Gạt Lệ Cho Em
Chương 8
Cuối cùng anh ta tự bê bát thuốc Đông y đắng ngắt kia uống sạch. Tôi nhìn anh ta ngửa đầu uống, sau đó thả vào miệng một đống viên thuốc này thuốc kia và một ngụm nước đẩy tất cả chúng xuống.
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu – hình như anh ta cố ý chỉnh tôi thì phải.
Nhưng kiểu uống thuốc như vậy chẳng khác gì nhồi vịt, chỉ có anh ta uống thuốc mới bình tĩnh được như thế, yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống. Bỗng nhiên hốc mắt tôi nóng lên, những giọt nước mắt như trực chờ rớt xuống. Vội nghiêng đầu, cho đến lúc nhiệt độ trên mắt giảm xuống, tôi mới dám quay lại nhìn.
Do sốt cao, Sở Ninh chảy rất nhiều mồ hôi, tôi tới phòng thay đồ cầm lấy một chiếc áo ngủ, giúp anh ta mặc vào. Đang thay dở, tôi sực nhớ, kì quái, tại sao tôi lại biết áo ngủ anh ta để ở đâu cơ chứ?
Nhưng mà lúc tôi đang ngẩn ngơ tự hỏi mình, anh ta cởi chiếc áo đang mặc trên người, tôi phát hiện dưới nách anh ta đang sưng đỏ.
Cầm chiếc áo sạch trên tay, tôi nhìn anh ta mà giật mình, anh ta nhìn lại tôi, thế mà hiểu được tôi nghĩ gì: “Xuất hiện hiện tượng sưng tấy là chuyện bình thường thôi.” Sở Ninh cười cười, nhận lấy chiếc áo trong tay tôi, mặc vào.
Nhớ tới điều gì đó, tôi xốc chăn, sờ soạng – quả nhiên, hai chân anh ta phù thũng, lạnh như băng. Tôi nâng cái chân sưng to như cái bánh mì của Sở Ninh: “Anh… có cần tìm cái ông chú trung y kia không? Tôi sợ ngày mai đến cả dép anh cũng không đi được.”
Giờ khắc này, tôi thật sự chột dạ, còn có một chút đau lòng.
Sở Ninh vẫn cười, câu cuối cùng anh ta chốt lại như một nút thắt: “Đau lòng?”
Không muốn để anh ta nhìn thấu sự chật vật trong trái tim, tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, xùy một tiếng: “Ngay đến chó lưu lạc đầu đường xó chợ tôi còn chả thèm thương.” Tôi không nói dối, tôi sợ chó.
Anh ta chỉ ngắm tôi thật lâu, sau đó kéo tay trái của tôi, những ngón tay thon dài lành lạnh vuốt ve chỗ vết sẹo đã nhạt màu. “Chỗ này giống bị chó cắn quá.”
“Còn lâu! Tôi đâu có ngu như vậy.” Suýt chút nữa là tôi nhào vào cắn anh ta, nhưng vì lo lắng đến hình tượng của mình, tôi chỉ lườm Sở Ninh: “Đấy là hồi nhỏ tôi đi tiêm vắc-xin lưu lại.”
Nói xong, tôi cảm thấy tay anh ta đặt trên tay tôi bỗng cứng đờ. Tôi ngạc nhiên nhìn, anh ta lại cụp mi, không để cho tôi biết cảm xúc. Có điều, tôi nhận thấy lông mi của Sở Ninh vừa cong vừa dài, cực kì xinh đẹp.
“Ai nói vậy?” Anh ta hỏi.
“Mẹ tôi.”
“Bọn họ nói với em như thế sao?… Có đúng sự thật hoàn toàn…” Anh ta thấp giọng.
“Cái gì hoàn toàn?” Tôi chú ý vào hàng lông mi đẹp đẽ, không nghe được câu tiếp theo của Sở Ninh.
Anh ta lắc đầu, rồi bày ra bộ mặt ngả ngớn như thường. “Vợ anh tàn nhẫn quá, chồng đây đành tự cầu nhiều phúc vậy.” Nói xong, anh ta cố hết sức chống tay đứng dậy.
“Ấy, anh làm gì thế?” Thấy anh ta đột ngột đứng lên, tôi vội giữ chặt lấy Sở Ninh. Chết tiệt, anh ta định làm gì? Lại định mượn cơ hội chỉnh tôi à?
Sở Ninh chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Anh tự mát xa, nếu không ngày mai chẳng nhẽ anh phải đi chân trần đi làm?”
“Anh có xe lăn cơ mà.”
Anh ta nhún nhún vai, rất kì lạ, tôi tự mình hiểu được anh ta rất ghét ngồi xe lăn. Chẳng có lí do gì, chỉ là biết thôi.
“Nhưng…” Tôi khoa tay múa chân, lắc lắc: “Dù sao thì anh cũng không đủ khỏe để đi làm.”
Vừa nãy ông bác sĩ gia đình lúc anh ta hôn mê đã nói với tôi, trước kia trên lưng anh ta bị chấn thương rất nặng, ông ta còn chứng minh bằng cách kéo tay tôi ấn vào lưng Sở Ninh, mẹ ơi, đúng thật là cứng như đá.
“Đã trễ rồi, nói chung là không thể gọi bác sĩ tới nữa, người ta cũng lớn tuổi, trời lại mưa to, không nên bắt người ta phải rời khỏi nhà.” Sở Ninh buông tay, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt rất chi là thuần khiết. Có mỗi tôi cảm thấy, nó cực kì giả dối!
Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, tôi đành đầu hàng: “Nếu không… tôi làm nhé?” Thử hỏi trước, bởi vì từ xưa tới nay tôi chưa từng mát xa cho ai, không phải tôi nói giỡn chứ nhỡ đâu tôi không cẩn thận, lại làm bị thương anh ta mất.
Không nghĩ rằng Sở Ninh lập tức gật đầu: “Đừng khách khí.”
Mẹ nó! Anh ta dùng giọng nói lưu manh kia bảo tôi đừng-khách-khí?!
Tôi nắm chặt nắm đấm, chẳng hiểu sao vừa nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Sở Ninh, tôi không tài nào hạ thủ được. Chỉ có thể tiếp tục lườm: “Vậy, tôi bắt đầu đấy.” Tôi cảnh cáo.
Anh ta gật gật đầu, lấy tay che mặt, không để cho tôi nhìn rõ biểu cảm.
Cứ tưởng rằng động tác của tôi sẽ cực kì ngu ngốc, vì từ bé đến cả thẩm mỹ viện tôi cũng chưa đến, thế mà tôi phát hiện, tay tôi cực kì lưu loát, thậm chí chúng nó còn tự động di chuyển, não tôi phát ra cả đống tín hiệu, hơn nữa dường như có điều gì đó hướng dẫn, tôi biết đâu là huyệt vị, đâu là kinh mạch. Thậm chí tôi còn biết nếu nhấn vào đây Sở Ninh sẽ rất thoải mái, nhấn vào kia anh ta sẽ đau.
Có trời mới biết, 18 năm học tôi là thiên tài môn sinh học, đến bây giờ tôi vẫn chưa phân biệt nổi tế bào thực vật và tế bào động vật.
Mát xa một lúc, tôi ngẩn người ngắm nghía hai bàn tay mình: “Hê hê, chính tôi còn thấy mình quá chuyên nghiệp rồi.”
Sở Ninh thản nhiên nói: “Không tồi.”
“Xí! Tôi chính là thiên tài đó.” Tôi khẳng định.
Bỗng tôi thấy ánh mắt anh ta lạnh hẳn, tưởng mình hoa mắt, bởi ngay giây sau, khuôn mặt anh ta lại trưng ra vẻ nửa cười nửa không. Tôi hăng máu chuẩn bị trận khẩu chiến với Sở Ninh – đáng tiếc, anh ta vỗ vỗ tôi, bảo tôi nghỉ sớm một chút.
Do chúng tôi đã kết hôn, dù trên hợp đồng tôi có thể không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng chung quy chúng tôi cũng kết hôn rồi, cho nên khi anh ta bảo tôi nghỉ ngơi, tôi rất đỗi tự nhiên nằm xuống cạnh Sở Ninh.
Lát sau tôi cực kì hối hận, lúc ấy tại sao não của tôi nó lại không hoạt động, ngẫm lại vì sao tôi có thể đương nhiên nằm cạnh anh ta – phải biết rằng trong quá khứ, đến cả bạn trai tôi cũng chưa từng ngủ cùng giường. Huống chi Sở Ninh với tôi hiện tại vẫn chỉ là hai con người xa lạ.
Tiến vào trong chăn, ao ước lớn nhất của tôi chính là mình mau ngủ say đi, bởi tôi không có thói quen nằm chung giường với người khác. Lạ thay, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo đến, bất giác tôi dựa vào cơ thể hơi lạnh của anh ta. Tôi tự an ủi mình, đó là do trên người Sở Ninh có mùi thảo dược rất dễ chịu.
Trong lúc mơ màng, vẫn còn vương chút nghi hoặc. Tôi dám chắc chắn đáy mắt anh ta vừa xuất hiện hận ý và nỗi đau đớn mà trước nay tôi chưa từng gặp. Tuyệt vọng, không cam lòng, bi thống. Vì sao?
Còn có, tôi không hiểu nổi, tại sao tôi cứ bị anh ta quay như chong chóng…
Tiến sâu vào giấc mộng, chỉ có một ý niệm hiện lên trong đầu – tôi chẳng hiểu gì cả!
Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu – hình như anh ta cố ý chỉnh tôi thì phải.
Nhưng kiểu uống thuốc như vậy chẳng khác gì nhồi vịt, chỉ có anh ta uống thuốc mới bình tĩnh được như thế, yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống. Bỗng nhiên hốc mắt tôi nóng lên, những giọt nước mắt như trực chờ rớt xuống. Vội nghiêng đầu, cho đến lúc nhiệt độ trên mắt giảm xuống, tôi mới dám quay lại nhìn.
Do sốt cao, Sở Ninh chảy rất nhiều mồ hôi, tôi tới phòng thay đồ cầm lấy một chiếc áo ngủ, giúp anh ta mặc vào. Đang thay dở, tôi sực nhớ, kì quái, tại sao tôi lại biết áo ngủ anh ta để ở đâu cơ chứ?
Nhưng mà lúc tôi đang ngẩn ngơ tự hỏi mình, anh ta cởi chiếc áo đang mặc trên người, tôi phát hiện dưới nách anh ta đang sưng đỏ.
Cầm chiếc áo sạch trên tay, tôi nhìn anh ta mà giật mình, anh ta nhìn lại tôi, thế mà hiểu được tôi nghĩ gì: “Xuất hiện hiện tượng sưng tấy là chuyện bình thường thôi.” Sở Ninh cười cười, nhận lấy chiếc áo trong tay tôi, mặc vào.
Nhớ tới điều gì đó, tôi xốc chăn, sờ soạng – quả nhiên, hai chân anh ta phù thũng, lạnh như băng. Tôi nâng cái chân sưng to như cái bánh mì của Sở Ninh: “Anh… có cần tìm cái ông chú trung y kia không? Tôi sợ ngày mai đến cả dép anh cũng không đi được.”
Giờ khắc này, tôi thật sự chột dạ, còn có một chút đau lòng.
Sở Ninh vẫn cười, câu cuối cùng anh ta chốt lại như một nút thắt: “Đau lòng?”
Không muốn để anh ta nhìn thấu sự chật vật trong trái tim, tôi kiêu ngạo ngẩng đầu, xùy một tiếng: “Ngay đến chó lưu lạc đầu đường xó chợ tôi còn chả thèm thương.” Tôi không nói dối, tôi sợ chó.
Anh ta chỉ ngắm tôi thật lâu, sau đó kéo tay trái của tôi, những ngón tay thon dài lành lạnh vuốt ve chỗ vết sẹo đã nhạt màu. “Chỗ này giống bị chó cắn quá.”
“Còn lâu! Tôi đâu có ngu như vậy.” Suýt chút nữa là tôi nhào vào cắn anh ta, nhưng vì lo lắng đến hình tượng của mình, tôi chỉ lườm Sở Ninh: “Đấy là hồi nhỏ tôi đi tiêm vắc-xin lưu lại.”
Nói xong, tôi cảm thấy tay anh ta đặt trên tay tôi bỗng cứng đờ. Tôi ngạc nhiên nhìn, anh ta lại cụp mi, không để cho tôi biết cảm xúc. Có điều, tôi nhận thấy lông mi của Sở Ninh vừa cong vừa dài, cực kì xinh đẹp.
“Ai nói vậy?” Anh ta hỏi.
“Mẹ tôi.”
“Bọn họ nói với em như thế sao?… Có đúng sự thật hoàn toàn…” Anh ta thấp giọng.
“Cái gì hoàn toàn?” Tôi chú ý vào hàng lông mi đẹp đẽ, không nghe được câu tiếp theo của Sở Ninh.
Anh ta lắc đầu, rồi bày ra bộ mặt ngả ngớn như thường. “Vợ anh tàn nhẫn quá, chồng đây đành tự cầu nhiều phúc vậy.” Nói xong, anh ta cố hết sức chống tay đứng dậy.
“Ấy, anh làm gì thế?” Thấy anh ta đột ngột đứng lên, tôi vội giữ chặt lấy Sở Ninh. Chết tiệt, anh ta định làm gì? Lại định mượn cơ hội chỉnh tôi à?
Sở Ninh chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Anh tự mát xa, nếu không ngày mai chẳng nhẽ anh phải đi chân trần đi làm?”
“Anh có xe lăn cơ mà.”
Anh ta nhún nhún vai, rất kì lạ, tôi tự mình hiểu được anh ta rất ghét ngồi xe lăn. Chẳng có lí do gì, chỉ là biết thôi.
“Nhưng…” Tôi khoa tay múa chân, lắc lắc: “Dù sao thì anh cũng không đủ khỏe để đi làm.”
Vừa nãy ông bác sĩ gia đình lúc anh ta hôn mê đã nói với tôi, trước kia trên lưng anh ta bị chấn thương rất nặng, ông ta còn chứng minh bằng cách kéo tay tôi ấn vào lưng Sở Ninh, mẹ ơi, đúng thật là cứng như đá.
“Đã trễ rồi, nói chung là không thể gọi bác sĩ tới nữa, người ta cũng lớn tuổi, trời lại mưa to, không nên bắt người ta phải rời khỏi nhà.” Sở Ninh buông tay, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt rất chi là thuần khiết. Có mỗi tôi cảm thấy, nó cực kì giả dối!
Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, tôi đành đầu hàng: “Nếu không… tôi làm nhé?” Thử hỏi trước, bởi vì từ xưa tới nay tôi chưa từng mát xa cho ai, không phải tôi nói giỡn chứ nhỡ đâu tôi không cẩn thận, lại làm bị thương anh ta mất.
Không nghĩ rằng Sở Ninh lập tức gật đầu: “Đừng khách khí.”
Mẹ nó! Anh ta dùng giọng nói lưu manh kia bảo tôi đừng-khách-khí?!
Tôi nắm chặt nắm đấm, chẳng hiểu sao vừa nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Sở Ninh, tôi không tài nào hạ thủ được. Chỉ có thể tiếp tục lườm: “Vậy, tôi bắt đầu đấy.” Tôi cảnh cáo.
Anh ta gật gật đầu, lấy tay che mặt, không để cho tôi nhìn rõ biểu cảm.
Cứ tưởng rằng động tác của tôi sẽ cực kì ngu ngốc, vì từ bé đến cả thẩm mỹ viện tôi cũng chưa đến, thế mà tôi phát hiện, tay tôi cực kì lưu loát, thậm chí chúng nó còn tự động di chuyển, não tôi phát ra cả đống tín hiệu, hơn nữa dường như có điều gì đó hướng dẫn, tôi biết đâu là huyệt vị, đâu là kinh mạch. Thậm chí tôi còn biết nếu nhấn vào đây Sở Ninh sẽ rất thoải mái, nhấn vào kia anh ta sẽ đau.
Có trời mới biết, 18 năm học tôi là thiên tài môn sinh học, đến bây giờ tôi vẫn chưa phân biệt nổi tế bào thực vật và tế bào động vật.
Mát xa một lúc, tôi ngẩn người ngắm nghía hai bàn tay mình: “Hê hê, chính tôi còn thấy mình quá chuyên nghiệp rồi.”
Sở Ninh thản nhiên nói: “Không tồi.”
“Xí! Tôi chính là thiên tài đó.” Tôi khẳng định.
Bỗng tôi thấy ánh mắt anh ta lạnh hẳn, tưởng mình hoa mắt, bởi ngay giây sau, khuôn mặt anh ta lại trưng ra vẻ nửa cười nửa không. Tôi hăng máu chuẩn bị trận khẩu chiến với Sở Ninh – đáng tiếc, anh ta vỗ vỗ tôi, bảo tôi nghỉ sớm một chút.
Do chúng tôi đã kết hôn, dù trên hợp đồng tôi có thể không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng chung quy chúng tôi cũng kết hôn rồi, cho nên khi anh ta bảo tôi nghỉ ngơi, tôi rất đỗi tự nhiên nằm xuống cạnh Sở Ninh.
Lát sau tôi cực kì hối hận, lúc ấy tại sao não của tôi nó lại không hoạt động, ngẫm lại vì sao tôi có thể đương nhiên nằm cạnh anh ta – phải biết rằng trong quá khứ, đến cả bạn trai tôi cũng chưa từng ngủ cùng giường. Huống chi Sở Ninh với tôi hiện tại vẫn chỉ là hai con người xa lạ.
Tiến vào trong chăn, ao ước lớn nhất của tôi chính là mình mau ngủ say đi, bởi tôi không có thói quen nằm chung giường với người khác. Lạ thay, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo đến, bất giác tôi dựa vào cơ thể hơi lạnh của anh ta. Tôi tự an ủi mình, đó là do trên người Sở Ninh có mùi thảo dược rất dễ chịu.
Trong lúc mơ màng, vẫn còn vương chút nghi hoặc. Tôi dám chắc chắn đáy mắt anh ta vừa xuất hiện hận ý và nỗi đau đớn mà trước nay tôi chưa từng gặp. Tuyệt vọng, không cam lòng, bi thống. Vì sao?
Còn có, tôi không hiểu nổi, tại sao tôi cứ bị anh ta quay như chong chóng…
Tiến sâu vào giấc mộng, chỉ có một ý niệm hiện lên trong đầu – tôi chẳng hiểu gì cả!
Tác giả :
Vân Sơ Tình