Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003
Chương 17: Kiên Tâm là một chàng trai cung Thiên Yết
Trông cái vẻ quan tâm của Hiếu dành cho nhỏ bạn thân, tôi thầm ngưỡng mộ. Rồi chợt nghe Kiên Tâm cất tiếng, tôi có hơi giật mình:
- Trông bạn khoẻ hơn hôm qua, hết bệnh rồi hả?
Tôi gật đầu, mắt đảo nhẹ qua hai bên để tránh nhìn trực diện. Nếu cứ mang tâm trạng bối rối thế này thì sao nói chuyện đàng hoàng với Kiên Tâm đây? Những suy nghĩ mông lung biến mất vì thình lình tôi thấy hắn chìa ra một cuốn sổ quen thuộc.
- À cái này hôm qua lúc bạn suýt ngã xuống, cái cặp rớt xuống đất và nó rơi ra. Tôi không kịp cất trở lại nên đem về nhà luôn. Giờ trả lại cho bạn.
Mắt tròn xoe bất ngờ khi tôi phát hiện cuốn sổ viết truyện của mình ở trên tay Kiên Tâm. Ôi, hôm qua nó bị rơi mất mà tôi lại không biết! Liền cầm lấy cuốn sổ, tôi áp nó vào lòng, thở phào nhẹ nhõm bởi thật may khi vật quan trọng này chưa bị mất.
- Đúng như tôi nghĩ, cuốn sổ rất quan trọng với bạn. - Kiên Tâm nhếch môi cười.
- Ừm, đây là báu vật của mình đấy. Cảm ơn bạn, suýt nữa mình đã làm mất nó mà lại chẳng hề hay biết! - Tôi nhìn hắn - Mà... bạn có xem nó chưa thế?
- Vì không biết là gì nên tôi mới mở ra xem. May không phải là nhật ký, là một cuốn sổ viết truyện ngắn. Và tôi cũng đã đọc qua hết rồi.
Chẳng hề che giấu, Kiên Tâm nhún vai và nhướn lông mày, đáp lời. Mặt tôi hơi xụ xuống. Cuốn sổ chẳng phải cái gì quá bí mật nhưng vì nó chứa rất nhiều những truyện ngắn do tôi sáng tác nên cũng không muốn có ai đó đọc được. Hẳn nhận ra vẻ khó chịu trên mặt tôi hay sao mà Kiên Tâm nghiêng đầu dò xét:
- Bạn không muốn người khác đọc hả? Tôi xin lỗi nhé.
Nghe lời xin lỗi dè dặt ấy và tôi cũng thấy chuyện không đến nỗi nghiêm trọng gì nên cười nhẹ một cái bảo không sao. Như chỉ chờ có thế, hắn mau chóng khen:
- Tôi thấy truyện bạn viết rất hay. Sao bạn không gửi truyện cho chuyên mục làm báo của trường hàng tháng? Mà sắp tới có lễ thành lập trường, bạn tham gia viết báo tường đi. Tôi đảm bảo truyện bạn sẽ được nhiều bạn bè thích.
Trái ngược với lời gợi ý hào hứng đó, tôi chỉ lắc đầu im lặng. Kiên Tâm liền chưng hửng khó hiểu, tại sao? Cái vấn đề này khiến tôi nhớ lại vài chuyện không vui lúc cấp II nên tôi luôn né tránh, chẳng hề muốn đề cập đến. Vì vậy trước sự khó hiểu từ Kiên Tâm, tôi chỉ trả lời ngắn gọn rằng mình không thích. Có lẽ hắn sẽ tiếp tục hỏi nếu lúc đó tiếng trống vào lớp không vang lên giải vây cho tôi. Thầm cảm ơn, tôi nắm tay Mai Thư kéo đi nhanh về lớp học.
Giờ ra chơi, Mai Thư đến căn tin mua đồ ăn còn tôi ngồi lại trong lớp. Mặc xung quanh ồn ào, tôi đang xem lại cuốn sổ viết truyện. Tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy chi chít chữ, lòng cứ nhớ đến dáng vẻ khó hiểu của Kiên Tâm khi ấy.
Có ai đó đến ngay trước bàn, cứ ngỡ là Mai Thư ai ngờ đâu lúc tôi ngước lên thì gặp ngay nhóm nữ sinh ngồi cuối lớp hôm bữa. Tôi biết lý do họ tìm mình là gì rồi.
- Chân Thành, bà hỏi được ngày sinh nhật của Kiên Tâm chưa?
Đảo mắt qua hết một lượt năm gương mặt háo hức ấy, tôi đang nghĩ xem mình nên trả lời thế nào. Tôi biết sinh nhật Kiên Tâm là 11 tháng 11 nhưng bất giác thầm nhủ liệu có nên cho nhóm con gái này biết? Thể nào họ cũng hí hửng gửi thiệp cho hắn, và đó là điều tôi chả muốn chút nào. Cứ tưởng tượng vẻ mặt khoái chí của Kiên Tâm khi nhận thiệp thì tôi khó chịu rồi. Định bụng sẽ nói dối rằng hắn không cho biết ấy vậy cái miệng chẳng nghe lời của tôi lại đáp:
- Là ngày 11 tháng 11.
Nói xong, tôi liền nhắm mắt cắn môi. Miệng à, mày phản tao rồi! Nhóm con gái nhận được câu trả lời thì quay qua kháo nhau đủ thứ. Nào là: 11 tháng 11 à? Chỉ còn một tuần nữa là đến rồi! Hoặc là: Cậu ấy là Thiên Yết, thảo nào nhìn rất có sức cuốn hút! Con trai cung này chung tình lắm! Rồi còn: Chưa hết, bên ngoài lạnh lùng mà bên trong dễ tổn thương, cứ y như nam chính! Nghe mấy đứa con gái nói mà tôi phải cố nhịn cười. Gì nào, cuốn hút ư, chung tình ư, lại còn dễ tổn thương... Chẳng biết Kiên Tâm có phải như thế không? Lúc đó thật sự tôi chưa hiểu rõ về hắn nên mới nghĩ như vậy, nhưng rồi những năm tháng về sau tôi mới biết yêu một chàng trai Thiên Yết là như thế nào!
Giờ tan học, tôi tiếp tục ở lại cùng mọi người chuẩn bị cho lễ thành lập trường. Nhác thấy Kiên Tâm mang thùng đồ qua, tôi cứ thấp thỏm lo hắn lại làm cái chuyện điên rồ giống chiều hôm trước. Thấy tôi cứ nhìn nhìn, hắn mới hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Mình cứ sợ bạn sẽ tiếp tục hành động theo kiểu tệ hại nào đấy.
- Đừng lo, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.
Đúng lúc Trọng Đức đi đến chỗ hai chúng tôi. Nói thật là hễ mà thấy hai tên con trai này xáp lại gần thì tôi cảm giác thế giới sắp xảy ra chiến tranh.
- Hai lớp cùng nhau làm sẽ nhanh hơn, và mong rằng mọi thứ sẽ tiến triển tốt.
Chất giọng của Trọng Đức khá nhỏ nhẹ nhưng cảm giác cậu đang ngầm đưa đến cho đối phương một lời cảnh báo ở mức độ vừa phải. Tôi đoán Kiên Tâm cũng dễ dàng nhận ra, nhưng đáng ngạc nhiên là hắn đã đáp lại với một thái độ bình thản:
- Tôi sẽ cố gắng không làm mọi chuyện trở nên xấu đi.
Tôi thấy Trọng Đức gật đầu như thể tạm chấp nhận câu trả lời thiện chí đó. Lúc cậu ấy quay đi, tôi nhìn qua Kiên Tâm và bắt gặp ánh mắt hắn dõi theo cậu bạn lớp trưởng.
- Vậy là bạn hứa sẽ không gây rối nữa.
- Tôi sẽ không cấm con trai đến gần bạn. Nhưng mà bạn cũng đừng quá thân thiết với cái tên lớp trưởng Trọng Đức đó.
- Tại sao?
- Những thằng khác tôi không bận tâm, riêng tên đó thì tôi không thích.
Dứt lời, Kiên Tâm đến chỗ bục giảng, đặt thùng giấy xuống và lấy những thứ cần thiết ra. Ban nãy khi nghe hắn nói thế, tôi đã có một chút suy nghĩ vu vơ, rằng: Trong số đám con trai, Trọng Đức đặc biệt tỏ ra gần gũi với tôi nhất nên hẳn là hắn không thích! Nhưng dù sao đi nữa, đấy cũng chỉ là tôi suy đoán lung tung mà thôi. Có lẽ Kiên Tâm chẳng có ý gì khác với tôi ngoài tình bạn. Giờ thì tôi cũng nên đi làm việc của mình.
Được một lúc, tôi bê thùng giấy đựng toàn mấy bông hoa giấy, mới đi được vài bước thì Trọng Đức đến gần hỏi có cần phụ giúp gì không? Tôi toan trả lời không cần thì Kiên Tâm chẳng rõ ở đâu xuất hiện, cất tiếng:
- Để tôi bê cái thùng cho, cái gì cần giúp thì cứ nói tôi.
- Có mình phụ Thành được mà. - Trọng Đức bảo.
- Lớp trưởng còn việc đang làm dở, tôi bê mấy cái này quen rồi.
Sắp bắt đầu rồi đấy! Sóng yên biển lặng chưa được bao lâu mà hai tên này lại có chiều hướng muốn "nổi bão" chiến tranh. Nhưng oái oăm ở chỗ sao lúc nào tôi cũng phải là cái đứa xui xẻo đứng ở giữa nhỉ? Mà thế này rất dễ bị "đạn lạc tên bay"!
- Mình thấy chuyện đó cứ để Thành làm cũng được.
Lần này người dập tắt cuộc chiến đang nhen nhúm chính là Thái Linh. Nhỏ mau chóng tiến đến, hết nhìn thùng giấy và tôi xong thì nhìn qua hai cậu bạn trai, rành rọt:
- Bạn còn làm nhiều thứ nên đừng mất thời gian chứ, Đức! Còn Kiên Tâm, sao bạn cứ quan tâm quá mức đến Chân Thành thế? Mình đang cần bạn giúp đây.
Trông ánh mắt chờ đợi của Thái Linh hướng vào Kiên Tâm, tôi nghĩ: Nhỏ không muốn hắn giúp tôi ấy vậy bản thân chẳng ngần ngại mở miệng nhờ vả hắn! Dù gì nhỏ nói đúng một điều, có lẽ tôi không nên quá dựa dẫm vào sự "bảo bọc" của Kiên Tâm. Tôi biết hắn vì anh Danh nên mới hết sức giúp đỡ mình, nhưng chỉ sợ một ngày nào đó điều này sẽ trở thành thói quen...
- Cái thùng chẳng có gì nặng cả, mình tự bê được, các bạn cứ làm việc của mình đi.
Tôi quả quyết xong liền bê thùng giấy đi thẳng đến bàn giáo viên. Hình như Trọng Đức đã trở lại với công việc đang làm dở, còn Kiên Tâm thì bị Thái Linh kéo đi sửa lại mấy tấm bảng. Thoáng nhìn theo hắn, tôi nén tiếng thở dài.
Các bạn ai nấy đều chú tâm làm, phòng thỉnh thoảng chỉ vang lên vài tiếng nói khe khẽ và âm thanh của các vật liệu chạm vào nhau. Lát sau, tôi thấy Trọng Đức với Thái Linh ra bên ngoài nói gì đó, mặt khá trầm tư. Rồi vô tình tôi bắt gặp Kiên Tâm đứng gần đó, mắt cứ nhìn chăm chú về phía họ. Hắn có vẻ để tâm đến vấn đề mà họ đang nói.
Mười phút sau, tôi đang loay hoay với mấy bông hoa giấy thì nghe Hiếu hỏi Kiên Tâm đi đâu. Hắn đáp, đi vệ sinh. Lúc đó tôi thấy trên tay hắn có cầm theo một cuốn sổ nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì hắn đã khuất sau cửa lớp. Nhưng tôi chẳng mấy để ý, tiếp tục dán hoa giấy. Thời gian trôi qua nhanh đến khi Trọng Đức bảo mọi người ngừng ở đây. Các bạn gom rác đi bỏ, tôi cũng rời bàn giáo viên và bắt gặp Kiên Tâm đang đứng bên bàn mình. Hắn trở về lớp tự bao giờ, lại còn kéo khoá cặp của tôi lại.
- Bạn làm gì cái cặp mình vậy?
- Tôi định lấy cặp cho bạn thôi, thấy khoá mở nên tôi kéo lại.
Tôi cầm lấy cặp từ tay hắn, nhìn cái khoá kéo một hồi lâu rồi tự nhủ dạo này mình đãng trí quá. Mai Thư đứng ngay cửa lớp, gọi. Tôi chạy ra, và trước khi cất bước tôi vẫn kịp nhìn thấy Kiên Tâm đưa cho Trọng Đức những tờ giấy A4 đầy ắp chữ. Khi đó tôi hoàn toàn không biết gì về kế hoạch "tài tình" của hắn, mãi cho đến ngày hôm sau bản thân mới phát hiện ra một chuyện động trời mà hắn dám làm với tôi.
- Trông bạn khoẻ hơn hôm qua, hết bệnh rồi hả?
Tôi gật đầu, mắt đảo nhẹ qua hai bên để tránh nhìn trực diện. Nếu cứ mang tâm trạng bối rối thế này thì sao nói chuyện đàng hoàng với Kiên Tâm đây? Những suy nghĩ mông lung biến mất vì thình lình tôi thấy hắn chìa ra một cuốn sổ quen thuộc.
- À cái này hôm qua lúc bạn suýt ngã xuống, cái cặp rớt xuống đất và nó rơi ra. Tôi không kịp cất trở lại nên đem về nhà luôn. Giờ trả lại cho bạn.
Mắt tròn xoe bất ngờ khi tôi phát hiện cuốn sổ viết truyện của mình ở trên tay Kiên Tâm. Ôi, hôm qua nó bị rơi mất mà tôi lại không biết! Liền cầm lấy cuốn sổ, tôi áp nó vào lòng, thở phào nhẹ nhõm bởi thật may khi vật quan trọng này chưa bị mất.
- Đúng như tôi nghĩ, cuốn sổ rất quan trọng với bạn. - Kiên Tâm nhếch môi cười.
- Ừm, đây là báu vật của mình đấy. Cảm ơn bạn, suýt nữa mình đã làm mất nó mà lại chẳng hề hay biết! - Tôi nhìn hắn - Mà... bạn có xem nó chưa thế?
- Vì không biết là gì nên tôi mới mở ra xem. May không phải là nhật ký, là một cuốn sổ viết truyện ngắn. Và tôi cũng đã đọc qua hết rồi.
Chẳng hề che giấu, Kiên Tâm nhún vai và nhướn lông mày, đáp lời. Mặt tôi hơi xụ xuống. Cuốn sổ chẳng phải cái gì quá bí mật nhưng vì nó chứa rất nhiều những truyện ngắn do tôi sáng tác nên cũng không muốn có ai đó đọc được. Hẳn nhận ra vẻ khó chịu trên mặt tôi hay sao mà Kiên Tâm nghiêng đầu dò xét:
- Bạn không muốn người khác đọc hả? Tôi xin lỗi nhé.
Nghe lời xin lỗi dè dặt ấy và tôi cũng thấy chuyện không đến nỗi nghiêm trọng gì nên cười nhẹ một cái bảo không sao. Như chỉ chờ có thế, hắn mau chóng khen:
- Tôi thấy truyện bạn viết rất hay. Sao bạn không gửi truyện cho chuyên mục làm báo của trường hàng tháng? Mà sắp tới có lễ thành lập trường, bạn tham gia viết báo tường đi. Tôi đảm bảo truyện bạn sẽ được nhiều bạn bè thích.
Trái ngược với lời gợi ý hào hứng đó, tôi chỉ lắc đầu im lặng. Kiên Tâm liền chưng hửng khó hiểu, tại sao? Cái vấn đề này khiến tôi nhớ lại vài chuyện không vui lúc cấp II nên tôi luôn né tránh, chẳng hề muốn đề cập đến. Vì vậy trước sự khó hiểu từ Kiên Tâm, tôi chỉ trả lời ngắn gọn rằng mình không thích. Có lẽ hắn sẽ tiếp tục hỏi nếu lúc đó tiếng trống vào lớp không vang lên giải vây cho tôi. Thầm cảm ơn, tôi nắm tay Mai Thư kéo đi nhanh về lớp học.
Giờ ra chơi, Mai Thư đến căn tin mua đồ ăn còn tôi ngồi lại trong lớp. Mặc xung quanh ồn ào, tôi đang xem lại cuốn sổ viết truyện. Tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy chi chít chữ, lòng cứ nhớ đến dáng vẻ khó hiểu của Kiên Tâm khi ấy.
Có ai đó đến ngay trước bàn, cứ ngỡ là Mai Thư ai ngờ đâu lúc tôi ngước lên thì gặp ngay nhóm nữ sinh ngồi cuối lớp hôm bữa. Tôi biết lý do họ tìm mình là gì rồi.
- Chân Thành, bà hỏi được ngày sinh nhật của Kiên Tâm chưa?
Đảo mắt qua hết một lượt năm gương mặt háo hức ấy, tôi đang nghĩ xem mình nên trả lời thế nào. Tôi biết sinh nhật Kiên Tâm là 11 tháng 11 nhưng bất giác thầm nhủ liệu có nên cho nhóm con gái này biết? Thể nào họ cũng hí hửng gửi thiệp cho hắn, và đó là điều tôi chả muốn chút nào. Cứ tưởng tượng vẻ mặt khoái chí của Kiên Tâm khi nhận thiệp thì tôi khó chịu rồi. Định bụng sẽ nói dối rằng hắn không cho biết ấy vậy cái miệng chẳng nghe lời của tôi lại đáp:
- Là ngày 11 tháng 11.
Nói xong, tôi liền nhắm mắt cắn môi. Miệng à, mày phản tao rồi! Nhóm con gái nhận được câu trả lời thì quay qua kháo nhau đủ thứ. Nào là: 11 tháng 11 à? Chỉ còn một tuần nữa là đến rồi! Hoặc là: Cậu ấy là Thiên Yết, thảo nào nhìn rất có sức cuốn hút! Con trai cung này chung tình lắm! Rồi còn: Chưa hết, bên ngoài lạnh lùng mà bên trong dễ tổn thương, cứ y như nam chính! Nghe mấy đứa con gái nói mà tôi phải cố nhịn cười. Gì nào, cuốn hút ư, chung tình ư, lại còn dễ tổn thương... Chẳng biết Kiên Tâm có phải như thế không? Lúc đó thật sự tôi chưa hiểu rõ về hắn nên mới nghĩ như vậy, nhưng rồi những năm tháng về sau tôi mới biết yêu một chàng trai Thiên Yết là như thế nào!
Giờ tan học, tôi tiếp tục ở lại cùng mọi người chuẩn bị cho lễ thành lập trường. Nhác thấy Kiên Tâm mang thùng đồ qua, tôi cứ thấp thỏm lo hắn lại làm cái chuyện điên rồ giống chiều hôm trước. Thấy tôi cứ nhìn nhìn, hắn mới hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Mình cứ sợ bạn sẽ tiếp tục hành động theo kiểu tệ hại nào đấy.
- Đừng lo, tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.
Đúng lúc Trọng Đức đi đến chỗ hai chúng tôi. Nói thật là hễ mà thấy hai tên con trai này xáp lại gần thì tôi cảm giác thế giới sắp xảy ra chiến tranh.
- Hai lớp cùng nhau làm sẽ nhanh hơn, và mong rằng mọi thứ sẽ tiến triển tốt.
Chất giọng của Trọng Đức khá nhỏ nhẹ nhưng cảm giác cậu đang ngầm đưa đến cho đối phương một lời cảnh báo ở mức độ vừa phải. Tôi đoán Kiên Tâm cũng dễ dàng nhận ra, nhưng đáng ngạc nhiên là hắn đã đáp lại với một thái độ bình thản:
- Tôi sẽ cố gắng không làm mọi chuyện trở nên xấu đi.
Tôi thấy Trọng Đức gật đầu như thể tạm chấp nhận câu trả lời thiện chí đó. Lúc cậu ấy quay đi, tôi nhìn qua Kiên Tâm và bắt gặp ánh mắt hắn dõi theo cậu bạn lớp trưởng.
- Vậy là bạn hứa sẽ không gây rối nữa.
- Tôi sẽ không cấm con trai đến gần bạn. Nhưng mà bạn cũng đừng quá thân thiết với cái tên lớp trưởng Trọng Đức đó.
- Tại sao?
- Những thằng khác tôi không bận tâm, riêng tên đó thì tôi không thích.
Dứt lời, Kiên Tâm đến chỗ bục giảng, đặt thùng giấy xuống và lấy những thứ cần thiết ra. Ban nãy khi nghe hắn nói thế, tôi đã có một chút suy nghĩ vu vơ, rằng: Trong số đám con trai, Trọng Đức đặc biệt tỏ ra gần gũi với tôi nhất nên hẳn là hắn không thích! Nhưng dù sao đi nữa, đấy cũng chỉ là tôi suy đoán lung tung mà thôi. Có lẽ Kiên Tâm chẳng có ý gì khác với tôi ngoài tình bạn. Giờ thì tôi cũng nên đi làm việc của mình.
Được một lúc, tôi bê thùng giấy đựng toàn mấy bông hoa giấy, mới đi được vài bước thì Trọng Đức đến gần hỏi có cần phụ giúp gì không? Tôi toan trả lời không cần thì Kiên Tâm chẳng rõ ở đâu xuất hiện, cất tiếng:
- Để tôi bê cái thùng cho, cái gì cần giúp thì cứ nói tôi.
- Có mình phụ Thành được mà. - Trọng Đức bảo.
- Lớp trưởng còn việc đang làm dở, tôi bê mấy cái này quen rồi.
Sắp bắt đầu rồi đấy! Sóng yên biển lặng chưa được bao lâu mà hai tên này lại có chiều hướng muốn "nổi bão" chiến tranh. Nhưng oái oăm ở chỗ sao lúc nào tôi cũng phải là cái đứa xui xẻo đứng ở giữa nhỉ? Mà thế này rất dễ bị "đạn lạc tên bay"!
- Mình thấy chuyện đó cứ để Thành làm cũng được.
Lần này người dập tắt cuộc chiến đang nhen nhúm chính là Thái Linh. Nhỏ mau chóng tiến đến, hết nhìn thùng giấy và tôi xong thì nhìn qua hai cậu bạn trai, rành rọt:
- Bạn còn làm nhiều thứ nên đừng mất thời gian chứ, Đức! Còn Kiên Tâm, sao bạn cứ quan tâm quá mức đến Chân Thành thế? Mình đang cần bạn giúp đây.
Trông ánh mắt chờ đợi của Thái Linh hướng vào Kiên Tâm, tôi nghĩ: Nhỏ không muốn hắn giúp tôi ấy vậy bản thân chẳng ngần ngại mở miệng nhờ vả hắn! Dù gì nhỏ nói đúng một điều, có lẽ tôi không nên quá dựa dẫm vào sự "bảo bọc" của Kiên Tâm. Tôi biết hắn vì anh Danh nên mới hết sức giúp đỡ mình, nhưng chỉ sợ một ngày nào đó điều này sẽ trở thành thói quen...
- Cái thùng chẳng có gì nặng cả, mình tự bê được, các bạn cứ làm việc của mình đi.
Tôi quả quyết xong liền bê thùng giấy đi thẳng đến bàn giáo viên. Hình như Trọng Đức đã trở lại với công việc đang làm dở, còn Kiên Tâm thì bị Thái Linh kéo đi sửa lại mấy tấm bảng. Thoáng nhìn theo hắn, tôi nén tiếng thở dài.
Các bạn ai nấy đều chú tâm làm, phòng thỉnh thoảng chỉ vang lên vài tiếng nói khe khẽ và âm thanh của các vật liệu chạm vào nhau. Lát sau, tôi thấy Trọng Đức với Thái Linh ra bên ngoài nói gì đó, mặt khá trầm tư. Rồi vô tình tôi bắt gặp Kiên Tâm đứng gần đó, mắt cứ nhìn chăm chú về phía họ. Hắn có vẻ để tâm đến vấn đề mà họ đang nói.
Mười phút sau, tôi đang loay hoay với mấy bông hoa giấy thì nghe Hiếu hỏi Kiên Tâm đi đâu. Hắn đáp, đi vệ sinh. Lúc đó tôi thấy trên tay hắn có cầm theo một cuốn sổ nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì hắn đã khuất sau cửa lớp. Nhưng tôi chẳng mấy để ý, tiếp tục dán hoa giấy. Thời gian trôi qua nhanh đến khi Trọng Đức bảo mọi người ngừng ở đây. Các bạn gom rác đi bỏ, tôi cũng rời bàn giáo viên và bắt gặp Kiên Tâm đang đứng bên bàn mình. Hắn trở về lớp tự bao giờ, lại còn kéo khoá cặp của tôi lại.
- Bạn làm gì cái cặp mình vậy?
- Tôi định lấy cặp cho bạn thôi, thấy khoá mở nên tôi kéo lại.
Tôi cầm lấy cặp từ tay hắn, nhìn cái khoá kéo một hồi lâu rồi tự nhủ dạo này mình đãng trí quá. Mai Thư đứng ngay cửa lớp, gọi. Tôi chạy ra, và trước khi cất bước tôi vẫn kịp nhìn thấy Kiên Tâm đưa cho Trọng Đức những tờ giấy A4 đầy ắp chữ. Khi đó tôi hoàn toàn không biết gì về kế hoạch "tài tình" của hắn, mãi cho đến ngày hôm sau bản thân mới phát hiện ra một chuyện động trời mà hắn dám làm với tôi.
Tác giả :
Võ Anh Thơ