Giả bộ làm A còn đi đánh lộn là sẽ mang thai đó
Chương 65
Dường như cảm giác được tín tức tố của Omega kỳ phát tình trôi nổi trong không khí, người đàn ông bỗng quay đầu lại, vội vàng không kịp chuẩn bị mà đối mặt với Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh nghẹt thở.
Đúng là Tế Tu.
Tế Tu không chết, vẫn còn sống yên lành.
Ác mộng là giả.
Phản ứng đầu tiên của Lý Phá Tinh vậy mà lại là cảm thấy may mắn.
Ngay sau đó, Lý Phá Tinh thấy Tế Tu cứng đờ người, hốt hoảng quay đi như muốn bỏ chạy.
Lại muốn chạy.
Mẹ nó em lại muốn chạy?!
Ngọn lửa vô danh nháy mắt cắn nuốt lý trí Lý Phá Tinh, đốt trụi cảm giác may mắn và an tâm ban nãy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hô: “Tế Tu, mẹ nó cậu đứng lại cho tôi!”
Tế Tu nghe được, bước chân ngừng ngay lập tức.
Lý Phá Tinh tức điên, nhoắng cái eo lưng hết ê ẩm, chân hết mềm nhũn, quên luôn cả việc mình đang tới kỳ phát tình, thuận tay cầm cây đao treo trên tường xông ra ngoài! Con đao này của Lý Phá Tinh cực kỳ nặng, toàn bộ được đúc bằng thép, là món vũ khí cấp cao hắn thường dùng khi chơi game giả lập, hắn vốn định cất đi làm đồ gia truyền, không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng khác. Con đao này gần như ngang bằng đao thật, bổ một nhát không chết cũng tàn phế.
Lý Phá Tinh hằm hằm cầm đao đi về phía Tế Tu, vẻ mặt hung ác như muốn giết người.
Tế Tu đứng tại chỗ nhìn Lý Phá Tinh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt y, khiến sắc mặt y như cũng trắng bệch. Đôi mắt y lấp lóe như một đầm nước, nom bất lực xiết bao: “Anh Tinh…”
Giây phút nghe thấy giọng nói của Tế Tu, Lý Phá Tinh cảm giác mọi phẫn hận của hắn như bị một cơn mưa xối xả dập tắt, từng giọt mưa đập xuống người hắn, vừa đau vừa lạnh, khiến trái tim y run rẩy.
“Keng!” Lý Phá Tinh ném đao xuống. Hắn bước về phía Tế Tu, khuôn mặt đầy lệ khí không cách nào che lấp, đột ngột đấm thẳng vào mặt y!
Không biết là do không phản ứng kịp hay không đứng vững, mà Tế Tu bị Lý Phá Tinh đấm cho lảo đảo.
Lý Phá Tinh lại tung một đấm nữa, làm Tế Tu ngã luôn xuống đất. Hắn ngồi xổm xuống, siết chặt cổ áo y, có vẻ lại định đánh tiếp.
Bọn họ gần thật gần, gần đến nỗi Lý Phá Tinh có thể thấy khóe môi rướm máu và vết thương nổi bật trên gương mặt trắng nõn của Tế Tu. Tế Tu ngửa đầu nhìn hắn, dường như không hề oán trách vì bị đánh, đôi mắt đen trong suốt như thủy tinh.
Nắm đấm của Lý Phá Tinh run rẩy giữa không trung, làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Phảng phất như tự giận bản thân không đủ quyết tâm, hai tay Lý Phá Tinh túm chặt cổ áo Tế Tu, đôi mắt đen đặc như có ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói lại lạnh như băng tuyết: “Cậu tới đây làm gì?”
Mắt Tế Tu lóe lên, hàng mi đen đậm rủ xuống, phủ một bóng mờ mờ.
“Xin lỗi anh Tinh, em đi ngay đây.” Giọng nói y khàn khàn đắng chát.
Lý Phá Tinh suýt thì không kìm được đấm Tế Tu thêm một trận nữa.
— Mẹ nó ai bảo cho cậu đi?
Lý Phá Tinh không thả áo Tế Tu ra, hung dữ quát: “Mẹ nó cậu coi nhà tôi là công viên à?! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chắc?!”
Tế Tu nhìn hắn đầy luống cuống.
Giọng điệu Lý Phá Tinh có thể xem là cay nghiệt: “Cậu bảo có lẽ sẽ mãi mãi không trở về cơ mà? Sao giờ lại mò về?! Sao hả, không sống nổi ở A1 nữa chứ gì?”
Tế Tu gục đầu xuống, không nói nổi một lời.
Lý Phá Tinh nghẹt thở.
Đúng là Tế Tu.
Tế Tu không chết, vẫn còn sống yên lành.
Ác mộng là giả.
Phản ứng đầu tiên của Lý Phá Tinh vậy mà lại là cảm thấy may mắn.
Ngay sau đó, Lý Phá Tinh thấy Tế Tu cứng đờ người, hốt hoảng quay đi như muốn bỏ chạy.
Lại muốn chạy.
Mẹ nó em lại muốn chạy?!
Ngọn lửa vô danh nháy mắt cắn nuốt lý trí Lý Phá Tinh, đốt trụi cảm giác may mắn và an tâm ban nãy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi hô: “Tế Tu, mẹ nó cậu đứng lại cho tôi!”
Tế Tu nghe được, bước chân ngừng ngay lập tức.
Lý Phá Tinh tức điên, nhoắng cái eo lưng hết ê ẩm, chân hết mềm nhũn, quên luôn cả việc mình đang tới kỳ phát tình, thuận tay cầm cây đao treo trên tường xông ra ngoài! Con đao này của Lý Phá Tinh cực kỳ nặng, toàn bộ được đúc bằng thép, là món vũ khí cấp cao hắn thường dùng khi chơi game giả lập, hắn vốn định cất đi làm đồ gia truyền, không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng khác. Con đao này gần như ngang bằng đao thật, bổ một nhát không chết cũng tàn phế.
Lý Phá Tinh hằm hằm cầm đao đi về phía Tế Tu, vẻ mặt hung ác như muốn giết người.
Tế Tu đứng tại chỗ nhìn Lý Phá Tinh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt y, khiến sắc mặt y như cũng trắng bệch. Đôi mắt y lấp lóe như một đầm nước, nom bất lực xiết bao: “Anh Tinh…”
Giây phút nghe thấy giọng nói của Tế Tu, Lý Phá Tinh cảm giác mọi phẫn hận của hắn như bị một cơn mưa xối xả dập tắt, từng giọt mưa đập xuống người hắn, vừa đau vừa lạnh, khiến trái tim y run rẩy.
“Keng!” Lý Phá Tinh ném đao xuống. Hắn bước về phía Tế Tu, khuôn mặt đầy lệ khí không cách nào che lấp, đột ngột đấm thẳng vào mặt y!
Không biết là do không phản ứng kịp hay không đứng vững, mà Tế Tu bị Lý Phá Tinh đấm cho lảo đảo.
Lý Phá Tinh lại tung một đấm nữa, làm Tế Tu ngã luôn xuống đất. Hắn ngồi xổm xuống, siết chặt cổ áo y, có vẻ lại định đánh tiếp.
Bọn họ gần thật gần, gần đến nỗi Lý Phá Tinh có thể thấy khóe môi rướm máu và vết thương nổi bật trên gương mặt trắng nõn của Tế Tu. Tế Tu ngửa đầu nhìn hắn, dường như không hề oán trách vì bị đánh, đôi mắt đen trong suốt như thủy tinh.
Nắm đấm của Lý Phá Tinh run rẩy giữa không trung, làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Phảng phất như tự giận bản thân không đủ quyết tâm, hai tay Lý Phá Tinh túm chặt cổ áo Tế Tu, đôi mắt đen đặc như có ngọn lửa thiêu đốt, giọng nói lại lạnh như băng tuyết: “Cậu tới đây làm gì?”
Mắt Tế Tu lóe lên, hàng mi đen đậm rủ xuống, phủ một bóng mờ mờ.
“Xin lỗi anh Tinh, em đi ngay đây.” Giọng nói y khàn khàn đắng chát.
Lý Phá Tinh suýt thì không kìm được đấm Tế Tu thêm một trận nữa.
— Mẹ nó ai bảo cho cậu đi?
Lý Phá Tinh không thả áo Tế Tu ra, hung dữ quát: “Mẹ nó cậu coi nhà tôi là công viên à?! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chắc?!”
Tế Tu nhìn hắn đầy luống cuống.
Giọng điệu Lý Phá Tinh có thể xem là cay nghiệt: “Cậu bảo có lẽ sẽ mãi mãi không trở về cơ mà? Sao giờ lại mò về?! Sao hả, không sống nổi ở A1 nữa chứ gì?”
Tế Tu gục đầu xuống, không nói nổi một lời.
Tác giả :
Hồng khẩu bạch nha