Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng
Chương 6
Editor: Trà Đá.
9:50 mới bắt đầu tiết của Tô Dịch, Mục Tiểu Tuệ run rẩy dậy đi toilet, nhân tiện mở cửa sổ xem thời tiết một chút, gió lạnh tận xương tủy ùa vào quần áo khiến cô rùng mình một hồi lâu. Mây đen nghịt cả bầu trời, gió lớn rít gào thét dữ dội, sinh viên dưới sân trường mặc áo ấm dày cộm.
Mục Tiểu Tuệ ôm hai cánh tay chui vào chăn mới cảm thấy ấm áp, thấy mấy người trong phòng ngủ đã sớm tỉnh dậy nằm trong chăn chơi điện thoại di động, cô lập tức lảm nhảm nói: “Tô Dịch đúng là sao chổi chuyển thế mà, ngày hôm qua thời tiết còn ấm áp dễ chịu, bầu trời còn trong xanh, chớp mắt một cái đã qua mùa đông rồi.”
Ô Thiến Hàm vừa lướt weibo vừa nói: “Tiểu Tuệ Nhi, tớ nói thật nhé, thời tiết và Tô Dịch chẳng có một tí quan hệ nào hết. Đâu phải là lần đầu cậu cảm nhận được thời tiết thay đổi, cậu áp đặt lên Tô Dịch thật là không phải!”
Mục Tiểu Tuệ hừ lạnh hai tiếng không nói chuyện nữa, mỗi lần cô chạm mặt với anh thì chẳng có chuyện gì tốt, đây không phải là sao chổi thì là cái gì?
“Lát nữa các cậu có lên lớp không?”
Liễu Bảo chìa cái đầu tóc ngắn xốc xếch ra, dụi đôi mắt đang ngái ngủ nhìn ngoài cửa sổ, quả quyết nói: “Không đi.”
Cô nóng nảy: “Lần trước Tô Dịch muốn tớ làm cán bộ lớp, các cậu không đi thì tớ biết làm sao?”
Ô Thiến Hàm vẻ mặt mập mờ nói: “Bọn tớ không đi thì không phải đã có Tiểu Dịch Dịch ở cùng cậu rồi sao?”
Cô nghe mà muốn ói, trong dạ dày sôi trào một hồi: “Tiểu Dịch Dịch? Bộ lão ấy còn nhỏ lắm sao?”
Cuối cùng cô đeo bám dai dẳng, ba cô nương kia mới chịu mặc áo ấm dày cộm lên lớp, từ nhỏ Mục Tiểu Tuệ đã sợ lạnh, nên cô mặc áo bông, bao người cô thành một con gấu.
Chuông vào lớp vang lên, sau đó Mục Tiểu Tuệ rơi vào trạng thái ngủ gà ngủ gật, bên tai là giọng giảng bài của Tô Dịch, từng phát từng phát không để cho cô ngủ yên ổn, rồi sau đó giọng nói đó im bặt. Cô u mê nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tô Dịch đang nở nụ cười nhẹ, chỉ là lần này trong ánh mắt của anh mang theo sương lạnh. Mục Tiểu Tuệ thấy chuyện không ổn, cô vội vàng đánh thức Liễu Bảo đang ngủ say ở bên cạnh.
Giọng nói của Tô Dịch vẫn êm ái như lông vũ: “Rốt cuộc bây giờ tôi đã hiểu rõ tâm tư của các giáo sư rồi.”
Mục Tiểu Tuệ: “Hả?” Tự dưng lại nổi hứng văn chương chi vậy?
Tô Dịch thản nhiên cười nói tiếp: “Đã nghe qua rất nhiều giáo sư đi giảng dạy ở đại học Thanh Hoa, đại học Sơn Đông, cho nên có một bài thơ, nhưng có một số người hiểu sai xuyên tạc ý nghĩa của bài thơ, thật ra bài thơ này là viết cho các em.” Tô Dịch dứt lời khẽ vươn tay, giọng đọc thơ truyền cảm: “Đây là một kênh rạch hết hi vọng…….”
Trên mặt Mục Tiểu Tuệ không có chút biểu tình, nhớ lại Tô Dịch là người chuyên thù dai, còn cố ý mượn gió bẻ măng, sợ là đa số sinh viên còn chưa hiểu, đặc biệt là những người mơ màng tỉnh dậy, khẳng định là rất bối rối.
Tô Dịch còn chưa đọc xong bài thơ, thì chuông tan lớp vang lên, ánh mắt đùa giỡn rơi đúng trên người Mục Tiểu Tuệ, ngón tay thon dài đang ngoắc ngoắc cô ý bảo cô lên bục giảng. Cô không còn cách nào khác, cúi đầu đi lên bục giảng.
Anh bình tĩnh đưa cái laptop cho cô, quay đầu lại nói: “Em gõ tên tất cả những bạn học vắng mặt hôm nay vào laptop.”
Mục Tiểu Tuệ cả kinh, quên luôn cả kính ngữ: “Không phải thầy nói là không điểm danh sao?”
Anh xảo quyệt gật đầu: “Đúng! Tôi không có điểm danh, chỉ là muốn nhớ tên sinh viên trong lớp mà thôi.”
“………..” Cái này không phải là điểm danh sao?
Cô thật sự đúng đắn khi lôi kéo được mấy người cùng phòng lên lớp, nếu không thì điện thoại bay đầy trời rồi, cô vừa mới quay người chuẩn bị gõ tên, thì giọng nói Tô Dịch vang lên: “Gõ tên xong thì đi thu vở bài tập lên đây.”
“Vâng.”
Sinh viên trong lớp lác đác chỉ có hai mươi mấy người, lúc cô đang tra danh sách thì bị Đường Mẫn kéo lại, nhỏ giọng nói: “Cậu gạch tên Tần Hoa ra đi, cậu ấy có việc gấp nên mới không lên lớp, cậu ấy là lớp trưởng, lại vắng mặt thì không tốt lắm.”
Đường Mẫn và Tần Hoa là cặp đôi duy nhất trong lớp, hai người cũng rất có trách nhiệm, vì công việc của lớp mà càng chịu mệt nhọc, cô ngẩng đầu lên thấy Tô Dịch đang cúi đầu chơi điện thoại di động, nên cô lặng lẽ loại trừ tên Tần Hoa ra.
Cô đóng laptop lại, đi xuống thu vở bài tập, lúc quay lại với chồng vở bài tập thì đúng lúc Tô Dịch ngẩng đầu lên, hỏi: “Mục Tiểu Tuệ, em không điền tên ai vào danh sách vắng mặt vậy?”
Tim cô lập tức rơi nửa nhịp, hoảng hốt cắn môi dưới chuyển tầm mắt đi chỗ khác, lắp bắp nói: “Không có….. Không thiếu ai hết ạ!”
Ngón tay thon dài của anh chỉ lên cái laptop màu nâu đỏ, lạnh nhạt nói: “Danh sách lớp tổng cộng có 77 sinh viên, hiện tại ở đây chỉ có 25 người, trên danh sách vắng mặt của em chỉ có 26 cái tên.” Tô Dịch dừng một chút rồi nói: “Em muốn tôi tự tay điểm danh hay là em tự làm hết cho xong?”
Rõ ràng là giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự uy hiếp, trong phòng học yên lặng nhìn chăm chú vào hai người. Anh đích thân điểm danh thì cũng có thể biết được Tần Hoa vắng mặt, như vậy Đường Mẫn sẽ rất lúng túng, nhưng bây giờ cô không ghi tên Tần Hoa cũng không được. Trong nháy mắt Mục Tiểu Tuệ bị Tô Dịch ép buộc không thể suy nghĩ được gì, cắn răng mở laptop ra gõ cho xong, sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi.
Chỉ có trời mới biết cô bị Tô Dịch bức muốn khóc, ai mà muốn làm cán bộ môn vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt, người nào thích làm thì cô nhường cho mà làm.
Anh đọc bản danh sách một lượt, rồi sau đó cao giọng nói: “Người nào tôi đọc tên mà không có mặt ở đây, nên nhớ đây là danh sách Mục Tiểu Tuệ đưa cho tôi. Bài thi cuối kỳ bình thường không được dưới 70 điểm, ba lượt điểm danh đầu không có mặt không bị trừ điểm, lần thứ tư vắng mặt trừ một điểm, lần tiếp theo vắng mặt nữa trừ hai điểm, lần tiếp theo nữa cũng vắng mặt thì trừ bốn điểm, cứ như vậy mà nhân lên; không nộp bài tập một lần bị trừ ba điểm, có thời gian bổ sung bài tập còn thiếu. Mọi người thông báo cho nhau biết, cuối tuần không giao bài tập thì phải làm thêm, bây giờ bắt đầu học……….”
Mọi người phía dưới đâu còn tâm tư để nghe giảng nữa, trong nháy mắt cả lớp im lặng như tờ, tiếng Tô Dịch lật sách “rào rào” nghe rất rõ ràng. Hai mắt Mục Tiểu Tuệ sưng đỏ nhìn chằm chằm Tô Dịch trên bục giảng, nếu như trước đó cô muốn giết anh, bây giờ mà cô có đao trong tay, thì cô nhất định sẽ giết chết anh.
Liễu Bảo vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Ngoan, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, tối dẫn cậu đi ăn Tiramisu.”
Mục Tiểu Tuệ hít mũi một cái, giọng nói vẫn còn run lên một cái: “Nè… Là cậu nói đó nhé……….”
“Rồi rồi rồi, khỏi buổi tối, tan học xong rồi đi luôn.”
Mục Tiểu Tuệ gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào sách, Tô Dịch có thói quen tan lớp trước năm phút để cho sinh viên đi ăn trưa, cô ôm cặp chạy ra ngoài, một khắc cũng không muốn gặp lại anh.
Đường Mẫn chạy tới, áy náy nhìn cô, một lúc sau thì nói: “Xin lỗi cậu.”
Mục Tiểu Tuệ lắc đầu một cái, không thèm để ý nói sang chuyện khác: “Còn không mau đi ăn cơm, cẩn thận trứng xào cà chua không còn miếng trứng nào bây giờ!” Cô dứt lời thì lôi kéo Liễu Bảo xuyên qua đám người chạy thẳng đến phòng ăn.
Sau khi cơm nước xong thì Mục Tiểu Tuệ về phòng phóng phi tiêu, bản vẽ dùng để ném phi tiêu cũng đã tàn tạ đến mức không còn tàn tạ hơn nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa hết giận, chỉ muốn chặt Tô Dịch ra làm trăm mảnh.
Liễu Bảo đang cắn hạt dưa quay đầu lại, cảm giác tính mạng của bản thân đang bị đe dọa: “Mọi chuyện cũng xong rồi, tiểu Tuệ Nhi, cậu mau ngủ trưa đi!”
Cô vẫn một lòng ném phi tiêu đâm cái người trên bản vẽ, kiên định nói: “Không đi.”
Thượng Bình cũng lo lắng cho an toàn của mọi người, vội vàng khuyên nhủ: “Đi ngủ đi! Ngủ một giấc là hết, đừng có ra sức ném phi tiêu nữa, nếu lỡ tay một cái, thì không phải là sẽ găm lên đầu Liễu Bảo hoặc đầu tớ à, như vậy đâu có được đúng không?”
Mục Tiểu Tuệ kéo bản vẽ xuống xé tan tành, vứt đầy trên đất, thay áo ngủ rồi bò lên giường ngủ trưa.
Liễu Bảo giơ hai ngón tay cái lên về phía Thượng Bình: “Dù sao quét nhà cũng đỡ hơn là đi bệnh viện.”
~
Tiết học buổi sáng thứ sáu, cho dù cô có chán ghét Tô Dịch đến đâu thì cũng phải lên lớp, cô yên lặng ngồi đọc sách ở một góc, Tô Dịch dừng lại, chỉ vào ppt nói: “Bạn học Mục Tiểu Tuệ, mời phiên dịch đoạn văn này.”
Cô cứng ngắc ngẩng đầu, thấy trên ppt là một đoạn văn bằng tiếng anh khiến da đầu cô lập tức bị tê dại, lại ngại vì anh là giáo sư nên không thể nói thêm cái gì, chậm chạp đứng lên, còn chưa mở sách đã nghe anh nói: “Về sau khi trả lời không cần đứng lên, chúng ta bình đẳng với nhau.”
Cô nghe xong thì đặt mông an vị trên ghế, cái này là anh nói đó nhé.
It is mutually agreed that the iion…… Cô đọc sách nhanh như gió để tìm đoạn phiên dịch, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm câu đầu tiên.
“Bạn học Mục, trong sách không có, mời xem ppt.” Anh dứt lời rồi nói tiếp, “Những cái này đều là tài liệu giáo sư Trương Ba giao lại, bộ môn tài chính là từ anh dịch ra trung, thương mại quốc tế thì từ trung dịch ra anh, có trách thì em phải trách thầy ấy!”
Mục Tiểu Tuệ nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đoạn văn tiếng anh, cô thật sự không biết một chữ tiếng anh.
Cô mấp máy đôi môi hơi khô, vừa mới chuẩn bị nói mình không biết, thì cô nghe Đường Mẫn đang giấu đầu trong sách nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Hai bên đồng ý lấy cảng Trung Quốc làm nơi kiểm tra xuất khẩu thương phẩm, người mua có quyền tiến hành kiểm tra tổng số hàng hóa, phí kiểm tra do người mua chi trả.”
Cô dựng lỗ tai một lúc lâu cũng không nghe rõ câu thứ nhất, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch: “Em xin phép để Đường Mẫn phiên dịch giúp.”
Tô Dịch gật đầu một cái: “Được.”
Mục Tiểu Tuệ thở dài một hơi, cũng may là không gây phiền toái cho cô.
Liễu Bảo tiến sát lại nói: “Tiểu Tuệ Nhi, về sau cậu nên cẩn thận một chút, tớ nhìn ra Tô Dịch một ngày không thấy cậu có thể sẽ hoảng hốt đó.”
Cô khẽ cắn răng: “Chính xác là một ngày không làm khó dễ tớ thì không chịu được!”
Mùa đông, hầu hết thời gian ngày chủ nhật là nướng trên giường, lúc tỉnh lại cũng đã giữa trưa. Mục Tiểu Tuệ bực mình vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, một lúc lâu sau mới lục lọi tìm ra được điện thoại di dộng, liếc mắt thấy số lạ: “Nè, ai vậy?”
Tô Dịch ở đầu bên kia điện thoại cắn răng nghiến lợi nói: “Mục Tiểu Tuệ, tôi gọi cho em ba cuộc điện thoại rồi đó.”
9:50 mới bắt đầu tiết của Tô Dịch, Mục Tiểu Tuệ run rẩy dậy đi toilet, nhân tiện mở cửa sổ xem thời tiết một chút, gió lạnh tận xương tủy ùa vào quần áo khiến cô rùng mình một hồi lâu. Mây đen nghịt cả bầu trời, gió lớn rít gào thét dữ dội, sinh viên dưới sân trường mặc áo ấm dày cộm.
Mục Tiểu Tuệ ôm hai cánh tay chui vào chăn mới cảm thấy ấm áp, thấy mấy người trong phòng ngủ đã sớm tỉnh dậy nằm trong chăn chơi điện thoại di động, cô lập tức lảm nhảm nói: “Tô Dịch đúng là sao chổi chuyển thế mà, ngày hôm qua thời tiết còn ấm áp dễ chịu, bầu trời còn trong xanh, chớp mắt một cái đã qua mùa đông rồi.”
Ô Thiến Hàm vừa lướt weibo vừa nói: “Tiểu Tuệ Nhi, tớ nói thật nhé, thời tiết và Tô Dịch chẳng có một tí quan hệ nào hết. Đâu phải là lần đầu cậu cảm nhận được thời tiết thay đổi, cậu áp đặt lên Tô Dịch thật là không phải!”
Mục Tiểu Tuệ hừ lạnh hai tiếng không nói chuyện nữa, mỗi lần cô chạm mặt với anh thì chẳng có chuyện gì tốt, đây không phải là sao chổi thì là cái gì?
“Lát nữa các cậu có lên lớp không?”
Liễu Bảo chìa cái đầu tóc ngắn xốc xếch ra, dụi đôi mắt đang ngái ngủ nhìn ngoài cửa sổ, quả quyết nói: “Không đi.”
Cô nóng nảy: “Lần trước Tô Dịch muốn tớ làm cán bộ lớp, các cậu không đi thì tớ biết làm sao?”
Ô Thiến Hàm vẻ mặt mập mờ nói: “Bọn tớ không đi thì không phải đã có Tiểu Dịch Dịch ở cùng cậu rồi sao?”
Cô nghe mà muốn ói, trong dạ dày sôi trào một hồi: “Tiểu Dịch Dịch? Bộ lão ấy còn nhỏ lắm sao?”
Cuối cùng cô đeo bám dai dẳng, ba cô nương kia mới chịu mặc áo ấm dày cộm lên lớp, từ nhỏ Mục Tiểu Tuệ đã sợ lạnh, nên cô mặc áo bông, bao người cô thành một con gấu.
Chuông vào lớp vang lên, sau đó Mục Tiểu Tuệ rơi vào trạng thái ngủ gà ngủ gật, bên tai là giọng giảng bài của Tô Dịch, từng phát từng phát không để cho cô ngủ yên ổn, rồi sau đó giọng nói đó im bặt. Cô u mê nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Tô Dịch đang nở nụ cười nhẹ, chỉ là lần này trong ánh mắt của anh mang theo sương lạnh. Mục Tiểu Tuệ thấy chuyện không ổn, cô vội vàng đánh thức Liễu Bảo đang ngủ say ở bên cạnh.
Giọng nói của Tô Dịch vẫn êm ái như lông vũ: “Rốt cuộc bây giờ tôi đã hiểu rõ tâm tư của các giáo sư rồi.”
Mục Tiểu Tuệ: “Hả?” Tự dưng lại nổi hứng văn chương chi vậy?
Tô Dịch thản nhiên cười nói tiếp: “Đã nghe qua rất nhiều giáo sư đi giảng dạy ở đại học Thanh Hoa, đại học Sơn Đông, cho nên có một bài thơ, nhưng có một số người hiểu sai xuyên tạc ý nghĩa của bài thơ, thật ra bài thơ này là viết cho các em.” Tô Dịch dứt lời khẽ vươn tay, giọng đọc thơ truyền cảm: “Đây là một kênh rạch hết hi vọng…….”
Trên mặt Mục Tiểu Tuệ không có chút biểu tình, nhớ lại Tô Dịch là người chuyên thù dai, còn cố ý mượn gió bẻ măng, sợ là đa số sinh viên còn chưa hiểu, đặc biệt là những người mơ màng tỉnh dậy, khẳng định là rất bối rối.
Tô Dịch còn chưa đọc xong bài thơ, thì chuông tan lớp vang lên, ánh mắt đùa giỡn rơi đúng trên người Mục Tiểu Tuệ, ngón tay thon dài đang ngoắc ngoắc cô ý bảo cô lên bục giảng. Cô không còn cách nào khác, cúi đầu đi lên bục giảng.
Anh bình tĩnh đưa cái laptop cho cô, quay đầu lại nói: “Em gõ tên tất cả những bạn học vắng mặt hôm nay vào laptop.”
Mục Tiểu Tuệ cả kinh, quên luôn cả kính ngữ: “Không phải thầy nói là không điểm danh sao?”
Anh xảo quyệt gật đầu: “Đúng! Tôi không có điểm danh, chỉ là muốn nhớ tên sinh viên trong lớp mà thôi.”
“………..” Cái này không phải là điểm danh sao?
Cô thật sự đúng đắn khi lôi kéo được mấy người cùng phòng lên lớp, nếu không thì điện thoại bay đầy trời rồi, cô vừa mới quay người chuẩn bị gõ tên, thì giọng nói Tô Dịch vang lên: “Gõ tên xong thì đi thu vở bài tập lên đây.”
“Vâng.”
Sinh viên trong lớp lác đác chỉ có hai mươi mấy người, lúc cô đang tra danh sách thì bị Đường Mẫn kéo lại, nhỏ giọng nói: “Cậu gạch tên Tần Hoa ra đi, cậu ấy có việc gấp nên mới không lên lớp, cậu ấy là lớp trưởng, lại vắng mặt thì không tốt lắm.”
Đường Mẫn và Tần Hoa là cặp đôi duy nhất trong lớp, hai người cũng rất có trách nhiệm, vì công việc của lớp mà càng chịu mệt nhọc, cô ngẩng đầu lên thấy Tô Dịch đang cúi đầu chơi điện thoại di động, nên cô lặng lẽ loại trừ tên Tần Hoa ra.
Cô đóng laptop lại, đi xuống thu vở bài tập, lúc quay lại với chồng vở bài tập thì đúng lúc Tô Dịch ngẩng đầu lên, hỏi: “Mục Tiểu Tuệ, em không điền tên ai vào danh sách vắng mặt vậy?”
Tim cô lập tức rơi nửa nhịp, hoảng hốt cắn môi dưới chuyển tầm mắt đi chỗ khác, lắp bắp nói: “Không có….. Không thiếu ai hết ạ!”
Ngón tay thon dài của anh chỉ lên cái laptop màu nâu đỏ, lạnh nhạt nói: “Danh sách lớp tổng cộng có 77 sinh viên, hiện tại ở đây chỉ có 25 người, trên danh sách vắng mặt của em chỉ có 26 cái tên.” Tô Dịch dừng một chút rồi nói: “Em muốn tôi tự tay điểm danh hay là em tự làm hết cho xong?”
Rõ ràng là giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự uy hiếp, trong phòng học yên lặng nhìn chăm chú vào hai người. Anh đích thân điểm danh thì cũng có thể biết được Tần Hoa vắng mặt, như vậy Đường Mẫn sẽ rất lúng túng, nhưng bây giờ cô không ghi tên Tần Hoa cũng không được. Trong nháy mắt Mục Tiểu Tuệ bị Tô Dịch ép buộc không thể suy nghĩ được gì, cắn răng mở laptop ra gõ cho xong, sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi.
Chỉ có trời mới biết cô bị Tô Dịch bức muốn khóc, ai mà muốn làm cán bộ môn vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt, người nào thích làm thì cô nhường cho mà làm.
Anh đọc bản danh sách một lượt, rồi sau đó cao giọng nói: “Người nào tôi đọc tên mà không có mặt ở đây, nên nhớ đây là danh sách Mục Tiểu Tuệ đưa cho tôi. Bài thi cuối kỳ bình thường không được dưới 70 điểm, ba lượt điểm danh đầu không có mặt không bị trừ điểm, lần thứ tư vắng mặt trừ một điểm, lần tiếp theo vắng mặt nữa trừ hai điểm, lần tiếp theo nữa cũng vắng mặt thì trừ bốn điểm, cứ như vậy mà nhân lên; không nộp bài tập một lần bị trừ ba điểm, có thời gian bổ sung bài tập còn thiếu. Mọi người thông báo cho nhau biết, cuối tuần không giao bài tập thì phải làm thêm, bây giờ bắt đầu học……….”
Mọi người phía dưới đâu còn tâm tư để nghe giảng nữa, trong nháy mắt cả lớp im lặng như tờ, tiếng Tô Dịch lật sách “rào rào” nghe rất rõ ràng. Hai mắt Mục Tiểu Tuệ sưng đỏ nhìn chằm chằm Tô Dịch trên bục giảng, nếu như trước đó cô muốn giết anh, bây giờ mà cô có đao trong tay, thì cô nhất định sẽ giết chết anh.
Liễu Bảo vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Ngoan, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, tối dẫn cậu đi ăn Tiramisu.”
Mục Tiểu Tuệ hít mũi một cái, giọng nói vẫn còn run lên một cái: “Nè… Là cậu nói đó nhé……….”
“Rồi rồi rồi, khỏi buổi tối, tan học xong rồi đi luôn.”
Mục Tiểu Tuệ gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào sách, Tô Dịch có thói quen tan lớp trước năm phút để cho sinh viên đi ăn trưa, cô ôm cặp chạy ra ngoài, một khắc cũng không muốn gặp lại anh.
Đường Mẫn chạy tới, áy náy nhìn cô, một lúc sau thì nói: “Xin lỗi cậu.”
Mục Tiểu Tuệ lắc đầu một cái, không thèm để ý nói sang chuyện khác: “Còn không mau đi ăn cơm, cẩn thận trứng xào cà chua không còn miếng trứng nào bây giờ!” Cô dứt lời thì lôi kéo Liễu Bảo xuyên qua đám người chạy thẳng đến phòng ăn.
Sau khi cơm nước xong thì Mục Tiểu Tuệ về phòng phóng phi tiêu, bản vẽ dùng để ném phi tiêu cũng đã tàn tạ đến mức không còn tàn tạ hơn nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa hết giận, chỉ muốn chặt Tô Dịch ra làm trăm mảnh.
Liễu Bảo đang cắn hạt dưa quay đầu lại, cảm giác tính mạng của bản thân đang bị đe dọa: “Mọi chuyện cũng xong rồi, tiểu Tuệ Nhi, cậu mau ngủ trưa đi!”
Cô vẫn một lòng ném phi tiêu đâm cái người trên bản vẽ, kiên định nói: “Không đi.”
Thượng Bình cũng lo lắng cho an toàn của mọi người, vội vàng khuyên nhủ: “Đi ngủ đi! Ngủ một giấc là hết, đừng có ra sức ném phi tiêu nữa, nếu lỡ tay một cái, thì không phải là sẽ găm lên đầu Liễu Bảo hoặc đầu tớ à, như vậy đâu có được đúng không?”
Mục Tiểu Tuệ kéo bản vẽ xuống xé tan tành, vứt đầy trên đất, thay áo ngủ rồi bò lên giường ngủ trưa.
Liễu Bảo giơ hai ngón tay cái lên về phía Thượng Bình: “Dù sao quét nhà cũng đỡ hơn là đi bệnh viện.”
~
Tiết học buổi sáng thứ sáu, cho dù cô có chán ghét Tô Dịch đến đâu thì cũng phải lên lớp, cô yên lặng ngồi đọc sách ở một góc, Tô Dịch dừng lại, chỉ vào ppt nói: “Bạn học Mục Tiểu Tuệ, mời phiên dịch đoạn văn này.”
Cô cứng ngắc ngẩng đầu, thấy trên ppt là một đoạn văn bằng tiếng anh khiến da đầu cô lập tức bị tê dại, lại ngại vì anh là giáo sư nên không thể nói thêm cái gì, chậm chạp đứng lên, còn chưa mở sách đã nghe anh nói: “Về sau khi trả lời không cần đứng lên, chúng ta bình đẳng với nhau.”
Cô nghe xong thì đặt mông an vị trên ghế, cái này là anh nói đó nhé.
It is mutually agreed that the iion…… Cô đọc sách nhanh như gió để tìm đoạn phiên dịch, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm câu đầu tiên.
“Bạn học Mục, trong sách không có, mời xem ppt.” Anh dứt lời rồi nói tiếp, “Những cái này đều là tài liệu giáo sư Trương Ba giao lại, bộ môn tài chính là từ anh dịch ra trung, thương mại quốc tế thì từ trung dịch ra anh, có trách thì em phải trách thầy ấy!”
Mục Tiểu Tuệ nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đoạn văn tiếng anh, cô thật sự không biết một chữ tiếng anh.
Cô mấp máy đôi môi hơi khô, vừa mới chuẩn bị nói mình không biết, thì cô nghe Đường Mẫn đang giấu đầu trong sách nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Hai bên đồng ý lấy cảng Trung Quốc làm nơi kiểm tra xuất khẩu thương phẩm, người mua có quyền tiến hành kiểm tra tổng số hàng hóa, phí kiểm tra do người mua chi trả.”
Cô dựng lỗ tai một lúc lâu cũng không nghe rõ câu thứ nhất, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch: “Em xin phép để Đường Mẫn phiên dịch giúp.”
Tô Dịch gật đầu một cái: “Được.”
Mục Tiểu Tuệ thở dài một hơi, cũng may là không gây phiền toái cho cô.
Liễu Bảo tiến sát lại nói: “Tiểu Tuệ Nhi, về sau cậu nên cẩn thận một chút, tớ nhìn ra Tô Dịch một ngày không thấy cậu có thể sẽ hoảng hốt đó.”
Cô khẽ cắn răng: “Chính xác là một ngày không làm khó dễ tớ thì không chịu được!”
Mùa đông, hầu hết thời gian ngày chủ nhật là nướng trên giường, lúc tỉnh lại cũng đã giữa trưa. Mục Tiểu Tuệ bực mình vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, một lúc lâu sau mới lục lọi tìm ra được điện thoại di dộng, liếc mắt thấy số lạ: “Nè, ai vậy?”
Tô Dịch ở đầu bên kia điện thoại cắn răng nghiến lợi nói: “Mục Tiểu Tuệ, tôi gọi cho em ba cuộc điện thoại rồi đó.”
Tác giả :
Đan Tứ Tịch