Gặp Quỷ – Hồng Đường
Chương 21
“Vậy thật không có,” Chu Hoàn lắc đầu, “Bởi vì, tôi có lúc cũng sẽ như vậy.”
“Cái gì?!” Tay Tiêu Linh chợt run, đánh xe lệch sang bên, thiếu chút thì rẽ sang đường ngược chiều, hàng xe đối diện bị thế lại càng hoảng, đều ấn còi liên hồi.
Sau khi gật đầu tạ lỗi, anh quẹo xe vào một con đường nhỏ trống trải, rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu mộng du?”
“A,” Chu Hoàn cười cười lơ đểnh, “Cũng không đến nỗi thế, khi còn bé cũng bị hơi nhiều, bây giờ chỉ bị bóng đè.”
“Bóng đè.”
“Ừa,” Chu Hoàn gật đầu, “Bản thân tôi có biết đâu, là do bạn học cùng ký túc xá nói cho tôi biết đấy… Nói tôi nửa đêm sẽ làm ầm lên,” Nói đến đây, cậu ngậm miệng lại, suy ngẫm rồi cười nói: “Kỳ thực nào có cường điệu hóa như vậy, chẳng qua học kỳ 2 năm nhất tôi đã tự thuê phòng ở riêng rồi.”
“Ha hả, người trẻ tuổi dễ bị kinh ngạc. Khi còn bé tôi cũng bị mộng du, có một lần đang ngủ ngon giấc bỗng nhiên bò lên trên bàn, còn hai tay giang rộng ra giả tư thế bay lượn. Ha ha, may mà bị mẹ tôi phát hiện rồi ôm tôi xuống. Cậu đoán thế nào? Ngày hôm sau tôi nói với mẹ tôi rằng, hôm qua nằm mơ một giác, mơ mình là siêu nhân, nhảy xuống từ mái nhà rồi thoáng cái đã bay lên ha ha!”
“Thật tốt, là mộng đẹp mà.” Chu Hoàn nhìn Tiêu Linh đang cười tươi sáng bên cạnh, trong mắt đều là kính trọng ao ước, nhịn không được lẩm bẩm, nói: “Tôi nếu như mộng du, thông thường đều là bởi ác mộng…”
“Cậu thường xuyên gặp ác mộng?” Tiêu Linh nhịn không được hỏi.
“Cũng không phải thường xuyên, lúc mệt quá mà ngủ ngày thì hay gặp thôi.” Chu Hoàn cười khổ, nói.
•••
Không gặp ác mộng mới là lạ đó, hoàn cảnh công việc kỳ dị như vậy, nhát gan còn ngang ngạnh muốn giả vờ ─── thấy cậu không còn nói nữa, Tiêu Linh cũng không hỏi thêm gì, chỉ thầm thở dài, nghĩ cách sửa tật xấu của cậu đi.
•••
Ban đêm hôm đó, Tiêu Linh lại nằm thu lu trên chiếc giường xếp của anh, mặc Chu Hoàn gọi anh thế nào, anh cũng không vào phòng ngủ.
•••
Chu Hoàn rất là giận, lạnh mặt bò lên trên giường. Ngày hôm qua ngủ cùng Tiêu Linh, chất lượng giấc ngủ cao lạ kỳ, không nằm mơ, không ngủ nông, thậm chí cũng không đi tiểu đêm.
Cho dù Tiêu Linh đã ‘mộng du’, còn đứng đen thùi lùi trước mặt cậu nửa ngày, cậu cũng không cảm thấy sợ.
Tựa như người như Tiêu Linh vốn đã yên ổn, cho dù có kèm theo tác dụng phụ là chuyện có thể dọa cậu sợ chết khiếp, thế nhưng cái người này, lại làm cậu yên lòng.
Cho dù con người này luôn tận lực trêu cợt cậu, cho dù vừa rồi ở trong sơn động, cậu còn vì thế mà giở mặt với người này, cho dù con người này rất thích bộ mặt chột dạ yếu đuối của cậu… Cho dù có nhiều điều cho dù như vậy, Chu Hoàn cũng chưa từng nghĩ tới việc đẩy người này ra xa.
Thậm chí hi vọng có thể gần hơn chút.
Coi như là để ngủ một giấc ngon lành đi vậy.
•••
Ngày hôm nay quả nhiên không nên nói tới.
Chu Hoàn vùi mặt vào trong chăn, rất hối hận.
─── cậu không sợ người bị mộng du, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người không sợ.
•••
Ban đêm hôm trước, ngay trong căn phòng này, vị trí này, khí cậu phát hiện ra Tiêu Linh đang ngơ ngác đứng trước mặt cậu, lúc nhẹ nhàng xoa mặt cậu, lòng lại có chút hớn hở.
Chính là bởi vậy, cậu cho rằng đối phương nhất định sẽ hiểu, cái loại cảm giác vô lực khi bị bóng đè mà làm ra hành vi kỳ lạ.
Thế nhưng, thì ra người ta mơ mộng đẹp.
•••
Chu Hoàn nghĩ đến chuyện Tiêu Linh kể về thời bé con thì cười tươi tự đáy lòng, chỉ có người đã hạnh phúc khi còn nhỏ mới có vẻ mặt ấy, sóng mắt mềm mại đến mức hận không thể quay lại quá khứ, trải nghiệm cảm giác ấy thêm một lần…
Tiêu Linh nhất định là biết mình sẽ mộng du, sau đó bị bóng đè, cho nên anh mới không ngủ cùng cậu.
•••
Nhưng mà, gần đây cậu thực sự đã lâu chưa gặp phải giấc mơ kia mà…
Từ năm nhất, sau khi bị bạn cùng phòng nói cho cậu biết về chuyện cậu đã làm thì Chu Hoàn đã rõ mình có vấn đề, dù ban ngày cậu giả vờ thành công bao nhiêu, vừa đến buổi tối, sau khi đã tiến vào giấc ngủ, cậu cũng không còn là Chu Hoàn bình tĩnh, ung dung, nhưng, ai có thể khống chết giấc mơ của mình chứ?
Chu Hoàn hận cái loại cảm giác không thể tự khống chế này.
•••
Cậu như vậy, làm sao có thể kết bạn, sao có thể yêu đương?
Nữ sinh nào chịu được người yêu mình nửa đêm sẽ lặng lẽ đứng dậy, trở thành một người khác hẳn ban ngày chứ?
•••
Cùng lúc đó, Tiêu Linh chậm rãi mở máy vi tính ─── chuyện thứ nhất anh muốn làm chính là đổi mật mã khởi động máy tính phức tạp hơn chút, chuyện anh chột dạ nhất là nhỡ bị Chu Hoàn phát hiện ra mấy thứ trong máy vi tính của anh thì xong.
Những giọng văn càng ngày càng ấm mềm, kể lại câu chuyện xảy ra giữa bọn họ, giống như dùng cái nhíp nhổ từng tâm sự ra đặt trên giấy vậy.
Nếu như nhân vật chính trong câu chuyện bị phát hiện, vậy anh sẽ xong đời rồi, những thay đổi điên cuồng này, càng khát vọng sâu sắc hơn, đều chỉ có thể đi mà gặp quỷ hết!
Tiêu Linh không xác định Chu Hoàn bị bóng đè tới trình độ nào, rốt cục có trí tuệ và năng lực để đi mở máy vi tính ra, xem những tài liệu bên trong không thì anh cũng không chắc, nhưng công việc chuẩn bị vẫn phải làm đủ. Khi đặt lại mật mã lần nữa, anh thường thường bất an liếc về phía phòng ngủ của Chu Hoàn, rất sợ giây tiếp theo cửa sẽ lặng lẽ mở ra và… Chu Hoàn tựa như hồn ma bay tới.
Anh cười cười tự giễu, cái này gọi là có tật giật mình ha.
Hoặc là, mua dây buộc mình.
•••
Một người càng đùa càng dai, bây giờ ngay cả chính anh cũng không thể kết thúc được.
Trêu chọc Chu Hoàn, hoặc là nói ở chung với Chu Hoàn, càng lý giải càng cảm thấy thú vị, luôn muốn gạt tầng da tiếp theo, để xem bên trong cậu từ từ lộ ra phần mềm mại, dần dần không còn bố trí phòng vệ với anh nữa.
•••
Chu Hoàn cho anh cảm giác tựa như một đứa bé trốn trong phòng lắp điều hòa nhiệt độ quá thấp vậy, bên ngoài trời cao trong xanh nắng lung linh, còn cậu lại đang co cụm lại, kỳ thực chỉ cần tắt điều hòa đi là được rồi, nhưng cậu lại tình nguyện bọc một tầng chăn dày hơn, run lẩy bẩy trong đó.
•••
Chuyện Tiêu Linh đang làm chính là gạt từng tầng chăn này xuống, có lẽ quá trình vừa cảm thấy xấu hổ lại khó chịu, nhưng anh tin, một ngày nào đó khi đã cởi sạch anh sẽ mang cậu ra bên ngoài, để cậu phát hiện ra rằng, thì ra bên ngoài đang là xuân về hoa nở.
•••
… …
•••
“Vào lúc ban đêm, không có chuyện gì khác lạ.”
Tiêu Linh đang type những chữ này trên file WORD, suy ngẫm rồi lại bổ sung thêm: “Nguồn gốc của bóng đè có rất nhiều loại, có khi là do tư thế ngủ không hợp lý, đè phải mạch máu lưu động ở ngực, hoặc là gối đầu không phù hợp các loại gì đó, nhưng bị bóng đè lâu dài cũng không hay gặp, từ đó phát triển trở thành mộng du càng không thể tưởng tượng nổi, tôi còn chưa thấy cậu bị mộng du bao giờ, bình thường chỉ cảm thấy cậu ngủ nông, dễ giật mình tỉnh giấc, tôi nghĩ cái đó và chuyện cậu tiếp xúc ban ngày có quan hệ, cái tính kia của cậu, đầu óc lúc nào cũng sẽ căng thẳng, lâu dài như vậy, sao lại không có ảnh hưởng?”
“… Thế nhưng cậu cũng không thích chủ đề này, khi tôi nói tới chuyện tôi đã từng mộng du, ánh mắt cậu ấy rất kỳ lạ, lại có phần ước ao trong đó.”
“… Qủa là một tên không thể khiến người ta yên lòng.” Cuối cùng, anh mở đường.
•••
… …
•••
Chủ đề mới đã nộp lên, nhanh chóng được lãnh đạo tán thành, nhưng đi cùng với khen ngợi, là ngày hoàn thành công việc gấp gáp.
•••
“Không lầm chứ, chỉ cho ba ngày?! Sao có khả năng?!” Tiểu Ngũ vừa nhìn đến bảng phê duyệt trong tay Chu Hoàn đã rống lên.
“Ba ngày? Cũng không đủ thời gian mua vật liệu xây dựng ấy!”
Trong phòng nghỉ của nhân viên, nhất thời tiếng kêu rên dậy sóng.
•••
Chu Hoàn gật đầu, giải thích, nói: “Bởi vì sắp đến ‘lễ hội Oppein(1)’ rồi, bọn họ rõ ràng rất coi trọng kỳ nghỉ hè hoàng kim này,” Cậu nhìn đội ngũ tựa như hàng dài ngoài cửa sổ, “Nghỉ hè mà, tất cả mọi người đều muốn phần bánh này, nghe nói ‘Oppein’ lần này làm khá phong phú, hoạt động vui chơi giải trí còn nhiều hơn chúng ta, hơn nữa lại mới mẻ độc đáo.” Ngừng một chút, lại an ủi mọi người: “Các hạng mục khác cũng chỉ cho thời gian sửa chữa và thay đổi như vậy.”
(1) Oppein: là 1 công ty chuyên sản xuất tủ bếp cao cấp, còn cái lễ hội Oppein là gì thì mình chịu, nguyên văn của nó là ‘ 欧派嘉年华 ’
Lão La gãi gãi đầu: “Thế nhưng, chỗ chúng ta khác với các hạng mục khác mà, đây chẳng qua là máy móc thôi, chỗ chúng ta đổi mới hết từ ý tưởng đến nội dung, một lần ấy không phải phức tạp nhất sao? Tiểu Hoàn, cậu xem có thể tranh thủ thêm chút thời gian hay không?”
Chu Hoàn lắc đầu: “Tôi đã đề cập qua rồi, không có khả năng, đổi mới chủ đề cũng có nghĩa là phải ngừng kinh doanh, ba ngày đã là cực hạn rồi. Cái này còn chưa tính là gì, tôi cảm thấy đau lòng nhất là, chút thời gian ấy không đủ để chúng ta mời công nhân tới.”
“Không phải chứ?!” Tiểu Lệ mở to hai mắt, “Ý của anh là…”
Chu Hoàn cười khổ gật đầu: “Chúng ta phải đích thân ra trận rồi.”
Tiểu Lệ hít một hơi: “Em… em thiệt sự chưa học qua nghề mộc, thợ xây cũng chưa, đây đều là chuyên ngành đấy.” Nói rồi chỉ sang Tiểu Ngũ: “Em nghĩ Tiểu Ngũ có thể đấy, lần trước em thấy Tiểu Ngũ tự may mặt nạ!”
Tiểu Ngũ ôm chặt đầu chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Phải bật cầu dao rồi, tôi đi thay quần áo!”
Tiểu Lệ le lưỡi nói thầm một câu: “Tôi cũng đi thay quần áo.” Nói xong cũng không thấy đâu.
Trong phòng ngủ còn lại Lão La và Chu Hoàn nhìn nhau cười khổ.
Qua một lát, Chu Hoàn mới yếu ớt nói: “Tôi còn chưa nói xong mà, kỳ thực, không phức tạp như vậy.”
Chính xác, trước đây, mỗi lần sửa Hắc ám chi lữ đều có tiếng động lớn.
Ngừng kinh doanh đóng cửa làm lại nhiều lần vào cuối tuần là chuyện thường có, nhưng lần nào khai trương lần nữa đều có thể mang lại nhiều thể nghiệm mới mẻ cho người chơi.
Nếu như nói các hạng mục khác chỉ dụng máy móc tạo thành kinh ngạc và vui vẻ, như vậy, Hắc ám chi lữ chính là dùng tâm huyết để xây dựng kỳ tích.
Từ lúc ban đầu thành lập, cho đến khi hoàn thiện từng chi tiết, đến lúc kết hợp khảo sát thực địa, mời công nhân đào bới, sau khi hoàn thành mời thể nghiệm riêng, ngoại trừ tạo hình sơn động nguyên thủy còn giữ lại ra, bên trong thay đổi có thể nói là giống như sống lại lần nữa vậy.
Thảo nào vừa nghe tới ‘tự mình ra trận’, bọn Tiểu Lệ đã chạy trối chết.
Cơ mà làn này không phải thế.
Chu Hoàn mỉm cười đi vào phòng thay quần áo.
Đây chẳng phải cậu có bản lĩnh thông thiên gì, có thể trong một đêm tạo ra thủy tinh cung, mà là, lần này sáng ý mới không phức tạp như vậy, nhờ kiến nghị của Tiêu Linh, lần sửa đổi này là lần hao tiền ít nhất của Hắc ám chi lữ, thay đổi ít nhất, hiệu quả tốt nhất.
Hết chap 21
“Cái gì?!” Tay Tiêu Linh chợt run, đánh xe lệch sang bên, thiếu chút thì rẽ sang đường ngược chiều, hàng xe đối diện bị thế lại càng hoảng, đều ấn còi liên hồi.
Sau khi gật đầu tạ lỗi, anh quẹo xe vào một con đường nhỏ trống trải, rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu mộng du?”
“A,” Chu Hoàn cười cười lơ đểnh, “Cũng không đến nỗi thế, khi còn bé cũng bị hơi nhiều, bây giờ chỉ bị bóng đè.”
“Bóng đè.”
“Ừa,” Chu Hoàn gật đầu, “Bản thân tôi có biết đâu, là do bạn học cùng ký túc xá nói cho tôi biết đấy… Nói tôi nửa đêm sẽ làm ầm lên,” Nói đến đây, cậu ngậm miệng lại, suy ngẫm rồi cười nói: “Kỳ thực nào có cường điệu hóa như vậy, chẳng qua học kỳ 2 năm nhất tôi đã tự thuê phòng ở riêng rồi.”
“Ha hả, người trẻ tuổi dễ bị kinh ngạc. Khi còn bé tôi cũng bị mộng du, có một lần đang ngủ ngon giấc bỗng nhiên bò lên trên bàn, còn hai tay giang rộng ra giả tư thế bay lượn. Ha ha, may mà bị mẹ tôi phát hiện rồi ôm tôi xuống. Cậu đoán thế nào? Ngày hôm sau tôi nói với mẹ tôi rằng, hôm qua nằm mơ một giác, mơ mình là siêu nhân, nhảy xuống từ mái nhà rồi thoáng cái đã bay lên ha ha!”
“Thật tốt, là mộng đẹp mà.” Chu Hoàn nhìn Tiêu Linh đang cười tươi sáng bên cạnh, trong mắt đều là kính trọng ao ước, nhịn không được lẩm bẩm, nói: “Tôi nếu như mộng du, thông thường đều là bởi ác mộng…”
“Cậu thường xuyên gặp ác mộng?” Tiêu Linh nhịn không được hỏi.
“Cũng không phải thường xuyên, lúc mệt quá mà ngủ ngày thì hay gặp thôi.” Chu Hoàn cười khổ, nói.
•••
Không gặp ác mộng mới là lạ đó, hoàn cảnh công việc kỳ dị như vậy, nhát gan còn ngang ngạnh muốn giả vờ ─── thấy cậu không còn nói nữa, Tiêu Linh cũng không hỏi thêm gì, chỉ thầm thở dài, nghĩ cách sửa tật xấu của cậu đi.
•••
Ban đêm hôm đó, Tiêu Linh lại nằm thu lu trên chiếc giường xếp của anh, mặc Chu Hoàn gọi anh thế nào, anh cũng không vào phòng ngủ.
•••
Chu Hoàn rất là giận, lạnh mặt bò lên trên giường. Ngày hôm qua ngủ cùng Tiêu Linh, chất lượng giấc ngủ cao lạ kỳ, không nằm mơ, không ngủ nông, thậm chí cũng không đi tiểu đêm.
Cho dù Tiêu Linh đã ‘mộng du’, còn đứng đen thùi lùi trước mặt cậu nửa ngày, cậu cũng không cảm thấy sợ.
Tựa như người như Tiêu Linh vốn đã yên ổn, cho dù có kèm theo tác dụng phụ là chuyện có thể dọa cậu sợ chết khiếp, thế nhưng cái người này, lại làm cậu yên lòng.
Cho dù con người này luôn tận lực trêu cợt cậu, cho dù vừa rồi ở trong sơn động, cậu còn vì thế mà giở mặt với người này, cho dù con người này rất thích bộ mặt chột dạ yếu đuối của cậu… Cho dù có nhiều điều cho dù như vậy, Chu Hoàn cũng chưa từng nghĩ tới việc đẩy người này ra xa.
Thậm chí hi vọng có thể gần hơn chút.
Coi như là để ngủ một giấc ngon lành đi vậy.
•••
Ngày hôm nay quả nhiên không nên nói tới.
Chu Hoàn vùi mặt vào trong chăn, rất hối hận.
─── cậu không sợ người bị mộng du, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người không sợ.
•••
Ban đêm hôm trước, ngay trong căn phòng này, vị trí này, khí cậu phát hiện ra Tiêu Linh đang ngơ ngác đứng trước mặt cậu, lúc nhẹ nhàng xoa mặt cậu, lòng lại có chút hớn hở.
Chính là bởi vậy, cậu cho rằng đối phương nhất định sẽ hiểu, cái loại cảm giác vô lực khi bị bóng đè mà làm ra hành vi kỳ lạ.
Thế nhưng, thì ra người ta mơ mộng đẹp.
•••
Chu Hoàn nghĩ đến chuyện Tiêu Linh kể về thời bé con thì cười tươi tự đáy lòng, chỉ có người đã hạnh phúc khi còn nhỏ mới có vẻ mặt ấy, sóng mắt mềm mại đến mức hận không thể quay lại quá khứ, trải nghiệm cảm giác ấy thêm một lần…
Tiêu Linh nhất định là biết mình sẽ mộng du, sau đó bị bóng đè, cho nên anh mới không ngủ cùng cậu.
•••
Nhưng mà, gần đây cậu thực sự đã lâu chưa gặp phải giấc mơ kia mà…
Từ năm nhất, sau khi bị bạn cùng phòng nói cho cậu biết về chuyện cậu đã làm thì Chu Hoàn đã rõ mình có vấn đề, dù ban ngày cậu giả vờ thành công bao nhiêu, vừa đến buổi tối, sau khi đã tiến vào giấc ngủ, cậu cũng không còn là Chu Hoàn bình tĩnh, ung dung, nhưng, ai có thể khống chết giấc mơ của mình chứ?
Chu Hoàn hận cái loại cảm giác không thể tự khống chế này.
•••
Cậu như vậy, làm sao có thể kết bạn, sao có thể yêu đương?
Nữ sinh nào chịu được người yêu mình nửa đêm sẽ lặng lẽ đứng dậy, trở thành một người khác hẳn ban ngày chứ?
•••
Cùng lúc đó, Tiêu Linh chậm rãi mở máy vi tính ─── chuyện thứ nhất anh muốn làm chính là đổi mật mã khởi động máy tính phức tạp hơn chút, chuyện anh chột dạ nhất là nhỡ bị Chu Hoàn phát hiện ra mấy thứ trong máy vi tính của anh thì xong.
Những giọng văn càng ngày càng ấm mềm, kể lại câu chuyện xảy ra giữa bọn họ, giống như dùng cái nhíp nhổ từng tâm sự ra đặt trên giấy vậy.
Nếu như nhân vật chính trong câu chuyện bị phát hiện, vậy anh sẽ xong đời rồi, những thay đổi điên cuồng này, càng khát vọng sâu sắc hơn, đều chỉ có thể đi mà gặp quỷ hết!
Tiêu Linh không xác định Chu Hoàn bị bóng đè tới trình độ nào, rốt cục có trí tuệ và năng lực để đi mở máy vi tính ra, xem những tài liệu bên trong không thì anh cũng không chắc, nhưng công việc chuẩn bị vẫn phải làm đủ. Khi đặt lại mật mã lần nữa, anh thường thường bất an liếc về phía phòng ngủ của Chu Hoàn, rất sợ giây tiếp theo cửa sẽ lặng lẽ mở ra và… Chu Hoàn tựa như hồn ma bay tới.
Anh cười cười tự giễu, cái này gọi là có tật giật mình ha.
Hoặc là, mua dây buộc mình.
•••
Một người càng đùa càng dai, bây giờ ngay cả chính anh cũng không thể kết thúc được.
Trêu chọc Chu Hoàn, hoặc là nói ở chung với Chu Hoàn, càng lý giải càng cảm thấy thú vị, luôn muốn gạt tầng da tiếp theo, để xem bên trong cậu từ từ lộ ra phần mềm mại, dần dần không còn bố trí phòng vệ với anh nữa.
•••
Chu Hoàn cho anh cảm giác tựa như một đứa bé trốn trong phòng lắp điều hòa nhiệt độ quá thấp vậy, bên ngoài trời cao trong xanh nắng lung linh, còn cậu lại đang co cụm lại, kỳ thực chỉ cần tắt điều hòa đi là được rồi, nhưng cậu lại tình nguyện bọc một tầng chăn dày hơn, run lẩy bẩy trong đó.
•••
Chuyện Tiêu Linh đang làm chính là gạt từng tầng chăn này xuống, có lẽ quá trình vừa cảm thấy xấu hổ lại khó chịu, nhưng anh tin, một ngày nào đó khi đã cởi sạch anh sẽ mang cậu ra bên ngoài, để cậu phát hiện ra rằng, thì ra bên ngoài đang là xuân về hoa nở.
•••
… …
•••
“Vào lúc ban đêm, không có chuyện gì khác lạ.”
Tiêu Linh đang type những chữ này trên file WORD, suy ngẫm rồi lại bổ sung thêm: “Nguồn gốc của bóng đè có rất nhiều loại, có khi là do tư thế ngủ không hợp lý, đè phải mạch máu lưu động ở ngực, hoặc là gối đầu không phù hợp các loại gì đó, nhưng bị bóng đè lâu dài cũng không hay gặp, từ đó phát triển trở thành mộng du càng không thể tưởng tượng nổi, tôi còn chưa thấy cậu bị mộng du bao giờ, bình thường chỉ cảm thấy cậu ngủ nông, dễ giật mình tỉnh giấc, tôi nghĩ cái đó và chuyện cậu tiếp xúc ban ngày có quan hệ, cái tính kia của cậu, đầu óc lúc nào cũng sẽ căng thẳng, lâu dài như vậy, sao lại không có ảnh hưởng?”
“… Thế nhưng cậu cũng không thích chủ đề này, khi tôi nói tới chuyện tôi đã từng mộng du, ánh mắt cậu ấy rất kỳ lạ, lại có phần ước ao trong đó.”
“… Qủa là một tên không thể khiến người ta yên lòng.” Cuối cùng, anh mở đường.
•••
… …
•••
Chủ đề mới đã nộp lên, nhanh chóng được lãnh đạo tán thành, nhưng đi cùng với khen ngợi, là ngày hoàn thành công việc gấp gáp.
•••
“Không lầm chứ, chỉ cho ba ngày?! Sao có khả năng?!” Tiểu Ngũ vừa nhìn đến bảng phê duyệt trong tay Chu Hoàn đã rống lên.
“Ba ngày? Cũng không đủ thời gian mua vật liệu xây dựng ấy!”
Trong phòng nghỉ của nhân viên, nhất thời tiếng kêu rên dậy sóng.
•••
Chu Hoàn gật đầu, giải thích, nói: “Bởi vì sắp đến ‘lễ hội Oppein(1)’ rồi, bọn họ rõ ràng rất coi trọng kỳ nghỉ hè hoàng kim này,” Cậu nhìn đội ngũ tựa như hàng dài ngoài cửa sổ, “Nghỉ hè mà, tất cả mọi người đều muốn phần bánh này, nghe nói ‘Oppein’ lần này làm khá phong phú, hoạt động vui chơi giải trí còn nhiều hơn chúng ta, hơn nữa lại mới mẻ độc đáo.” Ngừng một chút, lại an ủi mọi người: “Các hạng mục khác cũng chỉ cho thời gian sửa chữa và thay đổi như vậy.”
(1) Oppein: là 1 công ty chuyên sản xuất tủ bếp cao cấp, còn cái lễ hội Oppein là gì thì mình chịu, nguyên văn của nó là ‘ 欧派嘉年华 ’
Lão La gãi gãi đầu: “Thế nhưng, chỗ chúng ta khác với các hạng mục khác mà, đây chẳng qua là máy móc thôi, chỗ chúng ta đổi mới hết từ ý tưởng đến nội dung, một lần ấy không phải phức tạp nhất sao? Tiểu Hoàn, cậu xem có thể tranh thủ thêm chút thời gian hay không?”
Chu Hoàn lắc đầu: “Tôi đã đề cập qua rồi, không có khả năng, đổi mới chủ đề cũng có nghĩa là phải ngừng kinh doanh, ba ngày đã là cực hạn rồi. Cái này còn chưa tính là gì, tôi cảm thấy đau lòng nhất là, chút thời gian ấy không đủ để chúng ta mời công nhân tới.”
“Không phải chứ?!” Tiểu Lệ mở to hai mắt, “Ý của anh là…”
Chu Hoàn cười khổ gật đầu: “Chúng ta phải đích thân ra trận rồi.”
Tiểu Lệ hít một hơi: “Em… em thiệt sự chưa học qua nghề mộc, thợ xây cũng chưa, đây đều là chuyên ngành đấy.” Nói rồi chỉ sang Tiểu Ngũ: “Em nghĩ Tiểu Ngũ có thể đấy, lần trước em thấy Tiểu Ngũ tự may mặt nạ!”
Tiểu Ngũ ôm chặt đầu chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Phải bật cầu dao rồi, tôi đi thay quần áo!”
Tiểu Lệ le lưỡi nói thầm một câu: “Tôi cũng đi thay quần áo.” Nói xong cũng không thấy đâu.
Trong phòng ngủ còn lại Lão La và Chu Hoàn nhìn nhau cười khổ.
Qua một lát, Chu Hoàn mới yếu ớt nói: “Tôi còn chưa nói xong mà, kỳ thực, không phức tạp như vậy.”
Chính xác, trước đây, mỗi lần sửa Hắc ám chi lữ đều có tiếng động lớn.
Ngừng kinh doanh đóng cửa làm lại nhiều lần vào cuối tuần là chuyện thường có, nhưng lần nào khai trương lần nữa đều có thể mang lại nhiều thể nghiệm mới mẻ cho người chơi.
Nếu như nói các hạng mục khác chỉ dụng máy móc tạo thành kinh ngạc và vui vẻ, như vậy, Hắc ám chi lữ chính là dùng tâm huyết để xây dựng kỳ tích.
Từ lúc ban đầu thành lập, cho đến khi hoàn thiện từng chi tiết, đến lúc kết hợp khảo sát thực địa, mời công nhân đào bới, sau khi hoàn thành mời thể nghiệm riêng, ngoại trừ tạo hình sơn động nguyên thủy còn giữ lại ra, bên trong thay đổi có thể nói là giống như sống lại lần nữa vậy.
Thảo nào vừa nghe tới ‘tự mình ra trận’, bọn Tiểu Lệ đã chạy trối chết.
Cơ mà làn này không phải thế.
Chu Hoàn mỉm cười đi vào phòng thay quần áo.
Đây chẳng phải cậu có bản lĩnh thông thiên gì, có thể trong một đêm tạo ra thủy tinh cung, mà là, lần này sáng ý mới không phức tạp như vậy, nhờ kiến nghị của Tiêu Linh, lần sửa đổi này là lần hao tiền ít nhất của Hắc ám chi lữ, thay đổi ít nhất, hiệu quả tốt nhất.
Hết chap 21
Tác giả :
Hồng Đường