Gặp Được Tình Yêu Đích Thực
Chương 17
Edit: TiêuKhang
Tô Duyệt né tránh ánh mắt kia, không ngờ anh vẫn chưa đi.
"Tiết mục lần này hãy phát sóng bình thường, tỉ lệ người xem ti vi không phá kỉ lục, tôi sẽ quyên góp một trăm vạn, coi như đền bù phí tổn thất cho quý đài." Ninh Duệ Thần hời hợt nói, giọng nói tràn đầy tự tin.
Lý Tuyết Lỵ giật mình, chị ta thật không ngờ, một người còn trẻ tuổi nhưng đầy quyền thế như vậy, lại chịu đứng ra giúp Tô Duyệt giải vây.
Chị ta không kiềm được nghiêng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, lại phát hiện anh đang chuyên chú nhìn Tô Duyệt nãy giờ vẫn cúi đầu, trong ánh mắt không hề chút che giấu sự yêu thương.
Chung quanh bỗng nhiên rất im lặng, đôi mắt sáng rực cứ nhìn chằm chằm cô không chớp, khiến Tô Duyệt có cảm giác thở cũng không thở nổi. Giống như cô chính là chú chuột bạch bị giam ở trong lồng, bên ngoài là một đám nhà khoa học dùng ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm.
"Chị Lý, tôi đi trước đây." Tô Duyệt cầm túi xách lên nói nhưng không quay đầu lại, giờ phút này cô chỉ muốn rời đi thật nhanh, nơi này làm cô cảm thấy khó thở.
"Cô Tô đợi đã." Ninh Duệ Thần đột nhiên mở miệng nói, thong thả ung dung đi tới bên cạnh, hài lòng liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, khóe môi gợi lên ý cười khó hiểu.
Anh chợt khom người ghé sát bên tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Tôi rất thích trang phục của em hôm nay!"
"Hả?"Tô Duyệt khẽ cau mày, không hiểu ý Ninh Duệ Thần muốn nói gì.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, định hỏi anh có ý gì thì phát hiện khoảng cách giữa hai người gần không thể tưởng tượng nổi, gần đến mức cô có thể thấy rõ ý tứ trêu ghẹo trong đôi mắt kia.
Mặt cô thoáng chốc lại hơi đỏ lên, Tô Duyệt thấy hơi bực bội, không nói một lời nhanh chóng vòng qua người anh, đi như chạy ra khỏi công ty mà không phát hiện đôi mắt thâm thúy kia vẫn theo sát bóng dáng cô, trong mắt còn ánh lên ý cười như đã đạt được mục đích.
Tôi thích trang phục của em, đó là bởi vì....Nó khiến chúng ta trông rất xứng đôi.
***
Vừa về đến nhà thì nghe Tô Đông Thần than thở uể oải nằm gục trên bàn, Tô Duyệt nhíu nhíu mày nói: "Anh, anh bị nhiễm dịch cúm gia cầm rồi hả?"
Tô Đông Thần coi như không nghe không thấy lời nói châm chọc của Tô Duyệt, mếu máo lôi kéo Tô Duyệt khóc lóc kể lể, "Em gái à, Tô Thiến Tuyết thật là khinh người quá đáng, gửi thiệp mừng thọ cha cô ta cho nhà chúng ta, còn nói em nhất định phải đi. May là đã bị anh xé bỏ trước khi bị ông nhìn thấy, nếu không chắc ông mình sẽ bị chọc tức phải nhập viện quá."
Liếc nhìn em gái im lặng không lên tiếng, Tô Đông Thần tiếp tục ai oán nói, "Từ nhỏ em đối đãi với Tô Thiến Tuyết như chị em, mọi người bảo em cách xa cô ta mà em không nghe, có gì tốt cũng muốn nhường lại cho cô ta, sợ cô ta không nhận còn cố ý nói là do mình không thích, hôm nay cô ta lại đối xử với em như vậy, đúng là đồ ăn cháo đá bát mà!"
"Em gái, anh trai biết trong lòng em khó chịu, hay là anh thay em đi nhé, anh cũng muốn xem Tô Thiến Tuyết kia có thể giở trò quỷ gì!"
"Không cần." Tô Duyệt hờ hững từ chối, "Bữa tiệc tối mai, em sẽ đến đúng giờ."
Tuy trong lòng không muốn đi, nhưng cô không phải là kẻ hèn nhát, người ta đã xông tới cửa chỉ rõ muốn khiêu chiến với cô, Tô Duyệt sẽ không núp mãi trong vỏ ốc không chịu ra.
Huống hồ, cô không muốn người thân của mình phải gánh chịu những chuyện này thay mình, ngay cả bản thân cô cũng không muốn đối mặt với chuyện này.
"Em về phòng đây." Tô Duyệt bình tĩnh vòng qua Tô Đông Thần đi về phòng mình. Hiện trong đầu cô đều là bóng dáng của người đàn ông kia, mặc kệ cô có bằng cách nào cũng không thể xua đuổi đi được.
Thấy Tô Duyệt trở về phòng, lúc này Tô Đông Thần mới nở nụ cười tiểu nhân đắc ý. Tô Thiến Tuyết đó làm sao dám bò tới tận cửa làm màu chứ? Đây chỉ là mưu đồ bất chính của anh mà thôi.
Mặc dù hôm qua từ miệng Phó Đình biết được Tô Duyệt chưa gặp được Ninh Duệ Thần, nhưng càng không được thì anh lại càng hăng, cũng không tức giận chút nào.
Khi anh cùng Ninh Duệ Thần trò chuyện, anh làm như "vô tình" hỏi Ninh Duệ Thần lịch trình dạo gần đây thế nào, biết được Ninh Duệ Thần ngày mai sẽ đi tham dự tiệc mừng thọ Tô Viễn Hàng, thế là cả đêm qua anh đã bắt đầu suy nghĩ vạch ra âm mưu xem làm thế nào để tạo cơ hội cho cả hai tình cờ gặp nhau.
Tự khen mình là người thông minh cực đỉnh, Tô Đông Thần một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đang mường tượng ra một cảnh tượng gặp gỡ tốt đẹp, tâm tình cũng vui vẻ theo.
Aizz, em gái à, ông anh già này dốc sức tạo cơ hội để em có được một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hơn, em ngàn vạn lần không được phụ tấm lòng thành của anh đó!
***
Chiều chủ nhật.
Ánh mặt trời lười biếng xuyên qua khe hở của ô cửa sổ thủy tinh rọi xuống, còn mang theo hương thơm ngan ngát của hoa cỏ, khiến cả đầu óc lẫn thể xác người ta đều thoải mái khoan khoái.
Duệ Thần nằm trên ghế sô pha cầm điện thoại di động có vẻ như đang xem tin tức mới nhất, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào ti vi, dáng người cao lớn bất động không nhúc nhích, dáng vẻ chuyên chú đó quả thật đã khiến người khác căm phẫn.
Trước mặt Ninh Duệ Thần bỗng xuất hiện một đôi chân dài như củ sen ngán trước ti vi che chắn tầm nhìn của anh.
"Tránh ra!" Đang xem đến đoạn cảm xúc dâng trào đột nhiên bị người khác quấy nhiễu Ninh Duệ Thần không vui nhíu nhíu mày.
"Anh à, sáng sớm vừa dậy anh đã xem cái buổi phỏng vấn không hơn hai mươi phút này, hết trở qua trở lại rồi xem tới xem lui, rốt cuộc là anh đang xem mình hay xem cô nữ biên tập viên kia vậy?"
Ninh Uyển Thu bất mãn đi tới bên cạnh Ninh Duệ Thần, hôm qua sau buổi phỏng vấn trở về thì anh cô có gì đó rất kỳ lạ không giống ngày thường. Đó giờ Ninh Duệ Thần không bao giờ giành ti vi với cô, vậy mà hôm nay lại chiếm mất cả buổi sáng.
Nghiêng người qua rất nhanh đoạt lấy điện thoại trong tay Ninh Duệ Thần, mò tìm game bắn bóng hôm qua mình mới tải về rồi liếc mắt nhìn cô gái trong ti vi hỏi, "Cô ta chính là người lần trước được anh ôm về phòng đó hả?"
Anh chàng nằm vùi trên sô pha vẫn không lên tiếng, chỉ mải miết tiếp tục xem ti vi.
Ninh Uyển Thu ngồi xuống cạnh Ninh Duệ Thần, đầu tựa vào vai anh, ôm cánh tay anh mình háo hức mong đợi hỏi, "Anh, anh đã phải lòng người ra rồi đúng không?"
Ninh Duệ Thần chẳng ừ chẳng hử chỉ chau chau mày, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi.
"Rốt cuộc đêm đó hai người có phát sinh chuyện gì không vậy?"Ninh Uyển Thu lém lỉnh hỏi, đối với người anh trai luôn ‘giữ thân như ngọc’ này, cô hết sức mong đợi anh mình thật sự có thể phát sinh quan hệ với phụ nữ.
“Không có.” Hai chữ đơn giản dứt khoát chặt đứt tư tưởng không trong sáng của Ninh Uyển Thu.
Uyển Thu không hề nổi giận tiếp tục khuyên lơn, "Anh, nếu như anh thật sự thích người ta, thì hãy mau gạo nấu thành cơm đi, nếu không có một ngày bị người khác nấu rồi, đến lúc đó anh có muốn khóc cũng không kịp đâu."
Cũng không phải lo lắng anh không tìm được bạn gái, mà bởi vì ông cụ ở nhà cứ lo sợ mình ra đi bất đắc kỳ tử, cả đời làm lụng vất vả mà nghĩ mình cứ ra đi như thế ông thật không cam tâm.
Mà hai anh em bọn họ lại không quan tâm đến việc kinh doanh, không muốn thừa kế gia nghiệp của ông. Ông cụ chỉ đành lấy lùi làm tiến dùng chiến thuật kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, ngày ngày thúc giục hai anh em họ mau sớm lập gia đình để có người thừa kế.
Ninh Uyển Thu đương nhiên không muốn lập gia đình sớm như vậy, cho nên hy vọng Ninh Duệ Thần sớm tìm được ‘chị dâu’ để cô được hưởng an nhàn.
Thấy Ninh Duệ Thần không có phản ứng gì, chỉ ung dung ngồi đó, do dự một lát, Ninh Uyển Thu ướm lời thử nói, "Cô gái này trông cũng không tệ, chắc là được rất nhiều người theo đuổi."
Trong nháy mắt, trong đầu Ninh Duệ Thần thoáng qua bóng dáng của hai người, ngón tay thon dài giật giật nhưng vẫn không có phản ứng gì quá lớn.
Liếc mắt nhìn vẻ ung dung của Ninh Duệ Thần, Ninh Uyển Thu lại sâu kín nói, "Mặc dù “Lời Tâm Sự” là dành cho phái nữ, nhưng ngày nào cũng truyền phát rộng rãi trên màn hình ở khắp trung tâm thành phố như vậy, hẳn là sẽ gây chú ý không ít cho mấy anh chàng sài thành đâu."
Hai chân đang vắt chéo từ từ bỏ ra chạm đất, Ninh Uyển Thu thức thời chuyển tầm mắt sang hướng khác. Bấy giờ Ninh Duệ Thần mới nhã nhặn đứng lên, sửa lại nếp gấp trên vạt áo hơi bị nhăn, như không có chuyện gì xảy ra nói, "Anh đi ra ngoài một chút."
Ninh Uyển Thu nén cười, nghiêm chỉnh phối hợp với anh, "Dạ, khí trời hôm nay rất tốt, anh tuyệt đối đừng nên lãng phí một ngày tốt đẹp như thế này."
Tô Duyệt né tránh ánh mắt kia, không ngờ anh vẫn chưa đi.
"Tiết mục lần này hãy phát sóng bình thường, tỉ lệ người xem ti vi không phá kỉ lục, tôi sẽ quyên góp một trăm vạn, coi như đền bù phí tổn thất cho quý đài." Ninh Duệ Thần hời hợt nói, giọng nói tràn đầy tự tin.
Lý Tuyết Lỵ giật mình, chị ta thật không ngờ, một người còn trẻ tuổi nhưng đầy quyền thế như vậy, lại chịu đứng ra giúp Tô Duyệt giải vây.
Chị ta không kiềm được nghiêng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, lại phát hiện anh đang chuyên chú nhìn Tô Duyệt nãy giờ vẫn cúi đầu, trong ánh mắt không hề chút che giấu sự yêu thương.
Chung quanh bỗng nhiên rất im lặng, đôi mắt sáng rực cứ nhìn chằm chằm cô không chớp, khiến Tô Duyệt có cảm giác thở cũng không thở nổi. Giống như cô chính là chú chuột bạch bị giam ở trong lồng, bên ngoài là một đám nhà khoa học dùng ánh mắt hiếu kì nhìn chằm chằm.
"Chị Lý, tôi đi trước đây." Tô Duyệt cầm túi xách lên nói nhưng không quay đầu lại, giờ phút này cô chỉ muốn rời đi thật nhanh, nơi này làm cô cảm thấy khó thở.
"Cô Tô đợi đã." Ninh Duệ Thần đột nhiên mở miệng nói, thong thả ung dung đi tới bên cạnh, hài lòng liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, khóe môi gợi lên ý cười khó hiểu.
Anh chợt khom người ghé sát bên tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Tôi rất thích trang phục của em hôm nay!"
"Hả?"Tô Duyệt khẽ cau mày, không hiểu ý Ninh Duệ Thần muốn nói gì.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, định hỏi anh có ý gì thì phát hiện khoảng cách giữa hai người gần không thể tưởng tượng nổi, gần đến mức cô có thể thấy rõ ý tứ trêu ghẹo trong đôi mắt kia.
Mặt cô thoáng chốc lại hơi đỏ lên, Tô Duyệt thấy hơi bực bội, không nói một lời nhanh chóng vòng qua người anh, đi như chạy ra khỏi công ty mà không phát hiện đôi mắt thâm thúy kia vẫn theo sát bóng dáng cô, trong mắt còn ánh lên ý cười như đã đạt được mục đích.
Tôi thích trang phục của em, đó là bởi vì....Nó khiến chúng ta trông rất xứng đôi.
***
Vừa về đến nhà thì nghe Tô Đông Thần than thở uể oải nằm gục trên bàn, Tô Duyệt nhíu nhíu mày nói: "Anh, anh bị nhiễm dịch cúm gia cầm rồi hả?"
Tô Đông Thần coi như không nghe không thấy lời nói châm chọc của Tô Duyệt, mếu máo lôi kéo Tô Duyệt khóc lóc kể lể, "Em gái à, Tô Thiến Tuyết thật là khinh người quá đáng, gửi thiệp mừng thọ cha cô ta cho nhà chúng ta, còn nói em nhất định phải đi. May là đã bị anh xé bỏ trước khi bị ông nhìn thấy, nếu không chắc ông mình sẽ bị chọc tức phải nhập viện quá."
Liếc nhìn em gái im lặng không lên tiếng, Tô Đông Thần tiếp tục ai oán nói, "Từ nhỏ em đối đãi với Tô Thiến Tuyết như chị em, mọi người bảo em cách xa cô ta mà em không nghe, có gì tốt cũng muốn nhường lại cho cô ta, sợ cô ta không nhận còn cố ý nói là do mình không thích, hôm nay cô ta lại đối xử với em như vậy, đúng là đồ ăn cháo đá bát mà!"
"Em gái, anh trai biết trong lòng em khó chịu, hay là anh thay em đi nhé, anh cũng muốn xem Tô Thiến Tuyết kia có thể giở trò quỷ gì!"
"Không cần." Tô Duyệt hờ hững từ chối, "Bữa tiệc tối mai, em sẽ đến đúng giờ."
Tuy trong lòng không muốn đi, nhưng cô không phải là kẻ hèn nhát, người ta đã xông tới cửa chỉ rõ muốn khiêu chiến với cô, Tô Duyệt sẽ không núp mãi trong vỏ ốc không chịu ra.
Huống hồ, cô không muốn người thân của mình phải gánh chịu những chuyện này thay mình, ngay cả bản thân cô cũng không muốn đối mặt với chuyện này.
"Em về phòng đây." Tô Duyệt bình tĩnh vòng qua Tô Đông Thần đi về phòng mình. Hiện trong đầu cô đều là bóng dáng của người đàn ông kia, mặc kệ cô có bằng cách nào cũng không thể xua đuổi đi được.
Thấy Tô Duyệt trở về phòng, lúc này Tô Đông Thần mới nở nụ cười tiểu nhân đắc ý. Tô Thiến Tuyết đó làm sao dám bò tới tận cửa làm màu chứ? Đây chỉ là mưu đồ bất chính của anh mà thôi.
Mặc dù hôm qua từ miệng Phó Đình biết được Tô Duyệt chưa gặp được Ninh Duệ Thần, nhưng càng không được thì anh lại càng hăng, cũng không tức giận chút nào.
Khi anh cùng Ninh Duệ Thần trò chuyện, anh làm như "vô tình" hỏi Ninh Duệ Thần lịch trình dạo gần đây thế nào, biết được Ninh Duệ Thần ngày mai sẽ đi tham dự tiệc mừng thọ Tô Viễn Hàng, thế là cả đêm qua anh đã bắt đầu suy nghĩ vạch ra âm mưu xem làm thế nào để tạo cơ hội cho cả hai tình cờ gặp nhau.
Tự khen mình là người thông minh cực đỉnh, Tô Đông Thần một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đang mường tượng ra một cảnh tượng gặp gỡ tốt đẹp, tâm tình cũng vui vẻ theo.
Aizz, em gái à, ông anh già này dốc sức tạo cơ hội để em có được một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hơn, em ngàn vạn lần không được phụ tấm lòng thành của anh đó!
***
Chiều chủ nhật.
Ánh mặt trời lười biếng xuyên qua khe hở của ô cửa sổ thủy tinh rọi xuống, còn mang theo hương thơm ngan ngát của hoa cỏ, khiến cả đầu óc lẫn thể xác người ta đều thoải mái khoan khoái.
Duệ Thần nằm trên ghế sô pha cầm điện thoại di động có vẻ như đang xem tin tức mới nhất, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào ti vi, dáng người cao lớn bất động không nhúc nhích, dáng vẻ chuyên chú đó quả thật đã khiến người khác căm phẫn.
Trước mặt Ninh Duệ Thần bỗng xuất hiện một đôi chân dài như củ sen ngán trước ti vi che chắn tầm nhìn của anh.
"Tránh ra!" Đang xem đến đoạn cảm xúc dâng trào đột nhiên bị người khác quấy nhiễu Ninh Duệ Thần không vui nhíu nhíu mày.
"Anh à, sáng sớm vừa dậy anh đã xem cái buổi phỏng vấn không hơn hai mươi phút này, hết trở qua trở lại rồi xem tới xem lui, rốt cuộc là anh đang xem mình hay xem cô nữ biên tập viên kia vậy?"
Ninh Uyển Thu bất mãn đi tới bên cạnh Ninh Duệ Thần, hôm qua sau buổi phỏng vấn trở về thì anh cô có gì đó rất kỳ lạ không giống ngày thường. Đó giờ Ninh Duệ Thần không bao giờ giành ti vi với cô, vậy mà hôm nay lại chiếm mất cả buổi sáng.
Nghiêng người qua rất nhanh đoạt lấy điện thoại trong tay Ninh Duệ Thần, mò tìm game bắn bóng hôm qua mình mới tải về rồi liếc mắt nhìn cô gái trong ti vi hỏi, "Cô ta chính là người lần trước được anh ôm về phòng đó hả?"
Anh chàng nằm vùi trên sô pha vẫn không lên tiếng, chỉ mải miết tiếp tục xem ti vi.
Ninh Uyển Thu ngồi xuống cạnh Ninh Duệ Thần, đầu tựa vào vai anh, ôm cánh tay anh mình háo hức mong đợi hỏi, "Anh, anh đã phải lòng người ra rồi đúng không?"
Ninh Duệ Thần chẳng ừ chẳng hử chỉ chau chau mày, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi.
"Rốt cuộc đêm đó hai người có phát sinh chuyện gì không vậy?"Ninh Uyển Thu lém lỉnh hỏi, đối với người anh trai luôn ‘giữ thân như ngọc’ này, cô hết sức mong đợi anh mình thật sự có thể phát sinh quan hệ với phụ nữ.
“Không có.” Hai chữ đơn giản dứt khoát chặt đứt tư tưởng không trong sáng của Ninh Uyển Thu.
Uyển Thu không hề nổi giận tiếp tục khuyên lơn, "Anh, nếu như anh thật sự thích người ta, thì hãy mau gạo nấu thành cơm đi, nếu không có một ngày bị người khác nấu rồi, đến lúc đó anh có muốn khóc cũng không kịp đâu."
Cũng không phải lo lắng anh không tìm được bạn gái, mà bởi vì ông cụ ở nhà cứ lo sợ mình ra đi bất đắc kỳ tử, cả đời làm lụng vất vả mà nghĩ mình cứ ra đi như thế ông thật không cam tâm.
Mà hai anh em bọn họ lại không quan tâm đến việc kinh doanh, không muốn thừa kế gia nghiệp của ông. Ông cụ chỉ đành lấy lùi làm tiến dùng chiến thuật kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, ngày ngày thúc giục hai anh em họ mau sớm lập gia đình để có người thừa kế.
Ninh Uyển Thu đương nhiên không muốn lập gia đình sớm như vậy, cho nên hy vọng Ninh Duệ Thần sớm tìm được ‘chị dâu’ để cô được hưởng an nhàn.
Thấy Ninh Duệ Thần không có phản ứng gì, chỉ ung dung ngồi đó, do dự một lát, Ninh Uyển Thu ướm lời thử nói, "Cô gái này trông cũng không tệ, chắc là được rất nhiều người theo đuổi."
Trong nháy mắt, trong đầu Ninh Duệ Thần thoáng qua bóng dáng của hai người, ngón tay thon dài giật giật nhưng vẫn không có phản ứng gì quá lớn.
Liếc mắt nhìn vẻ ung dung của Ninh Duệ Thần, Ninh Uyển Thu lại sâu kín nói, "Mặc dù “Lời Tâm Sự” là dành cho phái nữ, nhưng ngày nào cũng truyền phát rộng rãi trên màn hình ở khắp trung tâm thành phố như vậy, hẳn là sẽ gây chú ý không ít cho mấy anh chàng sài thành đâu."
Hai chân đang vắt chéo từ từ bỏ ra chạm đất, Ninh Uyển Thu thức thời chuyển tầm mắt sang hướng khác. Bấy giờ Ninh Duệ Thần mới nhã nhặn đứng lên, sửa lại nếp gấp trên vạt áo hơi bị nhăn, như không có chuyện gì xảy ra nói, "Anh đi ra ngoài một chút."
Ninh Uyển Thu nén cười, nghiêm chỉnh phối hợp với anh, "Dạ, khí trời hôm nay rất tốt, anh tuyệt đối đừng nên lãng phí một ngày tốt đẹp như thế này."
Tác giả :
Chá Bút Lão Tân