Gặp Gỡ
Chương 12
Trên bàn cơm tối quả thực có dấu hiệu Tam quốc thành lập.
Hướng Nam là kẻ mù lòa đang chậm rãi ăn cơm. Về phía tây thì Hoàng Li gắp cho nhóc tội nghiệp mấy đũa thức ăn, lại gắp cho kẻ mù lòa mấy đũa thức ăn. Cô nhìn chằm chằm, muốn mở mang đầu óc xem anh trai nhà mình có cử động gì mới. Về hướng đông có nhóc tội nghiệp không biết chuyện gì xảy ra, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, thứ Hoàng Li gắp cho đều ăn hết. Cậu cảm giác mình ăn đã no hết cỡ, chịu không nổi buồn tủi ngẩng đầu nhìn mẹ Khương ngồi bên cạnh Hoàng Li một cái.
Mẹ Khương nhìn thấy mà cũng không biết nên cười hay nên đau lòng. Bà nhích lại gần Hoàng Li nhỏ giọng nói: “Li Li à, Tiểu Ngụ không ăn nổi nữa.”
Lúc này Hoàng Li mới phát hiện nhóc tội nghiệp ngồi đối diện mình đã cúi sát mặt vào chén cơm, cười ha hả nói: “Anh Tiểu Ngụ, anh ăn no rồi hả?”
“Ừm!” Nhóc tội nghiệp nghe thấy tên mình được điểm đến, lập tức đặt đũa xuống bưng chén đứng lên.
“Tôi đi rửa chén.”
“Ài ài ài đừng nha! Anh Tiểu Ngụ trò chuyện tiếp một lát đi mà!” Hoàng Li cũng để đũa xuống theo. Cô còn muốn nhìn anh trai chọc chị dâu mà!
Nhóc tội nghiệp vội vàng đi vào phòng bếp, không hề quay đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ăn xong rồi cũng có thể trò chuyện!”
Kẻ mù lòa chờ nhóc tội nghiệp đi vào phòng bếp đóng cửa lại, cũng buông đũa xuống, cầm lấy khăn tay bên cạnh bàn lau miệng, nói: “Li Li, em muốn xem kịch thì đến rạp hát mà xem.”
Suy nghĩ của Hoàng Li bất ngờ bị nói toạc ra nên cô cũng không dám ở lại lâu, cầm chén đũa đi vào phòng bếp luôn. Vốn dĩ cô còn muốn đơn độc tâm sự cùng nhóc tội nghiệp rồi nhìn xem có cái gì mới để hóng chuyện. Kết quả cô chỉ vừa vặn đi thoáng qua lại ngửi thấy trên thân nhóc tội nghiệp có mùi tin tức tố Alpha nhàn nhạt, trên mặt Hoàng Li xuất hiện biểu tình khiếp sợ. Anh trai đắc thủ rồi?!?
“Đến đây, ô mai mà Li Li chúng ta thích ăn nhất đây.” Mẹ Khương đã lâu không gặp Hoàng Li, cố ý chuẩn bị hoa quả gọt rồi làm thức ăn vặt mà cô thích.
“Cám ơn mẹ Khương!” Hoàng Li ngay lập tức cầm nĩa, bưng đĩa ô mai, mắt nhìn về hai người còn lại ngồi trên ghế sô pha. Ể? Thế mà giao tiếp gần chút cũng không có.
Nhóc tội nghiệp không biết vì sao hôm nay Hoàng Li luôn luôn nhìn cậu chằm chằm. Cậu ngẫm lại có thể kẻ mù lòa là nguyên nhân nên cậu lặng lẽ dịch ra vành ghế sô pha một chút.
Kẻ mù lòa cảm thấy cậu di chuyển ra khá xa. Không cần nghĩ cũng biết ai là nguyên nhân.
“Li Li.”
Hoàng Li giật mình, cái tiết tấu này không đúng! Nhưng mình vẫn phải giả vờ không có gì phát sinh hỏi: “Sao thế? Anh hai cũng muốn ăn ô mai hả?”
“Ăn xong ô mai thì em có thể về.” Kẻ mù lòa bưng trà nhấp một miếng, vô cùng thẳng thắn đuổi người.
Hoàng Li lần đầu tiên bị kẻ mù lòa đuổi thẳng như vậy, nghĩ đến lúc này đoán chừng mẹ Khương cũng không giúp được, đành đặt hi vọng lên người nhóc tội nghiệp.
“Anh Tiểu Ngụ! Em vừa mới đến ăn cơm mà anh hai muốn đuổi em về kìa.” Hoàng Li mặt mày oan ức nhìn nhóc tội nghiệp bối rối.
“Sao?” Đột nhiên bị gọi tên mà nhóc tội nghiệp chẳng biết làm sao
“Vậy em ở lâu thêm một chốc, tâm sự cũng được.” Nhóc tội nghiệp nghĩ, dù sao cũng không phải trò chuyện với mình.
Ai biết được câu tiếp theo của Hoàng Li đã gợi vào chủ đề chính.
“Anh Tiểu Ngụ, có phải anh bị muỗi cắn không vậy?” Hoàng Li mặt mày ngây thơ hỏi.
Nhóc tội nghiệp trong nháy mắt lại cho rằng áo khoác mình không kéo hết khóa, đưa tay bịt lại bên trái cổ áo, ánh mắt hoang mang nói: “Hửm? Có thể là gần đây trong nhà đuổi côn trùng không kỹ lắm…”
“À… Ra thế hở…” Hoàng Li ý tứ sâu xa nhìn kẻ mù lòa một chút.
Kẻ mù lòa lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, đứa em gái này của mình thực sự là… Đã muốn nhìn đến thế thì cho em xem một chút.
Nhóc tội nghiệp bị đột kích bất chợt, không kịp đề phòng bị kẻ mù lòa kéo đến bên người, có chút hốt hoảng hỏi: “Sao vậy?”
Kẻ mù lòa cúi đầu xuống, ghé sát bên tai cậu nói khẽ: “Phối hợp tí em nhé.”
Mặc dù nhóc tội nghiệp không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn rất phối hợp ngồi im dựa vào bên cạnh kẻ mù lòa.
Hoàng Li cũng không biết bọn họ vừa mới nói cái gì, nhưng đột nhiên chuyển biến thái độ khẳng định là ý tứ của ông anh nhà mình.
Kẻ mù lòa nghe tiếng tivi, thỉnh thoảng quay đầu nghiệp trò chuyện hai câu cùng nhóc tội nghiệp. Hai người trông khá vui vẻ. Hoàng Li đang xem đột nhiên cảm thấy mình tự dâng tới cửa đặng đớp thức ăn cho chó thì không tốt lắm. Không! Thật không tốt lành xíu nào!
Kẻ mù lòa nắm tay nhóc tội nghiệp, kéo đến trên đùi mình, mười ngón nắm chặt. Mặc dù nhóc tội nghiệp biết có thể là phải phối hợp trình diễn cho Hoàng Li xem, nhưng cậu vẫn không nhịn được đỏ mặt, hơi xê dịch ra sau lưng kẻ mù lòa.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Hoàng Li vẫn an tĩnh ngồi ở đó ăn thức ăn cho chó mà không phàn nàn miếng nào. Không bao lâu sau nhóc tội nghiệp do kỳ phát tình mà hơi buồn ngủ, ngáp một cái mí mắt đã sắp sụp.
Kẻ mù lòa sờ sờ đầu của cậu, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói: “Tiểu Ngụ, mệt thì lên lầu ngủ trước đi em.”
Nhóc tội nghiệp gật đầu, chào hỏi với Hoàng Li thì chuẩn bị lên lầu, vừa mới tính đứng lên thì kẻ mù lòa ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Vào phòng chờ anh một chốc nhé.”
Nhóc tội nghiệp nghĩ diễn trò cũng cần làm trọn vẹn, ngẩng đầu nhìn kẻ mù lòa một tí mới từ từ ung dung lên lầu.
Lúc Hoàng Li nhìn thấy nhóc tội nghiệp đi vào phòng của anh trai, thật sự là muốn gào thét với tất cả mọi người trong gia tộc rằng, cuối cùng anh trai cô được gả đi rồi bà con!
Nhóc tội nghiệp mới vừa vào phòng thì kẻ mù lòa ở lầu dưới bắt đầu một hiệp đuổi người mới.
“Ăn thức ăn cho chó đủ không? Về chưa?”
Hoàng Li giận mà không chỗ giải tỏa, liếc mắt nói: “Ăn đủ rồi, ăn đủ rồi, ăn no lắm luôn!”
Kẻ mù lòa cười nói: “Vậy về đi! Trễ rồi. Em tự lái xe tới sao?”
“Không có! Đêm nay em chuồn êm ra, mẹ còn tưởng em đến công ty.”
“Về rồi lại muốn nói với mẹ chuyện của anh và Tiểu Ngụ đúng không.”
Hoàng Li bị nhìn xuyên thấu cười hì hì nói: “Làm sao lại thế! Anh trai em thế mà lại là một tùy tùng trung thành ha! Mặc dù bây giờ không phải lúc nhỏ, nhưng sao em lại phản bội anh đây!”
“Được rồi, được rồi, đi mau.” Bây giờ kẻ mù lòa nghe cô nói chuyện thì lại phiền. Không chừng Omega nhỏ nhà mình đã bởi vì nguyên nhân tin tức tố mà nằm trên giường mình. Cơ hội hâm nóng tình cảm tốt như vậy cũng không thể bỏ qua.
Hoàng Li cũng không muốn phản ứng với kẻ mù lòa, cầm túi lên chuẩn bị đi về.
“Đi đường cẩn thận. Về tới thì điện thoại cho anh.”
“Biết rồi!”
Kẻ mù lòa lên lầu, đẩy cửa phòng ra, đi vào trong thì ngửi thấy mùi Omega. Nhóc tội nghiệp vì cần tin tức tố Alpha mà đã mò đến và cuộn tròn nằm trên giường. Anh kiên nhẫn giúp cậu cởi vớ giày, áo khoác và quần rồi nhét cậu vào trong chăn, đắp kín. Anh cúi đầu hôn từng cái từng cái trên trán cậu, nói một câu: “Ngủ ngon nhé.”
Đợi kẻ mù lòa đi vào phòng tắm, nhóc tội nghiệp ngủ trên giường bỗng nhiên mở mắt, đưa tay sờ lên trán, không nhịn được vùi mặt mũi ngập trong ngượng ngùng vào trong chăn. Chỉ chốc lát sau cậu lại chìm vào giấc ngủ say.
Kẻ mù lòa đi ra từ phòng tắm, đến bên giường xốc chăn chui vào. Anh đưa tay mò tới chim cút nhỏ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ tuyến thể trên cổ của cậu. Nhóc tội nghiệp đột nhiên bị tin tức tố Alpha xuất hiện kích thích mà không thể kiềm chế vùi vào trong ngực kẻ mù lòa dụi dụi.
Oa, cảm giác thật thích…
Hướng Nam là kẻ mù lòa đang chậm rãi ăn cơm. Về phía tây thì Hoàng Li gắp cho nhóc tội nghiệp mấy đũa thức ăn, lại gắp cho kẻ mù lòa mấy đũa thức ăn. Cô nhìn chằm chằm, muốn mở mang đầu óc xem anh trai nhà mình có cử động gì mới. Về hướng đông có nhóc tội nghiệp không biết chuyện gì xảy ra, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, thứ Hoàng Li gắp cho đều ăn hết. Cậu cảm giác mình ăn đã no hết cỡ, chịu không nổi buồn tủi ngẩng đầu nhìn mẹ Khương ngồi bên cạnh Hoàng Li một cái.
Mẹ Khương nhìn thấy mà cũng không biết nên cười hay nên đau lòng. Bà nhích lại gần Hoàng Li nhỏ giọng nói: “Li Li à, Tiểu Ngụ không ăn nổi nữa.”
Lúc này Hoàng Li mới phát hiện nhóc tội nghiệp ngồi đối diện mình đã cúi sát mặt vào chén cơm, cười ha hả nói: “Anh Tiểu Ngụ, anh ăn no rồi hả?”
“Ừm!” Nhóc tội nghiệp nghe thấy tên mình được điểm đến, lập tức đặt đũa xuống bưng chén đứng lên.
“Tôi đi rửa chén.”
“Ài ài ài đừng nha! Anh Tiểu Ngụ trò chuyện tiếp một lát đi mà!” Hoàng Li cũng để đũa xuống theo. Cô còn muốn nhìn anh trai chọc chị dâu mà!
Nhóc tội nghiệp vội vàng đi vào phòng bếp, không hề quay đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ăn xong rồi cũng có thể trò chuyện!”
Kẻ mù lòa chờ nhóc tội nghiệp đi vào phòng bếp đóng cửa lại, cũng buông đũa xuống, cầm lấy khăn tay bên cạnh bàn lau miệng, nói: “Li Li, em muốn xem kịch thì đến rạp hát mà xem.”
Suy nghĩ của Hoàng Li bất ngờ bị nói toạc ra nên cô cũng không dám ở lại lâu, cầm chén đũa đi vào phòng bếp luôn. Vốn dĩ cô còn muốn đơn độc tâm sự cùng nhóc tội nghiệp rồi nhìn xem có cái gì mới để hóng chuyện. Kết quả cô chỉ vừa vặn đi thoáng qua lại ngửi thấy trên thân nhóc tội nghiệp có mùi tin tức tố Alpha nhàn nhạt, trên mặt Hoàng Li xuất hiện biểu tình khiếp sợ. Anh trai đắc thủ rồi?!?
“Đến đây, ô mai mà Li Li chúng ta thích ăn nhất đây.” Mẹ Khương đã lâu không gặp Hoàng Li, cố ý chuẩn bị hoa quả gọt rồi làm thức ăn vặt mà cô thích.
“Cám ơn mẹ Khương!” Hoàng Li ngay lập tức cầm nĩa, bưng đĩa ô mai, mắt nhìn về hai người còn lại ngồi trên ghế sô pha. Ể? Thế mà giao tiếp gần chút cũng không có.
Nhóc tội nghiệp không biết vì sao hôm nay Hoàng Li luôn luôn nhìn cậu chằm chằm. Cậu ngẫm lại có thể kẻ mù lòa là nguyên nhân nên cậu lặng lẽ dịch ra vành ghế sô pha một chút.
Kẻ mù lòa cảm thấy cậu di chuyển ra khá xa. Không cần nghĩ cũng biết ai là nguyên nhân.
“Li Li.”
Hoàng Li giật mình, cái tiết tấu này không đúng! Nhưng mình vẫn phải giả vờ không có gì phát sinh hỏi: “Sao thế? Anh hai cũng muốn ăn ô mai hả?”
“Ăn xong ô mai thì em có thể về.” Kẻ mù lòa bưng trà nhấp một miếng, vô cùng thẳng thắn đuổi người.
Hoàng Li lần đầu tiên bị kẻ mù lòa đuổi thẳng như vậy, nghĩ đến lúc này đoán chừng mẹ Khương cũng không giúp được, đành đặt hi vọng lên người nhóc tội nghiệp.
“Anh Tiểu Ngụ! Em vừa mới đến ăn cơm mà anh hai muốn đuổi em về kìa.” Hoàng Li mặt mày oan ức nhìn nhóc tội nghiệp bối rối.
“Sao?” Đột nhiên bị gọi tên mà nhóc tội nghiệp chẳng biết làm sao
“Vậy em ở lâu thêm một chốc, tâm sự cũng được.” Nhóc tội nghiệp nghĩ, dù sao cũng không phải trò chuyện với mình.
Ai biết được câu tiếp theo của Hoàng Li đã gợi vào chủ đề chính.
“Anh Tiểu Ngụ, có phải anh bị muỗi cắn không vậy?” Hoàng Li mặt mày ngây thơ hỏi.
Nhóc tội nghiệp trong nháy mắt lại cho rằng áo khoác mình không kéo hết khóa, đưa tay bịt lại bên trái cổ áo, ánh mắt hoang mang nói: “Hửm? Có thể là gần đây trong nhà đuổi côn trùng không kỹ lắm…”
“À… Ra thế hở…” Hoàng Li ý tứ sâu xa nhìn kẻ mù lòa một chút.
Kẻ mù lòa lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, đứa em gái này của mình thực sự là… Đã muốn nhìn đến thế thì cho em xem một chút.
Nhóc tội nghiệp bị đột kích bất chợt, không kịp đề phòng bị kẻ mù lòa kéo đến bên người, có chút hốt hoảng hỏi: “Sao vậy?”
Kẻ mù lòa cúi đầu xuống, ghé sát bên tai cậu nói khẽ: “Phối hợp tí em nhé.”
Mặc dù nhóc tội nghiệp không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn rất phối hợp ngồi im dựa vào bên cạnh kẻ mù lòa.
Hoàng Li cũng không biết bọn họ vừa mới nói cái gì, nhưng đột nhiên chuyển biến thái độ khẳng định là ý tứ của ông anh nhà mình.
Kẻ mù lòa nghe tiếng tivi, thỉnh thoảng quay đầu nghiệp trò chuyện hai câu cùng nhóc tội nghiệp. Hai người trông khá vui vẻ. Hoàng Li đang xem đột nhiên cảm thấy mình tự dâng tới cửa đặng đớp thức ăn cho chó thì không tốt lắm. Không! Thật không tốt lành xíu nào!
Kẻ mù lòa nắm tay nhóc tội nghiệp, kéo đến trên đùi mình, mười ngón nắm chặt. Mặc dù nhóc tội nghiệp biết có thể là phải phối hợp trình diễn cho Hoàng Li xem, nhưng cậu vẫn không nhịn được đỏ mặt, hơi xê dịch ra sau lưng kẻ mù lòa.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Hoàng Li vẫn an tĩnh ngồi ở đó ăn thức ăn cho chó mà không phàn nàn miếng nào. Không bao lâu sau nhóc tội nghiệp do kỳ phát tình mà hơi buồn ngủ, ngáp một cái mí mắt đã sắp sụp.
Kẻ mù lòa sờ sờ đầu của cậu, hôn lên trán cậu một cái, dịu dàng nói: “Tiểu Ngụ, mệt thì lên lầu ngủ trước đi em.”
Nhóc tội nghiệp gật đầu, chào hỏi với Hoàng Li thì chuẩn bị lên lầu, vừa mới tính đứng lên thì kẻ mù lòa ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng nói một câu: “Vào phòng chờ anh một chốc nhé.”
Nhóc tội nghiệp nghĩ diễn trò cũng cần làm trọn vẹn, ngẩng đầu nhìn kẻ mù lòa một tí mới từ từ ung dung lên lầu.
Lúc Hoàng Li nhìn thấy nhóc tội nghiệp đi vào phòng của anh trai, thật sự là muốn gào thét với tất cả mọi người trong gia tộc rằng, cuối cùng anh trai cô được gả đi rồi bà con!
Nhóc tội nghiệp mới vừa vào phòng thì kẻ mù lòa ở lầu dưới bắt đầu một hiệp đuổi người mới.
“Ăn thức ăn cho chó đủ không? Về chưa?”
Hoàng Li giận mà không chỗ giải tỏa, liếc mắt nói: “Ăn đủ rồi, ăn đủ rồi, ăn no lắm luôn!”
Kẻ mù lòa cười nói: “Vậy về đi! Trễ rồi. Em tự lái xe tới sao?”
“Không có! Đêm nay em chuồn êm ra, mẹ còn tưởng em đến công ty.”
“Về rồi lại muốn nói với mẹ chuyện của anh và Tiểu Ngụ đúng không.”
Hoàng Li bị nhìn xuyên thấu cười hì hì nói: “Làm sao lại thế! Anh trai em thế mà lại là một tùy tùng trung thành ha! Mặc dù bây giờ không phải lúc nhỏ, nhưng sao em lại phản bội anh đây!”
“Được rồi, được rồi, đi mau.” Bây giờ kẻ mù lòa nghe cô nói chuyện thì lại phiền. Không chừng Omega nhỏ nhà mình đã bởi vì nguyên nhân tin tức tố mà nằm trên giường mình. Cơ hội hâm nóng tình cảm tốt như vậy cũng không thể bỏ qua.
Hoàng Li cũng không muốn phản ứng với kẻ mù lòa, cầm túi lên chuẩn bị đi về.
“Đi đường cẩn thận. Về tới thì điện thoại cho anh.”
“Biết rồi!”
Kẻ mù lòa lên lầu, đẩy cửa phòng ra, đi vào trong thì ngửi thấy mùi Omega. Nhóc tội nghiệp vì cần tin tức tố Alpha mà đã mò đến và cuộn tròn nằm trên giường. Anh kiên nhẫn giúp cậu cởi vớ giày, áo khoác và quần rồi nhét cậu vào trong chăn, đắp kín. Anh cúi đầu hôn từng cái từng cái trên trán cậu, nói một câu: “Ngủ ngon nhé.”
Đợi kẻ mù lòa đi vào phòng tắm, nhóc tội nghiệp ngủ trên giường bỗng nhiên mở mắt, đưa tay sờ lên trán, không nhịn được vùi mặt mũi ngập trong ngượng ngùng vào trong chăn. Chỉ chốc lát sau cậu lại chìm vào giấc ngủ say.
Kẻ mù lòa đi ra từ phòng tắm, đến bên giường xốc chăn chui vào. Anh đưa tay mò tới chim cút nhỏ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ tuyến thể trên cổ của cậu. Nhóc tội nghiệp đột nhiên bị tin tức tố Alpha xuất hiện kích thích mà không thể kiềm chế vùi vào trong ngực kẻ mù lòa dụi dụi.
Oa, cảm giác thật thích…
Tác giả :
Quan Sơn Tĩnh