàn bộ ban F đều lớn lên giữa quyền thế đầy âm mưu và thủ đoạn, chỉ cần tập trung quan sát một chút thì cho dù đó có là lớp mặt nạ ngụy trang tốt nhất, bọn họ cũng thừa sức xé nát.
Thái Sử Nương Tử cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia xảo quyệt, cô nhìn về phía Lễ Thân, Lễ Thân lại nhìn về phía chỗ ngồi của Đoạn Nghiêu cách Bạch Tố Tình ba hàng ghế. Đoạn Nghiêu gác hai chân lên bàn, trên tay cầm một quyển sách toán, hắn lơ đãng tiếp nhận ánh nhìn của Lễ Thân rồi đảo mắt về phía Bạch Tố Tình – kẻ đang âm thầm đánh giá những học sinh đang bước vào lớp.
Cứ tưởng là con cừu nhỏ lông trắng, hóa ra là ả sói già bụng đen.
Cái nhìn đầy dã tâm của Bạch Tố Tình khiến bọn họ chỉ muốn khoét con mắt cô ta ra.
Lại còn dám để cho chị gái phải bỏ công sức vì mình, xem ra ở Mộc gia cô ta dã diễn chẳng ít trò. Nếu bọn họ không đặc biệt chú ý thì có khi cũng bị dắt mũi rồi, đồ chết tiệt!
Một lát sau, thầy giáo bước vào lớp, ông đeo một cặp kính nhỏ, trên môi nở nụ cười hài lòng. Đây là giáo viên duy nhất trong học viện Lưu Tư Lan có thể đảm nhận làm chủ nhiệm ban F trong hai năm liên tục, chứng tỏ năng lực của ông ta không hề tầm thường.
“Hôm nay lớp ta có một học sinh mới, các em có để ý không?”
“Dài dòng quá, người thì ngồi thù lù một đống, tụi em có mù đâu mà không thấy,” Thái Sử Nương Tử mất kiên nhẫn phẩy tay, hối thúc ông nhanh nhanh chấm dứt cái đề tài này.
“Sao lại thế? Dù gì cũng phải mời bạn học mới tự giới thiệu một chút chứ,” Thầy giáo đã sớm quen với thái độ chẳng coi ai ra gì của ban F nên cũng không để bụng, ông cười tủm tỉm với Bạch Tố Tình, “Nào, em lên bục tự giới thiệu mình đi.”
Bạch Tố Tình lập tức tự tin đứng dậy, Lễ Thân chậm rãi lên tiếng, “Thầy à, bạn mới của chúng ta nhút nhát như vậy thì làm sao dám lên bục tự giới thiệu được?”
Nhút nhát? Nhìn cô ta bây giờ căn bản là thèm được đi lên muốn chết thì có. Những học sinh xung quanh thầm cười mỉa trong lòng nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì. Dù sao Bạch Tố Tình vẫn còn đeo cái danh “em gái Mộc Như Lam”, muốn dạy dỗ cô ta thì phải làm cho thật kín đáo.
Bạch Tố Tình hơi khó chịu nhưng vẫn một mạch đi lên bục giảng, cô ta thầm nghĩ, như thế này mới là đúng với tư liệu điều tra được: ban F vô giáo dục, bất lương, bất trị. Cứ chờ mà xem, rồi sẽ có ngày các người thuần phục dưới chân Bạch Tố Tình này.
“Mình tên là Bạch Tố Tình, hôm nay rất vui khi được vào học tại ban F của học viện Lưu Tư Lan. Trước khi đến đây từng có người bảo mình rằng, ban F chứa toàn những kẻ ăn chơi vô học…”
Bài diễn thuyết của Bạch Tố Tình là do nhà văn chuyện nghiệp viết nên, ngôn ngữ giản dị mà thấm thía, truyền cho người nghe một cảm giác hưng phấn khó tả khiến họ ủng hộ vô điều kiện, đến cả Bạch Tố Tình cũng tự thấy nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi chữ cuối cùng bật ra khỏi đầu lưỡi, Bạch Tố Tình đưa mắt quan sát phía dưới. Quả nhiên, ai nấy đều đang giương ánh mắt sáng rỡ đầy xúc động nhìn cô ta, hưng phấn đến mức hai má hơi ửng hồng. Bạch Tố Tình thầm đắc ý, cô ta muốn dùng phương pháp đơn giản này để nói cho bọn họ biết, Bạch Tố Tình tuy trông có vẻ nhu nhược mỏng manh nhưng thật ra lại kiên cường mạnh mẽ như tre, xứng đáng cho bọn họ bảo vệ và phục vụ.
“Thật không hổ là hội trướng đại nhân của chúng ta!” Lễ Thân phấn khích nói.
“Phải phải! Mẹ nó, mình kích động chết đi được!” Thái Sử Nương Tử cũng phấn khích không kém.
“Làm mình nhớ lại mùa hè năm ấy, không biết có ai quay video không…”
“Mình! Mình quay rồi!”
Cả phòng xôn xao hẳn lên, học sinh xúc động ghé tai nhau ôn chuyện.
Bạch Tố Tình không khỏi bối rối.
Cái gì thế này? Vì sao lại như vậy? Rõ ràng người diễn thuyết là cô ta, người làm bọn họ sôi trào nhiệt huyết cũng là cô ta, mà tại sao…
Thầy giáo lắc đầu không hài lòng, “Bạch đồng học, em muốn diễn thuyết thì phải tự chuẩn bị lấy chứ, sao lại bắt chước bài diễn thuyết của Mộc Như Lam?”
“Cái gì?” Bạch Tố Tình cừng đờ cả người, ngỡ ngàng nhìn ông.
“Hẳn là cô ta lấy nội dung từ trên mạng xuống. Cũng phải, năm đó Lam Lam của chúng ta ngồi vào ghế hội trưởng cũng đã diễn thuyết một lần, người nghe ai cũng bật khóc, trên mạng còn rầm rộ chuyện đó một thời gian,” Thái Sử Nương Tử nhếch miệng nửa cười nửa không.
“Bất tài thì đừng có thích thể hiện, tưởng tụi này ngu lắm à?”
“Đúng đấy.”
Quả thật Mộc Như Lam đã diễn thuyết bài này vào mùa hè năm ngoái khi được bầu lên làm hội trưởng, từng câu chữ khi ấy như hồi chuông đánh thẳng vào trái tim, tầng tầng rung động. Sau khi video được đăng lên mạng, Mộc Như Lam trở thành đối tượng cho toàn thể học sinh noi theo.
Bạch Tố Tình thuê người viết, không ngờ đối phương lại lấy trực tiếp từ mạng, lừa tiền của cô ta thì không nói, đằng này còn khiến cô ta nhục mặt ngay giữa lớp.
Bạch Tố Tình siết chặt nắm đấm, tờ giấy trong lòng bàn tay bị vò nát, xương trắng nổi lên cồm cộm. Cô ta xấu hổ cúi đầu về lại chỗ ngồi, bên tai toàn là tiếng cười chế nhạo của đám người Thái Sử Nương Tử.
Đáng chết…
Đáng chết đáng chết đáng chết!
Tên nhà văn đáng chết, Mộc Như Lam đáng chết! Không ngờ cô ta lại xui xẻo trở thành cái nền ngu xuẩn làm Mộc Như Lam nổi bật! Mà Mộc Như Lam càng nổi bật, cô ta càng muốn tiêu diệt!
Cứ chờ xem, rồi sẽ có một ngày cô ta khiến Mộc Như Lam chật vật như một con chó đói! Hiện tại Mộc Như Lam đứng cao bao nhiêu, cô ta sẽ đẩy Mộc Như Lam té đau bấy nhiêu! Mộc Như Lam là thiên sứ, vậy thì cô ta sẽ bẻ gãy cánh của Mộc Như Lam!
“Chà… Vẻ mặt thật hung dữ,” Luồng suy nghĩ độc ác bị một giọng nói dễ nghe cắt đứt, Bạch Tố Tình giật nảy mình.
Tác giả :
Hắc Tâm Bình Quả