Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 177: V45.3: Cạnh tranh (3)
Hôm sau.
Tia sáng rực rỡ phá tan tầng tầng mây mù, ánh mặt trời nghịch ngợm đâm xuyên qua rèm cửa sổ, hắt lên người cô gái đang say giấc trên giường.
Mộc Như Lam giật giật mí mắt, hàng mi dày cong vút chậm rãi hé mở, cô mơ màng hai giây, bàn tay trong chăn đụng phải cánh tay đang ôm eo mình, sau lưng cô kề cận một cơ thể, người nọ dụi đầu vào gáy cô, hơi thở ấm áp phả lên làn da mẫn cảm, hương bạc hà mát lạnh bao trùm cả không gian.
Nếu là trước đây thì nhất định Mộc Như Lam sẽ cho rằng con rối của cô leo lên giường ngủ chung, nhưng con rối mà cô chế tác vốn không có mùi hương mát lạnh sạch sẽ này.
Mộc Như Lam nhẹ nhàng xoay lại ngắm người đàn ông ngủ cạnh mình, thấy khuôn mặt hắn lúc ngủ hơi mang nét trẻ con, cô mỉm cười len lén liếm môi hắn, đang định làm thêm chút chuyện xấu chào buổi sáng thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Chị ơi!” Đây là giọng của Mộc Như Sâm.
Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc mở mắt bừng tỉnh, Mộc Như Lam thấy vậy thì bất giác nhíu mi, người bình thường sẽ không nhạy cảm đến mức này, cô chợt nhớ đến căn phòng lắp kính chống đạn trong nhà Lục Tử Mạnh...
“Chị!” Mộc Như Sâm gõ lốc cốc lên cửa mấy cái, cậu nhìn đồng hồ, giờ này Mộc Như Lam phải dậy từ lâu rồi, đồng hồ sinh học của cô luôn rất chính xác.
“Chờ một chút.” Mộc Như Lam lên tiếng làm Mộc Như Sâm ngoan ngoãn ngậm miệng dừng tay.
Mặc Khiêm Nhân vừa mở nguồn điện thoại vừa cau mày hỏi, “Mấy giờ rồi?” Thật tình, hiếm lắm mới được một đêm ngủ say mà lại bị đánh thức.
“Tám giờ kém.” Mộc Như Lam nhận ra điện thoại của mình đã bị tắt nguồn thì hơi nhướng mày. Khởi động lại máy, thấy cột pin vẫn còn gần đầy, cô quay sang hỏi Mặc Khiêm Nhân, “Anh tắt điện thoại của em à?”
“Mẹ em ồn quá.” Mặc Khiêm Nhân trả lời không chút chột dạ.
“Ồ.” Mộc Như Lam cũng đáp lại hết sức thản nhiên.
Di động báo có cuộc gọi nhỡ từ phía Hồng Kông, có điều Mặc Khiêm Nhân đã nhận điện thoại của Kha Uyển Tình thì chắc bên Hồng Kông gọi đến cũng vì chuyện của hắn thôi, vì vậy Mộc Như Lam tạm thời không để tâm mà chỉ ngồi trên giường chờ Mặc Khiêm Nhân hầu hạ.
Mặc Khiêm Nhân xuống giường định đi toilet, thấy Mộc Như Lam nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi ngẩn người. Mộc Như Lam nâng hai tay lên, mắt chớp chớp, “Hôm nay em muốn mặc quần áo cùng màu với anh.”
Mặc Khiêm Nhân đỏ tai lặng lẽ đi đến chỗ để đồ của Mộc Như Lam, bình tĩnh, bình tĩnh, dù sao cũng đã là người của cô, tuy phải kiên nhẫn chờ cô trưởng thành nhưng hình như bọn họ... trừ bước cuối cùng ra thì cái gì không nên làm cũng đã làm hết...
Mặc Khiêm Nhân giúp Mộc Như Lam mặc áo lót rồi tròng thêm áo ôm màu trắng và áo len màu đen. Hắn chọn cho cô một chiếc quần nhung để đầu gối đỡ bị cọ xát, sau đó dùng thái độ chăm bẵm con nít để giúp cô đánh răng rửa mặt, chải tóc, khoác áo đen, quàng khăn đỏ, mang giày đen, xong xuôi mới đến lượt mình.
Mộc Như Lam từ từ đi ra mở cửa, Mộc Như Sâm đứng chờ nãy giờ đã sắp mất hết kiên nhẫn, thấy Mộc Như Lam bước ra, cậu cười toe toét ôm lấy cánh tay cô, “Chị!”
Cánh tay cậu ôm chính là cánh tay bị Jack đánh bầm tím, Mộc Như Lam khựng lại theo bản năng nhưng còn chưa kịp nói gì thì đứa em đã nghe thấy tiếng động trong toilet. Mộc Như Sâm thôi cười nghiêng đầu nhìn vào phòng, thấy đằng sau lớp kính mờ có một bóng đen mơ hồ.
“Có người?” Cậu cứng nhắc nhìn Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Ừ, Khiêm Nhân chưa chuẩn bị xong, chúng ta xuống dưới lầu chờ anh ấy đi.”
“Mặc Khiêm Nhân?!” Mộc Như Sâm lớn giọng kinh ngạc, tầm mắt dời sang đống lộn xộn trên giường, “Hai người ngủ chung với nhau?!”
“Thì có gì đâu?” Mộc Như Lam tựa hồ không hiểu vì sao Mộc Như Sâm lại kích động đến thế, chỉ là ngủ chung một giường thôi mà, hồi nhỏ cô cũng thường xuyên ngủ chung với Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đấy thôi.
“Có gì đâu?!” Mộc Như Sâm tức giận bật ngược lại, ồn ào đến mức Thư Mẫn cách vách cũng phải mở cửa xem, mới sáng sớm mà ầm ĩ cái gì thế.
Mộc Như Lam không đáp, Mộc Như Sâm đột nhiên bỏ tay Mộc Như Lam ra rồi trừng mắt nhìn cô, “Chị nghĩ gì mà lại làm thế? Chị mới mười sáu tuổi, sao có thể ngủ chung với một tên đàn ông bất chính?!”
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam biến mất, “Khiêm Nhân không phải là đàn ông bất chính.”
“Chị còn bảo vệ hắn nữa!” Mộc Như Sâm càng tức hơn, lý trí của cậu đã sớm bị lửa giận thiêu trụi, “Chị có biết xấu hổ không vậy?”
“Mộc Như Sâm!” Thư Mẫn lập tức trầm mặt quát một tiếng.
Mộc Như Sâm đùng đùng bỏ xuống lầu. Mộc Như Lâm vừa tới nơi thì đã thấy Mộc Như Sâm đỏ mắt chạy ra ngoài, cậu gọi một tiếng nhưng không thấy anh trai ơi hỡi gì, nhất thời mặt biến sắc, hết nhìn lên lầu lại nhìn Mộc Như Sâm sắp chạy mất tăm, cậu quyết định đuổi theo Mộc Như Sâm, tên này tính tình xốc nổi chẳng khác gì một đứa trẻ chưa lớn, có trời mới biết cậu ta có thể làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không.
Trên tầng hai, Thư Mẫn khó xử nhìn Mộc Như Lam một hồi rồi chậc lưỡi đóng cửa tiếp tục ngủ nướng, chuyện cũng chẳng có gì để an ủi, chỉ là đứa em cuồng chị gái không chấp nhận nổi việc chị gái đã bị cướp mất thôi… Nếu vậy cũng tốt. Thư Mẫn vén rèm cửa sổ nhìn theo hai anh em đã chạy ra xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Mộc Như Lam đóng cửa trở vào phòng, khóe môi nhếch lên một độ cong kì dị, đau khổ lắm nhỉ? Yêu mà không được đáp trả nhất định là đau khổ lắm nhỉ? Liệu có đau khổ như cô kiếp trước cầu xin chút xíu lòng tin của nó nhưng lại bị phũ phàng xua đuổi không? Không đâu, trông nó vẫn cao ngạo đến thế cơ mà, làm sao thấu được nỗi ê chề của cô khi ấy kia chứ. Cho nên, em trai thân yêu à, hãy để hình ảnh của chị từ từ lấp đầy trái tim cưng, hãy giấu nỗi đau trong lòng cả đời, yêu chị sâu nặng cả đời, và nhớ coi chừng ranh giới đạo đức đấy nhé, một khi đã vượt qua thì chỉ còn nước tan xương nát thịt mà thôi, ha ha ha.
Mộc Như Sâm hầm hầm trở về khách sạn rồi nhét hết quần áo mới sắp ra hôm qua vào lại vali, cậu vừa khụt khịt vừa nghiến răng nghiến lợi, thật quá đáng! Thật quá đáng! Sao cô ấy lại làm thế?! Sao lại ngủ chung với tên đàn ông bất chính kia?! Sao lại vì hắn mà nạt cậu?! Rõ ràng cậu mới là người ở bên cô suốt mười mấy năm qua, tình cảm của họ mới là sâu nặng nhất! Đáng ghét! Lần này cậu sẽ không dễ dàng tha thứ! Trừ phi cô xin lỗi và hứa không qua lại với tên kia nữa, bằng không cậu nhất định sẽ lờ cô luôn!
Mộc Như Lâm vừa về, thấy Mộc Như Sâm xếp hành lý và gọi điện đặt vé máy bay, cậu sững lại vài giây rồi cũng đi thu dọn đồ đạc với vẻ hết sức tức giận, miệng thì lẩm bẩm, “Thật quá đáng! Mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chị ấy! Mình phải đi về! Nếu chị ấy không xin lỗi thì mình sẽ không nói chuyện với chị ấy nữa!”
Mộc Như Sâm thấy Mộc Như Lâm cũng giống mình thì càng vững tâm hơn, chút do dự ban nãy cũng vì có Mộc Như Lâm làm bạn mà biến mất, cậu không tin Mộc Như Lam sẽ không dỗ dành xin lỗi, chuyện này rõ ràng là lỗi của cô!
Mộc Như Lâm im lặng nhìn vẻ kiên định trên mặt Mộc Như Sâm, tuy đã thành công lừa gạt anh trai nhưng trong lòng cậu lại vô cùng buồn bã. Vốn dĩ cậu đến đây với tâm trạng vui sướng, những tưởng có thể ở riêng với Mộc Như Lam, những tưởng có thể tận hưởng vài ngày mơ mộng, những tưởng… một chiều nào đó bạc đầu ngồi ngắm mặt trời về tây, cậu vẫn có thể hồi tưởng lại một đoạn kí ức hạnh phúc thời niên thiếu. Chỉ cần có chút tốt đẹp để nhớ là cậu đã mãn nguyện lắm rồi, nào ngờ cả mong ước nhỏ bé, hèn mọn ấy cũng không được Thượng đế bằng lòng đáp ứng…
Về nhà thôi, về nhà đi thôi, trong kì nghỉ đông cậu sẽ cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, cậu cần thời gian để khôi phục lý trí và củng cố phòng tuyến của chính mình, cậu tuyệt đối sẽ không để chị gái bị tổn thương, hay chí ít là không tổn thương vì cậu.
Mộc Như Lâm nhắn tin cho Trần Thanh nhờ hắn trông chừng Mộc Như Lam, đừng để cô bị Mặc Khiêm Nhân lừa gạt. Hai người mới tới hôm qua mà sáng sớm nay đã phải lủi thủi kéo hành lý lên tàu hỏa đến sân bay trở về thành phố K...
(MDL: Anh em Mộc Như Lâm không bị chế thành rối nhưng vẫn bị ngược teo tim hu hu hu)
++++
Mấy ngày tiếp theo trải qua rất bình thản, Mộc Như Lam gọi lại sang Hồng Kông nhưng ngạc nhiên là bên kia không hề đề cập gì đến Mặc Khiêm Nhân, phía Mộc gia cũng không có vấn đề gì ngoại trừ Kha Uyển Tình thường xuyên gọi điện quấy nhiễu. Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân hưởng thụ thế giới hai người ngọt ngào, thỉnh thoảng lại đùa giỡn chọc cho hắn tai đỏ tim loạn, cứ thế cứ thế, chuyến tham quan mười ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm ngày thứ mười một, chúng học sinh lục tục xách hành lý rời nhà trọ, máy bay và tàu hỏa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Kha lão gia tử đã dặn trước cho Mộc Như Lam bay thẳng đến Hồng Kông thay vì vòng về thành phố K, còn Mặc Khiêm Nhân thì bị FBI gọi điện giục liên tục nên đành phải về Mỹ một chuyến, lúc ra sân bây tạm thời mỗi người một ngả.
Mộc Như Lam đi Hồng Kông nên tất nhiên sẽ không cùng chuyến bay với Thư Mẫn và Âu Á Thần, cũng may cửa đăng ký của bọn họ nằm cạnh nhau nên vẫn có thể nói thêm mấy câu trước khi đi qua trạm kiểm tra.
“Mặc Khiêm Nhân đâu?” Thư Mẫn đi toilet về thấy Mộc Như Lam đứng một mình thì ngạc nhiên hỏi.
“Lên máy bay rồi.” Cô trả lời, những người bên Mỹ đúng là gấp gáp, đến cả vé máy bay cho Mặc Khiêm Nhân cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, lúc cô vừa xuống tàu hỏa cũng là khi chiếc máy bay chở hắn cất cánh.
“Đi đâu chứ?” Thư Mẫn hơi nhíu mày, cô định trông cậy Mặc Khiêm Nhân bảo vệ Mộc Như Lam mà nhoáng cái đã không thấy hắn đâu, chẳng lẽ hắn không đi cùng Mộc Như Lam sao?
“Anh ấy đi công tác.” Mộc Như Lam cười đáp, thấy vị khách đằng trước đã lên cầu thang, cô vẫy tay tạm biệt Thư Mẫn và những học sinh khác.
++++
Hồng Kông. Khu Loan Tử.
Nằm trong khu vực của toàn những kẻ giàu có, tòa biệt thự nguy nga cùng trang viên khổng lồ nổi bật lên như hạc giữa bầy gà.
Mới tảng sáng mà trang viên rộng lớn đã bắt đầu bận rộn, lão quản gia Triệu thúc chỉ đạo tất cả người hầu tiến hành tổng vệ sinh, dù chỉ một ngóc ngách nhỏ cũng không được bỏ qua.
Đang ngủ ngon lành thì bị tiếng binh binh lạch cạch đánh thức, cô gái nọ hùng hổ bước xuống chiếc cầu thang màu đồng bóng loáng, người còn chưa thấy đâu mà đã nghe tiếng mắng chửi xối xả, “Mới sáng sớm mà ầm ĩ cái gì thế? Ăn no rửng mỡ hết chuyện làm rồi sao? Muốn chết hả!”
Nhóm nữ giúp việc mặc đồ màu trắng đang lau tay vịn cầu thang vội cúi đầu im thin thít, vị đại tiểu thư này nổi đóa, bọn họ không có gan đụng vào.
Kha Kim Lan sở hữu một đầu tóc xoăn màu đen với phần mái nhuộm tím, trông cô ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp khá xinh đẹp, tuy nhiên dựa theo ánh mắt và biểu cảm thì có thể thấy cô ta là một chủ nhân điêu ngoa thất thường.
Mỗi lần rời giường Kha Kim Lam đều rất bực bội, cô ta mà bị đánh thức thì một là hung hăng trút giận, hai là thối cái mặt cho người khác xem. Chỉ khi đứng trước ông nội Kha Xương Hoàng thì Kha Kim Lan mới không dám lỗ mãng, còn lại không ai trị được cô ta.
Triệu thúc tiếp tục chỉ đạo người hầu quét dọn bất chấp tràng quát tháo của Kha Kim Lan, đùa chắc, vị chủ nhân cao quý thực sự được sủng ái sắp đến rồi, ai thèm quan tâm đến cô ta nữa? Nói trắng ra, Kha Kim Lan chỉ là một con khỉ xưng vương trong khu rừng không hổ mà thôi.
“Lan Lan, đừng phá!” Bà hai Lâm Ngọc Nhan vội vàng nhắc nhở cháu gái bảo bối, Kha Kim Lan là con gái một của con trai bà ta, từ nhỏ nó đã được bà ta cực kỳ cưng chiều.
“Bà nội, mới sáng sớm mà mấy người này đã ồn ào muốn chết. Chúng ta tốn tiền thuê bọn họ là để cuộc sống thoải mái hơn! Đã không làm được thì cút đi cho đỡ chướng mắt!” Kha Kim Lan nổi giận đùng đùng, ánh mắt cô ta hết sức hung ác, nói theo kiểu cổ đại thì chính là một vị tiểu thư độc địa thường xuyên đánh chết người hầu.
“Kim Lan, cháu nói vậy là không đúng rồi, người bỏ tiền ra thuê bọn họ đâu phải cháu, cháu không đốt tiền là đã mừng lắm rồi, ai dám mong cháu phát lương cho họ kia chứ?” Một người đàn bà khác cũng đang ngồi ở trên bàn ăn sáng lên tiếng, trông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, đây là bà ba của Kha gia – Lý Tiểu Thanh, và cũng là một bà nội khác của Kha Kim Lan.
Kha Kim Lan trừng Lý Tiểu Thanh một cái, trong mắt cô ta, bà nội Lâm Ngọc Nhan mới là bà chủ đích thực, hai người kia chẳng qua chỉ là vợ bé mà thôi.
“Ui, còn ra vẻ công chúa nữa à?” Lý Tiểu Thanh ngứa mắt Lâm Ngọc Nhan cùng con trai, con dâu, và cháu gái bà ta từ lâu rồi, và thời điểm Lý Tiểu Thanh hả giận mỗi năm chính là lúc công chúa chân chính của Kha gia trở về, bà ta nhếch miệng châm biếm, “Chẳng lẽ cháu không biết công chúa điện hạ sắp đến rồi sao? Phượng hoàng giả mãi mãi chỉ là phượng hoàng giả, mau ngoan ngoãn lui xuống đi kẻo lại tự rước nhục vào thân.”
Tia sáng rực rỡ phá tan tầng tầng mây mù, ánh mặt trời nghịch ngợm đâm xuyên qua rèm cửa sổ, hắt lên người cô gái đang say giấc trên giường.
Mộc Như Lam giật giật mí mắt, hàng mi dày cong vút chậm rãi hé mở, cô mơ màng hai giây, bàn tay trong chăn đụng phải cánh tay đang ôm eo mình, sau lưng cô kề cận một cơ thể, người nọ dụi đầu vào gáy cô, hơi thở ấm áp phả lên làn da mẫn cảm, hương bạc hà mát lạnh bao trùm cả không gian.
Nếu là trước đây thì nhất định Mộc Như Lam sẽ cho rằng con rối của cô leo lên giường ngủ chung, nhưng con rối mà cô chế tác vốn không có mùi hương mát lạnh sạch sẽ này.
Mộc Như Lam nhẹ nhàng xoay lại ngắm người đàn ông ngủ cạnh mình, thấy khuôn mặt hắn lúc ngủ hơi mang nét trẻ con, cô mỉm cười len lén liếm môi hắn, đang định làm thêm chút chuyện xấu chào buổi sáng thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Chị ơi!” Đây là giọng của Mộc Như Sâm.
Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc mở mắt bừng tỉnh, Mộc Như Lam thấy vậy thì bất giác nhíu mi, người bình thường sẽ không nhạy cảm đến mức này, cô chợt nhớ đến căn phòng lắp kính chống đạn trong nhà Lục Tử Mạnh...
“Chị!” Mộc Như Sâm gõ lốc cốc lên cửa mấy cái, cậu nhìn đồng hồ, giờ này Mộc Như Lam phải dậy từ lâu rồi, đồng hồ sinh học của cô luôn rất chính xác.
“Chờ một chút.” Mộc Như Lam lên tiếng làm Mộc Như Sâm ngoan ngoãn ngậm miệng dừng tay.
Mặc Khiêm Nhân vừa mở nguồn điện thoại vừa cau mày hỏi, “Mấy giờ rồi?” Thật tình, hiếm lắm mới được một đêm ngủ say mà lại bị đánh thức.
“Tám giờ kém.” Mộc Như Lam nhận ra điện thoại của mình đã bị tắt nguồn thì hơi nhướng mày. Khởi động lại máy, thấy cột pin vẫn còn gần đầy, cô quay sang hỏi Mặc Khiêm Nhân, “Anh tắt điện thoại của em à?”
“Mẹ em ồn quá.” Mặc Khiêm Nhân trả lời không chút chột dạ.
“Ồ.” Mộc Như Lam cũng đáp lại hết sức thản nhiên.
Di động báo có cuộc gọi nhỡ từ phía Hồng Kông, có điều Mặc Khiêm Nhân đã nhận điện thoại của Kha Uyển Tình thì chắc bên Hồng Kông gọi đến cũng vì chuyện của hắn thôi, vì vậy Mộc Như Lam tạm thời không để tâm mà chỉ ngồi trên giường chờ Mặc Khiêm Nhân hầu hạ.
Mặc Khiêm Nhân xuống giường định đi toilet, thấy Mộc Như Lam nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi ngẩn người. Mộc Như Lam nâng hai tay lên, mắt chớp chớp, “Hôm nay em muốn mặc quần áo cùng màu với anh.”
Mặc Khiêm Nhân đỏ tai lặng lẽ đi đến chỗ để đồ của Mộc Như Lam, bình tĩnh, bình tĩnh, dù sao cũng đã là người của cô, tuy phải kiên nhẫn chờ cô trưởng thành nhưng hình như bọn họ... trừ bước cuối cùng ra thì cái gì không nên làm cũng đã làm hết...
Mặc Khiêm Nhân giúp Mộc Như Lam mặc áo lót rồi tròng thêm áo ôm màu trắng và áo len màu đen. Hắn chọn cho cô một chiếc quần nhung để đầu gối đỡ bị cọ xát, sau đó dùng thái độ chăm bẵm con nít để giúp cô đánh răng rửa mặt, chải tóc, khoác áo đen, quàng khăn đỏ, mang giày đen, xong xuôi mới đến lượt mình.
Mộc Như Lam từ từ đi ra mở cửa, Mộc Như Sâm đứng chờ nãy giờ đã sắp mất hết kiên nhẫn, thấy Mộc Như Lam bước ra, cậu cười toe toét ôm lấy cánh tay cô, “Chị!”
Cánh tay cậu ôm chính là cánh tay bị Jack đánh bầm tím, Mộc Như Lam khựng lại theo bản năng nhưng còn chưa kịp nói gì thì đứa em đã nghe thấy tiếng động trong toilet. Mộc Như Sâm thôi cười nghiêng đầu nhìn vào phòng, thấy đằng sau lớp kính mờ có một bóng đen mơ hồ.
“Có người?” Cậu cứng nhắc nhìn Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Ừ, Khiêm Nhân chưa chuẩn bị xong, chúng ta xuống dưới lầu chờ anh ấy đi.”
“Mặc Khiêm Nhân?!” Mộc Như Sâm lớn giọng kinh ngạc, tầm mắt dời sang đống lộn xộn trên giường, “Hai người ngủ chung với nhau?!”
“Thì có gì đâu?” Mộc Như Lam tựa hồ không hiểu vì sao Mộc Như Sâm lại kích động đến thế, chỉ là ngủ chung một giường thôi mà, hồi nhỏ cô cũng thường xuyên ngủ chung với Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đấy thôi.
“Có gì đâu?!” Mộc Như Sâm tức giận bật ngược lại, ồn ào đến mức Thư Mẫn cách vách cũng phải mở cửa xem, mới sáng sớm mà ầm ĩ cái gì thế.
Mộc Như Lam không đáp, Mộc Như Sâm đột nhiên bỏ tay Mộc Như Lam ra rồi trừng mắt nhìn cô, “Chị nghĩ gì mà lại làm thế? Chị mới mười sáu tuổi, sao có thể ngủ chung với một tên đàn ông bất chính?!”
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam biến mất, “Khiêm Nhân không phải là đàn ông bất chính.”
“Chị còn bảo vệ hắn nữa!” Mộc Như Sâm càng tức hơn, lý trí của cậu đã sớm bị lửa giận thiêu trụi, “Chị có biết xấu hổ không vậy?”
“Mộc Như Sâm!” Thư Mẫn lập tức trầm mặt quát một tiếng.
Mộc Như Sâm đùng đùng bỏ xuống lầu. Mộc Như Lâm vừa tới nơi thì đã thấy Mộc Như Sâm đỏ mắt chạy ra ngoài, cậu gọi một tiếng nhưng không thấy anh trai ơi hỡi gì, nhất thời mặt biến sắc, hết nhìn lên lầu lại nhìn Mộc Như Sâm sắp chạy mất tăm, cậu quyết định đuổi theo Mộc Như Sâm, tên này tính tình xốc nổi chẳng khác gì một đứa trẻ chưa lớn, có trời mới biết cậu ta có thể làm ra chuyện gì ngu ngốc hay không.
Trên tầng hai, Thư Mẫn khó xử nhìn Mộc Như Lam một hồi rồi chậc lưỡi đóng cửa tiếp tục ngủ nướng, chuyện cũng chẳng có gì để an ủi, chỉ là đứa em cuồng chị gái không chấp nhận nổi việc chị gái đã bị cướp mất thôi… Nếu vậy cũng tốt. Thư Mẫn vén rèm cửa sổ nhìn theo hai anh em đã chạy ra xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Mộc Như Lam đóng cửa trở vào phòng, khóe môi nhếch lên một độ cong kì dị, đau khổ lắm nhỉ? Yêu mà không được đáp trả nhất định là đau khổ lắm nhỉ? Liệu có đau khổ như cô kiếp trước cầu xin chút xíu lòng tin của nó nhưng lại bị phũ phàng xua đuổi không? Không đâu, trông nó vẫn cao ngạo đến thế cơ mà, làm sao thấu được nỗi ê chề của cô khi ấy kia chứ. Cho nên, em trai thân yêu à, hãy để hình ảnh của chị từ từ lấp đầy trái tim cưng, hãy giấu nỗi đau trong lòng cả đời, yêu chị sâu nặng cả đời, và nhớ coi chừng ranh giới đạo đức đấy nhé, một khi đã vượt qua thì chỉ còn nước tan xương nát thịt mà thôi, ha ha ha.
Mộc Như Sâm hầm hầm trở về khách sạn rồi nhét hết quần áo mới sắp ra hôm qua vào lại vali, cậu vừa khụt khịt vừa nghiến răng nghiến lợi, thật quá đáng! Thật quá đáng! Sao cô ấy lại làm thế?! Sao lại ngủ chung với tên đàn ông bất chính kia?! Sao lại vì hắn mà nạt cậu?! Rõ ràng cậu mới là người ở bên cô suốt mười mấy năm qua, tình cảm của họ mới là sâu nặng nhất! Đáng ghét! Lần này cậu sẽ không dễ dàng tha thứ! Trừ phi cô xin lỗi và hứa không qua lại với tên kia nữa, bằng không cậu nhất định sẽ lờ cô luôn!
Mộc Như Lâm vừa về, thấy Mộc Như Sâm xếp hành lý và gọi điện đặt vé máy bay, cậu sững lại vài giây rồi cũng đi thu dọn đồ đạc với vẻ hết sức tức giận, miệng thì lẩm bẩm, “Thật quá đáng! Mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chị ấy! Mình phải đi về! Nếu chị ấy không xin lỗi thì mình sẽ không nói chuyện với chị ấy nữa!”
Mộc Như Sâm thấy Mộc Như Lâm cũng giống mình thì càng vững tâm hơn, chút do dự ban nãy cũng vì có Mộc Như Lâm làm bạn mà biến mất, cậu không tin Mộc Như Lam sẽ không dỗ dành xin lỗi, chuyện này rõ ràng là lỗi của cô!
Mộc Như Lâm im lặng nhìn vẻ kiên định trên mặt Mộc Như Sâm, tuy đã thành công lừa gạt anh trai nhưng trong lòng cậu lại vô cùng buồn bã. Vốn dĩ cậu đến đây với tâm trạng vui sướng, những tưởng có thể ở riêng với Mộc Như Lam, những tưởng có thể tận hưởng vài ngày mơ mộng, những tưởng… một chiều nào đó bạc đầu ngồi ngắm mặt trời về tây, cậu vẫn có thể hồi tưởng lại một đoạn kí ức hạnh phúc thời niên thiếu. Chỉ cần có chút tốt đẹp để nhớ là cậu đã mãn nguyện lắm rồi, nào ngờ cả mong ước nhỏ bé, hèn mọn ấy cũng không được Thượng đế bằng lòng đáp ứng…
Về nhà thôi, về nhà đi thôi, trong kì nghỉ đông cậu sẽ cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, cậu cần thời gian để khôi phục lý trí và củng cố phòng tuyến của chính mình, cậu tuyệt đối sẽ không để chị gái bị tổn thương, hay chí ít là không tổn thương vì cậu.
Mộc Như Lâm nhắn tin cho Trần Thanh nhờ hắn trông chừng Mộc Như Lam, đừng để cô bị Mặc Khiêm Nhân lừa gạt. Hai người mới tới hôm qua mà sáng sớm nay đã phải lủi thủi kéo hành lý lên tàu hỏa đến sân bay trở về thành phố K...
(MDL: Anh em Mộc Như Lâm không bị chế thành rối nhưng vẫn bị ngược teo tim hu hu hu)
++++
Mấy ngày tiếp theo trải qua rất bình thản, Mộc Như Lam gọi lại sang Hồng Kông nhưng ngạc nhiên là bên kia không hề đề cập gì đến Mặc Khiêm Nhân, phía Mộc gia cũng không có vấn đề gì ngoại trừ Kha Uyển Tình thường xuyên gọi điện quấy nhiễu. Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân hưởng thụ thế giới hai người ngọt ngào, thỉnh thoảng lại đùa giỡn chọc cho hắn tai đỏ tim loạn, cứ thế cứ thế, chuyến tham quan mười ngày trôi qua trong nháy mắt.
Sáng sớm ngày thứ mười một, chúng học sinh lục tục xách hành lý rời nhà trọ, máy bay và tàu hỏa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Kha lão gia tử đã dặn trước cho Mộc Như Lam bay thẳng đến Hồng Kông thay vì vòng về thành phố K, còn Mặc Khiêm Nhân thì bị FBI gọi điện giục liên tục nên đành phải về Mỹ một chuyến, lúc ra sân bây tạm thời mỗi người một ngả.
Mộc Như Lam đi Hồng Kông nên tất nhiên sẽ không cùng chuyến bay với Thư Mẫn và Âu Á Thần, cũng may cửa đăng ký của bọn họ nằm cạnh nhau nên vẫn có thể nói thêm mấy câu trước khi đi qua trạm kiểm tra.
“Mặc Khiêm Nhân đâu?” Thư Mẫn đi toilet về thấy Mộc Như Lam đứng một mình thì ngạc nhiên hỏi.
“Lên máy bay rồi.” Cô trả lời, những người bên Mỹ đúng là gấp gáp, đến cả vé máy bay cho Mặc Khiêm Nhân cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, lúc cô vừa xuống tàu hỏa cũng là khi chiếc máy bay chở hắn cất cánh.
“Đi đâu chứ?” Thư Mẫn hơi nhíu mày, cô định trông cậy Mặc Khiêm Nhân bảo vệ Mộc Như Lam mà nhoáng cái đã không thấy hắn đâu, chẳng lẽ hắn không đi cùng Mộc Như Lam sao?
“Anh ấy đi công tác.” Mộc Như Lam cười đáp, thấy vị khách đằng trước đã lên cầu thang, cô vẫy tay tạm biệt Thư Mẫn và những học sinh khác.
++++
Hồng Kông. Khu Loan Tử.
Nằm trong khu vực của toàn những kẻ giàu có, tòa biệt thự nguy nga cùng trang viên khổng lồ nổi bật lên như hạc giữa bầy gà.
Mới tảng sáng mà trang viên rộng lớn đã bắt đầu bận rộn, lão quản gia Triệu thúc chỉ đạo tất cả người hầu tiến hành tổng vệ sinh, dù chỉ một ngóc ngách nhỏ cũng không được bỏ qua.
Đang ngủ ngon lành thì bị tiếng binh binh lạch cạch đánh thức, cô gái nọ hùng hổ bước xuống chiếc cầu thang màu đồng bóng loáng, người còn chưa thấy đâu mà đã nghe tiếng mắng chửi xối xả, “Mới sáng sớm mà ầm ĩ cái gì thế? Ăn no rửng mỡ hết chuyện làm rồi sao? Muốn chết hả!”
Nhóm nữ giúp việc mặc đồ màu trắng đang lau tay vịn cầu thang vội cúi đầu im thin thít, vị đại tiểu thư này nổi đóa, bọn họ không có gan đụng vào.
Kha Kim Lan sở hữu một đầu tóc xoăn màu đen với phần mái nhuộm tím, trông cô ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp khá xinh đẹp, tuy nhiên dựa theo ánh mắt và biểu cảm thì có thể thấy cô ta là một chủ nhân điêu ngoa thất thường.
Mỗi lần rời giường Kha Kim Lam đều rất bực bội, cô ta mà bị đánh thức thì một là hung hăng trút giận, hai là thối cái mặt cho người khác xem. Chỉ khi đứng trước ông nội Kha Xương Hoàng thì Kha Kim Lan mới không dám lỗ mãng, còn lại không ai trị được cô ta.
Triệu thúc tiếp tục chỉ đạo người hầu quét dọn bất chấp tràng quát tháo của Kha Kim Lan, đùa chắc, vị chủ nhân cao quý thực sự được sủng ái sắp đến rồi, ai thèm quan tâm đến cô ta nữa? Nói trắng ra, Kha Kim Lan chỉ là một con khỉ xưng vương trong khu rừng không hổ mà thôi.
“Lan Lan, đừng phá!” Bà hai Lâm Ngọc Nhan vội vàng nhắc nhở cháu gái bảo bối, Kha Kim Lan là con gái một của con trai bà ta, từ nhỏ nó đã được bà ta cực kỳ cưng chiều.
“Bà nội, mới sáng sớm mà mấy người này đã ồn ào muốn chết. Chúng ta tốn tiền thuê bọn họ là để cuộc sống thoải mái hơn! Đã không làm được thì cút đi cho đỡ chướng mắt!” Kha Kim Lan nổi giận đùng đùng, ánh mắt cô ta hết sức hung ác, nói theo kiểu cổ đại thì chính là một vị tiểu thư độc địa thường xuyên đánh chết người hầu.
“Kim Lan, cháu nói vậy là không đúng rồi, người bỏ tiền ra thuê bọn họ đâu phải cháu, cháu không đốt tiền là đã mừng lắm rồi, ai dám mong cháu phát lương cho họ kia chứ?” Một người đàn bà khác cũng đang ngồi ở trên bàn ăn sáng lên tiếng, trông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, đây là bà ba của Kha gia – Lý Tiểu Thanh, và cũng là một bà nội khác của Kha Kim Lan.
Kha Kim Lan trừng Lý Tiểu Thanh một cái, trong mắt cô ta, bà nội Lâm Ngọc Nhan mới là bà chủ đích thực, hai người kia chẳng qua chỉ là vợ bé mà thôi.
“Ui, còn ra vẻ công chúa nữa à?” Lý Tiểu Thanh ngứa mắt Lâm Ngọc Nhan cùng con trai, con dâu, và cháu gái bà ta từ lâu rồi, và thời điểm Lý Tiểu Thanh hả giận mỗi năm chính là lúc công chúa chân chính của Kha gia trở về, bà ta nhếch miệng châm biếm, “Chẳng lẽ cháu không biết công chúa điện hạ sắp đến rồi sao? Phượng hoàng giả mãi mãi chỉ là phượng hoàng giả, mau ngoan ngoãn lui xuống đi kẻo lại tự rước nhục vào thân.”
Tác giả :
Hắc Tâm Bình Quả