Gặp Gỡ
Chương 26: Phiên ngoại
Sau kết hôn vài ngày, nhóc tội nghiệp làm sâu lười trong nhà chịu không nổi nữa, bèn xin kẻ mù lòa ra ngoài tìm việc làm. Anh từ chối cho ý kiến với những chuyện này. Cậu thấy anh như thế thì coi như anh đã đồng ý.
Ngày hôm sau nhóc tội nghiệp chuẩn bị tốt sơ yếu lý lịch của mình rồi gửi đến các công ty, trong đó cũng có công ty ngày trước cậu từng làm việc.
Cấp trên trước kia của nhóc tội nghiệp thấy thế trên vòng bạn bè thì gửi tới một cành ô liu. Hóa ra lúc còn đi làm, nhóc tội nghiệp là một người chăm chỉ cần cù vô cùng, một tờ đơn mà cậu cũng xử lý rất tốt. Dù sao đã là nhân tài thì sẽ không để nhà khác đoạt đi mất.
Xế chiều hôm đó, nhóc tội nghiệp tràn trề năng lượng thay bộ âu phục cũ bị cậu giấu kỹ, chuẩn bị ra ngoài. Kẻ mù lòa tiễn cậu tới cửa, trong cái ôm tạm biệt, anh phát hiện chất vải này khác nhiều với trang phục ngày thường của cậu, chưa kịp hỏi thì cậu đã chuồn đi mất.
Khi nhóc tội nghiệp đến công ty, cậu cảm thấy cả người như được sống lại. Sau khi nhận giấy kết hôn với kẻ mù lòa, cậu liền làm một ‘Ẩn sĩ thời Hiện đại’ (gốc: hikikomori), hằng ngày gần như chỉ có thể tản bộ trong khu nhà. Trở lại với công tác thì cậu cứ như ngựa phi về với thảo nguyên, bắt đầu vui chơi, khắp cả người tản ra hơi thở vui sướng.
Nhóc tội nghiệp chào hỏi các chị gái ngồi ở bàn làm việc rồi gõ cửa phòng của cấp trên. Lúc đứng trước người vốn là cấp trên của mình, cậu đột nhiên có cảm giác hơi lúng túng.
“Tiểu Ngụ tới đó à?” Cấp trên hôm nay nhiệt tình khác thường, tự mình đưa trà đã pha đến tận tay cậu.
Nhóc tội nghiệp chưa từng được đối xử như thế bao giờ, lòng có hơi thấp thỏm: “Cảm ơn anh Vương. Anh Vương à, hôm nay tôi tới là để…”
“Không cần nói.” Giám đốc Vương ngắt lời: “Tiểu Ngụ à, tôi đã để cho cậu vị trí trống kia rồi, ngay chỗ văn phòng cậu công tác trước kia ấy. Tôi tin cậu sẽ làm rất tốt thôi!”
Nhóc tội nghiệp không biết tình huống hôm nay như thế nào, nhưng anh Vương đã tỏ ra kỳ vọng cao vào cậu, cậu gật đầu, đáp: “Dạ anh Vương, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh.”
“Ừ, đi đi!”
Nhóc tội nghiệp về văn phòng hồi xưa. Cậu nhìn cách sắp xếp ở đây tựa như văn phòng giám đốc mà có chút hoang mang. Bộ mình đi nhầm nơi sao? Cậu cố ý lui lại nhìn thoáng qua. Không nhầm mà?
Lúc đồng nghiệp đi ngang qua thì đi sang chào hỏi nhóc tội nghiệp: “Hùng Ngụ sao? Đúng là cậu rồi!”
Nhóc tội nghiệp quay đầu lại, cười chào hỏi với cô: “Đã lâu không gặp. Đây không phải là phòng làm việc lúc trước ư? Sao lại đổi thành như thế này rồi?”
Đồng nghiệp nhìn xung quanh một chút rồi tiến sát lại, nói nhỏ: “Nghe nói là có người nhà của sếp mới đến làm việc. Sáng nay gấp gáp đổi thành thế này đó. Không biết người nhà của sếp mới trông như thế nào nhỉ? Chắc là rất có tiền ha?”
Nhóc tội nghiệp há hốc miệng. Nhưng cậu cũng không biết nên làm gì mới phải. Thì ra phòng làm việc này chuẩn bị riêng cho cậu…
“Ai, Tiểu Ngụ này, anh Vương phân cậu đến đâu thế?” Đồng nghiệp thấy cậu không hồi đáp, chắc là sợ cậu thấy mình nói chuyện bà tám quá nhiều.
“Tôi…” Nhóc tội nghiệp có chút bối rối sờ cổ: “Bây giờ tôi làm ở văn phòng này.”
“…”
Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn nhóc tội nghiệp. Một tháng không gặp, một nhân viên nhỏ bình thường biến thành cậu chủ nhà giàu luôn?
Nhóc tội nghiệp sợ cô hiểu lầm, vội giải thích: “Chuyện này, cô đừng có hiểu lầm. Chắc là anh chồng trong nhà tôi làm, tôi cũng không biết chuyện này.”
“Cậu kết hôn rồi?” Đồng nghiệp như vừa vội leo lên một cái cáp treo. Chỉ một tháng không gặp mà đồng nghiệp cũ đã gả vào nhà có điều kiện, trở thành một người cao phú soái, đạt đến đỉnh cao cuộc đời.
Nhóc tội nghiệp gật đầu. Cậu cứ cảm thấy mình nói càng nhiều thì sẽ càng thêm phiền phức, bèn nói câu ‘có việc đi trước’ rồi vào phòng.
Lúng túng hết nửa ngày, nhóc tội nghiệp về đến nhà, nhìn kẻ mù lòa ngồi trên sô pha mà có một ít lửa giận không có chỗ xả.
“Anh Trạch à, em về rồi.”
Kẻ mù lòa tìm theo hướng âm thành rồi quay người, hơi nghi hoặc: “Tiểu Ngụ về rồi à em? Sao lại không sang đây ngồi?”
Nhóc tội nghiệp từ từ ngồi lại bên cạnh kẻ mù lòa, nghĩ một lát, vẫn nói ra: “Anh Trạch, có phải anh biết ngày nay em đi công ty nào không?”
“Sao thế?” Kẻ mù lòa ra vẻ như không biết: “Công việc mới không ổn ư?”
“Không phải…” Nhóc tội nghiệp cúi đầu nhìn ngón tay của mình, chầm chậm xoay chiếc nhẫn trên đấy: “Đồng nghiệp nói, công ty có sếp mới. Sếp mới còn chuẩn bị cho em một văn phòng một người nữa.”
Kẻ mù lòa cảm nhận được cảm xúc suy sụp trong lời nói của nhóc tội nghiệp. Anh nghĩ việc mình nhúng tay đã khiến cậu không được vui vẻ, bèn sờ đến tay cậu, kéo qua giữ trong tay của mình: “Xin lỗi em, anh không ngờ lại khiến em không vui. Anh chỉ muốn em đi làm sẽ có thêm tự do, thoải mái thôi.”
“Em biết…” Nhóc tội nghiệp nghĩ thầm, quả nhiên là như thế: “Cảm ơn anh.”
Ngày hôm sau nhóc tội nghiệp đi làm, phòng làm việc đã khôi phục dáng vẻ ban đầu. Vẫn là những đồng nghiệp trước kia, nhưng thái độ của mọi ngưới với cậu đã có sự thay đổi. Nhóc tội nghiệp cũng không nói gì, lấy ra kẹo mừng mà kẻ mù lòa đã chuẩn bị cẩn thận từ trước để phân phát cho mọi người.
Đồng nghiệp cũ thấy nhóc tội nghiệp vẫn làm việc như quá khứ, bèn cảm thấy dù cậu gả vào nhà giàu nhưng cũng không khác biệt mấy. Họ thầm nghĩ, người gả vào nơi ấy đã cố gắng như thế, người như mình chẳng dính dáng gì đến nhà giàu làm sao không thể cố gắng chứ.
Người nhà họ Hoàng không sao dự đoán được, nhóc tội nghiệp đi làm được một tháng, cơ quan vốn được thu mua chỉ để cậu thoải mái công tác đã có công trạng tăng lên không ít. Không hổ là người nhà họ Hoàng của chúng ta!
Tuy nhiên, hằng ngày kẻ mù lòa ở nhà chờ anh chồng trẻ của mình về nhà, anh có cảm giác dạo này mình sắp trở thành oán phu rồi.
Không tăng ca còn ổn, một khi đã tăng ca thì nhóc tội nghiệp làm chưa xong việc sẽ không vui vẻ tan ca, cũng không chịu mang việc về nhà, lần nào tăng ca cũng tới nửa đêm. Lúc cậu về thì vẫn thấy kẻ mù lòa ngồi ở sô pha chờ cậu. Mặc dù rất mệt, nhưng anh vẫn nhất quyết chờ cậu về.
Sau ba lần tăng ca, cuối cùng nhóc tội nghiệp không làm thêm giờ nữa. Một phần vì cậu không muốn tăng ca trở về lại trông thấy dáng vẻ buồn ngủ của anh, mặt khác, bà Hoàng cảm thấy tình trạng này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của đôi chồng chồng trẻ này, nhất định bà phải can dự!
Hoàn
Ngày hôm sau nhóc tội nghiệp chuẩn bị tốt sơ yếu lý lịch của mình rồi gửi đến các công ty, trong đó cũng có công ty ngày trước cậu từng làm việc.
Cấp trên trước kia của nhóc tội nghiệp thấy thế trên vòng bạn bè thì gửi tới một cành ô liu. Hóa ra lúc còn đi làm, nhóc tội nghiệp là một người chăm chỉ cần cù vô cùng, một tờ đơn mà cậu cũng xử lý rất tốt. Dù sao đã là nhân tài thì sẽ không để nhà khác đoạt đi mất.
Xế chiều hôm đó, nhóc tội nghiệp tràn trề năng lượng thay bộ âu phục cũ bị cậu giấu kỹ, chuẩn bị ra ngoài. Kẻ mù lòa tiễn cậu tới cửa, trong cái ôm tạm biệt, anh phát hiện chất vải này khác nhiều với trang phục ngày thường của cậu, chưa kịp hỏi thì cậu đã chuồn đi mất.
Khi nhóc tội nghiệp đến công ty, cậu cảm thấy cả người như được sống lại. Sau khi nhận giấy kết hôn với kẻ mù lòa, cậu liền làm một ‘Ẩn sĩ thời Hiện đại’ (gốc: hikikomori), hằng ngày gần như chỉ có thể tản bộ trong khu nhà. Trở lại với công tác thì cậu cứ như ngựa phi về với thảo nguyên, bắt đầu vui chơi, khắp cả người tản ra hơi thở vui sướng.
Nhóc tội nghiệp chào hỏi các chị gái ngồi ở bàn làm việc rồi gõ cửa phòng của cấp trên. Lúc đứng trước người vốn là cấp trên của mình, cậu đột nhiên có cảm giác hơi lúng túng.
“Tiểu Ngụ tới đó à?” Cấp trên hôm nay nhiệt tình khác thường, tự mình đưa trà đã pha đến tận tay cậu.
Nhóc tội nghiệp chưa từng được đối xử như thế bao giờ, lòng có hơi thấp thỏm: “Cảm ơn anh Vương. Anh Vương à, hôm nay tôi tới là để…”
“Không cần nói.” Giám đốc Vương ngắt lời: “Tiểu Ngụ à, tôi đã để cho cậu vị trí trống kia rồi, ngay chỗ văn phòng cậu công tác trước kia ấy. Tôi tin cậu sẽ làm rất tốt thôi!”
Nhóc tội nghiệp không biết tình huống hôm nay như thế nào, nhưng anh Vương đã tỏ ra kỳ vọng cao vào cậu, cậu gật đầu, đáp: “Dạ anh Vương, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của anh.”
“Ừ, đi đi!”
Nhóc tội nghiệp về văn phòng hồi xưa. Cậu nhìn cách sắp xếp ở đây tựa như văn phòng giám đốc mà có chút hoang mang. Bộ mình đi nhầm nơi sao? Cậu cố ý lui lại nhìn thoáng qua. Không nhầm mà?
Lúc đồng nghiệp đi ngang qua thì đi sang chào hỏi nhóc tội nghiệp: “Hùng Ngụ sao? Đúng là cậu rồi!”
Nhóc tội nghiệp quay đầu lại, cười chào hỏi với cô: “Đã lâu không gặp. Đây không phải là phòng làm việc lúc trước ư? Sao lại đổi thành như thế này rồi?”
Đồng nghiệp nhìn xung quanh một chút rồi tiến sát lại, nói nhỏ: “Nghe nói là có người nhà của sếp mới đến làm việc. Sáng nay gấp gáp đổi thành thế này đó. Không biết người nhà của sếp mới trông như thế nào nhỉ? Chắc là rất có tiền ha?”
Nhóc tội nghiệp há hốc miệng. Nhưng cậu cũng không biết nên làm gì mới phải. Thì ra phòng làm việc này chuẩn bị riêng cho cậu…
“Ai, Tiểu Ngụ này, anh Vương phân cậu đến đâu thế?” Đồng nghiệp thấy cậu không hồi đáp, chắc là sợ cậu thấy mình nói chuyện bà tám quá nhiều.
“Tôi…” Nhóc tội nghiệp có chút bối rối sờ cổ: “Bây giờ tôi làm ở văn phòng này.”
“…”
Đồng nghiệp ngạc nhiên nhìn nhóc tội nghiệp. Một tháng không gặp, một nhân viên nhỏ bình thường biến thành cậu chủ nhà giàu luôn?
Nhóc tội nghiệp sợ cô hiểu lầm, vội giải thích: “Chuyện này, cô đừng có hiểu lầm. Chắc là anh chồng trong nhà tôi làm, tôi cũng không biết chuyện này.”
“Cậu kết hôn rồi?” Đồng nghiệp như vừa vội leo lên một cái cáp treo. Chỉ một tháng không gặp mà đồng nghiệp cũ đã gả vào nhà có điều kiện, trở thành một người cao phú soái, đạt đến đỉnh cao cuộc đời.
Nhóc tội nghiệp gật đầu. Cậu cứ cảm thấy mình nói càng nhiều thì sẽ càng thêm phiền phức, bèn nói câu ‘có việc đi trước’ rồi vào phòng.
Lúng túng hết nửa ngày, nhóc tội nghiệp về đến nhà, nhìn kẻ mù lòa ngồi trên sô pha mà có một ít lửa giận không có chỗ xả.
“Anh Trạch à, em về rồi.”
Kẻ mù lòa tìm theo hướng âm thành rồi quay người, hơi nghi hoặc: “Tiểu Ngụ về rồi à em? Sao lại không sang đây ngồi?”
Nhóc tội nghiệp từ từ ngồi lại bên cạnh kẻ mù lòa, nghĩ một lát, vẫn nói ra: “Anh Trạch, có phải anh biết ngày nay em đi công ty nào không?”
“Sao thế?” Kẻ mù lòa ra vẻ như không biết: “Công việc mới không ổn ư?”
“Không phải…” Nhóc tội nghiệp cúi đầu nhìn ngón tay của mình, chầm chậm xoay chiếc nhẫn trên đấy: “Đồng nghiệp nói, công ty có sếp mới. Sếp mới còn chuẩn bị cho em một văn phòng một người nữa.”
Kẻ mù lòa cảm nhận được cảm xúc suy sụp trong lời nói của nhóc tội nghiệp. Anh nghĩ việc mình nhúng tay đã khiến cậu không được vui vẻ, bèn sờ đến tay cậu, kéo qua giữ trong tay của mình: “Xin lỗi em, anh không ngờ lại khiến em không vui. Anh chỉ muốn em đi làm sẽ có thêm tự do, thoải mái thôi.”
“Em biết…” Nhóc tội nghiệp nghĩ thầm, quả nhiên là như thế: “Cảm ơn anh.”
Ngày hôm sau nhóc tội nghiệp đi làm, phòng làm việc đã khôi phục dáng vẻ ban đầu. Vẫn là những đồng nghiệp trước kia, nhưng thái độ của mọi ngưới với cậu đã có sự thay đổi. Nhóc tội nghiệp cũng không nói gì, lấy ra kẹo mừng mà kẻ mù lòa đã chuẩn bị cẩn thận từ trước để phân phát cho mọi người.
Đồng nghiệp cũ thấy nhóc tội nghiệp vẫn làm việc như quá khứ, bèn cảm thấy dù cậu gả vào nhà giàu nhưng cũng không khác biệt mấy. Họ thầm nghĩ, người gả vào nơi ấy đã cố gắng như thế, người như mình chẳng dính dáng gì đến nhà giàu làm sao không thể cố gắng chứ.
Người nhà họ Hoàng không sao dự đoán được, nhóc tội nghiệp đi làm được một tháng, cơ quan vốn được thu mua chỉ để cậu thoải mái công tác đã có công trạng tăng lên không ít. Không hổ là người nhà họ Hoàng của chúng ta!
Tuy nhiên, hằng ngày kẻ mù lòa ở nhà chờ anh chồng trẻ của mình về nhà, anh có cảm giác dạo này mình sắp trở thành oán phu rồi.
Không tăng ca còn ổn, một khi đã tăng ca thì nhóc tội nghiệp làm chưa xong việc sẽ không vui vẻ tan ca, cũng không chịu mang việc về nhà, lần nào tăng ca cũng tới nửa đêm. Lúc cậu về thì vẫn thấy kẻ mù lòa ngồi ở sô pha chờ cậu. Mặc dù rất mệt, nhưng anh vẫn nhất quyết chờ cậu về.
Sau ba lần tăng ca, cuối cùng nhóc tội nghiệp không làm thêm giờ nữa. Một phần vì cậu không muốn tăng ca trở về lại trông thấy dáng vẻ buồn ngủ của anh, mặt khác, bà Hoàng cảm thấy tình trạng này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của đôi chồng chồng trẻ này, nhất định bà phải can dự!
Hoàn
Tác giả :
Quan Sơn Tĩnh