Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm
Chương 6
Tinh thần hăng hái khi xuất phát , giờ thì mặt mày ủ rũ quay về.
Còn may là còn có chuyện để mà vui vẻ chính là cuối tuần có thể đi xem mặt.
“Cô nói cô tên là gì? Tô Tố?” Người đàn ông đối diện ưu nhã nhìn thực đơn đến nửa ngày mới trách móc “Nơi này sao có thể đắt đến vậy?”
Có sao? Có sao? Bản thân cô thường hay đến chỗ này, ngay món miến vịt cũng chỉ có 3 tệ rưỡi, đắt chỗ nào chứ?
Người giới thiệu mồ hôi đầm đìa, ngượng ngùng cười : “Nơi này đã là quán trà hạng trung rồi”.
“Tôi cho rằng, ngày nay bất luận nam nữ đều phải chia AA, như vậy mới đủ tôn trọng nữ giới” ai đó khảng khái sục sôi một cách tuyệt đối .
(chia AA : tiền ai người nấy trả ^^)
Gật đầu, gật đầu, Tô Tố thầm vân vê chiếc ví, vẻ mặt nhăn nhó, đi gặp mặt còn phải chia AA, loại, loại hết.
“Vậy gọi hai bát miến vịt đi.”
Phần phật phần phật ăn hết một bát miến vịt, hai người bắt đầu phân chia tiền trả, không ngờ lại phân chia không đều .
“Làm sao giờ, cô thiếu tôi một hào” phẫn nộ, anh chàng ưu nhã vô cùng phẫn nộ .
“Á? Để tôi thử tìm đã” Tô Tố sờ sờ, từ đáy túi áo móc ra 2 hào đưa cho anh ta.
“Hai hào, tôi không có tiền thối lại.” Anh ta không còn phẫn nộ mà thay vào đó là vẻ mặt ưu nhã bủn xỉn lén lút cười .
“Bỏ đi, không cần thối lại nữa.” Phẩy phẩy tay, cô bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
“Cái đó” anh chàng ưu nhã cười híp mắt kéo ghế của Tô Tố, vô cùng ưu nhã giúp cô xách túi “Cô có một tệ không, tôi không có tiền lẻ để gọi xe.”
Người giới thiệu chết đứng người, Tô Tố vạn phần phẫn nộ, được, anh lợi hại lắm, lại còn muốn mượn tiền của dân tị nạn Ethiopia cơ đấy. Cô móc ra một tệ, đùng đùng đặt trên bàn.
Cuộc gặp mặt này cũng không thể tiếp tục nổi nữa rồi.
~-~-~-~-~-~-~-~-~-~
“Cô Tô Tố phải không? Tôi là Lăng Sắt, người lần trước xem mặt cùng cô đây, tôi muốn mời cô dùng cơm được chứ ?”
Hả? “Không phải chia AA chứ ?”
“Không cần.”
“Vậy được, tôi đi.” Cần phải ăn để lấy lại một tệ, một hào kia mới được.
Từ xa đã nhìn thấy Lăng Sắt với bộ tây trang màu đen, trên cổ là cà vạt màu mận chín, ngay cả cà vạt cũng không thèm kẹp lại.
“Lăng tiên sinh, kẹp cà vạt của anh bị rơi rồi à ?” Thật sự khó coi mà.
“Cô Tô, tôi là cố ý không kẹp đó” Lăng Sắt hai ngón tay kẹp chặt cà vạt, vô cùng say sưa nói “Cô không cảm thấy khi gió thổi qua không có kẹp cà vạt sẽ rất phóng khoáng sao ?”
Một cơn gió thổi qua, quả nhiên, vô cùng phóng khoáng, phóng khoáng đến mức khiến Tô Tố cảm thấy rùng mình.
“Cô muốn uống gì ?”
“Sữa chua.”
“Của hiệu nào ?”
“Hiệu XXX đi.”
“Uống có ngon không, cho tôi uống thử chút .”
…, không được sụp đổ, tuyệt đối không được sụp đổ. Mặt không chút biểu cảm, Tô Tố chìa tay đưa cho anh ta.
Lăng Sắt liền ngửa cổ uống ừng ực ừng ực. Tô Tố nghe mà lệ chảy thành hàng, bốn tệ tám, cốc sữa chua này những bốn tệ tám đấy.
“Vị không ngon, tôi uống thấy ngấy quá” chỉ chỉ cổ họng mình, vẻ mặt anh ta đau khổ : “Ngấy đên nỗi tôi không thể nuốt xuống được nữa, bị vướng ở yết hầu rồi” sau đó chìa tay trả Tô Tố cốc sữa chua.
Ngấy còn có thể uống cạn được sao, lắc lắc cốc sữa chua , Tô Tố vứt trên mặt đất , hung hăng đạp nó vài cái.
Còn may là còn có chuyện để mà vui vẻ chính là cuối tuần có thể đi xem mặt.
“Cô nói cô tên là gì? Tô Tố?” Người đàn ông đối diện ưu nhã nhìn thực đơn đến nửa ngày mới trách móc “Nơi này sao có thể đắt đến vậy?”
Có sao? Có sao? Bản thân cô thường hay đến chỗ này, ngay món miến vịt cũng chỉ có 3 tệ rưỡi, đắt chỗ nào chứ?
Người giới thiệu mồ hôi đầm đìa, ngượng ngùng cười : “Nơi này đã là quán trà hạng trung rồi”.
“Tôi cho rằng, ngày nay bất luận nam nữ đều phải chia AA, như vậy mới đủ tôn trọng nữ giới” ai đó khảng khái sục sôi một cách tuyệt đối .
(chia AA : tiền ai người nấy trả ^^)
Gật đầu, gật đầu, Tô Tố thầm vân vê chiếc ví, vẻ mặt nhăn nhó, đi gặp mặt còn phải chia AA, loại, loại hết.
“Vậy gọi hai bát miến vịt đi.”
Phần phật phần phật ăn hết một bát miến vịt, hai người bắt đầu phân chia tiền trả, không ngờ lại phân chia không đều .
“Làm sao giờ, cô thiếu tôi một hào” phẫn nộ, anh chàng ưu nhã vô cùng phẫn nộ .
“Á? Để tôi thử tìm đã” Tô Tố sờ sờ, từ đáy túi áo móc ra 2 hào đưa cho anh ta.
“Hai hào, tôi không có tiền thối lại.” Anh ta không còn phẫn nộ mà thay vào đó là vẻ mặt ưu nhã bủn xỉn lén lút cười .
“Bỏ đi, không cần thối lại nữa.” Phẩy phẩy tay, cô bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
“Cái đó” anh chàng ưu nhã cười híp mắt kéo ghế của Tô Tố, vô cùng ưu nhã giúp cô xách túi “Cô có một tệ không, tôi không có tiền lẻ để gọi xe.”
Người giới thiệu chết đứng người, Tô Tố vạn phần phẫn nộ, được, anh lợi hại lắm, lại còn muốn mượn tiền của dân tị nạn Ethiopia cơ đấy. Cô móc ra một tệ, đùng đùng đặt trên bàn.
Cuộc gặp mặt này cũng không thể tiếp tục nổi nữa rồi.
~-~-~-~-~-~-~-~-~-~
“Cô Tô Tố phải không? Tôi là Lăng Sắt, người lần trước xem mặt cùng cô đây, tôi muốn mời cô dùng cơm được chứ ?”
Hả? “Không phải chia AA chứ ?”
“Không cần.”
“Vậy được, tôi đi.” Cần phải ăn để lấy lại một tệ, một hào kia mới được.
Từ xa đã nhìn thấy Lăng Sắt với bộ tây trang màu đen, trên cổ là cà vạt màu mận chín, ngay cả cà vạt cũng không thèm kẹp lại.
“Lăng tiên sinh, kẹp cà vạt của anh bị rơi rồi à ?” Thật sự khó coi mà.
“Cô Tô, tôi là cố ý không kẹp đó” Lăng Sắt hai ngón tay kẹp chặt cà vạt, vô cùng say sưa nói “Cô không cảm thấy khi gió thổi qua không có kẹp cà vạt sẽ rất phóng khoáng sao ?”
Một cơn gió thổi qua, quả nhiên, vô cùng phóng khoáng, phóng khoáng đến mức khiến Tô Tố cảm thấy rùng mình.
“Cô muốn uống gì ?”
“Sữa chua.”
“Của hiệu nào ?”
“Hiệu XXX đi.”
“Uống có ngon không, cho tôi uống thử chút .”
…, không được sụp đổ, tuyệt đối không được sụp đổ. Mặt không chút biểu cảm, Tô Tố chìa tay đưa cho anh ta.
Lăng Sắt liền ngửa cổ uống ừng ực ừng ực. Tô Tố nghe mà lệ chảy thành hàng, bốn tệ tám, cốc sữa chua này những bốn tệ tám đấy.
“Vị không ngon, tôi uống thấy ngấy quá” chỉ chỉ cổ họng mình, vẻ mặt anh ta đau khổ : “Ngấy đên nỗi tôi không thể nuốt xuống được nữa, bị vướng ở yết hầu rồi” sau đó chìa tay trả Tô Tố cốc sữa chua.
Ngấy còn có thể uống cạn được sao, lắc lắc cốc sữa chua , Tô Tố vứt trên mặt đất , hung hăng đạp nó vài cái.
Tác giả :
Ta là Tô Tố