Gặp Được Ngày Mai
Chương 26
Mộc Tử và Tôn Canh ngồi trong một quán cháo lâu đời, một kẻ thứ ba vô tội bên cạnh – Nini.
“Cô đã đến đây bao giờ chưa?” quán không lớn, Tôn Canh bắt Nini ngồi bên cạnh không cho nó lộn xộn.
Mộc Tử gật đầu: “Tôi đến rồi. Đồ ăn ngon, ở đây có cháo hạt sen rất ngon.”
Tôn Canh cười, tuy nụ cười vẫn có vẻ nhợt nhạt: “Vậy tốt rồi.”
“Ừ.” Mộc Tử nhìn Nini, “Nó có cần ăn gì không? Có gọi cho nó cái gì không?”
“Không cần.” Tôn Canh lắc đầu, “Tôi biết ở đây không cấm thú cưng nên mới mang nó theo.”
“Nói thật, nó to như thế này có thể dọa người khác sợ không?” Mộc Tử nói, nhìn Nini hơi lo lắng.
“Thường thì tôi đi làm bận rộn, ít khi mang nó ra ngoài. Phần lớn là sau khi tan tầm dẫn nó đi dạo trong khu nhà một lúc, nó rất hiền lành.”
Mộc Tử gật đầu, cô không nuôi thú cưng, cũng không hứng thú mấy, huống hồ Nini này là của người yêu cũ Tôn Canh để lại – sao lại nghĩ tới đây rồi, dừng! Trong khoảng thời gian ngắn, cô không tìm ra đề tài nói chuyện nên im lặng.
May là Tôn Canh kịp thời đổi đề tài, đưa thực đơn cho cô: “Muốn ăn gì thì cô cứ gọi.”
“Nói thật là tôi ăn rất được.”
“Nhìn ra được.”
“Hả?”
“Có lần trong tạp chí, cô uống hai ly trà sữa, ba cái bánh tart, hơn nữa còn là không lâu sau bữa trưa.”
Mộc Tử bật cười, có hơi xấu hổ nhưng cũng vui thầm – chứng tỏ Tôn Canh cũng có chú ý đến cô, đúng không?
“Gần đây cô rất bận à?”
“Ừ.” Mộc Tử không giấu, “Tôi có quyển sách chuẩn bị xuất bản.”
“Ồ. Đề tài gì vậy?”
“Một tuyển tập các bài viết.”
“Đến khi đó cho tôi một quyển nhé.”
“Được.”
Tôn Canh cẩn thận tráng bát đũa của họ qua nước nóng hai lần, sau đó đưa khăn giấy cho cô. Mộc Tử đùa: “Anh là người có thói quen sạch sẽ à?”
“Sao? Không, chỉ thích sạch sẽ thôi.”
Mộc Tử nghĩ ngợi: “Tôi lại hơi cẩu thả.” Cô thoải mái thừa nhận, “Trong sinh hoạt tôi không chú ý nhiều như thế.”
“Mỗi người có cách sinh hoạt khác nhau.”
Món ăn lục tục đưa lên. Hai người bắt đầu dùng bữa, đều là món ăn thanh đạm, ăn rất thoải mái.
Ăn xong, Tôn Canh đề nghị: “Đi dạo bờ sông một lát nhé?”
“Được thôi.”
Hai người lái xe ra bờ sông, Tôn Canh dừng xe, lấy dây buộc chó, dắt Nini chậm rãi đi. Mộc Tử đi bên cạnh, đột nhiên có cảm giác “cuộc sống chính là như vậy”. Một bữa tối đơn giản, thỏa mãn, hai người tản bộ dọc bờ sông, lòng an tĩnh.
Đang suy nghĩ miên man, Tôn Canh chợi gọi hồn cô lại, “Cô biết bơi không?”
“À không.”
“Có rảnh sẽ dạy cô.”
“Thế thì tốt quá.”
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mộc Tử mở balo lấy điện thoại ra, là Trần Thần. Trần Thần có lẽ có cảm tình với cô, sau khi gặp mặt thì thỉnh thoảng có liên lạc với cô, cô cũng không có cơ hội từ chối rõ ràng. Điện thoại vang lên một hồi, ánh mắt Tôn Canh đã ánh lên vẻ ngạc nhiên, cô mới bấm máy: “Alo?”
“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, ừ, với người bạn. Không, đang đi dạo. À, tôi không đi, không đi đâu. Hôm nào có thời gian tôi sẽ liên lạc lại.”
Mộc Tử cúp điện thoại, cố ý lảng tránh ánh mắt Tôn Canh.
Ngược lại là Tôn Canh hỏi, “Bạn à?”
Mộc Tử mất tự nhiên giải thích: “Ừm, người lần trước ở quán hải sản.”
“Anh ta đang theo đuổi cô?”
“Coi như vậy.” Mộc Tử gãi gãi đầu, đây là động tác cô hay làm khi chột dạ, “Haizz, tôi với anh ấy không có khả năng.”
“Anh ta nhìn qua tuổi tác cũng không nhỏ.”
“À, phải, gần 40 rồi.”
“Không thích hợp.”
Mộc Tử lấy hết can đảm hỏi: “Tại sao?”
“Tuổi tác không thích hợp. Hơn nữa, có vẻ như hai người không cùng thế giới.” Tôn Canh nhớ lại dáng vẻ người đàn ông kia, “Nếu không thích thì nên từ chối anh ta.”
“Tôi biết. Nhưng mà không có lý do nào thích hợp, cũng không thể nói thẳng, xin lỗi anh quá già quá xấu tôi không muốn xem xét?!”
“Sao lại không?”
Mộc Tử trợn mắt: “Có thể nói thẳng vậy sao?”
Tôn Canh hỏi ngược lại: “Tại sao không?”
Mộc Tử lắc đầu: “Chắc anh chưa từng đi xem mắt.”
“Không có.”
“Những buổi xem mắt do mai mối đều là người thân, bạn bè giới thiệu hoặc là do bạn bè người thân, tóm lại đều là người quen, dù cho hai người không hợp, không thể ở bên nhau thì cũng cố gắng xử lý tốt, không thể ảnh hưởng việc gặp mặt qua lại sau này với người thân, bạn bè.”
Tôn Canh không đồng tình: “Tôi thấy quan trọng nhất là tôn trọng tình cảm của mình.”
“Haizz, cái này không biết phải nói thế nào. Dù sao thì con đường mai mối này có lẽ là con đường một đi không trở lại. Tôi vật vã hai ba năm nay rồi.”
“Cô nóng lòng muốn kết hôn sao?”
“Cũng không phải tôi gấp, mà là trong nhà gấp.” Mộc Tử thở dài, “Tôi là người thành phố S, đó là một vùng rất nhỏ, con gái 22 – 23 tuổi thì ba mẹ đã bắt đầu thu xếp chuyện hôn nhân. Như tôi thế này là quá muộn, coi như ế, cho nên – hiểu cho người lớn thôi!”
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“28.”
“Vẫn rất trẻ mà.”
“Mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Dĩ nhiên tôi không cho là tuổi này của mình là già lắm, nhưng tôi không thể lừa dối bản thân nói là mình còn rất trẻ. Mặc dù tôi thích cuộc sống tự do nhưng ngẫm lại nếu tìm được người phù hợp thông qua mai mốt thì cũng không tệ.” Mộc Tử nhăn nhăn mũi, nhớ lại câu đùa nói với Đinh Hương dạo trước, “Tôi với một chị bạn cá cược với nhau, tôi sẽ kết hôn trước năm 30 tuổi.”
“Cho dù không gặp được người mình thích cũng cưới?”
“Tốt nhất là đôi bên đều có tình cảm.” Mộc Tử lắc đầu, “Nhưng tôi không chắc chắn 100%. Có thể một thời gian nữa tôi cũng chấp nhận cuộc sống, tìm một người sống qua ngày.” Mộc Tử dựa vào lan can, “Trời đất, nghĩ tới khả năng đó, tôi thấy đau đầu.”
Tôn Canh không nói gì, cúi đầu nhìn Nini.
“Còn anh thì sao?” Mộc Tử nhìn Tôn Canh, “Anh quan niệm tình cảm là thế nào?”
“Tôi? Tình cảm tôi không có gì đáng nói.”
“Không công bằng, tôi đã nói với anh nhiều chuyện của mình như vậy. Sao anh lại giữ bí mật?”
Tôn Canh lắc đầu: “Vốn dĩ là không có gì để nói.”
Mộc Tử nghĩ tới bạn gái cũ của anh: “Chắc yêu cầu của anh rất cao.” Hay là tình cảm với bạn gái cũ chưa hết?
Tôn Canh bật cười: “Không phải.”
“Thực ra điều kiện của anh khá tốt, cho nên tầm mắt cao hơn chút cũng bình thường. Xin lỗi vì tôi dùng từ điều kiện, vì tôi đang phân tích ở góc độ thực tế.” Mộc Tử nói, “Anh 29 tuổi đúng không, không chênh lệch với tôi lắm. Thu nhập, tôi biết tiền lương anh chắc tầm khoảng 10 ngàn. Hơn nữa anh đẹp trai, có nhà, có xe, điều kiện thế là tốt trong mắt nhiều người. Chúng ta tuổi tác xêm xêm nhau, khả năng lựa chọn của anh cực lớn, mà tôi thì chỉ còn thiếu nước dán nhãn hàng tồn bán giảm giá trả mặt bằng – đây là thực tế.”
“Tình yêu không phải là đem điều kiện ra cân đo.”
“Vấn đề là tình yêu giữa hai người xa lạ bắt nguồn từ đâu, trước hết là có duyên, sau đó là cách nào để vun đắp mối quan hệ.”
“Nói như cô thì hôm nhân không có gì hấp dẫn.”
“Đúng vậy!” Mộc Tử nắm tay, mặt hướng ra ánh đèn nhấp nháy trên mặt sông, “Cho nên để tránh việc tôi bước vào hôn nhân như thế, tôi phải thầm cầu nguyện, bạch mã hoàng tử của tôi mau xuất hiện đi.”
Tôn Canh im lặng.
Một hồi lâu: “Mộc Tử.”
“Hả?”
“Những lời cô nói trước đây vẫn còn tính chứ?”
Mộc Tử không hiểu câu này, nhưng nhịp tim cô chợt tăng nhanh, “Tôi nói gì?”
Tôn Canh ngừng một chút, nhìn vào mắt Mộc Tử: “Không bằng chúng ta thử ở bên nhau đi.”
Trong nháy mắt, da đầu Mộc Tử tê dại: “Tại sao?”
“Cô đã đến đây bao giờ chưa?” quán không lớn, Tôn Canh bắt Nini ngồi bên cạnh không cho nó lộn xộn.
Mộc Tử gật đầu: “Tôi đến rồi. Đồ ăn ngon, ở đây có cháo hạt sen rất ngon.”
Tôn Canh cười, tuy nụ cười vẫn có vẻ nhợt nhạt: “Vậy tốt rồi.”
“Ừ.” Mộc Tử nhìn Nini, “Nó có cần ăn gì không? Có gọi cho nó cái gì không?”
“Không cần.” Tôn Canh lắc đầu, “Tôi biết ở đây không cấm thú cưng nên mới mang nó theo.”
“Nói thật, nó to như thế này có thể dọa người khác sợ không?” Mộc Tử nói, nhìn Nini hơi lo lắng.
“Thường thì tôi đi làm bận rộn, ít khi mang nó ra ngoài. Phần lớn là sau khi tan tầm dẫn nó đi dạo trong khu nhà một lúc, nó rất hiền lành.”
Mộc Tử gật đầu, cô không nuôi thú cưng, cũng không hứng thú mấy, huống hồ Nini này là của người yêu cũ Tôn Canh để lại – sao lại nghĩ tới đây rồi, dừng! Trong khoảng thời gian ngắn, cô không tìm ra đề tài nói chuyện nên im lặng.
May là Tôn Canh kịp thời đổi đề tài, đưa thực đơn cho cô: “Muốn ăn gì thì cô cứ gọi.”
“Nói thật là tôi ăn rất được.”
“Nhìn ra được.”
“Hả?”
“Có lần trong tạp chí, cô uống hai ly trà sữa, ba cái bánh tart, hơn nữa còn là không lâu sau bữa trưa.”
Mộc Tử bật cười, có hơi xấu hổ nhưng cũng vui thầm – chứng tỏ Tôn Canh cũng có chú ý đến cô, đúng không?
“Gần đây cô rất bận à?”
“Ừ.” Mộc Tử không giấu, “Tôi có quyển sách chuẩn bị xuất bản.”
“Ồ. Đề tài gì vậy?”
“Một tuyển tập các bài viết.”
“Đến khi đó cho tôi một quyển nhé.”
“Được.”
Tôn Canh cẩn thận tráng bát đũa của họ qua nước nóng hai lần, sau đó đưa khăn giấy cho cô. Mộc Tử đùa: “Anh là người có thói quen sạch sẽ à?”
“Sao? Không, chỉ thích sạch sẽ thôi.”
Mộc Tử nghĩ ngợi: “Tôi lại hơi cẩu thả.” Cô thoải mái thừa nhận, “Trong sinh hoạt tôi không chú ý nhiều như thế.”
“Mỗi người có cách sinh hoạt khác nhau.”
Món ăn lục tục đưa lên. Hai người bắt đầu dùng bữa, đều là món ăn thanh đạm, ăn rất thoải mái.
Ăn xong, Tôn Canh đề nghị: “Đi dạo bờ sông một lát nhé?”
“Được thôi.”
Hai người lái xe ra bờ sông, Tôn Canh dừng xe, lấy dây buộc chó, dắt Nini chậm rãi đi. Mộc Tử đi bên cạnh, đột nhiên có cảm giác “cuộc sống chính là như vậy”. Một bữa tối đơn giản, thỏa mãn, hai người tản bộ dọc bờ sông, lòng an tĩnh.
Đang suy nghĩ miên man, Tôn Canh chợi gọi hồn cô lại, “Cô biết bơi không?”
“À không.”
“Có rảnh sẽ dạy cô.”
“Thế thì tốt quá.”
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mộc Tử mở balo lấy điện thoại ra, là Trần Thần. Trần Thần có lẽ có cảm tình với cô, sau khi gặp mặt thì thỉnh thoảng có liên lạc với cô, cô cũng không có cơ hội từ chối rõ ràng. Điện thoại vang lên một hồi, ánh mắt Tôn Canh đã ánh lên vẻ ngạc nhiên, cô mới bấm máy: “Alo?”
“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, ừ, với người bạn. Không, đang đi dạo. À, tôi không đi, không đi đâu. Hôm nào có thời gian tôi sẽ liên lạc lại.”
Mộc Tử cúp điện thoại, cố ý lảng tránh ánh mắt Tôn Canh.
Ngược lại là Tôn Canh hỏi, “Bạn à?”
Mộc Tử mất tự nhiên giải thích: “Ừm, người lần trước ở quán hải sản.”
“Anh ta đang theo đuổi cô?”
“Coi như vậy.” Mộc Tử gãi gãi đầu, đây là động tác cô hay làm khi chột dạ, “Haizz, tôi với anh ấy không có khả năng.”
“Anh ta nhìn qua tuổi tác cũng không nhỏ.”
“À, phải, gần 40 rồi.”
“Không thích hợp.”
Mộc Tử lấy hết can đảm hỏi: “Tại sao?”
“Tuổi tác không thích hợp. Hơn nữa, có vẻ như hai người không cùng thế giới.” Tôn Canh nhớ lại dáng vẻ người đàn ông kia, “Nếu không thích thì nên từ chối anh ta.”
“Tôi biết. Nhưng mà không có lý do nào thích hợp, cũng không thể nói thẳng, xin lỗi anh quá già quá xấu tôi không muốn xem xét?!”
“Sao lại không?”
Mộc Tử trợn mắt: “Có thể nói thẳng vậy sao?”
Tôn Canh hỏi ngược lại: “Tại sao không?”
Mộc Tử lắc đầu: “Chắc anh chưa từng đi xem mắt.”
“Không có.”
“Những buổi xem mắt do mai mối đều là người thân, bạn bè giới thiệu hoặc là do bạn bè người thân, tóm lại đều là người quen, dù cho hai người không hợp, không thể ở bên nhau thì cũng cố gắng xử lý tốt, không thể ảnh hưởng việc gặp mặt qua lại sau này với người thân, bạn bè.”
Tôn Canh không đồng tình: “Tôi thấy quan trọng nhất là tôn trọng tình cảm của mình.”
“Haizz, cái này không biết phải nói thế nào. Dù sao thì con đường mai mối này có lẽ là con đường một đi không trở lại. Tôi vật vã hai ba năm nay rồi.”
“Cô nóng lòng muốn kết hôn sao?”
“Cũng không phải tôi gấp, mà là trong nhà gấp.” Mộc Tử thở dài, “Tôi là người thành phố S, đó là một vùng rất nhỏ, con gái 22 – 23 tuổi thì ba mẹ đã bắt đầu thu xếp chuyện hôn nhân. Như tôi thế này là quá muộn, coi như ế, cho nên – hiểu cho người lớn thôi!”
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“28.”
“Vẫn rất trẻ mà.”
“Mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Dĩ nhiên tôi không cho là tuổi này của mình là già lắm, nhưng tôi không thể lừa dối bản thân nói là mình còn rất trẻ. Mặc dù tôi thích cuộc sống tự do nhưng ngẫm lại nếu tìm được người phù hợp thông qua mai mốt thì cũng không tệ.” Mộc Tử nhăn nhăn mũi, nhớ lại câu đùa nói với Đinh Hương dạo trước, “Tôi với một chị bạn cá cược với nhau, tôi sẽ kết hôn trước năm 30 tuổi.”
“Cho dù không gặp được người mình thích cũng cưới?”
“Tốt nhất là đôi bên đều có tình cảm.” Mộc Tử lắc đầu, “Nhưng tôi không chắc chắn 100%. Có thể một thời gian nữa tôi cũng chấp nhận cuộc sống, tìm một người sống qua ngày.” Mộc Tử dựa vào lan can, “Trời đất, nghĩ tới khả năng đó, tôi thấy đau đầu.”
Tôn Canh không nói gì, cúi đầu nhìn Nini.
“Còn anh thì sao?” Mộc Tử nhìn Tôn Canh, “Anh quan niệm tình cảm là thế nào?”
“Tôi? Tình cảm tôi không có gì đáng nói.”
“Không công bằng, tôi đã nói với anh nhiều chuyện của mình như vậy. Sao anh lại giữ bí mật?”
Tôn Canh lắc đầu: “Vốn dĩ là không có gì để nói.”
Mộc Tử nghĩ tới bạn gái cũ của anh: “Chắc yêu cầu của anh rất cao.” Hay là tình cảm với bạn gái cũ chưa hết?
Tôn Canh bật cười: “Không phải.”
“Thực ra điều kiện của anh khá tốt, cho nên tầm mắt cao hơn chút cũng bình thường. Xin lỗi vì tôi dùng từ điều kiện, vì tôi đang phân tích ở góc độ thực tế.” Mộc Tử nói, “Anh 29 tuổi đúng không, không chênh lệch với tôi lắm. Thu nhập, tôi biết tiền lương anh chắc tầm khoảng 10 ngàn. Hơn nữa anh đẹp trai, có nhà, có xe, điều kiện thế là tốt trong mắt nhiều người. Chúng ta tuổi tác xêm xêm nhau, khả năng lựa chọn của anh cực lớn, mà tôi thì chỉ còn thiếu nước dán nhãn hàng tồn bán giảm giá trả mặt bằng – đây là thực tế.”
“Tình yêu không phải là đem điều kiện ra cân đo.”
“Vấn đề là tình yêu giữa hai người xa lạ bắt nguồn từ đâu, trước hết là có duyên, sau đó là cách nào để vun đắp mối quan hệ.”
“Nói như cô thì hôm nhân không có gì hấp dẫn.”
“Đúng vậy!” Mộc Tử nắm tay, mặt hướng ra ánh đèn nhấp nháy trên mặt sông, “Cho nên để tránh việc tôi bước vào hôn nhân như thế, tôi phải thầm cầu nguyện, bạch mã hoàng tử của tôi mau xuất hiện đi.”
Tôn Canh im lặng.
Một hồi lâu: “Mộc Tử.”
“Hả?”
“Những lời cô nói trước đây vẫn còn tính chứ?”
Mộc Tử không hiểu câu này, nhưng nhịp tim cô chợt tăng nhanh, “Tôi nói gì?”
Tôn Canh ngừng một chút, nhìn vào mắt Mộc Tử: “Không bằng chúng ta thử ở bên nhau đi.”
Trong nháy mắt, da đầu Mộc Tử tê dại: “Tại sao?”
Tác giả :
Tử Trạch Hoa