Gia Đình Phi Thường
Chương 25
Ngõ nhỏ đen kịt lại cộng thêm màu máu tươi đỏ chói trên đầu Ngọc ca, gương mặt xinh đẹp ấy thật kỳ lạ.
Hi vọng cảm giác của tôi là sai lầm.
Thực ra, mặc dù anh ấy táo bạo, rất dễ nổi giận, miệng thường xuyên phun lửa, đánh bay mọi người như ném món đồ chơi. Nhưng, anh ấy chưa bao giờ đánh ai tới chảy máu.
Tôi nghĩ vì anh ấy sợ máu, nhưng trong tiềm thức, tôi nghĩ mọi việc không chỉ như vậy.
Thật ra, tôi vẫn chưa hiểu anh ấy là người như thế nào.
Cho nên, khi thấy những tên lưu manh kia bị đánh đến nỗi máu me chảy tùm lum, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi bắt đầu dâng lên.
“Ngọc… Ngọc ca, đừng đánh nữa, chúng ta về thôi.”
Tôi vươn tay muốn giữ chặt lấy anh ấy lại bị anh ấy đẩy mạnh ra.
Đau đớn! Ngọc ca chưa từng đẩy tôi mạnh tới vậy!
Kỳ lạ! Vô cùng kỳ lạ!
Là vì máu tươi trên đầu sao?
Thoạt nhìn, Ngọc ca tựa như dã thú mất đi khống chế, tức giận khiến gương mặt biến đổi, đánh mấy tên lưu manh kia cực độ thê thảm giống như đang phát tiết.
Máu tươi ẩm ướt dinh dính nhuộm đỏ mái tóc. Kiểu tóc vốn buộc cao đã sớm rối tung buông xuống, trộn lẫn với máu, bám lên gương mặt đen tối của anh ấy.
Cảm giác sợ hãi khó nói lên lời lan tràn trong tâm trí, tôi cố sức giữ chặt tay hắn: “Ngọc ca! Chúng ta đi gặp bác sĩ thôi, anh vẫn đang chảy máu…”
Không được! Sức của anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều!
Tôi hoảng sợ nhìn Ngọc tự làm khổ bản thân bằng cách dùng bạo lực phát tiết… Rõ ràng Ngọc ca sợ máu lại vì tôi mà gắng gượng chống cự, tôi còn cho rằng như vậy là may mắn. Có lẽ anh ấy đã bị máu làm mất trí.
Tôi chưa từng cảm thấy bất lực như thế này, chẳng phải vì bị xâm phạm, cũng không phải vì Ngọc ca bị thương.
Nhưng là, Thần thánh ơi, cầu xin ngài mà, có ai ngăn cản được Ngọc ca không?
Mấy tên lưu manh kia bị Ngọc ca vần cho tan tác, máu vấy lên người làm cho gương mặt vốn đang tức giận của Ngọc ca càng thêm đáng sợ. Khóe miệng anh còn mang theo máu chính mình, má phải sưng thũng, trán trầy da, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn bị tàn phá.
Dẫu vậy, anh ấy vẫn rất đẹp, thật sự rất đẹp.
Ai có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới ngăn cản được phương thức phát tiết khiến người khác đau lòng của anh ấy hay đây.
Đám lưu manh nhanh chóng nằm hôn mê trên mặt đất, Ngọc ca kéo cổ áo bọn chúng nhấc lên.
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Tiếp tục đánh… bọn họ sẽ chết mất!” Tôi vọt tới trước mặt Ngọc ca, dùng tất cả sức lực ôm lấy cánh tay đang đánh xuống của anh ấy.
Mồ hôi, vết máu, đôi mắt tím, sợi dây chuyền hình chữ thập, hơi thở bên môi Ngọc ca nóng rực… Tôi đã sớm biết anh ấy đẹp tới mức ấy, ưu tú như vậy. Anh ấy là dã thú cao ngạo không bao giờ chịu thua, tôi cũng biết.
Tôi đột nhiên nhận ra: Có lẽ chứng sợ máu là phòng tuyến cuối cùng anh ấy dựng lên.
Dùng lý do nực cười ngăn cản bản chất điên cuồng của bản thân cùng cảm giác bi thương khi không biết làm thế nào.
Phòng tuyến cuối cùng ấy lại bị tôi phá vỡ.
Mặc dù Ngọc ca trước mắt đã tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhưng biết đâu anh ấy chưa thật sự tỉnh lại.
“Lam… buông tay ra.” Giọng nói khàn khàn, đôi lông mày nhíu chặt, tôi cảm nhận rất rõ lửa giận Ngọc ca phát ra.
“Không được!” Tôi liều mạng lắc đầu, bức bách bản thân không được để khí thế Ngọc ca áp đảo: “Anh đừng đánh nữa! Cầu xin anh mà…”
Ông trời à! Con muốn ngăn cản anh ấy, con muốn kiên cường đối mặt với mọi thứ!
Thật ra, tôi không ngờ bản thân lại nhiều nước mắt tới vậy. Đau đớn tràn ra từ đáy lòng, dường như chúng tự có ý chí, không để ý tới việc tôi giả bộ kiên cường, từng giọt từng giọt chảy xuống, không cách nào ngừng lại, nhỏ trên nắm tay nóng rực của Ngọc ca.
Tôi rất muốn hỏi Ngọc ca: Nước mắt kia cùng nắm đấm của anh ấy, thứ nào nóng hơn?
Cần dùng bao nhiêu sức mạnh mới có thể giữ chặt bi thương trong lòng anh ấy? Tôi hận bản thân vô dụng. Tôi cũng là con trai, nhưng bất luận sức lực hay khí thế đều không sánh bằng anh ấy, không cách nào ngăn cản anh ấy.
“Cầu xin anh… đừng đánh nữa…”
Ngọc ca nhìn tôi chăm chú, đột nhiên buông tay ra, ôm chặt lấy eo tôi. Đôi chân cách xa mặt đất, tôi bị đưa lên độ cao có thể đối diện với gương mặt anh ấy, kế tiếp, nụ hôn tựa giông bão kéo tới. Ngọc ca ôm chặt vòng eo tôi bằng sức mạnh đủ bóp nát xương, chặt tới vậy, giống như hận không thể dung nhập tôi vào cơ thể mình.
Tôi bị khí thế ngang ngạnh đột nhiên xuất hiện kia khiến cho hoảng sợ, nhưng Ngọc ca không để tôi suy nghĩ nhiều, chỉ vô cùng nhiệt tình. Có chút ngọt, có chút mặn, lại có chút chua xót… là nụ hôn vô cùng tuyệt vọng.
Nhiệt độ ấy như sắp nung chảy linh hồn.
Cánh môi bị hôn đến đau đớn, bên eo như sắp đứt đoạn. Thế nhưng, tôi vẫn muốn cùng Ngọc ca kéo dài nụ hôn này cả đời.
Mặc dù, anh ấy là anh trai cùng chung huyết thống với tôi… Mặc dù, anh ấy và tôi cùng chung giới tính…
Ngọc ca ngang ngược luôn coi mình là trung tâm, tính tình tồi tệ lại luôn miệng nói những lời thô tục. Thái độ anh ấy kém cỏi lại không biết dịu dàng, lần nào hôn cũng khiến tôi đau muốn xỉu.
Có tình cảm thật sự… thật sự sâu sắc tới vậy! Sức mạnh cơ hồ bóp nát eo kia… anh ấy đã kiềm nén bao lâu?!
Đừng, không cần phải né tránh em nữa. Không cần tiếp tục gặp em lại vờ như không thấy… Nhìn biểu hiện bi thương của anh, em thà bị anh bẻ gãy xương cốt thế này, hôn đến ná thở thế này!
Rốt cuộc Ngọc ca cũng buông tay, rời khỏi môi tôi. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt chút nữa đứng không vững, môi sưng gần như miếng xúc xích.
Tôi ngẩng đầu nhìn Ngọc ca cao lớn, không hiểu tại sao anh ấy đột nhiên hôn mình. Ngọc ca lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt tôi, trong mắt là vẻ dịu dàng khó tin.
Biểu hiện đó như đang vuốt ve bảo bối quan trọng nhất trong vũ trụ.
Nhẹ nhàng như vậy.
Tôi dần hiểu ra nguyên nhân Ngọc ca tức giận đến thế. Anh ấy không thể khống chế, anh ấy tức giận, rõ ràng anh ấy sợ máu hơn bất luận người nào lại cố đứng lên, hận không thể đánh chết những tên lưu manh này.
Kỳ thật, tất cả chỉ vì tên ngu ngốc đang hiện lên trong đôi mắt anh ấy.
Không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt tên ngu ngốc này, kể cả chính bản thân mình.
Trên mặt dinh dính, tôi nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Ngọc ca sững sờ nhìn chằm chằm lên ngón tay, ngón tay anh ấy vẫn nhiễm vết máu đỏ vừa nãy đánh mấy tên lưu manh.
“Xin… xin lỗi…” Biểu hiện của Ngọc ca như nhìn thấy thứ dơ bẩn nhất thế giới dính lên mặt tôi.
Anh trầm mặc không nói. Còn tôi, không biết nên trả lời người đàn ông vốn không biết xin lỗi này như thế nào.
Nhìn Ngọc ca bất lực, mang theo cảm giác yêu chiều, không đành lòng, lại có chút căm hận, đột nhiên ôm đầu, giọng nói đau đớn: “Khốn kiếp… tại sao… tại sao tôi cứ thích cái tên tiểu yêu tinh như em cơ chứ…”
Tôi cắn môi dưới sưng đỏ, hận bản thân quá ngu xuẩn. Rõ ràng có nhiều lời muốn nói như vậy nhưng đến một câu nói thân thiết cũng không sao thốt lên được.
Rõ ràng đang đứng trước mặt Ngọc ca, chỉ cách nhau gang tấc, thế nhưng, tôi xấu hổ chẳng nói lên lời.
Chúng tôi cứ như cách nhau hai quốc gia xa xôi nhất.
Má trái Ngọc ca sưng như chiếc bánh bao, cánh môi cũng chảy máu, nhưng tôi lại cảm thấy đây là lúc Ngọc ca đẹp nhất kể từ lần đầu gặp mặt tới nay. Đôi mắt tím quyến rũ của anh phản chiếu một nam sinh đang run sợ, chỉ biết dùng lời nói dối tổn thương anh, ngay cả những lời thật tâm cũng chẳng dám nói ra.
Thả tay tôi ra, cũng không liếc nhìn mấy tên trên mặt đất, Ngọc ca đưa lưng về phía tôi, đưa tôi ra khỏi con ngã nhỏ.
“Ngọc ca, anh đi đâu vậy?”
Ngọc ca khoát tay, hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên tìm một chỗ giết thời gian. Ông đây cũng chẳng dám để cái gương mặt thế này mà về nhà, cho dù anh cả không mắng chửi cũng sẽ bị hai tên tiểu tử Thiên, Địa chế nhạo cả tháng.”
Đừng!
Tôi không muốn thấy anh ấy rời đi – “Ngọc ca!”
Tôi xông lên, ôm chặt anh ấy từ sau lưng, cứ nghĩ đã che giấu rất cẩn thận nhưng nước mắt lại tranh nhau rơi xuống: “Đừng đi…”
Em xin anh! Hãy cho em một chút dũng khí!
Chỉ cần một chút là được rồi, từ này, em sẽ học cách thành thực hơn.
“Xin anh đừng đi.”
Ngọc ca, anh có biết không, ngực của anh thật sự rất ấm áp. Em không phải kẻ yếu đuối, em chỉ muốn ỷ lại vào anh thôi.
Em là đàn ông, em nên có dũng khí hơn.
Tôi đi tới trước mặt Ngọc ca, nhìn gương mặt khôi ngô độc nhất vô nhị ấy, kiễng mũi chân, mắt nhắm lại, dùng sức lực toàn thân, khẽ khàng, lại nhẹ nhàng hơn một chút, đem lời nói nội tâm không thốt được lên lời khắc lên môi anh.
Ngọc ca sửng sốt, đó là biểu hiện kinh ngạc tôi chưa từng thấy qua.
Tha thứ cho em, Ngọc ca. Em đã sớm biết tình cảm của bản thân lại cố ý tránh né, vậy nên mới khiến anh tổn thương thế này.
Em không muốn lại tiếp tục hành động tự tra tấn tâm trí mình như vậy nữa, mỗi ngày đều hoang mang lo sợ, dù cho trên miệng tươi cười nhưng trái tim lại đau đớn đến dị thường. Đau khổ, dằn vặt bám theo mình từng giây từng phút.
Em không muốn tiếp tục trốn tránh.
Nếu như em không tiến tới bước đường này sẽ chỉ khiến anh bị bao phủ bởi bóng đêm, không có dũng khí ôm lấy em.
Con ngõ nhỏ âm u dơ dáy, sau một trận hỗn chiến, trên người chúng tôi đều là vết máu đã khô đen, chật vật và bẩn thỉu. Tôi nói: “Em cũng không muốn về. Em đi chung với anh được không?”
Ngọc ca trưng vẻ mặt khó tin, thật lâu sau mới hỏi: “Đi đâu?”
Tôi giơ tay lên, muốn thể hiện thái độ ung dung, nhưng ngón tay run rẩy đã bán rẻ hình ảnh đẹp ấy. Khi chỉ về phía khách sạn cao ngất cách đó không xa, cổ họng tôi bỗng trở nên vô cùng ngứa ngáy, nói không nên lời.
Cảm giác nóng rực, đau đớn trên gương mặt không phải tại trận ẩu đả khi nãy.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Trầm mặc một lúc lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mỗi lúc một nhanh. Đến khi ánh đỏ từ gương mặt lan tới tận mang tai, muốn chạy tới nơi nào đó trốn đi, Ngọc ca đột nhiên kéo lấy tay tôi. Mặc dù chúng tôi đều là đàn ông, nhưng bàn tay của anh lại rắn chắc và nóng bỏng hơn bàn tay tôi rất nhiều.
Sắp thiêu cháy tay tôi.
Ngọc ca cất bước, tôi đi theo phía sau. Một mực cúi đầu, chẳng những không dám ngẩng lên, ngược lại còn cúi càng ngày càng thấp, hốc mắt ẩm ướt.
Ánh trăng bạc lung linh như hoạt cảnh trong mơ trải lên thân thể chúng tôi, vô cùng dịu dàng.
Trăng sáng treo trên đầu, những giọt nước mắt còn thành thật hơn cái tính cố chấp ngu xuẩn của tôi rất nhiều – cái gọi là đồng tính luyến ái! Cái gọi là loạn luân! Tất cả hãy biến đi cho khuất mắt!
Tôi chỉ biết mình yêu người này.
Yêu đến không gì sánh được.
Hi vọng cảm giác của tôi là sai lầm.
Thực ra, mặc dù anh ấy táo bạo, rất dễ nổi giận, miệng thường xuyên phun lửa, đánh bay mọi người như ném món đồ chơi. Nhưng, anh ấy chưa bao giờ đánh ai tới chảy máu.
Tôi nghĩ vì anh ấy sợ máu, nhưng trong tiềm thức, tôi nghĩ mọi việc không chỉ như vậy.
Thật ra, tôi vẫn chưa hiểu anh ấy là người như thế nào.
Cho nên, khi thấy những tên lưu manh kia bị đánh đến nỗi máu me chảy tùm lum, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi bắt đầu dâng lên.
“Ngọc… Ngọc ca, đừng đánh nữa, chúng ta về thôi.”
Tôi vươn tay muốn giữ chặt lấy anh ấy lại bị anh ấy đẩy mạnh ra.
Đau đớn! Ngọc ca chưa từng đẩy tôi mạnh tới vậy!
Kỳ lạ! Vô cùng kỳ lạ!
Là vì máu tươi trên đầu sao?
Thoạt nhìn, Ngọc ca tựa như dã thú mất đi khống chế, tức giận khiến gương mặt biến đổi, đánh mấy tên lưu manh kia cực độ thê thảm giống như đang phát tiết.
Máu tươi ẩm ướt dinh dính nhuộm đỏ mái tóc. Kiểu tóc vốn buộc cao đã sớm rối tung buông xuống, trộn lẫn với máu, bám lên gương mặt đen tối của anh ấy.
Cảm giác sợ hãi khó nói lên lời lan tràn trong tâm trí, tôi cố sức giữ chặt tay hắn: “Ngọc ca! Chúng ta đi gặp bác sĩ thôi, anh vẫn đang chảy máu…”
Không được! Sức của anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều!
Tôi hoảng sợ nhìn Ngọc tự làm khổ bản thân bằng cách dùng bạo lực phát tiết… Rõ ràng Ngọc ca sợ máu lại vì tôi mà gắng gượng chống cự, tôi còn cho rằng như vậy là may mắn. Có lẽ anh ấy đã bị máu làm mất trí.
Tôi chưa từng cảm thấy bất lực như thế này, chẳng phải vì bị xâm phạm, cũng không phải vì Ngọc ca bị thương.
Nhưng là, Thần thánh ơi, cầu xin ngài mà, có ai ngăn cản được Ngọc ca không?
Mấy tên lưu manh kia bị Ngọc ca vần cho tan tác, máu vấy lên người làm cho gương mặt vốn đang tức giận của Ngọc ca càng thêm đáng sợ. Khóe miệng anh còn mang theo máu chính mình, má phải sưng thũng, trán trầy da, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn bị tàn phá.
Dẫu vậy, anh ấy vẫn rất đẹp, thật sự rất đẹp.
Ai có thể nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới ngăn cản được phương thức phát tiết khiến người khác đau lòng của anh ấy hay đây.
Đám lưu manh nhanh chóng nằm hôn mê trên mặt đất, Ngọc ca kéo cổ áo bọn chúng nhấc lên.
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Tiếp tục đánh… bọn họ sẽ chết mất!” Tôi vọt tới trước mặt Ngọc ca, dùng tất cả sức lực ôm lấy cánh tay đang đánh xuống của anh ấy.
Mồ hôi, vết máu, đôi mắt tím, sợi dây chuyền hình chữ thập, hơi thở bên môi Ngọc ca nóng rực… Tôi đã sớm biết anh ấy đẹp tới mức ấy, ưu tú như vậy. Anh ấy là dã thú cao ngạo không bao giờ chịu thua, tôi cũng biết.
Tôi đột nhiên nhận ra: Có lẽ chứng sợ máu là phòng tuyến cuối cùng anh ấy dựng lên.
Dùng lý do nực cười ngăn cản bản chất điên cuồng của bản thân cùng cảm giác bi thương khi không biết làm thế nào.
Phòng tuyến cuối cùng ấy lại bị tôi phá vỡ.
Mặc dù Ngọc ca trước mắt đã tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhưng biết đâu anh ấy chưa thật sự tỉnh lại.
“Lam… buông tay ra.” Giọng nói khàn khàn, đôi lông mày nhíu chặt, tôi cảm nhận rất rõ lửa giận Ngọc ca phát ra.
“Không được!” Tôi liều mạng lắc đầu, bức bách bản thân không được để khí thế Ngọc ca áp đảo: “Anh đừng đánh nữa! Cầu xin anh mà…”
Ông trời à! Con muốn ngăn cản anh ấy, con muốn kiên cường đối mặt với mọi thứ!
Thật ra, tôi không ngờ bản thân lại nhiều nước mắt tới vậy. Đau đớn tràn ra từ đáy lòng, dường như chúng tự có ý chí, không để ý tới việc tôi giả bộ kiên cường, từng giọt từng giọt chảy xuống, không cách nào ngừng lại, nhỏ trên nắm tay nóng rực của Ngọc ca.
Tôi rất muốn hỏi Ngọc ca: Nước mắt kia cùng nắm đấm của anh ấy, thứ nào nóng hơn?
Cần dùng bao nhiêu sức mạnh mới có thể giữ chặt bi thương trong lòng anh ấy? Tôi hận bản thân vô dụng. Tôi cũng là con trai, nhưng bất luận sức lực hay khí thế đều không sánh bằng anh ấy, không cách nào ngăn cản anh ấy.
“Cầu xin anh… đừng đánh nữa…”
Ngọc ca nhìn tôi chăm chú, đột nhiên buông tay ra, ôm chặt lấy eo tôi. Đôi chân cách xa mặt đất, tôi bị đưa lên độ cao có thể đối diện với gương mặt anh ấy, kế tiếp, nụ hôn tựa giông bão kéo tới. Ngọc ca ôm chặt vòng eo tôi bằng sức mạnh đủ bóp nát xương, chặt tới vậy, giống như hận không thể dung nhập tôi vào cơ thể mình.
Tôi bị khí thế ngang ngạnh đột nhiên xuất hiện kia khiến cho hoảng sợ, nhưng Ngọc ca không để tôi suy nghĩ nhiều, chỉ vô cùng nhiệt tình. Có chút ngọt, có chút mặn, lại có chút chua xót… là nụ hôn vô cùng tuyệt vọng.
Nhiệt độ ấy như sắp nung chảy linh hồn.
Cánh môi bị hôn đến đau đớn, bên eo như sắp đứt đoạn. Thế nhưng, tôi vẫn muốn cùng Ngọc ca kéo dài nụ hôn này cả đời.
Mặc dù, anh ấy là anh trai cùng chung huyết thống với tôi… Mặc dù, anh ấy và tôi cùng chung giới tính…
Ngọc ca ngang ngược luôn coi mình là trung tâm, tính tình tồi tệ lại luôn miệng nói những lời thô tục. Thái độ anh ấy kém cỏi lại không biết dịu dàng, lần nào hôn cũng khiến tôi đau muốn xỉu.
Có tình cảm thật sự… thật sự sâu sắc tới vậy! Sức mạnh cơ hồ bóp nát eo kia… anh ấy đã kiềm nén bao lâu?!
Đừng, không cần phải né tránh em nữa. Không cần tiếp tục gặp em lại vờ như không thấy… Nhìn biểu hiện bi thương của anh, em thà bị anh bẻ gãy xương cốt thế này, hôn đến ná thở thế này!
Rốt cuộc Ngọc ca cũng buông tay, rời khỏi môi tôi. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt chút nữa đứng không vững, môi sưng gần như miếng xúc xích.
Tôi ngẩng đầu nhìn Ngọc ca cao lớn, không hiểu tại sao anh ấy đột nhiên hôn mình. Ngọc ca lại dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt tôi, trong mắt là vẻ dịu dàng khó tin.
Biểu hiện đó như đang vuốt ve bảo bối quan trọng nhất trong vũ trụ.
Nhẹ nhàng như vậy.
Tôi dần hiểu ra nguyên nhân Ngọc ca tức giận đến thế. Anh ấy không thể khống chế, anh ấy tức giận, rõ ràng anh ấy sợ máu hơn bất luận người nào lại cố đứng lên, hận không thể đánh chết những tên lưu manh này.
Kỳ thật, tất cả chỉ vì tên ngu ngốc đang hiện lên trong đôi mắt anh ấy.
Không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt tên ngu ngốc này, kể cả chính bản thân mình.
Trên mặt dinh dính, tôi nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Ngọc ca sững sờ nhìn chằm chằm lên ngón tay, ngón tay anh ấy vẫn nhiễm vết máu đỏ vừa nãy đánh mấy tên lưu manh.
“Xin… xin lỗi…” Biểu hiện của Ngọc ca như nhìn thấy thứ dơ bẩn nhất thế giới dính lên mặt tôi.
Anh trầm mặc không nói. Còn tôi, không biết nên trả lời người đàn ông vốn không biết xin lỗi này như thế nào.
Nhìn Ngọc ca bất lực, mang theo cảm giác yêu chiều, không đành lòng, lại có chút căm hận, đột nhiên ôm đầu, giọng nói đau đớn: “Khốn kiếp… tại sao… tại sao tôi cứ thích cái tên tiểu yêu tinh như em cơ chứ…”
Tôi cắn môi dưới sưng đỏ, hận bản thân quá ngu xuẩn. Rõ ràng có nhiều lời muốn nói như vậy nhưng đến một câu nói thân thiết cũng không sao thốt lên được.
Rõ ràng đang đứng trước mặt Ngọc ca, chỉ cách nhau gang tấc, thế nhưng, tôi xấu hổ chẳng nói lên lời.
Chúng tôi cứ như cách nhau hai quốc gia xa xôi nhất.
Má trái Ngọc ca sưng như chiếc bánh bao, cánh môi cũng chảy máu, nhưng tôi lại cảm thấy đây là lúc Ngọc ca đẹp nhất kể từ lần đầu gặp mặt tới nay. Đôi mắt tím quyến rũ của anh phản chiếu một nam sinh đang run sợ, chỉ biết dùng lời nói dối tổn thương anh, ngay cả những lời thật tâm cũng chẳng dám nói ra.
Thả tay tôi ra, cũng không liếc nhìn mấy tên trên mặt đất, Ngọc ca đưa lưng về phía tôi, đưa tôi ra khỏi con ngã nhỏ.
“Ngọc ca, anh đi đâu vậy?”
Ngọc ca khoát tay, hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên tìm một chỗ giết thời gian. Ông đây cũng chẳng dám để cái gương mặt thế này mà về nhà, cho dù anh cả không mắng chửi cũng sẽ bị hai tên tiểu tử Thiên, Địa chế nhạo cả tháng.”
Đừng!
Tôi không muốn thấy anh ấy rời đi – “Ngọc ca!”
Tôi xông lên, ôm chặt anh ấy từ sau lưng, cứ nghĩ đã che giấu rất cẩn thận nhưng nước mắt lại tranh nhau rơi xuống: “Đừng đi…”
Em xin anh! Hãy cho em một chút dũng khí!
Chỉ cần một chút là được rồi, từ này, em sẽ học cách thành thực hơn.
“Xin anh đừng đi.”
Ngọc ca, anh có biết không, ngực của anh thật sự rất ấm áp. Em không phải kẻ yếu đuối, em chỉ muốn ỷ lại vào anh thôi.
Em là đàn ông, em nên có dũng khí hơn.
Tôi đi tới trước mặt Ngọc ca, nhìn gương mặt khôi ngô độc nhất vô nhị ấy, kiễng mũi chân, mắt nhắm lại, dùng sức lực toàn thân, khẽ khàng, lại nhẹ nhàng hơn một chút, đem lời nói nội tâm không thốt được lên lời khắc lên môi anh.
Ngọc ca sửng sốt, đó là biểu hiện kinh ngạc tôi chưa từng thấy qua.
Tha thứ cho em, Ngọc ca. Em đã sớm biết tình cảm của bản thân lại cố ý tránh né, vậy nên mới khiến anh tổn thương thế này.
Em không muốn lại tiếp tục hành động tự tra tấn tâm trí mình như vậy nữa, mỗi ngày đều hoang mang lo sợ, dù cho trên miệng tươi cười nhưng trái tim lại đau đớn đến dị thường. Đau khổ, dằn vặt bám theo mình từng giây từng phút.
Em không muốn tiếp tục trốn tránh.
Nếu như em không tiến tới bước đường này sẽ chỉ khiến anh bị bao phủ bởi bóng đêm, không có dũng khí ôm lấy em.
Con ngõ nhỏ âm u dơ dáy, sau một trận hỗn chiến, trên người chúng tôi đều là vết máu đã khô đen, chật vật và bẩn thỉu. Tôi nói: “Em cũng không muốn về. Em đi chung với anh được không?”
Ngọc ca trưng vẻ mặt khó tin, thật lâu sau mới hỏi: “Đi đâu?”
Tôi giơ tay lên, muốn thể hiện thái độ ung dung, nhưng ngón tay run rẩy đã bán rẻ hình ảnh đẹp ấy. Khi chỉ về phía khách sạn cao ngất cách đó không xa, cổ họng tôi bỗng trở nên vô cùng ngứa ngáy, nói không nên lời.
Cảm giác nóng rực, đau đớn trên gương mặt không phải tại trận ẩu đả khi nãy.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Trầm mặc một lúc lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mỗi lúc một nhanh. Đến khi ánh đỏ từ gương mặt lan tới tận mang tai, muốn chạy tới nơi nào đó trốn đi, Ngọc ca đột nhiên kéo lấy tay tôi. Mặc dù chúng tôi đều là đàn ông, nhưng bàn tay của anh lại rắn chắc và nóng bỏng hơn bàn tay tôi rất nhiều.
Sắp thiêu cháy tay tôi.
Ngọc ca cất bước, tôi đi theo phía sau. Một mực cúi đầu, chẳng những không dám ngẩng lên, ngược lại còn cúi càng ngày càng thấp, hốc mắt ẩm ướt.
Ánh trăng bạc lung linh như hoạt cảnh trong mơ trải lên thân thể chúng tôi, vô cùng dịu dàng.
Trăng sáng treo trên đầu, những giọt nước mắt còn thành thật hơn cái tính cố chấp ngu xuẩn của tôi rất nhiều – cái gọi là đồng tính luyến ái! Cái gọi là loạn luân! Tất cả hãy biến đi cho khuất mắt!
Tôi chỉ biết mình yêu người này.
Yêu đến không gì sánh được.
Tác giả :
Hậu Dĩ