Gặp Lại Vui Vẻ
Chương 27: Đợi đến ngày tận thế
Dịch Hồi mời các chuyên gia tim mạch từ các nơi về lập thành một tổ đặc biệt, cùng nhau nghiên cứu bệnh tình của Tô Văn để tìm ra phương pháp điều trị tối ưu nhất.
Nhưng đã thảo luận cả hai ngày rồi vẫn không có kết quả, mọi người đều có ý kiến riêng của mình, bệnh tình Tô Văn quả thật rất phức tạp, hơn nữa thể trạng của cô càng ngày càng suy yếu, không thích hợp để chịu đựng những cuộc đại phẫu thuật có độ nguy hiểm cao, nhưng khi kiểm tra lại phát hiện nhiều bộ phận trong cơ thể Tô Văn đã có dấu hiệu suy kiệt, nếu không nhanh chóng giải phẫu thì nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.
Cả người Đường Sơ tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn luôn dịu dàng ôn nhu, thì giờ đây như có mây đen bao phủ, thấy như vậy trong lòng Tạ Xuân Hồng tự nhiên thấy xót xa không dứt.
Buổi trưa hôm đó theo thường lệ Tạ Xuân Hồng đến bệnh viện, mang theo canh do cô nấu đến cho Tô Văn, không nghĩ tới việc vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe tiếng tranh chấp ngay phía sau cánh cửa thang bộ.
Trong đầu Xuân Hồng nghĩ phải đi nhanh lên, tự nhiên thoáng nghe thấy tiếng của Đường Sơ, liền không tự chủ được mà dừng bước.
Giọng nói Đường Sơ rõ ràng là toát ra sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, tự nhiên mang theo chút khẩn cầu bên trong.
“Ba, ba không cần nói nữa, tự con sẽ nghĩ cách.”
“Con có cách gì?” Một giọng nam trầm mạnh xa lại mang theo sự tức giận.
Đường Sơ không nói, một giọng nữ hết sức lo lắng vang lên: “A Sơ, sao con cố chấp như vậy? Ban đầu ba mẹ không đồng ý con vì người phụ nữ đó bỏ đi tiền đồ của mình, con không nghe chúng ta, cùng người phụ nữ đó đến thị trấn hẻo lánh đó làm thầy giáo, chúng ta cũng không nói gì thêm, con kết hôn cũng không thông báo với ba mẹ, mẹ và ba con cũng không trách con, nhưng con vẫn là con của ba mẹ, những tức giận nhất thời đó cũng đã qua. Con không thường về nhà, những năm tháng này chúng ta rất lo lắng cho con … Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn muốn hy vọng gì nữa?”
“A Sơ, mẹ con đã vì con mà ham tâm tổn trí, người phụ nữ kia có gì tốt, có gì đáng giá mà con phải đánh đổi hết vì cô ta như vậy?”
Đường Sơ mở miệng trong lúc giọng nói mang theo sự thống khổ vô cùng: “Ba, mẹ, xin đừng nói gì thêm … Ba mẹ từ nhỏ đã dạy con nên làm người có trách nhiệm, Tô Văn là vợ con, con có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, bây giờ cô ấy bệnh nặng như vậy, ba mẹ bảo làm sao con có thể rời bỏ cô ấy được?”
Ba Đường và mẹ Đường nhất thời cũng không phản đối, Đường Sơ tiếp tục khuyên bọn họ: “Con biết ba mẹ muốn tốt cho con, nhưng là con không thể bỏ Tô Văn được, vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ cô ấy … Mẹ, con bây giờ bỏ rơi cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ sống không nổi, con làm sao có thể bỏ rơi cô ấy?”
Tạ Xuân Hồng nghe đến đó, từng đợt chua xót cứ trào dâng trong lòng, đương nhiên Đường Sơ sẽ vì Tô Văn mà từ bỏ tất cả, anh ấy hẳn phải yêu rất nhiều mới có thể từ bỏ cả người thân, dứt khoát từ bỏ luôn cả tương lai sáng lạng của mình.
Xuân Hồng tựa vào tường, đột nhiên nhớ ra mình chưa bao giờ gặp được ba … Nếu như ngay từ đầu, ba cô có thể giống như Đường Sơ dũng cảm kiên định, thì chắc hẳn mẹ cô cũng không phải sống hiu quạng trong nửa đời còn lại chăng?
Tạ Xuân Hồng không nghe tiếp nữa, ôm bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh.
Tô Văn dựa vào đầu giường đọc tạp chí, ánh mặt trời người cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, làm cô càng thêm tái nhợt, nhìn thấy Xuân Hồng tới cô nở một nụ cười yếu ớt.
Xuân Hồng đặt bình giữ nhiệt xuống, giúp Tô Văn điều chỉnh cái gối cho đúng vị trí để cô dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó mới lấy chén muỗng, múc canh ra.
“Tự chị ăn được.” Tô Văn nhận lấy chén canh rồi từ từ uống, “Mùi rất thơm, cám ơn em, em không cần phiền phức như vậy, ngày ngày mang đồ ăn tới … Thức ăn ở bệnh viện cũng không tệ lắm!”
“Thức ăn trong bệnh viện nếu không tệ, thì chị đâu phải càng ngày càng gầy đi thế này!”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Chị biết mẹ em đã bao lâu rồi?”
Tô Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn hai mươi năm … Khi đó chị còn nhỏ, em còn chưa biết nói, công việc của mẹ em bận rộn lại mang theo em nên rất cực khổ, bà nội chị nhìn thấy cảnh đó quả thật không chịu nổi, liền bảo mẹ em để bà trông em giúp, cho nên biết rất nhiều năm … Thế nào? Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?”
“Không có gì …” Xuân Hồng thở dài: “Mẹ em cho tới bây giờ vẫn không kể cho em những chuyện của bà, nếu không phải chị kể cho em thì cái gì em cũng không biết …”
Tô Văn đưa tay vỗ vỗ cô: “Mẹ em không muốn em phải khổ sở, hơn nữa bà ấy … Đại khái là không có cách nào để nhắc đến đoạn quá khứ đó. Mỗi người chúng ta đều có một đoạn quá khứ không muốn nhắc đến, ba em chính là người mẹ em không muốn nhắc đến để nhớ lại.”
Xuân Hồng nắm bàn tay mảnh khảnh gầy yếu của Tô Văn: “Có thể vì người mình yêu từ bỏ tất cả, thật khó mà tìm được. Ba em đã không thể vì mẹ em mà từ bỏ, làm cho mẹ em cô độc cả đời … Cho nên chị thật là may mắn, có thể gặp một người có thể vì chị từ bỏ mọi thứ, thầy Đường thật sự là một người đàn ông tốt!”
Tô Văn ngẩng đầu nhìn cô, không lên tiếng nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt thông suốt như nhìn thấu những suy nghĩ của Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng có chút chột dạ cúi đầu, trong lúc nhất thời cực kỳ hối hận sự mau miệng của mình, đang suy nghĩ làm thế nào để đổi chủ đề, liền nghe Tô Văn nở nụ cười nhẹ giọng nói.
“Đồ ngốc, anh Dịch không phải là đàn ông tốt sao? Có thể vì thầy của bạn gái chạy đông chạy tây, không ngại cực khổ, người như anh ấy không phải cũng khó tìm sao?”
Tạ Xuân Hồng ngẩn người, ngay sau đó cũng cười lên: “Phải, Dịch Hồi đối với em quả thật rất tốt!”
Đang trò chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đường Sơ cười đi tới, sau lưng còn có một đôi vợ chồng trung niên.
Xuân Hồng vừa nhìn cũng biết bọn họ là ba mẹ của Đường Sơ.
‘Tiểu Văn, ba mẹ muốn đến thăm em.” Đường Sơ ngồi ở mép giường dịu dàng vuốt tóc cô.
Tô Văn nhìn qua có chút khẩn trương, mở miệng chào nhưng không biết nên gọi bọn họ như thế nào, nửa ngày mới vô cùng áy náy nói: “Thật xin lỗi đã khiến cho hai vị lo lắng!”
Mẹ Đường liền vội vàng tiến đến cầm tay cô, đau lòng nhìn cô: “Đứa nhỏ này thật là, sao đáng thương thế, làm thế nào mà gầy như vậy chứ!”
Tô Văn kinh ngạc nhìn Đường Sơ, thấy được nụ cười khích lệ của anh liền cười với mẹ Đường nói: “Không sao ạ, con sẽ cố gắng chăm sóc tốt bản thân.”
Mẹ Đường thở dài: “Nhiều năm như vậy, A Sơ cũng ít trở về nhà, mẹ cùng ba nó đã sớm muốn đến … Con là một cô gái tốt, có con làm con dâu chúng ta, chúng ta thật thích thú, tiểu Văn, nếu A Sơ cưới con, con cũng chính là người của nhà họ Đường, không cần khách khí với ba mẹ!”
Ba Đường nhìn qua tương đối nghiêm túc, mang mắt kính dày cộm, mặc quần áo tây trang chỉnh tề, nghe vợ nói vậy cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Tô Văn rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt chảy xuống, cô vẫn cảm thấy mắc nợ nhà họ Đường quá nhiều, bắt mất đứa con họ yêu thương nhất, làm hại Đường Sơ nhiều năm như vậy chưa trở về thăm nhà, mặc dù Đường Sơ chưa bao giờ oán trách, nhưng những ngày lễ tết thấy Đường Sơ do dự không dám gọi nhà hỏi thăm, cô cũng lặng lẽ tự trách.
“Mẹ, ba …”
Mẹ Đường có chút kích động, lau nước mắt đáp lời: “Ây da, thật là đứa trẻ ngoan!”
Tạ Xuân Hồng nhìn cảnh cả nhà đoàn viên, không khỏi có chút cảm xúc trào dâng.
Nhà, đối với cô cũng chỉ mong có vậy, nhưng là mẹ cô có chút lạnh nhạt, thờ ơ. Căn phòng nhỏ được dọn dẹp tỉ mỉ, cô cũng không tránh khỏi cảm giác trống trải.
Đường Sơ làm bao nhiêu chuyện, bỏ ra cố gắng nhiều thế nào mới có thể thuyết phục ba mẹ gạt bỏ hiềm khích trước kia mà tiếp nhận Tô Văn?
Tạ Xuân Hồng đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, để bọn họ lại với nhau cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Có người nhà họ Đường ủng hộ, Tô Văn sẽ càng thêm động lực để điều trị!
Sau mấy ngày đêm nghiên cứu thảo luận, rốt cục cũng đưa ra được phương pháp điều trị tỉ mỉ, Hà Giai Hỉ liền lập tức bắt tay vào phẫu thuật.
Trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói rõ sự nguy hiểm của phẫu thuật cũng như những di chứng để lại sau phẫu thuật cho bệnh nhân và người nhà biết, điều vào các loại giấy tờ cần thiết … Sau khi Tô Văn được đẩy vào phòng phẫu thuật, mọi chuyện giải quyết xong thì Đường Sơ mới bỏ chiếc mặt nạ bình tĩnh đang đeo xuống, chán nãn ngồi ở trước phòng phẫu thuật chờ đợi.
Xuân Hồng lặng yên không nói gì ngồi bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật đang sáng đèn, trong đầu rối ren phức tạp, giống như cái gì cũng nghĩ không thông.
“Xuân Hồng …” Đường Sơ đột nhiên mở miệng, giọng nói tối nghĩa tiếng được tiếng mất: “Thời gian kéo dài bao lâu?”
Tạ Xuân Hồng nhìn đồng hồ đáp: “Hơn hai tiếng.”
“Lâu như vậy à …” Đường Sơ than thở, “Em biết không, lúc đặt bút ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, tay của thầy thật sự rất run, thiếu chút nữa là không cầm được bút … Tại sao lại có nhiều biến chứng sau phẫu thuật đến như vậy? Nhìn từng chuyện có thể xảy ra ngoài ý muốn trong khi phẫu thuật, thầy cũng không dám để cho cô ấy làm …”
Tạ Xuân Hồng đưa tay vỗ nhẹ anh an ủi: “Những thứ này chẳng qua là quy định của bệnh viện mà thôi … Em trước kia đi nhổ răng cũng phải điền những thứ tương tự như thế này! Không có chuyện gì đâu, bên trong có nhiều chuyên gia như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu!”
Đường Sơ thống khổ dùng hai tay ôm đầu: “Thầy chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, thầy không dám để mình tưởng tượng ra cảnh phẫu thuật thất bại, thầy không muốn, thầy sợ mình gục ngã … Thầy thậm chí muốn liền mạng phát tiết một lần, nhưng là thầy không thể, Tô Văn cần thầy, thầy nhất định phải trấn tĩnh hơn cô ấy, bởi chính cô ấy còn hoảng sợ hơn cả thầy …”
“Em biết, em biết …” Tạ Xuân Hồng trong lòng đau khổn, đem đầu Đường Sơ nhẹ nhàng đặt lên vai mình, ôm anh nhỏ giọng an ủi: “Thầy phải tin tưởng bác sĩ, chị ấy sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì … Lâu như vậy mà chị ấy cũng chịu đựng được, lần này cũng sẽ thuận lợi vượt qua, chị Tô Văn là người tốt, ông trời nhất định là chiếu cố chị ấy …”
Đường Sơ tựa vào ngực cô cầu khẩn: “Đừng dừng lại Xuân Hồng … Cầu xin em, nói với thầy đi, nơi này yên tĩnh quá …”
Tạ Xuân Hồng gật đầu một cái, bắt đầu vắt óc tìm để tài nói chuyện để làm cho Đường Sơ đừng suy nghĩ lung tung.
Trong hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Xuân Hồng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Dịch Hồi đang đi qua khúc quanh hướng về phía cô.
Dịch Hồi bước đến gần, sắc mặt không đổi nhìn bảng hiệu “Đang phẫu thuật” đang sáng liền hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Gần hai tiếng rồi.”
Đường Sơ ngồi thẳng lên nói: “Anh Dịch cũng tới à, thật là làm phiền anh nhiều quá … Đợi lâu như vậy, tôi đi mua chút gì cho mọi người ăn.”
Đường Sơ có cảm giác mình đã làm những việc gì ngoài kiểm soát, nói xong liền không đợi Xuân Hồng mở miệng, vội vãi đi ra ngoài.
Dịch Hồi không nói gì đến bên Xuân Hồng ngồi xuống, không khí trầm mặc làm cho cô cảm thấy rất áp lực.
“Dịch Hồi …” Tạ Xuân Hồng cẩn thận giải thích, “Đường Sơ anh ấy vừa rồi đã sợ hãi quá, em chỉ an ủi anh ấy thôi …”
Dịch Hồi ôn hòa “Ừ” một tiếng nói: “Anh biết, lúc này dù em có nghĩ cái gì, thì Đường Sơ cũng không có ý định gì với em đâu.”
Tạ Xuân Hồng cứng người, cau mày hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Dịch Hồi quay mặt lại, ánh mắt đen láy nhìn cô: “Anh bỏ hết công việc vội vã chạy đến đây, nhìn thấy em cùng người đàn ông khác ôm nhau, em nói anh nên có ý gì?”
Tạ Xuân Hồng mệt mỏi đưa tay đỡ trán, giọng nói thấp trầm vô lực: “Lúc này em không muốn tranh cãi với anh … Dịch Hồi, em rất mệt mỏi, hiện tại không có tâm trí giải thích với anh!”
Dịch Hồi trầm mặc hồi lâu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không phải là …” Khẽ thở dài rồi không nói gì thêm nữa, kéo đầu cô tựa vào ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô.
“Mệt thì nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm mắt lại mặc cho anh ôm, bên tai cô nhịp tim Dịch Hồi mạnh mẽ cùng với mùi hương quen thuộc xen lẫn vào mũi làm cô vô cùng an tâm.
Lúc này đã là xế chiều, trong bệnh viện người tới lui cũng đã vãng dần, trong tầm mắt Xuân Hồng thế giới của cô chỉ còn là vòng tay Dịch Hồi kiên cố dịu dàng hiều hậu đang bao bọc lấy cô, Đường Sơ cô đơn trống vắng cùng cánh cửa đóng kín ngăn cách thế giới bên ngoài với phòng phẫu thuật bên trong.
Mãi đến hơn bảy giờ tối, đèn trên phòng phẫu thuật mới vụt tắt.
Toàn thân Đường Sơ cứng đờ tại chỗ, mãi không bước lên được, Xuân Hồng và Dịch Hồi vội vàng tiến lên, đi đầu tiên trong đoàn bác sĩ chính là Hà Giai Hỉ.
Nhưng đã thảo luận cả hai ngày rồi vẫn không có kết quả, mọi người đều có ý kiến riêng của mình, bệnh tình Tô Văn quả thật rất phức tạp, hơn nữa thể trạng của cô càng ngày càng suy yếu, không thích hợp để chịu đựng những cuộc đại phẫu thuật có độ nguy hiểm cao, nhưng khi kiểm tra lại phát hiện nhiều bộ phận trong cơ thể Tô Văn đã có dấu hiệu suy kiệt, nếu không nhanh chóng giải phẫu thì nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.
Cả người Đường Sơ tiều tụy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn luôn dịu dàng ôn nhu, thì giờ đây như có mây đen bao phủ, thấy như vậy trong lòng Tạ Xuân Hồng tự nhiên thấy xót xa không dứt.
Buổi trưa hôm đó theo thường lệ Tạ Xuân Hồng đến bệnh viện, mang theo canh do cô nấu đến cho Tô Văn, không nghĩ tới việc vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe tiếng tranh chấp ngay phía sau cánh cửa thang bộ.
Trong đầu Xuân Hồng nghĩ phải đi nhanh lên, tự nhiên thoáng nghe thấy tiếng của Đường Sơ, liền không tự chủ được mà dừng bước.
Giọng nói Đường Sơ rõ ràng là toát ra sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, tự nhiên mang theo chút khẩn cầu bên trong.
“Ba, ba không cần nói nữa, tự con sẽ nghĩ cách.”
“Con có cách gì?” Một giọng nam trầm mạnh xa lại mang theo sự tức giận.
Đường Sơ không nói, một giọng nữ hết sức lo lắng vang lên: “A Sơ, sao con cố chấp như vậy? Ban đầu ba mẹ không đồng ý con vì người phụ nữ đó bỏ đi tiền đồ của mình, con không nghe chúng ta, cùng người phụ nữ đó đến thị trấn hẻo lánh đó làm thầy giáo, chúng ta cũng không nói gì thêm, con kết hôn cũng không thông báo với ba mẹ, mẹ và ba con cũng không trách con, nhưng con vẫn là con của ba mẹ, những tức giận nhất thời đó cũng đã qua. Con không thường về nhà, những năm tháng này chúng ta rất lo lắng cho con … Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn muốn hy vọng gì nữa?”
“A Sơ, mẹ con đã vì con mà ham tâm tổn trí, người phụ nữ kia có gì tốt, có gì đáng giá mà con phải đánh đổi hết vì cô ta như vậy?”
Đường Sơ mở miệng trong lúc giọng nói mang theo sự thống khổ vô cùng: “Ba, mẹ, xin đừng nói gì thêm … Ba mẹ từ nhỏ đã dạy con nên làm người có trách nhiệm, Tô Văn là vợ con, con có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, bây giờ cô ấy bệnh nặng như vậy, ba mẹ bảo làm sao con có thể rời bỏ cô ấy được?”
Ba Đường và mẹ Đường nhất thời cũng không phản đối, Đường Sơ tiếp tục khuyên bọn họ: “Con biết ba mẹ muốn tốt cho con, nhưng là con không thể bỏ Tô Văn được, vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ cô ấy … Mẹ, con bây giờ bỏ rơi cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ sống không nổi, con làm sao có thể bỏ rơi cô ấy?”
Tạ Xuân Hồng nghe đến đó, từng đợt chua xót cứ trào dâng trong lòng, đương nhiên Đường Sơ sẽ vì Tô Văn mà từ bỏ tất cả, anh ấy hẳn phải yêu rất nhiều mới có thể từ bỏ cả người thân, dứt khoát từ bỏ luôn cả tương lai sáng lạng của mình.
Xuân Hồng tựa vào tường, đột nhiên nhớ ra mình chưa bao giờ gặp được ba … Nếu như ngay từ đầu, ba cô có thể giống như Đường Sơ dũng cảm kiên định, thì chắc hẳn mẹ cô cũng không phải sống hiu quạng trong nửa đời còn lại chăng?
Tạ Xuân Hồng không nghe tiếp nữa, ôm bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh.
Tô Văn dựa vào đầu giường đọc tạp chí, ánh mặt trời người cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, làm cô càng thêm tái nhợt, nhìn thấy Xuân Hồng tới cô nở một nụ cười yếu ớt.
Xuân Hồng đặt bình giữ nhiệt xuống, giúp Tô Văn điều chỉnh cái gối cho đúng vị trí để cô dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó mới lấy chén muỗng, múc canh ra.
“Tự chị ăn được.” Tô Văn nhận lấy chén canh rồi từ từ uống, “Mùi rất thơm, cám ơn em, em không cần phiền phức như vậy, ngày ngày mang đồ ăn tới … Thức ăn ở bệnh viện cũng không tệ lắm!”
“Thức ăn trong bệnh viện nếu không tệ, thì chị đâu phải càng ngày càng gầy đi thế này!”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Chị biết mẹ em đã bao lâu rồi?”
Tô Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn hai mươi năm … Khi đó chị còn nhỏ, em còn chưa biết nói, công việc của mẹ em bận rộn lại mang theo em nên rất cực khổ, bà nội chị nhìn thấy cảnh đó quả thật không chịu nổi, liền bảo mẹ em để bà trông em giúp, cho nên biết rất nhiều năm … Thế nào? Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?”
“Không có gì …” Xuân Hồng thở dài: “Mẹ em cho tới bây giờ vẫn không kể cho em những chuyện của bà, nếu không phải chị kể cho em thì cái gì em cũng không biết …”
Tô Văn đưa tay vỗ vỗ cô: “Mẹ em không muốn em phải khổ sở, hơn nữa bà ấy … Đại khái là không có cách nào để nhắc đến đoạn quá khứ đó. Mỗi người chúng ta đều có một đoạn quá khứ không muốn nhắc đến, ba em chính là người mẹ em không muốn nhắc đến để nhớ lại.”
Xuân Hồng nắm bàn tay mảnh khảnh gầy yếu của Tô Văn: “Có thể vì người mình yêu từ bỏ tất cả, thật khó mà tìm được. Ba em đã không thể vì mẹ em mà từ bỏ, làm cho mẹ em cô độc cả đời … Cho nên chị thật là may mắn, có thể gặp một người có thể vì chị từ bỏ mọi thứ, thầy Đường thật sự là một người đàn ông tốt!”
Tô Văn ngẩng đầu nhìn cô, không lên tiếng nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt thông suốt như nhìn thấu những suy nghĩ của Xuân Hồng.
Tạ Xuân Hồng có chút chột dạ cúi đầu, trong lúc nhất thời cực kỳ hối hận sự mau miệng của mình, đang suy nghĩ làm thế nào để đổi chủ đề, liền nghe Tô Văn nở nụ cười nhẹ giọng nói.
“Đồ ngốc, anh Dịch không phải là đàn ông tốt sao? Có thể vì thầy của bạn gái chạy đông chạy tây, không ngại cực khổ, người như anh ấy không phải cũng khó tìm sao?”
Tạ Xuân Hồng ngẩn người, ngay sau đó cũng cười lên: “Phải, Dịch Hồi đối với em quả thật rất tốt!”
Đang trò chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đường Sơ cười đi tới, sau lưng còn có một đôi vợ chồng trung niên.
Xuân Hồng vừa nhìn cũng biết bọn họ là ba mẹ của Đường Sơ.
‘Tiểu Văn, ba mẹ muốn đến thăm em.” Đường Sơ ngồi ở mép giường dịu dàng vuốt tóc cô.
Tô Văn nhìn qua có chút khẩn trương, mở miệng chào nhưng không biết nên gọi bọn họ như thế nào, nửa ngày mới vô cùng áy náy nói: “Thật xin lỗi đã khiến cho hai vị lo lắng!”
Mẹ Đường liền vội vàng tiến đến cầm tay cô, đau lòng nhìn cô: “Đứa nhỏ này thật là, sao đáng thương thế, làm thế nào mà gầy như vậy chứ!”
Tô Văn kinh ngạc nhìn Đường Sơ, thấy được nụ cười khích lệ của anh liền cười với mẹ Đường nói: “Không sao ạ, con sẽ cố gắng chăm sóc tốt bản thân.”
Mẹ Đường thở dài: “Nhiều năm như vậy, A Sơ cũng ít trở về nhà, mẹ cùng ba nó đã sớm muốn đến … Con là một cô gái tốt, có con làm con dâu chúng ta, chúng ta thật thích thú, tiểu Văn, nếu A Sơ cưới con, con cũng chính là người của nhà họ Đường, không cần khách khí với ba mẹ!”
Ba Đường nhìn qua tương đối nghiêm túc, mang mắt kính dày cộm, mặc quần áo tây trang chỉnh tề, nghe vợ nói vậy cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Tô Văn rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt chảy xuống, cô vẫn cảm thấy mắc nợ nhà họ Đường quá nhiều, bắt mất đứa con họ yêu thương nhất, làm hại Đường Sơ nhiều năm như vậy chưa trở về thăm nhà, mặc dù Đường Sơ chưa bao giờ oán trách, nhưng những ngày lễ tết thấy Đường Sơ do dự không dám gọi nhà hỏi thăm, cô cũng lặng lẽ tự trách.
“Mẹ, ba …”
Mẹ Đường có chút kích động, lau nước mắt đáp lời: “Ây da, thật là đứa trẻ ngoan!”
Tạ Xuân Hồng nhìn cảnh cả nhà đoàn viên, không khỏi có chút cảm xúc trào dâng.
Nhà, đối với cô cũng chỉ mong có vậy, nhưng là mẹ cô có chút lạnh nhạt, thờ ơ. Căn phòng nhỏ được dọn dẹp tỉ mỉ, cô cũng không tránh khỏi cảm giác trống trải.
Đường Sơ làm bao nhiêu chuyện, bỏ ra cố gắng nhiều thế nào mới có thể thuyết phục ba mẹ gạt bỏ hiềm khích trước kia mà tiếp nhận Tô Văn?
Tạ Xuân Hồng đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, để bọn họ lại với nhau cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Có người nhà họ Đường ủng hộ, Tô Văn sẽ càng thêm động lực để điều trị!
Sau mấy ngày đêm nghiên cứu thảo luận, rốt cục cũng đưa ra được phương pháp điều trị tỉ mỉ, Hà Giai Hỉ liền lập tức bắt tay vào phẫu thuật.
Trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói rõ sự nguy hiểm của phẫu thuật cũng như những di chứng để lại sau phẫu thuật cho bệnh nhân và người nhà biết, điều vào các loại giấy tờ cần thiết … Sau khi Tô Văn được đẩy vào phòng phẫu thuật, mọi chuyện giải quyết xong thì Đường Sơ mới bỏ chiếc mặt nạ bình tĩnh đang đeo xuống, chán nãn ngồi ở trước phòng phẫu thuật chờ đợi.
Xuân Hồng lặng yên không nói gì ngồi bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật đang sáng đèn, trong đầu rối ren phức tạp, giống như cái gì cũng nghĩ không thông.
“Xuân Hồng …” Đường Sơ đột nhiên mở miệng, giọng nói tối nghĩa tiếng được tiếng mất: “Thời gian kéo dài bao lâu?”
Tạ Xuân Hồng nhìn đồng hồ đáp: “Hơn hai tiếng.”
“Lâu như vậy à …” Đường Sơ than thở, “Em biết không, lúc đặt bút ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, tay của thầy thật sự rất run, thiếu chút nữa là không cầm được bút … Tại sao lại có nhiều biến chứng sau phẫu thuật đến như vậy? Nhìn từng chuyện có thể xảy ra ngoài ý muốn trong khi phẫu thuật, thầy cũng không dám để cho cô ấy làm …”
Tạ Xuân Hồng đưa tay vỗ nhẹ anh an ủi: “Những thứ này chẳng qua là quy định của bệnh viện mà thôi … Em trước kia đi nhổ răng cũng phải điền những thứ tương tự như thế này! Không có chuyện gì đâu, bên trong có nhiều chuyên gia như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu!”
Đường Sơ thống khổ dùng hai tay ôm đầu: “Thầy chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, thầy không dám để mình tưởng tượng ra cảnh phẫu thuật thất bại, thầy không muốn, thầy sợ mình gục ngã … Thầy thậm chí muốn liền mạng phát tiết một lần, nhưng là thầy không thể, Tô Văn cần thầy, thầy nhất định phải trấn tĩnh hơn cô ấy, bởi chính cô ấy còn hoảng sợ hơn cả thầy …”
“Em biết, em biết …” Tạ Xuân Hồng trong lòng đau khổn, đem đầu Đường Sơ nhẹ nhàng đặt lên vai mình, ôm anh nhỏ giọng an ủi: “Thầy phải tin tưởng bác sĩ, chị ấy sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì … Lâu như vậy mà chị ấy cũng chịu đựng được, lần này cũng sẽ thuận lợi vượt qua, chị Tô Văn là người tốt, ông trời nhất định là chiếu cố chị ấy …”
Đường Sơ tựa vào ngực cô cầu khẩn: “Đừng dừng lại Xuân Hồng … Cầu xin em, nói với thầy đi, nơi này yên tĩnh quá …”
Tạ Xuân Hồng gật đầu một cái, bắt đầu vắt óc tìm để tài nói chuyện để làm cho Đường Sơ đừng suy nghĩ lung tung.
Trong hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Xuân Hồng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Dịch Hồi đang đi qua khúc quanh hướng về phía cô.
Dịch Hồi bước đến gần, sắc mặt không đổi nhìn bảng hiệu “Đang phẫu thuật” đang sáng liền hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Gần hai tiếng rồi.”
Đường Sơ ngồi thẳng lên nói: “Anh Dịch cũng tới à, thật là làm phiền anh nhiều quá … Đợi lâu như vậy, tôi đi mua chút gì cho mọi người ăn.”
Đường Sơ có cảm giác mình đã làm những việc gì ngoài kiểm soát, nói xong liền không đợi Xuân Hồng mở miệng, vội vãi đi ra ngoài.
Dịch Hồi không nói gì đến bên Xuân Hồng ngồi xuống, không khí trầm mặc làm cho cô cảm thấy rất áp lực.
“Dịch Hồi …” Tạ Xuân Hồng cẩn thận giải thích, “Đường Sơ anh ấy vừa rồi đã sợ hãi quá, em chỉ an ủi anh ấy thôi …”
Dịch Hồi ôn hòa “Ừ” một tiếng nói: “Anh biết, lúc này dù em có nghĩ cái gì, thì Đường Sơ cũng không có ý định gì với em đâu.”
Tạ Xuân Hồng cứng người, cau mày hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Dịch Hồi quay mặt lại, ánh mắt đen láy nhìn cô: “Anh bỏ hết công việc vội vã chạy đến đây, nhìn thấy em cùng người đàn ông khác ôm nhau, em nói anh nên có ý gì?”
Tạ Xuân Hồng mệt mỏi đưa tay đỡ trán, giọng nói thấp trầm vô lực: “Lúc này em không muốn tranh cãi với anh … Dịch Hồi, em rất mệt mỏi, hiện tại không có tâm trí giải thích với anh!”
Dịch Hồi trầm mặc hồi lâu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không phải là …” Khẽ thở dài rồi không nói gì thêm nữa, kéo đầu cô tựa vào ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô.
“Mệt thì nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm mắt lại mặc cho anh ôm, bên tai cô nhịp tim Dịch Hồi mạnh mẽ cùng với mùi hương quen thuộc xen lẫn vào mũi làm cô vô cùng an tâm.
Lúc này đã là xế chiều, trong bệnh viện người tới lui cũng đã vãng dần, trong tầm mắt Xuân Hồng thế giới của cô chỉ còn là vòng tay Dịch Hồi kiên cố dịu dàng hiều hậu đang bao bọc lấy cô, Đường Sơ cô đơn trống vắng cùng cánh cửa đóng kín ngăn cách thế giới bên ngoài với phòng phẫu thuật bên trong.
Mãi đến hơn bảy giờ tối, đèn trên phòng phẫu thuật mới vụt tắt.
Toàn thân Đường Sơ cứng đờ tại chỗ, mãi không bước lên được, Xuân Hồng và Dịch Hồi vội vàng tiến lên, đi đầu tiên trong đoàn bác sĩ chính là Hà Giai Hỉ.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú