Gạt Lệ Cho Em
Chương 4
Anh ta đang ngồi ở trên giường, định đứng dậy.
Nhưng mà mỗi lần nhìn vào gương mặt ấy, trong đầu tôi lại hiện ra hình cái cốc Hello Kitty!
Anh ta mời tôi ngồi bên cạnh, tôi cũng qua đó, ngồi xuống.
“Em có đồng ý không?”
Tôi ngơ ngác: “Hả? Đồng ý cái gì?”
“Chuyện kết hôn.” Anh ta nhìn tôi chăm chú. Ánh nắng trưa chiếu lên khuôn mặt, rất đẹp.
Có khi nào anh ta bị điên rồi không… Không, anh ta đang đùa giỡn tôi! À, được lắm, chơi thì chơi, Who sợ who ( ==” tạm dịch: ai sợ ai)
“Ờm…” Tôi chun mũi: “Được, nhưng mà, điều kiện kén chồng của tôi cao lắm đó.”
Anh ta bày ra tư thế mời tôi nói tiếp. Vẫn còn muốn chơi? Tôi nhún nhún vai, chơi luôn, dù sao thì tôi cũng là tầng lớp vô sản, còn gì phải sợ.
“Đầu tiên,” tôi nghĩ: “Sau khi anh chết, toàn bộ tài sản đều thuộc về tôi.”
“Được.”
Anh ta chỉ ừ một tiếng, tôi tiếp tục: “Tiền tôi tiêu không được gia hạn.” Để xem anh có dám đồng ý nữa không.
Anh ta LẠI gật đầu, thấy tôi ngớ người, anh ta đưa tay mời tôi nói. Máu tôi sôi lên rồi đấy, để chị đây chơi với anh! Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc – vua còn thua thằng liều cơ mà!
Tôi bắt đầu liệt kê danh sách điều kiện:
“Anh phải sang tên ngôi nhà này cho tôi. Mỗi tháng tôi sẽ có một khoảng thời gian của riêng mình. Nếu tôi ra ngoài chơi cùng bạn bè, không được ngăn cấm. Nếu tôi xuất ngoại, không được cầm hộ chiếu. Tôi muốn đi đâu cũng không được phép ngăn cản. Lúc tôi viết bản thảo không ai được quấy rầy. Tôi phải được nuôi bảy con mèo và năm con rùa…”
Tôi nói một tràng không ngừng nghỉ, anh ta chỉ gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, do khô hết nước bọt, tôi ngồi thở hổn hển, còn anh ta vẫn mỉm cười ý nhị: “Còn gì nữa không?”
Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta, hùng hồn tuyên bố: “Còn hai điều kiện tất yếu nữa.”
“Mời em.” Trả lời rất phong độ.
“Anh là xử nam à?”
Anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi tôi: “Em nói xem định nghĩa của xử nam là gì?”
Tôi lườm anh ta: ”Là thân thể của anh phải sạch sẽ, tính từ khi anh sinh ra cho đến khi anh chết đi, chỉ được phép thuộc về mình tôi, tất nhiên, là trừ khi chúng ta ly hôn.” Sau đó tôi dùng ánh mắt “chan chứa” tình cảm nhìn anh ta, tôi không tin anh ta dám chơi tiếp.
Không đùa với chị đây được đâu cưng ạ.
Thế nhưng anh ta lại gật đầu! Còn nói: “Vậy thì có thể xem anh là xử nam rồi.”
Đáng tiếc là tôi không kịp nhìn thấy ý vị xâu xa của anh ta, vì lúc đó tôi đang tức sắp hộc máu rồi, tôi chơi không nổi nữa. Khi ấy tôi cũng phát hiện ra, ánh mắt của anh ta thực sự, thực sự… rất giống ánh mắt mà rất lâu trước kia tôi từng nhìn thấy. Vừa liều lĩnh vừa chấp nhất, có điều, tôi dám chắc là mình chưa hề gặp anh ta, chưa hề gặp kiểu người hành động điên cuồng như vậy.
“Ớ…” Tôi không nói ra lời.
Anh ta trầm mặc: “Mọi chuyện anh đều đồng ý với em, em có đồng ý kết hôn không?”
“Còn một điều kiện…” Tôi kiên trì nói.
“Mời em.”
“…Trừ khi chính miệng tôi nói yêu anh, còn không anh không được ép buộc tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Cuối cùng tôi cũng tìm lại được vị thế của mình – bản chất của đàn ông là thú tính, tôi không tin anh ta chấp nhận cuộc hôn nhân không công bằng này – cho anh nghẹn chết đi!
Nhưng mà chút ít hy vọng của tôi đã tan biến, anh ta không hề do dự gật đầu. Trong khoảnh khắc tôi nói tôi không yêu anh ta, hình như trong mắt anh ta thoáng qua nét bi thương. Có khi nào anh ta buồn do tôi nói thế không. Không sao cả, chúng tôi chỉ là người xa lạ.
Chẳng có đạo lý nào bắt người ta phải yêu một người lạ.
Tiếc rằng, mãi tới sau này tôi mới biết, đúng là người này có tư cách cảm thấy bi thương.
“Còn yêu cầu nào không?”
Tôi không nói nên lời.
Anh ta gật gật đầu, sau đó nhấn chuông, thấp giọng phân phó gì đó. Chỉ chốc lát sau, một đám người kéo nhau đi vào. Thân phận lần lượt như sau: luật sư, công chứng viên, chứng hôn, thậm chí có cả một vị mục sư – mẹ nó, tôi thề, mặc dù những người khác không biết nhưng mà hai người chứng hôn đó tôi đã từng gặp hồi tôi làm trong tạp chí, bọn họ rất nổi tiếng!!! Là chủ của hai tập đoàn đó!!!
Sở Ninh dựa người vào thành giường, thấy luật sư chấp bút, anh ta bắt đầu đọc những điều khoản lúc nãy chúng tôi nói với nhau. Tự nhiên ánh mắt của mọi người đổ xô về phía tôi, trong cơn tức giận tôi chợt phát hiện, trí nhớ của Sở Ninh đúng là siêu phàm, ngay cả chính tôi còn chẳng nhớ rõ mình đã nói cái gì, vậy mà anh ta lại nhớ được hết.
Ngăn lại những người khuyên nên cân nhắc về điều kiện kết hôn, anh ta bình tĩnh kí tên lên giấy – tất nhiên là cũng lôi kéo tay tôi kí lên đó.
Sau đó, tôi không biết mình nói “YES” với mục sư như thế nào.
Khi tôi từ trạng thái cương thi hoàn hồn, thì xung quanh đã chẳng còn có ai trừ anh ta và hai cái giấy chứng nhận đỏ tươi, mặt trên có chữ kí: cái mạnh mẽ cứng cáp: “Sở Ninh”, cái tròn tròn ngoáy ngoáy: “Hàn Sở Ngưng.”
Tôi cầm tờ giấy mỏng tanh, nhìn chữ kí trên đó, buột miệng: “Chữ anh đẹp thật đấy.”
“Quá khen.” Anh ta mỉm cười đáp trả.
Nhưng mà mỗi lần nhìn vào gương mặt ấy, trong đầu tôi lại hiện ra hình cái cốc Hello Kitty!
Anh ta mời tôi ngồi bên cạnh, tôi cũng qua đó, ngồi xuống.
“Em có đồng ý không?”
Tôi ngơ ngác: “Hả? Đồng ý cái gì?”
“Chuyện kết hôn.” Anh ta nhìn tôi chăm chú. Ánh nắng trưa chiếu lên khuôn mặt, rất đẹp.
Có khi nào anh ta bị điên rồi không… Không, anh ta đang đùa giỡn tôi! À, được lắm, chơi thì chơi, Who sợ who ( ==” tạm dịch: ai sợ ai)
“Ờm…” Tôi chun mũi: “Được, nhưng mà, điều kiện kén chồng của tôi cao lắm đó.”
Anh ta bày ra tư thế mời tôi nói tiếp. Vẫn còn muốn chơi? Tôi nhún nhún vai, chơi luôn, dù sao thì tôi cũng là tầng lớp vô sản, còn gì phải sợ.
“Đầu tiên,” tôi nghĩ: “Sau khi anh chết, toàn bộ tài sản đều thuộc về tôi.”
“Được.”
Anh ta chỉ ừ một tiếng, tôi tiếp tục: “Tiền tôi tiêu không được gia hạn.” Để xem anh có dám đồng ý nữa không.
Anh ta LẠI gật đầu, thấy tôi ngớ người, anh ta đưa tay mời tôi nói. Máu tôi sôi lên rồi đấy, để chị đây chơi với anh! Dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc – vua còn thua thằng liều cơ mà!
Tôi bắt đầu liệt kê danh sách điều kiện:
“Anh phải sang tên ngôi nhà này cho tôi. Mỗi tháng tôi sẽ có một khoảng thời gian của riêng mình. Nếu tôi ra ngoài chơi cùng bạn bè, không được ngăn cấm. Nếu tôi xuất ngoại, không được cầm hộ chiếu. Tôi muốn đi đâu cũng không được phép ngăn cản. Lúc tôi viết bản thảo không ai được quấy rầy. Tôi phải được nuôi bảy con mèo và năm con rùa…”
Tôi nói một tràng không ngừng nghỉ, anh ta chỉ gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, do khô hết nước bọt, tôi ngồi thở hổn hển, còn anh ta vẫn mỉm cười ý nhị: “Còn gì nữa không?”
Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta, hùng hồn tuyên bố: “Còn hai điều kiện tất yếu nữa.”
“Mời em.” Trả lời rất phong độ.
“Anh là xử nam à?”
Anh ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi tôi: “Em nói xem định nghĩa của xử nam là gì?”
Tôi lườm anh ta: ”Là thân thể của anh phải sạch sẽ, tính từ khi anh sinh ra cho đến khi anh chết đi, chỉ được phép thuộc về mình tôi, tất nhiên, là trừ khi chúng ta ly hôn.” Sau đó tôi dùng ánh mắt “chan chứa” tình cảm nhìn anh ta, tôi không tin anh ta dám chơi tiếp.
Không đùa với chị đây được đâu cưng ạ.
Thế nhưng anh ta lại gật đầu! Còn nói: “Vậy thì có thể xem anh là xử nam rồi.”
Đáng tiếc là tôi không kịp nhìn thấy ý vị xâu xa của anh ta, vì lúc đó tôi đang tức sắp hộc máu rồi, tôi chơi không nổi nữa. Khi ấy tôi cũng phát hiện ra, ánh mắt của anh ta thực sự, thực sự… rất giống ánh mắt mà rất lâu trước kia tôi từng nhìn thấy. Vừa liều lĩnh vừa chấp nhất, có điều, tôi dám chắc là mình chưa hề gặp anh ta, chưa hề gặp kiểu người hành động điên cuồng như vậy.
“Ớ…” Tôi không nói ra lời.
Anh ta trầm mặc: “Mọi chuyện anh đều đồng ý với em, em có đồng ý kết hôn không?”
“Còn một điều kiện…” Tôi kiên trì nói.
“Mời em.”
“…Trừ khi chính miệng tôi nói yêu anh, còn không anh không được ép buộc tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Cuối cùng tôi cũng tìm lại được vị thế của mình – bản chất của đàn ông là thú tính, tôi không tin anh ta chấp nhận cuộc hôn nhân không công bằng này – cho anh nghẹn chết đi!
Nhưng mà chút ít hy vọng của tôi đã tan biến, anh ta không hề do dự gật đầu. Trong khoảnh khắc tôi nói tôi không yêu anh ta, hình như trong mắt anh ta thoáng qua nét bi thương. Có khi nào anh ta buồn do tôi nói thế không. Không sao cả, chúng tôi chỉ là người xa lạ.
Chẳng có đạo lý nào bắt người ta phải yêu một người lạ.
Tiếc rằng, mãi tới sau này tôi mới biết, đúng là người này có tư cách cảm thấy bi thương.
“Còn yêu cầu nào không?”
Tôi không nói nên lời.
Anh ta gật gật đầu, sau đó nhấn chuông, thấp giọng phân phó gì đó. Chỉ chốc lát sau, một đám người kéo nhau đi vào. Thân phận lần lượt như sau: luật sư, công chứng viên, chứng hôn, thậm chí có cả một vị mục sư – mẹ nó, tôi thề, mặc dù những người khác không biết nhưng mà hai người chứng hôn đó tôi đã từng gặp hồi tôi làm trong tạp chí, bọn họ rất nổi tiếng!!! Là chủ của hai tập đoàn đó!!!
Sở Ninh dựa người vào thành giường, thấy luật sư chấp bút, anh ta bắt đầu đọc những điều khoản lúc nãy chúng tôi nói với nhau. Tự nhiên ánh mắt của mọi người đổ xô về phía tôi, trong cơn tức giận tôi chợt phát hiện, trí nhớ của Sở Ninh đúng là siêu phàm, ngay cả chính tôi còn chẳng nhớ rõ mình đã nói cái gì, vậy mà anh ta lại nhớ được hết.
Ngăn lại những người khuyên nên cân nhắc về điều kiện kết hôn, anh ta bình tĩnh kí tên lên giấy – tất nhiên là cũng lôi kéo tay tôi kí lên đó.
Sau đó, tôi không biết mình nói “YES” với mục sư như thế nào.
Khi tôi từ trạng thái cương thi hoàn hồn, thì xung quanh đã chẳng còn có ai trừ anh ta và hai cái giấy chứng nhận đỏ tươi, mặt trên có chữ kí: cái mạnh mẽ cứng cáp: “Sở Ninh”, cái tròn tròn ngoáy ngoáy: “Hàn Sở Ngưng.”
Tôi cầm tờ giấy mỏng tanh, nhìn chữ kí trên đó, buột miệng: “Chữ anh đẹp thật đấy.”
“Quá khen.” Anh ta mỉm cười đáp trả.
Tác giả :
Vân Sơ Tình