Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh
Chương 58
Trong nháy mắt bước vào thành phố Z, Ôn Nhung có cảm giác như đã qua mấy thế kỷ. Lúc cô ra đi mang theo một thân thương tích, mất hồn lạc phách, mong chờ có thể tìm lại bản thân ở chốn núi rừng vô danh đó, giờ cô quay lại, tình huống đã thay đổi một trăm tám mươi độ, bên cạnh không chỉ nhiều thêm một người, trong bụng cũng có thêm một sinh mạng, cô vẫn là cô của ngày trước, vết thương phai nhạt, tình lại đậm, thấy được ánh sáng hy vọng của tương lai. Cho nên mới nói, những cuộc gặp gỡ trên đời này thực khiến người ta cảm khái.
Lâm Tuyển đã sớm chờ cô ở bến xe, vừa thấy mặt đã kéo cô chạy thẳng đến bệnh viện. Sau khi làm kiểm tra toàn diện trong viện xong, lại xác nhận với bác sĩ rằng cả đứa trẻ và mẹ đều không có vấn đề gì, vẻ mặt vẫn căng thẳng của Lâm Tuyển mới dịu đi một chút.
“Anh có cần phải căng thẳng như vậy không hả?” Ôn Nhung cảm thấy Lâm Tuyển hơi bị đao to búa lớn quá.
Lâm Tuyển làm bộ như không nghe thấy, hỏi: “Lát nữa em định về nhà hay đi đâu?”
Về nhà, nhà nào cơ chứ? Nhà họ Ôn? Nơi đó không có bà nội, những người khác có thể tính là gia đình của cô được sao? Hay là nhà mình? Lúc đi cô đã nghĩ là sẽ đi thật lâu, cho nên đã trả phòng. Nghĩ vậy cô mới ngớ ra, ngay cả chỗ trú chân còn chưa có mà cô đã hấp tấp theo Lâm Tuyển về rồi.
Lâm Tuyển đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Nhung, hắn hắng giọng một tiếng, làm bộ như vô tình nói: “Nhà anh có hai gian phòng trống, nếu như nhất thời chưa tìm được…”
Ôn Nhung quyết định: “Đến nhà Bích Bích đi.”
Đến chỗ anh, cô vẫn còn chưa làm xong công tác tư tưởng.
Lâm Tuyển tùy ý cười cười, cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Anh đưa Ôn Nhung đến trước cửa nhà Đoạn Như Bích, chẳng qua là sau khi dừng xe lại, anh lại nắm tay cô im lặng một lúc lâu, Ôn Nhung không biết anh đang nghĩ cái gì, kỳ quái hỏi: “Anh nắm vậy, em xuống xe thế nào được.”
Lâm Tuyển vẫn nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi mở miệng: “Nhung Nhung, chuyện liên quan đến gia đình em, sớm muộn em cũng sẽ biết, anh muốn tự mình nói cho em.”
“Cái gì?”
“Nhà em phá sản rồi.”
“…”
“Cha em vì tình trạng tài chính nên đang bị điều tra, em em trước mắt tạm thời đang nghỉ học, bà nội….”
Trái tim của Ôn Nhung nhói lên một cái, ngồi thẳng dậy: “Bà nội sao rồi?”
“Đừng hoảng hốt, bà không sao, chẳng qua là bị shock vì những chuyện này, thân thể tương đối suy yếu.”
“… Những chuyện này đều do anh làm?” Ôn Nhung rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang giao nhau.
“Phải.” Hắn nâng cằm cô lên, đưa mắt nhìn sâu vào trong mắt cô, “Em có giận không?”
Ôn Nhung xoay mặt, rầu rầu nói: “Không. Bọn họ đã chẳng còn quan hệ gì với em nữa rồi.” Cô lại hít sâu một hơi, mở cửa xe, “Vậy em đi nhé.”
“Từ từ.” Hắn vươn hai tay vỗ lên gương mặt xương xương của cô, “Em sẽ không hối hận chứ.”
Ôn Nhung cười khúc khích: “Hối hận thì sao chứ, chẳng lẽ anh còn tới đuổi giết?”
Lâm Tuyển thực sự mặt không đổi sắc nói: “Còn chứ.”
Vẻ mặt Ôn Nhung cứng đờ, hắn lại lập tức mặt giãn ra nói: “Đùa em đấy.”
Bị vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy của anh làm cho adrenalin tăng vọt, Ôn Nhung không chút hàm hồ nói: “Chuyện lớn như vậy sao có thể nghĩ một đằng nói một nẻo được.”
Tay bị anh siết chặt một cái, sau đó, anh buông cô ra, tiễn cô xuống xe.
Hôm nay vừa đúng là thứ Bảy, một ngày cuối tuần đẹp trời, Đoạn đại tiểu thư nhất định đang ôm cái gối ôm đẹp trai số một của cô nàng ngủ ngon lành, không cần hoài nghi, cuối tuần của Đoạn Như Bích chính là chẳng cần phân biệt thời gian, chỉ cần không có việc gì là sẽ ngủ ngủ ngủ.
Ôn Nhung run tay nhấn chuông cửa, đúng là gặp quỷ rồi, chỉ cần mới tưởng tượng đến công phu Sư tử gầm giết người trong nháy mắt của họ Đoạn xong, tay của cô đã run như bị Parkinson vậy.
Sau khi chuông cửa vang lên vô số lần, rốt cục có một giọng nữ uể oải không chút phấn chấn lại xen lẫn cả tức giận ngút trời vang lên: “Cho bà đây một lý do nguyên vẹn để không giết mi.”
Ôn Nhung hít sâu một hơi: “Bích Bích… Là tôi này.”
Sau năm giây, giọng nói của Đoạn Như Bích bộc phát qua bộ đàm gần như muốn lật tung cả ráng chiều phía chân trời: “Bà ấy, biến ngay cho bà đây! Bà đây không quen biết cái loại vô lương tâm nói đi là đi, lại còn chơi trò mất tích không để lại dấu vết như thế, khốn kiếp!”
Đoạn Như Bích mắng xa xả một hồi xong, tắt bộ đàm, không còn động tĩnh gì nữa.
Ôn Nhung sợ ngây người: “Bích Bích, Bích Bích, nghe tôi giải thích đã!”
Nửa phút sau, cửa đột nhiên bật mở, Như Bích cô nương tóc tai bù xù, y phục không chỉnh vọt thẳng đến trước mặt Ôn Nhung. Ôn Tiểu Nhung bị bộ dạng hung thần ác sát của cô nàng làm cho kinh hãi hít lấy một ngụm khí lạnh, ai ngờ giây tiếp theo, Đoạn Như Bích vươn tay nhoáng cái đã kéo cô vào trong ngực, liều mạng giày xéo mái tóc ngắn của cô: “Còn chịu quay về à, Ôn Tiểu Nhung, bà thực vô lương tâm!”
Ôn Nhung vội vàng tỏ vẻ đáng thương: “Xin lỗi mà, tôi sai rồi.”
Đừng tưởng là như thế mà lấp liếm qua cửa được, Đoạn đại tiểu thư cô cũng đâu phải ăn chay mà lớn lên, Đoạn Như Bích đang muốn tiếp tục tra hỏi, khóe mắt chớt lóe lên, lại thấy cái tên khốn kiếp đã bị cô nguyền rủa mười tám đời tổ tông.
Ánh mắt của Như Bích cô nương lập tức lộ ra hung quang, âm ngoan tàn độc, nhìn chằm chằm Lâm Tuyển sắc bén chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”
Ôn Nhung vừa nháy mắt với Lâm Tuyển bảo anh mau đi đi, vừa kéo Đoạn Như Bích lên lầu: “Bích Bích, bình tĩnh một chút, chúng mình lên nhà trước đi, từ từ rồi tôi kể cho bà.”
Lâm Tuyển nhìn cánh cửa đóng chặt kia, không khỏi lo lắng cho sự an toàn của vợ mình, có phải hắn không nên đưa cô đến đây đúng không…
Ôn Nhung co người trên ghế sa lon, nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì quá mức căng thẳng, mặt của cô cũng đã cứng đờ, mà Đoạn Như Bích giờ phút này lại không nói gì, đi qua đi lại, giống như mưa rền gió dữ sắp nổi lên vậy, Ôn Nhung đã có thể cảm nhận được sát khí tản ra quanh người cô nàng.
Hồi lâu, Như Bích cô nương khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, chân mày nhướn lên, khí thế kinh người: “Nói vậy là, bà tha thứ cho tên khốn kia?”
“Coi như vậy đi.” Ôn Tiểu Nhung yếu ớt trả lời.
“Cứ thế mà tha thứ?”
Âm điệu của Đoạn Như Bích cao vút lên, Ôn Nhung lập tức lắc đầu: “Lúc trước tôi thực sự đã quyết định vạch rõ giới hạn với anh ấy, nhưng có rất nhiều chuyện trước kia tôi không biết, thì ra mười năm trước bọn tôi đã gặp nhau rồi, còn không chỉ một lần, khi đó anh ấy đã giúp tôi không ít lần, mà tôi lại chẳng nhớ gì về anh ấy, sau khi biết những chuyện này, tôi cảm thấy anh ấy có thể chỉ là một người không biết bộc lộ tình cảm nhiều, có thể tin anh ấy một lần nữa…”
Đoạn Như Bích mới chẳng thèm quan tâm Lâm đại gia đã làm chuyện gì cảm động trời đất, cô chỉ không thể ngửi nổi cái loại cốt khí này của Ôn Nhung: “Ôn Tiểu Nhung, sức mạnh ý chí của bà đâu, người ta mới hoa ngôn xảo ngữ một phen mà đã đầu hàng rồi?”
Ôn Nhung khó xử, nhăn nhó nói: “Tôi đã thử rồi, nhưng không được, nếu còn yêu, thì làm cách nào cũng không được, có khi, đồng ý tha thứ cho một người, không phải là vì thực sự cam lòng tha thứ cho người đó, mà là vì không muốn để vuột mất người ấy. Bích Bích, bà hiểu ý tôi chứ?”
Cô không phải là chưa từng hạ quyết tâm, những lời cay nghiệt cũng đã nói ra rồi, không muốn tiến vào thế giới đó, không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với con người đó nữa, nhưng, nếu tình cảm có thể dễ dàng thu phóng tự nhiên như vậy, thì con người ta đã chẳng phải khốn khổ vì tình. Thích một người cũng chẳng phải là vì người đó hoàn mỹ, mà là vì cho dù người đó không hoàn mỹ cũng vẫn có thể chấp nhận.
Ôn Nhung vừa nói ra mồm cũng đã biết sai rồi, chột dạ nhìn Đoạn Như Bích, mà Đoạn Như Bích vốn còn muốn phát tác, nhưng câu này của Ôn Nhung dường như lại chọc trúng phải yếu huyệt nào của cô nàng, vẻ mặt bỗng có chút hoảng hốt, một lúc lâu sau, cô nàng lấy lại tinh thần, xem ra đã bình tĩnh hơn không ít.
“Bà định kết hôn với anh ta sao?”
Thấy Đoạn Như Bích trực tiếp nhảy cóc đề tài, Ôn Nhung thở phào nhẹ nhõm: “Không kết hôn.”
Đoạn Như Bích nhíu mày: “Bà xem đi, bản thân bà cũng không có lòng tin.
“Không phải vậy.” Ôn Nhung giải thích, “Không kết hôn không phải là vì tôi không có lòng tin với tương lai, mà là tôi cố ý.”
Đoạn Như Bích khinh bỉ: “Đừng có nói với tôi đây là cách bà hành hạ lão ấy.”
“Đúng đấy.” Ôn Nhung toát mồ hôi.
Đoạn Như Bích trừng mắt: “Lâm Tuyển mà lại chịu như vậy?”
“Ừ.”
“Khốn nạn thật, thời thế thay đổi mất rồi, trước kia chỉ nghe thấy đàn ông không muốn kết hôn, phụ nữ khóc lóc ngất trời, bây giờ thì ngược lại. Tiểu Nhung, đúng là không thể khinh thường bà được.” Đoạn Như Bích đảo mắt một cái, nảy ra ý hay, “Nghe bà nói thế, chắc Lâm Tuyển thích bà thật, bà chưa làm chuyện gì sai với anh ta, anh ta lại gây tổn thương cho bà, nhược điểm này có thể dùng để ghim anh ta cả đời, để xem sau này anh ta có gan dám hung dữ với bà nữa hay không.”
“Bích Bích à, bà đúng là chị em tốt của tôi.” Ôn Nhung lập tức nhào qua quàng vai bá cổ, “Tôi cũng nghĩ vậy đấy.”
Đoạn Như Bích chọc vào trán cô: “Thôi đi cô, cô còn phải học tôi nhiều.”
Ôn Nhung có chút không phục, đang định phản bác, rồi lại nhịn xuống, vẫn không nên kích thích con bé này thì hơn.
Đoạn Như Bích uống một ngụm nước, bình tĩnh lại: “Giờ bà định thế nào, quay về trường tiếp tục công tác hay là tìm việc khác?”
Ôn Nhung suy nghĩ một chút, nói: “Chờ sinh đứa bé ra rồi, tôi sẽ tìm công việc khác, giờ đi tìm đến lúc đó lại phải xin nghỉ phép.”
“Phụt!”
“… Bà nói gì cơ?! Bà mang thai?”
Đoạn Như Bích hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt của Ôn Nhung, giống như muốn tìm ra dấu vết đây chỉ là một trò đùa, song câu trả lời nghiêm túc của Ôn Nhung đã trực tiếp bóp chết chút giãy dụa cuối cùng của cô nàng.
“Bích Bích, bà không phải khuyên tôi, không phải tôi xúc động nhất thời đâu, tôi đã quyết định sẽ sinh đứa bé này ra rồi.”
Đoạn Như Bích bóp trán: “Điên hết rồi, Lâm Tuyển rốt cuộc đã cho bà uống bùa mê thuốc lú gì hả, mới có hai tháng, không chỉ tha thứ cho anh ta, còn muốn sinh con cho anh ta?”
“Người đáng hận tất có chỗ đáng thương, thân thế của anh ấy ảnh hưởng rất nhiều đến anh ấy, anh ấy không phải là không để ý, mà là quá để ý, lại làm bản thân tổn thương. Bích Bích, bà sẽ ủng hộ tôi đúng không, bà là người đối xử tốt nhất với tôi, tôi không thể mất bà được.” Ôn Nhung kéo tay Đoạn Như Bích bắt đầu triển khai chính sách mềm dẻo.
Đoạn Như Bích nén một hơi ức chế trong ngực, thực sự là ức đến phát hoảng, nhưng Ôn Tiểu Nhung đang dùng vẻ mặt chân thành mong đợi nhìn cô, nhìn kỹ ra, cô ấy trừ việc có gầy đi một chút, đen hơn một tí, trạng thái tinh thần quả thật tốt hơn lúc bỏ đi rất nhiều, cô đã từng lo Ôn Nhung sẽ nghĩ không thông, giờ xem ra, cô ấy rất ổn.
“Nói sao đây…” Đoạn Như Bích dở khóc dở cười thở dài, “Thôi, chỉ cần bản thân bà cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
“Bích Bích!” Ôn Nhung loáng cái đã phi thân tới, đè Như Bích cô nương trên ghế sa lon, “Tôi biết là bà tốt với tôi nhất mà.”
Đoạn Như Bích xoa cái eo suýt bị vặn gãy, mặt nhăn nhó: “Bà bầu này, không biết dè dặt một chút à!”
Lâm Tuyển đã sớm chờ cô ở bến xe, vừa thấy mặt đã kéo cô chạy thẳng đến bệnh viện. Sau khi làm kiểm tra toàn diện trong viện xong, lại xác nhận với bác sĩ rằng cả đứa trẻ và mẹ đều không có vấn đề gì, vẻ mặt vẫn căng thẳng của Lâm Tuyển mới dịu đi một chút.
“Anh có cần phải căng thẳng như vậy không hả?” Ôn Nhung cảm thấy Lâm Tuyển hơi bị đao to búa lớn quá.
Lâm Tuyển làm bộ như không nghe thấy, hỏi: “Lát nữa em định về nhà hay đi đâu?”
Về nhà, nhà nào cơ chứ? Nhà họ Ôn? Nơi đó không có bà nội, những người khác có thể tính là gia đình của cô được sao? Hay là nhà mình? Lúc đi cô đã nghĩ là sẽ đi thật lâu, cho nên đã trả phòng. Nghĩ vậy cô mới ngớ ra, ngay cả chỗ trú chân còn chưa có mà cô đã hấp tấp theo Lâm Tuyển về rồi.
Lâm Tuyển đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Nhung, hắn hắng giọng một tiếng, làm bộ như vô tình nói: “Nhà anh có hai gian phòng trống, nếu như nhất thời chưa tìm được…”
Ôn Nhung quyết định: “Đến nhà Bích Bích đi.”
Đến chỗ anh, cô vẫn còn chưa làm xong công tác tư tưởng.
Lâm Tuyển tùy ý cười cười, cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Anh đưa Ôn Nhung đến trước cửa nhà Đoạn Như Bích, chẳng qua là sau khi dừng xe lại, anh lại nắm tay cô im lặng một lúc lâu, Ôn Nhung không biết anh đang nghĩ cái gì, kỳ quái hỏi: “Anh nắm vậy, em xuống xe thế nào được.”
Lâm Tuyển vẫn nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi mở miệng: “Nhung Nhung, chuyện liên quan đến gia đình em, sớm muộn em cũng sẽ biết, anh muốn tự mình nói cho em.”
“Cái gì?”
“Nhà em phá sản rồi.”
“…”
“Cha em vì tình trạng tài chính nên đang bị điều tra, em em trước mắt tạm thời đang nghỉ học, bà nội….”
Trái tim của Ôn Nhung nhói lên một cái, ngồi thẳng dậy: “Bà nội sao rồi?”
“Đừng hoảng hốt, bà không sao, chẳng qua là bị shock vì những chuyện này, thân thể tương đối suy yếu.”
“… Những chuyện này đều do anh làm?” Ôn Nhung rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang giao nhau.
“Phải.” Hắn nâng cằm cô lên, đưa mắt nhìn sâu vào trong mắt cô, “Em có giận không?”
Ôn Nhung xoay mặt, rầu rầu nói: “Không. Bọn họ đã chẳng còn quan hệ gì với em nữa rồi.” Cô lại hít sâu một hơi, mở cửa xe, “Vậy em đi nhé.”
“Từ từ.” Hắn vươn hai tay vỗ lên gương mặt xương xương của cô, “Em sẽ không hối hận chứ.”
Ôn Nhung cười khúc khích: “Hối hận thì sao chứ, chẳng lẽ anh còn tới đuổi giết?”
Lâm Tuyển thực sự mặt không đổi sắc nói: “Còn chứ.”
Vẻ mặt Ôn Nhung cứng đờ, hắn lại lập tức mặt giãn ra nói: “Đùa em đấy.”
Bị vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy của anh làm cho adrenalin tăng vọt, Ôn Nhung không chút hàm hồ nói: “Chuyện lớn như vậy sao có thể nghĩ một đằng nói một nẻo được.”
Tay bị anh siết chặt một cái, sau đó, anh buông cô ra, tiễn cô xuống xe.
Hôm nay vừa đúng là thứ Bảy, một ngày cuối tuần đẹp trời, Đoạn đại tiểu thư nhất định đang ôm cái gối ôm đẹp trai số một của cô nàng ngủ ngon lành, không cần hoài nghi, cuối tuần của Đoạn Như Bích chính là chẳng cần phân biệt thời gian, chỉ cần không có việc gì là sẽ ngủ ngủ ngủ.
Ôn Nhung run tay nhấn chuông cửa, đúng là gặp quỷ rồi, chỉ cần mới tưởng tượng đến công phu Sư tử gầm giết người trong nháy mắt của họ Đoạn xong, tay của cô đã run như bị Parkinson vậy.
Sau khi chuông cửa vang lên vô số lần, rốt cục có một giọng nữ uể oải không chút phấn chấn lại xen lẫn cả tức giận ngút trời vang lên: “Cho bà đây một lý do nguyên vẹn để không giết mi.”
Ôn Nhung hít sâu một hơi: “Bích Bích… Là tôi này.”
Sau năm giây, giọng nói của Đoạn Như Bích bộc phát qua bộ đàm gần như muốn lật tung cả ráng chiều phía chân trời: “Bà ấy, biến ngay cho bà đây! Bà đây không quen biết cái loại vô lương tâm nói đi là đi, lại còn chơi trò mất tích không để lại dấu vết như thế, khốn kiếp!”
Đoạn Như Bích mắng xa xả một hồi xong, tắt bộ đàm, không còn động tĩnh gì nữa.
Ôn Nhung sợ ngây người: “Bích Bích, Bích Bích, nghe tôi giải thích đã!”
Nửa phút sau, cửa đột nhiên bật mở, Như Bích cô nương tóc tai bù xù, y phục không chỉnh vọt thẳng đến trước mặt Ôn Nhung. Ôn Tiểu Nhung bị bộ dạng hung thần ác sát của cô nàng làm cho kinh hãi hít lấy một ngụm khí lạnh, ai ngờ giây tiếp theo, Đoạn Như Bích vươn tay nhoáng cái đã kéo cô vào trong ngực, liều mạng giày xéo mái tóc ngắn của cô: “Còn chịu quay về à, Ôn Tiểu Nhung, bà thực vô lương tâm!”
Ôn Nhung vội vàng tỏ vẻ đáng thương: “Xin lỗi mà, tôi sai rồi.”
Đừng tưởng là như thế mà lấp liếm qua cửa được, Đoạn đại tiểu thư cô cũng đâu phải ăn chay mà lớn lên, Đoạn Như Bích đang muốn tiếp tục tra hỏi, khóe mắt chớt lóe lên, lại thấy cái tên khốn kiếp đã bị cô nguyền rủa mười tám đời tổ tông.
Ánh mắt của Như Bích cô nương lập tức lộ ra hung quang, âm ngoan tàn độc, nhìn chằm chằm Lâm Tuyển sắc bén chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”
Ôn Nhung vừa nháy mắt với Lâm Tuyển bảo anh mau đi đi, vừa kéo Đoạn Như Bích lên lầu: “Bích Bích, bình tĩnh một chút, chúng mình lên nhà trước đi, từ từ rồi tôi kể cho bà.”
Lâm Tuyển nhìn cánh cửa đóng chặt kia, không khỏi lo lắng cho sự an toàn của vợ mình, có phải hắn không nên đưa cô đến đây đúng không…
Ôn Nhung co người trên ghế sa lon, nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì quá mức căng thẳng, mặt của cô cũng đã cứng đờ, mà Đoạn Như Bích giờ phút này lại không nói gì, đi qua đi lại, giống như mưa rền gió dữ sắp nổi lên vậy, Ôn Nhung đã có thể cảm nhận được sát khí tản ra quanh người cô nàng.
Hồi lâu, Như Bích cô nương khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, chân mày nhướn lên, khí thế kinh người: “Nói vậy là, bà tha thứ cho tên khốn kia?”
“Coi như vậy đi.” Ôn Tiểu Nhung yếu ớt trả lời.
“Cứ thế mà tha thứ?”
Âm điệu của Đoạn Như Bích cao vút lên, Ôn Nhung lập tức lắc đầu: “Lúc trước tôi thực sự đã quyết định vạch rõ giới hạn với anh ấy, nhưng có rất nhiều chuyện trước kia tôi không biết, thì ra mười năm trước bọn tôi đã gặp nhau rồi, còn không chỉ một lần, khi đó anh ấy đã giúp tôi không ít lần, mà tôi lại chẳng nhớ gì về anh ấy, sau khi biết những chuyện này, tôi cảm thấy anh ấy có thể chỉ là một người không biết bộc lộ tình cảm nhiều, có thể tin anh ấy một lần nữa…”
Đoạn Như Bích mới chẳng thèm quan tâm Lâm đại gia đã làm chuyện gì cảm động trời đất, cô chỉ không thể ngửi nổi cái loại cốt khí này của Ôn Nhung: “Ôn Tiểu Nhung, sức mạnh ý chí của bà đâu, người ta mới hoa ngôn xảo ngữ một phen mà đã đầu hàng rồi?”
Ôn Nhung khó xử, nhăn nhó nói: “Tôi đã thử rồi, nhưng không được, nếu còn yêu, thì làm cách nào cũng không được, có khi, đồng ý tha thứ cho một người, không phải là vì thực sự cam lòng tha thứ cho người đó, mà là vì không muốn để vuột mất người ấy. Bích Bích, bà hiểu ý tôi chứ?”
Cô không phải là chưa từng hạ quyết tâm, những lời cay nghiệt cũng đã nói ra rồi, không muốn tiến vào thế giới đó, không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với con người đó nữa, nhưng, nếu tình cảm có thể dễ dàng thu phóng tự nhiên như vậy, thì con người ta đã chẳng phải khốn khổ vì tình. Thích một người cũng chẳng phải là vì người đó hoàn mỹ, mà là vì cho dù người đó không hoàn mỹ cũng vẫn có thể chấp nhận.
Ôn Nhung vừa nói ra mồm cũng đã biết sai rồi, chột dạ nhìn Đoạn Như Bích, mà Đoạn Như Bích vốn còn muốn phát tác, nhưng câu này của Ôn Nhung dường như lại chọc trúng phải yếu huyệt nào của cô nàng, vẻ mặt bỗng có chút hoảng hốt, một lúc lâu sau, cô nàng lấy lại tinh thần, xem ra đã bình tĩnh hơn không ít.
“Bà định kết hôn với anh ta sao?”
Thấy Đoạn Như Bích trực tiếp nhảy cóc đề tài, Ôn Nhung thở phào nhẹ nhõm: “Không kết hôn.”
Đoạn Như Bích nhíu mày: “Bà xem đi, bản thân bà cũng không có lòng tin.
“Không phải vậy.” Ôn Nhung giải thích, “Không kết hôn không phải là vì tôi không có lòng tin với tương lai, mà là tôi cố ý.”
Đoạn Như Bích khinh bỉ: “Đừng có nói với tôi đây là cách bà hành hạ lão ấy.”
“Đúng đấy.” Ôn Nhung toát mồ hôi.
Đoạn Như Bích trừng mắt: “Lâm Tuyển mà lại chịu như vậy?”
“Ừ.”
“Khốn nạn thật, thời thế thay đổi mất rồi, trước kia chỉ nghe thấy đàn ông không muốn kết hôn, phụ nữ khóc lóc ngất trời, bây giờ thì ngược lại. Tiểu Nhung, đúng là không thể khinh thường bà được.” Đoạn Như Bích đảo mắt một cái, nảy ra ý hay, “Nghe bà nói thế, chắc Lâm Tuyển thích bà thật, bà chưa làm chuyện gì sai với anh ta, anh ta lại gây tổn thương cho bà, nhược điểm này có thể dùng để ghim anh ta cả đời, để xem sau này anh ta có gan dám hung dữ với bà nữa hay không.”
“Bích Bích à, bà đúng là chị em tốt của tôi.” Ôn Nhung lập tức nhào qua quàng vai bá cổ, “Tôi cũng nghĩ vậy đấy.”
Đoạn Như Bích chọc vào trán cô: “Thôi đi cô, cô còn phải học tôi nhiều.”
Ôn Nhung có chút không phục, đang định phản bác, rồi lại nhịn xuống, vẫn không nên kích thích con bé này thì hơn.
Đoạn Như Bích uống một ngụm nước, bình tĩnh lại: “Giờ bà định thế nào, quay về trường tiếp tục công tác hay là tìm việc khác?”
Ôn Nhung suy nghĩ một chút, nói: “Chờ sinh đứa bé ra rồi, tôi sẽ tìm công việc khác, giờ đi tìm đến lúc đó lại phải xin nghỉ phép.”
“Phụt!”
“… Bà nói gì cơ?! Bà mang thai?”
Đoạn Như Bích hoảng sợ nhìn chằm chằm mặt của Ôn Nhung, giống như muốn tìm ra dấu vết đây chỉ là một trò đùa, song câu trả lời nghiêm túc của Ôn Nhung đã trực tiếp bóp chết chút giãy dụa cuối cùng của cô nàng.
“Bích Bích, bà không phải khuyên tôi, không phải tôi xúc động nhất thời đâu, tôi đã quyết định sẽ sinh đứa bé này ra rồi.”
Đoạn Như Bích bóp trán: “Điên hết rồi, Lâm Tuyển rốt cuộc đã cho bà uống bùa mê thuốc lú gì hả, mới có hai tháng, không chỉ tha thứ cho anh ta, còn muốn sinh con cho anh ta?”
“Người đáng hận tất có chỗ đáng thương, thân thế của anh ấy ảnh hưởng rất nhiều đến anh ấy, anh ấy không phải là không để ý, mà là quá để ý, lại làm bản thân tổn thương. Bích Bích, bà sẽ ủng hộ tôi đúng không, bà là người đối xử tốt nhất với tôi, tôi không thể mất bà được.” Ôn Nhung kéo tay Đoạn Như Bích bắt đầu triển khai chính sách mềm dẻo.
Đoạn Như Bích nén một hơi ức chế trong ngực, thực sự là ức đến phát hoảng, nhưng Ôn Tiểu Nhung đang dùng vẻ mặt chân thành mong đợi nhìn cô, nhìn kỹ ra, cô ấy trừ việc có gầy đi một chút, đen hơn một tí, trạng thái tinh thần quả thật tốt hơn lúc bỏ đi rất nhiều, cô đã từng lo Ôn Nhung sẽ nghĩ không thông, giờ xem ra, cô ấy rất ổn.
“Nói sao đây…” Đoạn Như Bích dở khóc dở cười thở dài, “Thôi, chỉ cần bản thân bà cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
“Bích Bích!” Ôn Nhung loáng cái đã phi thân tới, đè Như Bích cô nương trên ghế sa lon, “Tôi biết là bà tốt với tôi nhất mà.”
Đoạn Như Bích xoa cái eo suýt bị vặn gãy, mặt nhăn nhó: “Bà bầu này, không biết dè dặt một chút à!”
Tác giả :
Tội Gia Tội