Gặp Gỡ
Chương 3
Lúc nhóc tội nghiệp lên bàn ăn cơm tối, cậu thật sự không ngờ, chỉ có vẻn vẹn ba người ăn cơm tối mà lại có thể phong phú đến mức này.
Nhóc tội nghiệp nhìn mẹ Khương bưng từng đĩa đồ ăn ra. Mỗi đĩa đều đặt trên mỗi đóa hoa hướng dương khắc trên bàn. Cậu coi là đây là cách sắp xếp bàn ăn đặc biệt của người có tiền. Cứ thế mãi cho đến lúc cậu nhìn thấy mẹ Khương cầm chén đũa đặt trong tay kẻ mù lòa, tỉ mỉ nói cho anh trên mỗi một đóa hoa hướng dương là món gì.
Mẹ Khương phát hiện nghi hoặc của nhóc tội nghiệp thì giải thích cho cậu: “Hồi nhỏ cậu chủ gặp chuyện ngoài ý muốn nên sau này không thấy đường nữa. Bà chủ sợ cậu chủ không thể sinh hoạt bình thường nên đã đặt làm một cái bàn theo yêu cầu và mỗi một đĩa đồ ăn đều đặt ở vị trí cố định trên bàn. Như vậy thì khi cậu chủ nhớ kỹ, lúc ăn cơm gắp thức ăn sẽ dễ hơn.”
Nhóc tội nghiệp gật nhẹ, tỏ ý đã hiểu.
Mẹ Khương ngồi đối diện nhóc tội nghiệp xới cơm cho ba người. Kẻ mù lòa như là nghĩ tới điều gì, nói: “Có gì thích ăn hoặc kiêng ăn có thể nói với mẹ Khương. Ngày mai muốn ăn món gì cũng có thể nói để mẹ đi chợ. Mẹ Khương nấu ăn rất ngon.”
Một người ăn cơm chỉ với một món mặn như nhóc tội nghiệp nghe thấy thế thì sợ hãi, vội nói: “Tôi không kén ăn, mẹ Khương làm gì ăn đó là được rồi.”
“Cậu Tiểu Hùng ngoan như thế mà cậu chủ cũng rước được về nhỉ!”
Mẹ Khương đã nghe chú Lưu nói về hoàn cảnh của nhóc tội nghiệp. Đứa nhỏ làm cho người khác quá xót xa. Dưới tận đáy lòng bà cũng hi vọng cậu có thể chung sống hòa thuận với cậu chủ.
Nhóc tội nghiệp nghe thế đỏ mặt, len lén dụi mắt liếc kẻ mù lòa. Kẻ mù lòa lẳng lặng ăn cơm, có vẻ như không nghe thấy câu nói vừa rồi.
Sau bữa ăn, nhóc tội nghiệp chủ động đứng dậy giúp mẹ Khương dọn dẹp bàn ăn. Mẹ Khương ở nhà họ Hoàng chờ đợi nhiều năm như vậy, nào có thể để chủ nhân ra tay.
Bà vội vàng đi đến đoạt chén dĩa mà nhóc tội nghiệp vừa bưng lên, nói: “Đừng, đừng, đừng. Cậu Tiểu Hùng cậu cứ để đó cho tôi. Cậu dẫn cậu chủ ra xem TV đi!”
Nhóc tội nghiệp không ngờ mẹ Khương sẽ ngăn cản mình, đồ trong tay còn chưa cầm chắc đã bị mẹ Khương lấy đi. Nhóc tội nghiệp có hơi hoang mang, nhưng vẫn thấy mình ăn cơm thì nên giúp dọn dẹp, nói: “Không sao đâu mẹ Khương. Trước kia con dọn ở nhà quen rồi, con giúp mẹ một tí rồi dẫn Hoàng tiên… Hoàng Trạch đi xem tivi.”
“Mẹ Khương, mẹ để em ấy giúp đi.”
Kẻ mù lòa ở bên cạnh lau miệng xong thì nói: “Tôi chờ em ngoài sô pha.”
Câu cuối là nói với nhóc tội nghiệp. Nhóc tội nghiệp gật đầu lại nhớ ra người khiếm thị thì không nhìn thấy, lại nói: “Dạ.”
Đây là lần dọn dẹp sau bữa ăn nhanh nhất của mẹ Khương. Bà cảm thấy mợ chủ mới tới này thật sự quá tốt! Đứa trẻ hiền lành như thế mà ai lại không thích?
Chờ lúc hai người dọn dẹp xong xuôi rời nhà bếp thì mẹ Khương đã đổi xưng hô với nhóc tội nghiệp từ “cậu Tiểu Hùng” sang “Tiểu Ngụ”.
Nhóc tội nghiệp lau tay sạch sẽ đi đến cạnh ghế sô pha. Cậu nhìn thoáng qua kẻ mù lòa ngồi trên băng ghế dài thì chọn một chỗ trên sô pha rồi mới ngồi xuống.
“Sao lại không qua đây ngồi?”
Kẻ mù lòa nghe thấy âm thanh cậu ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi đây.”
“Hả… sao thế?” Nhóc tội nghiệp không biết vì sao kẻ mù lòa lại có yêu cầu như vậy, từ từ di chuyển ngồi xuống bên cạnh kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa vươn tay lần đến tay của nhóc tội nghiệp. Cậu co rúm lại một chút, nhưng vẫn mặc anh cầm lên. Kẻ mù lòa cầm tay nhóc tội nghiệp, khóe miệng hơi hơi giương lên.
“Tiểu Ngụ?” Kẻ mù lòa khẽ cười hai tiếng.
Anh không biết gương mặt nhóc tội nghiệp ở trước mặt anh đã đỏ bừng như trái táo nhỏ, nói tiếp: “Tôi nghe mẹ Khương gọi em như thế. Hôn lễ sẽ được sắp xếp vào khoảng tầm cuối tháng sau, em có ý kiến gì không?”
Nhóc tội nghiệp trong nháy mắt siết chặt bàn tay đang đặt trên ghế, nói: “Cứ nghe ngài sắp xếp là được.”
Kỳ thật nhóc tội nghiệp có hơi hoảng hốt khi nghe đến hôn lễ. Cậu cho là sau khi nhận giấy chứng nhận thì sẽ như người của nhà họ Hoàng – những người đã đến tìm cậu, nói là chỉ nhận lấy cái danh mợ chủ mà thôi.
Người nhà họ Hoàng đã nói, nếu sau khi cưới không có tình yêu thì có thể ly hôn. Mặc dù nhóc tội nghiệp không chờ mong gặp được mấy chuyện như tình yêu đích thực, cậu vẫn cảm thấy hai người không có tình cảm thì vẫn sẽ chia tay thôi.
Nhóc tội nghiệp lại không hề biết một điều.
Vốn dĩ kẻ mù lòa chỉ nghĩ mình là một người mù, một Omega như nhóc tội nghiệp còn có rất nhiều sự lựa chọn khác. Dù cho tin tức tố của cậu và anh có độ xứng đôi vượt quá 90% nhưng anh vẫn hi vọng cậu sẽ có cơ hội cân nhắc đến những Alpha bình thường khác.
Tuy nhiên, bỗng dưng bây giờ kẻ mù lòa lại muốn cho trái tim của mình một cơ hội.
Nhóc tội nghiệp nhìn mẹ Khương bưng từng đĩa đồ ăn ra. Mỗi đĩa đều đặt trên mỗi đóa hoa hướng dương khắc trên bàn. Cậu coi là đây là cách sắp xếp bàn ăn đặc biệt của người có tiền. Cứ thế mãi cho đến lúc cậu nhìn thấy mẹ Khương cầm chén đũa đặt trong tay kẻ mù lòa, tỉ mỉ nói cho anh trên mỗi một đóa hoa hướng dương là món gì.
Mẹ Khương phát hiện nghi hoặc của nhóc tội nghiệp thì giải thích cho cậu: “Hồi nhỏ cậu chủ gặp chuyện ngoài ý muốn nên sau này không thấy đường nữa. Bà chủ sợ cậu chủ không thể sinh hoạt bình thường nên đã đặt làm một cái bàn theo yêu cầu và mỗi một đĩa đồ ăn đều đặt ở vị trí cố định trên bàn. Như vậy thì khi cậu chủ nhớ kỹ, lúc ăn cơm gắp thức ăn sẽ dễ hơn.”
Nhóc tội nghiệp gật nhẹ, tỏ ý đã hiểu.
Mẹ Khương ngồi đối diện nhóc tội nghiệp xới cơm cho ba người. Kẻ mù lòa như là nghĩ tới điều gì, nói: “Có gì thích ăn hoặc kiêng ăn có thể nói với mẹ Khương. Ngày mai muốn ăn món gì cũng có thể nói để mẹ đi chợ. Mẹ Khương nấu ăn rất ngon.”
Một người ăn cơm chỉ với một món mặn như nhóc tội nghiệp nghe thấy thế thì sợ hãi, vội nói: “Tôi không kén ăn, mẹ Khương làm gì ăn đó là được rồi.”
“Cậu Tiểu Hùng ngoan như thế mà cậu chủ cũng rước được về nhỉ!”
Mẹ Khương đã nghe chú Lưu nói về hoàn cảnh của nhóc tội nghiệp. Đứa nhỏ làm cho người khác quá xót xa. Dưới tận đáy lòng bà cũng hi vọng cậu có thể chung sống hòa thuận với cậu chủ.
Nhóc tội nghiệp nghe thế đỏ mặt, len lén dụi mắt liếc kẻ mù lòa. Kẻ mù lòa lẳng lặng ăn cơm, có vẻ như không nghe thấy câu nói vừa rồi.
Sau bữa ăn, nhóc tội nghiệp chủ động đứng dậy giúp mẹ Khương dọn dẹp bàn ăn. Mẹ Khương ở nhà họ Hoàng chờ đợi nhiều năm như vậy, nào có thể để chủ nhân ra tay.
Bà vội vàng đi đến đoạt chén dĩa mà nhóc tội nghiệp vừa bưng lên, nói: “Đừng, đừng, đừng. Cậu Tiểu Hùng cậu cứ để đó cho tôi. Cậu dẫn cậu chủ ra xem TV đi!”
Nhóc tội nghiệp không ngờ mẹ Khương sẽ ngăn cản mình, đồ trong tay còn chưa cầm chắc đã bị mẹ Khương lấy đi. Nhóc tội nghiệp có hơi hoang mang, nhưng vẫn thấy mình ăn cơm thì nên giúp dọn dẹp, nói: “Không sao đâu mẹ Khương. Trước kia con dọn ở nhà quen rồi, con giúp mẹ một tí rồi dẫn Hoàng tiên… Hoàng Trạch đi xem tivi.”
“Mẹ Khương, mẹ để em ấy giúp đi.”
Kẻ mù lòa ở bên cạnh lau miệng xong thì nói: “Tôi chờ em ngoài sô pha.”
Câu cuối là nói với nhóc tội nghiệp. Nhóc tội nghiệp gật đầu lại nhớ ra người khiếm thị thì không nhìn thấy, lại nói: “Dạ.”
Đây là lần dọn dẹp sau bữa ăn nhanh nhất của mẹ Khương. Bà cảm thấy mợ chủ mới tới này thật sự quá tốt! Đứa trẻ hiền lành như thế mà ai lại không thích?
Chờ lúc hai người dọn dẹp xong xuôi rời nhà bếp thì mẹ Khương đã đổi xưng hô với nhóc tội nghiệp từ “cậu Tiểu Hùng” sang “Tiểu Ngụ”.
Nhóc tội nghiệp lau tay sạch sẽ đi đến cạnh ghế sô pha. Cậu nhìn thoáng qua kẻ mù lòa ngồi trên băng ghế dài thì chọn một chỗ trên sô pha rồi mới ngồi xuống.
“Sao lại không qua đây ngồi?”
Kẻ mù lòa nghe thấy âm thanh cậu ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi đây.”
“Hả… sao thế?” Nhóc tội nghiệp không biết vì sao kẻ mù lòa lại có yêu cầu như vậy, từ từ di chuyển ngồi xuống bên cạnh kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa vươn tay lần đến tay của nhóc tội nghiệp. Cậu co rúm lại một chút, nhưng vẫn mặc anh cầm lên. Kẻ mù lòa cầm tay nhóc tội nghiệp, khóe miệng hơi hơi giương lên.
“Tiểu Ngụ?” Kẻ mù lòa khẽ cười hai tiếng.
Anh không biết gương mặt nhóc tội nghiệp ở trước mặt anh đã đỏ bừng như trái táo nhỏ, nói tiếp: “Tôi nghe mẹ Khương gọi em như thế. Hôn lễ sẽ được sắp xếp vào khoảng tầm cuối tháng sau, em có ý kiến gì không?”
Nhóc tội nghiệp trong nháy mắt siết chặt bàn tay đang đặt trên ghế, nói: “Cứ nghe ngài sắp xếp là được.”
Kỳ thật nhóc tội nghiệp có hơi hoảng hốt khi nghe đến hôn lễ. Cậu cho là sau khi nhận giấy chứng nhận thì sẽ như người của nhà họ Hoàng – những người đã đến tìm cậu, nói là chỉ nhận lấy cái danh mợ chủ mà thôi.
Người nhà họ Hoàng đã nói, nếu sau khi cưới không có tình yêu thì có thể ly hôn. Mặc dù nhóc tội nghiệp không chờ mong gặp được mấy chuyện như tình yêu đích thực, cậu vẫn cảm thấy hai người không có tình cảm thì vẫn sẽ chia tay thôi.
Nhóc tội nghiệp lại không hề biết một điều.
Vốn dĩ kẻ mù lòa chỉ nghĩ mình là một người mù, một Omega như nhóc tội nghiệp còn có rất nhiều sự lựa chọn khác. Dù cho tin tức tố của cậu và anh có độ xứng đôi vượt quá 90% nhưng anh vẫn hi vọng cậu sẽ có cơ hội cân nhắc đến những Alpha bình thường khác.
Tuy nhiên, bỗng dưng bây giờ kẻ mù lòa lại muốn cho trái tim của mình một cơ hội.
Tác giả :
Quan Sơn Tĩnh