Gia Hữu Đại Giá Lang
Chương 45: Ăn tết 1
Đã là gần cuối tháng chạp, vị trí địa lý thôn Trần gia ưu việt, ba mặt giáp núi, chặn gió lạnh phía bắc thổi tới, cho nên cũng không phải quá lạnh, có điều này cũng là chỗ Ngải Thanh cảm thấy tiếc nuối, nhiệt độ không thấp, sao có thể có tuyết lớn? Y là dị thường chờ mong một trận tuyết rơi thỏa thích tràn trề a!
Ngải Thanh cũng không phải thật sự không sợ lạnh, ngược lại, người sống ở phía nam bình thường đều tương đối sợ lạnh, nhưng ban ngày có a cha lo liệu ổn thỏa trong ngoài, buổi tối còn có lò sưởi lớn Trần Lương bên người, Ngải Thanh thật sự không cảm thấy lạnh gì.
Hôm nay đã là 24 tháng chạp, lại gọi là "tết ông táo", là ngày đưa ông táo về trời và quét bụi của dân gian.
Đưa ông táo về trời, tức lễ bái "ông táo", chuẩn bị ít đồ cúng nhang đèn, kẹo đậu phộng và gà trống v.v, mời táo quân ăn uống, hối lộ thần, để ông ấy no say lên trời, không thanh nhàn nghị luận thị phi nhân gian, lúc trở lại nhân gian có thể mang ít tài vật về phân chia, đó chính là không thể tốt hơn được, cho nên, đưa ông táo về trời không chỉ là vì tránh tai họa, quan trọng hơn là vì cầu phúc năm mới.
Quét bụi, chính là tổng vệ sinh cuối năm, người cả nhà đồng tâm hiệp lực quét dọn triệt để trước sau trong ngoài cả nhà, do đó sạch sẽ nghênh đón tân xuân.
Một nhà bốn người của Ngải Thanh thức dậy sớm, vì ngày kế tiếp mà bận rộn.
Đối với đồ cúng ông táo, do Ngải Thanh trù nghệ tốt nhất trong nhà chuẩn bị vốn là sắp xếp không thể tốt hơn, nhưng hôm nay bụng Ngải Thanh lại dị thường khó chịu, có lẽ là hài tử trong bụng cũng nhận được cảm ứng năm mới! Cho nên, chuyện cúng ông táo này liền toàn quyền giao cho Lê Vân Thanh, Lê Vân Thanh trước kia cũng từng làm bếp, tuy không bằng Ngải Thanh, nhưng cũng tuyệt đối có bảo đảm; có lẽ là trải nghiệm hồi trẻ, Tô Dịch Dương đối với mấy "tục sự" này xin miễn thứ cho kẻ bất tài, có điều Vân nhi nhà mình ném một ánh mắt tới, cũng đành phải nhận mệnh theo vào bếp.
Chuyện quét dọn liền do Trần Lương phụ trách. Lúc trước chỉ có một mình, Trần Lương cũng là một mình quét dọn, còn phải thêm cúng ông táo, hai cái cộng lại đều có thể ứng phó được, huống chi hiện giờ chỉ cần phụ trách quét dọn. Thế là, Ngải Thanh bi thúc phát hiện, mình là muốn lau tay cũng căn bản không có cơ hội.
Ngải Thanh vốn không phải người nhàn rỗi được, ngươi bảo y nhìn người nhà nghiêm túc chuẩn bị, bản thân lại nghỉ ngơi trên giường, sao có thể? Nằm trên giường lật tới lật lui, trong lòng cáu kỉnh, càng nghĩ càng hậm hực, cuối cùng dứt khoát đứng lên đi vòng vòng trong phòng.
Trần Lương vừa vào cửa phòng liền thấy Ngải Thanh không ngừng đi quanh trong phòng, đôi tay cuồng loạn nắm tóc chính mình, làm cả đầu tóc đen cực kỳ tán loạn!
"Sao vậy? Bụng lại khó chịu hả?" Trần Lương vội vàng tiến lên ôm bảo bối đang đi vào trong lòng, một bàn tay xoa lên tóc của đối phương, cẩn thận vuốt lại.
"Trần Lương___"
Giọng khẽ khàng mềm mại vang lên bên tai, kinh ngạc tới Trần Lương lại tim đập nhanh, vội hoãn khí, lên tiếng hỏi, "Thanh nhi, sao vậy?"
"Trần Lương, ngươi không yêu ta." Chu miệng nhỏ, trong lời nói đầy lên án.
(Này? Ta cái gì cũng chưa làm a!) Trần Lương làm sao cũng nghĩ không ra mình đã làm chuyện gì lại khiến bảo bối có cảm khái như vậy, dọa Trần Lương tim đập loạn, vội vàng giải thích, "Không có, ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu ngươi."
"Vậy ngươi đều không đáp ứng yêu cầu của ta." Ngải Thanh tiếp tục dụ dỗ Trần Lương nhảy vào cái bẫy của mình.
(Yêu cầu? Mình không nhớ phải đáp ứng yêu cầu gì a?) Trần Lương cảm thấy mình đời này là tiêu rồi, tiêu ở trên người nam nhân tên Tô Ngải Thanh, vừa gặp y, cái đầu vẫn tính thông minh của mình liền cũng không cách nào vận hành nữa, "Chỉ cần là ngươi nói, ta đều đáp ứng."
"Thật sao?" Ngải Thanh ngẩng mặt nhỏ kinh hỉ lên, không xác định nói lần nữa, "Ngươi đừng gạt ta."
"Thật." Nhìn mặt cười của bảo bối, dù xuống địa ngục mình cũng đáp ứng.
"Vậy ta cũng muốn quét dọn." Không do dự, lưu loát nói ra hết yêu cầu của mình, nói xong, lại nghiêm mặt bổ sung một câu, "Đừng gạt ta, ngươi đã đáp ứng."
Lại là cái bẫy thẳng thừng!
Mưu kế của Ngải Thanh hiển nhiên là thành công, có điều Trần Lương cũng đưa ra yêu cầu chỉ để y phụ trách phần nhẹ. Chỉ cần có thể cùng người nhà chuẩn bị ăn tết, tham dự trong đó, quản nó nhẹ hay không nhẹ gì, hơn nữa trong lòng Ngải Thanh cũng hiểu rõ, trong bụng mình còn có một bảo bảo, sao có thể không cẩn thận.
Mệt nhọc cả ngày, cúng ông táo và quét dọn cũng cuối cùng hoàn thành!
Tiếp theo là dán câu đối xuân, mỗi năm sau 23 tháng chạp, mọi nhà đều phải viết câu đối xuân, nếu trong nhà thật sự không có người có thể viết, liền cũng chỉ có thể mua có sẵn, hoặc là đến cửa nhờ người viết giúp.
Trần Lương lao động thể lực quanh năm, luyện được đôi tay mạnh mẽ có lực, cộng với hồi trước từng đi học đường, cho nên chữ của Trần Lương ở trong thôn là đẹp nhất, Ngải Thanh cũng sau khi nhìn thấy thôn dân không ngừng tới cửa cầu chữ, mới đột nhiên phát hiện thì ra Trần Lương lại còn có tài nghệ như vậy, trong lòng càng kiêu ngạo, huống chi chữ của Trần Lương cũng xác thực đẹp, dùng lời của Ngải Thanh đó chính là "sắc sảo, sâu sắc, cứng cáp có lực", khen đến hai người cha của y cũng lặng lẽ che miệng cười trộm.
Lê Vân Thanh và thần y Tô Dịch Dương, dẫu sao là người từng được giáo dục tốt, chữ tất nhiên là không thua Trần Lương, cho nên nhìn Trần Lương bị một chồng giấy đỏ vùi lấp, liền chủ động chia sẻ một phần.
Có lẽ do là người hiện đại, chữ viết bằng bút lông của Ngải Thanh đến nay vẫn không thấy được ánh sáng, có điều nhìn ba người bận bịu, liền ở bên cạnh bưng trà rót nước, trải giấy mài mực, Ngải Thanh cũng hưng phấn không thôi.
Bận cả sáng, ba người cuối cùng viết hết toàn bộ câu đối, nhìn ba người không ngừng đấm bóp cánh tay, Ngải Thanh quả quyết kéo cánh tay Trần Lương vào trong lòng, đôi tay linh hoạt khéo léo xoa bóp hai cánh tay của đối phương.
"Dịch Dương, lẽ nào đây chính là "con gả ra ngoài như nước hắt đi" trong sách nói, có chồng quên cha sao?" Nhìn Ngải Thanh ân cần, Lê Vân Thanh chính là quyết trêu chọc đối phương.
Có điều chiêu này cũng xác thực hữu hiệu, mặt trắng nõn của Ngải Thanh tức thì nhiễm vầng đỏ diễm lệ, vội vàng đứng lên, lật đật nói, "A cha, con cũng bóp giúp người."
"Khỏi a, bọn ta nào có phúc khí này, Dịch Dương, chúng ta về phòng đi, eo thật mỏi, tay thật nhức, ngươi giúp ta xoa ấn toàn thân." Cười ra tiếng, Lê Vân Thanh kéo Tô Dịch Dương bên cạnh qua ra khỏi đại sảnh.
"Sao ngươi còn nghịch ngợm như thế?" Tô Dịch Dương có chút đành chịu, tính khí thích trêu chọc người khác này sao đến bây giờ cũng chưa đổi, hiện giờ lại cả nhi tử ruột cũng không bỏ qua, có điều nghĩ chút, mình và y không phải cũng bởi vì một lần chọc ghẹo mới có dây dưa đời này sao.
Nghe trong viện không ngừng truyền tới tiếng trêu đùa, Ngải Thanh thẹn thùng.
"A cha chỉ nói đùa thôi." Trần Lương nhìn Ngải Thanh ngây ngốc đứng một bên không biết làm sao, đứng lên kéo người tới trước ngực, thấy đối phương vẫn không chút phản ứng, trong lòng không nén được đùa dai, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên.
"Hả?" Ngải Thanh vốn còn rơi trong suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng hai chân rời đất, vội vàng vươn tay ôm lấy một nơi để cố định mình, chờ sau khi vững vàng, mới phát hiện mình lại bị Trần Lương bế lên, không nén được trách cứ, "Như vậy sẽ dọa chết người có được không?"
Trần Lương siết cánh tay, cảm nhận vóc dáng càng thêm nở nang của người trong lòng, cười đáp, "Ta có gọi qua, là có người chểnh mảng mà thôi."
Nghĩ ngợi, lại bổ sung, "Chữ kia không thể tùy tiện nói ra, vì để ngươi lần sau nhớ kỹ, xem ra hôm nay ngươi cần chút trừng phạt." Trần Lương chỉ tất nhiên là chữ "chết" Ngải Thanh không để ý nói ra.
Nói xong, Trần Lương liền bế Ngải Thanh đi vào trong phòng hai người.
"A, Trần Lương, ngươi không thể như vậy, mau thả ta xuống, hiện tại là ban ngày a, còn có a, còn có ta có tiểu bảo bảo, ngươi không thể làm loạn." Vừa nghe "trừng phạt", Ngải Thanh không nén được nghĩ đến chuyện đó, nửa là xấu hổ nửa là kháng cự yếu ớt.
Nghe thấy lời trong miệng Ngải Thanh, Trần Lương tất nhiên là biết bảo bối hiểu lầm ý của mình, mình là đơn thuần như vậy a, nghĩ bảo bối sáng sớm đã dậy, đối với dựng phu ham ngủ cực độ mà nói thật không ổn, cho nên mới muốn bế y về phòng bồi y ngủ lát a, có điều, này cũng không có gì để giải thích, không phải sao?
Năm nay mới vừa bắt đầu a!
Ngải Thanh cũng không phải thật sự không sợ lạnh, ngược lại, người sống ở phía nam bình thường đều tương đối sợ lạnh, nhưng ban ngày có a cha lo liệu ổn thỏa trong ngoài, buổi tối còn có lò sưởi lớn Trần Lương bên người, Ngải Thanh thật sự không cảm thấy lạnh gì.
Hôm nay đã là 24 tháng chạp, lại gọi là "tết ông táo", là ngày đưa ông táo về trời và quét bụi của dân gian.
Đưa ông táo về trời, tức lễ bái "ông táo", chuẩn bị ít đồ cúng nhang đèn, kẹo đậu phộng và gà trống v.v, mời táo quân ăn uống, hối lộ thần, để ông ấy no say lên trời, không thanh nhàn nghị luận thị phi nhân gian, lúc trở lại nhân gian có thể mang ít tài vật về phân chia, đó chính là không thể tốt hơn được, cho nên, đưa ông táo về trời không chỉ là vì tránh tai họa, quan trọng hơn là vì cầu phúc năm mới.
Quét bụi, chính là tổng vệ sinh cuối năm, người cả nhà đồng tâm hiệp lực quét dọn triệt để trước sau trong ngoài cả nhà, do đó sạch sẽ nghênh đón tân xuân.
Một nhà bốn người của Ngải Thanh thức dậy sớm, vì ngày kế tiếp mà bận rộn.
Đối với đồ cúng ông táo, do Ngải Thanh trù nghệ tốt nhất trong nhà chuẩn bị vốn là sắp xếp không thể tốt hơn, nhưng hôm nay bụng Ngải Thanh lại dị thường khó chịu, có lẽ là hài tử trong bụng cũng nhận được cảm ứng năm mới! Cho nên, chuyện cúng ông táo này liền toàn quyền giao cho Lê Vân Thanh, Lê Vân Thanh trước kia cũng từng làm bếp, tuy không bằng Ngải Thanh, nhưng cũng tuyệt đối có bảo đảm; có lẽ là trải nghiệm hồi trẻ, Tô Dịch Dương đối với mấy "tục sự" này xin miễn thứ cho kẻ bất tài, có điều Vân nhi nhà mình ném một ánh mắt tới, cũng đành phải nhận mệnh theo vào bếp.
Chuyện quét dọn liền do Trần Lương phụ trách. Lúc trước chỉ có một mình, Trần Lương cũng là một mình quét dọn, còn phải thêm cúng ông táo, hai cái cộng lại đều có thể ứng phó được, huống chi hiện giờ chỉ cần phụ trách quét dọn. Thế là, Ngải Thanh bi thúc phát hiện, mình là muốn lau tay cũng căn bản không có cơ hội.
Ngải Thanh vốn không phải người nhàn rỗi được, ngươi bảo y nhìn người nhà nghiêm túc chuẩn bị, bản thân lại nghỉ ngơi trên giường, sao có thể? Nằm trên giường lật tới lật lui, trong lòng cáu kỉnh, càng nghĩ càng hậm hực, cuối cùng dứt khoát đứng lên đi vòng vòng trong phòng.
Trần Lương vừa vào cửa phòng liền thấy Ngải Thanh không ngừng đi quanh trong phòng, đôi tay cuồng loạn nắm tóc chính mình, làm cả đầu tóc đen cực kỳ tán loạn!
"Sao vậy? Bụng lại khó chịu hả?" Trần Lương vội vàng tiến lên ôm bảo bối đang đi vào trong lòng, một bàn tay xoa lên tóc của đối phương, cẩn thận vuốt lại.
"Trần Lương___"
Giọng khẽ khàng mềm mại vang lên bên tai, kinh ngạc tới Trần Lương lại tim đập nhanh, vội hoãn khí, lên tiếng hỏi, "Thanh nhi, sao vậy?"
"Trần Lương, ngươi không yêu ta." Chu miệng nhỏ, trong lời nói đầy lên án.
(Này? Ta cái gì cũng chưa làm a!) Trần Lương làm sao cũng nghĩ không ra mình đã làm chuyện gì lại khiến bảo bối có cảm khái như vậy, dọa Trần Lương tim đập loạn, vội vàng giải thích, "Không có, ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu ngươi."
"Vậy ngươi đều không đáp ứng yêu cầu của ta." Ngải Thanh tiếp tục dụ dỗ Trần Lương nhảy vào cái bẫy của mình.
(Yêu cầu? Mình không nhớ phải đáp ứng yêu cầu gì a?) Trần Lương cảm thấy mình đời này là tiêu rồi, tiêu ở trên người nam nhân tên Tô Ngải Thanh, vừa gặp y, cái đầu vẫn tính thông minh của mình liền cũng không cách nào vận hành nữa, "Chỉ cần là ngươi nói, ta đều đáp ứng."
"Thật sao?" Ngải Thanh ngẩng mặt nhỏ kinh hỉ lên, không xác định nói lần nữa, "Ngươi đừng gạt ta."
"Thật." Nhìn mặt cười của bảo bối, dù xuống địa ngục mình cũng đáp ứng.
"Vậy ta cũng muốn quét dọn." Không do dự, lưu loát nói ra hết yêu cầu của mình, nói xong, lại nghiêm mặt bổ sung một câu, "Đừng gạt ta, ngươi đã đáp ứng."
Lại là cái bẫy thẳng thừng!
Mưu kế của Ngải Thanh hiển nhiên là thành công, có điều Trần Lương cũng đưa ra yêu cầu chỉ để y phụ trách phần nhẹ. Chỉ cần có thể cùng người nhà chuẩn bị ăn tết, tham dự trong đó, quản nó nhẹ hay không nhẹ gì, hơn nữa trong lòng Ngải Thanh cũng hiểu rõ, trong bụng mình còn có một bảo bảo, sao có thể không cẩn thận.
Mệt nhọc cả ngày, cúng ông táo và quét dọn cũng cuối cùng hoàn thành!
Tiếp theo là dán câu đối xuân, mỗi năm sau 23 tháng chạp, mọi nhà đều phải viết câu đối xuân, nếu trong nhà thật sự không có người có thể viết, liền cũng chỉ có thể mua có sẵn, hoặc là đến cửa nhờ người viết giúp.
Trần Lương lao động thể lực quanh năm, luyện được đôi tay mạnh mẽ có lực, cộng với hồi trước từng đi học đường, cho nên chữ của Trần Lương ở trong thôn là đẹp nhất, Ngải Thanh cũng sau khi nhìn thấy thôn dân không ngừng tới cửa cầu chữ, mới đột nhiên phát hiện thì ra Trần Lương lại còn có tài nghệ như vậy, trong lòng càng kiêu ngạo, huống chi chữ của Trần Lương cũng xác thực đẹp, dùng lời của Ngải Thanh đó chính là "sắc sảo, sâu sắc, cứng cáp có lực", khen đến hai người cha của y cũng lặng lẽ che miệng cười trộm.
Lê Vân Thanh và thần y Tô Dịch Dương, dẫu sao là người từng được giáo dục tốt, chữ tất nhiên là không thua Trần Lương, cho nên nhìn Trần Lương bị một chồng giấy đỏ vùi lấp, liền chủ động chia sẻ một phần.
Có lẽ do là người hiện đại, chữ viết bằng bút lông của Ngải Thanh đến nay vẫn không thấy được ánh sáng, có điều nhìn ba người bận bịu, liền ở bên cạnh bưng trà rót nước, trải giấy mài mực, Ngải Thanh cũng hưng phấn không thôi.
Bận cả sáng, ba người cuối cùng viết hết toàn bộ câu đối, nhìn ba người không ngừng đấm bóp cánh tay, Ngải Thanh quả quyết kéo cánh tay Trần Lương vào trong lòng, đôi tay linh hoạt khéo léo xoa bóp hai cánh tay của đối phương.
"Dịch Dương, lẽ nào đây chính là "con gả ra ngoài như nước hắt đi" trong sách nói, có chồng quên cha sao?" Nhìn Ngải Thanh ân cần, Lê Vân Thanh chính là quyết trêu chọc đối phương.
Có điều chiêu này cũng xác thực hữu hiệu, mặt trắng nõn của Ngải Thanh tức thì nhiễm vầng đỏ diễm lệ, vội vàng đứng lên, lật đật nói, "A cha, con cũng bóp giúp người."
"Khỏi a, bọn ta nào có phúc khí này, Dịch Dương, chúng ta về phòng đi, eo thật mỏi, tay thật nhức, ngươi giúp ta xoa ấn toàn thân." Cười ra tiếng, Lê Vân Thanh kéo Tô Dịch Dương bên cạnh qua ra khỏi đại sảnh.
"Sao ngươi còn nghịch ngợm như thế?" Tô Dịch Dương có chút đành chịu, tính khí thích trêu chọc người khác này sao đến bây giờ cũng chưa đổi, hiện giờ lại cả nhi tử ruột cũng không bỏ qua, có điều nghĩ chút, mình và y không phải cũng bởi vì một lần chọc ghẹo mới có dây dưa đời này sao.
Nghe trong viện không ngừng truyền tới tiếng trêu đùa, Ngải Thanh thẹn thùng.
"A cha chỉ nói đùa thôi." Trần Lương nhìn Ngải Thanh ngây ngốc đứng một bên không biết làm sao, đứng lên kéo người tới trước ngực, thấy đối phương vẫn không chút phản ứng, trong lòng không nén được đùa dai, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên.
"Hả?" Ngải Thanh vốn còn rơi trong suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng hai chân rời đất, vội vàng vươn tay ôm lấy một nơi để cố định mình, chờ sau khi vững vàng, mới phát hiện mình lại bị Trần Lương bế lên, không nén được trách cứ, "Như vậy sẽ dọa chết người có được không?"
Trần Lương siết cánh tay, cảm nhận vóc dáng càng thêm nở nang của người trong lòng, cười đáp, "Ta có gọi qua, là có người chểnh mảng mà thôi."
Nghĩ ngợi, lại bổ sung, "Chữ kia không thể tùy tiện nói ra, vì để ngươi lần sau nhớ kỹ, xem ra hôm nay ngươi cần chút trừng phạt." Trần Lương chỉ tất nhiên là chữ "chết" Ngải Thanh không để ý nói ra.
Nói xong, Trần Lương liền bế Ngải Thanh đi vào trong phòng hai người.
"A, Trần Lương, ngươi không thể như vậy, mau thả ta xuống, hiện tại là ban ngày a, còn có a, còn có ta có tiểu bảo bảo, ngươi không thể làm loạn." Vừa nghe "trừng phạt", Ngải Thanh không nén được nghĩ đến chuyện đó, nửa là xấu hổ nửa là kháng cự yếu ớt.
Nghe thấy lời trong miệng Ngải Thanh, Trần Lương tất nhiên là biết bảo bối hiểu lầm ý của mình, mình là đơn thuần như vậy a, nghĩ bảo bối sáng sớm đã dậy, đối với dựng phu ham ngủ cực độ mà nói thật không ổn, cho nên mới muốn bế y về phòng bồi y ngủ lát a, có điều, này cũng không có gì để giải thích, không phải sao?
Năm nay mới vừa bắt đầu a!
Tác giả :
Thanh Tranh