Gặp Gỡ
Chương 17
Nhóm người vừa vào khách sạn thì có người đứng cách đấy năm thước đón tiếp. Nhóc tội nghiệp không biết đây là ai nên tính kéo kẻ mù lòa đi vòng qua, nhưng anh lại không dịch chuyển.
“Cậu chủ, phòng riêng đã được chuẩn bị. Vẫn là mấy món thường ăn ạ.” Quản lý đại sảnh kính cẩn lễ phép nói với kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa gật đầu. Chợt anh nắm chặt tay nhóc tội nghiệp, nói cho quản lý đại sảnh: “Đưa thực đơn và một phần lên.”
“Dạ, thưa cậu chủ, mợ chủ.” Quản lý đại sảnh thấy kẻ mù lòa bỗng cầm tay người kia, bèn cúi người một cái với nhóc tội nghiệp.
Nhóc tội nghiệp đã lâu không nghe đến xưng hô này nên sững cả người. Nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ khẽ hỏi kẻ mù lòa vị trí phòng riêng.
Trên đường đến đó, kẻ mù lòa và nhóc tội nghiệp vẫn nắm tay nhau. Hùng Ý theo sau cùng với Mạc Kiệt, lại lải nhải: “Ông xã, anh nói xem. Có phải em suy nghĩ nhiều quá không?”
“Em cũng biết rồi?” Mạc Kiệt cúi đầu, nhìn cô cưng chiều. Cậu ta đưa tay khoác vai cô: “Không sao cả. Em cũng quan tâm anh trai mình thôi mà.”
“Không được! Em nhất định nhìn thật kỹ lẫn nữa!” Hùng Ý thấy không nên bỏ cuộc nhanh như vậy. Không chừng hai người kia toàn là diễn cho mình xem mà thôi!
Mạc Kiệt cầm tay Hùng Ý, không biết làm gì hơn. Bà xã mình mà, không ủng hộ không được. Cậu ta đành cổ vũ, vỗ vai cô nói: “Cố lên!”
Đến phòng riêng rồi, nhóc tội nghiệp có hơi hoảng hốt vì không gian của nó. Bốn người dùng bữa trưa trong phòng riêng lớn nhất… Cậu giật giật ống tay áo của kẻ mù lòa, uyển chuyển nói: “Chắc chúng ta không nhất thiết phải ăn ở nơi rộng rãi như vậy đâu anh?”
“Hửm?” Kẻ mù lòa không biết nhóc tội nghiệp nói chỗ nào không phù hợp. Bởi vì trước giờ anh vẫn ăn ở phòng riêng này, mỗi lần đều cùng ở một địa điểm.
“Lầu đầu gặp người nhà của em, ăn ở chỗ này cũng bình thường. Phòng này chỉ mở cho người trong nhà thôi, em đừng lo.”
Nhóc tội nghiệp còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cậu thấy mình với kẻ mù lòa cứ như ông nói gà bà nói vịt.
Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đưa lên thực đơn và đặt bình trà xuống, nói: “Xin chào, đây là trà Long Tỉnh thượng đẳng. Đồ ăn nguội đang được đưa đến, mời ngài xem còn cần thêm gì nữa không?”
Hùng Ý cách thực đơn gần nhất, bèn cầm lên xem thử khách sạn sang nhất thành phố có chỗ nào không tầm thường. Kết quả mở ra thì bị giá cả trong đó hù hết hồn. Cô hơi hoài nghi, thụi cùi chỏ vào Mặc Kiệt, hỏi nhỏ: “Phải em mù không, sao mà mắc quá vậy?”
Mạc Kiệt cũng ngước lên nhìn thử thực đơn trong tay bà xã mình. Cậu ta nhìn xong cũng nhướn mày, sương sương không tài nào hiểu nối giá cả này, đành trả lời: “Chắc là nguyên liệu nấu ăn bồi bổ dùng đến vàng chăng!”
Hùng Ý bị chọc cười, lấy thực đơn che nửa mặt vờ như không có gì xảy ra.
“Tiểu Ý?” Nhóc tội nghiệp chú ý đến hành động của cô, không biết là xảy ra chuyện gì, hỏi: “Em muốn gọi gì?”
“Dạ?”
Hùng Ý lập tức bỏ thực đơn lên bàn, mặt mày nghiêm túc báo: “Bào ngư với bao tử cá, ốc xoắn hoang dã nướng, bào ngư đông lạnh với sake, canh tổ yến. Cho tôi gọi những món này!”
Nhóc tội nghiệp nghe tên mấy món Hùng Ý tuôn ra mà bối rối không thôi. Mấy món này vừa nghe đã biết rất đắt, cậu bèn quay đầu nhìn về phía cô, lại thấy cô bày ra nét mặt vô tội, nhịn không được lại hỏi: “Tiểu Ý, sao lại chọn mấy món đắt như thế?”
“Anh hai! Anh xót cái gì chứ!”
Thái độ của Hùng Ý với nhóc tội nghiệp có tí tức giận: “Anh ta có thể dẫn mình đến đây, rõ ràng là có thể kham nổi. Em thử một chút thôi! Chẳng lẽ em chọn có mấy món vậy thôi mà anh ta cũng nói anh ư?”
“Không phải.”
Nhóc tội nghiệp không biết giải thích mối quan hệ giữa cậu và kẻ mù lòa ra sao cho Hùng Ý nghe, nhưng lại sợ làm cô lo lắng: “Vậy, vậy lát nữa không được lãng phí thức ăn.”
“Dạ!” Hùng Ý thầm nghĩ, anh trai cô là người tốt như thế, lỡ đâu bị người khác lừa thì phải làm sao bây giờ.
Nhóc tội nghiệp nhận kết quả thực đơn từ tay Hùng Ý, dò tìm mấy món ăn mà cô vừa chọn. Lúc nhìn thấy giá cả, cậu cũng hoảng hốt một trận, liền quay đầu muốn hỏi kẻ mù lòa xem có thể bỏ mấy món này hay không.
Kẻ mù lòa đưa tay sang nhéo nhóc tội nghiệp, cúi đầu nói nhỏ: “Không sao đâu em. Tiểu Ngụ muốn ăn gì nào?”
“Em thì không cần đâu anh. Không phải họ nói sẽ lên những món anh hay ăn sao, cứ ăn những món ấy là được rồi.” Nhóc tội nghiệp khép thực đơn rồi để lại lên bàn, đáp.
“Thế có muốn uống chút rượu không?”
Nhóc tội nghiệp nghĩ lại giá cả mới thấy trong thực đơn mà không dám gọi đồ uống. Cậu quyết tâm trả thực đơn đến trước mặt Hùng Ý, nói: “Tiểu Ý, em xem thử muốn uống gì thì gọi đi.”, rồi xích lại gần cô, nói nhỏ: “Không được uống rượu.”
“Anh yên tâm đi!” Hùng Ý ném cho nhóc tội nghiệp một ánh mắt an tâm, mở thực đơn ra lần nữa, suy nghĩ một hồi thì chỉ một chỗ trên thực đơn.
“Vậy lấy một bình nước ép cam tươi, còn lại không cần.”
Phục vụ nhận lấy thực đơn từ Mạc Kiệt, nói: “Vâng, đồ nguội đã đến rồi, còn đồ nóng đang được đưa lên.” Cô quay người mở cửa, mấy phục vụ khác đẩy xe nhỏ đến cạnh bàn để chia thức ăn. Mới có đồ nguội nhưng lại bày non nửa cái bàn.
Nhóc tội nghiệp nhìn thức ăn được sắp xếp tản ra, không biết phải nói vị trí thức ăn như thế nào với kẻ mù lòa. Cậu chỉ đành lại gần nói với anh đồ ăn đã lên rồi, bảo anh muốn ăn gì thì cậu gắp cho anh.
Hùng Ý nhìn nhóc tội nghiệp cứ mải miết châu đầu ghé tai với kẻ mù lòa mà hận cục sắt chẳng thể mài thành kim. Cứ như anh trai nhà mình chủ động sáp tới vậy.
Chờ đồ ăn lên đủ, nhóc tội nghiệp gắp thức ăn cho kẻ mù lòa bắt đầu nhiều hơn. Cậu thấy cái gì cũng hỏi xem anh có muốn ăn không. Kỳ thật kẻ mù lòa biết sơ đĩa đồ ăn cách mình bao xa, nhưng anh cực kỳ hưởng thụ quá trình được nhóc tội nghiệp chăm sóc như thế này.
Tuy nhiên Hùng Ý lại nhìn không nổi. Cô cũng bắt đầu gắp thức ăn cho nhóc tội nghiệp, gắp xong thì hối cậu mau mau ăn. Không lâu sau, nhóc tội nghiệp không kham nổi chú ý cả hai bên, gấp gáp từ chối nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Hùng Ý thấy nhóc tội nghiệp ra khỏi cửa thì lập tức để đũa xuống, mặt mày nghiêm túc nhìn kẻ mù lòa. Sau đó cô mới nhớ anh không nhìn được, nhịn không được liếc mắt hỏi anh:
“Làm sao anh quen biết anh hai? Anh thích anh tôi sao?”
Kẻ mù lòa nghe thấy chuyện này thì buông đũa xuống, cười nói: “Anh và anh hai của em có độ xứng đôi tin tức tố cao, hệ thống phân chia thôi.”
Quả nhiên là lý do này. Hình như độ thiện cảm của kẻ mù lòa trong mắt Hùng Ý nháy mắt hạ xuống không điểm. Cô nói khẳng định: “Anh không hề thích anh trai tôi.”
Kẻ mù lòa cười, lắc đầu nói tiếp: “Không, anh rất thích Tiểu Ngụ. Em ấy như một nguồn sáng. Vốn thế giới của anh đen kịt, nhưng sau khi quen em ấy, mọi thứ đã chẳng còn như cũ.”
Hùng Ý nghe mà nổi hết cả da gà, hỏi anh: “Vậy anh vừa gặp đã yêu anh hai rồi?”
“Có thể nói như vậy. Dù chắc rằng độ xứng đôi cao cũng tác động phần nào nhưng anh rất vui vì nó.”
Kẻ mù lòa im lặng mấy giây: “Tiểu Ngụ như một thế giới mới mà anh được tiếp xúc. Em ấy nói cho anh rất nhiều điều mà hóa ra anh không biết. Anh đã không muốn em ấy sẽ trở thành Omega của người khác.”
“Thế anh…”
“Em yên tâm. Anh sẽ tôn trọng Tiểu Ngụ. Nếu như em ấy không bằng lòng, anh sẽ không làm bất kỳ chuyện gì mà em ấy không muốn. Anh biết lúc này em ấy vẫn chưa nhìn rõ trái tim của mình, nhưng anh có thể đợi. Chờ đến khi em ấy nói với anh rằng em ấy bằng lòng.” Mặc dù theo ý trong nhà, tháng sau phải cử hành hôn lễ rồi.
Chợt, Hùng Ý tỏ ra hờn dỗi, nói: “Thật ra, thật ra anh hai rất quan tâm anh. Anh ấy toàn kể cho em nghe những điều tốt về anh thôi.”
“Cám ơn em, Tiểu Ý. Buổi tối có muốn đến nhà anh ăn một bữa cơm với Mạc Kiệt không?”
“Đừng đừng đừng!”
Hùng Ý tranh thủ thời gian từ chối, đáp: “Lát nữa không chừng anh hai còn tưởng em với anh đã làm một cái giao dịch gì ghê gớm lắm ấy! Em không cần đi đâu!”
Kẻ mù lòa cũng không rủ rê thêm, nói: “Ừ, lúc này không vội.”
Hùng Ý cảm thấy kẻ mù lòa trước mắt cô thật không biết xấu hổ.
“Cậu chủ, phòng riêng đã được chuẩn bị. Vẫn là mấy món thường ăn ạ.” Quản lý đại sảnh kính cẩn lễ phép nói với kẻ mù lòa.
Kẻ mù lòa gật đầu. Chợt anh nắm chặt tay nhóc tội nghiệp, nói cho quản lý đại sảnh: “Đưa thực đơn và một phần lên.”
“Dạ, thưa cậu chủ, mợ chủ.” Quản lý đại sảnh thấy kẻ mù lòa bỗng cầm tay người kia, bèn cúi người một cái với nhóc tội nghiệp.
Nhóc tội nghiệp đã lâu không nghe đến xưng hô này nên sững cả người. Nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ khẽ hỏi kẻ mù lòa vị trí phòng riêng.
Trên đường đến đó, kẻ mù lòa và nhóc tội nghiệp vẫn nắm tay nhau. Hùng Ý theo sau cùng với Mạc Kiệt, lại lải nhải: “Ông xã, anh nói xem. Có phải em suy nghĩ nhiều quá không?”
“Em cũng biết rồi?” Mạc Kiệt cúi đầu, nhìn cô cưng chiều. Cậu ta đưa tay khoác vai cô: “Không sao cả. Em cũng quan tâm anh trai mình thôi mà.”
“Không được! Em nhất định nhìn thật kỹ lẫn nữa!” Hùng Ý thấy không nên bỏ cuộc nhanh như vậy. Không chừng hai người kia toàn là diễn cho mình xem mà thôi!
Mạc Kiệt cầm tay Hùng Ý, không biết làm gì hơn. Bà xã mình mà, không ủng hộ không được. Cậu ta đành cổ vũ, vỗ vai cô nói: “Cố lên!”
Đến phòng riêng rồi, nhóc tội nghiệp có hơi hoảng hốt vì không gian của nó. Bốn người dùng bữa trưa trong phòng riêng lớn nhất… Cậu giật giật ống tay áo của kẻ mù lòa, uyển chuyển nói: “Chắc chúng ta không nhất thiết phải ăn ở nơi rộng rãi như vậy đâu anh?”
“Hửm?” Kẻ mù lòa không biết nhóc tội nghiệp nói chỗ nào không phù hợp. Bởi vì trước giờ anh vẫn ăn ở phòng riêng này, mỗi lần đều cùng ở một địa điểm.
“Lầu đầu gặp người nhà của em, ăn ở chỗ này cũng bình thường. Phòng này chỉ mở cho người trong nhà thôi, em đừng lo.”
Nhóc tội nghiệp còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cậu thấy mình với kẻ mù lòa cứ như ông nói gà bà nói vịt.
Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đưa lên thực đơn và đặt bình trà xuống, nói: “Xin chào, đây là trà Long Tỉnh thượng đẳng. Đồ ăn nguội đang được đưa đến, mời ngài xem còn cần thêm gì nữa không?”
Hùng Ý cách thực đơn gần nhất, bèn cầm lên xem thử khách sạn sang nhất thành phố có chỗ nào không tầm thường. Kết quả mở ra thì bị giá cả trong đó hù hết hồn. Cô hơi hoài nghi, thụi cùi chỏ vào Mặc Kiệt, hỏi nhỏ: “Phải em mù không, sao mà mắc quá vậy?”
Mạc Kiệt cũng ngước lên nhìn thử thực đơn trong tay bà xã mình. Cậu ta nhìn xong cũng nhướn mày, sương sương không tài nào hiểu nối giá cả này, đành trả lời: “Chắc là nguyên liệu nấu ăn bồi bổ dùng đến vàng chăng!”
Hùng Ý bị chọc cười, lấy thực đơn che nửa mặt vờ như không có gì xảy ra.
“Tiểu Ý?” Nhóc tội nghiệp chú ý đến hành động của cô, không biết là xảy ra chuyện gì, hỏi: “Em muốn gọi gì?”
“Dạ?”
Hùng Ý lập tức bỏ thực đơn lên bàn, mặt mày nghiêm túc báo: “Bào ngư với bao tử cá, ốc xoắn hoang dã nướng, bào ngư đông lạnh với sake, canh tổ yến. Cho tôi gọi những món này!”
Nhóc tội nghiệp nghe tên mấy món Hùng Ý tuôn ra mà bối rối không thôi. Mấy món này vừa nghe đã biết rất đắt, cậu bèn quay đầu nhìn về phía cô, lại thấy cô bày ra nét mặt vô tội, nhịn không được lại hỏi: “Tiểu Ý, sao lại chọn mấy món đắt như thế?”
“Anh hai! Anh xót cái gì chứ!”
Thái độ của Hùng Ý với nhóc tội nghiệp có tí tức giận: “Anh ta có thể dẫn mình đến đây, rõ ràng là có thể kham nổi. Em thử một chút thôi! Chẳng lẽ em chọn có mấy món vậy thôi mà anh ta cũng nói anh ư?”
“Không phải.”
Nhóc tội nghiệp không biết giải thích mối quan hệ giữa cậu và kẻ mù lòa ra sao cho Hùng Ý nghe, nhưng lại sợ làm cô lo lắng: “Vậy, vậy lát nữa không được lãng phí thức ăn.”
“Dạ!” Hùng Ý thầm nghĩ, anh trai cô là người tốt như thế, lỡ đâu bị người khác lừa thì phải làm sao bây giờ.
Nhóc tội nghiệp nhận kết quả thực đơn từ tay Hùng Ý, dò tìm mấy món ăn mà cô vừa chọn. Lúc nhìn thấy giá cả, cậu cũng hoảng hốt một trận, liền quay đầu muốn hỏi kẻ mù lòa xem có thể bỏ mấy món này hay không.
Kẻ mù lòa đưa tay sang nhéo nhóc tội nghiệp, cúi đầu nói nhỏ: “Không sao đâu em. Tiểu Ngụ muốn ăn gì nào?”
“Em thì không cần đâu anh. Không phải họ nói sẽ lên những món anh hay ăn sao, cứ ăn những món ấy là được rồi.” Nhóc tội nghiệp khép thực đơn rồi để lại lên bàn, đáp.
“Thế có muốn uống chút rượu không?”
Nhóc tội nghiệp nghĩ lại giá cả mới thấy trong thực đơn mà không dám gọi đồ uống. Cậu quyết tâm trả thực đơn đến trước mặt Hùng Ý, nói: “Tiểu Ý, em xem thử muốn uống gì thì gọi đi.”, rồi xích lại gần cô, nói nhỏ: “Không được uống rượu.”
“Anh yên tâm đi!” Hùng Ý ném cho nhóc tội nghiệp một ánh mắt an tâm, mở thực đơn ra lần nữa, suy nghĩ một hồi thì chỉ một chỗ trên thực đơn.
“Vậy lấy một bình nước ép cam tươi, còn lại không cần.”
Phục vụ nhận lấy thực đơn từ Mạc Kiệt, nói: “Vâng, đồ nguội đã đến rồi, còn đồ nóng đang được đưa lên.” Cô quay người mở cửa, mấy phục vụ khác đẩy xe nhỏ đến cạnh bàn để chia thức ăn. Mới có đồ nguội nhưng lại bày non nửa cái bàn.
Nhóc tội nghiệp nhìn thức ăn được sắp xếp tản ra, không biết phải nói vị trí thức ăn như thế nào với kẻ mù lòa. Cậu chỉ đành lại gần nói với anh đồ ăn đã lên rồi, bảo anh muốn ăn gì thì cậu gắp cho anh.
Hùng Ý nhìn nhóc tội nghiệp cứ mải miết châu đầu ghé tai với kẻ mù lòa mà hận cục sắt chẳng thể mài thành kim. Cứ như anh trai nhà mình chủ động sáp tới vậy.
Chờ đồ ăn lên đủ, nhóc tội nghiệp gắp thức ăn cho kẻ mù lòa bắt đầu nhiều hơn. Cậu thấy cái gì cũng hỏi xem anh có muốn ăn không. Kỳ thật kẻ mù lòa biết sơ đĩa đồ ăn cách mình bao xa, nhưng anh cực kỳ hưởng thụ quá trình được nhóc tội nghiệp chăm sóc như thế này.
Tuy nhiên Hùng Ý lại nhìn không nổi. Cô cũng bắt đầu gắp thức ăn cho nhóc tội nghiệp, gắp xong thì hối cậu mau mau ăn. Không lâu sau, nhóc tội nghiệp không kham nổi chú ý cả hai bên, gấp gáp từ chối nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Hùng Ý thấy nhóc tội nghiệp ra khỏi cửa thì lập tức để đũa xuống, mặt mày nghiêm túc nhìn kẻ mù lòa. Sau đó cô mới nhớ anh không nhìn được, nhịn không được liếc mắt hỏi anh:
“Làm sao anh quen biết anh hai? Anh thích anh tôi sao?”
Kẻ mù lòa nghe thấy chuyện này thì buông đũa xuống, cười nói: “Anh và anh hai của em có độ xứng đôi tin tức tố cao, hệ thống phân chia thôi.”
Quả nhiên là lý do này. Hình như độ thiện cảm của kẻ mù lòa trong mắt Hùng Ý nháy mắt hạ xuống không điểm. Cô nói khẳng định: “Anh không hề thích anh trai tôi.”
Kẻ mù lòa cười, lắc đầu nói tiếp: “Không, anh rất thích Tiểu Ngụ. Em ấy như một nguồn sáng. Vốn thế giới của anh đen kịt, nhưng sau khi quen em ấy, mọi thứ đã chẳng còn như cũ.”
Hùng Ý nghe mà nổi hết cả da gà, hỏi anh: “Vậy anh vừa gặp đã yêu anh hai rồi?”
“Có thể nói như vậy. Dù chắc rằng độ xứng đôi cao cũng tác động phần nào nhưng anh rất vui vì nó.”
Kẻ mù lòa im lặng mấy giây: “Tiểu Ngụ như một thế giới mới mà anh được tiếp xúc. Em ấy nói cho anh rất nhiều điều mà hóa ra anh không biết. Anh đã không muốn em ấy sẽ trở thành Omega của người khác.”
“Thế anh…”
“Em yên tâm. Anh sẽ tôn trọng Tiểu Ngụ. Nếu như em ấy không bằng lòng, anh sẽ không làm bất kỳ chuyện gì mà em ấy không muốn. Anh biết lúc này em ấy vẫn chưa nhìn rõ trái tim của mình, nhưng anh có thể đợi. Chờ đến khi em ấy nói với anh rằng em ấy bằng lòng.” Mặc dù theo ý trong nhà, tháng sau phải cử hành hôn lễ rồi.
Chợt, Hùng Ý tỏ ra hờn dỗi, nói: “Thật ra, thật ra anh hai rất quan tâm anh. Anh ấy toàn kể cho em nghe những điều tốt về anh thôi.”
“Cám ơn em, Tiểu Ý. Buổi tối có muốn đến nhà anh ăn một bữa cơm với Mạc Kiệt không?”
“Đừng đừng đừng!”
Hùng Ý tranh thủ thời gian từ chối, đáp: “Lát nữa không chừng anh hai còn tưởng em với anh đã làm một cái giao dịch gì ghê gớm lắm ấy! Em không cần đi đâu!”
Kẻ mù lòa cũng không rủ rê thêm, nói: “Ừ, lúc này không vội.”
Hùng Ý cảm thấy kẻ mù lòa trước mắt cô thật không biết xấu hổ.
Tác giả :
Quan Sơn Tĩnh